Chương 33: Chuyến thăm ban đêm
An Ni Vi
09/09/2022
Ra khỏi Kinh Triệu Phủ, Tô Mạch Ức đến Tử Thần Điện diện thánh, quá giờ Tuất mới trở lại Đại Lý Tự.
Gió đêm ấm áp làm lung lay ngọn nến trên bàn, bóng dáng tập công văn trong tay hắn cũng đong đưa.
Đây là thân phận giả do Thành Chiêu Đế tạo cho hắn, giúp hắn đến Hồng Châu điều tra vụ án.
Sau khi tỳ nữ trong phủ của Tống Chính Hành nhìn thấy con dao ngắn mà Triệu di nương để lại, đã nói với Tô Mạch Ức rằng, quặng dùng để rèn con dao này được sản xuất ở Hồng Châu.
Khác với các mỏ chính thức khác, mỏ ở Hồng Châu không chỉ sản xuất vàng, bạc, đồng, sắt, mà còn sản xuất một loại khoáng sản gọi là ô tư. Loại quặng này cực kỳ cứng, chém sắt như chém bùn, rất lý tưởng để chế tạo vũ khí trên chiến trường.
Tuy nhiên do sự quý hiếm của loại khoáng sản này, quặng ô tư được khai thác bởi triều đình hàng năm, trừ phi được ban thưởng, sẽ không xuất hiện trong dân gian.
Một con dao ngắn như vậy xuất hiện trong phủ của Tống Chính Hành, chắc chắn chứng minh quan hệ khó lý giải của hắn với mỏ Hồng Châu lần nữa.
Bạc và vũ khí luôn là huyết mạch của triều đình.
Một trong hai thứ có thể làm lung lay nền tảng của quốc gia. Hơn nữa, hiện nay Tống Chính Hành liên quan đến cả hai.
Tô Mạch Ức và Thành Chiêu Đế đều nghi ngờ, mục đích thực sự của người đứng sau lưng Tống Chính Hành không đơn giản là tham ô bạc và đầu cơ trục lợi quặng tư nhân.
Nếu đổi hai mươi vạn lượng bạc lấy lương thực, không tính ngựa, cũng đủ để duy trì một đội quân bốn vạn người trong một năm.
Nếu không nhờ “vụ án bạc giả” do lũ lụt gây ra khiến cho âm mưu bị phơi bày, không biết hoạt động của chúng còn tiếp tục tới khi nào.
Nhưng từ các mỏ chính thức đến triều đình, từ xưởng đúc tiền đến kho vũ khí.
Nếu không có hơn mười năm ngâm mình và bồi dưỡng, rất khó làm chuyện không ai biết như vậy.
Vì vậy Tô Mạch Ức nghi ngờ, có người âm thầm bố trí từ rất sớm, mục đích thực sự là dấy binh làm loạn.
Thành Chiêu Đế toát mồ hôi lạnh, lập tức bổ nhiệm Tô Mạch Ức làm khâm sai đại thần, nhanh chóng đi đến Hồng Châu, tìm hiểu kỹ càng về thân phận và ý đồ của người đứng sau hậu trường.
Ánh trăng soi bóng hoang vu, đêm mát rượi.
Tô Mạch Ức gấp công văn trong tay, tìm một cái hộp gỗ nhỏ khóa lại.
Ngày khởi hành được ấn định vào ngày mai, tuy đã dặn dò hai Đại Lý Tự thiếu khanh các công vụ, nhưng Tô Mạch Ức vẫn cảm thấy bất an trong lòng.
Mấy ngày trước hắn không nhìn chằm chằm Lâm Vãn Khanh, nàng có thể tự tống mình vào nhà lao.
Lần này nếu rời đi mười ngày nửa tháng, khi hắn trở về, liệu Lâm Vãn Khanh có tự tìm đường chết hay không.
Hắn suy nghĩ đến xuất thần, không để ý Diệp Thanh đang tới gần. Cho đến khi một bóng đen che mất ánh nến, Tô Mạch Ức mới nhìn hắn, đứng dậy dặn dò hắn đừng dập tắt ánh nến.
“Đại nhân,” Diệp Thanh nhìn vẻ mặt mất hồn mất vía của Tô đại nhân, đề nghị: “Hay là thuộc hạ đưa tất cả đồ đến phòng ngủ của ngài, chút nữa ngài rời khỏi chỗ của Lâm lục sự thì không cần quay lại đây.”
“……” Bị nói trúng tim đen, Tô đại nhân hơi bối rối, giả vờ bình tĩnh, nghiêm mặt nói: “Ai nói bản quan muốn đến chỗ Lâm lục sự.”
