Chương 63: Gia yến
An Ni Vi
09/09/2022
Trăng lên giữa trời, đèn cung đình dần tắt.
Một bữa gia yến đã kết thúc vui vẻ.
Ban đêm lạnh lẽo, lò sưởi tay của Lâm Vãn Khanh không hữu ích lắm. Trên xe ngựa, Tô Mạch Ức kéo áo choàng của mình ra, quấn Lâm Vãn Khanh vào trong, chỉ để lộ cái đầu.
Lâm Vãn Khanh đầy tâm sự, bị hắn ôm thình lình, muốn tránh theo bản năng nhưng lại bị Tô Mạch Ức giữ chặt eo.
“Còn lạnh không?” Hắn hỏi, hơi thở phả vào tai thật ấm.
Lâm Vãn Khanh lắc đầu, cảm xúc vẫn không tốt hơn.
“Hôm nay Hoàng tổ mẫu nói gì với nàng?” Hắn tiếp tục gạn hỏi, giọng điệu nghiêm túc và bất an.
Lâm Vãn Khanh ngẩn người, nửa đùa nửa thật: “Bà nói ngài lạnh lùng bề ngoài nhưng nhiệt huyết bên trong, hiện giờ hết lòng hết dạ với ta, bảo ta phải tốt với ngài.”
Tô Mạch Ức vừa nghe xong đã có khuynh hướng xù lông, tức giận nói: “Bà đã già rồi nên đầu óc không tỉnh táo, nàng đừng tin bà!”
“Đừng tin phần nào?” Lâm Vãn Khanh hỏi, cố gắng duy trì giọng nói ổn định, “Đừng tin ngài hết lòng hết dạ, hay là đừng tốt với ngài?”
Tô Mạch Ức bị câu hỏi làm khó, suy nghĩ một lúc mới nói: “Tốt với ta…… thì được.”
Lâm Vãn Khanh bị bộ dạng vịt chết còn cứng miệng của hắn chọc cười, hỏi ngược lại: “Phải như thế nào mới được coi là tốt với ngài?”
Cánh tay ôm nàng bỗng run lên, Lâm Vãn Khanh cảm thấy lồng ngực mà mình đang dựa vào ấm áp hơn một chút và phập phồng nhanh hơn.
Tô Mạch Ức chậm lại, tựa như đang lựa lời. Sau đó thì thầm vào tai nàng.
“Ngài!!!” Lâm Vãn Khanh không dám tin, gương mặt trắng nõn bốc cháy trong nháy mắt.
Nàng quay đầu nhìn Tô Mạch Ức, đôi mắt xinh đẹp mở to, trách móc: “Đại Lý Tự Khanh tòng tam phẩm mà lại nói…… như vậy……”
Nàng càng nói càng đỏ mặt, cuối cùng dứt khoát quay đầu không thèm nhìn “kẻ háo sắc” đeo mặt nạ mệnh quan triều đình.
Không biết Tô đại nhân đứng đắn và chất phác trước kia đã đi đâu rồi. Chẳng lẽ có thứ đồ dơ gì đó bám vào người hay sao?!
Tô Mạch Ức nhìn nàng cười, “Khanh Khanh không thích nghe chuyện này, vậy để ta nói chuyện khác.”
Nói xong lại chồm qua.
“A!!! Ngài tránh ra!”
Lâm Vãn Khanh bất lực, hai tay bị chụp, muốn bịt tai cũng không được.
“Ngài không biết xấu hổ! Tô Mạch Ức! Tô Mạch Ức ngài nói lung tung gì đó! Câm miệng! Ui! A!!!”
Tô Mạch Ức thấy nàng rốt cuộc cũng lộ ra nét cười, nên bỏ đi ý định trêu chọc nàng, nói nhỏ bên tai nàng: “Hoàng thượng chuẩn bị ra tay với Tống Chính Hành.”
Lâm Vãn Khanh nghe xong sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tô Mạch Ức với ánh mắt khó tin.
