Chương 12
Sinh Cơ
23/10/2021
Vệ Trường Diêu nghe vậy bèn nhướng mi.
Trường hợp gì đây?
Vĩnh Hoà đế hung dữ cãi nhau nảy lửa với bạch nguyệt quang.
Vệ Trường Diêu nghiêm túc lại, chỉ thấy Vĩnh Hoà đế tiếp tục cau mày, mặt nén cơn giận, nói từng câu từng chữ: "Chuyện hoà thân là do Vũ Dương. Nàng muốn ta bênh vực nó thế nào hả?"
"Vừa gặp một kẻ chưa rõ lai lịch mà đã mang vào phủ không chút do dự."
"Tặng đồ cho người ta lại tặng ngọc bội tuỳ thân."
"Rước lấy phiền toái chỉ biết khóc sướt mướt."
"Chuyện hoà thân vừa mới truyền đến đã bất chấp tìm người chịu tội thay, giết người không thấy máu."
"Hiện giờ các ngươi làm những việc lộ liễu như vậy mà vẫn dùng chiêu lấy lùi làm tiến với trẫm. Thôi Viện, nàng còn muốn trẫm bênh vực nó như thế nào!"
Ngừng một chút, Vĩnh Hoà đế liếc thoáng Vệ Ngữ Đường đang vùi đầu khóc, nghiêm khắc nói với Thôi quý phi: "Thôi Viện, nàng xem đi. Nàng đã dạy Vũ Dương thành cái dạng gì!"
Chợt nhớ mình cũng từng góp phần làm tổn thương Vệ Trường Diêu, Vĩnh Hoà đế càng nhíu mày, không dám nghĩ tới cảnh tượng sẽ ra sao nếu sự tình phát triển theo cái kế đã an bài sẵn.
Vừa sợ hãi vừa cả nghĩ, ông ta lại cảnh cáo mấy người ở đây: "Thánh chỉ đã hạ. Việc này sẽ không xảy ra bất cứ thay đổi gì. Nếu có người gây chuyện, trẫm sẽ không hạ thủ lưu tình."
Nói xong, ánh mắt Vĩnh Hoà đế chuyển từ mẹ con Thôi quý phi sang Thôi Hào.
Thôi Hào thẳng lưng, sắc mặt bình tĩnh, không chút biến đổi.
Còn Thôi quý phi đang đứng trong phòng dường như mất hết sức lực, sững sờ nhìn Vĩnh Hoà đế, mắt ngấn lệ. Cặp mắt phượng vốn khí thế mười phần nay trở nên ảm đạm. Bà ta cười một tràng thê thảm.
Ánh mắt bà ta ưu thương. Giọng nói khàn khàn: "Thần thiếp tuân chỉ..."
Bà ta biết lần này mình thật sự đã quá giới hạn rồi. Nhưng bà ta không muốn gả con gái của mình đến ngoại tộc. Bà ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì có thể, miễn là Ngữ Đường được ở lại Đại Ung. Cầu xin phụ thân, gây áp lực cho Thôi Hào, lừa gạt hoàng thượng, bà ta làm hết. Nhưng bà ta vẫn thua.
Nửa đời người kiêu ngạo không coi ai ra gì, mà bà ta vẫn chẳng cứu được con gái mình.
Nghe tiếng mẫu thân mình tuân theo thánh chỉ, Vệ Ngữ Đường lập tức ngẩng đầu lên. Cuối cùng giọt lệ trong hốc mắt đã không kìm được nữa, rơi lã chã. Nàng ta nhìn Vĩnh Hoà đế, nhìn Thôi quý phi, lại nhìn Thôi Hào và Vệ Trường Diêu.
Vì không muốn hoà thân nên nàng ta chạy ngay qua Vệ Trường Diêu.
"Vũ Dương cầu xin tỷ. Tam tỷ tỷ. Vũ Dương thật sự không muốn tới Nguyệt Thị..."
Nàng ta ngước cặp mắt giàn giụa nhìn Vệ Trường Diêu, như đoá hoa mảnh mai sắp gục ngã dưới mưa to gió mạnh. Nhưng Vệ Trường Diêu đang đứng trước mặt nàng ta lúc này lại hơi phiền chán.
Nữ chính quỳ trước mặt mình, khóc sướt mướt nói không muốn đi hoà thân là có ý gì?
Vệ Trường Diêu lẳng lặng nhíu mày, vươn tay nâng Vệ Ngữ Đường dậy, nhìn đôi mắt thỏ đỏ hoe của nàng ta: "Ý tứ muội là sao? Bản cung chưa hiểu..."