Diệp Thanh sửng sốt, nhìn mũi giày của hắn hướng về phía chỗ ở của Lâm Vãn Khanh: “Phòng ngủ của đại nhân không ở hướng đó……”
Tô Mạch Ức kéo khóe miệng, trên mặt lộ ra một tia tức giận, “Bản quan đang định…… dắt chó đi dạo.”
Nói xong, hắn đi đến bên ngoài chòi gỗ nhỏ trong viện, duỗi chân đá Tư Ngục đang nằm lười biếng trên mặt đất.
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn trời, rồi nhìn nam nhân trước mặt càng lúc càng không bình thường: “Nửa đêm…… Đại nhân có chắc muốn dắt chó đi dạo không?”
Tô Mạch Ức tức giận kéo Tư Ngục dậy, buộc dây xích, lôi nó đi ra ngoài, khi đi ngang qua Diệp Thanh, hắn trợn mắt nói: “Ai quy định nửa đêm không được dắt chó đi dạo?”
Diệp Thanh không còn lời gì để nói.
“A ô ──”
Đột nhiên bị bắt phải buôn bán, Tư Ngục nước mắt lưng tròng, bị Tô đại nhân kéo đi.
Tô Mạch Ức nắm Tư Ngục đi một vòng từ phòng ngủ của mình, trèo đèo lội suối đi tới trước tiểu viện của Lâm Vãn Khanh.
Dưới ánh đèn sáng tối của cửa sổ hiên, có bóng hình xinh đẹp của một nữ tử đang soi gương. Một bóng dáng mờ ảo in trên khung cửa sổ, xa xăm như một giấc mơ.
Có lẽ nàng vừa mới gội đầu, mùi thơm của xà phòng và tinh dầu hoa vẫn còn vương vấn trong viện, quyện với mùi cơ thể nàng, giống như hơi nước ngập tràn trong không khí sau trận mưa ngày hè.
Tô Mạch Ức đột nhiên hơi khiếp đảm, dừng chân lại, lẳng lặng đứng dưới trăng nhìn nàng.
“Gâu gâu!”
Tư Ngục vốn đang uể oải đột nhiên trở nên hưng phấn.
Điên cuồng sủa hai tiếng, sau đó đột ngột đứng lên, kéo Tô Mạch Ức ở phía sau chạy vào trong viện của Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức bị kéo lảo đảo.
Người bên trong nghe thấy động tĩnh, mở cánh cửa nhỏ, đụng phải Tô Mạch Ức sắp ngã nhào qua cửa, nhanh chóng giơ tay đỡ hắn.
Hôm nay nàng chỉ mặc trung y mỏng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng, tóc dài không buộc, tóc đen như thác nước, mang vẻ đẹp lười biếng.
Ngoài ra, nàng vừa tắm xong nên không buộc ngực. Tuy có áo ngoài và trung y che chắn, hai người va vào nhau không hề phòng bị, Tô đại nhân vẫn cảm nhận được ôn hương nhuyễn ngọc trong vòng tay.
Hắn nhất thời không đành lòng buông tay.
“Đại nhân……” Lâm Vãn Khanh đẩy hắn trước, lúng túng cầm một cây trâm, “Đại nhân từ từ, ta, ta sửa soạn một chút trước……”
“Được rồi, không cần ở trước mặt ta.” Tô Mạch Ức ngăn nàng lại.
“Ồ, được rồi.” Lâm Vãn Khanh nghe lời đặt cây trâm trong tay xuống, nhìn Tô Mạch Ức hỏi: “Đã trễ rồi, đại nhân tới làm gì?”
“Khụ khụ……” Tô Mạch Ức bị hỏi, nắm tay để lên môi ho khan hai tiếng, kéo Tư Ngục đang hưng phấn: “Con chó ngốc này nửa đêm không ngủ được nên muốn ra ngoài đi dạo.”
“À……”
Hai người không nói thêm nữa, bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ đến mức ngưng tụ lại.
Tô Mạch Ức lên tiếng trước.
Hắn đưa chai kim sang dược trong ngực cho Lâm Vãn Khanh, thờ ơ nói: “Đây là thứ Diệp Thanh nhờ ta đưa cho ngươi.”
“Diệp Thanh?” Lâm Vãn Khanh ngơ ngác nhìn Tô Mạch Ức, “Nhưng hắn vừa mới tới.”
“……” Tô đại nhân đã trải qua trăm trận nên không hề hoảng loạn, “À, vừa nãy hắn quên, không muốn trở lại lần nữa, thấy ta dẫn chó đi dạo nên nhờ ta tiện đường đưa cho ngươi.”
Lâm Vãn Khanh cảm thấy có gì đó không đúng, nên nhận lấy chai thuốc từ trong tay hắn.
Tô Mạch Ức không đưa, tự mình ngồi xuống giường, nhìn Lâm Vãn Khanh lạnh nhạt nói: “Bôi thuốc.”
