Chương 35
Đa Mộc Mộc Đa
07/05/2014
Người Nick phá lớp băng trên người rồi liền vào trong sơn động, Dương Phàm nhìn hắn không tìm được con mồi, bàn tay trống không trở về. Hắn không lấy thức ăn nơi cửa động, có thể hôm nay hắn không định ăn cơm.
Năm ngoái cô đã phát hiện nếu người Nick không tìm được con mồi, bọn họ sẽ tiếp tục nhịn đói cho đến khi tìm được thức ăn mới thôi. Dù ở cửa sơn động còn thức ăn, bọn họ cũng không ăn.
Cô và hắn cùng nhau trở về, lấy tảng đá tiếp tục chờ những người Nick khác trở lại.
Có thể bởi vì hôm nay cô thật sự quá mệt mỏi? Cô vô thức ngủ thiếp đi, đợi cô tỉnh lại liền nghe được tiếng vang ở cửa sơn động. Cô vội vàng chạy tới, nơi đó đã tụ tập 6, 7 người Nick đi săn trở về.
Bọn họ cầm đá đập cho nhau, đập hết rồi sẽ lăn trên mặt đất, đụng vào vách núi. Một nửa người đụng, một nửa người cầm đá đập cho một nửa kia, sau đó sẽ đổi cho nhau. Có một người trên người không có băng, nhìn một cái cô liền đoán đó là người Nick cô đã giúp lúc nãy. Hắn nhìn thấy cô tới, lập tức lượm đá đưa cho cô.
Cô nhận lấy nhìn một chút, không có chỗ nhọn, cô ném đi lượm cục khác. Xem ra người Nick học được cách cầm đá đập, chỉ là không biết nên dùng tảng đá bén nhọn.
Cô vừa muốn tìm một người Nick để đập lại thấy có một người Nick cả người đều là băng đi về phía cô. Mặc dù bây giờ hắn nhìn như một người tuyết màu trắng, nhưng cô vẫn nhận ra hắn là Nick.
Mặt của hắn bị đông lạnh một nửa, nhìn ra được hắn cũng từng giống cô vuốt hết tuyết trên mặt xuống, chỉ là có thể tay của hắn quá bén nhọn, trên lỗ mũi bị xước vài đường, thật may là không có ra máu, chỉ là một ít lông bị đông lạnh hết.
Lông bọn họ vốn có thể dựng lên, như vậy lớp băng sẽ rớt ra. Mấy ngày trước người Nick đi ra ngoài đầu tiên chính là làm như vậy, nhưng giờ lớp băng trên người bọn họ quá dầy, lông không dựng thẳng lên được, dùng sức mạnh quá có khi lớp lông cũng bị lột ra theo lớp băng luôn, cho nên chỉ có thể đem lớp băng đụng cho nó rớt bớt mới được.
Nếu là Nick, cô cũng không cần dùng đá đập. Cô cầm tay hắn lên, để hắn mở móng vuốt ra, sau đó không phải đem lớp băng lột ra, mà là ghim vài cái lỗ lên đó. Móng vuốt hắn bén nhọn hơn đá nhiều, cô bắt lấy móng vuốt hắn dạy hắn hai lần là hắn biết nên làm gì.
Chờ hắn lấy băng nơi hai cánh tay, hai chân ra, sau lưng cùng cái đuôi liền không làm vậy được. Lớp băng đóng quá bền chắc, hắn không thể giống như trước kia nhẹ nhàng quay người, đặc biệt là cái đuôi sau lưng hắn, nơi đó lớp băng dày đến nỗi nhìn không ra màu sắc lớp lông phía dưới.
Cô vừa định tiếp tục cầm đá giúp hắn, hắn đã cùng những người Nick khác trợ giúp cho nhau, giải quyết vấn đề khó khăn này.
Cô đã sớm phát hiện thật ra thì người Nick không cần ngôn ngữ, bọn họ không cần dùng tiếng grù grù trao đổi với nhau. Coi như lên tiếng, cũng chỉ dùng tiếng rít truyền tin lúc đi săn bên ngoài. Giống như lúc này, bọn họ chính là bắt chước lẫn nhau.
Những người Nick kia cũng học xong cách dùng móng vuốt, lúc đầu có mấy người không hiểu, trực tiếp cầm móng vuốt vạch lớp băng trên người, sau đó liền bóc sạch vài mảng lông, máu tươi đầm đìa. Nhưng rất nhanh đều đã học xong, chờ bọn họ phá lớp băng trên lưng xong, lại giúp đối phương phá băng trên đuôi.
