Chương 49: Khai phương
An Ni Vi
09/09/2022
Tiệc khai phương là truyền thống độc đáo ở Hồng Châu, thường được tổ chức vào đêm rằm trung thu, ban đầu là do trượng phu tổ chức cho thê tử để thể hiện tình cảm. Sau đó dần dần phát triển thành sự kiện do quan phủ tài trợ, chỉ cần là một cặp đã kết hôn đều có thể tham gia, nhằm cầu mong hôn nhân hạnh phúc, cuộc sống hoà thuận vui vẻ.
Nơi mà Chương Nhân đề cập là địa điểm phong nguyệt ăn chơi.
Tô Mạch Ức đương nhiên không thể đưa Lâm Vãn Khanh đến đó.
Khi hai người ra ngoài, trời đã hơi tối, ánh trăng như trút nước, bóng người chen chúc sánh vai nhau rơi vào trong đó, sáng trong tựa như mới tắm. Gió nhẹ mang theo hương thơm ngọt ngào thấm vào ruột gan —— đó là hương hoa quế.
Gió đêm đong đưa những chiếc đèn hoa, bóng người lay động theo đó.
Tuy nhiên điều không phù hợp với khung cảnh phu thê ân ái xung quanh là sự im lặng của cả hai.
Tô Mạch Ức hơi lo lắng, Lâm Vãn Khanh lại lơ đễnh.
“Ây da, vị phu nhân này.”
Khi cả hai đang lúng túng, ở một quầy hàng nhỏ bên cạnh Lâm Vãn Khanh, một bà lão ngoài 50 tuổi cất tiếng chào đón.
Nàng và trượng phu ở bên nhau, quầy hàng trước mặt có đủ kiểu hoa lụa. Tuy chất liệu của hoa lụa không quý giá lắm, nhưng cũng được may khá khéo léo.
Lâm Vãn Khanh nhìn thêm lần nữa.
Bà lão thấy bọn họ dừng chân, mỉm cười chào đón, nhìn hai người nói: “Hai vị muốn đến dự tiệc khai phương phải không?”
Lâm Vãn Khanh lắc đầu, Tô Mạch Ức gật đầu.
Hai người nhìn nhau, ngượng ngùng trong giây lát.
Bà lão nhìn cả hai mỉm cười, đưa một đóa hoa lụa cho Tô Mạch Ức: “Nương tử của ngài rất xinh, đến tiệc khai phương định nhất định hơn hẳn người khác, nhưng đáng tiếc, trang điểm mộc mạc quá.”
Thời tiết quá nóng, Lâm Vãn Khanh tháo mũ có rèm xuống và cầm trong tay.
Nàng sửng sốt một chút, muốn giải thích, nhưng lại bị bà lão cắt ngang.
“Lang quân sợ nương tử của mình quá chói mắt sẽ bị người khác mơ ước phải không?” Bà nói tiếp, “Nữ hài tử đều thích xinh đẹp, thành hôn cũng không ngoại lệ, lang quân keo kiệt như vậy, chẳng trách nương tử giận ngài.”
“Chúng ta…… Chúng ta không……” Lời giải thích của Lâm Vãn Khanh bị kẹt trong cổ họng, nhìn Tô Mạch Ức với vẻ cầu cứu.
Lúc này, khuôn mặt tuấn tú Tô Mạch Ức cũng đỏ bừng, rối rắm sờ túi tiền, muốn mua đóa hoa lụa.
Xa xa đột nhiên có tiếng hò hét và tiếng vó ngựa, khi Lâm Vãn Khanh kịp phản ứng thì xe ngựa đã tới gần, Tô Mạch Ức cuống quít kéo nàng, xoay người, khó khăn lắm mới tránh được con ngựa cao lớn kia.
Có nhiều tiếng chửi trên đường.
Bởi vì tai nạn bất ngờ này, hai người tránh được cảnh bị bà lão ép mua.
Tô Mạch Ức muốn quay lại, nhưng bị Lâm Vãn Khanh nắm tay áo kéo đi.
“Mua một đóa cũng không sao,” ánh mắt Tô Mạch Ức né tránh, tay cầm túi tiền, “Nàng đeo sẽ đẹp lắm.”
Hơi thở Lâm Vãn Khanh ngưng trệ trong chớp mắt, lảng tránh: “Những người bán hàng rong biết nhìn sắc mặt người ta, nếu ngài trả tiền, chắc chắn bà sẽ chém giá mạnh.”
Vừa nói, ánh mắt nàng vừa đảo quanh, dừng ở trước một quán chè: “Mua chút gì ăn ngon còn hơn.”
“Ừ,” Tô Mạch Ức gật đầu, đi tới tìm cái ghế ngồi xuống.
