Chương 929: Đấu giá phong vân. (3-4)
Tiên Tử Nhiêu Mệnh
14/06/2013
Hai người nhất tề hung hăng trợn mắt với Lôi Động, phảng phất là hận chết hắn. Đối với người như thế hận, Lôi Động là nửađiểm cảm giác cũng không có, bốn vạn linh thạch cũng tốt, một vạn linh thạch cũng được, với hắn mà nói thực không có gì khác biệt.
Ngô Kỵ cũng là hấp một ngụm lãnh khí, dở khóc dở cười truyền âm nói với Lôi Động:
- Huynh đệ, linh thạch ngươi cho phép ngu huynh nợ vài năm, bằng không e là nhất thời không trả nổi.
- Vậy thì từ từ trả là được.
Lôi Động cũng là cười:
- Tại hạ cũng cho Ngô huynh một kỳ hạn, đó chính là Ngô huynh trước Nguyên Anh kỳ không được trả linh thạch này, chỉ sau khiđạt được Nguyên Anh kỳ mới được trả.
- Đinh huynh...
Ngô Kỵ ngạc nhiên.
- Coi như Đinh mỗ cấp Ngô huynh một phần lễ vật là được.
Lôi Động không để ý nói.
Rất nhanh, nữ tử số tám kia liền được chấp sự Trúc Cơ cung kínhđưa tới trước mặt Lôi Động. Lôi Động xuất bốn vạn linh thạch, đãlà một giá cực cao, không ai rửng mỡ cùng hắn tranh đấu tiếp. Nếu nhân gia hất tay bỏ đi, vậy chẳng phải để mình hãm hại vào? Cái này có thể có Nguyên Anh cấp tu sĩ tọa trấn. Không ai dám ra giá lại không trả linh thạch, đó thuần túy là tìm đường chết.
Lôi Động cũng là mcujt iêu của chúng nhân, nhất là Nguyên Anh tu sĩ vẻ mặt cương thi kai, dưới ánh mắt nghiêm khắc, từ trữ vật giới chỉ lấy ra bốn mai Thượng phẩm linh thạch, giao cho Trúc Cơ chấp sự. Kể từ đó, vật bán đấu giá này liền thuộc sở hữu của LôiĐộng. Nguyên Anh tu sĩ cũng là thu hồi nhãn thần.
Đương nhiên, Nguyên Anh tu sĩ cũng bất quá là Nguyên Anh sơ giai mà thôi, cho dù là áp bách nhãn thần đối với Lôi Động lại chẳng có chút cảm giác. Nguyên Anh tu sĩ hoặc yêu thú cấp bậc tương tự, chết dưới tay Lôi Động đã không biết bao nhiêu. Chỉcần không hình thành số lượng quy mô nhất định, đối với LôiĐộng mà nói, thuần túy chính là gà đất chó sứ mà thôi.
Đối với nữ tử số tám kia, Lôi Động cũng là chẳng thèm liếc mắt nhìn, chỉ đối với nàng thản nhiên nói:
- Sau này, ngươi liền đi theo vị Kim Đan tiền bối này.
Trên thực tế cũng là như vậy, lấy thực lực và cấp bậc hiện này của Lôi Động, đâu cần tốn linh thạch mua hầu gái. Chỉ cần hắn muốn, hơn một nghìn cũng có thể tìm được. Hơn nữa Lôi Động xem ra, nữ tử này tuy rằng cũng xinh đẹp, thế nhưng so với đám thê tử của mình, lại thua kém không biết bao nhiêu lần, ngay cảCông Tôn Tình đều xa xa thua kém.
Nàng kia yên lặng đứng phía sau Ngô Kỵ, ngay cả nửa điểm phản kháng cũng không có. Trên thực tế, nàng đã đem chính mình ra bán, đó là hoàn toàn đánh mắt quyền khống chế số phận của bản thân. Lúc này, nàng duy nhất có thể cầu khẩn đó là tiền bối mà mình đi theo, không phải hạng người cùng hung cực ác, số phận không đến mức quá đau khổ mà thôi.