“Ngay bây giờ?” Lâm Vãn Khanh kinh ngạc.
Tô Mạch Ức phớt lờ nàng, lo mở nắp chai.
“Có băng gạc không?” Hắn hỏi.
“Có, có.” Đã quen nghe lệnh của người này, Lâm Vãn Khanh nhanh chóng đáp lại, tìm một ít băng gạc trong một cái hộp gỗ nhỏ và đưa cho hắn.
Tô Mạch Ức cầm lấy băng gạc, kéo tay áo Lâm Vãn Khanh, dắt nàng ngồi xuống, bắt đầu bôi thuốc cho nàng.
Tư Ngục ở bên cạnh tiếp tục điên cuồng, Lâm Vãn Khanh duỗi tay vỗ đầu của nó, thản nhiên nói: “Nghe Diệp Thanh nói đại nhân chuẩn bị đi xa?”
Tô Mạch Ức không gật đầu, ánh mắt tập trung vào vết bầm nơi khóe mắt nàng, đáp lại: “Hoàng Thượng phái ta ra ngoài điều tra.”
“Ồ,” Lâm Vãn Khanh nháy mắt, “Đi đâu vậy?”
“Hồng Châu.”
“Hồng Châu? A! Ssss ──”
Lâm Vãn Khanh nhảy dựng lên vì bị kích động bất thình lình, băng gạc trên tay Tô Mạch Ức ấn mạnh lên vết thương nơi khóe miệng, khiến nàng đau đến phát khóc.
Nhưng nàng cố nhịn đau, vội vàng nhìn chằm chằm Tô Mạch Ức nói: “Đại nhân…… Đại nhân muốn đi với Diệp Thanh phải không?”
“Đừng nhúc nhích,” Tô Mạch Ức xoay mặt nàng, chạm nhẹ băng gạc có dính thuốc lên mặt: “Ừm, ta đi với Diệp Thanh.”
“Vậy, vậy đại nhân có cân nhắc đem theo nha hoàn không? Dù sao cũng phải có người chăm sóc chuyện ăn ở dọc đường.”
Tô Mạch Ức không ngừng bôi thuốc, hờ hững nói: “Ừm, Hoàng Thượng đã sắp xếp một nha hoàn cho bản quan.”
“Nhưng nha hoàn của Hoàng Thượng không biết điều tra vụ án!” Lâm Vãn Khanh đỏ mặt, không thể ngồi yên được.
Tô Mạch Ức lại phải đẩy nàng ngồi lên giường.
Ý đồ rõ ràng như vậy, nếu hắn lại giả vờ không hiểu thì coi như cố tình quá mức.
Tô Mạch Ức dừng động tác, vẻ mặt tối tăm nhìn Lâm Vãn Khanh.
“Muốn đi không?” Hắn hỏi.
“Dạ muốn.”
Người trước mặt gật đầu lia lịa, dưới ánh nến hiện lên cặp mắt sáng ngời.
Tim Tô Mạch Ức đập lệch một nhịp.
Hắn âm thầm nhìn chỗ khác, cúi đầu thay băng gạc.
“Đại nhân?” Không nhận được câu trả lời, Lâm Vãn Khanh thử gọi hắn, nghiêng đầu lại gần.
“Vì sao muốn đi?” Gương mặt Tô Mạch Ức vô cảm, nắm cái cằm đang tới gần, đẩy ra xa hơn, tiếp tục bôi thuốc.
“À, bởi vì……”
“Ta không muốn nghe lời nói dối.”
Vừa bắt đầu, giọng nói của Tô Mạch Ức lại ngắt lời nàng. Thái độ của hắn vẫn kiên định như cũ, không chịu lùi bước.
Xem ra, tối nay Tô Mạch Ức đặc biệt tới tìm nàng.
Hắn cố ý nhả ra điều kiện điều tra vụ án ở Hồng Châu, cho nàng cơ hội nói ra sự thật.
Khắp cả thiên hạ, ngoài nàng và Lâm bá phụ, không ai tin vụ án của Tiêu gia bị oan.
Tô Mạch Ức sẽ không tin.
“Đại nhân đang sợ hay sao?” Lâm Vãn Khanh nghiêng đầu, cầm tay Tô Mạch Ức.
“Sợ?” Tô Mạch Ức ngẩn người, hỏi ngược lại: “Bản quan sợ cái gì?”
“Nếu đại nhân không sợ, vì sao ngài quan tâm đến mục đích điều tra vụ án của ta đến vậy? Bất kể ta có tính toán cá nhân gì, ta muốn đối phó Tống Chính Hành giống như đại nhân, như vậy còn chưa đủ hay sao?”
Nam nhân trước mặt im lặng trong giây lát, ánh lửa mờ nhạt nhảy múa khiến đường nét vốn đã lạnh lùng của hắn càng thêm lạnh thấu xương.
