Chương 57
Đa Mộc Mộc Đa
07/05/2014
Nhớ lúc vừa tới mảnh đại lục này không lâu, Dương Phàm từng cảm thán, tính theo thời gian ở thế giới này, cô rất có thể sẽ chỉ sống được mấy năm. Khi đó cô còn tưởng rằng cô sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện trong đời.
Nhưng mà, mùa đông năm ngoái cô có một đứa con.
Mặc dù đứa con này tuyệt không giống cô, cực kỳ giống ba nó, nhưng mà cũng không thể ngăn cản Dương Phàm đem tình thương của mẹ rót lên người nó! Cô thận trọng, chỉ sợ cô sẽ dạy hư đứa bé này. Mỗi khi muốn dạy con điều gì, cô đều phải suy trước nghĩ sau, lặp lại nhiều hồi.
Trước kia cô gặp qua rất nhiều đứa bé đều hư hỏng vì cha mẹ quá cưng chiều, thật ra thì ở trong thời đại kia của cô, có rất nhiều cha mẹ lúc làm cha mẹ mới chỉ là một học sinh. Họ giáo dục con bằng cách dùng các loại ‘ công nghệ cao ’ cùng ‘ phương pháp mới ’, có rất nhiều đứa bé vì vậy mà sau này phải chịu khổ, cô cảm thấy cha mẹ thời bấy giờ quá lớn mật, xem đứa con giống như vật thí nghiệm.
Cách ngôn có nói: người lầm nhất thời, lầm người một năm. Ý chỉ người nông dân lúc trồng trọt sai một bước, như vậy sang năm lúc thu hoạch sẽ không được chất lượng. Giống như những mầm non kia, khi nông dân gieo mầm xuống rồi, tỉ mỉ trồng một năm, đợi đến khi thu hoạch, từ trên xuống dưới căn bản không có gì có thể bán.
Nếu như thứ trồng trong đất sau một năm hoặc lần đầu thu hoạch có vấn đề, sang năm nông dân còn có thể đổi loại mầm khác. Nhưng những đứa trẻ kia lại không có cơ hội làm lại lần nữa, cách giáo dục của cha mẹ có vấn đề, sẽ ảnh hưởng đến cả đời bọn họ, thậm chí dài đến mấy thập niên sau.
Dương Phàm không biết gì về cách lớn lên của người Nick, cô đem phần lớn công việc giao cho Nick, hoặc là để Dũng Khí tự tìm hiểu. Chỉ đến khi cô xác định những chuyện cô sắp dạy Dũng Khí không gây ra hậu quả gì sau này, cô mới có thể dạy cho nó. Nếu không, cô thà để Dũng Khí không học cùng cô, vậy ít nhất nó còn có thể giống một người Nick bình thường.
Từ núi đá đen trở lại đồi rồi phát hiện Dũng Khí ngụ ngay bên cạnh lãnh địa của Nick, Dương Phàm sau khi nhìn thấy Dũng Khí rốt cuộc cũng yên tâm, vượt qua ‘cuộc sống gia đình’ cô mong đợi đã lâu.
Nick đối với Dũng Khí không phải là không biết gì cả.
Ngày đầu cô nhìn thấy Dũng Khí nhất thời vui vẻ quên luôn thời gian. Nick săn thú về đi tìm cô, nhìn thấy hắn đến cô lập tức nhớ tới hai người Nick trưởng thành nếu gặp mặt nhau trong lãnh địa, rất có thể biết đánh nhau!
Cho nên cô chạy về bên cạnh Nick trước.
Nhưng trên thực tế không xảy ra sự kiện bạo lực mà cô lo lắng. Nick và Dũng Khí nhất định đã sớm gặp mặt. Cô trở lại lãnh địa của Nick rồi, Nick đứng dọc theo lãnh địa của hắn, Dũng Khí đứng dọc theo lãnh địa của nó, hai người cách xa nhau có lẽ chừng năm mươi mét.
