Chương 197: Âm Dương Hợp Hoan Tông
Tiên Tử Nhiêu Mệnh
07/05/2013
Trong nội tâm chẳng những không xem thường tiểu tử áo trắng này, ngược lại càng bắt đầu cảnh giác với nữ tử họ Đạm Đài kia. Thiên Âm Cung, chẳng những khác biệt một chính một tà với Âm Sát Tông mà song phương còn có rất nhiều hiềm khích. Cái Tiểu tử áo trắng Đông Lai kia có lẽ cũng không phải nhân vật đơn giản, nhưng có thể khiến hắn ngậm bồ hòn như vậy thì có thể không lợi hại sao?
Bất quá, nói đi cũng phải nói lại. Dù các tông phái đỉnh cấp trong thiên hạ liên kết lại, tạo thành trận doanh đồng nhất thì vẫn ngẫu nhiên có hiềm khích. Cũng không phải ai cũng kết hảo hữu với nhau, hai trận doanh lớn tầm đó cũng không có hảo hảo ở chung qua. Như hiện tại, cũng không có tranh đấu gì quá lớn. Chỉ có tranh đấu nhỏ thì coi như là thiên đại bình yên rồi. Tựa như Âm Sát Tông cùng với tứ đại đỉnh cực chính phái thì không có nhà nào là không có cừu hận. Nếu không thì một Kim Đan của cái gọi là Nhạc tinh lâu Lang gia sơn kia cũng không có khả năng báo thù vô vọng, tìm chết tại lễ mừng Thiên Ma như vậy. Quả thật không thể nghĩ ra!
Thấy Lôi Động tựa hồ như không hề biết tên người nào ở trước mặt, Thích Phỉ Phỉ liền hảo tâm truyền âm, giới thiệu cho hắn một phen. Tên thư sinh Tiêu Dao phái khí độ bất phàm kia tên là Vương Huy, chính là tử tôn hậu duệ của một lão tổ tông Nguyên Anh Tiêu Dao phái, bởi vì từ nhỏ tư chất vốn không tầm thường, cho nên được lão tổ tông Nguyên Anh kia bồi dưỡng như là bảo bối trong lòng.
Không cần nói cũng biết mục đích chính là muốn hắn kế thừa y bát.
Xuất thân như thế, tự nhiên nhìn thấy loại tư chất bình thường như Lôi Động. Tất nhiên là hắn không thích rồi. Mà nam tử trẻ tuổi áo trắng kia tên là Mỹ Đông Lai, xuất thân không có gì đáng chú ý, xa xa không hiển hách bằng gã Vương Huy kia. Chỉ là một đệ tử gia tộc tu tiên bình thường dưới Lang gia sơn, nhưng bởi vì tư chất thật sự quá tốt cho nên gia tộc tu tiên kia sợ chậm trễ đến tiền đồ của hắn, từ nhỏ đã đưa hắn đến Lang gia sơn, bái nhập làm môn hạ của một gã trưởng lão Kim Đan hậu kỳ. Khổ tâm tu luyện đến nay, chính là đệ tử cao cấp nhất trong thế hệ đồng lứa tại Lang gia sơn.
Mà nam tử tóc đỏ Ma Ngục Tông bên này tên là Lệ Hồn Thiên, là một gã có tính tình cực kỳ cổ quái.
Nghe nói trước kia hắn xuất thân từ Thiên Âm Cung, nhưng từ trước đến nay Thiên Âm Cung chỉ lấy nữ đệ tử. Đối với người thuộc thế lực dưới trướng xuất thân từ linh căn nam tính như hắn, thường thường đều trao đổi với Kim Cương tự. Bởi vì Kim Cương tự là nơi chỉ nhận nam đệ tử.
Nhưng mà lúc ấy hắn lại không muốn bái nhập Kim Cương Tự. Tuổi còn nhỏ mà đã thừa ban đêm chạy trốn. Mặc dù chỉ là lần đầu hắn phạm sai lầm, nhưng sau khi bỏ chạy thì chỉ sợ không thể hi vọng được tông phái tu tiên nào đó thu nhận nữa rồi. Nào có thể đoán được hắn tựa hồ trời sinh có duyên với Ma Ngục Tông, cơ duyên xảo hợp như thế nào mà lại gặp phải một gã trưởng lão Kim Đan Ma Ngục Tông, mang hắn về Ma Ngục Tông không đến hai năm, hắn liền bộc lộ tài năng trong đám bạn đồng trang lứa.
Ma Ngục Tông sợ tiểu tử này là người Thiên Âm cung nằm vùng, thuận đường đưa toàn bộ người nhà của hắn vào trong Ma Ngục Tông.