Người bán rong cười tươi, Tô Mạch Ức gọi hai chén chè vải thiều ướp lạnh.
Thời tiết tuy đã vào thu, nhưng cái nóng vẫn chưa giảm. Hơn nữa tiệc khai phương náo nhiệt và đông người, Lâm Vãn Khanh đã ra mồ hôi cả người.
Chè vải thiều vừa đưa ra, nàng chăm chú lo ăn.
Tô Mạch Ức ở bên cạnh yên lặng nhìn nàng.
Nàng tập trung ăn, đôi mắt híp lại vì vui vẻ, lông mi thật dài cũng run lên, giống hai cây cọ nhỏ lướt qua tim hắn.
“Đại nhân?” Lâm Vãn Khanh ăn một lúc, phát hiện người bên cạnh chưa có động tĩnh gì.
Tô Mạch Ức nhẹ buông tay, cái muỗng rơi vào trong chén, xuýt nữa văng khắp người.
“Sao ngài không ăn?” Nàng hỏi, đôi mắt trong veo sáng ngời dưới ánh đèn rực rỡ.
“Ta……” Tô Mạch Ức vờ bình tĩnh đẩy chén chè của mình cho nàng: “Ta không thích ăn đồ ngọt.”
“À,” Lâm Vãn Khanh gật đầu, “Ta không khách khí đâu nhé.”
Nàng quá nóng, ăn xong một chén thì cảm thấy thoải mái rất nhiều. Hơn nữa, chè vải thiều thật sự không rẻ, nàng không muốn lãng phí đồ ăn.
Tô Mạch Ức ngồi chốc lát, đột nhiên nói: “Ta vừa mới thấy có một chỗ bán tiểu thuyết, tiện thể mua cho Hoàng tổ mẫu. Nàng ăn trước nhé, ta đi rất nhanh sẽ trở lại.”
“Dạ,” Lâm Vãn Khanh gật đầu, nhìn hắn vén vạt bào, đi về phía hai người đứng khi nãy.
Lâm Vãn Khanh đưa mắt nhìn phố xá xung quanh.
Chỗ này có lẽ là nơi náo nhiệt và phồn hoa nhất, các hàng quán lớn nhỏ mọc lên san sát, hàng hóa đa dạng đủ loại.
Nổi bật nhất là một tòa nhà ba tầng màu đỏ nằm đối diện. Dưới mái hiên có đá xanh là một dãy đèn lồng màu đỏ hình quả dưa rất sinh động.
Nàng không khỏi có chút tò mò nên hỏi tiểu nhị: “Đó là chỗ nào?”
Tiểu nhị nhìn theo hướng nàng chỉ, trả lời, “Đây là Túy Hoa Lâu nổi tiếng nhất ở đây, đêm nay có Hồ cơ biểu diễn.”
Lâm Vãn Khanh vừa nghe đã hiểu, cười cảm ơn tiểu nhị, sau đó chăm chú ăn chè vải thiều.
“Là nàng ta! Bắt lấy nàng ta!!!”
Xa xa có tiếng người ồn ào truyền đến, Lâm Vãn Khanh sửng sốt, ngẩng đầu thì nhìn thấy vài nam tử có thân hình cường tráng từ trong Túy Hoa Lâu bước ra, kéo theo gì đó phía sau.
Nhìn một lát, nàng mới nhận ra đó là một nữ tử trong trang phục xuyên thấu.
Thân hình nàng thon thả, không quá cao, nhưng trông cũng không mềm mại như nữ tử Trung Nguyên.
Sự tò mò trong lòng không khỏi bị khơi dậy, Lâm Vãn Khanh đặt cái muỗng trong tay xuống, đội mũ có rèm, đi về phía đám người.
Khi nàng đến gần, nàng thấy mấy nam tử túm một sợi dây thừng dài trong tay, nữ nhân kia bị trói lại.
Bởi vì sợ hãi, nàng ta run rẩy và muốn dùng tay che cơ thể mình.
Da trắng, mắt xanh, mũi cao —— là một Hồ cơ.
Những nam tử đó cứ kéo nàng như vậy, không hề bận tâm đến ánh mắt kinh ngạc của người khác.
“Quan sai đại ca……” Lâm Vãn Khanh không nhịn được, ngăn một nam tử lại và hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nam tử kia nhìn Lâm Vãn Khanh, giải thích có chút khinh thường: “Nữ nhân này là tội phạm giết người, bây giờ chúng ta muốn kéo nàng đi gặp quan.”
Nói xong y đẩy Lâm Vãn Khanh ra mà không thèm quay đầu lại.
Nàng bị đẩy loạng choạng vài bước, nhưng lại trở tay nắm người đẩy nàng, “Giết người không phải là tội nhỏ, bắt người phải có chứng cứ.”