Sau đó, động tác hai người cực kỳ nhất trí, đều ép người trước xuống, giống như chuẩn bị nhào qua đánh nhau. Cái đuôi chậm rãi để xuống, treo trên mặt đất. Tiếp, hai người bắt đầu rống.
Dương Phàm nhìn hai cha con so giọng, một rống cao, một sẽ phải rống cao hơn. Bởi vì tiếng người Nick cô nghe giống như tiếng chim Ưng kêu, cho nên bây giờ cô cảm thấy mình giống như đang giữa một đống ác điểu.
Bọn họ cách nhau 50m giương nanh múa vuốt, dùng sức lớn nhất vỗ đuôi, đối diện với bầu trời, hướng về phía đối phương, lấy động tác ‘ nhào tới cắn chết ngươi! ’ như vậy uy hiếp đối phương, rống to đến mức lỗ tai Dương Phàm cứ lùng bùng, hai người bọn họ còn chưa tính dừng lại.
Dũng Khí đi trước, lúc xoay người cái đuôi giống như ‘ khinh thường ’ quét một cái trên đất. Nick lấy tư thế bảo vệ lãnh địa đứng cho đến khi không thấy tăm hơi Dũng Khí đâu nữa mới khiêng Dương Phàm trở về.
Ngày sau hai cha con gặp mặt trên thảo nguyên, luôn luôn cách 40, 50 mét, trịnh trọng rống một phen với đối phương mới xong.
Nhiều lần, Dương Phàm cũng quen. Gặp liền đứng xa một chút, tránh bị bọn họ rống làm thủng lỗ tai.
Trừ ở đồi,ngần thảo nguyên có thể gặp Dũng Khí, lúc Nick mang theo cô đi vào rừng cũng có thể đụng phải. Chỉ là ở trong rừng rậm, hai cha con sẽ không rống lên.
Dương Phàm cho rằng có hai nguyên nhân. Một là phạm vi lãnh địa của Nick chỉ có đồi đất bằng phẳng gần bên, không phải trong rừng. Cho nên hắn không cần thiết bảo vệ lãnh địa ở chỗ này, rống lên uy hiếp Dũng Khí.
Hai là, động vật trong rừng rậm đều có thể trở thành con mồi của bọn họ. Nếu bọn họ ở chỗ này rống nhau một hồi, sau đó tiếp tục vào rừng săn thú, có lẽ đến lúc này động vật ở vùng lân cận đã chạy hết.
Hai cha con trừ lúc gặp mặt có phương thức chào hỏi đặc sắc của người Nick như vậy, lúc còn lại bọn họ thật sự giống như người một nhà. Nick và Dũng Khí cũng thường thường ở ngoài lãnh địa chơi đánh nhau, lúc đầu đều là Nick nghiêng về một bên dùng đuôi đánh bay Dũng Khí, Dũng Khí mặc dù không thắng nổi cái đuôi của ba, nhưng nó đã học được cách né tránh công kích của cái đuôi!
Sau khi thấy Dương Phàm kích động vỗ tay nhiệt liệt! ! Chiêu này học xong rất có lợi cho Dũng Khí! !
Cuối mùa thu, quả dại trong rừng cũng sắp chín rụng, có một ngày Dũng Khí bắt một con sói từ sâu trong rừng mang về.
Sống.
Dương Phàm nhìn nó mấy lần dùng đuôi đánh ngất con sói muốn chạy trốn, sau đó gánh về.
Này không giống như đối đãi với con mồi, có con mồi nào nuôi mấy ngày còn chưa ăn? Hơn nữa trên người con mồi không có một vết thương nào, chạy trốn chỉ đánh ngất. Trên người Dũng Khí ngược lại bị cắn rơi lông, vài chỗ còn chảy máu dầm dề.
Đầu Dương Phàm tê cứng lại. Không muốn tiếp nhận sự thật này. Hai ngày sau, cô thừa nhận, con sỏi rừng này rất có thể chính là bạn đời Dũng Khí chọn.
Mùa đông năm ngoái, con trai của cô vừa sinh ra. Mùa thu năm nay, nó đã bắt đầu chọn bạn đời rồi.
