Chương 13: Nhân chứng
An Ni Vi
09/09/2022
Hôm sau là ngày nghỉ, khi Tô Mạch Ức tỉnh lại đã gần trưa.
Hậu quả của việc say rượu là khô miệng, ký ức rời rạc.
Tô Mạch Ức đứng dậy rót cho mình chén trà, nhớ mang máng hình ảnh cuối cùng, là Lâm Vãn Khanh véo mũi hắn đổ rượu.
"Diệp Thanh," hắn mở miệng gọi, giọng nói còn hơi khàn, "Lâm lục sự đâu?"
Diệp Thanh nghẹn ngào, sắc mặt vốn đã khó tả càng thêm bất đắc dĩ.
Rõ ràng tối hôm qua mới vui vẻ với nhau, hiện giờ vừa tỉnh đã tìm người......
Hắn thở dài, trả lời: "Lâm lục sự nói rằng hôm nay đại nhân không sắp xếp việc gì cho nàng, vì thế đã ra ngoài lúc sáng sớm."
Tô Mạch Ức nghe vậy cười lạnh.
Biết mình gây chuyện nên trốn trước.
"Không có nói đi đâu hay sao?"
Diệp Thanh cố sức duy trì vẻ mặt ngày càng suy sụp, nói nhỏ "Không có".
Con ngươi đen của Tô Mạch Ức co lại, vẻ mặt bất mãn.
Diệp Thanh nhìn thấy sự bất mãn, hắn không muốn chạm vào điểm xấu của Tô Mạch Ức, âm thầm ra ngoài gọi nước tắm thảo dược cho ngài.
Phòng tắm tràn ngập hơi nóng có mùi tươi mát, rất hiệu quả để làm dịu cơn đau đầu sau khi say rượu.
Tô Mạch Ức nhắm mắt dựa vào thành bồn tắm, cánh tay với đường cong hoàn mỹ tựa vào thành bồn, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hơi nước mờ mịt làm hắn hơi say, ý thức cũng buông lỏng.
Ở Đại Lý Tự và trên triều đình, hắn chưa từng gặp một nhân vật nào như Lâm Vãn Khanh.
Bướng bỉnh như lừa, điên lên lại giống như mèo.
Hắn không nhịn được cười, cảm thấy đánh nhau với nàng vài lần rất thú vị.
Tô Mạch Ức đương nhiên nhìn ra được, Lâm Vãn Khanh vắt óc tìm mọi cách để được vào phòng hồ sơ, về phần lý do, tóm lại chẳng qua là thỏa mãn tính tò mò của bản thân, đạt được kinh nghiệm của người đi trước, ngày sau sẽ tự mình triển khai.
Nếu như vậy, hắn cảm thấy có thể nắm lợi thế này lâu một chút.
Tô Mạch Ức suy nghĩ đến xuất thần, cánh tay buông xuống, vô tình chụp được khăn tắm nổi trên mặt nước.
Hắn giật mình, xúc cảm mềm mại này, dường như đã cảm nhận được nó ở đâu đó đêm qua.
Nhưng mà, đêm qua......
Hình như hắn không chạm vào ai, người duy nhất có thể có tiếp xúc thân thể với hắn chính là Lâm Vãn Khanh, người đã cõng hắn về.
"Đại nhân," ngoài cửa vang lên tiếng Diệp Thanh, suy nghĩ bị cắt ngang.
Tô Mạch Ức đặt khăn tắm lên vai, bảo Diệp Thanh vào nói chuyện.
"Tống trung thư vẫn lấy lý do bị bệnh, không chịu tiếp nhận Đại Lý Tự thẩm vấn." Diệp Thanh nói.
"Ồ," Tô Mạch Ức chế nhạo, "Con cáo già."
Hắn từ từ dựa vào bồn tắm, vẻ mặt lạnh lẽo, trầm tư.
Vụ án của Tống Chính Hành dính líu đến vụ cứu trợ thảm họa ở Hoàng Hà hai năm trước.
Tiền cứu trợ thiên tai xảy ra vấn đề, các triều đại trước đây thường xuyên gặp phải, vốn không phải là chuyện gì đáng kinh ngạc. Tóm lại qua triều đại này, nên giết đã giết, nên giáng chức đã giáng chức. Nếu người phía dưới biết điều, làm việc hiệu quả một chút, Hoàng Thượng cũng có thể nhắm mắt bỏ qua.
Nhưng lần cứu trợ thiên tai đó đặc biệt ở chỗ, "bạc giả" kém chất lượng xuất hiện trong khoản cứu trợ do triều đình thu từ các châu phủ.
Trong số 50 vạn lượng quan bạc thu được, có hơn 20 vạn lượng là "bạc giả" pha trộn với các kim loại khác.
Hai mươi vạn lượng là tiền thuế thu được cả năm của một châu phủ. Nếu chảy vào thị trường sẽ dẫn tới giá cả tăng cao, sinh kế của người dân sẽ khó khăn.
Điều đáng sợ hơn là, số bạc đó lại xuất phát từ kho bạc của các châu phủ.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là dẫm lên điểm mấu chốt của đế vương.
Hoàng Thượng nổi cơn lôi đình, lập tức muốn điều tra. Tuy nhiên thảm họa đã phát triển đến tình trạng không thể kiểm soát, nếu điều tra kỹ lưỡng thì nhất định phải lấy sinh kế của người dân làm trọng lượng của cuộc đấu đá nội bộ.
