Chương 6
Tạp Bỉ Khâu
23/03/2021
Phó thuyền trưởng Tôn Lạp đã không đến đúng hẹn.
Anh ta đáng lẽ phải có mặt dưới nhà an toàn lúc bảy tối, đưa Trần Bạc Kiều và Chương Quyết đến bến cảng để lên tàu.
Tới bảy giờ hơn, Chương Quyết không muốn đợi nữa, cẩn thận kiểm tra các camera giám sát quanh nhà an toàn một lượt vẫn không tìm thấy tung tích chiếc xe nào đến đón họ, lại xác nhận tuyến đường từ bến cảng đến nhà an toàn không hề bị kẹt xe, y mới dùng bộ đàm gọi cho Tôn Lạp.
Cuộc gọi đầu tiên không ai nhấc máy, lúc sau gọi lại thì gặp thông báo điện thoại đã tắt nguồn. Mà tám giờ tối nay tàu chở hàng sẽ khởi hành, thời gian vô cùng cấp bách.
Chương Quyết trầm ngâm một lát, lại cầm chìa khóa xe lên nói với Trần Bạc Kiều: “Tôi đến cảng xem sao.”
“Cùng đi đi,” Trần Bạc Kiều thong thả nói, rồi tự chỉ lên mặt mình, “Dù sao cũng không có ai nhận ra tôi đâu.”
Chương Quyết cũng không yên tâm để anh một mình ở nhà an toàn nên dứt khoát đồng ý, cùng anh xuống lầu, lên xe, lái ra cảng Bangkok.
Trên đường đi, Trần Bạc Kiều như làm ảo thuật lôi ra chiếc kính râm anh lấy từ trên xe hôm nọ, đeo lên mũi rồi hỏi: “Nhìn có giống đào phạm hơn không?”
Trần Bạc Kiều nhìn Chương Quyết qua lăng kính màu trà, hỏi y với vẻ nghiêm túc. Anh cách Chương Quyết rất gần. Chiếc áo len Chương Quyết mua ở chợ đồ cũ mặc lên người anh lúc này trông chả khác gì làm từ sợi len Cashmere[1], tự nhiên toát lên vẻ quý phái.
Sau bữa tối, Chương Quyết bỏ ra gần một tiếng rưỡi đồng hồ, dựa theo phương pháp mà y đã thực hiện từ trước để giúp Trần Bạc Kiều thay đổi ngoại hình. Đầu tiên y sử dụng băng dính trong suốt giúp anh sửa dáng mắt, sau đó dán da sinh học để nâng cao xương gò má và bộ râu quai nón che khuất nửa gương mặt, cuối cùng đội thêm một bộ tóc giả khiến anh trông gần như Thẩm Vũ Phi trên tấm ảnh hộ chiếu.
Trần Bạc Kiều ngồi yên trên sô pha để Chương Quyết hóa trang xong lại đến phòng tắm soi gương, lát sau quay về phòng khách còn theo phép lịch sự khen Chương Quyết vài câu. Lời khen dù không quá nghiêm túc vậy mà vẫn khiến Chương Quyết không khỏi cảm thấy lâng lâng, cứ như thể cái người miệt mài tập dán da sinh học lên tượng thạch cao thâu đêm đến mức chất đầy nhà là ai đó không đáng nhắc tới vậy.
Nhà an toàn chỉ cách bến cảng mười phút lái xe.
Chiếc xe việt dã của Chương Quyết có giấy thông hành qua bến cảng. Bọn họ tiến vào cổng sắt, căn cứ theo biển chỉ dẫn băng qua hàng dài container, tiếp cận con tàu chở hàng mà họ định đi.
Chương Quyết dừng xe ở một nơi có thể nhìn thấy rõ con tàu. Hai người ra khỏi xe, cách hơn một trăm mét quan sát tình hình con tàu chở hàng đang neo tại cảng.
Bên tàu lúc này chỉ còn sót lại một lô hàng cuối cùng, ánh chiều tà hắt lên mạn bờ làm bóng container bao phủ cả hai.
“Cậu còn định lên tàu nữa không?” Trần Bạc Kiều quay lại hỏi Chương Quyết.
Gió lùa từ giữa các thùng container mạnh đến nỗi thổi tung mái tóc của Chương Quyết. Y nhìn chằm chằm vào tàu chở hàng, vén vài sợi tóc rối ra sau tai rồi nói: “Theo lý thì Tôn Lạp và thuyền viên của anh ta sẽ đưa chúng ta lên.”