Bất quá, Lôi Động xem ra khả năng nằm vùng của tên này là cực kỳ thấp, chắc hẳn Ma Ngục Tông cũng không muốn như vậy. Dù sao thì một gã có tư chất cực kỳ tốt như hắn là cực kỳ hiếm thấy, nếu thực sự là nằm vùng thì chẳng phải là phí một thân tài năng hay sao? Như thế thì không chỉ Kim Cương Tự mất đi một lương tài mà Ma Ngục Tông cũng vô duyên vô cớ mất đi một đồ đệ cực kỳ có tiềm lực. Khiến Kim Cương Tự phiền muộn nhất chính là, nữ tử gọi là Đạm Đài Băng Vân kia lại xuất thân từ một thế lực trong phạm vi Kim Cương Tự.
Nữ nhân này tựa hồ đặc biệt ưa thích bát quái, hoặc là nàng đặc biệt lưu ý tình báo cho nên đều nghiên cứu tinh tường lai lịch của mỗi người. Đương nhiên, giới hạn chính là cao thủ đứng đầu đồng nhất với nàng.
Đối với Lôi Động thì nàng chỉ nghe nói qua đại khái cái tên này. Cụ thể không có gì ấn tượng. Nhân loại là như thế, có rất ít người chú ý đến thứ mình dẫm nát dưới chân, hoặc là ánh mắt hướng về phía trước, hoặc là nhìn lên trên.
Mà Lý Nhất Kiếm bên kia phảng phất đã truyền âm nói chuyện xong với Minh chủ, hai người nhao nhao xem xét Lôi Động, thần niệm Lôi Động tăng lên, thậm chí có cảm giác xem xét, không khỏi quay đầu về hướng bọn hắn, khẽ gật đầu một cái. Hành động của hắn khiến Lý Nhất Kiếm và Minh chủ không khỏi hai mặt nhìn nhau, thật không ngờ thần niệm tiểu tử này lại nhạy cảm như vậy. Tâm tư Minh chủ vốn không nguyện ý để Lôi Động tiến vào, thoáng cái đã buông lỏng rất nhiều, trầm ngưng một lát, sau đó khẽ gật đầu.
Mọi người đợi không bao lâu, bên ngoài lại có một người tiến vào, là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đến.
Ánh mắt mọi người kể cả Lôi Động đều như có như không nhìn về phía cửa ra vào.
Chỉ thấy một hòa thượng trẻ tuổi cao lớn, cường tráng tiến vào.
- Quả nhiên là tiểu hòa thượng này.
Con mắt Lôi Động có chút nhíu lại, cười lạnh trong nội tâm.
Hòa thượng đến nơi này, cũng không dám ném thể diện Kim Cương tự đi. Dựa theo lễ tiết quy củ vãn bối, cúi thấp đầu vấn an Minh chủ Liên minh Thiên Đạo Thương Lan Tử. Trên thực tế, trước tiên không nói tới thân phận Thương Lan Tử, hiện giờ tu vi hắn là Kim Đan trung kỳ, đủ để bất kỳ kẻ nào ở đây đều sinh ra vẻ kính sợ trong nội tâm.
Xuất thân tốt là một chuyện, nhưng thái độ đối với cường giả thì lại là một chuyện khác. Bất kỳ một người nào tu luyện tới Kim Đan đại đạo mà nói chỉ dựa vào thiên phú thì hoàn toàn không đáng tin cậy.
Không có nghị lực hơn người, không liều mạng cố gắng, không tiếc trả giá thì tuyệt không có khả năng tiến xa như vậy.
Sau khi thực hiện hết lễ tiết, hòa thượng nhìn lướt qua những người đang ngồi ở đây, lúc ánh mắt quét tới người Lôi Động thì cười lạnh nói:
- Thằng nhãi con Âm Sát Tông, thực lực không tệ.
- Con lừa trọc Kim Cương Tự, thực lực cũng không tệ.
Lôi Động như thế nào chịu yếu thế, không chút khách khí đáp lễ một câu.
Hòa thượng lại hừ một tiếng cả giận, nhưng hắn cũng không dám phát tác ở chỗ này. Ngược lại Vương Huy kia có chút kỳ lạ liếc nhìn Lôi Động, bờ môi hắn khẽ nhúc nhích. Hiển nhiên là muốn hỏi hòa thượng chuyện gì xảy ra.
Lúc này thanh âm của Thích Phỉ Phỉ lại truyền đến bên tai Lôi Động:
- Hòa thượng kia tên là Giới Khứu, Lôi sư huynh có xung đột với hắn à?
- Chỉ là tùy tiện động tay mà thôi, không có gì đâu.
Lôi Động thuận miệng trả lời một câu, lại cười lạnh nói:
- Giới Khứu? Gọi là Giới Sân thì đúng hơn.