Hắn khẽ rít và nói: “Sớm muộn gì Tống Chính Hành cũng sẽ trả giá, bản quan căn bản không quan tâm ông ta.”
“Ta chỉ muốn biết ngươi.” Giọng hắn đều đều, nhưng ánh mắt lại sắc như dao.
Tô Mạch Ức bị nàng nắm tay, hơi nghiêng người qua, rũ mắt, ánh mắt thâm thúy phiêu dật, tựa như đã nhìn thấu nàng từ trong ra ngoài.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy hô hấp đều ngưng trệ.
Nàng nhìn hắn, không nói gì.
Không gian xung quanh trống rỗng, chỉ dựa vào ánh nến để lấp đầy.
Lâm Vãn Khanh chậm một chút, nắm tay hắn đi xuống, giao eo mình cho bàn tay to nóng bỏng kia.
“Đại nhân biết chưa đủ nhiều ư?”
Mềm mại như nước, đó là âm thanh khi nữ nhân phục tùng hoan ái mới có.
Nữ tử trước mặt hơi cúi thấp cằm, cụp mi rũ mắt, giữa đôi chân mày hiện lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Tô Mạch Ức bỗng cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng, muốn tránh ra, nhưng bị nàng ôm eo lại gần hơn một tấc. Hương thơm của nàng thật nhẹ nhàng, giữa hai người chỉ cách một lớp quần áo mỏng manh.
Hương thơm vừa tắm xong giống như đôi bàn tay quyến rũ bao phủ hắn khắp nơi, âm thầm len lỏi vào hơi thở của hắn, hòa quyện vào nhau, gợi cho người ta tất cả sự mềm mại và ngọt ngào.
Tô Mạch Ức cảm thấy mình nóng ran, từ bụng dưới truyền đến ngực, từ ngực về lại bụng dưới. Có một dòng chảy hỗn loạn trong cơ thể, tác động không thể kiểm soát được đến sự tỉnh táo mà hắn đã cố gắng duy trì.
Hắn nắm eo Lâm Vãn Khanh, đẩy nàng ra.
“Ừm……”
Sau đó là tiếng ngâm khe khẽ mềm mại của nữ nhân, mang theo hơi nước mờ ảo. Bàn tay mới vừa rồi còn đang âm thầm dùng lực, đột nhiên mất bình tĩnh, biến thành lòng bàn tay dịu dàng vuốt ve.
Nàng tựa như một hài tử được hưởng lợi, kiêu ngạo vì được nuông chiều, càng làm nghiêm trọng hơn.
Tô Mạch Ức nghiêng đầu, dựa vào lý trí cuối cùng.
Nhưng mà môi nàng đã chờ nơi đó, khi lướt qua cằm hắn, giống như một cơn gió nóng ẩm trong đêm hè. Nó bỏ qua dòng chảy của hồ nước, gây ra ngày càng nhiều gợn sóng không thể kiềm chế.
Trong cơn bão như vậy, hắn run rẩy không ngớt, hô hấp dồn dập không thể bình tĩnh lại.
Hương vị hấp dẫn xung quanh hắn dường như đã xâm chiếm sự tỉnh táo sáng suốt của hắn, lời từ chối tới bên miệng thì biến thành tiếng thở dốc khàn khàn.
Nghe thật xấu hổ.
“Đại nhân……”
Nàng cũng đang thở hổn hển, hơi thở thơm ngát, tấp nập bên vành tai.
Có tiếng nức nở trầm thấp trong giọng nói, giống như tiếng rên khe khẽ khi bị hắn bắt nạt tàn nhẫn.
“Lạch cạch” một tiếng.
Tiếng “Đại nhân” giống như một khúc củi rơi vào dầu nóng, chỉ cần chạm nhẹ, ngọn lửa thảo nguyên sẽ biến thành một cơn gió lốc, không thể kiểm soát được.
Ánh mắt Tô Mạch Ức tối sầm lại, dùng sức ôm eo và bụng, xoay người đặt người ở dưới thân.
Một tia bối rối hiện lên trong mắt nàng, nhưng nhanh chóng biến mất.
Tô Mạch Ức chăm chú nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Lâm Vãn Khanh gật đầu không che giấu, “Ta đang dụ dỗ đại nhân.”
Tô Mạch Ức nghe vậy, vẻ mặt vẫn không đổi, nhìn nàng lạnh lùng, giọng nói khàn khàn: “Có hữu dụng không?”
Lâm Vãn Khanh bĩu môi, “Không thử thì làm sao biết được……”
—-
Lời tác giả:
Bạn nghĩ miếng thịt này có ăn được không? Tôi cảm thấy thiếu chút mồi lửa, có lẽ Tô đại nhân sẽ đẩy nàng ra.