Một người Nick đang ghim mấy cái lỗ trên đuôi Nick, Nick dùng sức vung vẩy cái đuôi đánh xuống đất rồi lại vỗ lên vách núi mấy cái liền phá vỡ hết lớp băng, toàn bộ rớt xuống.
Lần này săn thú, không có một người Nick nào mang về thức ăn. Mà sau mấy ngày, 26 người Nick đi ra ngoài lần này đều xuất hiện hiện tượng tróc lông, bao gồm lông trên người Nick, chúng nó loang loang lổ lổ, thoạt nhìn rất đáng sợ, giống như bọn họ sinh bệnh nặng.
Dương Phàm không cho Nick đi nữa, ít nhất phải đợi đến khi lông mọc trở lại. Hắn không ăn thức ăn, cô liền đem khoai tây khô cho hắn ăn. Những người Nick khác một mực muốn đi ra ngoài, sau khi trở về cũng dùng cách đó phá lớp băng trên người, có thể là không còn vấn đề phá băng nữa, người Nick đi săn thú càng lúc càng nhiều, nhưng vẫn luôn không có người nào có thể mang thức ăn về.
Động vật trong sơn động đều không bị đói, bọn chúng không thiếu cỏ rêu, đồ ăn vĩnh viễn không hết.
Nhưng lúc thức ăn càng ngày càng ít rồi, Dương Phàm không thể không bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của cô và những con vật kia. Dù sao sinh tồn trước mắt, chuyện cô lo lắng tuyệt đối không phải là chuyện thức ăn. Ngay cả loài người cũng đã từng đói bụng đến mức phải ăn thịt đồng loại, cô có lý do gì để không tin người Nick sẽ làm vậy?
Nếu quả thật có ngày đấy, coi như bỏ chạy là một con đường chết, cô cũng sẽ không ngồi trong sơn động chờ chết!
Thật may là mọi chuyện xuất hiện chuyển biến, không thật sự xảy ra chuyện như Dương Phàm sợ hãi.
Gió tuyết không ngừng, thức ăn thiếu hụt không chỉ người Nick. Người Nick trong sơn động không ngừng gầy xuống hai vòng, nhưng ánh mắt của bọn họ càng ngày càng tỏa sáng. Lúc Dương Phàm bị một trong bọn họ nhìn thì sợ tới mức cả người đổ đầy mồ hôi, cô bắt đầu buổi tối cũng không dám ngủ, tất cả quần áo đều mặc trên người. Sau một ngày lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn, một người Nick kéo một nửa con ngựa trâu bị đông cứng về.
Hắn không kịp phá lớp băng trên người lại chạy ra ngoài, những người Nick khác cũng đi ra theo. Lần này săn thú không còn tay không mà về, trừ con ngựa trâu rõ ràng đã bị ăn sạch một nửa đầu kia, còn có hai con vật giống sói mà cô từng thấy qua.
Bọn nó còn to hơn sói nhiều, con nhỏ thì gần bằng ngựa trâu, cái đuôi ngắn mà dày, lông màu tro, màu rám nắng. Duy nhất chỗ giống sói là miệng của bọn nó, miệng nhô ra ngoài, đầy răng nhọn.
Cuộc sống của nó ở sâu trong rừng, rất ít khi đi ra bên ngoài. Nick cũng chỉ bắt được bọn nó hai lần, hơn nữa không phải là vì ăn, là vì ngẫu nhiên đuổi theo cùng một con mồi mà đánh nhau.
Bọn nó và người Nick sống không cùng khu vực, bình thường nước sông không phạm nước giếng.
Người Nick sống ở thảo nguyên, cô nghĩ là vì bọn họ quá to, ở trong rừng ưu thế sẽ bị suy yếu, mà sói hiển nhiên thích hợp với cuộc sống trong rừng hơn so với bọn họ.
Lần này có lẽ bọn họ ra ngoài tìm thức ăn, thoáng thấy sói chạy trốn cách rừng không xa. Mà người Nick cũng đang tìm con mồi, đào ra được con ngựa trâu còn dư lại bọn nó giấu đi. Bình thường người Nick sẽ không ai bắt bọn nó, lần này chỉ là không có cách nào.
