Chương 14
Đa Mộc Mộc Đa
07/05/2014
Đối với việc người Nick nhỏ đột nhiên xuất hiện kia, Dương Phàm luôn len lén núp trên người Nick quan sát kỹ người ta, chờ thằng nhóc kia chạy tới, cô đụng cũng không dám đụng, ba chân bốn cẳng bò lên người Nick . . .
Mỗi khi người Nick nhỏ kia đến gần cô, cả người cô lại nổi hết da gà.
Lúc đầu cô không phát hiện ra mẹ của người Nick nhỏ này là con khỉ người Nick nuôi kia, bởi vì người Nick nhỏ này chưa bao giờ đến bên cạnh cha mẹ, nó luôn chạy tới chạy lui khắp nơi, không ngừng bò lên người người Nick trưởng thành khác. Những người Nick trưởng thành kia phần nhiều đều lấy đuôi quét nó ra xa khi nó ngang nhiên xông tới, tuyệt không lưu tình.
Cô thấy người Nick nhỏ kia cứ lăn qua lăn lại giống như quả bóng rất nhiều lần trong sơn động.
Lúc cô phát hiện bụng con khỉ lông dài kia đã xẹp xuống cô mới thật sự xem người Nick nhỏ và con khỉ có liên hệ với nhau.
Long trời lở đất ! ! Đây chẳng qua chỉ là giả thiết của cô! Giả thiết thôi! ! Cho tới bây giờ cô vẫn luôn không muốn giả thiết kia trở thành sự thật! ! !
Người Nick nuôi con khỉ kia chẳng hứng thú gì với người Nick nhỏ ‘phải là’ con của hắn, ngược lại lúc người Nick nhỏ tới gần con khỉ kia, nó sẽ đưa tay muốn bắt lấy hắn, nhưng không đợi nó bắt được, người Nick đã lấy đuôi đánh bay hắn ra xa. Sau đó con khỉ kia liền nổi giận với người Nick đó, nhìn về phía hắn há mồm kêu to, nhảy tới nhảy lui tại chỗ. Người Nick mặc nó nổi giận, người Nick nhỏ tới nữa hắn lại đánh bay đi.
Mấy lần sau, con khỉ kia không biết có phải là quên người Nick nhỏ con của nó hay không, hay là bản tính phục tùng ‘giống đực’ chiếm thế thượng phong, nó có vẻ cũng không quá hứng thú với người Nick nhỏ nữa.
Người Nick nhỏ phải tự dành lấy chút ít thức ăn trên tay người Nick trưởng thành, hắn chờ lúc người Nick trưởng thành bắt đầu dùng cơm sẽ mò tới, bị đánh bay liền đổi sang người khác thử lại lần nữa.
Dương Phàm phát hiện người Nick đối xử với người Nick nhỏ không quá hữu nghị, nhưng cũng không quá hung ác. Khi người Nick nhỏ muốn ăn gì đó, bọn họ cũng cho hắn một hai miếng.
Nhưng làm như vậy đa số đều là những người Nick ‘độc thân’.
Giống như Nick có ‘bạn đời’ thì một chút thức ăn cũng sẽ không cho hắn.
Dương Phàm thấy thằng nhóc kia lúc đói bụng đều phải lần lượt đánh về phía phía những người Nick trưởng thành, rồi lại bị đánh bay. Cô khó có thể khắc chế sự thông cảm của mình, vì vậy có lần cô cẩn thận cầm một củ khoai tây khô đưa cho hắn.
Sau đó liền hỏng bét.
Hình như người Nick nhỏ kia biết có thể kiếm thức ăn từ chỗ cô nên cứ quấn lấy cô cả ngày. Hơn nữa khoai tây khô cô dùng sức lắm mới ăn được nhưng hắn lại cắn nát vô cùng thoải mái nuốt vào bụng. Hơn nữa mặc kệ cho hắn bao nhiêu, hắn đều ăn mãi không ngừng, dường như ăn hoài mà không no.