Người nọ rốt cuộc dừng lại, nhìn Lâm Vãn Khanh từ đầu đến chân.
Người đang làm việc sẽ luôn nhận thức các dấu hiệu.
Y thấy Lâm Vãn Khanh tuy ăn mặc mộc mạc, nhưng quần áo đều có chất liệu tốt nhất. Nhìn vẻ hiên ngang của nàng, ở Hồng Châu, nói chuyện với quan sai mà không kiêu ngạo không nịnh nọt, thân phận nhất định là phu nhân nhà quan.
Nghĩ đến đây, người nọ lập tức đổi thái độ, khách khí nói với nàng: “Gã sai vặt trong lâu tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể là giả?”
“Vậy à?” Lâm Vãn Khanh nhướng mày, định hỏi lại, thì thấy có một người đang cúi người chạy tới từ phía sau đám đông.
Quan sai chỉ vào hắn nói: “Chính hắn nhìn thấy.”
Gã sai vặt vẫn còn vẻ mặt hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Vãn Khanh. Hắn khom người vái lạy, run rẩy nói: “Vừa rồi tiểu nhân lên nhã gian ở tầng 3 đưa rượu, thấy nữ tử này bước ra khỏi Hương Vân Các. Không bao lâu sau thì nghe tiếng hét của cô nương hát khúc trong Hương Vân Các, lúc tiểu nhân và những người khác chạy tới nơi, Vương viên ngoại đã chết bên trong.”
“Thi thể của Vương viên ngoại đâu?” Lâm Vãn Khanh hỏi.
“Sau khi quan phủ khám nghiệm đã được đưa đi,” quan sai nói: “Chúng ta chỉ phụng mệnh tới bắt người.”
Lâm Vãn Khanh gạn hỏi, “Vậy ngươi chứng minh nàng chính là hung thủ bằng cách nào?”
Quan sai ngẩn người, vẻ mặt khó hiểu: “Chẳng phải đã nói là có người nhìn thấy nàng bước ra khỏi phòng của người chết hay sao?”
Lâm Vãn Khanh liếc nhìn quan sai, đi tới bên cạnh Hồ cơ, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Hồ cơ rõ ràng vô cùng sợ hãi, nàng thấy Lâm Vãn Khanh bước tới, run rẩy quay mặt đi, không dám nhìn nàng.
Lâm Vãn Khanh đành phải đánh giá nàng.
Quần áo của nàng là trang phục của các vũ cơ thường thấy ở lầu xanh, áo choàng ngắn phía trên, lộ nửa bầu ngực; váy lụa mỏng phía dưới, đôi chân mảnh khảnh hơi lộ ra.
Toàn thân từ trên xuống dưới có thể được nhìn thấu chỉ trong chớp mắt.
“Xin hỏi quan gia,” Lâm Vãn Khanh nói: “Vương viên ngoại chết như thế nào?”
“Phần cổ bị trọng thương, hai bên tai trái và phải bị đâm ngang, một nhát dao giết chết.”
“Ừm” Lâm Vãn Khanh gật đầu, yên lặng nắm tay Hồ cơ.
Vừa chạm vào, Hồ cơ hoảng sợ rụt tay lại giống như bị lửa thiêu đốt. Lâm Vãn Khanh nắm lấy nàng, dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, để ta nhìn thử.”
Lúc này Hồ cơ mới dần dần thả lỏng, đặt bàn tay run rẩy vào tay Lâm Vãn Khanh.
Nàng nhìn một lúc, rồi hỏi vị quan sai kia: “Vương viên ngoại bao nhiêu tuổi, cao bao nhiêu?”
Quan sai suy nghĩ và nói: “Năm nay 36, cao tám thước.”
“À……” Lâm Vãn Khanh cười lạnh không nhẹ không nặng, buông tay Hồ cơ ra, “Căn cứ vào lời của quan gia, Vương viên ngoại là một người nam tử cao lớn khỏe mạnh, đúng không?”
“Đúng vậy.” quan sai gật đầu.
Lâm Vãn Khanh không nói lời nào, mỉm cười đi xung quanh quan sai, hỏi tiếp, “Phương thức tử vong là một lưỡi dao sắc bén vào cổ, đâm một nhát sẽ mất mạng, đúng không?”
“Đúng vậy.” quan sai tiếp tục gật đầu.
“Ừm, vậy thì dễ nói.” Lâm Vãn Khanh vỗ tay, đi ra sau quan sai đứng yên.
Trong lúc mọi người còn khó hiểu, nàng đột ngột nhún chân nhảy lên, ôm sau lưng quan sai, sau đó lấy tay làm dao, múa may trên cổ hắn.