Nàng còn chưa kịp nói xong thì Vệ Ngữ Đường đã vội vàng tiếp chuyện. Nàng ta nhìn mặt Vệ Trường Diêu. Lông mày xinh đẹp tuyệt trần hơi nhíu. Giọng nói nhẹ nhàng mang vẻ hỏi han và cầu xin: "Tam tỷ đã có người trong lòng chưa?"
Vệ Trường Diêu hoài nghi, thầm khó chịu. Nàng cau mày nhưng vẫn thật thà đáp: "Chưa."
Nghe nàng trả lời, Vệ Trường Diêu vui vẻ phấn khích không thôi. Một tia sáng dần dần hiện ra trong ánh mắt: "Liệu tam tỷ có thể đi hoà thân được không..."
"Muội đã thấy vương tử Nguyệt Thị. Hắn rất tuấn tú. Vừa hay tam tỷ vẫn chưa có ai, vậy đi hoà thân được không? Nhất định tam tỷ sẽ thích hắn. Biết đâu đó cũng là một mối lương duyên thì sao!"
Người trong ngự thư phòng nhất thời thở khẽ, hoàn toàn yên tĩnh.
Nghe những "lời tâm huyết" của Vệ Ngữ Đường, Vệ Trường Diêu chẳng biết phải trả lời thế nào mới tốt. Lồng ngực nàng phập phồng. Đợi một lát mới nhìn nữ chính trong sách.
Ánh mắt nàng ta sáng ngời trong veo. Hiển nhiên đã tràn đầy lòng tin với chủ ý này. Hai má ửng đỏ như thể vừa nghe thấy mình đánh tiếng đồng ý.
"Ngươi đang bố thí cho ta đấy à?"
Vệ Trường Diêu điều hoà hô hấp. Sắc mặt bình tĩnh, không chút vui vẻ phấn khởi như trong tưởng tượng của Vệ Ngữ Đường. Điều này làm Vệ Ngữ Đường hơi khó hiểu.
Nàng ta chớp mắt, nhìn Vệ Trường Diêu bằng ánh mắt hoài nghi. Rõ ràng tỷ ấy nên vui vẻ mới phải chứ...Sao lại bình tĩnh như vậy?
Vệ Trường Diêu cũng hơi tò mò vị nữ chính này còn nói được câu gì nên không hỏi tiếp nữa, ung dung nhìn nàng ta. Chỉ thấy nàng ta cắn cắn môi, tiếp tục nói giọng dịu dàng: "Tam tỷ tỷ, Ngữ Đường nói thật mà. Vị tiểu vương tử kia tuấn tú lắm. Chắc chắn tỷ sẽ thích."
Vệ Trường Diêu thở dồn dập, như thể một quả bóng đang không ngừng phồng lên trong lòng, lớn dần lớn dần.
Nàng nhìn Vệ Ngữ Đường đăm đăm.
Nữ chính này là cái thá gì mà dám tuỳ tiện an bài hôn sự của nàng.
Bị từ hôn, bị bắt hoà thân, giờ thì càng quá đáng, kêu nàng nói yêu đương với nam phụ si tình.
Vệ Trường Diêu khó khăn hít một hơi.
Ta đi thế nào được hả!
Nhưng khi nhìn vào cặp mắt chực khóc lã chã của Vệ Ngữ Đường, sự kiên nhẫn vốn ít ỏi đến đáng thương nay đã bốc hơi gần hết. Truyện Ngôn Tình
Nhắm chặt mắt, song nàng mới tiếp tục nhìn vào mắt Vệ Ngữ Đường. Nụ cười dịu dàng kề sát nàng ta. Khoé miệng khẽ nhúc nhích.
"Thích con mẹ nhà ngươi!"
Tuy nàng đứng gần Vệ Ngữ Đường, nhưng giọng nói lại không hề nhỏ, thậm chí vì tức giận nên tiếng khá lớn.
Ai trong thư phòng cũng nghe được câu "Thích con mẹ nhà ngươi!" này. Tức thì bầu không khí xấu hổ. Từng biểu cảm quái dị.
Nói xong câu đó, Vệ Trường Diêu bèn đứng thẳng người, nhìn chòng chọc Vệ Ngữ Đường. Nàng vốn cao hơn Vệ Ngữ Đường nửa cái đầu. Bấy giờ hai người cách nhau rất gần, khi nàng nhìn thẳng, cảm giác vô cùng áp bức.
