Chương 57: Cầu hôn
An Ni Vi
09/09/2022
Lâm Vãn Khanh cảm thấy dường như hơi thở của mình bị bóp nghẹt, đầu gối mềm nhũn trong chớp mắt, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là “trốn”.
Nàng nghĩ vậy, nên cũng làm vậy.
Nhưng Tô Mạch Ức đã đoán trước, bàn tay đang nắm cổ tay nàng đã âm thầm siết chặt, Lâm Vãn Khanh chưa kịp tập trung sức lực đã bị kéo lại.
Thái Hậu cũng không ngờ, tiếng cười lập tức dừng lại khi nhìn thấy Lâm Vãn Khanh.
Ngọn nến trong chính đường sáng ngời, nhưng không khí lại trầm lắng lạ thường.
Tô Mạch Ức lắc tay áo rộng, nắm Lâm Vãn Khanh đang định hành lễ với Thái Hậu, nhưng lại nghe tiếng thở dốc của người ngồi trên càng ngày càng nặng, là loại thở hổn hển tức giận.
Ngay sau đó, một vật màu trắng bay tới mặt hai người, đập mạnh xuống.
Tô Mạch Ức nhanh tay chụp được —— là một bình trà rỗng.
Hắn hoàn toàn không ngờ Thái Hậu có phản ứng dữ dội như vậy, nhất thời cầm bình trà, không biết phải làm sao.
“Con, con, con……”
Sắc mặt Thái Hậu tái mét, nhưng đôi mắt như có lửa, nhìn chằm chằm Tô Mạch Ức, tức giận nói “con” thật lâu nhưng không nói được nguyên câu.
Mọi người có mặt đều choáng váng, bao gồm Lâm Vãn Khanh.
Toàn bộ đều im lặng hiểu ngầm, Thái Hậu chỉ vào Tô Mạch Ức, cằm run rẩy như sắp rơi xuống.
Ngay sau đó, bà lại chụp một chén trà nhỏ, lần này ném vào trán Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức nghiêng người, bảo vệ nàng trong vòng tay.
Thái Hậu càng tức giận.
Vì thế, bà dứt khoát nhảy xuống ghế, đuổi theo Tô Mạch Ức và Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức ngẩn người, vừa không dám phản kháng, vừa phải che chở cho Lâm Vãn Khanh đang trong tình trạng sững sờ.
Thái Hậu tức giận vô cớ, đám người hầu chỉ dám khuyên bảo, không ai dám thật sự bước ra ngăn cản. Chính đường vô cùng ầm ĩ, náo loạn.
Đồ sứ trắng loại tốt nhất bị đập tan tành, nến ngã trái ngã phải, ngay cả những cái ghế gỗ đỏ cũng rầm rầm văng ra ngoài.
Trong lúc hỗn loạn, Tô Mạch Ức cuối cùng nghe được Hoàng tổ mẫu của hắn lẩm bẩm.
“Con đến lầu xanh thì thôi đi, hiện tại còn dám mang người về phủ thế tử?!”
Tô Mạch Ức và Lâm Vãn Khanh cùng dừng bước.
“Ngài đến lầu xanh à?” Lâm Vãn Khanh quay đầu nhìn Tô Mạch Ức.
“Con đến lầu xanh?” Tô Mạch Ức quay đầu nhìn Thái Hậu.
“A!”
Đó là âm thanh vỡ vụn của một ấm trà đập vào đầu người nào đó.
Thái Hậu nhìn vết sưng xanh trên trán Tô Mạch Ức do bà đánh, rốt cuộc bình tĩnh lại, lúc này mới đỡ búi tóc sắp vương vãi và nói: “Lúc trước ai gia phái người đi theo con, phát hiện con ở Bình Khang phường vào ban đêm, con có nhận hay không?”
“Con……” Tô Mạch Ức không nói lời nào, thầm tính toán nếu nói với Thái Hậu rằng lúc ấy lừa gạt bà thì kết cục có tốt hơn hay không.
Thái Hậu thấy hắn không nói lời nào, tức giận đến mức đập bình trà trong tay xuống bàn cái “rầm”, nói tiếp: “Sau đó con phá án bị thương, ai gia đau lòng. Nghĩ đến chuyện con đã qua tuổi nhược quán mà bên cạnh chẳng có thông phòng, đi đến lầu xanh thì thôi cũng được, dù sao còn hơn lêu lổng với cái đứa Lâm lục sự bên cạnh con. Kết quả, con trở nên kiêu căng ngạo mạn hơn phải không?!”