“Ngươi đang làm gì đó?!” Quan sai kinh sợ, chụp tay Lâm Vãn Khanh nghiêng mình, trong nháy mắt xách người ra phía trước.
Lâm Vãn Khanh cười nói: “Ta đang nói cho ngươi biết, nàng không phải là hung thủ.”
“Cái gì?” Quan sai khó hiểu.
Lâm Vãn Khanh bước tới, kéo Hồ cơ đến cạnh mình, “Vóc dáng của ta và nàng không khác nhau lắm, còn quan gia cao khoảng bảy thước. Tuy nói quan gia là công sai sẽ biết quyền cước, nhưng ta cũng biết khoa chân múa tay chút đỉnh. Vừa rồi ta thử phương pháp giết người mà quan gia đã nói, phát hiện bởi vì sự chênh lệch về vóc dáng, kích thước và sức mạnh, ta không thể đến gần ngươi.”
Nàng vừa nói vừa đi tới bên cạnh Hồ cơ, nắm tay nàng nói: “Quần áo của vị cô nương này không dính chút máu nào, nếu giết người bằng cách cắt cổ, máu sẽ bắn ra, cho dù tránh ở phía sau người bị hại thì móng tay của hung thủ cũng sẽ dính máu. Nhưng các ngươi nhìn tay nàng đi, không có gì cả.”
Vài quan sai ngạc nhiên, tiến lại gần nhìn kỹ, quả nhiên không thấy chút máu nào cả.
“Nhưng mà……” Gã sai vặt ngập ngừng: “Ta thật sự nhìn thấy nàng bước ra khỏi phòng của Vương viên ngoại…… Sau đó, ca cơ đi vào……”
“Ồ?” Lâm Vãn Khanh nhướng mày, ánh mắt rơi vào vết nửa lõm trên mặt Hồ cơ, “Xin hỏi vũ cơ của lâu có cần đeo mạng che mặt không?”
Gã sai vặt ngẩn người, gật đầu: “Phải đeo, nhưng có liên quan gì?”
“Đương nhiên là có liên quan,” Lâm Vãn Khanh nói: “Trên mặt nàng còn dấu lõm của mạng che mặt, lúc ngươi nhìn thấy nàng, nàng có đeo mạng che mặt không?”
“Cái này……” Gã sai vặt hơi chần chờ, nhưng không chịu nổi ánh mắt của mọi người, đành phải thừa nhận: “Đúng là có đeo mạng che mặt, nhưng ta thật sự nhìn thấy nàng.”
Lâm Vãn Khanh nghe vậy mỉm cười, “Vậy là tốt, chúng ta chỉ cần bảo toàn bộ vũ cơ đeo mạng che mặt, đi một vòng trước mặt ngươi, nếu ngươi có thể nhận ra người thì coi như tính. Nếu nhận không ra người……”
Lâm Vãn Khanh cố ý dừng lại, giọng điệu lạnh lùng, “Vậy ngươi đang vu khống lương dân, sẽ bị phạt.”
Gã sai vặt nghe vậy thì sửng sốt, lập tức quỳ xuống, khóc lóc: “A?! Không không không! Ta không nhìn thấy! Ta không nhìn thấy gì cả! Quan gia tha mạng! Quan gia tha mạng!”
Sự đảo ngược bất thình lình khiến mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Sau khi bàn bạc, vài quan sai đã nới lỏng dây trói Hồ cơ, ủ rũ bỏ đi. Mọi người xúm lại, sôi nổi chỉ trích gã sai vặt.
Rút lui thành công, Lâm Vãn Khanh le lưỡi, nhân cơ hội chuồn ra khỏi đám đông.
Đèn lồng dưới ánh trăng phản chiếu ánh trăng sáng.
Ở nơi thiếu ánh sáng, Lâm Vãn Khanh thấy cách đó không xa, Tô Mạch Ức trong chiếc áo choàng màu trắng như trăng.
Hắn xách một cái túi vải trên tay, bên trong có vài cuốn sách.
Lâm Vãn Khanh có tâm trạng tốt, nhảy nhót đi tới, đang định mở miệng nói cho hắn nghe về “chiến tích” giải oan cho dân, nhưng lại thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, trầm giọng nói: “Suy luận vừa rồi của nàng chỉ có thể chứng minh rằng, chứng cứ trước mắt không đủ để thuyết phục nàng ta là hung thủ, nhưng không thể chứng minh là nàng ta vô tội.”
“Nàng không phải giải oan cho dân, chỉ xử lý theo cảm tính, còn có khả năng làm lộ thân phận của mình.”