Khanh Khanh phải dụ dỗ ít nhất hai lần mới được, nếu không thì Tô đại nhân chẳng có nguyên tắc gì cả.
Gió đêm ấm áp làm lung lay ngọn nến trên bàn, bóng dáng tập công văn trong tay hắn cũng đong đưa.
Đây là thân phận giả do Thành Chiêu Đế tạo cho hắn, giúp hắn đến Hồng Châu điều tra vụ án.
Sau khi tỳ nữ trong phủ của Tống Chính Hành nhìn thấy con dao ngắn mà Triệu di nương để lại, đã nói với Tô Mạch Ức rằng, quặng dùng để rèn con dao này được sản xuất ở Hồng Châu.
Khác với các mỏ chính thức khác, mỏ ở Hồng Châu không chỉ sản xuất vàng, bạc, đồng, sắt, mà còn sản xuất một loại khoáng sản gọi là ô tư. Loại quặng này cực kỳ cứng, chém sắt như chém bùn, rất lý tưởng để chế tạo vũ khí trên chiến trường.
Tuy nhiên do sự quý hiếm của loại khoáng sản này, quặng ô tư được khai thác bởi triều đình hàng năm, trừ phi được ban thưởng, sẽ không xuất hiện trong dân gian.
Một con dao ngắn như vậy xuất hiện trong phủ của Tống Chính Hành, chắc chắn chứng minh quan hệ khó lý giải của hắn với mỏ Hồng Châu lần nữa.
Bạc và vũ khí luôn là huyết mạch của triều đình.
Một trong hai thứ có thể làm lung lay nền tảng của quốc gia. Hơn nữa, hiện nay Tống Chính Hành liên quan đến cả hai.
Tô Mạch Ức và Thành Chiêu Đế đều nghi ngờ, mục đích thực sự của người đứng sau lưng Tống Chính Hành không đơn giản là tham ô bạc và đầu cơ trục lợi quặng tư nhân.
Nếu đổi hai mươi vạn lượng bạc lấy lương thực, không tính ngựa, cũng đủ để duy trì một đội quân bốn vạn người trong một năm.
Nếu không nhờ “vụ án bạc giả” do lũ lụt gây ra khiến cho âm mưu bị phơi bày, không biết hoạt động của chúng còn tiếp tục tới khi nào.
Nhưng từ các mỏ chính thức đến triều đình, từ xưởng đúc tiền đến kho vũ khí.
Nếu không có hơn mười năm ngâm mình và bồi dưỡng, rất khó làm chuyện không ai biết như vậy.
Vì vậy Tô Mạch Ức nghi ngờ, có người âm thầm bố trí từ rất sớm, mục đích thực sự là dấy binh làm loạn.
Thành Chiêu Đế toát mồ hôi lạnh, lập tức bổ nhiệm Tô Mạch Ức làm khâm sai đại thần, nhanh chóng đi đến Hồng Châu, tìm hiểu kỹ càng về thân phận và ý đồ của người đứng sau hậu trường.
Ánh trăng soi bóng hoang vu, đêm mát rượi.
Tô Mạch Ức gấp công văn trong tay, tìm một cái hộp gỗ nhỏ khóa lại.
Ngày khởi hành được ấn định vào ngày mai, tuy đã dặn dò hai Đại Lý Tự thiếu khanh các công vụ, nhưng Tô Mạch Ức vẫn cảm thấy bất an trong lòng.
Mấy ngày trước hắn không nhìn chằm chằm Lâm Vãn Khanh, nàng có thể tự tống mình vào nhà lao.
Lần này nếu rời đi mười ngày nửa tháng, khi hắn trở về, liệu Lâm Vãn Khanh có tự tìm đường chết hay không.
Hắn suy nghĩ đến xuất thần, không để ý Diệp Thanh đang tới gần. Cho đến khi một bóng đen che mất ánh nến, Tô Mạch Ức mới nhìn hắn, đứng dậy dặn dò hắn đừng dập tắt ánh nến.
“Đại nhân,” Diệp Thanh nhìn vẻ mặt mất hồn mất vía của Tô đại nhân, đề nghị: “Hay là thuộc hạ đưa tất cả đồ đến phòng ngủ của ngài, chút nữa ngài rời khỏi chỗ của Lâm lục sự thì không cần quay lại đây.”
“……” Bị nói trúng tim đen, Tô đại nhân hơi bối rối, giả vờ bình tĩnh, nghiêm mặt nói: “Ai nói bản quan muốn đến chỗ Lâm lục sự.”
Diệp Thanh sửng sốt, nhìn mũi giày của hắn hướng về phía chỗ ở của Lâm Vãn Khanh: “Phòng ngủ của đại nhân không ở hướng đó……”
Tô Mạch Ức kéo khóe miệng, trên mặt lộ ra một tia tức giận, “Bản quan đang định…… dắt chó đi dạo.”