Khi hắn ăn mấy chục củ rồi, Dương Phàm không chịu cho hắn nữa. Hắn liền tiến lên công kích cô, Nick phất đuôi một cái đánh bay người Nick nhỏ đang giương nanh múa vuốt ra xa. Cô cũng bị dọa sửng sốt, nếu vừa rồi người Nick nhỏ thật sự nhào lên, chỉ cần răng và móng vuốt thôi hắn cũng đã có thể dễ dàng lấy mạng của cô.
Từ đó về sau cô cố gắng áp xuống tất cả cảm xúc, những loài động vật nhìn có vẻ đáng thương này nói không chừng chính là thiên địch của cô.
Người Nick nhỏ cứ như vậy khỏe mạnh lớn lên trong sự lạnh lùng của đồng tộc.
Hơn mười ngày sau, người Nick nhỏ thứ hai ra đời, lần này Dương Phàm đúng lúc nhìn thấy từ đầu tới đuôi.
Đó là khi vừa ăn xong bữa cơm thứ hai, mọi người đang nghỉ ngơi. Cô cưỡi lên đuôi của Nick, giống chơi bập bênh lên lên xuống xuống —— cuộc sống ở chỗ này quá lâu, phương pháp cô giết thời gian càng ngày càng ngây thơ.
Hình như Nick cũng biết cô thích chơi trò này, có lúc sẽ cố ý nâng cô lên rất cao, cô thét lên ôm chặt lấy đuôi của hắn. Đây đương nhiên là vì vui vẻ mà thét chói tai.
Lúc hắn dùng đuôi nâng cô lên cao thì cô nhìn thấy con ngựa trâu kia chầm chậm đi tới một nơi trống trải rồi nằm nghiêng xuống, mông nó hình như có nước gì đó chảy xuống.
Nhau thai?
Đó là nhau thai màu trắng? Giống như một cái màng mỏng?
Dương Phàm nghiêng người về trước nhìn về bên kia, thiếu chút nữa rớt khỏi cái đuôi của Nick. Thật may là cái đuôi của người Nick luôn rất linh hoạt, nó nhanh chóng quấn lấy hông cô, vững vàng đặt cô xuống đất.
Nick tuyệt không tức giận, có lẽ chỉ cho rằng đây là trò chơi mới của cô.
Lúc này Dương Phàm không muốn chơi với cái đuôi nữa, cô muốn xác nhận xem con ngựa kia có phải chuẩn bị sinh hay không thì cái đuôi của Nick lại cuốn lấy hông cô nâng cô lên thật cao lần nữa rồi lại buông xuống. Ba hồi mấy bận sau, cô ôm hôn Nick một cái, cảm ơn ý tốt của hắn, sau đó đẩy cái đuôi của hắn ra, lặng lẽ đi qua bên kia.
Cô đứng ở một vị trí khá xa để nhìn.
So với tưởng tượng của cô còn nhanh hơn nhiều, hơn nữa không có trường hợp dọa người hoặc kinh khủng, thậm chí ngay cả máu cũng không chảy.
Con ngựa trâu kia sinh rất nhanh, có thể cũng là vì người Nick nhỏ không quá lớn. So với ngựa hoặc nghé mới sinh thì người Nick nhỏ này cuộn tròn thành một quả bóng, cả người là một tấm màng nhau thai màu trắng trong.
Ngựa trâu sinh xong liền đứng lên quay đầu lại liếm người Nick nhỏ vừa mới sinh, ăn hết nhau thai, người Nick nhỏ liền lộ ra.
Dương Phàm không nhịn được đi về phía trước hai bước.
Ngựa trâu quay đầu lại nhìn cô, không biết có phải là vì cô không nguy hiểm hay không, cho nên nó cũng không quản cô ở bên cạnh chăm chú nhìn.