——————
Lời tác giả:
Muốn cãi nhau hử! Làm sao để hợp nhau? Đương nhiên là he he he…
Trước đây Hồ cơ đã từng xuất hiện, chắc mọi người không biết nàng là ai đâu!!! Sau này nàng sẽ xuất hiện nữa, là một nhân vật tương đối quan trọng ở hậu kỳ!
Nơi mà Chương Nhân đề cập là địa điểm phong nguyệt ăn chơi.
Tô Mạch Ức đương nhiên không thể đưa Lâm Vãn Khanh đến đó.
Khi hai người ra ngoài, trời đã hơi tối, ánh trăng như trút nước, bóng người chen chúc sánh vai nhau rơi vào trong đó, sáng trong tựa như mới tắm. Gió nhẹ mang theo hương thơm ngọt ngào thấm vào ruột gan —— đó là hương hoa quế.
Gió đêm đong đưa những chiếc đèn hoa, bóng người lay động theo đó.
Tuy nhiên điều không phù hợp với khung cảnh phu thê ân ái xung quanh là sự im lặng của cả hai.
Tô Mạch Ức hơi lo lắng, Lâm Vãn Khanh lại lơ đễnh.
“Ây da, vị phu nhân này.”
Khi cả hai đang lúng túng, ở một quầy hàng nhỏ bên cạnh Lâm Vãn Khanh, một bà lão ngoài 50 tuổi cất tiếng chào đón.
Nàng và trượng phu ở bên nhau, quầy hàng trước mặt có đủ kiểu hoa lụa. Tuy chất liệu của hoa lụa không quý giá lắm, nhưng cũng được may khá khéo léo.
Lâm Vãn Khanh nhìn thêm lần nữa.
Bà lão thấy bọn họ dừng chân, mỉm cười chào đón, nhìn hai người nói: “Hai vị muốn đến dự tiệc khai phương phải không?”
Lâm Vãn Khanh lắc đầu, Tô Mạch Ức gật đầu.
Hai người nhìn nhau, ngượng ngùng trong giây lát.
Bà lão nhìn cả hai mỉm cười, đưa một đóa hoa lụa cho Tô Mạch Ức: “Nương tử của ngài rất xinh, đến tiệc khai phương định nhất định hơn hẳn người khác, nhưng đáng tiếc, trang điểm mộc mạc quá.”
Thời tiết quá nóng, Lâm Vãn Khanh tháo mũ có rèm xuống và cầm trong tay.
Nàng sửng sốt một chút, muốn giải thích, nhưng lại bị bà lão cắt ngang.
“Lang quân sợ nương tử của mình quá chói mắt sẽ bị người khác mơ ước phải không?” Bà nói tiếp, “Nữ hài tử đều thích xinh đẹp, thành hôn cũng không ngoại lệ, lang quân keo kiệt như vậy, chẳng trách nương tử giận ngài.”
“Chúng ta…… Chúng ta không……” Lời giải thích của Lâm Vãn Khanh bị kẹt trong cổ họng, nhìn Tô Mạch Ức với vẻ cầu cứu.
Lúc này, khuôn mặt tuấn tú Tô Mạch Ức cũng đỏ bừng, rối rắm sờ túi tiền, muốn mua đóa hoa lụa.
Xa xa đột nhiên có tiếng hò hét và tiếng vó ngựa, khi Lâm Vãn Khanh kịp phản ứng thì xe ngựa đã tới gần, Tô Mạch Ức cuống quít kéo nàng, xoay người, khó khăn lắm mới tránh được con ngựa cao lớn kia.
Có nhiều tiếng chửi trên đường.
Bởi vì tai nạn bất ngờ này, hai người tránh được cảnh bị bà lão ép mua.
Tô Mạch Ức muốn quay lại, nhưng bị Lâm Vãn Khanh nắm tay áo kéo đi.
“Mua một đóa cũng không sao,” ánh mắt Tô Mạch Ức né tránh, tay cầm túi tiền, “Nàng đeo sẽ đẹp lắm.”
Hơi thở Lâm Vãn Khanh ngưng trệ trong chớp mắt, lảng tránh: “Những người bán hàng rong biết nhìn sắc mặt người ta, nếu ngài trả tiền, chắc chắn bà sẽ chém giá mạnh.”
Vừa nói, ánh mắt nàng vừa đảo quanh, dừng ở trước một quán chè: “Mua chút gì ăn ngon còn hơn.”
“Ừ,” Tô Mạch Ức gật đầu, đi tới tìm cái ghế ngồi xuống.
Người bán rong cười tươi, Tô Mạch Ức gọi hai chén chè vải thiều ướp lạnh.
Thời tiết tuy đã vào thu, nhưng cái nóng vẫn chưa giảm. Hơn nữa tiệc khai phương náo nhiệt và đông người, Lâm Vãn Khanh đã ra mồ hôi cả người.