“Ta……” Lâm Vãn Khanh không biết phải trả lời ra sao, phân vân giữa việc nên giả vờ là nữ tử trong lầu xanh, hay là thẳng thắn rằng mình chính là cái đứa Lâm lục sự đã lêu lổng với Tô Mạch Ức.
Thái Hậu thấy hai người đều không nói lời nào, cho rằng bọn họ chấp nhận, càng nghĩ càng giận, bà muốn nhéo tai Tô Mạch Ức.
“Bụp!”
Tô Mạch Ức nghiêng người, nhanh chóng chụp tay Thái Hậu.
Đùa cái gì kỳ vậy, trước mặt nữ nhân mình yêu mà bị người lớn nhéo tai, sau này làm sao hắn có thể khôi phục quyền uy của người phu quân.
Xung quanh có tiếng hít hà, Tô Mạch Ức rốt cuộc chậm rãi mở miệng.
“Hoàng tổ mẫu hiểu lầm rồi,” hắn vừa nói vừa đem Lâm Vãn Khanh trong lòng mình ra sau lưng, “Khanh Khanh không phải nữ tử ở lầu xanh, nàng là……”
Hắn dừng lại, buông Thái Hậu ra, lấy một ngọn nến để bà có thể thấy rõ mặt Lâm Vãn Khanh.
“Nàng là Lâm Vãn Khanh, là người mà tôn nhi muốn cưới.”
Tiếng thở dốc của Thái Hậu lập tức dừng lại, bà sững sờ một lúc, nửa tin nửa ngờ đến gần Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức sợ bà lại ra tay, nên vội che ở trước nàng, dùng thân thể tách hai người ra một khoảng cách an toàn.
“Đây là……” Thái Hậu hỏi đầy khó tin, “Lâm lục sự?”
“Dạ, dạ……” Tô Mạch Ức gật đầu, bảo vệ thật chặt.
“Vậy…… Nàng, nàng……”
“Là nữ tử.” Tô Mạch Ức nói tiếp.
Gió xuân làm cho tuyết tan, sau cơn mưa trời lại sáng.
Sắc mặt Thái Hậu dịu đi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sương mù của cơn thịnh nộ vừa nãy được thay thế bằng ánh lửa ấm áp tràn ngập cả phòng.
Lúc này Tô Mạch Ức mới dám kéo Lâm Vãn Khanh từ phía sau ra.
Sau khi trải qua lần kích thích trước, Lâm Vãn Khanh cảm thấy, cho dù bây giờ Tô Mạch Ức dắt tới một bà thím, chỉ cần đàng hoàng, chỉ cần là nữ nhân, có lẽ Thái Hậu sẽ không giận.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, bà rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, chỉ yên lặng nhìn Lâm Vãn Khanh, tuy không nói ngạc nhiên cỡ nào, nhưng rốt cuộc không tức giận nữa.
Nhưng Lâm Vãn Khanh vẫn bị ánh mắt của bà làm lạnh cả sống lưng.
“Quý ma ma,” Thái Hậu ra lệnh cho người bên cạnh: “Các ngươi đưa Lâm lục sự lui ra trước, ai gia có chút lời muốn nói với Cảnh Triệt.”
Mọi người trong phòng đều lui ra, chính đường của phủ thế tử to như vậy chỉ còn lại hai bà cháu.
Thái Hậu trở lại ghế, sửa sang vạt áo, nhìn Tô Mạch Ức hỏi không mặn không nhạt, “Chuyện xảy ra khi nào?”
Tô Mạch Ức bước tới, ánh mắt rơi vào ngọn nến lay động trong gió đêm, sau một lúc mới nói: “Có lẽ là lúc bị Chương Nhân thử ở Hồng Châu, nàng liều mạng để cứu con.”
Thái Hậu nghe vậy hít một hơi lạnh.
Lúc trước bà biết Tô Mạch Ức gặp nguy hiểm ở Hồng Châu, nhưng bà không ngờ đến mức độ có thể mất mạng.
Vì vậy bà nghe xong thì kinh hoảng, sau đó, trong lòng lại có chút vui mừng sau thảm họa, ánh mắt nhìn bóng dáng mỏng manh ngoài cửa mềm mại vài phần.
“Nhưng nàng giả nam để tham gia khoa cử, còn có thể trà trộn vào quan trường,” bà dừng lại, giọng nói ngập tràn lo âu, “Ai gia không biết nàng dựa vào bản lĩnh của mình, hay là có ai đó đứng sau muốn mượn nàng để cố ý tiếp cận con.”
Tô Mạch Ức cười nhẹ, rời mắt khỏi ngọn nến, “Hoàng tổ mẫu lo lắng nhiều rồi.”