Đây là lần đầu tiên cô thấy người Nick nhỏ sơ sinh.
Tứ chi của hắn co quắp lại, cái đuôi dài nhỏ từ mông quấn đến trên đầu. Lông trên người hắn có màu trắng, nhưng sau một thời gian ngắn trong không khí, cô cảm thấy bộ lông kia dần dần xám đi. Qua một thời gian nữa thì càng rõ ràng, giữa sống lưng kéo đến cái đuôi có một đường lông dài màu xám tro, lông trên đầu hai tay và hai chân cũng là màu xám tro, những chỗ khác đều là màu trắng.
Từ trên người Nick Dương Phàm biết lông có màu càng nhạt càng mỏng thì càng mềm, lông màu trắng thì có nghĩa là không có chút lực phòng ngự nào.
Cô nghiêng đầu nhìn một người Nick nhỏ khác, lông của hắn là màu xám tro, càng xuống dưới càng đậm.
Người Nick nhìn rất giống trẻ em loài người, nhưng lúc hắn mở mắt ra, Dương Phàm khó mà không giật mình, đồng tử màu vàng xanh dựng thẳng đang linh hoạt chuyển động.
Đứa trẻ này mới sinh ra đã lập tức đứng lên, dường như trời sinh hắn đã biết cách làm sao để lợi dụng cái đuôi của hắn. Dương Phàm nhìn cái đuôi hắn chống trên đất, giúp hắn thích ứng đứng bằng hai chân trong thời gian ngắn nhất. Lúc đầu người Nick thích dùng tứ chi chống xuống đất bò đi hơn, nhưng rất nhanh hắn liền thay đổi, dùng đuôi và chân sau đi lại có vẻ nhanh hơn.
Dương Phàm không có cách nào tính xem rốt cuộc là đã trôi qua một giờ hay là nửa giờ, nhưng cô kinh ngạc phát hiện người Nick vừa sinh ra dường như đã biết đi đường nào, chạy thế nào, làm sao để lợi dụng cái đuôi. Rất nhanh, người Nick mới sinh này đã nhập bọn cùng một người Nick khác lớn hơn hắn mười ngày tuổi chạy tới chạy lui trong động.
Ngày hôm sau Dương Phàm đã biết tại sao cha người Nick không thích người Nick con. Cô nhìn thấy ở đầu kia, con ngựa trâu muốn cho người Nick con bú sữa mẹ, chỉ cần nghĩ bộ răng giống như cá mập của người Nick đã làm cho cô không rét mà run!
Thật may là trước khi thảm kịch xảy ra, cha của người Nick mới sinh đã dùng đuôi đánh bay người Nick con rồi.
Con ngựa trâu kia rất ưa thích con của nó, nó cố gắng làm cho người Nick con dùng bốn chân để đi, đối với cái đuôi dài ra của hắn, nó nhìn rất không thuận mắt. Xác thật có mấy lần Dương Phàm nhìn thấy con ngựa trâu kia muốn cắn đứt cái đuôi của người Nick con, nhưng vì cái đuôi của người Nick con có lông nên không thành công. Hơn nữa bản thân hàm răng của con ngựa trâu kia cũng không lợi hại, người Nick con không xem đó là công kích, ngược lại thường thường duỗi đuôi đến trước miệng mẹ nó để mẹ nó cắn.
Ngựa trâu vẫn kiên trì muốn cắn đứt cái đuôi của hắn, đối với loại hành động ruột thịt này, cha người Nick ngồi bên cạnh vẫn bình tĩnh nhìn, nhưng chỉ cần người Nick con nhe răng múa vuốt về phía ngựa trâu, hắn sẽ lập tức đánh bay.
Dương Phàm thấy lạ lại không hiểu, cô phát hiện qua hai lần, người Nick có con tuyệt đối sẽ không chăm sóc con mình. Bọn họ không cho chúng ăn cơm, cũng không cho chúng ngủ bên cạnh, hơn nữa khi lông trên người người Nick nhỏ đậm lên liền kiên trì không cho phép ‘bạn đời’ chăm sóc chúng nữa.