Chuyện quá nhanh khiến cô có chút không thích ứng được.
Con sói rừng này, Dương Phàm suy nghĩ một chút, quyết định đặt cho nó cái tên là ‘ Nina ’. Một cái tên vô cùng dịu dàng và nữ tính. Cô cho đặt tên cho Dũng Khí là theo tiếng Trung, cho Nick và Nina là thấy tên tiếng Anh. Sự khác biệt sâu bên trong cô không muốn nghĩ tới dù chỉ một chút.
Dáng dấp Nina cũng không tệ lắm. Nó có một bộ lông màu rám nắng, ánh mắt xinh đẹp bén nhọn cùng hàm răng sắc bén không thua gì Dũng Khí. So với cô và Nick, ngày nào Nina và Dũng Khí cũng đánh nhau, rất khó nói ai thắng ai thua. Trừ những điều đó ra, vóc người của nó hơi gầy, xem ra phải ăn thêm nhiều vào.
Dũng Khí tuyệt đối sẽ cho bạn đời của mình ăn no, tuyệt không để cho nó đói bụng. Nhưng Nina rất phòng bị, dù Dũng Khí đem thức ăn gì đặt trước miệng nó nó cũng không chịu ăn.
Dương Phàm phát hiện, Dũng Khí không đút cho Nina giống như Nick đút cô, cũng thật may là không có, nếu không Nina rất có thể sẽ cắn đứt đầu lưỡi của nó. Ban đầu cô được Nick cho ăn, chỉ là vì cô không cắn nổi thịt chuột đất. Nina dĩ nhiên không có vấn đề này, răng nó nhìn từ xa đã hết sức kinh người rồi.
Làm ‘ mẹ chồng ’, Dương Phàm chưa bao giờ dám đến gần Nina, chỉ dám cách xa xa nhìn Dũng Khí lấy lòng Nina như thế nào, đem thịt cho nó, lại bị bạn gái vô cùng hung bạo cắn bị thương đầy người.
Dũng Khí không chịu từ bỏ, nó cả ngày nhìn Nina, không cho Nina đến gần rừng, có lúc nửa đêm cô và Nick ở nhà nghe chỗ không xa đầu kia truyền đến tiếng Nina tức giận gầm thét cùng tiếng cắn xé, mỗi khi đến lúc đó, Dương Phàm đều đoán trên người Dũng Khí có phải hay không lại thêm vài vết thương mới rồi.
Cô thật sự hi vọng Nina có thể nhanh chóng tiếp nhận Dũng Khí.
Trước khi mùa đông đến, Nick mang Dương Phàm chạy về phía núi đá đen. Dũng Khí cũng theo chân bọn họ lên đường, nhưng trên đường cô chỉ xa xa nhìn thấy nó hai lần, không thấy nó tới gần, cũng không biết nó có còn mang theo Nina không.
Cho đến khi leo lên núi đá đen, Dũng Khí cắn gáy Nina, mang theo nó gia nhập sơn động.
Nina đối với Dũng Khí rất không khách khí, vừa thấy nó đến gần liền nhe răng, lúc nào cũng chuẩn bị cắn cho nó một phát. Sự gia nhập của Nina đồng thời cũng mang theo sự sợ hãi uy hiếp cho những động vật khác trong sơn động, bởi vì Nina rất rõ ràng không có khái niệm ‘ động vật cùng một sơn động không phải là thức ăn ’. Sau khi nó vào, vài chục con vật trong sơn động ngay cả chỗ chạy trốn cũng không có, lúc nhìn thấy con vật nào mập mập người Nick nuôi nhốt thì mắt liền bắn ra lục quang.
Nó giống như một thợ săn thành thục, không nhào tới ngay lập tức, mà là tìm chỗ không xa nằm xuống, thoạt nhìn có vẻ nó không muốn ăn những con vật này, nằm nhàn nhã lắc đuôi, thỉnh thoảng liếm liếm lông, gãi gãi lỗ tai, ngáp một cái, nữa gối lên chân trước, giống như sắp ngủ.