Tuy tàu Viễn Dương cũng có chở khách nhưng đó đều là khách quen. Nếu tùy tiện lên tàu mà không có Tôn Lạp, e rằng sẽ rất dễ thu hút sự chú ý. Chương Quyết lấy bộ đàm gọi cho Tôn Lạp lần cuối, song đối phương vẫn tắt máy.
Thuyền viên đang tải lô hàng cuối lên tàu, sắp sửa thu cần cẩu lại.
Chương Quyết không muốn Trần Bạc Kiều mạo hiểm, bởi vì y cũng đã chuẩn bị trước một kế hoạch dự phòng, vậy nên y buông bộ đàm xuống, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Đêm nay không lên tàu.”
Trần Bạc Kiều cũng không phản đối, lại hỏi Chương Quyết: “Vậy bây giờ chúng ta trở về?”
Chương Quyết gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Không trở về căn nhà cũ, chúng ta đi lấy chìa khóa, chuyển sang nhà khác.”
Chương Quyết có ba căn nhà an toàn ở Bangkok để đối phó với các tình huống khác nhau. Mà chìa khóa của căn dự phòng thứ hai đã được gửi trong két sắt của một ngân hàng tư nhân trong thành phố từ trước.
Y lái xe đưa Trần Bạc Kiều đến ngân hàng rồi nói với anh: “Tôi đi lấy chìa khóa, anh ở trong xe chờ tôi.”
“Chương Quyết,” Trần Bạc Kiều gọi y lại, nói, “Tôi muốn liên hệ với Bùi Thuật, tôi có việc cần bàn với nó.”
Trần Bạc Kiều rất thẳng thắn, cho dù chưa nói là chuyện gì nhưng Chương Quyết cũng biết mình không thể chối từ. Y cúi đầu nhìn bộ đàm của mình, nói với vẻ do dự: “Bộ đàm của tôi không tiện cho anh mượn.”
Nghe vậy, Trần Bạc Kiều chỉ tủm tỉm cười, chỉ tay vào một tiệm tạp hóa ở góc đường. Chương Quyết nhìn theo hướng tay anh thì thấy cửa tiệm đó còn trưng một quầy bán di động đơn giản nằm ngay lối vào.
“Được rồi,” Sau khi xác nhận lớp hóa trang của Trần Bạc Kiều không có dấu hiệu bung ra, Chương Quyết liền đưa cả ví tiền và chìa khóa xe cho anh rồi nói, “Vậy anh tự đi mua đi, đừng đi xa quá.”
Dứt lời y ra khỏi xe, băng qua đường đi vào ngân hàng.
Chương Quyết đưa các giấy tờ chứng nhận đã sớm chuẩn bị cho quản lý, sau đó xuống lầu lấy chìa khóa trong két sắt, đến khi quay về xe mới biết Trần Bạc Kiều vẫn chưa trở lại.
Trời đã tối, biển hiệu từ các cửa hàng bên đường lần lượt lên đèn. Gió đêm hiu hiu thổi, trong không khí còn thoang thoảng mùi thức ăn.
Chương Quyết lặng người vài giây, mới lê bước chân về phía tiệm tạp hóa, bước lên bậc thang nhìn vào tiệm, quả nhiên nhìn thấy Trần Bạc Kiều đang ở bên trong.
Trần Bạc Kiều đang ngồi trên chiếc ghế dựa trong cửa hàng, nhàn nhã trò chuyện với một cậu nhân viên Omega trắng trẻo làm bán thời gian, thỉnh thoảng còn liếc mắt về phía tivi treo tường của tiệm.
Thấy Chương Quyết bước vào, anh thản nhiên cầm di động trong tay, vẫy Chương Quyết: “Về rồi à?”
Khi cậu nhân viên Omega làm bán thời gian nọ thấy Chương Quyết thì cũng mỉm cười với y
Chương Quyết phớt lờ sự khó chịu trong lòng, hỏi anh: “Gọi xong rồi?”
Trần Bạc Kiều lắc đầu, hếch cằm về phía màn hình tivi.
Chương Quyết nhìn theo thì thấy trên kênh quốc tế đang phát một tin tức nóng hổi về việc một con tàu chở hàng ở cảng Bangkok đã bị cảnh sát bắt giữ vì tình nghi có tàng trữ ma túy, bị kéo vào tận sâu trong cảng, chịu lệnh khám xét một tuần, tạm thời không được rời bến.