Nói xong, hắn đi đến bên ngoài chòi gỗ nhỏ trong viện, duỗi chân đá Tư Ngục đang nằm lười biếng trên mặt đất.
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn trời, rồi nhìn nam nhân trước mặt càng lúc càng không bình thường: “Nửa đêm…… Đại nhân có chắc muốn dắt chó đi dạo không?”
Tô Mạch Ức tức giận kéo Tư Ngục dậy, buộc dây xích, lôi nó đi ra ngoài, khi đi ngang qua Diệp Thanh, hắn trợn mắt nói: “Ai quy định nửa đêm không được dắt chó đi dạo?”
Diệp Thanh không còn lời gì để nói.
“A ô ──”
Đột nhiên bị bắt phải buôn bán, Tư Ngục nước mắt lưng tròng, bị Tô đại nhân kéo đi.
Tô Mạch Ức nắm Tư Ngục đi một vòng từ phòng ngủ của mình, trèo đèo lội suối đi tới trước tiểu viện của Lâm Vãn Khanh.
Dưới ánh đèn sáng tối của cửa sổ hiên, có bóng hình xinh đẹp của một nữ tử đang soi gương. Một bóng dáng mờ ảo in trên khung cửa sổ, xa xăm như một giấc mơ.
Có lẽ nàng vừa mới gội đầu, mùi thơm của xà phòng và tinh dầu hoa vẫn còn vương vấn trong viện, quyện với mùi cơ thể nàng, giống như hơi nước ngập tràn trong không khí sau trận mưa ngày hè.
Tô Mạch Ức đột nhiên hơi khiếp đảm, dừng chân lại, lẳng lặng đứng dưới trăng nhìn nàng.
“Gâu gâu!”
Tư Ngục vốn đang uể oải đột nhiên trở nên hưng phấn.
Điên cuồng sủa hai tiếng, sau đó đột ngột đứng lên, kéo Tô Mạch Ức ở phía sau chạy vào trong viện của Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức bị kéo lảo đảo.
Người bên trong nghe thấy động tĩnh, mở cánh cửa nhỏ, đụng phải Tô Mạch Ức sắp ngã nhào qua cửa, nhanh chóng giơ tay đỡ hắn.
Hôm nay nàng chỉ mặc trung y mỏng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng, tóc dài không buộc, tóc đen như thác nước, mang vẻ đẹp lười biếng.
Ngoài ra, nàng vừa tắm xong nên không buộc ngực. Tuy có áo ngoài và trung y che chắn, hai người va vào nhau không hề phòng bị, Tô đại nhân vẫn cảm nhận được ôn hương nhuyễn ngọc trong vòng tay.
Hắn nhất thời không đành lòng buông tay.
“Đại nhân……” Lâm Vãn Khanh đẩy hắn trước, lúng túng cầm một cây trâm, “Đại nhân từ từ, ta, ta sửa soạn một chút trước……”
“Được rồi, không cần ở trước mặt ta.” Tô Mạch Ức ngăn nàng lại.
“Ồ, được rồi.” Lâm Vãn Khanh nghe lời đặt cây trâm trong tay xuống, nhìn Tô Mạch Ức hỏi: “Đã trễ rồi, đại nhân tới làm gì?”
“Khụ khụ……” Tô Mạch Ức bị hỏi, nắm tay để lên môi ho khan hai tiếng, kéo Tư Ngục đang hưng phấn: “Con chó ngốc này nửa đêm không ngủ được nên muốn ra ngoài đi dạo.”
“À……”
Hai người không nói thêm nữa, bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ đến mức ngưng tụ lại.
Tô Mạch Ức lên tiếng trước.
Hắn đưa chai kim sang dược trong ngực cho Lâm Vãn Khanh, thờ ơ nói: “Đây là thứ Diệp Thanh nhờ ta đưa cho ngươi.”
“Diệp Thanh?” Lâm Vãn Khanh ngơ ngác nhìn Tô Mạch Ức, “Nhưng hắn vừa mới tới.”
“……” Tô đại nhân đã trải qua trăm trận nên không hề hoảng loạn, “À, vừa nãy hắn quên, không muốn trở lại lần nữa, thấy ta dẫn chó đi dạo nên nhờ ta tiện đường đưa cho ngươi.”
Lâm Vãn Khanh cảm thấy có gì đó không đúng, nên nhận lấy chai thuốc từ trong tay hắn.
Tô Mạch Ức không đưa, tự mình ngồi xuống giường, nhìn Lâm Vãn Khanh lạnh nhạt nói: “Bôi thuốc.”
“Ngay bây giờ?” Lâm Vãn Khanh kinh ngạc.
Tô Mạch Ức phớt lờ nàng, lo mở nắp chai.