Tại sao?
Những người Nick ‘độc thân’ ngược lại thì dịu dàng hơn, đa số bọn hắn nguyện ý cho người Nick nhỏ ăn, hơn nữa cũng chỉ khi bọn hắn có ‘tâm tình tốt’ hoặc là ‘rãnh rỗi’, còn lại khi người Nick nhỏ đến gần chỉ có thể nhận lấy một đuôi của người Nick trưởng thành.
Dương Phàm không giải thích được hiện tượng này, cô cho rằng người Nick ‘độc thân’ có thể là vì không có ‘bạn đời’ nên sẽ có hành động có thể gọi là ‘thiện lương’ đối với đồng loại. Cũng không chỉ đối với người Nick nhỏ, có lẽ đối với động vật khác cũng sẽ có ‘lòng nhân ái’ như vậy.
Mà sau khi bọn họ có ‘bạn đời’, gia đình của bọn họ chỉ có họ và ‘bạn đời’ mà thôi, nơi này không có vị trí của đứa con.
Cô không thể giải thích được chuyện này là vì sao, nhưng đây cũng có thể giải thích tại sao tất cả người Nick đều độc lai độc vãng, bọn họ không có ý thức bầy đàn, cho dù có ở cùng nhau trong sơn động trú qua mùa đông, cùng nhau dự trữ thức ăn, nhưng giữa họ lại không phân biệt ai cao ai thấp.
Đây cũng chính là lý do tại sao ở ‘lãnh địa’ của Nick cô chỉ thấy được mình hắn là người Nick mà thôi.
Người Nick có lẽ đều có ý thức lãnh địa rất mãnh liệt, bọn họ không quần cư.
Hai người Nick nhỏ này cũng bị ảnh hưởng. Bọn họ đã có thể vẽ ra ‘lãnh địa’ của mình ở trong sơn động rồi. Bọn họ học người Nick trưởng thành, dùng cái đuôi vẽ ra vị trí của bản thân giống như những người Nick khác. Cũng không đi tấn công những người Nick khác nữa, thận trọng giữ vững khoảng cách nhất định.
Khi chúng phát hiện người Nick trưởng thành luôn chạy đến cửa sơn động kéo thức ăn về, chúng cũng làm vậy. Dương Phàm nhìn thấy chúng dùng móng vuốt kéo, dùng răng cắn, liều mạng đem chuột đất đông thành đá kéo tới một đầu khác của sơn động. Chuyện này người Nick trưởng thành có thể làm rất dễ dàng, nhưng chúng lại phải bỏ ra thời gian cả ngày, thậm chí còn lâu hơn.
Cô nghĩ chúng muốn đem mấy con chuột đất đã sớm đông lạnh thành đá này đến nơi nướng thức ăn cũng phải cần không ít sức lực.
Lúc đầu người Nick nhỏ một người kéo một con, sau này phát hiện hai người kéo một con sẽ dùng ít lực hơn. Chúng bắt đầu một kéo trước, một đẩy sau, dùng cái đuôi chống xuống đất ráng sức.
Chúng còn muốn kéo thức ăn tới chỗ sâu trong sơn động, đẩy vào cái hố to bên trong, tuyết tan sau đó mới có thể lôi ra ngoài ăn.
Dương Phàm cảm thấy khả năng đây chính là nguyên nhân người Nick đã biết sử dụng lửa từ nhỏ. Nếu như người Nick ra đời vào mùa đông, vậy bọn họ chỉ có thể dùng phương pháp này để làm ra thức ăn, cho nên nướng chín thức ăn là lựa chọn duy nhất của họ.