“Có phải một khi Tống Chính Hành bị đưa ra trước công lý, những chuyện khiến nàng phiền lòng sẽ biến mất không?” Hắn hỏi với chút thận trọng.
Tim Lâm Vãn Khanh ngưng trệ một lát.
Hóa ra hắn đã đoán được nội dung cuộc trò chuyện giữa Thái Hậu với nàng, vừa rồi cố hỏi chỉ để làm nàng vui vẻ.
Nàng nhất thời không biết nên nói gì, nhìn Tô Mạch Ức một lúc mà không lên tiếng.
Hắn cũng không để ý, còn ghé vào tai nàng hỏi, “Có phải lúc ấy, nàng có thể gả cho ta không?”
Lâm Vãn Khanh cố nén cười, làm lơ hắn.
“Sau đó, ta có thể……” Hắn lại gần kề tai nàng.
“Ui!!! Tô Mạch Ức, ngài cà chớn! Không đứng đắn!”
“Ta không muốn nghe! Ngài im đi!”
“Tô, Tô Mạch Ức! Ui! Ô…… Ô……”
Xe ngựa lắc lư trên đường phố yên tĩnh, để lại người nào đó đỏ mặt tim đập suốt chặng đường.
Những phiền muộn vừa rồi rốt cuộc tan thành mây khói.
Lâm Vãn Khanh tình cờ nhìn ánh trăng đêm nay, bình lặng như nước.
Hoàng thượng sắp ra tay với Tống Chính Hành.
Chỉ cần Tống Chính Hành ngã xuống, vụ án của Tiêu gia tuy không được sửa lại để giải tội, nhưng dù gì cũng không phải là không có đầu mối.
Lúc ấy, chỉ cần chờ đến lúc ấy, nàng nhất định sẽ thẳng thắn với Tô Mạch Ức.
Nàng sẽ trao trọn thể xác và tinh thần của mình như hắn đã làm đối với nàng, không hề giữ lại một chút nào.
*
Sau khi gia yến kết thúc, hoàng hậu trở về Thừa Hoan điện.
Lúc này đã muộn, nàng chuẩn bị đi ngủ, sắp xếp vài cung nữ cởi áo và rửa mặt cho nàng.
Bà vú dẫn nàng đến trước gương đồng, tháo bộ diêu ngọc ra khỏi búi tóc cho nàng.
“Ssss ──”
Hoàng hậu hừ một tiếng và ôm đầu bị kéo, rốt cuộc không nhịn được nên đã hỏi.
“Hôm nay ngươi có chuyện gì?” Nàng nhìn bà vú rũ mắt trong gương, nhíu mày trách móc: “Thất thần, chẳng lẽ đã thấy ma.”
Bà vú vừa nghe đã không thể kìm lòng, ngập ngừng nhìn nàng.
Trần hoàng hậu hiểu ý, vẫy mọi người lui ra.
Thấy người đều đi hết, bà vú cẩn thận khép cửa sổ, trịnh trọng nói: “Lão nô cảm thấy, cảm thấy cô nương mà Tô thế tử dẫn đến hôm nay không ổn lắm.”
Sắc mặt Hoàng hậu hơi nghiêm, xoay người hỏi, “Không ổn chỗ nào?”
Bà vú do dự, phất tay áo hai cái, có vẻ rất bất an, “Nương nương còn nhớ, còn nhớ Tiêu lương đệ mười hai năm trước không?”
Hoàng hậu nghe vậy, quả nhiên đổi sắc mặt, quát lên: “Nhắc đến nàng ta làm gì?!”
Bà vú giữ chặt nàng và nói: “Lúc nàng chết vì khó sinh, lão nô có mặt ở đó, nhìn nàng tắt thở. Nhiều năm sau, mỗi lần trời mưa, gương mặt của nàng sẽ xuất hiện trong giấc mơ của lão nô…… Cho nên hôm nay vừa nhìn thấy cô nương đó, lão nô cảm thấy, chân mày của nàng có vài phần tương tự với Tiêu lương đệ……”
Hoàng hậu giật mình khi nghe những lời đó.