“Có băng gạc không?” Hắn hỏi.
“Có, có.” Đã quen nghe lệnh của người này, Lâm Vãn Khanh nhanh chóng đáp lại, tìm một ít băng gạc trong một cái hộp gỗ nhỏ và đưa cho hắn.
Tô Mạch Ức cầm lấy băng gạc, kéo tay áo Lâm Vãn Khanh, dắt nàng ngồi xuống, bắt đầu bôi thuốc cho nàng.
Tư Ngục ở bên cạnh tiếp tục điên cuồng, Lâm Vãn Khanh duỗi tay vỗ đầu của nó, thản nhiên nói: “Nghe Diệp Thanh nói đại nhân chuẩn bị đi xa?”
Tô Mạch Ức không gật đầu, ánh mắt tập trung vào vết bầm nơi khóe mắt nàng, đáp lại: “Hoàng Thượng phái ta ra ngoài điều tra.”
“Ồ,” Lâm Vãn Khanh nháy mắt, “Đi đâu vậy?”
“Hồng Châu.”
“Hồng Châu? A! Ssss ──”
Lâm Vãn Khanh nhảy dựng lên vì bị kích động bất thình lình, băng gạc trên tay Tô Mạch Ức ấn mạnh lên vết thương nơi khóe miệng, khiến nàng đau đến phát khóc.
Nhưng nàng cố nhịn đau, vội vàng nhìn chằm chằm Tô Mạch Ức nói: “Đại nhân…… Đại nhân muốn đi với Diệp Thanh phải không?”
“Đừng nhúc nhích,” Tô Mạch Ức xoay mặt nàng, chạm nhẹ băng gạc có dính thuốc lên mặt: “Ừm, ta đi với Diệp Thanh.”
“Vậy, vậy đại nhân có cân nhắc đem theo nha hoàn không? Dù sao cũng phải có người chăm sóc chuyện ăn ở dọc đường.”
Tô Mạch Ức không ngừng bôi thuốc, hờ hững nói: “Ừm, Hoàng Thượng đã sắp xếp một nha hoàn cho bản quan.”
“Nhưng nha hoàn của Hoàng Thượng không biết điều tra vụ án!” Lâm Vãn Khanh đỏ mặt, không thể ngồi yên được.
Tô Mạch Ức lại phải đẩy nàng ngồi lên giường.
Ý đồ rõ ràng như vậy, nếu hắn lại giả vờ không hiểu thì coi như cố tình quá mức.
Tô Mạch Ức dừng động tác, vẻ mặt tối tăm nhìn Lâm Vãn Khanh.
“Muốn đi không?” Hắn hỏi.
“Dạ muốn.”
Người trước mặt gật đầu lia lịa, dưới ánh nến hiện lên cặp mắt sáng ngời.
Tim Tô Mạch Ức đập lệch một nhịp.
Hắn âm thầm nhìn chỗ khác, cúi đầu thay băng gạc.
“Đại nhân?” Không nhận được câu trả lời, Lâm Vãn Khanh thử gọi hắn, nghiêng đầu lại gần.
“Vì sao muốn đi?” Gương mặt Tô Mạch Ức vô cảm, nắm cái cằm đang tới gần, đẩy ra xa hơn, tiếp tục bôi thuốc.
“À, bởi vì……”
“Ta không muốn nghe lời nói dối.”
Vừa bắt đầu, giọng nói của Tô Mạch Ức lại ngắt lời nàng. Thái độ của hắn vẫn kiên định như cũ, không chịu lùi bước.
Xem ra, tối nay Tô Mạch Ức đặc biệt tới tìm nàng.
Hắn cố ý nhả ra điều kiện điều tra vụ án ở Hồng Châu, cho nàng cơ hội nói ra sự thật.
Khắp cả thiên hạ, ngoài nàng và Lâm bá phụ, không ai tin vụ án của Tiêu gia bị oan.
Tô Mạch Ức sẽ không tin.
“Đại nhân đang sợ hay sao?” Lâm Vãn Khanh nghiêng đầu, cầm tay Tô Mạch Ức.
“Sợ?” Tô Mạch Ức ngẩn người, hỏi ngược lại: “Bản quan sợ cái gì?”
“Nếu đại nhân không sợ, vì sao ngài quan tâm đến mục đích điều tra vụ án của ta đến vậy? Bất kể ta có tính toán cá nhân gì, ta muốn đối phó Tống Chính Hành giống như đại nhân, như vậy còn chưa đủ hay sao?”
Nam nhân trước mặt im lặng trong giây lát, ánh lửa mờ nhạt nhảy múa khiến đường nét vốn đã lạnh lùng của hắn càng thêm lạnh thấu xương.
Hắn khẽ rít và nói: “Sớm muộn gì Tống Chính Hành cũng sẽ trả giá, bản quan căn bản không quan tâm ông ta.”