Hai người Nick nhỏ hợp tác lấy được thức ăn, nhưng lúc ăn lại lưng đối lưng, dùng cái đuôi vẽ ra lãnh địa thuộc về mình, sau đó mới ăn. Bởi vì đoạn thời gian trước đói bụng nên một chút thức ăn chúng cũng không lãng phí.
Mỗi khi người Nick nhỏ kia đến gần cô, cả người cô lại nổi hết da gà.
Lúc đầu cô không phát hiện ra mẹ của người Nick nhỏ này là con khỉ người Nick nuôi kia, bởi vì người Nick nhỏ này chưa bao giờ đến bên cạnh cha mẹ, nó luôn chạy tới chạy lui khắp nơi, không ngừng bò lên người người Nick trưởng thành khác. Những người Nick trưởng thành kia phần nhiều đều lấy đuôi quét nó ra xa khi nó ngang nhiên xông tới, tuyệt không lưu tình.
Cô thấy người Nick nhỏ kia cứ lăn qua lăn lại giống như quả bóng rất nhiều lần trong sơn động.
Lúc cô phát hiện bụng con khỉ lông dài kia đã xẹp xuống cô mới thật sự xem người Nick nhỏ và con khỉ có liên hệ với nhau.
Long trời lở đất ! ! Đây chẳng qua chỉ là giả thiết của cô! Giả thiết thôi! ! Cho tới bây giờ cô vẫn luôn không muốn giả thiết kia trở thành sự thật! ! !
Người Nick nuôi con khỉ kia chẳng hứng thú gì với người Nick nhỏ ‘phải là’ con của hắn, ngược lại lúc người Nick nhỏ tới gần con khỉ kia, nó sẽ đưa tay muốn bắt lấy hắn, nhưng không đợi nó bắt được, người Nick đã lấy đuôi đánh bay hắn ra xa. Sau đó con khỉ kia liền nổi giận với người Nick đó, nhìn về phía hắn há mồm kêu to, nhảy tới nhảy lui tại chỗ. Người Nick mặc nó nổi giận, người Nick nhỏ tới nữa hắn lại đánh bay đi.
Mấy lần sau, con khỉ kia không biết có phải là quên người Nick nhỏ con của nó hay không, hay là bản tính phục tùng ‘giống đực’ chiếm thế thượng phong, nó có vẻ cũng không quá hứng thú với người Nick nhỏ nữa.
Người Nick nhỏ phải tự dành lấy chút ít thức ăn trên tay người Nick trưởng thành, hắn chờ lúc người Nick trưởng thành bắt đầu dùng cơm sẽ mò tới, bị đánh bay liền đổi sang người khác thử lại lần nữa.
Dương Phàm phát hiện người Nick đối xử với người Nick nhỏ không quá hữu nghị, nhưng cũng không quá hung ác. Khi người Nick nhỏ muốn ăn gì đó, bọn họ cũng cho hắn một hai miếng.
Nhưng làm như vậy đa số đều là những người Nick ‘độc thân’.
Giống như Nick có ‘bạn đời’ thì một chút thức ăn cũng sẽ không cho hắn.
Dương Phàm thấy thằng nhóc kia lúc đói bụng đều phải lần lượt đánh về phía phía những người Nick trưởng thành, rồi lại bị đánh bay. Cô khó có thể khắc chế sự thông cảm của mình, vì vậy có lần cô cẩn thận cầm một củ khoai tây khô đưa cho hắn.
Sau đó liền hỏng bét.
Hình như người Nick nhỏ kia biết có thể kiếm thức ăn từ chỗ cô nên cứ quấn lấy cô cả ngày. Hơn nữa khoai tây khô cô dùng sức lắm mới ăn được nhưng hắn lại cắn nát vô cùng thoải mái nuốt vào bụng. Hơn nữa mặc kệ cho hắn bao nhiêu, hắn đều ăn mãi không ngừng, dường như ăn hoài mà không no.
