Chương 17: Đa sầu đa cảm
Deviltrigger
31/01/2015
Tính ra vài ngày lại trôi qua, sau vụ việc xảy ra ngày hôm đó thì Văn Quyền cũng lo hết mọi thứ. Khế ước bán thân của Mặc Linh chính thức hoàn toàn được hủy bổ, thân thể của Mặc Linh hoàn toàn tự do. Mặc dù có nhiều lời bàn tán về vụ việc này nhưng Văn Sơn cũng không để ý lắm tới việc này. Dù rằng thế giới này cũng có cái gọi là môn đăng hộ đối nhưng Văn Quyền khá là yêu thích hắn có lẽ vì thế mà tôn trọng quyết định của hắn.
Tối ngày hôm qua hắn được hưởng một lần hương diễm vô cùng. Ngày hôm qua hắn trực tiếp được hưởng nhân luân chi nhạc giữ phu thê với Mặc Linh. Đặc biệt trong long giao hoan với Mặc Linh thì Văn Sơn nhìn thấy vẻ thẹn thùng và ái ngại của nàng khiến cho hắn càng yêu thương Mặc Linh không dứt.
Nữ nhân thế giới này không giống như tại địa cầu. Bất kể là thân thể tư chất còn là làn da, các nàng đều so với nữ nhân địa cầu đều mạnh hơn. Nguyên nhân có lẽ bởi vì các nàng có luyện võ công đi. Quả thật ngày hôm qua là thiên đường đối với hắn. Khác hẳn với bị thuốc kích dục mặc dù không sướng bằng nhưng cảm giác chân thật khiến cho hắn tận tình cảm thụ. Nữ nhân quan hệ lần đầu phải sau một tuần đến vài tuần mới có thể tiến hành làm tiếp nhưng thế giới này thân thể của các nàng khôi phục cực nhanh thế nên hôm qua hắn tựu ăn Mặc Linh lần nữa rồi. Dù sao thân là xử nam vừa được hưởng quả ngọt xong thì trong lòng ngứa ngáy khó nhịn nên mới đẹp Mặc Linh ăn mất.
Ngày hôm qua gần như toàn bộ thân thể của Mặc Linh thì chính miệng hắn cũng đã thử qua. Mặc dù nàng dùng tay che đi hạ thể của mình bất quá bị Văn Sơn dụng lực lượng cưỡng bách. Hiển nhiên chính hắn hôm qua được thưởng thức dịch vị do cơ thể của nàng tiết ra. Mặc Linh thấy được hắn hứng thú thân thiết hạ thể của mình thì xấu hổ gần chết nhưng cảm giác đê mê khiến nàng lạc mất bản tâm.
Phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường ân ái quả không sai. Sau khi quan hệ ân ái xong thì tình cảm của hai người cũng tăng nên một thật nhiều. Mặc Linh phát hiện được mấy ngày nay thời gian ở bên cạnh Văn Sơn cũng thật thú vị. Nàng nghe được rất nhiều câu truyện đông tây kim cổ nhiều thứ mới lạ đến chính nàng cũng chưa bao giờ nghe được. Một số câu chuyện khiến cho nàng cực kỳ ngạc nhiên về kiến thức uyên bác của Văn Sơn như làm sao trời mưa, làm sao xuất hiện cầu vồng, làm sao xuất hiện sấm sét v.v… Rồi những câu truyện thơ mộng làm cho nàng lạc mất bản tâm. Ngay đến một cố truyện dài khủng khiếp như Tây Du Ký hắn cũng có thể kể đươc. Mỗi một câu truyện làm cho nàng hoàn toàn lạc lối giống như nằm trong mộng vậy.
Hiện giờ Văn Sơn dẫn theo Mặc Linh ra ngoài chơi. Hắn cũng không ngại dẫn nàng đi theo quan sát cuộc sống của mấy đứa trẻ vô gia cư một chút. Ánh mắt xinh đẹp câu người của Mặc Linh nhìn về phía đám tiểu hài tử cười hì hì khi nhận được một đám bánh do Văn Sơn đưa tới. Trên mặt của mỗi tiểu hài tử đều xuất hiện một nụ cười hạnh phúc.
Một tiểu nữ hài tử mặc một thân quần áo màu lam, mặt mũi nhem nhuộc chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Mặc Linh mở miệng nói: “Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp a! Tỷ tỷ có phải ý trung nhân của Văn Sơn ca ca hay không?”
Nghe được lời này thì hai má của Mặc Linh trở nên đỏ ửng. Hai tay nàng đan xen vào nhau, đầu khe khàng cúi xuống. Thấy được như vậy thì tiểu nữ hài cười lớn hoan hô nói: “A, muội đoán đúng rồi a!” Sau đó nàng chay tới một tên tiểu nam hài chìa tay ra nói: “Tiểu nhị cẩu, ta đoán đúng rồi. Ngươi phải đém món đồ chơi đó cho ta a!”
Khóe miệng Văn Sơn mỉm cười khổ một tiếng. Ánh mắt hắn quan sát được thấy đám tiểu hài tử này mặc dù nghèo khổ nhưng tình người vẫn còn đồng thời chúng còn vô cùng thân thiết với nhau. Nhìn thấy được đám tiểu hài tử vui vẻ cười đùa với nhau thì Văn Sơn mỉm cười một cái.
Bất chợt một nữ hài mặc quần áo rách nát vải thô mở miệng nói: “Văn Sơn biểu ca, ngươi hôm nay kể truyện tiếp cho chúng ta nghe được không?”
“Phải a!” một tiểu hài tử mặt mũi gầy gò xanh xao ở trong nhóm mở miệng nói: “Văn Sơn biểu ca đã lâu không kể truyện cho chúng ta rồi!” Sau đó rối rít vài tiểu hài tử đều hài tử cũng đòi hắn kể truyện. Một số đám tiểu hài tử còn bám tay của hắn.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Mặc Linh một chút thì Mặc Linh chỉ dùng tay che miệng cười khẽ, ánh mắt nàng tràn ngập hy vọng nhìn về phía Văn Sơn. Văn Sơn cười khổ nhìn về phía đám tiểu hài tử nói: “Được rồi, mấy tiểu quỷ này!” Văn Sơn lắc lắc đầu sau đó mở miệng nói: “Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ kể chuyện gì nhỉ? Hoàng Tử Ếch nhé?”
Một người trong đó mở miệng nói: “Văn Sơn biểu ca truyện này huynh đã kể rồi a!?”
“A” Văn Sơn có chút ngạc nhiên. Bàn tay đưa lên gãi gãi đầu của mình sau đó mới mở miệng nói: “Vậy truyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn!”
“Truyện này biểu ca cũng kể rồi a!”
“Gã nhà giàu và con giao tê mã*” (một loài yêu thú nhất giai có tộc độ khá chậm nhưng chịu đựng thời tiết cực tốt, sức thồ lớn giống con lừa tại địa cầu)
“Cái này biểu ca cũng kể rồi mà!”