Cuối cùng, Hình Bộ trừng phạt hơn 50 người từ ty đúc tiền và một số mỏ quan cấp dưới, thủ phạm chính đã tự sát vì sợ hãi. Chuyện này rốt cuộc không điều tra nữa.
Nói đến cùng, những người đó lợi dụng lũ lụt mới có thể thoát thân.
Nhưng thảm họa thiên nhiên và nhân tạo hôm nay chưa bao giờ nằm trong tầm kiểm soát của con người.
Tô Mạch Ức không tin vào sự trùng hợp.
Tai hoạ là không thể kiểm soát, nhưng thời gian báo cáo với triều đình thì có thể kiểm soát được.
Nếu tin tức lũ lụt đến sớm nửa tháng, Hoàng Thượng sẽ không rơi vào thế bị động như vậy.
Để việc này xảy ra, cần đáp ứng ba điều kiện, trong đó không thể thiếu điều kiện nào: thứ nhất, thời điểm Hoàng Thượng biết được thảm họa; thứ hai, xóa sạch mọi manh mối có thể điều tra được; thứ ba, mối quan hệ với mỏ quan cấp dưới nào đó.
Sau khi phân loại các manh mối, Tô Mạch Ức phát hiện, chỉ có Tống Chính Hành mới có khả năng như vậy trong số các quan lớn trong triều.
Ông làm quan mấy chục năm, phụng dưỡng hai đời quân vương. Vào triều đại trước, ông từng nhậm chức thứ sử ở Hồng Châu, nơi khai thác mỏ rất phát triển. Sau đó được tiên đế điều chuyển làm Hình Bộ thị lang, không lâu sau thì được thăng lên làm Hình Bộ thượng thư, được Hoàng Thượng phong là Trung Thư Lệnh.
Nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng không có bằng chứng, thậm chí không có động cơ. Một trọng thần trong triều, đương nhiên Đại Lý Tự không thể tùy tiện thẩm vấn. Cuối cùng, cũng chỉ có thể cài người cung cấp thông tin vào trong phủ của ông, chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Về vụ án của Vương Hổ, Tống Chính Hành là nạn nhân.
Hiện trường vụ án không nằm trong phủ của ông, không thể khám xét.
Trước đó ông chỉ trả lời câu hỏi một lần, làm ra vẻ vô cùng đau buồn không biết phải làm gì, quay đi quay lại chỉ giải thích một số điều vô ích.
Bây giờ, chỉ cần ông lấy cớ mất đi người yêu, tránh bị tổn thương để từ chối không gặp, Tô Mạch Ức không tìm được lý do để tới thẩm vấn ông.
Vì vậy, mấy ngày nay, bên phía Tống Chính Hành không có bất kỳ đột phá nào.
Không thể cứ ngồi chờ chết.
Tô Mạch Ức kiềm chế cảm xúc, ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh nói: "Tối nay trời tối, đi tới thăm dò Tống phủ với ta."
Diệp Thanh trợn to hai mắt, cảm thấy đề nghị này quá mạo hiểm, "Đại, đại nhân muốn đích thân đi à?"
Tô Mạch Ức nhìn hắn, xuýt nữa lộ ra sự khinh thường, "Ở Đại Lý Tự, ngươi là người duy nhất ta hoàn toàn tin tưởng."
Diệp Thanh rất cảm động, hai mắt đỏ hoe, đang định cảm ơn sự nâng đỡ của Tô đại nhân, thì nghe giọng nói lạnh lùng của Tô Mạch Ức vang lên.
Hắn nói: "Nhưng đầu óc của ngươi không tốt, cho nên ta đành làm một mình."
Diệp Thanh: "......"
*
Màn đêm buông xuống, một vầng trăng khuyết treo nơi chân trời.
Lâm Vãn Khanh dành cả ngày hôm nay ở Bình Khang phường, hỏi các hoa nương kỹ lưỡng về những điều mà nàng chưa kịp hỏi hôm qua.
Đã qua giờ ăn tối, nàng chưa kịp dùng bữa nên gọi một tô mì hoành thánh từ một quán nhỏ ven đường.
Nàng vừa ăn vừa lật quyển sách nhỏ trên tay, vẽ vòng tròn xung quanh những nam tử mà các nạn nhân đều quen biết.
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên bên tai.
Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu nhìn, thấy một số xe ngựa chậm rãi dừng ở cửa của một tòa phủ trạch cách đó không xa, xung quanh có rất nhiều người.
Tống phủ?
Nàng thầm rùng mình, đặt đũa xuống hỏi: "Phía trước là phủ đệ của đại quan Trung Thư Lệnh Tống đại nhân phải không?"
Người bán hàng rong trả lời phải mà không ngẩng đầu.
Lâm Vãn Khanh không khỏi nhìn lần thứ hai.
Sau khi xe ngựa dừng lại, người bên cạnh ba chân bốn cẳng chuyển đồ, trông có vẻ là một đoàn hí kịch nhỏ có phong thuỷ tốt. Hẳn là vì chuyện của Triệu di nương lúc trước, muốn tới Tống phủ để quét sạch vận rủi.