Mười mấy năm qua, nàng thật sự không có ấn tượng gì về một người mà mình không thường xuyên nghĩ tới. Nhưng khi bà vú nhắc tới chuyện này, nàng cẩn thận suy nghĩ, dường như nhận ra gì đó, sắc mặt chợt thay đổi.
“Ngươi…… Ngươi còn nhớ không……” Nàng run rẩy nắm tay bà vú, cằm run rẩy đến mức xuýt nữa không khép lại được, “Lúc cả nhà Tiêu gia bị chặt đầu, Tiêu lương đệ có một chất nữ 4 tuổi không rõ tung tích.”
Bà vú hít một hơi.
Lúc ấy tiên đế và Thái Hậu rất tức giận chuyện này, nghĩ rằng nếu xử lý Tiêu gia, cho dù một đứa trẻ 4 tuổi trốn thoát cũng không làm được trò gì, vì vậy sau khi tìm kiếm đơn giản thì bỏ qua.
“Ý của nương nương là……” Bà vú hỏi một nửa, rồi nói: “Đúng vậy, nếu lão nô nhớ không lầm, năm nay cô nương kia mới tròn mười bảy, thời gian vừa khớp. Hơn nữa còn nghe nói, nàng và Tô thế tử gặp nhau ở Đại Lý Tự. Chẳng lẽ là……”
“Cạch”, cây trâm ngọc trên tay hoàng hậu rơi xuống đất, vỡ thành ba mảnh.
“Không được……” Nàng lẩm bẩm như người mất hồn, “Phụ thân có vài đồ đệ ở Hộ Bộ và Lại Bộ phải không?”
Bà vú đáp lại, gật đầu.
“Vậy ngươi phái người truyền tin, nhờ ông kêu người đi điều tra. Muốn, muốn……”
“Càng sớm càng tốt!”
——————
Lời tác giả:
Mọi người đoán Tô đại nhân đã nói gì?
Tôi cũng không biết, chắc là vài lời thô tục!
Ha ha ha ha ha ha
Một bữa gia yến đã kết thúc vui vẻ.
Ban đêm lạnh lẽo, lò sưởi tay của Lâm Vãn Khanh không hữu ích lắm. Trên xe ngựa, Tô Mạch Ức kéo áo choàng của mình ra, quấn Lâm Vãn Khanh vào trong, chỉ để lộ cái đầu.
Lâm Vãn Khanh đầy tâm sự, bị hắn ôm thình lình, muốn tránh theo bản năng nhưng lại bị Tô Mạch Ức giữ chặt eo.
“Còn lạnh không?” Hắn hỏi, hơi thở phả vào tai thật ấm.
Lâm Vãn Khanh lắc đầu, cảm xúc vẫn không tốt hơn.
“Hôm nay Hoàng tổ mẫu nói gì với nàng?” Hắn tiếp tục gạn hỏi, giọng điệu nghiêm túc và bất an.
Lâm Vãn Khanh ngẩn người, nửa đùa nửa thật: “Bà nói ngài lạnh lùng bề ngoài nhưng nhiệt huyết bên trong, hiện giờ hết lòng hết dạ với ta, bảo ta phải tốt với ngài.”
Tô Mạch Ức vừa nghe xong đã có khuynh hướng xù lông, tức giận nói: “Bà đã già rồi nên đầu óc không tỉnh táo, nàng đừng tin bà!”
“Đừng tin phần nào?” Lâm Vãn Khanh hỏi, cố gắng duy trì giọng nói ổn định, “Đừng tin ngài hết lòng hết dạ, hay là đừng tốt với ngài?”
Tô Mạch Ức bị câu hỏi làm khó, suy nghĩ một lúc mới nói: “Tốt với ta…… thì được.”
Lâm Vãn Khanh bị bộ dạng vịt chết còn cứng miệng của hắn chọc cười, hỏi ngược lại: “Phải như thế nào mới được coi là tốt với ngài?”