Ảnh chụp mặt bên chính là con tàu mà họ định lên, sau đó ống kính di chuyển, quay cảnh các thuyền viên ngồi thụp xuống thành hàng, một người trong số đó có một hình xăm hoa gai lớn trên vai. Chương Quyết dễ dàng nhận ra hình xăm này, chính là Tôn Lạp.
Song Chương Quyết không nhiều lời, sau khi bản tin kết thúc, y chỉ hỏi Trần Bạc Kiều rằng: “Có thể đi được chưa?”
Trần Bạc Kiều gật đầu với y rồi đứng dậy.
Nhân viên Omega làm bán thời gian nọ dùng tiếng Anh lưu loát nói lời tạm biệt với Trần Bạc Kiều, mời anh có rảnh lại đến.
Sau khi lên xe, dù biết Trần Bạc Kiều không liên hệ với Bùi Thuật, Chương Quyết cũng không hỏi.
Bởi vì y đang bận suy nghĩ, liệu vụ phát hiện tàng trữ ma túy trên tàu có thực sự liên quan đến việc Trần Bạc Kiều muốn lên tàu hay không.
Y cần một nguồn tin.
“Ngày mai tôi muốn đi tìm một người,” Chương Quyết nói với Trần Bạc Kiều, “Anh ta sẽ giúp chúng ta liên hệ một con tàu khác, nhất định có thể khởi hành ngay trong tuần, anh đừng lo.”
Chương Quyết nhìn như khuyên bảo anh nhưng trên thực tế y lại đang an ủi chính mình.
Kế hoạch của y bị xáo trộn, thuốc một ống cũng không còn, sự cố liên tiếp xảy ra khiến y không khỏi lo lắng.
“Ừ,” Trần Bạc Kiều vỗ vai y đáp, “Tôi cũng không vội.”
Khi đến chỗ ngủ thì đã mười giờ tối. Nhà an toàn mới còn nhỏ hơn so với bản vẽ của Chương Quyết, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách nhỏ.
Chương Quyết vốn định nhường phòng ngủ cho Trần Bạc Kiều, còn mình thì ngủ trên sô pha. Nhưng Trần Bạc Kiều kéo y lại và nói: “Ngủ chung đi, sô pha nhỏ thế kia, cậu ngủ kiểu gì.”
Trần Bạc Kiều rất kiên quyết, Chương Quyết chỉ có thể nghe theo, đi tìm một chiếc chăn khác và đặt nó ở mép giường.
Rửa mặt xong Chương Quyết lên giường nằm, trong lòng rất chi là căng thẳng. Y chỉ chiếm một khoảng rất nhỏ trên giường, tay chân lạnh lẽo rúc sâu trong chăn.
Không lâu sau, Trần Bạc Kiều cũng tắm xong đi ra. Chương Quyết lập tức nhắm mắt lại, giả vờ như đã ngủ, sau đó lại cảm thấy đệm chăn bên cạnh hơi lún xuống, như thể anh cũng đã lên giường, rồi chỉnh cho đèn ngủ tối đi.
Mái tóc đen của Chương Quyết xõa trên gối, nằm lên một mớ tóc như thế kỳ thật cũng không thoải mái, nhưng cứ nghĩ đến việc bản thân đang được nằm bên Trần Bạc Kiều là y lại chẳng dám xê dịch quá nhiều, chỉ nghĩ bụng sẽ dành một hôm nào đó đi cắt tóc.
Bỗng dưng, Chương Quyết cảm thấy tóc mình bị ai đó chạm vào, cảm giác đụng chạm này chỉ xuất hiện vài giây, ngay sau đó đã lập tức tan biến. Nhưng tới khi Chương Quyết định thở phào nhẹ nhõm thì lại có người chạm vào tóc của y, theo làn tóc thoáng vuốt nhẹ xuống.
“Tóc thật mềm.” Trần Bạc Kiều khẽ cảm thán.
Chương Quyết tức thì sững ra, hai tay đè lên bụng, rất sợ bị anh phát hiện mình thực ra chưa ngủ, còn cố giữ cho hơi thở thật tự nhiên.