Lâm Vãn Khanh mỉm cười, cảm thấy mình mắc bệnh nghề nghiệp nghiêm trọng, vừa định quay mặt đi chỗ khác, đột nhiên nhìn thấy một thị nữ mặc váy xanh đi từ trong phủ ra chào đón.
Bởi vì khoảng cách quá xa, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng Lâm Vãn Khanh thấy rõ đặc điểm trên người nàng.
Nàng đi bộ lắc lư nhiều hơn người bình thường, nhìn dáng vẻ hẳn là chân khập khiễng.
Một sợi dây trong đầu nàng chợt thắt lại.
Lâm Vãn Khanh vội vàng đặt đũa xuống, đi dọc theo con phố đến dưới gốc cây đại thụ bên cửa hông của Tống phủ.
Thị nữ kia không phát hiện ra nàng, chỉ huy cả đoàn người chuyển thứ này thứ kia rồi vào phủ.
Trời càng ngày càng tối, gánh hát có mười mấy người chen chúc ồn ào.
Lâm Vãn Khanh đục nước béo cò, đi theo những người dọn đồ vào Tống phủ với các nhạc cụ trên xe.
Bọn họ đi qua chính viện, dọc theo hành lang tới hậu trạch của phủ đệ, chất đống đồ trên tay trong một gian phòng nhỏ, đi theo quản sự để sắp xếp sân khấu.
Lâm Vãn Khanh nhanh chóng lặng lẽ đi vòng sang phía bên kia của căn phòng, đi theo tỳ nữ khập khiễng chân từ xa.
Nàng mới vừa vào, đại khái nhớ kỹ sơ đồ bố trí của viện, tránh vài thủ vệ canh cửa, đi theo nàng tới bên ngoài một sảnh chính của biệt viện.
Thị nữ đẩy cửa đi vào.
Lâm Vãn Khanh vốn dĩ muốn tiếp tục ở đây, chờ gánh hát rời đi sau khi dựng xong sân khấu thì mới trà trộn, cho đến khi phía sang vang lên một giọng nói non nớt hạch hỏi: "Ngươi là ai?"
Là một đứa trẻ choai choai, một tay cầm đồ chơi làm bằng đường, ngẩng đầu cau mày nhìn nàng.
Lâm Vãn Khanh nghẹn lời, không biết trả lời thế nào. Trong lúc do dự, đứa trẻ đột nhiên hét lên.
Giọng trẻ con cao vút và bén nhọn, có sức xuyên thấu rất mạnh.
Lâm Vãn Khanh muốn che miệng cậu bé, nhưng cậu khóc lóc chạy đi, đuổi theo chẳng phải tương đương với chịu chết?
Nàng cân nhắc một chút, quyết định tìm một nơi để trốn trước.
Có một căn phòng nhỏ phía trước mười bước, tối om không có đèn, nhất định không có người.
Nàng tìm đúng vị trí, đến bên dưới một cửa sổ mở hờ, chống cánh tay nhảy vào trong.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của bọn gia đinh đuổi theo và tiếng người ồn ào.
Lâm Vãn Khanh lo lắng bọn họ sẽ phá cửa vào, dưới ánh trăng mờ ảo, nàng chạm vào một cánh cửa gỗ.
Nàng đưa tay rờ vài lần, phát hiện đó là một tủ quần áo cao lớn, âm thầm đo một chút, nhét nàng vào cũng không thành vấn đề.
Tiếng bước chân đã tới cửa, có người lấy chìa khóa ra mở, ổ khóa bằng đồng phát ra tiếng lạch cạch đáng sợ.
Lâm Vãn Khanh không hề nghĩ nhiều thêm, lúc mở tủ quần áo ra, một cánh tay đột ngột duỗi ra từ bên trong, kéo tay nàng vào trong tủ!
Cửa gỗ bị đẩy ra, trong phòng yên tĩnh như cũ.
Bọn gia đinh giơ đuốc đi khắp nơi, kiếm trên tay đập bang bang lên đồ đạc.
Lâm Vãn Khanh ở trong tủ quần áo sợ đến choáng váng.
Sau khi người nọ kéo nàng vào, hắn ấn vào động mạch chủ trên cổ tay nàng, tay còn lại đang bịt chặt miệng nàng.
Chuyện gì đang xảy ra?!
Chẳng lẽ ngoài nàng ra, còn có kẻ ăn không ngồi rồi, vô công rỗi nghề chạy tới phủ đệ của đại quan tam phẩm để tìm cái chết?!
Lâm Vãn Khanh chửi thầm trong lòng, nhưng thân thể cứng ngắt không dám nhúc nhích.
Sợ bị phát hiện, sợ bị giết, giữa những dao động trong nội tâm, một lớp mồ hôi nhanh chóng chảy xuống lưng.
"Đừng lên tiếng," bên tai nóng lên, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, rất quen thuộc.
Lâm Vãn Khanh giật mình, muốn quay đầu lại nhìn, nhưng bị người nọ đè lại.
"Đừng nhúc nhích!" Hắn có chút không kiên nhẫn, bàn tay đang bóp chặt động mạch tay của nàng càng siết chặt hơn.
Lúc này gia đinh đã tìm kiếm một vòng, không thấy gì nên chuẩn bị rời đi.
Một giọng nói đột nhiên dừng lại khi đi tới tủ quần áo, ngay sau đó, Lâm Vãn Khanh thấy một chùm lửa phát ra từ khe hở của tủ quần áo.