Thích Phỉ Phỉ có chút cảnh giác nhìn thoáng qua Giới Khứu, truyền âm nói:
- Lôi sư huynh phải cẩn thận, hòa thượng kia vốn là Giới Sân, nhưng vì từ nhỏ đã cực kỳ hiếu chiến, dạy mãi không vẫn không sửa nên mới đổi lại như vậy. Ngươi bị hắn cuốn lấy thì có chút phiền phức rồi.
Bất quá, nói đi cũng phải nói lại. Dù các tông phái đỉnh cấp trong thiên hạ liên kết lại, tạo thành trận doanh đồng nhất thì vẫn ngẫu nhiên có hiềm khích. Cũng không phải ai cũng kết hảo hữu với nhau, hai trận doanh lớn tầm đó cũng không có hảo hảo ở chung qua. Như hiện tại, cũng không có tranh đấu gì quá lớn. Chỉ có tranh đấu nhỏ thì coi như là thiên đại bình yên rồi. Tựa như Âm Sát Tông cùng với tứ đại đỉnh cực chính phái thì không có nhà nào là không có cừu hận. Nếu không thì một Kim Đan của cái gọi là Nhạc tinh lâu Lang gia sơn kia cũng không có khả năng báo thù vô vọng, tìm chết tại lễ mừng Thiên Ma như vậy. Quả thật không thể nghĩ ra!
Thấy Lôi Động tựa hồ như không hề biết tên người nào ở trước mặt, Thích Phỉ Phỉ liền hảo tâm truyền âm, giới thiệu cho hắn một phen. Tên thư sinh Tiêu Dao phái khí độ bất phàm kia tên là Vương Huy, chính là tử tôn hậu duệ của một lão tổ tông Nguyên Anh Tiêu Dao phái, bởi vì từ nhỏ tư chất vốn không tầm thường, cho nên được lão tổ tông Nguyên Anh kia bồi dưỡng như là bảo bối trong lòng.
Không cần nói cũng biết mục đích chính là muốn hắn kế thừa y bát.
Xuất thân như thế, tự nhiên nhìn thấy loại tư chất bình thường như Lôi Động. Tất nhiên là hắn không thích rồi. Mà nam tử trẻ tuổi áo trắng kia tên là Mỹ Đông Lai, xuất thân không có gì đáng chú ý, xa xa không hiển hách bằng gã Vương Huy kia. Chỉ là một đệ tử gia tộc tu tiên bình thường dưới Lang gia sơn, nhưng bởi vì tư chất thật sự quá tốt cho nên gia tộc tu tiên kia sợ chậm trễ đến tiền đồ của hắn, từ nhỏ đã đưa hắn đến Lang gia sơn, bái nhập làm môn hạ của một gã trưởng lão Kim Đan hậu kỳ. Khổ tâm tu luyện đến nay, chính là đệ tử cao cấp nhất trong thế hệ đồng lứa tại Lang gia sơn.
Mà nam tử tóc đỏ Ma Ngục Tông bên này tên là Lệ Hồn Thiên, là một gã có tính tình cực kỳ cổ quái.
Nghe nói trước kia hắn xuất thân từ Thiên Âm Cung, nhưng từ trước đến nay Thiên Âm Cung chỉ lấy nữ đệ tử. Đối với người thuộc thế lực dưới trướng xuất thân từ linh căn nam tính như hắn, thường thường đều trao đổi với Kim Cương tự. Bởi vì Kim Cương tự là nơi chỉ nhận nam đệ tử.
Nhưng mà lúc ấy hắn lại không muốn bái nhập Kim Cương Tự. Tuổi còn nhỏ mà đã thừa ban đêm chạy trốn. Mặc dù chỉ là lần đầu hắn phạm sai lầm, nhưng sau khi bỏ chạy thì chỉ sợ không thể hi vọng được tông phái tu tiên nào đó thu nhận nữa rồi. Nào có thể đoán được hắn tựa hồ trời sinh có duyên với Ma Ngục Tông, cơ duyên xảo hợp như thế nào mà lại gặp phải một gã trưởng lão Kim Đan Ma Ngục Tông, mang hắn về Ma Ngục Tông không đến hai năm, hắn liền bộc lộ tài năng trong đám bạn đồng trang lứa.
Ma Ngục Tông sợ tiểu tử này là người Thiên Âm cung nằm vùng, thuận đường đưa toàn bộ người nhà của hắn vào trong Ma Ngục Tông.
Bất quá, Lôi Động xem ra khả năng nằm vùng của tên này là cực kỳ thấp, chắc hẳn Ma Ngục Tông cũng không muốn như vậy. Dù sao thì một gã có tư chất cực kỳ tốt như hắn là cực kỳ hiếm thấy, nếu thực sự là nằm vùng thì chẳng phải là phí một thân tài năng hay sao? Như thế thì không chỉ Kim Cương Tự mất đi một lương tài mà Ma Ngục Tông cũng vô duyên vô cớ mất đi một đồ đệ cực kỳ có tiềm lực. Khiến Kim Cương Tự phiền muộn nhất chính là, nữ tử gọi là Đạm Đài Băng Vân kia lại xuất thân từ một thế lực trong phạm vi Kim Cương Tự.