Hắn quay đầu, ánh mắt cũng rơi vào bóng dáng xinh đẹp ngoài cửa, trong mắt chứa vài phần dịu dàng và nghiêm túc hiếm thấy.
“Thật ra nàng có chút bản lĩnh của hình ngục. Nhưng có thể tới làm việc bên cạnh con phải dựa vào một ít may mắn.”
Tô Mạch Ức cúi đầu mím môi, dường như nghĩ tới chuyện buồn cười, “Nếu không gặp con, e là nàng không tồn tại được trong quan trường Thịnh Kinh, bị đuổi về nhà rồi.”
Thái Hậu hơi nhíu mày, âm thầm nhìn kỹ Tô Mạch Ức.
Liều mạng cứu giúp ở Hồng Châu cái gì, quan tâm khi nào hắn nhận ra lòng mình làm gì, đưa cháu ngoại này của bà luôn chậm chạp trong chuyện phong nguyệt.
Nếu muốn nói đến động lòng, ước chừng phải tính từ khoảnh khắc hắn nhảy xuống hồ cứu người kia.
Lúc trước hắn đến Bình Khang phường, có lẽ là vì che chở cho Lâm Vãn Khanh. Nếu không, làm sao tới bây giờ bà mới biết thân phận nữ tử của Lâm Vãn Khanh?
Nghĩ đến đây, Thái Hậu càng thấy không vui trong lòng.
Không phải bởi vì Tô Mạch Ức đột nhiên dẫn người trở về và nói muốn cưới nàng, mà vì hiếm khi nhìn thấy người này quan tâm đến ai như vậy.
Bà dứt khoát hừ lạnh, xoay đầu, không muốn nhìn vẻ mặt “rung động” ngốc nghếch của hắn.
“Vậy bây giờ con định làm sao?” Thái Hậu cố ý cao giọng khiêu khích hắn.
Tô Mạch Ức lại gần vài bước, duỗi tay rót chén trà cho bà, thử nhiệt độ, đưa tới tay bà, cụp mi rũ mắt nói: “Hoàng tổ mẫu biết rõ còn hỏi.”
Thái Hậu kinh ngạc xuýt rớt cằm. truyện ngôn tình
Phải biết rằng, ngày thường Tô Mạch Ức luôn có thái độ thờ ơ và không quan tâm, ngay cả hoàng thượng cũng muốn hắn nghe lời.
Hiện giờ bộ dạng ngoan ngoãn và cầu xin này thật sự chỉ có thể nhìn thấy khi mặt trời mọc từ hướng Tây.
Thái Hậu nhất thời được dỗ vui vẻ, cầm chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Con muốn ai gia tìm một gia đình phù hợp cho nàng, cấp phong hào, nâng thân phận, để nàng ngồi lên vị trí thế tử phi một cách chính đáng phải không?”
Tô Mạch Ức rũ mắt, gật đầu, hai tai âm thầm đỏ lên.
Thái Hậu vừa bực mình vừa buồn cười trước dáng vẻ mới biết yêu của hắn, không khỏi trêu ghẹo: “Đi đi, cách xa chút, đừng lượn lờ trước mặt ai gia với bộ mặt này, nhìn là dị ứng.”
“Vậy chuyện này……” Không nhận được câu trả lời rõ ràng, Tô Mạch Ức không chịu buông tha.
Thái Hậu thấy dáng vẻ lo lắng của hắn, thật sự chỉ muốn giơ chân đá hắn ra ngoài, “Tô đại nhân từ trước đến nay chưa bao giờ mở miệng cầu xin ai, ngay cả hoàng thượng cũng chưa được nhận đãi ngộ này, ai gia có thể từ chối à?”
Tô Mạch Ức ngẩn người, một lát sau mới phản ứng, Thái Hậu nói đúng rồi.
Thái Hậu nhìn bộ dáng sững sờ của hắn, thầm cười, “Mồng một tháng sau, trong cung tổ chức gia yến, đến lúc đó con dẫn nàng tới, để tông thân hoàng thất làm quen trước, sẵn đó mở lời gợi ý, cũng tiện cho việc chọn gia đình cho nàng.”
Tô Mạch Ức nghe vây, vui đến mức quên tạ ơn, vén vạt bào đi ra ngoài.
Thái Hậu ngồi trên ghế nhìn dáng vẻ gấp gáp của hắn, trong lòng không khỏi đau buồn, chợt cảm giác như chú heo mà mình nuôi nhiều năm vội vã đi ăn bắp cải nhà người khác.