Nhưng Dương Phàm cách chỗ nó không xa, nhìn thấy đôi mắt của nó vẫn chưa từng rời khỏi con lừa tai dài nhỏ yếu nhất trong đám động vật kia.
Lừa tai dài không khác con dê bao nhiêu, nhưng là nó không linh hoạt giống dê nhiều sừng, chạy cũng không nhanh. Nina nhìn trúng nó, ánh mắt tương đối tốt.
Về phần tại sao Nina không chọn cô, có lẽ là vì có một lần nó muốn nhào tới chỗ cô thì Dũng Khí từ phía sau một tay bắt được cái đuôi của nó, một tay bắt được một cái chân sau, kéo lui về, đồng thời cái đuôi to của Nick cũng đi theo vỗ trúng bụng nó. Lần đó Nina nằm tại chỗ hơn hai mươi ngày, chẳng những chân sau bị túm gãy, có lẽ bụng cũng bị nội thương.
Nhưng con lừa tai dài đầu kia cũng là bạn đời của một người Nick khác, khi Nina thấy có một người Nick dùng đuôi vòng con lừa tai dài đầu kia lại liền chết tâm. Nó đã bị Nick dạy đủ rồi.
Ở chỗ trú đông, động vật trong sơn động đều núp ở nơi cách xa Nina nhất. Mà Nina mỗi ngày vẫn thích nhìn chằm chằm động vật trong sơn động chảy nước miếng, đặc biệt là lúc thử ăn thịt nướng rồi, nó càng thích nhìn chằm chằm những con vật sống động trước mắt kia hơn.
Đây là thiên tính của Nina.
Nina thay lông mùa đông, lớp lông mềm màu rám nắng trên người biến thành màu xám trắng, cũng dầy hơn. Dương Phàm cũng lấy một tấm da đồng dạng đắp lên người, nó thấy được còn nhe răng nhìn Dương Phàm, nhưng sau đó liền quay đi không để ý nữa.
Mùa đông tới rồi, càng nhiều người Nick đi ra ngoài săn sói rừng, lột da lông. Đoạn thời gian đó Nina táo bạo nhất, luôn xoay quanh một chỗ. Khi dưới sơn động truyền đến tiếng sói tru thì nó liền đáp lại, còn xém chút chạy ra ngoài.
Dũng Khí tóm nó về, bắt gặp sự phản kháng mãnh liệt. Dương Phàm cảm thấy lúc ấy Nina thật sự muốn cắn chết Dũng Khí, nguyên nhân nó không làm tới chỉ vì Dũng Khí là một người Nick, so với nó Dũng Khí mạnh hơn quá nhiều.
Sau này Nina nản chí, nó bắt đầu tuyệt thực, gầy xuống rất nhanh. Dũng Khí rất nóng lòng, nó bắt đầu học Nick đút Dương Phàm ăn mớm cho Nina.
Nhưng Nina ăn rồi cũng phun ra, cá tính của nó kịch liệt như thế, ngay cả Dương Phàm cũng phải kính nể.
Nếu cứ như vậy, không quá mấy ngày Nina sẽ chết. Ngay cả Dương Phàm cũng cho rằng nó không sống được bao lâu. Dũng Khí bế nó rời động, mặc kệ trời gió tuyết lớn.
Dương Phàm nhìn Dũng Khí cắn gáy Nina đi ra ngoài, một lát sau mới hiểu, có lẽ Dũng Khí muốn đưa Nina trở về rừng. Nó biết tại sao Nina không ăn, là vì Nina muốn trở về với đồng loại của mình, nếu không nó thà chết.
Sau đó, Dũng Khí như một khối băng trở lại, không ngờ Nina cũng đi theo nó về. Dương Phàm đang giúp Dũng Khí trừ băng thì Nina đột nhiên nhảy vào cửa sơn động, đi qua chỗ cô, nằm xuống bên cạnh Dũng Khí. Chờ Dũng Khí trừ hết băng, còn có vài chỗ lông bị đông lạnh rớt xuống. Nó liền nhẹ nhàng giúp Dũng Khí liếm chỗ chảy máu, xử lý vết thương.