“Còn mềm hơn lông mèo nữa.” Trần Bạc Kiều nói rồi rút tay về, không chạm vào Chương Quyết nữa, vậy mà nhịp tim của Chương Quyết vẫn đập thình thịch như trống bỏi, không sao bình tĩnh được, gần như sắp nhảy lên tận cổ họng.
Chương Quyết đôi khi cũng rất chán ghét bản thân ngốc như thế. Vì nếu y là một người thông minh, có phải đã vờ như vừa tỉnh lại, khéo léo qua mắt nói chút chuyện tình cảm với anh không.
Sau vài giây, Trần Bạc Kiều đột nhiên lên tiếng: “Tôi chọc cậu thôi.”
Hai má Chương Quyết nóng lên. Không đợi Chương Quyết giải thích, anh lại nói: “Tôi biết cậu còn thức.” Chương Quyết mở mắt ra thì thấy Trần Bạc Kiều quần áo chỉnh tề, đang ngồi trên giường cúi đầu nhìn mình.
Anh hỏi Chương Quyết: “Tôi chỉ nói tóc cậu mềm, sao cậu lại vui.”
Biểu cảm của Trần Bạc Kiều vẫn khoan dung như mọi khi, ánh mắt dịu dàng mang theo săn sóc. Chương Quyết trước kia đã từng rất nhiều lần mơ về anh, mỗi lần tỉnh lại y đều cảm thấy hạnh phúc, và ngồi thật lâu để hồi tưởng lại khung cảnh trong mơ.
Nhưng giờ đây, Chương Quyết đột nhiên phát hiện sức tưởng tượng trong giấc mơ của mình không sao so được với hiện thực, bởi vì dù có mơ thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng thể tốt bằng một nửa của Trần Bạc Kiều ngoài đời.
Nhưng mà, dù có tốt cách mấy cũng không phải là của Chương Quyết, dù gần hay xa, bao dung hay cường hãn đều không liên quan gì đến Chương Quyết, mà Chương Quyết cũng không cần nhiều như thế, chỉ cần có thể dõi theo là đủ rồi.
[1] Len Cashmere: là loại len siêu mềm và cực kì đắt đỏ được tạo ra từ giống dê Cashmere. Một sợi len Cashmere đạt chuẩn phải có đường kính ít nhất 18.5mm và chiều dài ít nhất 3.175cm.
↑
Chia
Anh ta đáng lẽ phải có mặt dưới nhà an toàn lúc bảy tối, đưa Trần Bạc Kiều và Chương Quyết đến bến cảng để lên tàu.
Tới bảy giờ hơn, Chương Quyết không muốn đợi nữa, cẩn thận kiểm tra các camera giám sát quanh nhà an toàn một lượt vẫn không tìm thấy tung tích chiếc xe nào đến đón họ, lại xác nhận tuyến đường từ bến cảng đến nhà an toàn không hề bị kẹt xe, y mới dùng bộ đàm gọi cho Tôn Lạp.
Cuộc gọi đầu tiên không ai nhấc máy, lúc sau gọi lại thì gặp thông báo điện thoại đã tắt nguồn. Mà tám giờ tối nay tàu chở hàng sẽ khởi hành, thời gian vô cùng cấp bách.
Chương Quyết trầm ngâm một lát, lại cầm chìa khóa xe lên nói với Trần Bạc Kiều: “Tôi đến cảng xem sao.”
“Cùng đi đi,” Trần Bạc Kiều thong thả nói, rồi tự chỉ lên mặt mình, “Dù sao cũng không có ai nhận ra tôi đâu.”
Chương Quyết cũng không yên tâm để anh một mình ở nhà an toàn nên dứt khoát đồng ý, cùng anh xuống lầu, lên xe, lái ra cảng Bangkok.
Trên đường đi, Trần Bạc Kiều như làm ảo thuật lôi ra chiếc kính râm anh lấy từ trên xe hôm nọ, đeo lên mũi rồi hỏi: “Nhìn có giống đào phạm hơn không?”
Trần Bạc Kiều nhìn Chương Quyết qua lăng kính màu trà, hỏi y với vẻ nghiêm túc. Anh cách Chương Quyết rất gần. Chiếc áo len Chương Quyết mua ở chợ đồ cũ mặc lên người anh lúc này trông chả khác gì làm từ sợi len Cashmere[1], tự nhiên toát lên vẻ quý phái.