Khi hắn ăn mấy chục củ rồi, Dương Phàm không chịu cho hắn nữa. Hắn liền tiến lên công kích cô, Nick phất đuôi một cái đánh bay người Nick nhỏ đang giương nanh múa vuốt ra xa. Cô cũng bị dọa sửng sốt, nếu vừa rồi người Nick nhỏ thật sự nhào lên, chỉ cần răng và móng vuốt thôi hắn cũng đã có thể dễ dàng lấy mạng của cô.
Từ đó về sau cô cố gắng áp xuống tất cả cảm xúc, những loài động vật nhìn có vẻ đáng thương này nói không chừng chính là thiên địch của cô.
Người Nick nhỏ cứ như vậy khỏe mạnh lớn lên trong sự lạnh lùng của đồng tộc.
Hơn mười ngày sau, người Nick nhỏ thứ hai ra đời, lần này Dương Phàm đúng lúc nhìn thấy từ đầu tới đuôi.
Đó là khi vừa ăn xong bữa cơm thứ hai, mọi người đang nghỉ ngơi. Cô cưỡi lên đuôi của Nick, giống chơi bập bênh lên lên xuống xuống —— cuộc sống ở chỗ này quá lâu, phương pháp cô giết thời gian càng ngày càng ngây thơ.
Hình như Nick cũng biết cô thích chơi trò này, có lúc sẽ cố ý nâng cô lên rất cao, cô thét lên ôm chặt lấy đuôi của hắn. Đây đương nhiên là vì vui vẻ mà thét chói tai.
Lúc hắn dùng đuôi nâng cô lên cao thì cô nhìn thấy con ngựa trâu kia chầm chậm đi tới một nơi trống trải rồi nằm nghiêng xuống, mông nó hình như có nước gì đó chảy xuống.
Nhau thai?
Đó là nhau thai màu trắng? Giống như một cái màng mỏng?
Dương Phàm nghiêng người về trước nhìn về bên kia, thiếu chút nữa rớt khỏi cái đuôi của Nick. Thật may là cái đuôi của người Nick luôn rất linh hoạt, nó nhanh chóng quấn lấy hông cô, vững vàng đặt cô xuống đất.
Nick tuyệt không tức giận, có lẽ chỉ cho rằng đây là trò chơi mới của cô.
Lúc này Dương Phàm không muốn chơi với cái đuôi nữa, cô muốn xác nhận xem con ngựa kia có phải chuẩn bị sinh hay không thì cái đuôi của Nick lại cuốn lấy hông cô nâng cô lên thật cao lần nữa rồi lại buông xuống. Ba hồi mấy bận sau, cô ôm hôn Nick một cái, cảm ơn ý tốt của hắn, sau đó đẩy cái đuôi của hắn ra, lặng lẽ đi qua bên kia.
Cô đứng ở một vị trí khá xa để nhìn.
So với tưởng tượng của cô còn nhanh hơn nhiều, hơn nữa không có trường hợp dọa người hoặc kinh khủng, thậm chí ngay cả máu cũng không chảy.
Con ngựa trâu kia sinh rất nhanh, có thể cũng là vì người Nick nhỏ không quá lớn. So với ngựa hoặc nghé mới sinh thì người Nick nhỏ này cuộn tròn thành một quả bóng, cả người là một tấm màng nhau thai màu trắng trong.
Ngựa trâu sinh xong liền đứng lên quay đầu lại liếm người Nick nhỏ vừa mới sinh, ăn hết nhau thai, người Nick nhỏ liền lộ ra.
Dương Phàm không nhịn được đi về phía trước hai bước.
Ngựa trâu quay đầu lại nhìn cô, không biết có phải là vì cô không nguy hiểm hay không, cho nên nó cũng không quản cô ở bên cạnh chăm chú nhìn.
Đây là lần đầu tiên cô thấy người Nick nhỏ sơ sinh.