Một câu nói chẳng thể biểu đạt hết cơn phẫn nộ trong lòng nàng. Nàng ngạo nghễ nhìn Vệ Ngữ Đường: "Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì?"
"Giống y sì bà mẫu thân ích kỉ đến cùng cực của ngươi. Rõ ràng là xin người khác làm, nhưng lại luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng."
"Thật nực cười."
Vệ Trường Diêu cười lạnh, đảo mắt nhìn Vệ Ngữ Đường, chỉ thấy hai má Vệ Ngữ Đường lập tức đỏ lên, ánh mắt né tránh, nhưng vẫn cắn môi kiên trì hỏi lại: "Sao tam tỷ nói muội như vậy?"
"Rõ ràng tam tỷ chưa có ý trung nhân thì Ngữ Đường mới tìm cho tam tỷ cơ hội. Tiểu vương tử Nguyệt Thị quả là một người tốt vô cùng..."
Song nàng ta rũ mắt. Hai tay vân vê liên tục như tủi thân lắm.
Nghe nàng ta nói, Vệ Trường Diêu lại nở nụ cười, càng cười càng to, cười đến cong eo.
Nàng bỗng nhớ về những kí ức đã mất ở kiếp trước.
Hồi mới tới Đại Ung, đầu nàng trống rỗng. Nàng không dám để lộ mà chỉ vụng trộm tìm cơ hội từ từ hoà nhập với hoàn cảnh lạ lẫm này.
Về sau, Vĩnh Hoà đế tìm được một cô công chúa ở nhà một vị đại thần. Nhưng nàng không hề nghĩ quá nhiều, chỉ lẳng lặng sống cuộc sống của mình.
Mà chẳng ngờ, đây là khởi đầu của tai hoạ.
Nàng nhanh chóng bị hôn phu huỷ bỏ hôn ước, bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió, rồi bị tứ hôn với vương tử Nguyệt Thị.
Không thể cầu xin sự giúp đỡ, phải bước lên con đường hoà thân, đột nhiên gặp phục kích, chết giữa sa mạc hoang vắng, ngay cả thi thể cũng chẳng nguyên vẹn...
Thì ra, đều là âm mưu. Từ hôn, hoà thân móc nối lẫn nhau. Phụ thân thờ ơ, lửa cháy thêm dầu. Dần dà nàng bị đẩy xuống vực thẳm.
Nhưng bây giờ kẻ đầu sỏ lại nói vì muốn tốt cho nàng nên mới bố thí một mối hôn sự.
Cao thượng quá nhỉ. Nhưng nàng chẳng lạ gì đâu, không hề nhé!
Vệ Trường Diêu ngừng cười. Nàng nhìn đăm đăm vào Vệ Ngữ Đường, không ngừng đi vòng quanh nàng ta để đánh giá.
Bị Vệ Trường Diêu nhìn bằng ánh mắt lạnh thấu xương, Vệ Ngữ Đường rét run cả người. Nàng ta lặng lẽ rụt bả vai. Ánh mắt thận trọng.
Nhìn một chốc, Vệ Trường Diêu mới mở miệng nói với Vệ Ngữ Đường còn đang sợ hãi vì bị nhìn chằm chằm: "Tứ muội à, muội đúng là đáo để thiệt đó..."
"Rõ ràng người khiến Thôi Hào từ hôn chính là muội. Giờ lại đàng hoàng nói muốn tìm cho ta một lang quân vừa ý. Thực ra muội muốn gả ta đi Nguyệt Thị hử?"
"Tứ muội coi ta là đứa ngốc sao? Một mặt thay muội đi hoà thân, mặt khác còn muốn ta mang ơn ư?"
Thần sắc Vệ Trường Diêu lúc này cực kì lạnh lùng. Chất vấn từng câu từng câu, làm Vệ Ngữ Đường luống cuống tay chân.
Hai tay Vệ Ngữ Đường không ngừng vân vê. Nàng ta chỉ muốn nhường tam tỷ đi hoà thân. Vì đã có người trong lòng nên mình sẽ không đi. Nếu tam tỷ đi thì tốt biết mấy. Huống hồ tiểu vương tử đúng là một người vô cùng tốt. Sao tam tỷ lại nói với nàng ta như thế chứ?
Nàng ta giương mắt nhìn thẳng về phía Vệ Trường Diêu. Ánh mắt không chút rụt rè sợ hãi, trái lại còn đỉnh đương. Con ngươi long lanh nhìn Vệ Trường Diêu chằm chằm, thản nhiên nói: "Sao tam tỷ cứ luôn nghĩ muội như vậy? Vũ Đường chỉ muốn tốt cho tỷ thôi mà."