Cánh tay ôm nàng bỗng run lên, Lâm Vãn Khanh cảm thấy lồng ngực mà mình đang dựa vào ấm áp hơn một chút và phập phồng nhanh hơn.
Tô Mạch Ức chậm lại, tựa như đang lựa lời. Sau đó thì thầm vào tai nàng.
“Ngài!!!” Lâm Vãn Khanh không dám tin, gương mặt trắng nõn bốc cháy trong nháy mắt.
Nàng quay đầu nhìn Tô Mạch Ức, đôi mắt xinh đẹp mở to, trách móc: “Đại Lý Tự Khanh tòng tam phẩm mà lại nói…… như vậy……”
Nàng càng nói càng đỏ mặt, cuối cùng dứt khoát quay đầu không thèm nhìn “kẻ háo sắc” đeo mặt nạ mệnh quan triều đình.
Không biết Tô đại nhân đứng đắn và chất phác trước kia đã đi đâu rồi. Chẳng lẽ có thứ đồ dơ gì đó bám vào người hay sao?!
Tô Mạch Ức nhìn nàng cười, “Khanh Khanh không thích nghe chuyện này, vậy để ta nói chuyện khác.”
Nói xong lại chồm qua.
“A!!! Ngài tránh ra!”
Lâm Vãn Khanh bất lực, hai tay bị chụp, muốn bịt tai cũng không được.
“Ngài không biết xấu hổ! Tô Mạch Ức! Tô Mạch Ức ngài nói lung tung gì đó! Câm miệng! Ui! A!!!”
Tô Mạch Ức thấy nàng rốt cuộc cũng lộ ra nét cười, nên bỏ đi ý định trêu chọc nàng, nói nhỏ bên tai nàng: “Hoàng thượng chuẩn bị ra tay với Tống Chính Hành.”
Lâm Vãn Khanh nghe xong sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tô Mạch Ức với ánh mắt khó tin.
“Có phải một khi Tống Chính Hành bị đưa ra trước công lý, những chuyện khiến nàng phiền lòng sẽ biến mất không?” Hắn hỏi với chút thận trọng.
Tim Lâm Vãn Khanh ngưng trệ một lát.
Hóa ra hắn đã đoán được nội dung cuộc trò chuyện giữa Thái Hậu với nàng, vừa rồi cố hỏi chỉ để làm nàng vui vẻ.
Nàng nhất thời không biết nên nói gì, nhìn Tô Mạch Ức một lúc mà không lên tiếng.
Hắn cũng không để ý, còn ghé vào tai nàng hỏi, “Có phải lúc ấy, nàng có thể gả cho ta không?”
Lâm Vãn Khanh cố nén cười, làm lơ hắn.
“Sau đó, ta có thể……” Hắn lại gần kề tai nàng.
“Ui!!! Tô Mạch Ức, ngài cà chớn! Không đứng đắn!”
“Ta không muốn nghe! Ngài im đi!”
“Tô, Tô Mạch Ức! Ui! Ô…… Ô……”
Xe ngựa lắc lư trên đường phố yên tĩnh, để lại người nào đó đỏ mặt tim đập suốt chặng đường.
Những phiền muộn vừa rồi rốt cuộc tan thành mây khói.
Lâm Vãn Khanh tình cờ nhìn ánh trăng đêm nay, bình lặng như nước.
Hoàng thượng sắp ra tay với Tống Chính Hành.
Chỉ cần Tống Chính Hành ngã xuống, vụ án của Tiêu gia tuy không được sửa lại để giải tội, nhưng dù gì cũng không phải là không có đầu mối.
Lúc ấy, chỉ cần chờ đến lúc ấy, nàng nhất định sẽ thẳng thắn với Tô Mạch Ức.
Nàng sẽ trao trọn thể xác và tinh thần của mình như hắn đã làm đối với nàng, không hề giữ lại một chút nào.
*
Sau khi gia yến kết thúc, hoàng hậu trở về Thừa Hoan điện.