Không hay rồi! Hắn muốn mở tủ quần áo!
Người phía sau dường như cũng nhận ra, hơi buông lỏng tay nàng, đẩy nàng về phía trước.
Không phải chứ, vị sau lưng này chuẩn bị ném nàng ra ngoài khi có người mở cửa, sau đó chờ cơ hội trốn thoát đúng không?!
"Các ngươi đang làm gì?!" Ngoài cửa vang lên một giọng nữ sắc bén, tiếp theo là tiếng bước chân hỗn loạn.
Những người có mặt dừng tìm kiếm, cung kính chào nàng: "Vương di nương."
Lâm Vãn Khanh chỉ cảm thấy trái tim sắp vọt ra khỏi cổ họng thoáng chốc buông lỏng vài phần, xem ra tạm thời sẽ không bị đẩy ra.
"Phòng ngủ của ta, hạ nhân như các ngươi có thể tùy tiện vào hay sao?!"
"Không phải, di nương," một tia sáng lóe lên trước khe hở của tủ quần áo, một nam nhân giải thích: "Vừa rồi tiểu thiếu gia nói đã nhìn thấy người đáng sợ, Lý di nương bảo chúng tiểu nhân đến xem."
Vương di nương cười lạnh, "Lý di nương là cái thứ gì? Tối nay trong phủ vốn có gánh hát tới dựng sân khấu, thấy một hai người lạ là rất bình thường. Tiểu thiếu gia chuyện bé xé ra to, các ngươi cũng điên theo hay sao?!"
Mọi người nghẹn lời, không hề lên tiếng.
"Biến đi!" Cùng với tiếng hét chói tai của Vương di nương, âm thanh đồ sứ vỡ vụn vang lên.
Sau đó ánh lửa tắt dần, đó là sự chuyển động của mọi người ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Vãn Khanh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng dịu đi, thở nhẹ ra một hơi.
Nàng cảm thấy người phía sau run lên, sau đó hoài nghi hỏi: "Lâm Vãn Khanh?"
Úi chà...... Đáng lẽ nên nghĩ ra từ lâu, ngoài Đại Lý Tự Khanh Tô đại nhân, còn có ai có thể đến thăm Tống phủ vào ban đêm mà không biết trời cao đất dày như vậy?
Lúc này trong phòng đã thắp nến, Lâm Vãn Khanh xoay người gật đầu, qua ánh sáng yếu ớt, nhìn thấy ánh mắt bất lực của Tô Mạch Ức.
Sau khi xác nhận, cả hai đều yên tâm hơn một chút.
Đang định tìm cách thoát thân ngay bây giờ, thì nghe giọng nói mềm mại của Vương di nương nũng nịu gọi nơi nào đó trong phòng: "Tam Lang."
"......" Hai người đồng thời giật mình, đây là tình huống gì?!
Được Tô đại nhân cho phép, Lâm Vãn Khanh mở một khe hở cho cánh cửa gỗ trước mặt.
Chỉ một cái liếc mắt, cả hai lại căng thẳng với mức độ khác nhau.
Một nam tử ăn mặc chỉnh tề xuất hiện sau rèm giường của Vương di nương!
Thảo nào, chả trách vừa rồi nàng phản ứng mạnh như thế, hóa ra trong lòng cũng có ma!
"Tam Lang ~" Giọng nói của nữ tử trước mắt mềm mại, ướt át như sắp chảy nước.
Nàng chậm rãi đi về phía nam nhân đang ngồi ở mép giường, dưới ánh nến là đồi núi tuyết nhấp nhô dưới lớp gấm.
"Chàng không tới chính đường xem kịch với lão gia, đến đây làm gì? Xuýt nữa là bị phát hiện." Giọng điệu của nàng oán trách, nhưng âm thanh rõ ràng lại dụ dỗ.
Người trên giường nhìn nàng cười ngả ngớn, trên tay dùng sức, ôm người vào lòng.
Một tay hắn vuốt ve gò má trắng nõn của nàng, tay kia khó khăn đưa vào giữa hai chân của nữ nhân đang cố tình kẹp chặt.
"Lão đông tây cha ta hiện giờ khó có thể tự bảo vệ bản thân, cả ngày đối phó cũng vô dụng. Chi bằng tới đây vui vẻ......" Vừa nói hắn vừa di chuyển những ngón tay thon dài, trêu chọc nữ nhân rên rỉ một loạt.
"Mấy ngày không tới, Thanh Thanh có nghĩ đến Tam Lang không?"
Nam nhân vừa nói chuyện, vừa tự cởi dây quần. Mới thả ra, một vật màu tím đen giữa hai chân hắn gấp gáp vươn ra, trừng mắt nhìn, xung quanh nổi đầy gân xanh.
"Mở rộng chân ra, để Tam Lang đi vào cho sảng khoái."
Lâm Vãn Khanh ở trong tủ quần áo không kịp phản ứng tình huống trước mắt, cả người sững sờ như tượng đá......
Thứ mẫu và nhi tử chơi đùa, nàng và Tô Mạch Ức xem......
Quá kích thích......