“Cảnh Triệt!” Đột nhiên nghĩ tới gì đó, bà gọi Tô Mạch Ức, “Con cần nhờ Hộ Bộ và Lại Bộ chứng minh hộ tịch của nàng, nâng thân phận phải nâng một cách đàng hoàng, kẻo sau này nàng gả cho con, sẽ bị quý nữ cao môn nói xấu sau lưng.”
Tô Mạch Ức không quay đầu lại, chỉ vội vàng “Dạ” một tiếng.
Trong không gian trống trải ngoài chính đường, ánh trăng soi sáng, mờ ảo đổ xuống một bóng dáng mảnh khảnh trên lan can chạm khắc bằng ngọc bích trắng bóng.
Lâm Vãn Khanh nôn nóng đi tới đi lui, thỉnh thoảng nở nụ cười ngượng ngùng với các thị nữ và ma ma cũng đang chờ bên ngoài.
Tô Mạch Ức ở bên trong lâu như vậy, không biết Thái Hậu nói gì với hắn.
Nàng càng nghĩ càng phiền lòng, dứt khoát duỗi cổ nhìn về phía trong phòng.
“Khụ khụ……” Quý ma ma bên cạnh ho nhẹ hai tiếng để nhắc nhở, Lâm Vãn Khanh sợ hãi rụt cổ lại.
“Ừm…… Chuyện là……” Không khí quá yên ắng, nàng đành tìm vài câu nói cho bớt căng thẳng, “Hôm nay ta ăn mặc rất giống hoa nương trong lầu xanh hay sao?”
Quý ma ma sửng sốt trước câu hỏi, nhưng vẫn duy trì phong độ của một ma ma chưởng sự thân tín của Thái Hậu, đứng xa chút, nhìn Lâm Vãn Khanh cẩn thận mới nói: “Nữ lang rất xinh đẹp, nếu là quý nữ trong kinh, e rằng đã nổi tiếng từ lâu. Thái Hậu không biết nữ lang nên mới suy luận như vậy, nữ lang chớ để trong lòng.”
Ngoài ra, theo tính cách của Tô Mạch Ức, cả ngày ngâm mình ở Đại Lý Tự, chưa từng có nữ nhân nào bên cạnh.
Hiện giờ thình lình đưa nàng về phủ, xét về việc Thái Hậu nắm giữ tung tích của hắn lúc trước, không thể trách bà nhận nhầm nàng là hoa nương.
Lâm Vãn Khanh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm giác được tảng đá trong lòng vừa nãy.
Nàng lại không nhịn được, nhón chân nhìn vào chính đường.
Phía xa xa, cửa chính mở ra, trong ánh lửa lập lòe, một bóng người cao lớn bước nhanh từ bên trong đi thẳng tới trước mặt nàng.
Vẻ mặt Tô Mạch Ức hơi phức tạp, nhìn nàng với ánh mắt tối đen không rõ.
Lâm Vãn Khanh đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, dường như mất hết lục phủ ngũ tạng.
“Thái Hậu……” Nàng dừng một chút, giọng nói nhỏ bé yếu ớt như muỗi, “Thái Hậu có phải……”
“Hoàng tổ mẫu đã đồng ý.”
Lời nói bị ngắt, còn có cảm xúc không ngừng rơi vào tăm tối.
“Cái gì?” Lâm Vãn Khanh nhìn Tô Mạch Ức, không dám tin.
Tô Mạch Ức không trả lời nàng, mà trực tiếp tiến lên nắm tay nàng.
Lâm Vãn Khanh bận tâm đến các thị nữ xung quanh, sợ tới mức vội vàng rút tay lại, trừng mắt giận dữ với hắn.
“Khụ khụ……” Tô Mạch Ức để nắm tay lên môi ho nhẹ hai tiếng, đứng thẳng người, nghiêm trang đi về phía hành lang bên cạnh.
Lâm Vãn Khanh cúi đầu đi theo.
Tô Mạch Ức nói rằng muốn cưới nàng, Thái Hậu cũng đồng ý. Nàng chỉ cảm thấy bước chân phù phiếm, không tỉnh táo lắm.
Nhưng chút ngọt ngào nơi đáy lòng chưa kịp tràn ra, nàng đã nghe Tô Mạch Ức nhẹ giọng nói: “Hoàng tổ mẫu nói có thể thu xếp một gia đình hiển hách cho nàng, để nàng gả vào phủ thế tử một cách chính đáng.”
“Cái gì……” Nàng nghe thấy giọng nói mình run rẩy.
Tô Mạch Ức hồn nhiên không nhận ra, vẫn cười nói: “Hoàng tổ mẫu sẽ bảo Lại Bộ và Hộ Bộ chuyển hộ tịch của nàng tới……”
“Không!”