Dương Phàm độc chiếm da lông của hai con sói rừng này, da lông này mới vô cùng, vừa dày giống áo bông, vừa lớn tới mức có thể trùm hết cả người cô lại.
Người Nick không có hứng thú với da lông, bọn họ không ăn cái này, cho nên cô có độc chiếm da lông họ cũng không có gì bất mãn. Lúc xé thịt để ăn, bọn họ đem tất cả khối thịt trước ngực ngựa trâu cho cô, cái đó có thể là phần của người Nick cô giúp đập băng đầu tiên.
Có thể là phát hiện ra tung tích của sói rừng, những người Nick khác trong vòng vài ngày vẫn đi săn thú dọc theo nơi tìm thấy tung tích bọn nó.
Cái này là Dương Phàm suy đoán, bởi vì từ ngày đó trở đi, trên con mồi người Nick mang về đều có vết cào vết cắn không phải của người Nick. Cô cùng Nick sống chung hai năm, nhìn một cái là có thể nhận ra. Những con mồi kia có con đã bị ăn mất bụng, hoặc là ăn hết một chân.
Khả năng này là vì người Nick không chủ động đi tìm con mồi, khi bọn họ không tìm được con mồi thì lại phải chuyển sang đi cướp thức ăn của động vật ăn thịt khác.
Sói rừng mặc dù không mạnh như người Nick, nhưng bọn nó hiển nhiên có thể thích ứng với thời tiết như bây giờ, bởi vì lông của bọn nó không bị kết băng như lông người Nick.
Bây giờ ngày nào Nick cũng đi săn, có lúc hắn sẽ mang về một ít con mồi với người Nick khác, có lúc hắn sẽ tự mình săn được ít con mồi.
Nhưng từng này thức ăn vẫn không thể thỏa mãn tất cả người Nick, một số người Nick ra ngoài đi săn không thấy trở về nữa. Lông bọn họ sẽ kết băng, nếu như không thể trở về sơn động đúng lúc sẽ bị chết rét ở bên ngoài.
Mùa đông tổng cộng có 265 người Nick vào sơn động này, mấy ngày nay chỉ còn lại 239 người.
Dương Phàm càng ngày càng lo lắng sau khi Nick rời đi cũng sẽ không trở về nữa, cô để hắn khoác áo lông sói lên người. Lúc lông kết băng, lớp băng sau lưng là khó phá vỡ nhất, phải có người Nick khác giúp một tay mới có thể hoàn toàn phá bỏ. Cho tới bây giờ cô đã góp được 2 bộ lông sói rừng, còn có một cái áo choàng lông do chính cô làm. Ba bộ lông này cô đưa hết cho người Nick.
Trong đó có người Nick nhường phần thức ăn cho cô, được cô dùng đá giúp phá băng. Một cái cuối cùng cô cho người Nick cao lớn nhất trong sơn động này, cô cảm thấy hắn dễ mang thức ăn về hơn.
Động vật ở trong sơn động, bao gồm cả cô bên trong, tất cả người Nick đều cam chịu không làm họ tổn thương. Cô để Nick khoác áo lông sói ra ngoài đi săn, qua mấy lần cô đã hiểu, đối với bọn họ, chỉ cần có một ví dụ trước, bọn họ liền có thể lập tức tiến hành bắt chước.
Nick khoác áo lông ra ngoài đi săn, hai cái áo lông còn lại cũng rất thuận lợi ‘đưa’ ra ngoài.
Giống như cô nghĩ, người Nick khoác áo lông không dễ bị kết băng sau lưng, đặc biệt nơi được phần lông che phủ, băng chỉ có một lớp mỏng, còn lại đều bị lớp lông ngăn ở bên ngoài.
Qua lần này, những người Nick khác cũng học xong cách dùng da lông chắn gió tuyết. Con mồi bọn họ bắt về đều cố gắng giữ bộ lông hoàn chỉnh, hơn nữa da lông càng dày càng có thể ngăn gió tuyết.
Thời gian người Nick đi săn càng ngày càng dài, lần trước vì học xong cách phá băng, lần này nguyên nhân có lẽ cũng vì áo lông.
Thật ra thời gian bọn họ đi ra ngoài càng dài, Dương Phàm lại càng lo lắng. Cô biết như vậy thì nguy hiểm sẽ lớn hơn.
Giống như người biết bơi chết nước, người đánh quyền chết dưới nắm đấm. Cách này của cô nói không chừng sẽ làm nhiều người Nick chết hơn.