Chè vải thiều vừa đưa ra, nàng chăm chú lo ăn.
Tô Mạch Ức ở bên cạnh yên lặng nhìn nàng.
Nàng tập trung ăn, đôi mắt híp lại vì vui vẻ, lông mi thật dài cũng run lên, giống hai cây cọ nhỏ lướt qua tim hắn.
“Đại nhân?” Lâm Vãn Khanh ăn một lúc, phát hiện người bên cạnh chưa có động tĩnh gì.
Tô Mạch Ức nhẹ buông tay, cái muỗng rơi vào trong chén, xuýt nữa văng khắp người.
“Sao ngài không ăn?” Nàng hỏi, đôi mắt trong veo sáng ngời dưới ánh đèn rực rỡ.
“Ta……” Tô Mạch Ức vờ bình tĩnh đẩy chén chè của mình cho nàng: “Ta không thích ăn đồ ngọt.”
“À,” Lâm Vãn Khanh gật đầu, “Ta không khách khí đâu nhé.”
Nàng quá nóng, ăn xong một chén thì cảm thấy thoải mái rất nhiều. Hơn nữa, chè vải thiều thật sự không rẻ, nàng không muốn lãng phí đồ ăn.
Tô Mạch Ức ngồi chốc lát, đột nhiên nói: “Ta vừa mới thấy có một chỗ bán tiểu thuyết, tiện thể mua cho Hoàng tổ mẫu. Nàng ăn trước nhé, ta đi rất nhanh sẽ trở lại.”
“Dạ,” Lâm Vãn Khanh gật đầu, nhìn hắn vén vạt bào, đi về phía hai người đứng khi nãy.
Lâm Vãn Khanh đưa mắt nhìn phố xá xung quanh.
Chỗ này có lẽ là nơi náo nhiệt và phồn hoa nhất, các hàng quán lớn nhỏ mọc lên san sát, hàng hóa đa dạng đủ loại.
Nổi bật nhất là một tòa nhà ba tầng màu đỏ nằm đối diện. Dưới mái hiên có đá xanh là một dãy đèn lồng màu đỏ hình quả dưa rất sinh động.
Nàng không khỏi có chút tò mò nên hỏi tiểu nhị: “Đó là chỗ nào?”
Tiểu nhị nhìn theo hướng nàng chỉ, trả lời, “Đây là Túy Hoa Lâu nổi tiếng nhất ở đây, đêm nay có Hồ cơ biểu diễn.”
Lâm Vãn Khanh vừa nghe đã hiểu, cười cảm ơn tiểu nhị, sau đó chăm chú ăn chè vải thiều.
“Là nàng ta! Bắt lấy nàng ta!!!”
Xa xa có tiếng người ồn ào truyền đến, Lâm Vãn Khanh sửng sốt, ngẩng đầu thì nhìn thấy vài nam tử có thân hình cường tráng từ trong Túy Hoa Lâu bước ra, kéo theo gì đó phía sau.
Nhìn một lát, nàng mới nhận ra đó là một nữ tử trong trang phục xuyên thấu.
Thân hình nàng thon thả, không quá cao, nhưng trông cũng không mềm mại như nữ tử Trung Nguyên.
Sự tò mò trong lòng không khỏi bị khơi dậy, Lâm Vãn Khanh đặt cái muỗng trong tay xuống, đội mũ có rèm, đi về phía đám người.
Khi nàng đến gần, nàng thấy mấy nam tử túm một sợi dây thừng dài trong tay, nữ nhân kia bị trói lại.
Bởi vì sợ hãi, nàng ta run rẩy và muốn dùng tay che cơ thể mình.
Da trắng, mắt xanh, mũi cao —— là một Hồ cơ.
Những nam tử đó cứ kéo nàng như vậy, không hề bận tâm đến ánh mắt kinh ngạc của người khác.
“Quan sai đại ca……” Lâm Vãn Khanh không nhịn được, ngăn một nam tử lại và hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nam tử kia nhìn Lâm Vãn Khanh, giải thích có chút khinh thường: “Nữ nhân này là tội phạm giết người, bây giờ chúng ta muốn kéo nàng đi gặp quan.”
Nói xong y đẩy Lâm Vãn Khanh ra mà không thèm quay đầu lại.
Nàng bị đẩy loạng choạng vài bước, nhưng lại trở tay nắm người đẩy nàng, “Giết người không phải là tội nhỏ, bắt người phải có chứng cứ.”
Người nọ rốt cuộc dừng lại, nhìn Lâm Vãn Khanh từ đầu đến chân.
Người đang làm việc sẽ luôn nhận thức các dấu hiệu.