Âm thanh đột ngột cất lên, Lâm Vãn Khanh quát bảo Tô Mạch Ức dừng lại, “Không được! Bây giờ còn chưa được.”
Nàng nghĩ vậy, nên cũng làm vậy.
Nhưng Tô Mạch Ức đã đoán trước, bàn tay đang nắm cổ tay nàng đã âm thầm siết chặt, Lâm Vãn Khanh chưa kịp tập trung sức lực đã bị kéo lại.
Thái Hậu cũng không ngờ, tiếng cười lập tức dừng lại khi nhìn thấy Lâm Vãn Khanh.
Ngọn nến trong chính đường sáng ngời, nhưng không khí lại trầm lắng lạ thường.
Tô Mạch Ức lắc tay áo rộng, nắm Lâm Vãn Khanh đang định hành lễ với Thái Hậu, nhưng lại nghe tiếng thở dốc của người ngồi trên càng ngày càng nặng, là loại thở hổn hển tức giận.
Ngay sau đó, một vật màu trắng bay tới mặt hai người, đập mạnh xuống.
Tô Mạch Ức nhanh tay chụp được —— là một bình trà rỗng.
Hắn hoàn toàn không ngờ Thái Hậu có phản ứng dữ dội như vậy, nhất thời cầm bình trà, không biết phải làm sao.
“Con, con, con……”
Sắc mặt Thái Hậu tái mét, nhưng đôi mắt như có lửa, nhìn chằm chằm Tô Mạch Ức, tức giận nói “con” thật lâu nhưng không nói được nguyên câu.
Mọi người có mặt đều choáng váng, bao gồm Lâm Vãn Khanh.
Toàn bộ đều im lặng hiểu ngầm, Thái Hậu chỉ vào Tô Mạch Ức, cằm run rẩy như sắp rơi xuống.
Ngay sau đó, bà lại chụp một chén trà nhỏ, lần này ném vào trán Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức nghiêng người, bảo vệ nàng trong vòng tay.
Thái Hậu càng tức giận.
Vì thế, bà dứt khoát nhảy xuống ghế, đuổi theo Tô Mạch Ức và Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức ngẩn người, vừa không dám phản kháng, vừa phải che chở cho Lâm Vãn Khanh đang trong tình trạng sững sờ.
Thái Hậu tức giận vô cớ, đám người hầu chỉ dám khuyên bảo, không ai dám thật sự bước ra ngăn cản. Chính đường vô cùng ầm ĩ, náo loạn.
Đồ sứ trắng loại tốt nhất bị đập tan tành, nến ngã trái ngã phải, ngay cả những cái ghế gỗ đỏ cũng rầm rầm văng ra ngoài.
Trong lúc hỗn loạn, Tô Mạch Ức cuối cùng nghe được Hoàng tổ mẫu của hắn lẩm bẩm.
“Con đến lầu xanh thì thôi đi, hiện tại còn dám mang người về phủ thế tử?!”
Tô Mạch Ức và Lâm Vãn Khanh cùng dừng bước.
“Ngài đến lầu xanh à?” Lâm Vãn Khanh quay đầu nhìn Tô Mạch Ức.
“Con đến lầu xanh?” Tô Mạch Ức quay đầu nhìn Thái Hậu.
“A!”
Đó là âm thanh vỡ vụn của một ấm trà đập vào đầu người nào đó.
Thái Hậu nhìn vết sưng xanh trên trán Tô Mạch Ức do bà đánh, rốt cuộc bình tĩnh lại, lúc này mới đỡ búi tóc sắp vương vãi và nói: “Lúc trước ai gia phái người đi theo con, phát hiện con ở Bình Khang phường vào ban đêm, con có nhận hay không?”
“Con……” Tô Mạch Ức không nói lời nào, thầm tính toán nếu nói với Thái Hậu rằng lúc ấy lừa gạt bà thì kết cục có tốt hơn hay không.
Thái Hậu thấy hắn không nói lời nào, tức giận đến mức đập bình trà trong tay xuống bàn cái “rầm”, nói tiếp: “Sau đó con phá án bị thương, ai gia đau lòng. Nghĩ đến chuyện con đã qua tuổi nhược quán mà bên cạnh chẳng có thông phòng, đi đến lầu xanh thì thôi cũng được, dù sao còn hơn lêu lổng với cái đứa Lâm lục sự bên cạnh con. Kết quả, con trở nên kiêu căng ngạo mạn hơn phải không?!”
“Ta……” Lâm Vãn Khanh không biết phải trả lời ra sao, phân vân giữa việc nên giả vờ là nữ tử trong lầu xanh, hay là thẳng thắn rằng mình chính là cái đứa Lâm lục sự đã lêu lổng với Tô Mạch Ức.