Sau bữa tối, Chương Quyết bỏ ra gần một tiếng rưỡi đồng hồ, dựa theo phương pháp mà y đã thực hiện từ trước để giúp Trần Bạc Kiều thay đổi ngoại hình. Đầu tiên y sử dụng băng dính trong suốt giúp anh sửa dáng mắt, sau đó dán da sinh học để nâng cao xương gò má và bộ râu quai nón che khuất nửa gương mặt, cuối cùng đội thêm một bộ tóc giả khiến anh trông gần như Thẩm Vũ Phi trên tấm ảnh hộ chiếu.
Trần Bạc Kiều ngồi yên trên sô pha để Chương Quyết hóa trang xong lại đến phòng tắm soi gương, lát sau quay về phòng khách còn theo phép lịch sự khen Chương Quyết vài câu. Lời khen dù không quá nghiêm túc vậy mà vẫn khiến Chương Quyết không khỏi cảm thấy lâng lâng, cứ như thể cái người miệt mài tập dán da sinh học lên tượng thạch cao thâu đêm đến mức chất đầy nhà là ai đó không đáng nhắc tới vậy.
Nhà an toàn chỉ cách bến cảng mười phút lái xe.
Chiếc xe việt dã của Chương Quyết có giấy thông hành qua bến cảng. Bọn họ tiến vào cổng sắt, căn cứ theo biển chỉ dẫn băng qua hàng dài container, tiếp cận con tàu chở hàng mà họ định đi.
Chương Quyết dừng xe ở một nơi có thể nhìn thấy rõ con tàu. Hai người ra khỏi xe, cách hơn một trăm mét quan sát tình hình con tàu chở hàng đang neo tại cảng.
Bên tàu lúc này chỉ còn sót lại một lô hàng cuối cùng, ánh chiều tà hắt lên mạn bờ làm bóng container bao phủ cả hai.
“Cậu còn định lên tàu nữa không?” Trần Bạc Kiều quay lại hỏi Chương Quyết.
Gió lùa từ giữa các thùng container mạnh đến nỗi thổi tung mái tóc của Chương Quyết. Y nhìn chằm chằm vào tàu chở hàng, vén vài sợi tóc rối ra sau tai rồi nói: “Theo lý thì Tôn Lạp và thuyền viên của anh ta sẽ đưa chúng ta lên.”
Tuy tàu Viễn Dương cũng có chở khách nhưng đó đều là khách quen. Nếu tùy tiện lên tàu mà không có Tôn Lạp, e rằng sẽ rất dễ thu hút sự chú ý. Chương Quyết lấy bộ đàm gọi cho Tôn Lạp lần cuối, song đối phương vẫn tắt máy.
Thuyền viên đang tải lô hàng cuối lên tàu, sắp sửa thu cần cẩu lại.
Chương Quyết không muốn Trần Bạc Kiều mạo hiểm, bởi vì y cũng đã chuẩn bị trước một kế hoạch dự phòng, vậy nên y buông bộ đàm xuống, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Đêm nay không lên tàu.”
Trần Bạc Kiều cũng không phản đối, lại hỏi Chương Quyết: “Vậy bây giờ chúng ta trở về?”
Chương Quyết gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Không trở về căn nhà cũ, chúng ta đi lấy chìa khóa, chuyển sang nhà khác.”
Chương Quyết có ba căn nhà an toàn ở Bangkok để đối phó với các tình huống khác nhau. Mà chìa khóa của căn dự phòng thứ hai đã được gửi trong két sắt của một ngân hàng tư nhân trong thành phố từ trước.
Y lái xe đưa Trần Bạc Kiều đến ngân hàng rồi nói với anh: “Tôi đi lấy chìa khóa, anh ở trong xe chờ tôi.”
“Chương Quyết,” Trần Bạc Kiều gọi y lại, nói, “Tôi muốn liên hệ với Bùi Thuật, tôi có việc cần bàn với nó.”
Trần Bạc Kiều rất thẳng thắn, cho dù chưa nói là chuyện gì nhưng Chương Quyết cũng biết mình không thể chối từ. Y cúi đầu nhìn bộ đàm của mình, nói với vẻ do dự: “Bộ đàm của tôi không tiện cho anh mượn.”
Nghe vậy, Trần Bạc Kiều chỉ tủm tỉm cười, chỉ tay vào một tiệm tạp hóa ở góc đường. Chương Quyết nhìn theo hướng tay anh thì thấy cửa tiệm đó còn trưng một quầy bán di động đơn giản nằm ngay lối vào.