—
Lời tác giả:
Lần đầu tiên Lâm Vãn Khanh và Tô đại nhân cùng nhau xem live show nóng bỏng. Mọi người có nghĩ rằng Tô đại nhân sẽ sụp đổ hay không? Ha ha ha
Hậu quả của việc say rượu là khô miệng, ký ức rời rạc.
Tô Mạch Ức đứng dậy rót cho mình chén trà, nhớ mang máng hình ảnh cuối cùng, là Lâm Vãn Khanh véo mũi hắn đổ rượu.
"Diệp Thanh," hắn mở miệng gọi, giọng nói còn hơi khàn, "Lâm lục sự đâu?"
Diệp Thanh nghẹn ngào, sắc mặt vốn đã khó tả càng thêm bất đắc dĩ.
Rõ ràng tối hôm qua mới vui vẻ với nhau, hiện giờ vừa tỉnh đã tìm người......
Hắn thở dài, trả lời: "Lâm lục sự nói rằng hôm nay đại nhân không sắp xếp việc gì cho nàng, vì thế đã ra ngoài lúc sáng sớm."
Tô Mạch Ức nghe vậy cười lạnh.
Biết mình gây chuyện nên trốn trước.
"Không có nói đi đâu hay sao?"
Diệp Thanh cố sức duy trì vẻ mặt ngày càng suy sụp, nói nhỏ "Không có".
Con ngươi đen của Tô Mạch Ức co lại, vẻ mặt bất mãn.
Diệp Thanh nhìn thấy sự bất mãn, hắn không muốn chạm vào điểm xấu của Tô Mạch Ức, âm thầm ra ngoài gọi nước tắm thảo dược cho ngài.
Phòng tắm tràn ngập hơi nóng có mùi tươi mát, rất hiệu quả để làm dịu cơn đau đầu sau khi say rượu.
Tô Mạch Ức nhắm mắt dựa vào thành bồn tắm, cánh tay với đường cong hoàn mỹ tựa vào thành bồn, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hơi nước mờ mịt làm hắn hơi say, ý thức cũng buông lỏng.
Ở Đại Lý Tự và trên triều đình, hắn chưa từng gặp một nhân vật nào như Lâm Vãn Khanh.
Bướng bỉnh như lừa, điên lên lại giống như mèo.
Hắn không nhịn được cười, cảm thấy đánh nhau với nàng vài lần rất thú vị.
Tô Mạch Ức đương nhiên nhìn ra được, Lâm Vãn Khanh vắt óc tìm mọi cách để được vào phòng hồ sơ, về phần lý do, tóm lại chẳng qua là thỏa mãn tính tò mò của bản thân, đạt được kinh nghiệm của người đi trước, ngày sau sẽ tự mình triển khai.
Nếu như vậy, hắn cảm thấy có thể nắm lợi thế này lâu một chút.
Tô Mạch Ức suy nghĩ đến xuất thần, cánh tay buông xuống, vô tình chụp được khăn tắm nổi trên mặt nước.
Hắn giật mình, xúc cảm mềm mại này, dường như đã cảm nhận được nó ở đâu đó đêm qua.
Nhưng mà, đêm qua......
Hình như hắn không chạm vào ai, người duy nhất có thể có tiếp xúc thân thể với hắn chính là Lâm Vãn Khanh, người đã cõng hắn về.
"Đại nhân," ngoài cửa vang lên tiếng Diệp Thanh, suy nghĩ bị cắt ngang.
Tô Mạch Ức đặt khăn tắm lên vai, bảo Diệp Thanh vào nói chuyện.
"Tống trung thư vẫn lấy lý do bị bệnh, không chịu tiếp nhận Đại Lý Tự thẩm vấn." Diệp Thanh nói.
"Ồ," Tô Mạch Ức chế nhạo, "Con cáo già."
Hắn từ từ dựa vào bồn tắm, vẻ mặt lạnh lẽo, trầm tư.
Vụ án của Tống Chính Hành dính líu đến vụ cứu trợ thảm họa ở Hoàng Hà hai năm trước.
Tiền cứu trợ thiên tai xảy ra vấn đề, các triều đại trước đây thường xuyên gặp phải, vốn không phải là chuyện gì đáng kinh ngạc. Tóm lại qua triều đại này, nên giết đã giết, nên giáng chức đã giáng chức. Nếu người phía dưới biết điều, làm việc hiệu quả một chút, Hoàng Thượng cũng có thể nhắm mắt bỏ qua.
Nhưng lần cứu trợ thiên tai đó đặc biệt ở chỗ, "bạc giả" kém chất lượng xuất hiện trong khoản cứu trợ do triều đình thu từ các châu phủ.
Trong số 50 vạn lượng quan bạc thu được, có hơn 20 vạn lượng là "bạc giả" pha trộn với các kim loại khác.
Hai mươi vạn lượng là tiền thuế thu được cả năm của một châu phủ. Nếu chảy vào thị trường sẽ dẫn tới giá cả tăng cao, sinh kế của người dân sẽ khó khăn.
Điều đáng sợ hơn là, số bạc đó lại xuất phát từ kho bạc của các châu phủ.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là dẫm lên điểm mấu chốt của đế vương.
Hoàng Thượng nổi cơn lôi đình, lập tức muốn điều tra. Tuy nhiên thảm họa đã phát triển đến tình trạng không thể kiểm soát, nếu điều tra kỹ lưỡng thì nhất định phải lấy sinh kế của người dân làm trọng lượng của cuộc đấu đá nội bộ.