Cô ôm tảng đá ấm áp ngồi dưới đất nhìn ra cửa sơn động, chờ người Nick đi săn thú trở về.
Năm ngoái cô đã phát hiện nếu người Nick không tìm được con mồi, bọn họ sẽ tiếp tục nhịn đói cho đến khi tìm được thức ăn mới thôi. Dù ở cửa sơn động còn thức ăn, bọn họ cũng không ăn.
Cô và hắn cùng nhau trở về, lấy tảng đá tiếp tục chờ những người Nick khác trở lại.
Có thể bởi vì hôm nay cô thật sự quá mệt mỏi? Cô vô thức ngủ thiếp đi, đợi cô tỉnh lại liền nghe được tiếng vang ở cửa sơn động. Cô vội vàng chạy tới, nơi đó đã tụ tập 6, 7 người Nick đi săn trở về.
Bọn họ cầm đá đập cho nhau, đập hết rồi sẽ lăn trên mặt đất, đụng vào vách núi. Một nửa người đụng, một nửa người cầm đá đập cho một nửa kia, sau đó sẽ đổi cho nhau. Có một người trên người không có băng, nhìn một cái cô liền đoán đó là người Nick cô đã giúp lúc nãy. Hắn nhìn thấy cô tới, lập tức lượm đá đưa cho cô.
Cô nhận lấy nhìn một chút, không có chỗ nhọn, cô ném đi lượm cục khác. Xem ra người Nick học được cách cầm đá đập, chỉ là không biết nên dùng tảng đá bén nhọn.
Cô vừa muốn tìm một người Nick để đập lại thấy có một người Nick cả người đều là băng đi về phía cô. Mặc dù bây giờ hắn nhìn như một người tuyết màu trắng, nhưng cô vẫn nhận ra hắn là Nick.
Mặt của hắn bị đông lạnh một nửa, nhìn ra được hắn cũng từng giống cô vuốt hết tuyết trên mặt xuống, chỉ là có thể tay của hắn quá bén nhọn, trên lỗ mũi bị xước vài đường, thật may là không có ra máu, chỉ là một ít lông bị đông lạnh hết.
Lông bọn họ vốn có thể dựng lên, như vậy lớp băng sẽ rớt ra. Mấy ngày trước người Nick đi ra ngoài đầu tiên chính là làm như vậy, nhưng giờ lớp băng trên người bọn họ quá dầy, lông không dựng thẳng lên được, dùng sức mạnh quá có khi lớp lông cũng bị lột ra theo lớp băng luôn, cho nên chỉ có thể đem lớp băng đụng cho nó rớt bớt mới được.
Nếu là Nick, cô cũng không cần dùng đá đập. Cô cầm tay hắn lên, để hắn mở móng vuốt ra, sau đó không phải đem lớp băng lột ra, mà là ghim vài cái lỗ lên đó. Móng vuốt hắn bén nhọn hơn đá nhiều, cô bắt lấy móng vuốt hắn dạy hắn hai lần là hắn biết nên làm gì.
Chờ hắn lấy băng nơi hai cánh tay, hai chân ra, sau lưng cùng cái đuôi liền không làm vậy được. Lớp băng đóng quá bền chắc, hắn không thể giống như trước kia nhẹ nhàng quay người, đặc biệt là cái đuôi sau lưng hắn, nơi đó lớp băng dày đến nỗi nhìn không ra màu sắc lớp lông phía dưới.
Cô vừa định tiếp tục cầm đá giúp hắn, hắn đã cùng những người Nick khác trợ giúp cho nhau, giải quyết vấn đề khó khăn này.
Cô đã sớm phát hiện thật ra thì người Nick không cần ngôn ngữ, bọn họ không cần dùng tiếng grù grù trao đổi với nhau. Coi như lên tiếng, cũng chỉ dùng tiếng rít truyền tin lúc đi săn bên ngoài. Giống như lúc này, bọn họ chính là bắt chước lẫn nhau.
Những người Nick kia cũng học xong cách dùng móng vuốt, lúc đầu có mấy người không hiểu, trực tiếp cầm móng vuốt vạch lớp băng trên người, sau đó liền bóc sạch vài mảng lông, máu tươi đầm đìa. Nhưng rất nhanh đều đã học xong, chờ bọn họ phá lớp băng trên lưng xong, lại giúp đối phương phá băng trên đuôi.