"Ai trong kinh đô cũng biết Thôi Hào đã từ hôn tam tỷ rồi. Ở Đại Ung, một nữ tử bị từ hôn thì làm sao có thể gả cho đấng lang quân tốt được?"
"Nhưng nếu gả cho tiểu vương tử Nguyệt Thị lại khác, hắn sẽ không biết tỷ từng bị từ hôn...
Tam tỷ cũng có được một vị hôn phu tốt. Sao còn muốn hoài nghi Vũ Đường như thế?"
Vệ Trường Diêu đã không thể dùng ngôn từ để diễn tả cảm xúc. Trong lòng như cháy một cây đuốc muốn bùng lên dữ dội.
Nàng cắn răng nhìn mọi người trong thư phòng, rà từng nét mặt của bọn họ. Rất lâu sau, nàng mới mở miệng nói Vệ Ngữ Đường: "Muội nghĩ ta hứng thú lắm sao?"
"Muội nghĩ ta không biết tại sao mình bị từ hôn à?"
"Ta cho muội biết, Vệ Ngữ Đường, trên đời này không chỉ mình muội có đầu óc, đừng vì giả bộ muốn tốt cho ta mà khoa tay múa chân vào chuyện của ta."
"Tiểu vương tử Nguyệt Thị tốt như thế, sao muội không tự qua đi? Còn xin ta làm gì nữa?"
"Vệ Ngữ Đường, muội luôn suy từ bụng ta ra bụng người vậy sao?"
Từng lời chất vấn khiến Vệ Ngữ Đường phản ứng không kịp. Ánh mắt dại ra. Nàng ta chỉ muốn đối xử tốt với mọi người thôi mà. Nhưng chẳng ngờ tam tỷ lại nghĩ như thế.
Vệ Trường Diêu nhìn về phía Vệ Ngữ Đường. Nước mắt nàng ta giàn giụa. Khóc đến sưng cả mắt. Nhưng ở đây không ai thương hại nàng ta trừ Thôi quý phi.
Vĩnh Hoà đế nghiêm mặt. Thần sắc uy nghi, như không nghe thấy tiếng khóc của Vệ Ngữ Đường.
Mà Thôi Hào thì càng không cần phải nói. Hắn vẫn vậy, một bộ dạng không dính dáng gì tới mình.
Nghe Vệ Ngữ Đường mở mồm ngậm mồm trong lòng thích ai, trái lại Vệ Trường Diêu hơi tò mò. Nàng dịu giọng, hỏi như bâng quơ: "Tứ muội cứ mở miệng ngậm miệng nói nếu ta chưa có ý trung nhân thì đi hoà thân. Chẳng lẽ...Tứ muội đã có rồi sao?"
Nói xong nhìn Vệ Ngữ Đường. Lực chú ý của đám người xung quanh cũng dồn hết vào nàng ta.
Dường như Vệ Ngữ Đường không ngờ Vệ Trường Diêu sẽ trực tiếp hỏi nàng ta câu đó. Dù hơi kinh ngạc và sợ hãi, nhưng nghĩ đến Cố công tử, nàng ta lại có phần ngại ngùng.
Tuy sắc mặt bình tĩnh, nhưng lông mi hấp háy thầm chứng tỏ nàng ta đang bất an. Nàng ta giả vờ kinh ngạc nhìn Vệ Trường Diêu: "Sao tam tỷ tỷ nghĩ vậy chứ? Vũ Đường chưa từng thích ai thật lòng!"
Vệ Trường Diêu điềm tĩnh, nội tâm chửi một tiếng "Má nó!", chưa từng cái quần què! Chưa từng thì làm sao ngươi nhường ta đi hoà thân!
Nàng âm thầm nhẩm tính thời gian, e là nữ chính đã nhất kiến chung tình với nam chính rồi.
Chắc mẩm xong, nàng cũng không định vòng vo cùng Vệ Ngữ Đường nữa nên giữ im lặng.
Cuối cùng Vĩnh Hoà đế vẫn thở dài. Âm thanh hơi uể oải. Ông ta nhẹ giọng nói với đám người ở đây: "Chuyện hôm nay dừng tại đây. Thôi Hào ở lại. Những người khác về hết đi."
Vĩnh Hoà đế giải quyết dứt khoát. Bấy giờ Vệ Trường Diêu mới thở dài một hơi, chậm rãi bước ra khỏi Ngự Thư phòng.