Từ ngày đó, Nina tiếp nhận Dũng Khí.
Nhưng mà, mùa đông năm ngoái cô có một đứa con.
Mặc dù đứa con này tuyệt không giống cô, cực kỳ giống ba nó, nhưng mà cũng không thể ngăn cản Dương Phàm đem tình thương của mẹ rót lên người nó! Cô thận trọng, chỉ sợ cô sẽ dạy hư đứa bé này. Mỗi khi muốn dạy con điều gì, cô đều phải suy trước nghĩ sau, lặp lại nhiều hồi.
Trước kia cô gặp qua rất nhiều đứa bé đều hư hỏng vì cha mẹ quá cưng chiều, thật ra thì ở trong thời đại kia của cô, có rất nhiều cha mẹ lúc làm cha mẹ mới chỉ là một học sinh. Họ giáo dục con bằng cách dùng các loại ‘ công nghệ cao ’ cùng ‘ phương pháp mới ’, có rất nhiều đứa bé vì vậy mà sau này phải chịu khổ, cô cảm thấy cha mẹ thời bấy giờ quá lớn mật, xem đứa con giống như vật thí nghiệm.
Cách ngôn có nói: người lầm nhất thời, lầm người một năm. Ý chỉ người nông dân lúc trồng trọt sai một bước, như vậy sang năm lúc thu hoạch sẽ không được chất lượng. Giống như những mầm non kia, khi nông dân gieo mầm xuống rồi, tỉ mỉ trồng một năm, đợi đến khi thu hoạch, từ trên xuống dưới căn bản không có gì có thể bán.
Nếu như thứ trồng trong đất sau một năm hoặc lần đầu thu hoạch có vấn đề, sang năm nông dân còn có thể đổi loại mầm khác. Nhưng những đứa trẻ kia lại không có cơ hội làm lại lần nữa, cách giáo dục của cha mẹ có vấn đề, sẽ ảnh hưởng đến cả đời bọn họ, thậm chí dài đến mấy thập niên sau.
Dương Phàm không biết gì về cách lớn lên của người Nick, cô đem phần lớn công việc giao cho Nick, hoặc là để Dũng Khí tự tìm hiểu. Chỉ đến khi cô xác định những chuyện cô sắp dạy Dũng Khí không gây ra hậu quả gì sau này, cô mới có thể dạy cho nó. Nếu không, cô thà để Dũng Khí không học cùng cô, vậy ít nhất nó còn có thể giống một người Nick bình thường.
Từ núi đá đen trở lại đồi rồi phát hiện Dũng Khí ngụ ngay bên cạnh lãnh địa của Nick, Dương Phàm sau khi nhìn thấy Dũng Khí rốt cuộc cũng yên tâm, vượt qua ‘cuộc sống gia đình’ cô mong đợi đã lâu.
Nick đối với Dũng Khí không phải là không biết gì cả.
Ngày đầu cô nhìn thấy Dũng Khí nhất thời vui vẻ quên luôn thời gian. Nick săn thú về đi tìm cô, nhìn thấy hắn đến cô lập tức nhớ tới hai người Nick trưởng thành nếu gặp mặt nhau trong lãnh địa, rất có thể biết đánh nhau!
Cho nên cô chạy về bên cạnh Nick trước.
Nhưng trên thực tế không xảy ra sự kiện bạo lực mà cô lo lắng. Nick và Dũng Khí nhất định đã sớm gặp mặt. Cô trở lại lãnh địa của Nick rồi, Nick đứng dọc theo lãnh địa của hắn, Dũng Khí đứng dọc theo lãnh địa của nó, hai người cách xa nhau có lẽ chừng năm mươi mét.
Sau đó, động tác hai người cực kỳ nhất trí, đều ép người trước xuống, giống như chuẩn bị nhào qua đánh nhau. Cái đuôi chậm rãi để xuống, treo trên mặt đất. Tiếp, hai người bắt đầu rống.