Y thấy Lâm Vãn Khanh tuy ăn mặc mộc mạc, nhưng quần áo đều có chất liệu tốt nhất. Nhìn vẻ hiên ngang của nàng, ở Hồng Châu, nói chuyện với quan sai mà không kiêu ngạo không nịnh nọt, thân phận nhất định là phu nhân nhà quan.
Nghĩ đến đây, người nọ lập tức đổi thái độ, khách khí nói với nàng: “Gã sai vặt trong lâu tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể là giả?”
“Vậy à?” Lâm Vãn Khanh nhướng mày, định hỏi lại, thì thấy có một người đang cúi người chạy tới từ phía sau đám đông.
Quan sai chỉ vào hắn nói: “Chính hắn nhìn thấy.”
Gã sai vặt vẫn còn vẻ mặt hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Vãn Khanh. Hắn khom người vái lạy, run rẩy nói: “Vừa rồi tiểu nhân lên nhã gian ở tầng 3 đưa rượu, thấy nữ tử này bước ra khỏi Hương Vân Các. Không bao lâu sau thì nghe tiếng hét của cô nương hát khúc trong Hương Vân Các, lúc tiểu nhân và những người khác chạy tới nơi, Vương viên ngoại đã chết bên trong.”
“Thi thể của Vương viên ngoại đâu?” Lâm Vãn Khanh hỏi.
“Sau khi quan phủ khám nghiệm đã được đưa đi,” quan sai nói: “Chúng ta chỉ phụng mệnh tới bắt người.”
Lâm Vãn Khanh gạn hỏi, “Vậy ngươi chứng minh nàng chính là hung thủ bằng cách nào?”
Quan sai ngẩn người, vẻ mặt khó hiểu: “Chẳng phải đã nói là có người nhìn thấy nàng bước ra khỏi phòng của người chết hay sao?”
Lâm Vãn Khanh liếc nhìn quan sai, đi tới bên cạnh Hồ cơ, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Hồ cơ rõ ràng vô cùng sợ hãi, nàng thấy Lâm Vãn Khanh bước tới, run rẩy quay mặt đi, không dám nhìn nàng.
Lâm Vãn Khanh đành phải đánh giá nàng.
Quần áo của nàng là trang phục của các vũ cơ thường thấy ở lầu xanh, áo choàng ngắn phía trên, lộ nửa bầu ngực; váy lụa mỏng phía dưới, đôi chân mảnh khảnh hơi lộ ra.
Toàn thân từ trên xuống dưới có thể được nhìn thấu chỉ trong chớp mắt.
“Xin hỏi quan gia,” Lâm Vãn Khanh nói: “Vương viên ngoại chết như thế nào?”
“Phần cổ bị trọng thương, hai bên tai trái và phải bị đâm ngang, một nhát dao giết chết.”
“Ừm” Lâm Vãn Khanh gật đầu, yên lặng nắm tay Hồ cơ.
Vừa chạm vào, Hồ cơ hoảng sợ rụt tay lại giống như bị lửa thiêu đốt. Lâm Vãn Khanh nắm lấy nàng, dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, để ta nhìn thử.”
Lúc này Hồ cơ mới dần dần thả lỏng, đặt bàn tay run rẩy vào tay Lâm Vãn Khanh.
Nàng nhìn một lúc, rồi hỏi vị quan sai kia: “Vương viên ngoại bao nhiêu tuổi, cao bao nhiêu?”
Quan sai suy nghĩ và nói: “Năm nay 36, cao tám thước.”
“À……” Lâm Vãn Khanh cười lạnh không nhẹ không nặng, buông tay Hồ cơ ra, “Căn cứ vào lời của quan gia, Vương viên ngoại là một người nam tử cao lớn khỏe mạnh, đúng không?”
“Đúng vậy.” quan sai gật đầu.
Lâm Vãn Khanh không nói lời nào, mỉm cười đi xung quanh quan sai, hỏi tiếp, “Phương thức tử vong là một lưỡi dao sắc bén vào cổ, đâm một nhát sẽ mất mạng, đúng không?”
“Đúng vậy.” quan sai tiếp tục gật đầu.
“Ừm, vậy thì dễ nói.” Lâm Vãn Khanh vỗ tay, đi ra sau quan sai đứng yên.
Trong lúc mọi người còn khó hiểu, nàng đột ngột nhún chân nhảy lên, ôm sau lưng quan sai, sau đó lấy tay làm dao, múa may trên cổ hắn.
“Ngươi đang làm gì đó?!” Quan sai kinh sợ, chụp tay Lâm Vãn Khanh nghiêng mình, trong nháy mắt xách người ra phía trước.