Nữ nhân này tựa hồ đặc biệt ưa thích bát quái, hoặc là nàng đặc biệt lưu ý tình báo cho nên đều nghiên cứu tinh tường lai lịch của mỗi người. Đương nhiên, giới hạn chính là cao thủ đứng đầu đồng nhất với nàng.
Đối với Lôi Động thì nàng chỉ nghe nói qua đại khái cái tên này. Cụ thể không có gì ấn tượng. Nhân loại là như thế, có rất ít người chú ý đến thứ mình dẫm nát dưới chân, hoặc là ánh mắt hướng về phía trước, hoặc là nhìn lên trên.
Mà Lý Nhất Kiếm bên kia phảng phất đã truyền âm nói chuyện xong với Minh chủ, hai người nhao nhao xem xét Lôi Động, thần niệm Lôi Động tăng lên, thậm chí có cảm giác xem xét, không khỏi quay đầu về hướng bọn hắn, khẽ gật đầu một cái. Hành động của hắn khiến Lý Nhất Kiếm và Minh chủ không khỏi hai mặt nhìn nhau, thật không ngờ thần niệm tiểu tử này lại nhạy cảm như vậy. Tâm tư Minh chủ vốn không nguyện ý để Lôi Động tiến vào, thoáng cái đã buông lỏng rất nhiều, trầm ngưng một lát, sau đó khẽ gật đầu.
Mọi người đợi không bao lâu, bên ngoài lại có một người tiến vào, là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đến.
Ánh mắt mọi người kể cả Lôi Động đều như có như không nhìn về phía cửa ra vào.
Chỉ thấy một hòa thượng trẻ tuổi cao lớn, cường tráng tiến vào.
- Quả nhiên là tiểu hòa thượng này.
Con mắt Lôi Động có chút nhíu lại, cười lạnh trong nội tâm.
Hòa thượng đến nơi này, cũng không dám ném thể diện Kim Cương tự đi. Dựa theo lễ tiết quy củ vãn bối, cúi thấp đầu vấn an Minh chủ Liên minh Thiên Đạo Thương Lan Tử. Trên thực tế, trước tiên không nói tới thân phận Thương Lan Tử, hiện giờ tu vi hắn là Kim Đan trung kỳ, đủ để bất kỳ kẻ nào ở đây đều sinh ra vẻ kính sợ trong nội tâm.
Xuất thân tốt là một chuyện, nhưng thái độ đối với cường giả thì lại là một chuyện khác. Bất kỳ một người nào tu luyện tới Kim Đan đại đạo mà nói chỉ dựa vào thiên phú thì hoàn toàn không đáng tin cậy.
Không có nghị lực hơn người, không liều mạng cố gắng, không tiếc trả giá thì tuyệt không có khả năng tiến xa như vậy.
Sau khi thực hiện hết lễ tiết, hòa thượng nhìn lướt qua những người đang ngồi ở đây, lúc ánh mắt quét tới người Lôi Động thì cười lạnh nói:
- Thằng nhãi con Âm Sát Tông, thực lực không tệ.
- Con lừa trọc Kim Cương Tự, thực lực cũng không tệ.
Lôi Động như thế nào chịu yếu thế, không chút khách khí đáp lễ một câu.
Hòa thượng lại hừ một tiếng cả giận, nhưng hắn cũng không dám phát tác ở chỗ này. Ngược lại Vương Huy kia có chút kỳ lạ liếc nhìn Lôi Động, bờ môi hắn khẽ nhúc nhích. Hiển nhiên là muốn hỏi hòa thượng chuyện gì xảy ra.
Lúc này thanh âm của Thích Phỉ Phỉ lại truyền đến bên tai Lôi Động:
- Hòa thượng kia tên là Giới Khứu, Lôi sư huynh có xung đột với hắn à?
- Chỉ là tùy tiện động tay mà thôi, không có gì đâu.
Lôi Động thuận miệng trả lời một câu, lại cười lạnh nói:
- Giới Khứu? Gọi là Giới Sân thì đúng hơn.
Thích Phỉ Phỉ có chút cảnh giác nhìn thoáng qua Giới Khứu, truyền âm nói:
- Lôi sư huynh phải cẩn thận, hòa thượng kia vốn là Giới Sân, nhưng vì từ nhỏ đã cực kỳ hiếu chiến, dạy mãi không vẫn không sửa nên mới đổi lại như vậy. Ngươi bị hắn cuốn lấy thì có chút phiền phức rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.