Cuối cùng, Hình Bộ trừng phạt hơn 50 người từ ty đúc tiền và một số mỏ quan cấp dưới, thủ phạm chính đã tự sát vì sợ hãi. Chuyện này rốt cuộc không điều tra nữa.
Nói đến cùng, những người đó lợi dụng lũ lụt mới có thể thoát thân.
Nhưng thảm họa thiên nhiên và nhân tạo hôm nay chưa bao giờ nằm trong tầm kiểm soát của con người.
Tô Mạch Ức không tin vào sự trùng hợp.
Tai hoạ là không thể kiểm soát, nhưng thời gian báo cáo với triều đình thì có thể kiểm soát được.
Nếu tin tức lũ lụt đến sớm nửa tháng, Hoàng Thượng sẽ không rơi vào thế bị động như vậy.
Để việc này xảy ra, cần đáp ứng ba điều kiện, trong đó không thể thiếu điều kiện nào: thứ nhất, thời điểm Hoàng Thượng biết được thảm họa; thứ hai, xóa sạch mọi manh mối có thể điều tra được; thứ ba, mối quan hệ với mỏ quan cấp dưới nào đó.
Sau khi phân loại các manh mối, Tô Mạch Ức phát hiện, chỉ có Tống Chính Hành mới có khả năng như vậy trong số các quan lớn trong triều.
Ông làm quan mấy chục năm, phụng dưỡng hai đời quân vương. Vào triều đại trước, ông từng nhậm chức thứ sử ở Hồng Châu, nơi khai thác mỏ rất phát triển. Sau đó được tiên đế điều chuyển làm Hình Bộ thị lang, không lâu sau thì được thăng lên làm Hình Bộ thượng thư, được Hoàng Thượng phong là Trung Thư Lệnh.
Nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng không có bằng chứng, thậm chí không có động cơ. Một trọng thần trong triều, đương nhiên Đại Lý Tự không thể tùy tiện thẩm vấn. Cuối cùng, cũng chỉ có thể cài người cung cấp thông tin vào trong phủ của ông, chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Về vụ án của Vương Hổ, Tống Chính Hành là nạn nhân.
Hiện trường vụ án không nằm trong phủ của ông, không thể khám xét.
Trước đó ông chỉ trả lời câu hỏi một lần, làm ra vẻ vô cùng đau buồn không biết phải làm gì, quay đi quay lại chỉ giải thích một số điều vô ích.
Bây giờ, chỉ cần ông lấy cớ mất đi người yêu, tránh bị tổn thương để từ chối không gặp, Tô Mạch Ức không tìm được lý do để tới thẩm vấn ông.
Vì vậy, mấy ngày nay, bên phía Tống Chính Hành không có bất kỳ đột phá nào.
Không thể cứ ngồi chờ chết.
Tô Mạch Ức kiềm chế cảm xúc, ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh nói: "Tối nay trời tối, đi tới thăm dò Tống phủ với ta."
Diệp Thanh trợn to hai mắt, cảm thấy đề nghị này quá mạo hiểm, "Đại, đại nhân muốn đích thân đi à?"
Tô Mạch Ức nhìn hắn, xuýt nữa lộ ra sự khinh thường, "Ở Đại Lý Tự, ngươi là người duy nhất ta hoàn toàn tin tưởng."
Diệp Thanh rất cảm động, hai mắt đỏ hoe, đang định cảm ơn sự nâng đỡ của Tô đại nhân, thì nghe giọng nói lạnh lùng của Tô Mạch Ức vang lên.
Hắn nói: "Nhưng đầu óc của ngươi không tốt, cho nên ta đành làm một mình."
Diệp Thanh: "......"
*
Màn đêm buông xuống, một vầng trăng khuyết treo nơi chân trời.
Lâm Vãn Khanh dành cả ngày hôm nay ở Bình Khang phường, hỏi các hoa nương kỹ lưỡng về những điều mà nàng chưa kịp hỏi hôm qua.
Đã qua giờ ăn tối, nàng chưa kịp dùng bữa nên gọi một tô mì hoành thánh từ một quán nhỏ ven đường.
Nàng vừa ăn vừa lật quyển sách nhỏ trên tay, vẽ vòng tròn xung quanh những nam tử mà các nạn nhân đều quen biết.
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên bên tai.
Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu nhìn, thấy một số xe ngựa chậm rãi dừng ở cửa của một tòa phủ trạch cách đó không xa, xung quanh có rất nhiều người.
Tống phủ?
Nàng thầm rùng mình, đặt đũa xuống hỏi: "Phía trước là phủ đệ của đại quan Trung Thư Lệnh Tống đại nhân phải không?"
Người bán hàng rong trả lời phải mà không ngẩng đầu.
Lâm Vãn Khanh không khỏi nhìn lần thứ hai.
Sau khi xe ngựa dừng lại, người bên cạnh ba chân bốn cẳng chuyển đồ, trông có vẻ là một đoàn hí kịch nhỏ có phong thuỷ tốt. Hẳn là vì chuyện của Triệu di nương lúc trước, muốn tới Tống phủ để quét sạch vận rủi.
Lâm Vãn Khanh mỉm cười, cảm thấy mình mắc bệnh nghề nghiệp nghiêm trọng, vừa định quay mặt đi chỗ khác, đột nhiên nhìn thấy một thị nữ mặc váy xanh đi từ trong phủ ra chào đón.