“Được rồi,” Sau khi xác nhận lớp hóa trang của Trần Bạc Kiều không có dấu hiệu bung ra, Chương Quyết liền đưa cả ví tiền và chìa khóa xe cho anh rồi nói, “Vậy anh tự đi mua đi, đừng đi xa quá.”
Dứt lời y ra khỏi xe, băng qua đường đi vào ngân hàng.
Chương Quyết đưa các giấy tờ chứng nhận đã sớm chuẩn bị cho quản lý, sau đó xuống lầu lấy chìa khóa trong két sắt, đến khi quay về xe mới biết Trần Bạc Kiều vẫn chưa trở lại.
Trời đã tối, biển hiệu từ các cửa hàng bên đường lần lượt lên đèn. Gió đêm hiu hiu thổi, trong không khí còn thoang thoảng mùi thức ăn.
Chương Quyết lặng người vài giây, mới lê bước chân về phía tiệm tạp hóa, bước lên bậc thang nhìn vào tiệm, quả nhiên nhìn thấy Trần Bạc Kiều đang ở bên trong.
Trần Bạc Kiều đang ngồi trên chiếc ghế dựa trong cửa hàng, nhàn nhã trò chuyện với một cậu nhân viên Omega trắng trẻo làm bán thời gian, thỉnh thoảng còn liếc mắt về phía tivi treo tường của tiệm.
Thấy Chương Quyết bước vào, anh thản nhiên cầm di động trong tay, vẫy Chương Quyết: “Về rồi à?”
Khi cậu nhân viên Omega làm bán thời gian nọ thấy Chương Quyết thì cũng mỉm cười với y
Chương Quyết phớt lờ sự khó chịu trong lòng, hỏi anh: “Gọi xong rồi?”
Trần Bạc Kiều lắc đầu, hếch cằm về phía màn hình tivi.
Chương Quyết nhìn theo thì thấy trên kênh quốc tế đang phát một tin tức nóng hổi về việc một con tàu chở hàng ở cảng Bangkok đã bị cảnh sát bắt giữ vì tình nghi có tàng trữ ma túy, bị kéo vào tận sâu trong cảng, chịu lệnh khám xét một tuần, tạm thời không được rời bến.
Ảnh chụp mặt bên chính là con tàu mà họ định lên, sau đó ống kính di chuyển, quay cảnh các thuyền viên ngồi thụp xuống thành hàng, một người trong số đó có một hình xăm hoa gai lớn trên vai. Chương Quyết dễ dàng nhận ra hình xăm này, chính là Tôn Lạp.
Song Chương Quyết không nhiều lời, sau khi bản tin kết thúc, y chỉ hỏi Trần Bạc Kiều rằng: “Có thể đi được chưa?”
Trần Bạc Kiều gật đầu với y rồi đứng dậy.
Nhân viên Omega làm bán thời gian nọ dùng tiếng Anh lưu loát nói lời tạm biệt với Trần Bạc Kiều, mời anh có rảnh lại đến.
Sau khi lên xe, dù biết Trần Bạc Kiều không liên hệ với Bùi Thuật, Chương Quyết cũng không hỏi.
Bởi vì y đang bận suy nghĩ, liệu vụ phát hiện tàng trữ ma túy trên tàu có thực sự liên quan đến việc Trần Bạc Kiều muốn lên tàu hay không.
Y cần một nguồn tin.
“Ngày mai tôi muốn đi tìm một người,” Chương Quyết nói với Trần Bạc Kiều, “Anh ta sẽ giúp chúng ta liên hệ một con tàu khác, nhất định có thể khởi hành ngay trong tuần, anh đừng lo.”
Chương Quyết nhìn như khuyên bảo anh nhưng trên thực tế y lại đang an ủi chính mình.
Kế hoạch của y bị xáo trộn, thuốc một ống cũng không còn, sự cố liên tiếp xảy ra khiến y không khỏi lo lắng.
“Ừ,” Trần Bạc Kiều vỗ vai y đáp, “Tôi cũng không vội.”
Khi đến chỗ ngủ thì đã mười giờ tối. Nhà an toàn mới còn nhỏ hơn so với bản vẽ của Chương Quyết, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách nhỏ.