Tứ chi của hắn co quắp lại, cái đuôi dài nhỏ từ mông quấn đến trên đầu. Lông trên người hắn có màu trắng, nhưng sau một thời gian ngắn trong không khí, cô cảm thấy bộ lông kia dần dần xám đi. Qua một thời gian nữa thì càng rõ ràng, giữa sống lưng kéo đến cái đuôi có một đường lông dài màu xám tro, lông trên đầu hai tay và hai chân cũng là màu xám tro, những chỗ khác đều là màu trắng.
Từ trên người Nick Dương Phàm biết lông có màu càng nhạt càng mỏng thì càng mềm, lông màu trắng thì có nghĩa là không có chút lực phòng ngự nào.
Cô nghiêng đầu nhìn một người Nick nhỏ khác, lông của hắn là màu xám tro, càng xuống dưới càng đậm.
Người Nick nhìn rất giống trẻ em loài người, nhưng lúc hắn mở mắt ra, Dương Phàm khó mà không giật mình, đồng tử màu vàng xanh dựng thẳng đang linh hoạt chuyển động.
Đứa trẻ này mới sinh ra đã lập tức đứng lên, dường như trời sinh hắn đã biết cách làm sao để lợi dụng cái đuôi của hắn. Dương Phàm nhìn cái đuôi hắn chống trên đất, giúp hắn thích ứng đứng bằng hai chân trong thời gian ngắn nhất. Lúc đầu người Nick thích dùng tứ chi chống xuống đất bò đi hơn, nhưng rất nhanh hắn liền thay đổi, dùng đuôi và chân sau đi lại có vẻ nhanh hơn.
Dương Phàm không có cách nào tính xem rốt cuộc là đã trôi qua một giờ hay là nửa giờ, nhưng cô kinh ngạc phát hiện người Nick vừa sinh ra dường như đã biết đi đường nào, chạy thế nào, làm sao để lợi dụng cái đuôi. Rất nhanh, người Nick mới sinh này đã nhập bọn cùng một người Nick khác lớn hơn hắn mười ngày tuổi chạy tới chạy lui trong động.
Ngày hôm sau Dương Phàm đã biết tại sao cha người Nick không thích người Nick con. Cô nhìn thấy ở đầu kia, con ngựa trâu muốn cho người Nick con bú sữa mẹ, chỉ cần nghĩ bộ răng giống như cá mập của người Nick đã làm cho cô không rét mà run!
Thật may là trước khi thảm kịch xảy ra, cha của người Nick mới sinh đã dùng đuôi đánh bay người Nick con rồi.
Con ngựa trâu kia rất ưa thích con của nó, nó cố gắng làm cho người Nick con dùng bốn chân để đi, đối với cái đuôi dài ra của hắn, nó nhìn rất không thuận mắt. Xác thật có mấy lần Dương Phàm nhìn thấy con ngựa trâu kia muốn cắn đứt cái đuôi của người Nick con, nhưng vì cái đuôi của người Nick con có lông nên không thành công. Hơn nữa bản thân hàm răng của con ngựa trâu kia cũng không lợi hại, người Nick con không xem đó là công kích, ngược lại thường thường duỗi đuôi đến trước miệng mẹ nó để mẹ nó cắn.
Ngựa trâu vẫn kiên trì muốn cắn đứt cái đuôi của hắn, đối với loại hành động ruột thịt này, cha người Nick ngồi bên cạnh vẫn bình tĩnh nhìn, nhưng chỉ cần người Nick con nhe răng múa vuốt về phía ngựa trâu, hắn sẽ lập tức đánh bay.
Dương Phàm thấy lạ lại không hiểu, cô phát hiện qua hai lần, người Nick có con tuyệt đối sẽ không chăm sóc con mình. Bọn họ không cho chúng ăn cơm, cũng không cho chúng ngủ bên cạnh, hơn nữa khi lông trên người người Nick nhỏ đậm lên liền kiên trì không cho phép ‘bạn đời’ chăm sóc chúng nữa.
Tại sao?