Dương Phàm nhìn hai cha con so giọng, một rống cao, một sẽ phải rống cao hơn. Bởi vì tiếng người Nick cô nghe giống như tiếng chim Ưng kêu, cho nên bây giờ cô cảm thấy mình giống như đang giữa một đống ác điểu.
Bọn họ cách nhau 50m giương nanh múa vuốt, dùng sức lớn nhất vỗ đuôi, đối diện với bầu trời, hướng về phía đối phương, lấy động tác ‘ nhào tới cắn chết ngươi! ’ như vậy uy hiếp đối phương, rống to đến mức lỗ tai Dương Phàm cứ lùng bùng, hai người bọn họ còn chưa tính dừng lại.
Dũng Khí đi trước, lúc xoay người cái đuôi giống như ‘ khinh thường ’ quét một cái trên đất. Nick lấy tư thế bảo vệ lãnh địa đứng cho đến khi không thấy tăm hơi Dũng Khí đâu nữa mới khiêng Dương Phàm trở về.
Ngày sau hai cha con gặp mặt trên thảo nguyên, luôn luôn cách 40, 50 mét, trịnh trọng rống một phen với đối phương mới xong.
Nhiều lần, Dương Phàm cũng quen. Gặp liền đứng xa một chút, tránh bị bọn họ rống làm thủng lỗ tai.
Trừ ở đồi,ngần thảo nguyên có thể gặp Dũng Khí, lúc Nick mang theo cô đi vào rừng cũng có thể đụng phải. Chỉ là ở trong rừng rậm, hai cha con sẽ không rống lên.
Dương Phàm cho rằng có hai nguyên nhân. Một là phạm vi lãnh địa của Nick chỉ có đồi đất bằng phẳng gần bên, không phải trong rừng. Cho nên hắn không cần thiết bảo vệ lãnh địa ở chỗ này, rống lên uy hiếp Dũng Khí.
Hai là, động vật trong rừng rậm đều có thể trở thành con mồi của bọn họ. Nếu bọn họ ở chỗ này rống nhau một hồi, sau đó tiếp tục vào rừng săn thú, có lẽ đến lúc này động vật ở vùng lân cận đã chạy hết.
Hai cha con trừ lúc gặp mặt có phương thức chào hỏi đặc sắc của người Nick như vậy, lúc còn lại bọn họ thật sự giống như người một nhà. Nick và Dũng Khí cũng thường thường ở ngoài lãnh địa chơi đánh nhau, lúc đầu đều là Nick nghiêng về một bên dùng đuôi đánh bay Dũng Khí, Dũng Khí mặc dù không thắng nổi cái đuôi của ba, nhưng nó đã học được cách né tránh công kích của cái đuôi!
Sau khi thấy Dương Phàm kích động vỗ tay nhiệt liệt! ! Chiêu này học xong rất có lợi cho Dũng Khí! !
Cuối mùa thu, quả dại trong rừng cũng sắp chín rụng, có một ngày Dũng Khí bắt một con sói từ sâu trong rừng mang về.
Sống.
Dương Phàm nhìn nó mấy lần dùng đuôi đánh ngất con sói muốn chạy trốn, sau đó gánh về.
Này không giống như đối đãi với con mồi, có con mồi nào nuôi mấy ngày còn chưa ăn? Hơn nữa trên người con mồi không có một vết thương nào, chạy trốn chỉ đánh ngất. Trên người Dũng Khí ngược lại bị cắn rơi lông, vài chỗ còn chảy máu dầm dề.
Đầu Dương Phàm tê cứng lại. Không muốn tiếp nhận sự thật này. Hai ngày sau, cô thừa nhận, con sỏi rừng này rất có thể chính là bạn đời Dũng Khí chọn.
Mùa đông năm ngoái, con trai của cô vừa sinh ra. Mùa thu năm nay, nó đã bắt đầu chọn bạn đời rồi.
Chuyện quá nhanh khiến cô có chút không thích ứng được.