Chương Quyết vốn định nhường phòng ngủ cho Trần Bạc Kiều, còn mình thì ngủ trên sô pha. Nhưng Trần Bạc Kiều kéo y lại và nói: “Ngủ chung đi, sô pha nhỏ thế kia, cậu ngủ kiểu gì.”
Trần Bạc Kiều rất kiên quyết, Chương Quyết chỉ có thể nghe theo, đi tìm một chiếc chăn khác và đặt nó ở mép giường.
Rửa mặt xong Chương Quyết lên giường nằm, trong lòng rất chi là căng thẳng. Y chỉ chiếm một khoảng rất nhỏ trên giường, tay chân lạnh lẽo rúc sâu trong chăn.
Không lâu sau, Trần Bạc Kiều cũng tắm xong đi ra. Chương Quyết lập tức nhắm mắt lại, giả vờ như đã ngủ, sau đó lại cảm thấy đệm chăn bên cạnh hơi lún xuống, như thể anh cũng đã lên giường, rồi chỉnh cho đèn ngủ tối đi.
Mái tóc đen của Chương Quyết xõa trên gối, nằm lên một mớ tóc như thế kỳ thật cũng không thoải mái, nhưng cứ nghĩ đến việc bản thân đang được nằm bên Trần Bạc Kiều là y lại chẳng dám xê dịch quá nhiều, chỉ nghĩ bụng sẽ dành một hôm nào đó đi cắt tóc.
Bỗng dưng, Chương Quyết cảm thấy tóc mình bị ai đó chạm vào, cảm giác đụng chạm này chỉ xuất hiện vài giây, ngay sau đó đã lập tức tan biến. Nhưng tới khi Chương Quyết định thở phào nhẹ nhõm thì lại có người chạm vào tóc của y, theo làn tóc thoáng vuốt nhẹ xuống.
“Tóc thật mềm.” Trần Bạc Kiều khẽ cảm thán.
Chương Quyết tức thì sững ra, hai tay đè lên bụng, rất sợ bị anh phát hiện mình thực ra chưa ngủ, còn cố giữ cho hơi thở thật tự nhiên.
“Còn mềm hơn lông mèo nữa.” Trần Bạc Kiều nói rồi rút tay về, không chạm vào Chương Quyết nữa, vậy mà nhịp tim của Chương Quyết vẫn đập thình thịch như trống bỏi, không sao bình tĩnh được, gần như sắp nhảy lên tận cổ họng.
Chương Quyết đôi khi cũng rất chán ghét bản thân ngốc như thế. Vì nếu y là một người thông minh, có phải đã vờ như vừa tỉnh lại, khéo léo qua mắt nói chút chuyện tình cảm với anh không.
Sau vài giây, Trần Bạc Kiều đột nhiên lên tiếng: “Tôi chọc cậu thôi.”
Hai má Chương Quyết nóng lên. Không đợi Chương Quyết giải thích, anh lại nói: “Tôi biết cậu còn thức.” Chương Quyết mở mắt ra thì thấy Trần Bạc Kiều quần áo chỉnh tề, đang ngồi trên giường cúi đầu nhìn mình.
Anh hỏi Chương Quyết: “Tôi chỉ nói tóc cậu mềm, sao cậu lại vui.”
Biểu cảm của Trần Bạc Kiều vẫn khoan dung như mọi khi, ánh mắt dịu dàng mang theo săn sóc. Chương Quyết trước kia đã từng rất nhiều lần mơ về anh, mỗi lần tỉnh lại y đều cảm thấy hạnh phúc, và ngồi thật lâu để hồi tưởng lại khung cảnh trong mơ.
Nhưng giờ đây, Chương Quyết đột nhiên phát hiện sức tưởng tượng trong giấc mơ của mình không sao so được với hiện thực, bởi vì dù có mơ thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng thể tốt bằng một nửa của Trần Bạc Kiều ngoài đời.
Nhưng mà, dù có tốt cách mấy cũng không phải là của Chương Quyết, dù gần hay xa, bao dung hay cường hãn đều không liên quan gì đến Chương Quyết, mà Chương Quyết cũng không cần nhiều như thế, chỉ cần có thể dõi theo là đủ rồi.
[1] Len Cashmere: là loại len siêu mềm và cực kì đắt đỏ được tạo ra từ giống dê Cashmere. Một sợi len Cashmere đạt chuẩn phải có đường kính ít nhất 18.5mm và chiều dài ít nhất 3.175cm.
↑
Chia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.