“Cái này cũng kể rồi sao?” Văn Sơn nghe thấy vậy thì nhíu mày một cái. Khóe miệng hắn cong lên sau đó suy ngẫm một chút rồi mở miệng nói: “Hảo được rồi! Vậy truyện này hẳn mọi người chưa nghe bao giờ đi…” Văn Sơn nắm lấy tay đặt miệng của mình liên tục ho khan vài cái sau đó mới mở miệng nói: “Câu truyện này có tên là Ma giới đích nữ tế (Chàng rể ma giới)!”
Ma giới đích nữ tế là một tác phẩm huyền huyễn của tác giả Điểm Tinh Linh mà Văn Sơn cực kỳ yêu thích. Thế nên hắn không ngại mà đem tác phẩm này kể cho đám tiểu hài tử nghe. Ngoài việc sơ lược một chút thì tác phẩm này đối với dị giới này thì cực kỳ thích hợp. Tuy nhiên Văn Sơn cũng lược bỏ khá nhiều đoạn giống như một số yếu tố như xuyên việt, hắn chỉ nhớ đến nội dung còn tên người thì quên mất rồi thế nên hắn mới đem tên người thay đổi một cách tùm lum. Mặc dù kỳ ức kiếp trước cũng không quá rõ nhưng hiện giờ linh hồn hắn mạnh mẽ khiến cho khả năng ghi nhớ của hắn sâu hơn, trí tuệ logic cũng tốt hơn nên dễ dàng đem cốt truyện sửa theo hắn thích. Ngoài ra lược một số đoạn không thích hợp với tiểu hài tử ra.
Đám tiểu hài tử nghe nhập thần, thời gian đã khá muốn Văn Sơn vuốt vuốt ve một tiểu hài tử rồi mỉm cười nói: “Đươc rồi, câu truyện tạm dừng ở đây. Muốn biết hồi sau thế nào xin đợi vài hôm nữa sẽ rõ!”
“Xùy…” Nghe được mấy lời này thì tiểu hài tử xùy ra một tiếng không đành lòng.
Văn Sơn cũng không có làm cách nào khác. Hắn đánh gãi gãi sống mùi cười trừ với đám tiểu hài tử. Thời gian bây giờ đã gần buổi chiều tối thế nên Văn Sơn cũng phải rời đi. Hai người Văn Sơn và Mặc Linh lẳng lặng đi trên đường lớn.
Hai bàn tay Mặc Linh đan lại vào nhau để thõng thoài xuống dưới, đôi chân thon dài uyển chuyển nâng đỡ thân mình nàng đi tới. Đôi môi của nàng hơi mím sau đó lên tiếng nói: “Phu quân, xem ra chàng cũng là một người tốt đó a!”
“A, a, a…” Văn Sơn nháy mắt nhìn về phía Mặc Linh cười nói: “Xem ra lão bà bất đắc dĩ của ta hình như nhìn ra được phu quân ta có điểm tốt rồi a! Chí ít hiện giờ ta không còn là một kẻ chuyên đi cưỡng bức hiếp dâm tron mắt nàng nữa hả?” Nghe được lời này thì Mặc Linh đỏ bừng măt, ánh mắt trừng về phía hắn một cái. Văn Sơn mỉm cười nhún nhún vai đáp: “Người tốt sao! Ta nhiều lúc còn nghĩ được rằng mình là kẻ nhiều chuyện a!”
Nghe được lời này thì Mặc Linh ngẩn người ra sau đó mở miệng nói: “Phu quân, sao chàng lại nói vậy!?”
“Hài… ” Văn Sơn thở dài ra một hơi sau đó tiếp tục nói: “Ta chỉ hy vọng trước mắt mình không xuất hiện cái được gọi là việc ác mà thôi! Đáng tiếc ta thực lực không đủ a!” Nói đến đây thì Văn Sơn nhìn về phía Mặc Linh mở miệng nói: “Đã từng có một câu truyện như thế này. Một chàng trai tốt luôn lấy việc giúp người là niềm vui căm ghét cái ác như thù. Một hôm hắn gặp một tên hiếp dâm một thiếu nữ hắn đem người này đánh một trận bảo vệ thiếu nữ không bị cưỡng gian kia! Nàng nói xem hắn có phải là anh hùng và người tốt hay không?”
Mặc Linh có chút tò mò nhìn về phía Văn Sơn sau đó mở miệng nói: “Hắn hẳn là một người tốt a!”
“Người tốt sao? Có lẽ không sai đi!” Văn Sơn gật đầu sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh lên tiếng nói: “Nhưng điều mà hắn không ngờ khi đứng trước quan thì thiếu nữ kia lại phản cung nói rằng hắn mới chính là kẻ cưỡng dâm. Điều này có buồn cười không. Người cưỡng dâm thì vô tội nhưng kẻ làm anh hùng lại trở thành người cưỡng dâm…”
Văn Sơn nói những lời này ra lại hết sức bình thường, Hắn nhìn về phía Mặc Linh thấy được vẻ mặt kinh ngạc của nàng. Văn Sơn lại tiếp tục nói: “Người cưỡng dâm thiếu nữ chính là một tên có thế lực rất lớn đằng sau. Bởi vì thế lực cực lớn đằng sau hắn mà ngay cả quan phủ cùng với thiếu nữ cũng phải thỏa hiệp. Kẻ cưỡng dâm thì lại trở thành anh hùng mà kẻ đáng lý trở thành anh hùng thì lại trở thành kẻ cưỡng dâm. Thú vị không?”
“Hà…” Văn Sơn lại tiếp tục nói ra: “Ta cũng chẳng nghĩ mình là người tốt lành gì. Chẳng qua ta chỉ cố gắng làm những việc trong khả năng của mình thôi. Nhiều lúc chính ta cũng hèn yếu, chính ta cũng sợ chết mà buông bỏ cho chính nghĩa. Thế nào? Giờ nàng có nghĩ rằng ta là người tốt!”
Bàn tay mềm mại của Mặc Linh vươn tay ra cầm lấy tay của Văn Sơn sau đó mỉm cười nói: “Phu quân, ngươi là người tốt a!” Mặc Linh hơi ngừng lại một chút sau đó mỉm cười nói: “Phu quân, thiếp tin tưởng sau này chàng nhất định sẽ trở thành cường giả? Chàng đừng đánh mất hy vọng!”
Khóe miệng Văn Sơn mỉm cười nhìn Mặc Linh, bàn tay vươn ra vuốt ve đầu của nàng. Hắn thỏa mãn mở miệng nói: “Cảm ơn nàng! Ta sẽ không từ bỏ!” Tuy nhiên nói thì nói như vậy nhưng Văn Sơn có chút chán nản trong lòng. Hắn hy vọng rằng thân thể của hắn có thể mạnh mẽ lên chút sau đó tiến vào dẫn khí kỳ như vậy chí ít có phần thắng với Cầm Nguyệt. Dù sao thân thể tư chất của hắn cực cao. Thường thường loại thân thể tư chất cực cao này sẽ có khả năng hấp thụ thiên địa linh khí cực cao nên luyện khí kỳ hắn cũng không cần gấp mà cần đánh mài cơ thể của mình. Với Cầm Nguyệt thì có đan dược của Dược Nguyên cầm cố hiển nhiên tốc độ so với hắn sẽ nhanh hơn rất nhiều. Mặc dù thân thể càng mạnh thì khả năng hấp thụ thiên địa linh khí cũng càng mạnh nhưng không đại biểu hắn có thể đấu với tốc độ phát triển của Cầm Nguyệt khi nàng có đan dược cuồn cuộn mà Nhạc Khí tông cung cấp.