Trường hợp gì đây?
Vĩnh Hoà đế hung dữ cãi nhau nảy lửa với bạch nguyệt quang.
Vệ Trường Diêu nghiêm túc lại, chỉ thấy Vĩnh Hoà đế tiếp tục cau mày, mặt nén cơn giận, nói từng câu từng chữ: "Chuyện hoà thân là do Vũ Dương. Nàng muốn ta bênh vực nó thế nào hả?"
"Vừa gặp một kẻ chưa rõ lai lịch mà đã mang vào phủ không chút do dự."
"Tặng đồ cho người ta lại tặng ngọc bội tuỳ thân."
"Rước lấy phiền toái chỉ biết khóc sướt mướt."
"Chuyện hoà thân vừa mới truyền đến đã bất chấp tìm người chịu tội thay, giết người không thấy máu."
"Hiện giờ các ngươi làm những việc lộ liễu như vậy mà vẫn dùng chiêu lấy lùi làm tiến với trẫm. Thôi Viện, nàng còn muốn trẫm bênh vực nó như thế nào!"
Ngừng một chút, Vĩnh Hoà đế liếc thoáng Vệ Ngữ Đường đang vùi đầu khóc, nghiêm khắc nói với Thôi quý phi: "Thôi Viện, nàng xem đi. Nàng đã dạy Vũ Dương thành cái dạng gì!"
Chợt nhớ mình cũng từng góp phần làm tổn thương Vệ Trường Diêu, Vĩnh Hoà đế càng nhíu mày, không dám nghĩ tới cảnh tượng sẽ ra sao nếu sự tình phát triển theo cái kế đã an bài sẵn.
Vừa sợ hãi vừa cả nghĩ, ông ta lại cảnh cáo mấy người ở đây: "Thánh chỉ đã hạ. Việc này sẽ không xảy ra bất cứ thay đổi gì. Nếu có người gây chuyện, trẫm sẽ không hạ thủ lưu tình."
Nói xong, ánh mắt Vĩnh Hoà đế chuyển từ mẹ con Thôi quý phi sang Thôi Hào.
Thôi Hào thẳng lưng, sắc mặt bình tĩnh, không chút biến đổi.
Còn Thôi quý phi đang đứng trong phòng dường như mất hết sức lực, sững sờ nhìn Vĩnh Hoà đế, mắt ngấn lệ. Cặp mắt phượng vốn khí thế mười phần nay trở nên ảm đạm. Bà ta cười một tràng thê thảm.
Ánh mắt bà ta ưu thương. Giọng nói khàn khàn: "Thần thiếp tuân chỉ..."
Bà ta biết lần này mình thật sự đã quá giới hạn rồi. Nhưng bà ta không muốn gả con gái của mình đến ngoại tộc. Bà ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì có thể, miễn là Ngữ Đường được ở lại Đại Ung. Cầu xin phụ thân, gây áp lực cho Thôi Hào, lừa gạt hoàng thượng, bà ta làm hết. Nhưng bà ta vẫn thua.
Nửa đời người kiêu ngạo không coi ai ra gì, mà bà ta vẫn chẳng cứu được con gái mình.
Nghe tiếng mẫu thân mình tuân theo thánh chỉ, Vệ Ngữ Đường lập tức ngẩng đầu lên. Cuối cùng giọt lệ trong hốc mắt đã không kìm được nữa, rơi lã chã. Nàng ta nhìn Vĩnh Hoà đế, nhìn Thôi quý phi, lại nhìn Thôi Hào và Vệ Trường Diêu.
Vì không muốn hoà thân nên nàng ta chạy ngay qua Vệ Trường Diêu.
"Vũ Dương cầu xin tỷ. Tam tỷ tỷ. Vũ Dương thật sự không muốn tới Nguyệt Thị..."
Nàng ta ngước cặp mắt giàn giụa nhìn Vệ Trường Diêu, như đoá hoa mảnh mai sắp gục ngã dưới mưa to gió mạnh. Nhưng Vệ Trường Diêu đang đứng trước mặt nàng ta lúc này lại hơi phiền chán.
Nữ chính quỳ trước mặt mình, khóc sướt mướt nói không muốn đi hoà thân là có ý gì?
Vệ Trường Diêu lẳng lặng nhíu mày, vươn tay nâng Vệ Ngữ Đường dậy, nhìn đôi mắt thỏ đỏ hoe của nàng ta: "Ý tứ muội là sao? Bản cung chưa hiểu..."