Bởi vì khoảng cách quá xa, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng Lâm Vãn Khanh thấy rõ đặc điểm trên người nàng.
Nàng đi bộ lắc lư nhiều hơn người bình thường, nhìn dáng vẻ hẳn là chân khập khiễng.
Một sợi dây trong đầu nàng chợt thắt lại.
Lâm Vãn Khanh vội vàng đặt đũa xuống, đi dọc theo con phố đến dưới gốc cây đại thụ bên cửa hông của Tống phủ.
Thị nữ kia không phát hiện ra nàng, chỉ huy cả đoàn người chuyển thứ này thứ kia rồi vào phủ.
Trời càng ngày càng tối, gánh hát có mười mấy người chen chúc ồn ào.
Lâm Vãn Khanh đục nước béo cò, đi theo những người dọn đồ vào Tống phủ với các nhạc cụ trên xe.
Bọn họ đi qua chính viện, dọc theo hành lang tới hậu trạch của phủ đệ, chất đống đồ trên tay trong một gian phòng nhỏ, đi theo quản sự để sắp xếp sân khấu.
Lâm Vãn Khanh nhanh chóng lặng lẽ đi vòng sang phía bên kia của căn phòng, đi theo tỳ nữ khập khiễng chân từ xa.
Nàng mới vừa vào, đại khái nhớ kỹ sơ đồ bố trí của viện, tránh vài thủ vệ canh cửa, đi theo nàng tới bên ngoài một sảnh chính của biệt viện.
Thị nữ đẩy cửa đi vào.
Lâm Vãn Khanh vốn dĩ muốn tiếp tục ở đây, chờ gánh hát rời đi sau khi dựng xong sân khấu thì mới trà trộn, cho đến khi phía sang vang lên một giọng nói non nớt hạch hỏi: "Ngươi là ai?"
Là một đứa trẻ choai choai, một tay cầm đồ chơi làm bằng đường, ngẩng đầu cau mày nhìn nàng.
Lâm Vãn Khanh nghẹn lời, không biết trả lời thế nào. Trong lúc do dự, đứa trẻ đột nhiên hét lên.
Giọng trẻ con cao vút và bén nhọn, có sức xuyên thấu rất mạnh.
Lâm Vãn Khanh muốn che miệng cậu bé, nhưng cậu khóc lóc chạy đi, đuổi theo chẳng phải tương đương với chịu chết?
Nàng cân nhắc một chút, quyết định tìm một nơi để trốn trước.
Có một căn phòng nhỏ phía trước mười bước, tối om không có đèn, nhất định không có người.
Nàng tìm đúng vị trí, đến bên dưới một cửa sổ mở hờ, chống cánh tay nhảy vào trong.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của bọn gia đinh đuổi theo và tiếng người ồn ào.
Lâm Vãn Khanh lo lắng bọn họ sẽ phá cửa vào, dưới ánh trăng mờ ảo, nàng chạm vào một cánh cửa gỗ.
Nàng đưa tay rờ vài lần, phát hiện đó là một tủ quần áo cao lớn, âm thầm đo một chút, nhét nàng vào cũng không thành vấn đề.
Tiếng bước chân đã tới cửa, có người lấy chìa khóa ra mở, ổ khóa bằng đồng phát ra tiếng lạch cạch đáng sợ.
Lâm Vãn Khanh không hề nghĩ nhiều thêm, lúc mở tủ quần áo ra, một cánh tay đột ngột duỗi ra từ bên trong, kéo tay nàng vào trong tủ!
Cửa gỗ bị đẩy ra, trong phòng yên tĩnh như cũ.
Bọn gia đinh giơ đuốc đi khắp nơi, kiếm trên tay đập bang bang lên đồ đạc.
Lâm Vãn Khanh ở trong tủ quần áo sợ đến choáng váng.
Sau khi người nọ kéo nàng vào, hắn ấn vào động mạch chủ trên cổ tay nàng, tay còn lại đang bịt chặt miệng nàng.
Chuyện gì đang xảy ra?!
Chẳng lẽ ngoài nàng ra, còn có kẻ ăn không ngồi rồi, vô công rỗi nghề chạy tới phủ đệ của đại quan tam phẩm để tìm cái chết?!
Lâm Vãn Khanh chửi thầm trong lòng, nhưng thân thể cứng ngắt không dám nhúc nhích.
Sợ bị phát hiện, sợ bị giết, giữa những dao động trong nội tâm, một lớp mồ hôi nhanh chóng chảy xuống lưng.
"Đừng lên tiếng," bên tai nóng lên, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, rất quen thuộc.
Lâm Vãn Khanh giật mình, muốn quay đầu lại nhìn, nhưng bị người nọ đè lại.
"Đừng nhúc nhích!" Hắn có chút không kiên nhẫn, bàn tay đang bóp chặt động mạch tay của nàng càng siết chặt hơn.
Lúc này gia đinh đã tìm kiếm một vòng, không thấy gì nên chuẩn bị rời đi.
Một giọng nói đột nhiên dừng lại khi đi tới tủ quần áo, ngay sau đó, Lâm Vãn Khanh thấy một chùm lửa phát ra từ khe hở của tủ quần áo.