Bàn tay Văn Sơn đưa ra khẽ túm lấy Mặc Linh nhẹ nhàng kéo đi. Mặc dù đám người đối với hai người đều cảm giác phi thường kỳ quái. Cái tai của Văn Sơn hơi vểnh lên giường như hắn nghe được âm thanh rất khó chịu của mọi người khi nói về Mặc Linh. Nhiều người nói thân phận nàng ti tiện nhiều người nói củi mục đi với củi mục xứng đôi. Đầy đủ lời khinh bỉ văng tục từ miệng họ phóng ra. Ngoài ra còn có tiếng ai thán thở dài thương hại cho Văn Sơn.
Tuy nhiên Văn Sơn cũng không quá để ý. Hắn lười để ý đến mấy lời ngôn luận vô bổ như thế này. Hắn sống vì chính mình mà không phải người khác vì vậy hắn không để ý đến ánh mắt của mọi người, chỉ cần mình sống hạnh phúc cùng vui vẻ là được rồi!
Đầu Văn Sơn ngước lên nhìn thấy mặt trời chiều đang phát ra ánh sáng loe lóe, mặt trời trở thành màu đỏ như máu khuất dần ở phía xa. Văn Sơn ngước nhìn về phía một cái phường thị lớn. Văn Sơn nhìn về phía Mặc Linh mở miệng nói: “Đi, Linh Nhi hiện giờ chúng ta cũng vẫn còn thời gian dư giả đến phường thị chơi a!”
Nghe được lời này thì Mặc Linh mỉm cười gật đầu nói: “Tốt a!”
Văn Sơn kéo theo tay Mặc Linh, trên khuôn mặt của hai người đều xuất hiện nụ cười. Hai người chạy trên đường nhìn phong cảnh khắp nơi. Đối với mấy thứ linh tinh cùng với vật dụng đáng yêu quả thực Mặc Linh yêu thương không dứt. May mắn là Văn Sơn chính là đại thiếu gia của Văn gia thế nên tiền tiết kiệm cũng không ít. Ngoài ra những món đồ mà Mặc Linh yêu thích cũng khá rẻ tiền nên cũng không quá đắt đỏ.
Mặc Linh cầm trong tay một chiếc dây chuyền có một viên nội đan yêu thú làm mặt đá tò mò hỏi một lào bản béo mập hỏi: “Bá bá, thứ này bao nhiêu tiền a!?”
Lão bản béo mập cười híp mắt nhìn về phía Mặc Linh, giọng nói tràn đầy nịnh nọt nót: “Tiểu thư ngài thật tinh mắt a. Thứ này vốn là yêu đan của hoa ban tử nha xà nhất giai yêu thú. Đám người lính đánh thuê chúng ta tốn không ít công phu a. Chúng ta dẫn theo mười người kết quả là có hai người bị thương nặng mới đem hoa ban tử nha xà giết được nó. Trong mười con mới có một con có yêu đan mà trong một trăm con mới có một con có tam thuộc tính a. Ngài nhìn xem trên nội đan tỏa ra ánh sáng ba màu a!”
Nội đan yêu thú chỉ xuất hiện ở yêu thú từ nhất giai mà thôi. Tên như ý nghĩa, đây là một loại năng lượng tinh hạch bên trong cơ thể yêu thú, bên trong tràn ngập thiên địa năng lượng cực kỳ cuồng bạo, đối với loại năng lượng này, cho dù là một cường giả có thực lực ấu sinh kỳ cũng không dám mạo hiểm trực tiếp nuốt nó vào. Bởi vì yêu đan cực kỳ cuồng bạo sẽ khiến cho hắn bị bạo thể mà chết.
Tuy yêu đan không thể trực tiếp hấp thu, bất quá nó cũng là tài liệu chính không thể thiếu khi luyện dược, yêu đan trải qua bí pháp của dưỡng tâm sư luyện chế, sẽ thần kỳ bị một số dược thảo trung hòa cuồng bạo thuộc tính, cuối cùng trở thành các loại linh dược tăng lên thực lực làm mọi người mơ ước, giá cả nhất thời tăng vọt!
Còn có, yêu đan còn có thể gia trì trên vũ khí và hộ giáp, ngoài ra còn có trận pháp… Một số các loại vũ khí và áo giáp phải do chính yêu đan kết hợp với các vật liệu khác luyện chế ra mới có thể đem vũ khí và áo giáp đạt đến hiệu quả cao nhất. Ngoài ra nghe đồn thần khí còn phải sử dụng mấy viên yêu đan cực kỳ cao cấp của yêu thú đạt tới độ kiếp kỳ gì đó.
Nói chung là yêu đan cực kỳ quý giá so với các nguyên liệu khác thì nó được ứng dụng hầu như rộng rãi trong cả chế khí và luyện đan. Nó không chỉ được bán rộng rãi mà còn được các dưỡng tâm sư và chế khí sư săn đón cực kỳ rộng rãi.
Dưới tác động của loại triều lưu này, yêu đan trên đại lục, cơ hồ hàng năm đều ở trạng thái không đủ đáp ứng nhu cầu, yêu đan cao cấp bậc chỉ cần xuất hiện tại đấu giá hội hoặc các nơi khác, lập tức sẽ bị người ra giá cao mua đi.
Sự quý giá của yêu đan, tự nhiên sẽ tạo nên rất nhiều dung binh đoàn chuyên lấy việc giết yêu thú mà sống, bất quá, thu được yêu đan, cũng không phải là một việc dễ.
Đầu tiên, yêu thú không chỉ có thực lực cường hãn, hơn nữa dị thường xảo trá bởi vì bản tính hung ác cùng với cách công kích đặc thù, yêu thú thường mạnh hơn so với đồng cấp bậc nhân loại cường giả. Cho nên, muốn một mình giết chết một yêu thú đồng cấp, không có thực lực xuất chúng, rất dễ trộm gà không được mà còn mất nắm gạo.
Tiếp theo, cũng không phải trong cơ thể yêu thú nào cũng có loại năng lượng kết tinh yêu đan này, giống như một loại tỷ lệ, đôi khi, một dung binh đoàn lấy một nửa số người bị thương để đánh chết một con yêu thú, nói không chừng, chừng, sẽ không có thu hoạch gì, loại việc này, tại đại lục võ hồn cũng không phải lần đầu tiên, không tính là ngạc nhiên...
Tất nhiên yêu thú càng cao cấp thì yêu đan cũng càng dễ xuất hiện tuy nhiên yêu thú cũng càng mạnh và càng linh trí. Bắt đầu từ yêu thú cấp ba sẽ có sự xuất hiện vì linh trí. Chúng biết tập hợp thành đàn. Đến lúc đó săn giết không chỉ sẽ phải đối mặt với một con yêu thú mà là một đàn.