Một người Nick đang ghim mấy cái lỗ trên đuôi Nick, Nick dùng sức vung vẩy cái đuôi đánh xuống đất rồi lại vỗ lên vách núi mấy cái liền phá vỡ hết lớp băng, toàn bộ rớt xuống.
Lần này săn thú, không có một người Nick nào mang về thức ăn. Mà sau mấy ngày, 26 người Nick đi ra ngoài lần này đều xuất hiện hiện tượng tróc lông, bao gồm lông trên người Nick, chúng nó loang loang lổ lổ, thoạt nhìn rất đáng sợ, giống như bọn họ sinh bệnh nặng.
Dương Phàm không cho Nick đi nữa, ít nhất phải đợi đến khi lông mọc trở lại. Hắn không ăn thức ăn, cô liền đem khoai tây khô cho hắn ăn. Những người Nick khác một mực muốn đi ra ngoài, sau khi trở về cũng dùng cách đó phá lớp băng trên người, có thể là không còn vấn đề phá băng nữa, người Nick đi săn thú càng lúc càng nhiều, nhưng vẫn luôn không có người nào có thể mang thức ăn về.
Động vật trong sơn động đều không bị đói, bọn chúng không thiếu cỏ rêu, đồ ăn vĩnh viễn không hết.
Nhưng lúc thức ăn càng ngày càng ít rồi, Dương Phàm không thể không bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của cô và những con vật kia. Dù sao sinh tồn trước mắt, chuyện cô lo lắng tuyệt đối không phải là chuyện thức ăn. Ngay cả loài người cũng đã từng đói bụng đến mức phải ăn thịt đồng loại, cô có lý do gì để không tin người Nick sẽ làm vậy?
Nếu quả thật có ngày đấy, coi như bỏ chạy là một con đường chết, cô cũng sẽ không ngồi trong sơn động chờ chết!
Thật may là mọi chuyện xuất hiện chuyển biến, không thật sự xảy ra chuyện như Dương Phàm sợ hãi.
Gió tuyết không ngừng, thức ăn thiếu hụt không chỉ người Nick. Người Nick trong sơn động không ngừng gầy xuống hai vòng, nhưng ánh mắt của bọn họ càng ngày càng tỏa sáng. Lúc Dương Phàm bị một trong bọn họ nhìn thì sợ tới mức cả người đổ đầy mồ hôi, cô bắt đầu buổi tối cũng không dám ngủ, tất cả quần áo đều mặc trên người. Sau một ngày lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn, một người Nick kéo một nửa con ngựa trâu bị đông cứng về.
Hắn không kịp phá lớp băng trên người lại chạy ra ngoài, những người Nick khác cũng đi ra theo. Lần này săn thú không còn tay không mà về, trừ con ngựa trâu rõ ràng đã bị ăn sạch một nửa đầu kia, còn có hai con vật giống sói mà cô từng thấy qua.
Bọn nó còn to hơn sói nhiều, con nhỏ thì gần bằng ngựa trâu, cái đuôi ngắn mà dày, lông màu tro, màu rám nắng. Duy nhất chỗ giống sói là miệng của bọn nó, miệng nhô ra ngoài, đầy răng nhọn.
Cuộc sống của nó ở sâu trong rừng, rất ít khi đi ra bên ngoài. Nick cũng chỉ bắt được bọn nó hai lần, hơn nữa không phải là vì ăn, là vì ngẫu nhiên đuổi theo cùng một con mồi mà đánh nhau.
Bọn nó và người Nick sống không cùng khu vực, bình thường nước sông không phạm nước giếng.
Người Nick sống ở thảo nguyên, cô nghĩ là vì bọn họ quá to, ở trong rừng ưu thế sẽ bị suy yếu, mà sói hiển nhiên thích hợp với cuộc sống trong rừng hơn so với bọn họ.
Lần này có lẽ bọn họ ra ngoài tìm thức ăn, thoáng thấy sói chạy trốn cách rừng không xa. Mà người Nick cũng đang tìm con mồi, đào ra được con ngựa trâu còn dư lại bọn nó giấu đi. Bình thường người Nick sẽ không ai bắt bọn nó, lần này chỉ là không có cách nào.
Dương Phàm độc chiếm da lông của hai con sói rừng này, da lông này mới vô cùng, vừa dày giống áo bông, vừa lớn tới mức có thể trùm hết cả người cô lại.