Con sói rừng này, Dương Phàm suy nghĩ một chút, quyết định đặt cho nó cái tên là ‘ Nina ’. Một cái tên vô cùng dịu dàng và nữ tính. Cô cho đặt tên cho Dũng Khí là theo tiếng Trung, cho Nick và Nina là thấy tên tiếng Anh. Sự khác biệt sâu bên trong cô không muốn nghĩ tới dù chỉ một chút.
Dáng dấp Nina cũng không tệ lắm. Nó có một bộ lông màu rám nắng, ánh mắt xinh đẹp bén nhọn cùng hàm răng sắc bén không thua gì Dũng Khí. So với cô và Nick, ngày nào Nina và Dũng Khí cũng đánh nhau, rất khó nói ai thắng ai thua. Trừ những điều đó ra, vóc người của nó hơi gầy, xem ra phải ăn thêm nhiều vào.
Dũng Khí tuyệt đối sẽ cho bạn đời của mình ăn no, tuyệt không để cho nó đói bụng. Nhưng Nina rất phòng bị, dù Dũng Khí đem thức ăn gì đặt trước miệng nó nó cũng không chịu ăn.
Dương Phàm phát hiện, Dũng Khí không đút cho Nina giống như Nick đút cô, cũng thật may là không có, nếu không Nina rất có thể sẽ cắn đứt đầu lưỡi của nó. Ban đầu cô được Nick cho ăn, chỉ là vì cô không cắn nổi thịt chuột đất. Nina dĩ nhiên không có vấn đề này, răng nó nhìn từ xa đã hết sức kinh người rồi.
Làm ‘ mẹ chồng ’, Dương Phàm chưa bao giờ dám đến gần Nina, chỉ dám cách xa xa nhìn Dũng Khí lấy lòng Nina như thế nào, đem thịt cho nó, lại bị bạn gái vô cùng hung bạo cắn bị thương đầy người.
Dũng Khí không chịu từ bỏ, nó cả ngày nhìn Nina, không cho Nina đến gần rừng, có lúc nửa đêm cô và Nick ở nhà nghe chỗ không xa đầu kia truyền đến tiếng Nina tức giận gầm thét cùng tiếng cắn xé, mỗi khi đến lúc đó, Dương Phàm đều đoán trên người Dũng Khí có phải hay không lại thêm vài vết thương mới rồi.
Cô thật sự hi vọng Nina có thể nhanh chóng tiếp nhận Dũng Khí.
Trước khi mùa đông đến, Nick mang Dương Phàm chạy về phía núi đá đen. Dũng Khí cũng theo chân bọn họ lên đường, nhưng trên đường cô chỉ xa xa nhìn thấy nó hai lần, không thấy nó tới gần, cũng không biết nó có còn mang theo Nina không.
Cho đến khi leo lên núi đá đen, Dũng Khí cắn gáy Nina, mang theo nó gia nhập sơn động.
Nina đối với Dũng Khí rất không khách khí, vừa thấy nó đến gần liền nhe răng, lúc nào cũng chuẩn bị cắn cho nó một phát. Sự gia nhập của Nina đồng thời cũng mang theo sự sợ hãi uy hiếp cho những động vật khác trong sơn động, bởi vì Nina rất rõ ràng không có khái niệm ‘ động vật cùng một sơn động không phải là thức ăn ’. Sau khi nó vào, vài chục con vật trong sơn động ngay cả chỗ chạy trốn cũng không có, lúc nhìn thấy con vật nào mập mập người Nick nuôi nhốt thì mắt liền bắn ra lục quang.
Nó giống như một thợ săn thành thục, không nhào tới ngay lập tức, mà là tìm chỗ không xa nằm xuống, thoạt nhìn có vẻ nó không muốn ăn những con vật này, nằm nhàn nhã lắc đuôi, thỉnh thoảng liếm liếm lông, gãi gãi lỗ tai, ngáp một cái, nữa gối lên chân trước, giống như sắp ngủ.
Nhưng Dương Phàm cách chỗ nó không xa, nhìn thấy đôi mắt của nó vẫn chưa từng rời khỏi con lừa tai dài nhỏ yếu nhất trong đám động vật kia.