Cấp bậc phân chia yêu thú cũng không rõ ràng như người. Nó phân cấp từ cấp một đến cấp mười. Trong đó mỗi cấp bậc chia làm sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ. Tuy nhiên từ cấp tám đến cấp mười thì yêu thú mới phân rõ trọng giống như loài người. Trong đó yêu thú sống thành bầy đàn phân chia cấp bậc từ hai cấp trở xuống phân biệt giống như dã thú không có chút trí tuệ. Cấp ba là binh, cấp bốn là vệ, cấp năm là tướng, cấp sáu là vương, cấp bảy là hoàng, cấp tám là đế, cấp chín là tôn, cấp mười là thánh. Đây là cách xưng hô trong yêu giới.
Yêu thú thì bắt đầu từ cấp ba có trí tuệ một chút, cấp bốn có trí tuệ gần bằng người, cấp năm có thể phát ra ngôn ngữ, cấp sáu có thể hóa thành hình người.
Yêu thú cũng giống như loài người chúng cũng có hệ võ khí có thuộc tính khác nhau. Đối với yêu thú có càng nhiều đặc tính võ khí thì càng khó đối phó. Tuy nhiên nhìn về phía yêu đan sẽ phát hiện được đặc tính của yêu thú trước đây. Yêu đan có hình tròn, màu có thể nhiều màu khác nhau, độ trong và đục khác nhau nhưng giựa vào ánh sáng nó phát ra đồng thời cảm giác truyền lại khi sờ vào nó có thể biết được đặc tính của viên yêu đan. Máu trắng cùng với cảm giác mát mẻ là thuộc tính hệ kim, màu xanh lam sờ vào có cảm giác ướt át và mát là thuộc tính thủy, màu trắng khi sờ vào có cảm giác lành lạnh là thuộc tính băng, màu đỏ có cảm giác ấm áp là thuộc tính hỏa, màu vàng có cảm giác mát mẻ là thuộc tính thổ, màu xanh lá có cảm giác mát mẻ là thuộc tính mộc, màu xanh da trời có cảm giác mềm mại ở mặt ngoài là thuộc tính phong, màu tím có cảm giác xạo xào khi vuốt ve mặt yêu đan là thuộc tính lôi, màu đen là thuộc tính độc…
Viên yêu đan trong tay của Mặc Linh phát ra ba màu tím đỏ và vàng hiển nhiên có ba thuộc tính lôi, hỏa và thổ. Xem ra con hoa ban tử nha xà này cũng không hề dễ đối phó. Văn Sơn mỉm cười hỏi: “Lão bản, viên yêu đan này có giá bao nhiêu a?”
“Khụ, khụ…” Lão bản ho khan sau đó mỉm cười nhìn về phía Văn Sơn nói: “Thiếu gia Văn Sơn, ngươi cũng biết viên yêu đan này có đến ba thuộc tính trong đó có hai thuộc tính công kích rất mạnh. Người của chúng ta bị thương cũng không ít a!”
Văn Sơn mỉm cười nói: “Ta thấy thứ này có giá 40 đồng thế nào?”
Khuôn mặt của lão bản mở to nhìn về phía Văn Sơn. Hắn mở miệng nói: “Văn Sơn thiếu gia. Thật sự không được a. Mỗi viên yêu đan cấp một đều có giá bình thường phải đến 45 tiền đồng thế nào ngươi chỉ ra giá 40 đồng a!”
Văn Sơn mỉm cười lên tiếng nói: “Lão bản ngươi cũng không thể nói như vậy được. Mặc dù yêu đan này có chút chân quý nhưng ta xem từ nãy đến giờ có vài người qua đây hỏi mua a! Thứ này cũng không có nhiều người đồng ý mua! Ta xem lão bản bán đi một thứ này sau đó có tiền nhập hàng mới. Bán đi bán lại như vậy mới là đạo lý làm ăn a!”
Đầu lão bản liên tục lắc lắc, hắn cười khổ nhìn về phía Văn Sơn nói: “Thiếu gia Văn Sơn, muốn bán ra 40 tiền đồng, cái giá này thực sự không thể a! Mặc dù người làm ăn chúng ta đều muốn hàng ra hàng vào kiếm lời nhưng không ai bán lấy lỗ vốn a! Viên yêu đan này ta cũng chỉ có thể để cho thiếu gia với giá 50 tiền đồng a!”
Tiền của thế giới này đúc bởi bốn loại vật chất khá đặc biệt. Chúng bao gồm là thiết, đồng, ngân, kim và tinh. Trong đó giá cả phân biệt đó chính là một đồng bằng mười thiết, một ngân bằng một trăm đồng, một kim bằng một nghìn ngân, một tinh và một vạn kim. Mấy thứ này chính là nguyên liệu đặc biệt để chế tạo nên vũ khí. Chúng cũng chẳng phải là sắt thép bình thường hay vàng bạc của thế giới giống như địa cầu. Văn Sơn cũng không biết cái thế giới này có theo nguyên tắc nguyên tử hay gì đó ở địa cầu không nữa nhưng hắn biết mấy thứ này không phải là sắt, đồng, bạc, vàng và tinh gì đó. Nó đơn giản chỉ là cái tên gọi cho các loại vật liệu mà thôi.
Mỗi thứ này vì sao có giá cả chênh lệch nhau như thế bởi vì một số vật liệu chính là đúc ra vũ khí siêu cường. Tại đế quốc Bạch Vân thì họ chỉ dùng tới ngân mà thôi, hiếm khi dùng tới kim. Có lẽ cũng có kim nhưng giao dịch khá ít. Ngoài ra tinh thì hình như đế quốc Bạch Vân chưa thấy xuất hiện bao giờ. Nghe nói tinh dùng để chế tạo thần khí thì phải. Hiển nhiên Văn Sơn nghe nói mà thôi.
Đầu Văn Sơn lắc lắc, hắn mỉm cười nói: “Mặc dù khảm nạm vũ khí cùng chế tạo mấy thứ này thuộc tính có lẽ có tăng phúc đi nhưng đối với dưỡng tâm sư không quá hữu dụng. Dưỡng tâm sư thường thường đều sử dụng một loại thuộc tính yêu đan. Ngay cả luyện khí sư ở nơi này cũng như vậy. Tại thành Bạch Sơn này ta chưa thấy được có dưỡng tâm sư hay luyện khí sư nào có thể sử dụng phát huy nhiều thuộc tính yêu đan a. Nó so với yêu đan có một thuộc tính không khác gì chỉ để làm trang trí mà thôi. Lão bản, hiện giờ phu nhân ta yêu thích như vậy để lại cho ta giá 45 đồng thế nào?”
“Được rồi!” Lão bản nghe thấy vậy thở dài một hơi, hắn cười khổ một tiếng nói: “Hôm nay ta nể mặt thiếu gia Văn Sơn nhường thứ này a!”
“Tốt!” Văn Sơn mỉm cười gật đầu. Hắn lấy ra một cái túi nhỏ sau đó định đếm một số tiền đưa cho lão bản tuy nhiên làm cho hắn giật mình. Hắn nghe loáng thoáng ở phía trước xuất hiện âm thanh rất ổn ào.