Người Nick không có hứng thú với da lông, bọn họ không ăn cái này, cho nên cô có độc chiếm da lông họ cũng không có gì bất mãn. Lúc xé thịt để ăn, bọn họ đem tất cả khối thịt trước ngực ngựa trâu cho cô, cái đó có thể là phần của người Nick cô giúp đập băng đầu tiên.
Có thể là phát hiện ra tung tích của sói rừng, những người Nick khác trong vòng vài ngày vẫn đi săn thú dọc theo nơi tìm thấy tung tích bọn nó.
Cái này là Dương Phàm suy đoán, bởi vì từ ngày đó trở đi, trên con mồi người Nick mang về đều có vết cào vết cắn không phải của người Nick. Cô cùng Nick sống chung hai năm, nhìn một cái là có thể nhận ra. Những con mồi kia có con đã bị ăn mất bụng, hoặc là ăn hết một chân.
Khả năng này là vì người Nick không chủ động đi tìm con mồi, khi bọn họ không tìm được con mồi thì lại phải chuyển sang đi cướp thức ăn của động vật ăn thịt khác.
Sói rừng mặc dù không mạnh như người Nick, nhưng bọn nó hiển nhiên có thể thích ứng với thời tiết như bây giờ, bởi vì lông của bọn nó không bị kết băng như lông người Nick.
Bây giờ ngày nào Nick cũng đi săn, có lúc hắn sẽ mang về một ít con mồi với người Nick khác, có lúc hắn sẽ tự mình săn được ít con mồi.
Nhưng từng này thức ăn vẫn không thể thỏa mãn tất cả người Nick, một số người Nick ra ngoài đi săn không thấy trở về nữa. Lông bọn họ sẽ kết băng, nếu như không thể trở về sơn động đúng lúc sẽ bị chết rét ở bên ngoài.
Mùa đông tổng cộng có 265 người Nick vào sơn động này, mấy ngày nay chỉ còn lại 239 người.
Dương Phàm càng ngày càng lo lắng sau khi Nick rời đi cũng sẽ không trở về nữa, cô để hắn khoác áo lông sói lên người. Lúc lông kết băng, lớp băng sau lưng là khó phá vỡ nhất, phải có người Nick khác giúp một tay mới có thể hoàn toàn phá bỏ. Cho tới bây giờ cô đã góp được 2 bộ lông sói rừng, còn có một cái áo choàng lông do chính cô làm. Ba bộ lông này cô đưa hết cho người Nick.
Trong đó có người Nick nhường phần thức ăn cho cô, được cô dùng đá giúp phá băng. Một cái cuối cùng cô cho người Nick cao lớn nhất trong sơn động này, cô cảm thấy hắn dễ mang thức ăn về hơn.
Động vật ở trong sơn động, bao gồm cả cô bên trong, tất cả người Nick đều cam chịu không làm họ tổn thương. Cô để Nick khoác áo lông sói ra ngoài đi săn, qua mấy lần cô đã hiểu, đối với bọn họ, chỉ cần có một ví dụ trước, bọn họ liền có thể lập tức tiến hành bắt chước.
Nick khoác áo lông ra ngoài đi săn, hai cái áo lông còn lại cũng rất thuận lợi ‘đưa’ ra ngoài.
Giống như cô nghĩ, người Nick khoác áo lông không dễ bị kết băng sau lưng, đặc biệt nơi được phần lông che phủ, băng chỉ có một lớp mỏng, còn lại đều bị lớp lông ngăn ở bên ngoài.
Qua lần này, những người Nick khác cũng học xong cách dùng da lông chắn gió tuyết. Con mồi bọn họ bắt về đều cố gắng giữ bộ lông hoàn chỉnh, hơn nữa da lông càng dày càng có thể ngăn gió tuyết.
Thời gian người Nick đi săn càng ngày càng dài, lần trước vì học xong cách phá băng, lần này nguyên nhân có lẽ cũng vì áo lông.
Thật ra thời gian bọn họ đi ra ngoài càng dài, Dương Phàm lại càng lo lắng. Cô biết như vậy thì nguy hiểm sẽ lớn hơn.
Giống như người biết bơi chết nước, người đánh quyền chết dưới nắm đấm. Cách này của cô nói không chừng sẽ làm nhiều người Nick chết hơn.
Cô ôm tảng đá ấm áp ngồi dưới đất nhìn ra cửa sơn động, chờ người Nick đi săn thú trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.