Những người Nick ‘độc thân’ ngược lại thì dịu dàng hơn, đa số bọn hắn nguyện ý cho người Nick nhỏ ăn, hơn nữa cũng chỉ khi bọn hắn có ‘tâm tình tốt’ hoặc là ‘rãnh rỗi’, còn lại khi người Nick nhỏ đến gần chỉ có thể nhận lấy một đuôi của người Nick trưởng thành.
Dương Phàm không giải thích được hiện tượng này, cô cho rằng người Nick ‘độc thân’ có thể là vì không có ‘bạn đời’ nên sẽ có hành động có thể gọi là ‘thiện lương’ đối với đồng loại. Cũng không chỉ đối với người Nick nhỏ, có lẽ đối với động vật khác cũng sẽ có ‘lòng nhân ái’ như vậy.
Mà sau khi bọn họ có ‘bạn đời’, gia đình của bọn họ chỉ có họ và ‘bạn đời’ mà thôi, nơi này không có vị trí của đứa con.
Cô không thể giải thích được chuyện này là vì sao, nhưng đây cũng có thể giải thích tại sao tất cả người Nick đều độc lai độc vãng, bọn họ không có ý thức bầy đàn, cho dù có ở cùng nhau trong sơn động trú qua mùa đông, cùng nhau dự trữ thức ăn, nhưng giữa họ lại không phân biệt ai cao ai thấp.
Đây cũng chính là lý do tại sao ở ‘lãnh địa’ của Nick cô chỉ thấy được mình hắn là người Nick mà thôi.
Người Nick có lẽ đều có ý thức lãnh địa rất mãnh liệt, bọn họ không quần cư.
Hai người Nick nhỏ này cũng bị ảnh hưởng. Bọn họ đã có thể vẽ ra ‘lãnh địa’ của mình ở trong sơn động rồi. Bọn họ học người Nick trưởng thành, dùng cái đuôi vẽ ra vị trí của bản thân giống như những người Nick khác. Cũng không đi tấn công những người Nick khác nữa, thận trọng giữ vững khoảng cách nhất định.
Khi chúng phát hiện người Nick trưởng thành luôn chạy đến cửa sơn động kéo thức ăn về, chúng cũng làm vậy. Dương Phàm nhìn thấy chúng dùng móng vuốt kéo, dùng răng cắn, liều mạng đem chuột đất đông thành đá kéo tới một đầu khác của sơn động. Chuyện này người Nick trưởng thành có thể làm rất dễ dàng, nhưng chúng lại phải bỏ ra thời gian cả ngày, thậm chí còn lâu hơn.
Cô nghĩ chúng muốn đem mấy con chuột đất đã sớm đông lạnh thành đá này đến nơi nướng thức ăn cũng phải cần không ít sức lực.
Lúc đầu người Nick nhỏ một người kéo một con, sau này phát hiện hai người kéo một con sẽ dùng ít lực hơn. Chúng bắt đầu một kéo trước, một đẩy sau, dùng cái đuôi chống xuống đất ráng sức.
Chúng còn muốn kéo thức ăn tới chỗ sâu trong sơn động, đẩy vào cái hố to bên trong, tuyết tan sau đó mới có thể lôi ra ngoài ăn.
Dương Phàm cảm thấy khả năng đây chính là nguyên nhân người Nick đã biết sử dụng lửa từ nhỏ. Nếu như người Nick ra đời vào mùa đông, vậy bọn họ chỉ có thể dùng phương pháp này để làm ra thức ăn, cho nên nướng chín thức ăn là lựa chọn duy nhất của họ.
Hai người Nick nhỏ hợp tác lấy được thức ăn, nhưng lúc ăn lại lưng đối lưng, dùng cái đuôi vẽ ra lãnh địa thuộc về mình, sau đó mới ăn. Bởi vì đoạn thời gian trước đói bụng nên một chút thức ăn chúng cũng không lãng phí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.