Không hay rồi! Hắn muốn mở tủ quần áo!
Người phía sau dường như cũng nhận ra, hơi buông lỏng tay nàng, đẩy nàng về phía trước.
Không phải chứ, vị sau lưng này chuẩn bị ném nàng ra ngoài khi có người mở cửa, sau đó chờ cơ hội trốn thoát đúng không?!
"Các ngươi đang làm gì?!" Ngoài cửa vang lên một giọng nữ sắc bén, tiếp theo là tiếng bước chân hỗn loạn.
Những người có mặt dừng tìm kiếm, cung kính chào nàng: "Vương di nương."
Lâm Vãn Khanh chỉ cảm thấy trái tim sắp vọt ra khỏi cổ họng thoáng chốc buông lỏng vài phần, xem ra tạm thời sẽ không bị đẩy ra.
"Phòng ngủ của ta, hạ nhân như các ngươi có thể tùy tiện vào hay sao?!"
"Không phải, di nương," một tia sáng lóe lên trước khe hở của tủ quần áo, một nam nhân giải thích: "Vừa rồi tiểu thiếu gia nói đã nhìn thấy người đáng sợ, Lý di nương bảo chúng tiểu nhân đến xem."
Vương di nương cười lạnh, "Lý di nương là cái thứ gì? Tối nay trong phủ vốn có gánh hát tới dựng sân khấu, thấy một hai người lạ là rất bình thường. Tiểu thiếu gia chuyện bé xé ra to, các ngươi cũng điên theo hay sao?!"
Mọi người nghẹn lời, không hề lên tiếng.
"Biến đi!" Cùng với tiếng hét chói tai của Vương di nương, âm thanh đồ sứ vỡ vụn vang lên.
Sau đó ánh lửa tắt dần, đó là sự chuyển động của mọi người ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Vãn Khanh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng dịu đi, thở nhẹ ra một hơi.
Nàng cảm thấy người phía sau run lên, sau đó hoài nghi hỏi: "Lâm Vãn Khanh?"
Úi chà...... Đáng lẽ nên nghĩ ra từ lâu, ngoài Đại Lý Tự Khanh Tô đại nhân, còn có ai có thể đến thăm Tống phủ vào ban đêm mà không biết trời cao đất dày như vậy?
Lúc này trong phòng đã thắp nến, Lâm Vãn Khanh xoay người gật đầu, qua ánh sáng yếu ớt, nhìn thấy ánh mắt bất lực của Tô Mạch Ức.
Sau khi xác nhận, cả hai đều yên tâm hơn một chút.
Đang định tìm cách thoát thân ngay bây giờ, thì nghe giọng nói mềm mại của Vương di nương nũng nịu gọi nơi nào đó trong phòng: "Tam Lang."
"......" Hai người đồng thời giật mình, đây là tình huống gì?!
Được Tô đại nhân cho phép, Lâm Vãn Khanh mở một khe hở cho cánh cửa gỗ trước mặt.
Chỉ một cái liếc mắt, cả hai lại căng thẳng với mức độ khác nhau.
Một nam tử ăn mặc chỉnh tề xuất hiện sau rèm giường của Vương di nương!
Thảo nào, chả trách vừa rồi nàng phản ứng mạnh như thế, hóa ra trong lòng cũng có ma!
"Tam Lang ~" Giọng nói của nữ tử trước mắt mềm mại, ướt át như sắp chảy nước.
Nàng chậm rãi đi về phía nam nhân đang ngồi ở mép giường, dưới ánh nến là đồi núi tuyết nhấp nhô dưới lớp gấm.
"Chàng không tới chính đường xem kịch với lão gia, đến đây làm gì? Xuýt nữa là bị phát hiện." Giọng điệu của nàng oán trách, nhưng âm thanh rõ ràng lại dụ dỗ.
Người trên giường nhìn nàng cười ngả ngớn, trên tay dùng sức, ôm người vào lòng.
Một tay hắn vuốt ve gò má trắng nõn của nàng, tay kia khó khăn đưa vào giữa hai chân của nữ nhân đang cố tình kẹp chặt.
"Lão đông tây cha ta hiện giờ khó có thể tự bảo vệ bản thân, cả ngày đối phó cũng vô dụng. Chi bằng tới đây vui vẻ......" Vừa nói hắn vừa di chuyển những ngón tay thon dài, trêu chọc nữ nhân rên rỉ một loạt.
"Mấy ngày không tới, Thanh Thanh có nghĩ đến Tam Lang không?"
Nam nhân vừa nói chuyện, vừa tự cởi dây quần. Mới thả ra, một vật màu tím đen giữa hai chân hắn gấp gáp vươn ra, trừng mắt nhìn, xung quanh nổi đầy gân xanh.
"Mở rộng chân ra, để Tam Lang đi vào cho sảng khoái."
Lâm Vãn Khanh ở trong tủ quần áo không kịp phản ứng tình huống trước mắt, cả người sững sờ như tượng đá......
Thứ mẫu và nhi tử chơi đùa, nàng và Tô Mạch Ức xem......
Quá kích thích......
—
Lời tác giả:
Lần đầu tiên Lâm Vãn Khanh và Tô đại nhân cùng nhau xem live show nóng bỏng. Mọi người có nghĩ rằng Tô đại nhân sẽ sụp đổ hay không? Ha ha ha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.