Lừa tai dài không khác con dê bao nhiêu, nhưng là nó không linh hoạt giống dê nhiều sừng, chạy cũng không nhanh. Nina nhìn trúng nó, ánh mắt tương đối tốt.
Về phần tại sao Nina không chọn cô, có lẽ là vì có một lần nó muốn nhào tới chỗ cô thì Dũng Khí từ phía sau một tay bắt được cái đuôi của nó, một tay bắt được một cái chân sau, kéo lui về, đồng thời cái đuôi to của Nick cũng đi theo vỗ trúng bụng nó. Lần đó Nina nằm tại chỗ hơn hai mươi ngày, chẳng những chân sau bị túm gãy, có lẽ bụng cũng bị nội thương.
Nhưng con lừa tai dài đầu kia cũng là bạn đời của một người Nick khác, khi Nina thấy có một người Nick dùng đuôi vòng con lừa tai dài đầu kia lại liền chết tâm. Nó đã bị Nick dạy đủ rồi.
Ở chỗ trú đông, động vật trong sơn động đều núp ở nơi cách xa Nina nhất. Mà Nina mỗi ngày vẫn thích nhìn chằm chằm động vật trong sơn động chảy nước miếng, đặc biệt là lúc thử ăn thịt nướng rồi, nó càng thích nhìn chằm chằm những con vật sống động trước mắt kia hơn.
Đây là thiên tính của Nina.
Nina thay lông mùa đông, lớp lông mềm màu rám nắng trên người biến thành màu xám trắng, cũng dầy hơn. Dương Phàm cũng lấy một tấm da đồng dạng đắp lên người, nó thấy được còn nhe răng nhìn Dương Phàm, nhưng sau đó liền quay đi không để ý nữa.
Mùa đông tới rồi, càng nhiều người Nick đi ra ngoài săn sói rừng, lột da lông. Đoạn thời gian đó Nina táo bạo nhất, luôn xoay quanh một chỗ. Khi dưới sơn động truyền đến tiếng sói tru thì nó liền đáp lại, còn xém chút chạy ra ngoài.
Dũng Khí tóm nó về, bắt gặp sự phản kháng mãnh liệt. Dương Phàm cảm thấy lúc ấy Nina thật sự muốn cắn chết Dũng Khí, nguyên nhân nó không làm tới chỉ vì Dũng Khí là một người Nick, so với nó Dũng Khí mạnh hơn quá nhiều.
Sau này Nina nản chí, nó bắt đầu tuyệt thực, gầy xuống rất nhanh. Dũng Khí rất nóng lòng, nó bắt đầu học Nick đút Dương Phàm ăn mớm cho Nina.
Nhưng Nina ăn rồi cũng phun ra, cá tính của nó kịch liệt như thế, ngay cả Dương Phàm cũng phải kính nể.
Nếu cứ như vậy, không quá mấy ngày Nina sẽ chết. Ngay cả Dương Phàm cũng cho rằng nó không sống được bao lâu. Dũng Khí bế nó rời động, mặc kệ trời gió tuyết lớn.
Dương Phàm nhìn Dũng Khí cắn gáy Nina đi ra ngoài, một lát sau mới hiểu, có lẽ Dũng Khí muốn đưa Nina trở về rừng. Nó biết tại sao Nina không ăn, là vì Nina muốn trở về với đồng loại của mình, nếu không nó thà chết.
Sau đó, Dũng Khí như một khối băng trở lại, không ngờ Nina cũng đi theo nó về. Dương Phàm đang giúp Dũng Khí trừ băng thì Nina đột nhiên nhảy vào cửa sơn động, đi qua chỗ cô, nằm xuống bên cạnh Dũng Khí. Chờ Dũng Khí trừ hết băng, còn có vài chỗ lông bị đông lạnh rớt xuống. Nó liền nhẹ nhàng giúp Dũng Khí liếm chỗ chảy máu, xử lý vết thương.
Từ ngày đó, Nina tiếp nhận Dũng Khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.