Lâm Vãn Khanh cười nói: “Ta đang nói cho ngươi biết, nàng không phải là hung thủ.”
“Cái gì?” Quan sai khó hiểu.
Lâm Vãn Khanh bước tới, kéo Hồ cơ đến cạnh mình, “Vóc dáng của ta và nàng không khác nhau lắm, còn quan gia cao khoảng bảy thước. Tuy nói quan gia là công sai sẽ biết quyền cước, nhưng ta cũng biết khoa chân múa tay chút đỉnh. Vừa rồi ta thử phương pháp giết người mà quan gia đã nói, phát hiện bởi vì sự chênh lệch về vóc dáng, kích thước và sức mạnh, ta không thể đến gần ngươi.”
Nàng vừa nói vừa đi tới bên cạnh Hồ cơ, nắm tay nàng nói: “Quần áo của vị cô nương này không dính chút máu nào, nếu giết người bằng cách cắt cổ, máu sẽ bắn ra, cho dù tránh ở phía sau người bị hại thì móng tay của hung thủ cũng sẽ dính máu. Nhưng các ngươi nhìn tay nàng đi, không có gì cả.”
Vài quan sai ngạc nhiên, tiến lại gần nhìn kỹ, quả nhiên không thấy chút máu nào cả.
“Nhưng mà……” Gã sai vặt ngập ngừng: “Ta thật sự nhìn thấy nàng bước ra khỏi phòng của Vương viên ngoại…… Sau đó, ca cơ đi vào……”
“Ồ?” Lâm Vãn Khanh nhướng mày, ánh mắt rơi vào vết nửa lõm trên mặt Hồ cơ, “Xin hỏi vũ cơ của lâu có cần đeo mạng che mặt không?”
Gã sai vặt ngẩn người, gật đầu: “Phải đeo, nhưng có liên quan gì?”
“Đương nhiên là có liên quan,” Lâm Vãn Khanh nói: “Trên mặt nàng còn dấu lõm của mạng che mặt, lúc ngươi nhìn thấy nàng, nàng có đeo mạng che mặt không?”
“Cái này……” Gã sai vặt hơi chần chờ, nhưng không chịu nổi ánh mắt của mọi người, đành phải thừa nhận: “Đúng là có đeo mạng che mặt, nhưng ta thật sự nhìn thấy nàng.”
Lâm Vãn Khanh nghe vậy mỉm cười, “Vậy là tốt, chúng ta chỉ cần bảo toàn bộ vũ cơ đeo mạng che mặt, đi một vòng trước mặt ngươi, nếu ngươi có thể nhận ra người thì coi như tính. Nếu nhận không ra người……”
Lâm Vãn Khanh cố ý dừng lại, giọng điệu lạnh lùng, “Vậy ngươi đang vu khống lương dân, sẽ bị phạt.”
Gã sai vặt nghe vậy thì sửng sốt, lập tức quỳ xuống, khóc lóc: “A?! Không không không! Ta không nhìn thấy! Ta không nhìn thấy gì cả! Quan gia tha mạng! Quan gia tha mạng!”
Sự đảo ngược bất thình lình khiến mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Sau khi bàn bạc, vài quan sai đã nới lỏng dây trói Hồ cơ, ủ rũ bỏ đi. Mọi người xúm lại, sôi nổi chỉ trích gã sai vặt.
Rút lui thành công, Lâm Vãn Khanh le lưỡi, nhân cơ hội chuồn ra khỏi đám đông.
Đèn lồng dưới ánh trăng phản chiếu ánh trăng sáng.
Ở nơi thiếu ánh sáng, Lâm Vãn Khanh thấy cách đó không xa, Tô Mạch Ức trong chiếc áo choàng màu trắng như trăng.
Hắn xách một cái túi vải trên tay, bên trong có vài cuốn sách.
Lâm Vãn Khanh có tâm trạng tốt, nhảy nhót đi tới, đang định mở miệng nói cho hắn nghe về “chiến tích” giải oan cho dân, nhưng lại thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, trầm giọng nói: “Suy luận vừa rồi của nàng chỉ có thể chứng minh rằng, chứng cứ trước mắt không đủ để thuyết phục nàng ta là hung thủ, nhưng không thể chứng minh là nàng ta vô tội.”
“Nàng không phải giải oan cho dân, chỉ xử lý theo cảm tính, còn có khả năng làm lộ thân phận của mình.”
——————
Lời tác giả:
Muốn cãi nhau hử! Làm sao để hợp nhau? Đương nhiên là he he he…
Trước đây Hồ cơ đã từng xuất hiện, chắc mọi người không biết nàng là ai đâu!!! Sau này nàng sẽ xuất hiện nữa, là một nhân vật tương đối quan trọng ở hậu kỳ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.