Văn Sơn nghe được âm thanh của một thiếu nữ sang sảng vang lên: “Triệu Thanh, ngươi còn làm gì chắn đường chúng ta. Ngươi còn không cút ra một bên!?”
Tối ngày hôm qua hắn được hưởng một lần hương diễm vô cùng. Ngày hôm qua hắn trực tiếp được hưởng nhân luân chi nhạc giữ phu thê với Mặc Linh. Đặc biệt trong long giao hoan với Mặc Linh thì Văn Sơn nhìn thấy vẻ thẹn thùng và ái ngại của nàng khiến cho hắn càng yêu thương Mặc Linh không dứt.
Nữ nhân thế giới này không giống như tại địa cầu. Bất kể là thân thể tư chất còn là làn da, các nàng đều so với nữ nhân địa cầu đều mạnh hơn. Nguyên nhân có lẽ bởi vì các nàng có luyện võ công đi. Quả thật ngày hôm qua là thiên đường đối với hắn. Khác hẳn với bị thuốc kích dục mặc dù không sướng bằng nhưng cảm giác chân thật khiến cho hắn tận tình cảm thụ. Nữ nhân quan hệ lần đầu phải sau một tuần đến vài tuần mới có thể tiến hành làm tiếp nhưng thế giới này thân thể của các nàng khôi phục cực nhanh thế nên hôm qua hắn tựu ăn Mặc Linh lần nữa rồi. Dù sao thân là xử nam vừa được hưởng quả ngọt xong thì trong lòng ngứa ngáy khó nhịn nên mới đẹp Mặc Linh ăn mất.
Ngày hôm qua gần như toàn bộ thân thể của Mặc Linh thì chính miệng hắn cũng đã thử qua. Mặc dù nàng dùng tay che đi hạ thể của mình bất quá bị Văn Sơn dụng lực lượng cưỡng bách. Hiển nhiên chính hắn hôm qua được thưởng thức dịch vị do cơ thể của nàng tiết ra. Mặc Linh thấy được hắn hứng thú thân thiết hạ thể của mình thì xấu hổ gần chết nhưng cảm giác đê mê khiến nàng lạc mất bản tâm.
Phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường ân ái quả không sai. Sau khi quan hệ ân ái xong thì tình cảm của hai người cũng tăng nên một thật nhiều. Mặc Linh phát hiện được mấy ngày nay thời gian ở bên cạnh Văn Sơn cũng thật thú vị. Nàng nghe được rất nhiều câu truyện đông tây kim cổ nhiều thứ mới lạ đến chính nàng cũng chưa bao giờ nghe được. Một số câu chuyện khiến cho nàng cực kỳ ngạc nhiên về kiến thức uyên bác của Văn Sơn như làm sao trời mưa, làm sao xuất hiện cầu vồng, làm sao xuất hiện sấm sét v.v… Rồi những câu truyện thơ mộng làm cho nàng lạc mất bản tâm. Ngay đến một cố truyện dài khủng khiếp như Tây Du Ký hắn cũng có thể kể đươc. Mỗi một câu truyện làm cho nàng hoàn toàn lạc lối giống như nằm trong mộng vậy.
Hiện giờ Văn Sơn dẫn theo Mặc Linh ra ngoài chơi. Hắn cũng không ngại dẫn nàng đi theo quan sát cuộc sống của mấy đứa trẻ vô gia cư một chút. Ánh mắt xinh đẹp câu người của Mặc Linh nhìn về phía đám tiểu hài tử cười hì hì khi nhận được một đám bánh do Văn Sơn đưa tới. Trên mặt của mỗi tiểu hài tử đều xuất hiện một nụ cười hạnh phúc.
Một tiểu nữ hài tử mặc một thân quần áo màu lam, mặt mũi nhem nhuộc chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Mặc Linh mở miệng nói: “Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp a! Tỷ tỷ có phải ý trung nhân của Văn Sơn ca ca hay không?”
Nghe được lời này thì hai má của Mặc Linh trở nên đỏ ửng. Hai tay nàng đan xen vào nhau, đầu khe khàng cúi xuống. Thấy được như vậy thì tiểu nữ hài cười lớn hoan hô nói: “A, muội đoán đúng rồi a!” Sau đó nàng chay tới một tên tiểu nam hài chìa tay ra nói: “Tiểu nhị cẩu, ta đoán đúng rồi. Ngươi phải đém món đồ chơi đó cho ta a!”
Khóe miệng Văn Sơn mỉm cười khổ một tiếng. Ánh mắt hắn quan sát được thấy đám tiểu hài tử này mặc dù nghèo khổ nhưng tình người vẫn còn đồng thời chúng còn vô cùng thân thiết với nhau. Nhìn thấy được đám tiểu hài tử vui vẻ cười đùa với nhau thì Văn Sơn mỉm cười một cái.
Bất chợt một nữ hài mặc quần áo rách nát vải thô mở miệng nói: “Văn Sơn biểu ca, ngươi hôm nay kể truyện tiếp cho chúng ta nghe được không?”
“Phải a!” một tiểu hài tử mặt mũi gầy gò xanh xao ở trong nhóm mở miệng nói: “Văn Sơn biểu ca đã lâu không kể truyện cho chúng ta rồi!” Sau đó rối rít vài tiểu hài tử đều hài tử cũng đòi hắn kể truyện. Một số đám tiểu hài tử còn bám tay của hắn.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Mặc Linh một chút thì Mặc Linh chỉ dùng tay che miệng cười khẽ, ánh mắt nàng tràn ngập hy vọng nhìn về phía Văn Sơn. Văn Sơn cười khổ nhìn về phía đám tiểu hài tử nói: “Được rồi, mấy tiểu quỷ này!” Văn Sơn lắc lắc đầu sau đó mở miệng nói: “Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ kể chuyện gì nhỉ? Hoàng Tử Ếch nhé?”
Một người trong đó mở miệng nói: “Văn Sơn biểu ca truyện này huynh đã kể rồi a!?”
“A” Văn Sơn có chút ngạc nhiên. Bàn tay đưa lên gãi gãi đầu của mình sau đó mới mở miệng nói: “Vậy truyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn!”
“Truyện này biểu ca cũng kể rồi a!”
“Gã nhà giàu và con giao tê mã*” (một loài yêu thú nhất giai có tộc độ khá chậm nhưng chịu đựng thời tiết cực tốt, sức thồ lớn giống con lừa tại địa cầu)
“Cái này biểu ca cũng kể rồi mà!”
“Cái này cũng kể rồi sao?” Văn Sơn nghe thấy vậy thì nhíu mày một cái. Khóe miệng hắn cong lên sau đó suy ngẫm một chút rồi mở miệng nói: “Hảo được rồi! Vậy truyện này hẳn mọi người chưa nghe bao giờ đi…” Văn Sơn nắm lấy tay đặt miệng của mình liên tục ho khan vài cái sau đó mới mở miệng nói: “Câu truyện này có tên là Ma giới đích nữ tế (Chàng rể ma giới)!”