Nàng còn chưa kịp nói xong thì Vệ Ngữ Đường đã vội vàng tiếp chuyện. Nàng ta nhìn mặt Vệ Trường Diêu. Lông mày xinh đẹp tuyệt trần hơi nhíu. Giọng nói nhẹ nhàng mang vẻ hỏi han và cầu xin: "Tam tỷ đã có người trong lòng chưa?"
Vệ Trường Diêu hoài nghi, thầm khó chịu. Nàng cau mày nhưng vẫn thật thà đáp: "Chưa."
Nghe nàng trả lời, Vệ Trường Diêu vui vẻ phấn khích không thôi. Một tia sáng dần dần hiện ra trong ánh mắt: "Liệu tam tỷ có thể đi hoà thân được không..."
"Muội đã thấy vương tử Nguyệt Thị. Hắn rất tuấn tú. Vừa hay tam tỷ vẫn chưa có ai, vậy đi hoà thân được không? Nhất định tam tỷ sẽ thích hắn. Biết đâu đó cũng là một mối lương duyên thì sao!"
Người trong ngự thư phòng nhất thời thở khẽ, hoàn toàn yên tĩnh.
Nghe những "lời tâm huyết" của Vệ Ngữ Đường, Vệ Trường Diêu chẳng biết phải trả lời thế nào mới tốt. Lồng ngực nàng phập phồng. Đợi một lát mới nhìn nữ chính trong sách.
Ánh mắt nàng ta sáng ngời trong veo. Hiển nhiên đã tràn đầy lòng tin với chủ ý này. Hai má ửng đỏ như thể vừa nghe thấy mình đánh tiếng đồng ý.
"Ngươi đang bố thí cho ta đấy à?"
Vệ Trường Diêu điều hoà hô hấp. Sắc mặt bình tĩnh, không chút vui vẻ phấn khởi như trong tưởng tượng của Vệ Ngữ Đường. Điều này làm Vệ Ngữ Đường hơi khó hiểu.
Nàng ta chớp mắt, nhìn Vệ Trường Diêu bằng ánh mắt hoài nghi. Rõ ràng tỷ ấy nên vui vẻ mới phải chứ...Sao lại bình tĩnh như vậy?
Vệ Trường Diêu cũng hơi tò mò vị nữ chính này còn nói được câu gì nên không hỏi tiếp nữa, ung dung nhìn nàng ta. Chỉ thấy nàng ta cắn cắn môi, tiếp tục nói giọng dịu dàng: "Tam tỷ tỷ, Ngữ Đường nói thật mà. Vị tiểu vương tử kia tuấn tú lắm. Chắc chắn tỷ sẽ thích."
Vệ Trường Diêu thở dồn dập, như thể một quả bóng đang không ngừng phồng lên trong lòng, lớn dần lớn dần.
Nàng nhìn Vệ Ngữ Đường đăm đăm.
Nữ chính này là cái thá gì mà dám tuỳ tiện an bài hôn sự của nàng.
Bị từ hôn, bị bắt hoà thân, giờ thì càng quá đáng, kêu nàng nói yêu đương với nam phụ si tình.
Vệ Trường Diêu khó khăn hít một hơi.
Ta đi thế nào được hả!
Nhưng khi nhìn vào cặp mắt chực khóc lã chã của Vệ Ngữ Đường, sự kiên nhẫn vốn ít ỏi đến đáng thương nay đã bốc hơi gần hết. Truyện Ngôn Tình
Nhắm chặt mắt, song nàng mới tiếp tục nhìn vào mắt Vệ Ngữ Đường. Nụ cười dịu dàng kề sát nàng ta. Khoé miệng khẽ nhúc nhích.
"Thích con mẹ nhà ngươi!"
Tuy nàng đứng gần Vệ Ngữ Đường, nhưng giọng nói lại không hề nhỏ, thậm chí vì tức giận nên tiếng khá lớn.
Ai trong thư phòng cũng nghe được câu "Thích con mẹ nhà ngươi!" này. Tức thì bầu không khí xấu hổ. Từng biểu cảm quái dị.
Nói xong câu đó, Vệ Trường Diêu bèn đứng thẳng người, nhìn chòng chọc Vệ Ngữ Đường. Nàng vốn cao hơn Vệ Ngữ Đường nửa cái đầu. Bấy giờ hai người cách nhau rất gần, khi nàng nhìn thẳng, cảm giác vô cùng áp bức.