Lúc này đã muộn, nàng chuẩn bị đi ngủ, sắp xếp vài cung nữ cởi áo và rửa mặt cho nàng.
Bà vú dẫn nàng đến trước gương đồng, tháo bộ diêu ngọc ra khỏi búi tóc cho nàng.
“Ssss ──”
Hoàng hậu hừ một tiếng và ôm đầu bị kéo, rốt cuộc không nhịn được nên đã hỏi.
“Hôm nay ngươi có chuyện gì?” Nàng nhìn bà vú rũ mắt trong gương, nhíu mày trách móc: “Thất thần, chẳng lẽ đã thấy ma.”
Bà vú vừa nghe đã không thể kìm lòng, ngập ngừng nhìn nàng.
Trần hoàng hậu hiểu ý, vẫy mọi người lui ra.
Thấy người đều đi hết, bà vú cẩn thận khép cửa sổ, trịnh trọng nói: “Lão nô cảm thấy, cảm thấy cô nương mà Tô thế tử dẫn đến hôm nay không ổn lắm.”
Sắc mặt Hoàng hậu hơi nghiêm, xoay người hỏi, “Không ổn chỗ nào?”
Bà vú do dự, phất tay áo hai cái, có vẻ rất bất an, “Nương nương còn nhớ, còn nhớ Tiêu lương đệ mười hai năm trước không?”
Hoàng hậu nghe vậy, quả nhiên đổi sắc mặt, quát lên: “Nhắc đến nàng ta làm gì?!”
Bà vú giữ chặt nàng và nói: “Lúc nàng chết vì khó sinh, lão nô có mặt ở đó, nhìn nàng tắt thở. Nhiều năm sau, mỗi lần trời mưa, gương mặt của nàng sẽ xuất hiện trong giấc mơ của lão nô…… Cho nên hôm nay vừa nhìn thấy cô nương đó, lão nô cảm thấy, chân mày của nàng có vài phần tương tự với Tiêu lương đệ……”
Hoàng hậu giật mình khi nghe những lời đó.
Mười mấy năm qua, nàng thật sự không có ấn tượng gì về một người mà mình không thường xuyên nghĩ tới. Nhưng khi bà vú nhắc tới chuyện này, nàng cẩn thận suy nghĩ, dường như nhận ra gì đó, sắc mặt chợt thay đổi.
“Ngươi…… Ngươi còn nhớ không……” Nàng run rẩy nắm tay bà vú, cằm run rẩy đến mức xuýt nữa không khép lại được, “Lúc cả nhà Tiêu gia bị chặt đầu, Tiêu lương đệ có một chất nữ 4 tuổi không rõ tung tích.”
Bà vú hít một hơi.
Lúc ấy tiên đế và Thái Hậu rất tức giận chuyện này, nghĩ rằng nếu xử lý Tiêu gia, cho dù một đứa trẻ 4 tuổi trốn thoát cũng không làm được trò gì, vì vậy sau khi tìm kiếm đơn giản thì bỏ qua.
“Ý của nương nương là……” Bà vú hỏi một nửa, rồi nói: “Đúng vậy, nếu lão nô nhớ không lầm, năm nay cô nương kia mới tròn mười bảy, thời gian vừa khớp. Hơn nữa còn nghe nói, nàng và Tô thế tử gặp nhau ở Đại Lý Tự. Chẳng lẽ là……”
“Cạch”, cây trâm ngọc trên tay hoàng hậu rơi xuống đất, vỡ thành ba mảnh.
“Không được……” Nàng lẩm bẩm như người mất hồn, “Phụ thân có vài đồ đệ ở Hộ Bộ và Lại Bộ phải không?”
Bà vú đáp lại, gật đầu.
“Vậy ngươi phái người truyền tin, nhờ ông kêu người đi điều tra. Muốn, muốn……”
“Càng sớm càng tốt!”
——————
Lời tác giả:
Mọi người đoán Tô đại nhân đã nói gì?
Tôi cũng không biết, chắc là vài lời thô tục!
Ha ha ha ha ha ha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.