Thái Hậu thấy hai người đều không nói lời nào, cho rằng bọn họ chấp nhận, càng nghĩ càng giận, bà muốn nhéo tai Tô Mạch Ức.
“Bụp!”
Tô Mạch Ức nghiêng người, nhanh chóng chụp tay Thái Hậu.
Đùa cái gì kỳ vậy, trước mặt nữ nhân mình yêu mà bị người lớn nhéo tai, sau này làm sao hắn có thể khôi phục quyền uy của người phu quân.
Xung quanh có tiếng hít hà, Tô Mạch Ức rốt cuộc chậm rãi mở miệng.
“Hoàng tổ mẫu hiểu lầm rồi,” hắn vừa nói vừa đem Lâm Vãn Khanh trong lòng mình ra sau lưng, “Khanh Khanh không phải nữ tử ở lầu xanh, nàng là……”
Hắn dừng lại, buông Thái Hậu ra, lấy một ngọn nến để bà có thể thấy rõ mặt Lâm Vãn Khanh.
“Nàng là Lâm Vãn Khanh, là người mà tôn nhi muốn cưới.”
Tiếng thở dốc của Thái Hậu lập tức dừng lại, bà sững sờ một lúc, nửa tin nửa ngờ đến gần Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức sợ bà lại ra tay, nên vội che ở trước nàng, dùng thân thể tách hai người ra một khoảng cách an toàn.
“Đây là……” Thái Hậu hỏi đầy khó tin, “Lâm lục sự?”
“Dạ, dạ……” Tô Mạch Ức gật đầu, bảo vệ thật chặt.
“Vậy…… Nàng, nàng……”
“Là nữ tử.” Tô Mạch Ức nói tiếp.
Gió xuân làm cho tuyết tan, sau cơn mưa trời lại sáng.
Sắc mặt Thái Hậu dịu đi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sương mù của cơn thịnh nộ vừa nãy được thay thế bằng ánh lửa ấm áp tràn ngập cả phòng.
Lúc này Tô Mạch Ức mới dám kéo Lâm Vãn Khanh từ phía sau ra.
Sau khi trải qua lần kích thích trước, Lâm Vãn Khanh cảm thấy, cho dù bây giờ Tô Mạch Ức dắt tới một bà thím, chỉ cần đàng hoàng, chỉ cần là nữ nhân, có lẽ Thái Hậu sẽ không giận.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, bà rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, chỉ yên lặng nhìn Lâm Vãn Khanh, tuy không nói ngạc nhiên cỡ nào, nhưng rốt cuộc không tức giận nữa.
Nhưng Lâm Vãn Khanh vẫn bị ánh mắt của bà làm lạnh cả sống lưng.
“Quý ma ma,” Thái Hậu ra lệnh cho người bên cạnh: “Các ngươi đưa Lâm lục sự lui ra trước, ai gia có chút lời muốn nói với Cảnh Triệt.”
Mọi người trong phòng đều lui ra, chính đường của phủ thế tử to như vậy chỉ còn lại hai bà cháu.
Thái Hậu trở lại ghế, sửa sang vạt áo, nhìn Tô Mạch Ức hỏi không mặn không nhạt, “Chuyện xảy ra khi nào?”
Tô Mạch Ức bước tới, ánh mắt rơi vào ngọn nến lay động trong gió đêm, sau một lúc mới nói: “Có lẽ là lúc bị Chương Nhân thử ở Hồng Châu, nàng liều mạng để cứu con.”
Thái Hậu nghe vậy hít một hơi lạnh.
Lúc trước bà biết Tô Mạch Ức gặp nguy hiểm ở Hồng Châu, nhưng bà không ngờ đến mức độ có thể mất mạng.
Vì vậy bà nghe xong thì kinh hoảng, sau đó, trong lòng lại có chút vui mừng sau thảm họa, ánh mắt nhìn bóng dáng mỏng manh ngoài cửa mềm mại vài phần.
“Nhưng nàng giả nam để tham gia khoa cử, còn có thể trà trộn vào quan trường,” bà dừng lại, giọng nói ngập tràn lo âu, “Ai gia không biết nàng dựa vào bản lĩnh của mình, hay là có ai đó đứng sau muốn mượn nàng để cố ý tiếp cận con.”
Tô Mạch Ức cười nhẹ, rời mắt khỏi ngọn nến, “Hoàng tổ mẫu lo lắng nhiều rồi.”
Hắn quay đầu, ánh mắt cũng rơi vào bóng dáng xinh đẹp ngoài cửa, trong mắt chứa vài phần dịu dàng và nghiêm túc hiếm thấy.