Ma giới đích nữ tế là một tác phẩm huyền huyễn của tác giả Điểm Tinh Linh mà Văn Sơn cực kỳ yêu thích. Thế nên hắn không ngại mà đem tác phẩm này kể cho đám tiểu hài tử nghe. Ngoài việc sơ lược một chút thì tác phẩm này đối với dị giới này thì cực kỳ thích hợp. Tuy nhiên Văn Sơn cũng lược bỏ khá nhiều đoạn giống như một số yếu tố như xuyên việt, hắn chỉ nhớ đến nội dung còn tên người thì quên mất rồi thế nên hắn mới đem tên người thay đổi một cách tùm lum. Mặc dù kỳ ức kiếp trước cũng không quá rõ nhưng hiện giờ linh hồn hắn mạnh mẽ khiến cho khả năng ghi nhớ của hắn sâu hơn, trí tuệ logic cũng tốt hơn nên dễ dàng đem cốt truyện sửa theo hắn thích. Ngoài ra lược một số đoạn không thích hợp với tiểu hài tử ra.
Đám tiểu hài tử nghe nhập thần, thời gian đã khá muốn Văn Sơn vuốt vuốt ve một tiểu hài tử rồi mỉm cười nói: “Đươc rồi, câu truyện tạm dừng ở đây. Muốn biết hồi sau thế nào xin đợi vài hôm nữa sẽ rõ!”
“Xùy…” Nghe được mấy lời này thì tiểu hài tử xùy ra một tiếng không đành lòng.
Văn Sơn cũng không có làm cách nào khác. Hắn đánh gãi gãi sống mùi cười trừ với đám tiểu hài tử. Thời gian bây giờ đã gần buổi chiều tối thế nên Văn Sơn cũng phải rời đi. Hai người Văn Sơn và Mặc Linh lẳng lặng đi trên đường lớn.
Hai bàn tay Mặc Linh đan lại vào nhau để thõng thoài xuống dưới, đôi chân thon dài uyển chuyển nâng đỡ thân mình nàng đi tới. Đôi môi của nàng hơi mím sau đó lên tiếng nói: “Phu quân, xem ra chàng cũng là một người tốt đó a!”
“A, a, a…” Văn Sơn nháy mắt nhìn về phía Mặc Linh cười nói: “Xem ra lão bà bất đắc dĩ của ta hình như nhìn ra được phu quân ta có điểm tốt rồi a! Chí ít hiện giờ ta không còn là một kẻ chuyên đi cưỡng bức hiếp dâm tron mắt nàng nữa hả?” Nghe được lời này thì Mặc Linh đỏ bừng măt, ánh mắt trừng về phía hắn một cái. Văn Sơn mỉm cười nhún nhún vai đáp: “Người tốt sao! Ta nhiều lúc còn nghĩ được rằng mình là kẻ nhiều chuyện a!”
Nghe được lời này thì Mặc Linh ngẩn người ra sau đó mở miệng nói: “Phu quân, sao chàng lại nói vậy!?”
“Hài… ” Văn Sơn thở dài ra một hơi sau đó tiếp tục nói: “Ta chỉ hy vọng trước mắt mình không xuất hiện cái được gọi là việc ác mà thôi! Đáng tiếc ta thực lực không đủ a!” Nói đến đây thì Văn Sơn nhìn về phía Mặc Linh mở miệng nói: “Đã từng có một câu truyện như thế này. Một chàng trai tốt luôn lấy việc giúp người là niềm vui căm ghét cái ác như thù. Một hôm hắn gặp một tên hiếp dâm một thiếu nữ hắn đem người này đánh một trận bảo vệ thiếu nữ không bị cưỡng gian kia! Nàng nói xem hắn có phải là anh hùng và người tốt hay không?”
Mặc Linh có chút tò mò nhìn về phía Văn Sơn sau đó mở miệng nói: “Hắn hẳn là một người tốt a!”
“Người tốt sao? Có lẽ không sai đi!” Văn Sơn gật đầu sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh lên tiếng nói: “Nhưng điều mà hắn không ngờ khi đứng trước quan thì thiếu nữ kia lại phản cung nói rằng hắn mới chính là kẻ cưỡng dâm. Điều này có buồn cười không. Người cưỡng dâm thì vô tội nhưng kẻ làm anh hùng lại trở thành người cưỡng dâm…”
Văn Sơn nói những lời này ra lại hết sức bình thường, Hắn nhìn về phía Mặc Linh thấy được vẻ mặt kinh ngạc của nàng. Văn Sơn lại tiếp tục nói: “Người cưỡng dâm thiếu nữ chính là một tên có thế lực rất lớn đằng sau. Bởi vì thế lực cực lớn đằng sau hắn mà ngay cả quan phủ cùng với thiếu nữ cũng phải thỏa hiệp. Kẻ cưỡng dâm thì lại trở thành anh hùng mà kẻ đáng lý trở thành anh hùng thì lại trở thành kẻ cưỡng dâm. Thú vị không?”
“Hà…” Văn Sơn lại tiếp tục nói ra: “Ta cũng chẳng nghĩ mình là người tốt lành gì. Chẳng qua ta chỉ cố gắng làm những việc trong khả năng của mình thôi. Nhiều lúc chính ta cũng hèn yếu, chính ta cũng sợ chết mà buông bỏ cho chính nghĩa. Thế nào? Giờ nàng có nghĩ rằng ta là người tốt!”
Bàn tay mềm mại của Mặc Linh vươn tay ra cầm lấy tay của Văn Sơn sau đó mỉm cười nói: “Phu quân, ngươi là người tốt a!” Mặc Linh hơi ngừng lại một chút sau đó mỉm cười nói: “Phu quân, thiếp tin tưởng sau này chàng nhất định sẽ trở thành cường giả? Chàng đừng đánh mất hy vọng!”
Khóe miệng Văn Sơn mỉm cười nhìn Mặc Linh, bàn tay vươn ra vuốt ve đầu của nàng. Hắn thỏa mãn mở miệng nói: “Cảm ơn nàng! Ta sẽ không từ bỏ!” Tuy nhiên nói thì nói như vậy nhưng Văn Sơn có chút chán nản trong lòng. Hắn hy vọng rằng thân thể của hắn có thể mạnh mẽ lên chút sau đó tiến vào dẫn khí kỳ như vậy chí ít có phần thắng với Cầm Nguyệt. Dù sao thân thể tư chất của hắn cực cao. Thường thường loại thân thể tư chất cực cao này sẽ có khả năng hấp thụ thiên địa linh khí cực cao nên luyện khí kỳ hắn cũng không cần gấp mà cần đánh mài cơ thể của mình. Với Cầm Nguyệt thì có đan dược của Dược Nguyên cầm cố hiển nhiên tốc độ so với hắn sẽ nhanh hơn rất nhiều. Mặc dù thân thể càng mạnh thì khả năng hấp thụ thiên địa linh khí cũng càng mạnh nhưng không đại biểu hắn có thể đấu với tốc độ phát triển của Cầm Nguyệt khi nàng có đan dược cuồn cuộn mà Nhạc Khí tông cung cấp.