Một câu nói chẳng thể biểu đạt hết cơn phẫn nộ trong lòng nàng. Nàng ngạo nghễ nhìn Vệ Ngữ Đường: "Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì?"
"Giống y sì bà mẫu thân ích kỉ đến cùng cực của ngươi. Rõ ràng là xin người khác làm, nhưng lại luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng."
"Thật nực cười."
Vệ Trường Diêu cười lạnh, đảo mắt nhìn Vệ Ngữ Đường, chỉ thấy hai má Vệ Ngữ Đường lập tức đỏ lên, ánh mắt né tránh, nhưng vẫn cắn môi kiên trì hỏi lại: "Sao tam tỷ nói muội như vậy?"
"Rõ ràng tam tỷ chưa có ý trung nhân thì Ngữ Đường mới tìm cho tam tỷ cơ hội. Tiểu vương tử Nguyệt Thị quả là một người tốt vô cùng..."
Song nàng ta rũ mắt. Hai tay vân vê liên tục như tủi thân lắm.
Nghe nàng ta nói, Vệ Trường Diêu lại nở nụ cười, càng cười càng to, cười đến cong eo.
Nàng bỗng nhớ về những kí ức đã mất ở kiếp trước.
Hồi mới tới Đại Ung, đầu nàng trống rỗng. Nàng không dám để lộ mà chỉ vụng trộm tìm cơ hội từ từ hoà nhập với hoàn cảnh lạ lẫm này.
Về sau, Vĩnh Hoà đế tìm được một cô công chúa ở nhà một vị đại thần. Nhưng nàng không hề nghĩ quá nhiều, chỉ lẳng lặng sống cuộc sống của mình.
Mà chẳng ngờ, đây là khởi đầu của tai hoạ.
Nàng nhanh chóng bị hôn phu huỷ bỏ hôn ước, bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió, rồi bị tứ hôn với vương tử Nguyệt Thị.
Không thể cầu xin sự giúp đỡ, phải bước lên con đường hoà thân, đột nhiên gặp phục kích, chết giữa sa mạc hoang vắng, ngay cả thi thể cũng chẳng nguyên vẹn...
Thì ra, đều là âm mưu. Từ hôn, hoà thân móc nối lẫn nhau. Phụ thân thờ ơ, lửa cháy thêm dầu. Dần dà nàng bị đẩy xuống vực thẳm.
Nhưng bây giờ kẻ đầu sỏ lại nói vì muốn tốt cho nàng nên mới bố thí một mối hôn sự.
Cao thượng quá nhỉ. Nhưng nàng chẳng lạ gì đâu, không hề nhé!
Vệ Trường Diêu ngừng cười. Nàng nhìn đăm đăm vào Vệ Ngữ Đường, không ngừng đi vòng quanh nàng ta để đánh giá.
Bị Vệ Trường Diêu nhìn bằng ánh mắt lạnh thấu xương, Vệ Ngữ Đường rét run cả người. Nàng ta lặng lẽ rụt bả vai. Ánh mắt thận trọng.
Nhìn một chốc, Vệ Trường Diêu mới mở miệng nói với Vệ Ngữ Đường còn đang sợ hãi vì bị nhìn chằm chằm: "Tứ muội à, muội đúng là đáo để thiệt đó..."
"Rõ ràng người khiến Thôi Hào từ hôn chính là muội. Giờ lại đàng hoàng nói muốn tìm cho ta một lang quân vừa ý. Thực ra muội muốn gả ta đi Nguyệt Thị hử?"
"Tứ muội coi ta là đứa ngốc sao? Một mặt thay muội đi hoà thân, mặt khác còn muốn ta mang ơn ư?"
Thần sắc Vệ Trường Diêu lúc này cực kì lạnh lùng. Chất vấn từng câu từng câu, làm Vệ Ngữ Đường luống cuống tay chân.
Hai tay Vệ Ngữ Đường không ngừng vân vê. Nàng ta chỉ muốn nhường tam tỷ đi hoà thân. Vì đã có người trong lòng nên mình sẽ không đi. Nếu tam tỷ đi thì tốt biết mấy. Huống hồ tiểu vương tử đúng là một người vô cùng tốt. Sao tam tỷ lại nói với nàng ta như thế chứ?
Nàng ta giương mắt nhìn thẳng về phía Vệ Trường Diêu. Ánh mắt không chút rụt rè sợ hãi, trái lại còn đỉnh đương. Con ngươi long lanh nhìn Vệ Trường Diêu chằm chằm, thản nhiên nói: "Sao tam tỷ cứ luôn nghĩ muội như vậy? Vũ Đường chỉ muốn tốt cho tỷ thôi mà."