“Thật ra nàng có chút bản lĩnh của hình ngục. Nhưng có thể tới làm việc bên cạnh con phải dựa vào một ít may mắn.”
Tô Mạch Ức cúi đầu mím môi, dường như nghĩ tới chuyện buồn cười, “Nếu không gặp con, e là nàng không tồn tại được trong quan trường Thịnh Kinh, bị đuổi về nhà rồi.”
Thái Hậu hơi nhíu mày, âm thầm nhìn kỹ Tô Mạch Ức.
Liều mạng cứu giúp ở Hồng Châu cái gì, quan tâm khi nào hắn nhận ra lòng mình làm gì, đưa cháu ngoại này của bà luôn chậm chạp trong chuyện phong nguyệt.
Nếu muốn nói đến động lòng, ước chừng phải tính từ khoảnh khắc hắn nhảy xuống hồ cứu người kia.
Lúc trước hắn đến Bình Khang phường, có lẽ là vì che chở cho Lâm Vãn Khanh. Nếu không, làm sao tới bây giờ bà mới biết thân phận nữ tử của Lâm Vãn Khanh?
Nghĩ đến đây, Thái Hậu càng thấy không vui trong lòng.
Không phải bởi vì Tô Mạch Ức đột nhiên dẫn người trở về và nói muốn cưới nàng, mà vì hiếm khi nhìn thấy người này quan tâm đến ai như vậy.
Bà dứt khoát hừ lạnh, xoay đầu, không muốn nhìn vẻ mặt “rung động” ngốc nghếch của hắn.
“Vậy bây giờ con định làm sao?” Thái Hậu cố ý cao giọng khiêu khích hắn.
Tô Mạch Ức lại gần vài bước, duỗi tay rót chén trà cho bà, thử nhiệt độ, đưa tới tay bà, cụp mi rũ mắt nói: “Hoàng tổ mẫu biết rõ còn hỏi.”
Thái Hậu kinh ngạc xuýt rớt cằm. truyện ngôn tình
Phải biết rằng, ngày thường Tô Mạch Ức luôn có thái độ thờ ơ và không quan tâm, ngay cả hoàng thượng cũng muốn hắn nghe lời.
Hiện giờ bộ dạng ngoan ngoãn và cầu xin này thật sự chỉ có thể nhìn thấy khi mặt trời mọc từ hướng Tây.
Thái Hậu nhất thời được dỗ vui vẻ, cầm chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Con muốn ai gia tìm một gia đình phù hợp cho nàng, cấp phong hào, nâng thân phận, để nàng ngồi lên vị trí thế tử phi một cách chính đáng phải không?”
Tô Mạch Ức rũ mắt, gật đầu, hai tai âm thầm đỏ lên.
Thái Hậu vừa bực mình vừa buồn cười trước dáng vẻ mới biết yêu của hắn, không khỏi trêu ghẹo: “Đi đi, cách xa chút, đừng lượn lờ trước mặt ai gia với bộ mặt này, nhìn là dị ứng.”
“Vậy chuyện này……” Không nhận được câu trả lời rõ ràng, Tô Mạch Ức không chịu buông tha.
Thái Hậu thấy dáng vẻ lo lắng của hắn, thật sự chỉ muốn giơ chân đá hắn ra ngoài, “Tô đại nhân từ trước đến nay chưa bao giờ mở miệng cầu xin ai, ngay cả hoàng thượng cũng chưa được nhận đãi ngộ này, ai gia có thể từ chối à?”
Tô Mạch Ức ngẩn người, một lát sau mới phản ứng, Thái Hậu nói đúng rồi.
Thái Hậu nhìn bộ dáng sững sờ của hắn, thầm cười, “Mồng một tháng sau, trong cung tổ chức gia yến, đến lúc đó con dẫn nàng tới, để tông thân hoàng thất làm quen trước, sẵn đó mở lời gợi ý, cũng tiện cho việc chọn gia đình cho nàng.”
Tô Mạch Ức nghe vây, vui đến mức quên tạ ơn, vén vạt bào đi ra ngoài.
Thái Hậu ngồi trên ghế nhìn dáng vẻ gấp gáp của hắn, trong lòng không khỏi đau buồn, chợt cảm giác như chú heo mà mình nuôi nhiều năm vội vã đi ăn bắp cải nhà người khác.
“Cảnh Triệt!” Đột nhiên nghĩ tới gì đó, bà gọi Tô Mạch Ức, “Con cần nhờ Hộ Bộ và Lại Bộ chứng minh hộ tịch của nàng, nâng thân phận phải nâng một cách đàng hoàng, kẻo sau này nàng gả cho con, sẽ bị quý nữ cao môn nói xấu sau lưng.”