Bàn tay Văn Sơn đưa ra khẽ túm lấy Mặc Linh nhẹ nhàng kéo đi. Mặc dù đám người đối với hai người đều cảm giác phi thường kỳ quái. Cái tai của Văn Sơn hơi vểnh lên giường như hắn nghe được âm thanh rất khó chịu của mọi người khi nói về Mặc Linh. Nhiều người nói thân phận nàng ti tiện nhiều người nói củi mục đi với củi mục xứng đôi. Đầy đủ lời khinh bỉ văng tục từ miệng họ phóng ra. Ngoài ra còn có tiếng ai thán thở dài thương hại cho Văn Sơn.
Tuy nhiên Văn Sơn cũng không quá để ý. Hắn lười để ý đến mấy lời ngôn luận vô bổ như thế này. Hắn sống vì chính mình mà không phải người khác vì vậy hắn không để ý đến ánh mắt của mọi người, chỉ cần mình sống hạnh phúc cùng vui vẻ là được rồi!
Đầu Văn Sơn ngước lên nhìn thấy mặt trời chiều đang phát ra ánh sáng loe lóe, mặt trời trở thành màu đỏ như máu khuất dần ở phía xa. Văn Sơn ngước nhìn về phía một cái phường thị lớn. Văn Sơn nhìn về phía Mặc Linh mở miệng nói: “Đi, Linh Nhi hiện giờ chúng ta cũng vẫn còn thời gian dư giả đến phường thị chơi a!”
Nghe được lời này thì Mặc Linh mỉm cười gật đầu nói: “Tốt a!”
Văn Sơn kéo theo tay Mặc Linh, trên khuôn mặt của hai người đều xuất hiện nụ cười. Hai người chạy trên đường nhìn phong cảnh khắp nơi. Đối với mấy thứ linh tinh cùng với vật dụng đáng yêu quả thực Mặc Linh yêu thương không dứt. May mắn là Văn Sơn chính là đại thiếu gia của Văn gia thế nên tiền tiết kiệm cũng không ít. Ngoài ra những món đồ mà Mặc Linh yêu thích cũng khá rẻ tiền nên cũng không quá đắt đỏ.
Mặc Linh cầm trong tay một chiếc dây chuyền có một viên nội đan yêu thú làm mặt đá tò mò hỏi một lào bản béo mập hỏi: “Bá bá, thứ này bao nhiêu tiền a!?”
Lão bản béo mập cười híp mắt nhìn về phía Mặc Linh, giọng nói tràn đầy nịnh nọt nót: “Tiểu thư ngài thật tinh mắt a. Thứ này vốn là yêu đan của hoa ban tử nha xà nhất giai yêu thú. Đám người lính đánh thuê chúng ta tốn không ít công phu a. Chúng ta dẫn theo mười người kết quả là có hai người bị thương nặng mới đem hoa ban tử nha xà giết được nó. Trong mười con mới có một con có yêu đan mà trong một trăm con mới có một con có tam thuộc tính a. Ngài nhìn xem trên nội đan tỏa ra ánh sáng ba màu a!”
Nội đan yêu thú chỉ xuất hiện ở yêu thú từ nhất giai mà thôi. Tên như ý nghĩa, đây là một loại năng lượng tinh hạch bên trong cơ thể yêu thú, bên trong tràn ngập thiên địa năng lượng cực kỳ cuồng bạo, đối với loại năng lượng này, cho dù là một cường giả có thực lực ấu sinh kỳ cũng không dám mạo hiểm trực tiếp nuốt nó vào. Bởi vì yêu đan cực kỳ cuồng bạo sẽ khiến cho hắn bị bạo thể mà chết.
Tuy yêu đan không thể trực tiếp hấp thu, bất quá nó cũng là tài liệu chính không thể thiếu khi luyện dược, yêu đan trải qua bí pháp của dưỡng tâm sư luyện chế, sẽ thần kỳ bị một số dược thảo trung hòa cuồng bạo thuộc tính, cuối cùng trở thành các loại linh dược tăng lên thực lực làm mọi người mơ ước, giá cả nhất thời tăng vọt!
Còn có, yêu đan còn có thể gia trì trên vũ khí và hộ giáp, ngoài ra còn có trận pháp… Một số các loại vũ khí và áo giáp phải do chính yêu đan kết hợp với các vật liệu khác luyện chế ra mới có thể đem vũ khí và áo giáp đạt đến hiệu quả cao nhất. Ngoài ra nghe đồn thần khí còn phải sử dụng mấy viên yêu đan cực kỳ cao cấp của yêu thú đạt tới độ kiếp kỳ gì đó.
Nói chung là yêu đan cực kỳ quý giá so với các nguyên liệu khác thì nó được ứng dụng hầu như rộng rãi trong cả chế khí và luyện đan. Nó không chỉ được bán rộng rãi mà còn được các dưỡng tâm sư và chế khí sư săn đón cực kỳ rộng rãi.
Dưới tác động của loại triều lưu này, yêu đan trên đại lục, cơ hồ hàng năm đều ở trạng thái không đủ đáp ứng nhu cầu, yêu đan cao cấp bậc chỉ cần xuất hiện tại đấu giá hội hoặc các nơi khác, lập tức sẽ bị người ra giá cao mua đi.
Sự quý giá của yêu đan, tự nhiên sẽ tạo nên rất nhiều dung binh đoàn chuyên lấy việc giết yêu thú mà sống, bất quá, thu được yêu đan, cũng không phải là một việc dễ.
Đầu tiên, yêu thú không chỉ có thực lực cường hãn, hơn nữa dị thường xảo trá bởi vì bản tính hung ác cùng với cách công kích đặc thù, yêu thú thường mạnh hơn so với đồng cấp bậc nhân loại cường giả. Cho nên, muốn một mình giết chết một yêu thú đồng cấp, không có thực lực xuất chúng, rất dễ trộm gà không được mà còn mất nắm gạo.
Tiếp theo, cũng không phải trong cơ thể yêu thú nào cũng có loại năng lượng kết tinh yêu đan này, giống như một loại tỷ lệ, đôi khi, một dung binh đoàn lấy một nửa số người bị thương để đánh chết một con yêu thú, nói không chừng, chừng, sẽ không có thu hoạch gì, loại việc này, tại đại lục võ hồn cũng không phải lần đầu tiên, không tính là ngạc nhiên...
Tất nhiên yêu thú càng cao cấp thì yêu đan cũng càng dễ xuất hiện tuy nhiên yêu thú cũng càng mạnh và càng linh trí. Bắt đầu từ yêu thú cấp ba sẽ có sự xuất hiện vì linh trí. Chúng biết tập hợp thành đàn. Đến lúc đó săn giết không chỉ sẽ phải đối mặt với một con yêu thú mà là một đàn.