"Ai trong kinh đô cũng biết Thôi Hào đã từ hôn tam tỷ rồi. Ở Đại Ung, một nữ tử bị từ hôn thì làm sao có thể gả cho đấng lang quân tốt được?"
"Nhưng nếu gả cho tiểu vương tử Nguyệt Thị lại khác, hắn sẽ không biết tỷ từng bị từ hôn...
Tam tỷ cũng có được một vị hôn phu tốt. Sao còn muốn hoài nghi Vũ Đường như thế?"
Vệ Trường Diêu đã không thể dùng ngôn từ để diễn tả cảm xúc. Trong lòng như cháy một cây đuốc muốn bùng lên dữ dội.
Nàng cắn răng nhìn mọi người trong thư phòng, rà từng nét mặt của bọn họ. Rất lâu sau, nàng mới mở miệng nói Vệ Ngữ Đường: "Muội nghĩ ta hứng thú lắm sao?"
"Muội nghĩ ta không biết tại sao mình bị từ hôn à?"
"Ta cho muội biết, Vệ Ngữ Đường, trên đời này không chỉ mình muội có đầu óc, đừng vì giả bộ muốn tốt cho ta mà khoa tay múa chân vào chuyện của ta."
"Tiểu vương tử Nguyệt Thị tốt như thế, sao muội không tự qua đi? Còn xin ta làm gì nữa?"
"Vệ Ngữ Đường, muội luôn suy từ bụng ta ra bụng người vậy sao?"
Từng lời chất vấn khiến Vệ Ngữ Đường phản ứng không kịp. Ánh mắt dại ra. Nàng ta chỉ muốn đối xử tốt với mọi người thôi mà. Nhưng chẳng ngờ tam tỷ lại nghĩ như thế.
Vệ Trường Diêu nhìn về phía Vệ Ngữ Đường. Nước mắt nàng ta giàn giụa. Khóc đến sưng cả mắt. Nhưng ở đây không ai thương hại nàng ta trừ Thôi quý phi.
Vĩnh Hoà đế nghiêm mặt. Thần sắc uy nghi, như không nghe thấy tiếng khóc của Vệ Ngữ Đường.
Mà Thôi Hào thì càng không cần phải nói. Hắn vẫn vậy, một bộ dạng không dính dáng gì tới mình.
Nghe Vệ Ngữ Đường mở mồm ngậm mồm trong lòng thích ai, trái lại Vệ Trường Diêu hơi tò mò. Nàng dịu giọng, hỏi như bâng quơ: "Tứ muội cứ mở miệng ngậm miệng nói nếu ta chưa có ý trung nhân thì đi hoà thân. Chẳng lẽ...Tứ muội đã có rồi sao?"
Nói xong nhìn Vệ Ngữ Đường. Lực chú ý của đám người xung quanh cũng dồn hết vào nàng ta.
Dường như Vệ Ngữ Đường không ngờ Vệ Trường Diêu sẽ trực tiếp hỏi nàng ta câu đó. Dù hơi kinh ngạc và sợ hãi, nhưng nghĩ đến Cố công tử, nàng ta lại có phần ngại ngùng.
Tuy sắc mặt bình tĩnh, nhưng lông mi hấp háy thầm chứng tỏ nàng ta đang bất an. Nàng ta giả vờ kinh ngạc nhìn Vệ Trường Diêu: "Sao tam tỷ tỷ nghĩ vậy chứ? Vũ Đường chưa từng thích ai thật lòng!"
Vệ Trường Diêu điềm tĩnh, nội tâm chửi một tiếng "Má nó!", chưa từng cái quần què! Chưa từng thì làm sao ngươi nhường ta đi hoà thân!
Nàng âm thầm nhẩm tính thời gian, e là nữ chính đã nhất kiến chung tình với nam chính rồi.
Chắc mẩm xong, nàng cũng không định vòng vo cùng Vệ Ngữ Đường nữa nên giữ im lặng.
Cuối cùng Vĩnh Hoà đế vẫn thở dài. Âm thanh hơi uể oải. Ông ta nhẹ giọng nói với đám người ở đây: "Chuyện hôm nay dừng tại đây. Thôi Hào ở lại. Những người khác về hết đi."
Vĩnh Hoà đế giải quyết dứt khoát. Bấy giờ Vệ Trường Diêu mới thở dài một hơi, chậm rãi bước ra khỏi Ngự Thư phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.