Tô Mạch Ức không quay đầu lại, chỉ vội vàng “Dạ” một tiếng.
Trong không gian trống trải ngoài chính đường, ánh trăng soi sáng, mờ ảo đổ xuống một bóng dáng mảnh khảnh trên lan can chạm khắc bằng ngọc bích trắng bóng.
Lâm Vãn Khanh nôn nóng đi tới đi lui, thỉnh thoảng nở nụ cười ngượng ngùng với các thị nữ và ma ma cũng đang chờ bên ngoài.
Tô Mạch Ức ở bên trong lâu như vậy, không biết Thái Hậu nói gì với hắn.
Nàng càng nghĩ càng phiền lòng, dứt khoát duỗi cổ nhìn về phía trong phòng.
“Khụ khụ……” Quý ma ma bên cạnh ho nhẹ hai tiếng để nhắc nhở, Lâm Vãn Khanh sợ hãi rụt cổ lại.
“Ừm…… Chuyện là……” Không khí quá yên ắng, nàng đành tìm vài câu nói cho bớt căng thẳng, “Hôm nay ta ăn mặc rất giống hoa nương trong lầu xanh hay sao?”
Quý ma ma sửng sốt trước câu hỏi, nhưng vẫn duy trì phong độ của một ma ma chưởng sự thân tín của Thái Hậu, đứng xa chút, nhìn Lâm Vãn Khanh cẩn thận mới nói: “Nữ lang rất xinh đẹp, nếu là quý nữ trong kinh, e rằng đã nổi tiếng từ lâu. Thái Hậu không biết nữ lang nên mới suy luận như vậy, nữ lang chớ để trong lòng.”
Ngoài ra, theo tính cách của Tô Mạch Ức, cả ngày ngâm mình ở Đại Lý Tự, chưa từng có nữ nhân nào bên cạnh.
Hiện giờ thình lình đưa nàng về phủ, xét về việc Thái Hậu nắm giữ tung tích của hắn lúc trước, không thể trách bà nhận nhầm nàng là hoa nương.
Lâm Vãn Khanh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm giác được tảng đá trong lòng vừa nãy.
Nàng lại không nhịn được, nhón chân nhìn vào chính đường.
Phía xa xa, cửa chính mở ra, trong ánh lửa lập lòe, một bóng người cao lớn bước nhanh từ bên trong đi thẳng tới trước mặt nàng.
Vẻ mặt Tô Mạch Ức hơi phức tạp, nhìn nàng với ánh mắt tối đen không rõ.
Lâm Vãn Khanh đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, dường như mất hết lục phủ ngũ tạng.
“Thái Hậu……” Nàng dừng một chút, giọng nói nhỏ bé yếu ớt như muỗi, “Thái Hậu có phải……”
“Hoàng tổ mẫu đã đồng ý.”
Lời nói bị ngắt, còn có cảm xúc không ngừng rơi vào tăm tối.
“Cái gì?” Lâm Vãn Khanh nhìn Tô Mạch Ức, không dám tin.
Tô Mạch Ức không trả lời nàng, mà trực tiếp tiến lên nắm tay nàng.
Lâm Vãn Khanh bận tâm đến các thị nữ xung quanh, sợ tới mức vội vàng rút tay lại, trừng mắt giận dữ với hắn.
“Khụ khụ……” Tô Mạch Ức để nắm tay lên môi ho nhẹ hai tiếng, đứng thẳng người, nghiêm trang đi về phía hành lang bên cạnh.
Lâm Vãn Khanh cúi đầu đi theo.
Tô Mạch Ức nói rằng muốn cưới nàng, Thái Hậu cũng đồng ý. Nàng chỉ cảm thấy bước chân phù phiếm, không tỉnh táo lắm.
Nhưng chút ngọt ngào nơi đáy lòng chưa kịp tràn ra, nàng đã nghe Tô Mạch Ức nhẹ giọng nói: “Hoàng tổ mẫu nói có thể thu xếp một gia đình hiển hách cho nàng, để nàng gả vào phủ thế tử một cách chính đáng.”
“Cái gì……” Nàng nghe thấy giọng nói mình run rẩy.
Tô Mạch Ức hồn nhiên không nhận ra, vẫn cười nói: “Hoàng tổ mẫu sẽ bảo Lại Bộ và Hộ Bộ chuyển hộ tịch của nàng tới……”
“Không!”
Âm thanh đột ngột cất lên, Lâm Vãn Khanh quát bảo Tô Mạch Ức dừng lại, “Không được! Bây giờ còn chưa được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.