Cấp bậc phân chia yêu thú cũng không rõ ràng như người. Nó phân cấp từ cấp một đến cấp mười. Trong đó mỗi cấp bậc chia làm sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ. Tuy nhiên từ cấp tám đến cấp mười thì yêu thú mới phân rõ trọng giống như loài người. Trong đó yêu thú sống thành bầy đàn phân chia cấp bậc từ hai cấp trở xuống phân biệt giống như dã thú không có chút trí tuệ. Cấp ba là binh, cấp bốn là vệ, cấp năm là tướng, cấp sáu là vương, cấp bảy là hoàng, cấp tám là đế, cấp chín là tôn, cấp mười là thánh. Đây là cách xưng hô trong yêu giới.
Yêu thú thì bắt đầu từ cấp ba có trí tuệ một chút, cấp bốn có trí tuệ gần bằng người, cấp năm có thể phát ra ngôn ngữ, cấp sáu có thể hóa thành hình người.
Yêu thú cũng giống như loài người chúng cũng có hệ võ khí có thuộc tính khác nhau. Đối với yêu thú có càng nhiều đặc tính võ khí thì càng khó đối phó. Tuy nhiên nhìn về phía yêu đan sẽ phát hiện được đặc tính của yêu thú trước đây. Yêu đan có hình tròn, màu có thể nhiều màu khác nhau, độ trong và đục khác nhau nhưng giựa vào ánh sáng nó phát ra đồng thời cảm giác truyền lại khi sờ vào nó có thể biết được đặc tính của viên yêu đan. Máu trắng cùng với cảm giác mát mẻ là thuộc tính hệ kim, màu xanh lam sờ vào có cảm giác ướt át và mát là thuộc tính thủy, màu trắng khi sờ vào có cảm giác lành lạnh là thuộc tính băng, màu đỏ có cảm giác ấm áp là thuộc tính hỏa, màu vàng có cảm giác mát mẻ là thuộc tính thổ, màu xanh lá có cảm giác mát mẻ là thuộc tính mộc, màu xanh da trời có cảm giác mềm mại ở mặt ngoài là thuộc tính phong, màu tím có cảm giác xạo xào khi vuốt ve mặt yêu đan là thuộc tính lôi, màu đen là thuộc tính độc…
Viên yêu đan trong tay của Mặc Linh phát ra ba màu tím đỏ và vàng hiển nhiên có ba thuộc tính lôi, hỏa và thổ. Xem ra con hoa ban tử nha xà này cũng không hề dễ đối phó. Văn Sơn mỉm cười hỏi: “Lão bản, viên yêu đan này có giá bao nhiêu a?”
“Khụ, khụ…” Lão bản ho khan sau đó mỉm cười nhìn về phía Văn Sơn nói: “Thiếu gia Văn Sơn, ngươi cũng biết viên yêu đan này có đến ba thuộc tính trong đó có hai thuộc tính công kích rất mạnh. Người của chúng ta bị thương cũng không ít a!”
Văn Sơn mỉm cười nói: “Ta thấy thứ này có giá 40 đồng thế nào?”
Khuôn mặt của lão bản mở to nhìn về phía Văn Sơn. Hắn mở miệng nói: “Văn Sơn thiếu gia. Thật sự không được a. Mỗi viên yêu đan cấp một đều có giá bình thường phải đến 45 tiền đồng thế nào ngươi chỉ ra giá 40 đồng a!”
Văn Sơn mỉm cười lên tiếng nói: “Lão bản ngươi cũng không thể nói như vậy được. Mặc dù yêu đan này có chút chân quý nhưng ta xem từ nãy đến giờ có vài người qua đây hỏi mua a! Thứ này cũng không có nhiều người đồng ý mua! Ta xem lão bản bán đi một thứ này sau đó có tiền nhập hàng mới. Bán đi bán lại như vậy mới là đạo lý làm ăn a!”
Đầu lão bản liên tục lắc lắc, hắn cười khổ nhìn về phía Văn Sơn nói: “Thiếu gia Văn Sơn, muốn bán ra 40 tiền đồng, cái giá này thực sự không thể a! Mặc dù người làm ăn chúng ta đều muốn hàng ra hàng vào kiếm lời nhưng không ai bán lấy lỗ vốn a! Viên yêu đan này ta cũng chỉ có thể để cho thiếu gia với giá 50 tiền đồng a!”
Tiền của thế giới này đúc bởi bốn loại vật chất khá đặc biệt. Chúng bao gồm là thiết, đồng, ngân, kim và tinh. Trong đó giá cả phân biệt đó chính là một đồng bằng mười thiết, một ngân bằng một trăm đồng, một kim bằng một nghìn ngân, một tinh và một vạn kim. Mấy thứ này chính là nguyên liệu đặc biệt để chế tạo nên vũ khí. Chúng cũng chẳng phải là sắt thép bình thường hay vàng bạc của thế giới giống như địa cầu. Văn Sơn cũng không biết cái thế giới này có theo nguyên tắc nguyên tử hay gì đó ở địa cầu không nữa nhưng hắn biết mấy thứ này không phải là sắt, đồng, bạc, vàng và tinh gì đó. Nó đơn giản chỉ là cái tên gọi cho các loại vật liệu mà thôi.
Mỗi thứ này vì sao có giá cả chênh lệch nhau như thế bởi vì một số vật liệu chính là đúc ra vũ khí siêu cường. Tại đế quốc Bạch Vân thì họ chỉ dùng tới ngân mà thôi, hiếm khi dùng tới kim. Có lẽ cũng có kim nhưng giao dịch khá ít. Ngoài ra tinh thì hình như đế quốc Bạch Vân chưa thấy xuất hiện bao giờ. Nghe nói tinh dùng để chế tạo thần khí thì phải. Hiển nhiên Văn Sơn nghe nói mà thôi.
Đầu Văn Sơn lắc lắc, hắn mỉm cười nói: “Mặc dù khảm nạm vũ khí cùng chế tạo mấy thứ này thuộc tính có lẽ có tăng phúc đi nhưng đối với dưỡng tâm sư không quá hữu dụng. Dưỡng tâm sư thường thường đều sử dụng một loại thuộc tính yêu đan. Ngay cả luyện khí sư ở nơi này cũng như vậy. Tại thành Bạch Sơn này ta chưa thấy được có dưỡng tâm sư hay luyện khí sư nào có thể sử dụng phát huy nhiều thuộc tính yêu đan a. Nó so với yêu đan có một thuộc tính không khác gì chỉ để làm trang trí mà thôi. Lão bản, hiện giờ phu nhân ta yêu thích như vậy để lại cho ta giá 45 đồng thế nào?”
“Được rồi!” Lão bản nghe thấy vậy thở dài một hơi, hắn cười khổ một tiếng nói: “Hôm nay ta nể mặt thiếu gia Văn Sơn nhường thứ này a!”
“Tốt!” Văn Sơn mỉm cười gật đầu. Hắn lấy ra một cái túi nhỏ sau đó định đếm một số tiền đưa cho lão bản tuy nhiên làm cho hắn giật mình. Hắn nghe loáng thoáng ở phía trước xuất hiện âm thanh rất ổn ào.
Văn Sơn nghe được âm thanh của một thiếu nữ sang sảng vang lên: “Triệu Thanh, ngươi còn làm gì chắn đường chúng ta. Ngươi còn không cút ra một bên!?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.