“Ta chỉ muốn biết ngươi.” Giọng hắn đều đều, nhưng ánh mắt lại sắc như dao.
Tô Mạch Ức bị nàng nắm tay, hơi nghiêng người qua, rũ mắt, ánh mắt thâm thúy phiêu dật, tựa như đã nhìn thấu nàng từ trong ra ngoài.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy hô hấp đều ngưng trệ.
Nàng nhìn hắn, không nói gì.
Không gian xung quanh trống rỗng, chỉ dựa vào ánh nến để lấp đầy.
Lâm Vãn Khanh chậm một chút, nắm tay hắn đi xuống, giao eo mình cho bàn tay to nóng bỏng kia.
“Đại nhân biết chưa đủ nhiều ư?”
Mềm mại như nước, đó là âm thanh khi nữ nhân phục tùng hoan ái mới có.
Nữ tử trước mặt hơi cúi thấp cằm, cụp mi rũ mắt, giữa đôi chân mày hiện lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Tô Mạch Ức bỗng cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng, muốn tránh ra, nhưng bị nàng ôm eo lại gần hơn một tấc. Hương thơm của nàng thật nhẹ nhàng, giữa hai người chỉ cách một lớp quần áo mỏng manh.
Hương thơm vừa tắm xong giống như đôi bàn tay quyến rũ bao phủ hắn khắp nơi, âm thầm len lỏi vào hơi thở của hắn, hòa quyện vào nhau, gợi cho người ta tất cả sự mềm mại và ngọt ngào.
Tô Mạch Ức cảm thấy mình nóng ran, từ bụng dưới truyền đến ngực, từ ngực về lại bụng dưới. Có một dòng chảy hỗn loạn trong cơ thể, tác động không thể kiểm soát được đến sự tỉnh táo mà hắn đã cố gắng duy trì.
Hắn nắm eo Lâm Vãn Khanh, đẩy nàng ra.
“Ừm……”
Sau đó là tiếng ngâm khe khẽ mềm mại của nữ nhân, mang theo hơi nước mờ ảo. Bàn tay mới vừa rồi còn đang âm thầm dùng lực, đột nhiên mất bình tĩnh, biến thành lòng bàn tay dịu dàng vuốt ve.
Nàng tựa như một hài tử được hưởng lợi, kiêu ngạo vì được nuông chiều, càng làm nghiêm trọng hơn.
Tô Mạch Ức nghiêng đầu, dựa vào lý trí cuối cùng.
Nhưng mà môi nàng đã chờ nơi đó, khi lướt qua cằm hắn, giống như một cơn gió nóng ẩm trong đêm hè. Nó bỏ qua dòng chảy của hồ nước, gây ra ngày càng nhiều gợn sóng không thể kiềm chế.
Trong cơn bão như vậy, hắn run rẩy không ngớt, hô hấp dồn dập không thể bình tĩnh lại.
Hương vị hấp dẫn xung quanh hắn dường như đã xâm chiếm sự tỉnh táo sáng suốt của hắn, lời từ chối tới bên miệng thì biến thành tiếng thở dốc khàn khàn.
Nghe thật xấu hổ.
“Đại nhân……”
Nàng cũng đang thở hổn hển, hơi thở thơm ngát, tấp nập bên vành tai.
Có tiếng nức nở trầm thấp trong giọng nói, giống như tiếng rên khe khẽ khi bị hắn bắt nạt tàn nhẫn.
“Lạch cạch” một tiếng.
Tiếng “Đại nhân” giống như một khúc củi rơi vào dầu nóng, chỉ cần chạm nhẹ, ngọn lửa thảo nguyên sẽ biến thành một cơn gió lốc, không thể kiểm soát được.
Ánh mắt Tô Mạch Ức tối sầm lại, dùng sức ôm eo và bụng, xoay người đặt người ở dưới thân.
Một tia bối rối hiện lên trong mắt nàng, nhưng nhanh chóng biến mất.
Tô Mạch Ức chăm chú nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Lâm Vãn Khanh gật đầu không che giấu, “Ta đang dụ dỗ đại nhân.”
Tô Mạch Ức nghe vậy, vẻ mặt vẫn không đổi, nhìn nàng lạnh lùng, giọng nói khàn khàn: “Có hữu dụng không?”
Lâm Vãn Khanh bĩu môi, “Không thử thì làm sao biết được……”
—-
Lời tác giả:
Bạn nghĩ miếng thịt này có ăn được không? Tôi cảm thấy thiếu chút mồi lửa, có lẽ Tô đại nhân sẽ đẩy nàng ra.
Khanh Khanh phải dụ dỗ ít nhất hai lần mới được, nếu không thì Tô đại nhân chẳng có nguyên tắc gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.