Làm xong việc này, mục tiêu của Lôi Động tạm thời cũng hoàn thành, lười nghe Ngô Kỵ làm sao an ủi người ta, chậm rãi nhắm mắt lại tu dưỡng tâm thần. tai nghe từng kiện vật phẩm bán đấu giá, không ngừng đựa đưa ra. Trên thực tế, Lôi Động cũng vẫn quan tâm một người, đó là mục đích lớn cảu hắn lần này.
Đó là một nam tử mang mặt nạ Kiếm Hiệp Môn Trần Vân ngồi cách hắn hơn mười trượng. Chỉ bất quá hắn từ đầu tới cuối vẫn ngồi ở đó không nói gì, giống như khán giả.
Thẳng đến còn có vài món vật phẩm bán đấu giá, sắp đến lúc kết thúc, Lôi Động mới cảm ứng được một đạo âm ba, tựa hồ từ xa rơi vào trong tai của Trần Vân. Trần Vân thân thể có chút cứng ngắc đột nhiên hởi chấn động, nhãn thần trwor nên chăm chú.
- Kế tiếp muốn bán đấu giá một kiện bảo bối là Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc.
Nguyên Anh đấu giá sư ngữ khí bình thản nói, thế nhưng đám trợ thủ bên cạnh, cũng bắt đầu miệng nở hoa sen tuyên dương vật phẩm này. Rất nhiều tu sĩ đều lộ ra vẻ nghi ngờ, hiển nhiên không phải một mình Ngô Kỵ hướng về phía nó.
Người tu luyện Hỏa hệ công pháp rất nhiều, có thể được vật ấy cũng là vinh hạnh.
Nhưng Lôi Động lại không nghĩ như vậy, từ các loại biến hóa màphán đoán, hắn hầu như có thể khẳng định chắc chắn, Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc đó là vật Luyện Ngục Vực ba vị Ma tướng kia muốn, tinh phách của Hỏa Diễm Quân Chủ. Lôi Động không khỏi có chút hiếu kỳ từ xa quan sát Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc kia. Hình dáng như quả trứng, quanh thân có xích hồng sắc mỹ lệ, tản ra diễm nồng đậm. Hỏa Linh Ngọc Lôi Động không quen thuộc, nhưng có thể xác định, vật này khả năng lớn lên cùng Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc cực kỳ giống nhau. Bằng không cũng sẽ không bị hiểu lầm là Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc.
Theo một tiếng tra giá phát ra, từ giá quy định ba vạn linh thạch, bắt đầu tăng lên, rất nhanh liền đột phá năm vạn linh thạch, tăng tốc không giảm, tiếp tục tăng lên. Nhãn thần của Ngô Kỵ giờkhắc này cũng là nóng cháy, có lẽ là vật này vượt xa giá cả tâm lý của hắn, liền vẫn án binh bất động, chờ đợi giá cả chậm lại, lại tới một kích, đánh rơi ý chí của đối phương.
- Tám vạn linh thạch.
Theo một tiếng hô cao vút này, khiến hầu hết mọi người đều bịđánh lui, tốc độ tăng rốt cuộc giảm xuống. Ngô Kỵ đang chuẩn bịmở miệng, Trần Vân mang mặt mạ lại trả giá trước:
- Một nghìn vạn linh thạch.
Thanh âm khàn khàn không nhận thức được, hiển nhiên là tận lực cải biến, sợ bị người quen nhận ra.
Quả nhiên là vật ấy, Lôi Động hiện đã xác định chắc chắn. Cùng lúc đó, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi, sợ là Ngô Kỵ này thật sự vô duyên với vật ấy. Lấy công tác chuẩn bị đầy đủ của ba Luyện Ngục Ma tướng kia, thế tất phải được, là tuyệt đối sẽ không cho phép vật ấy bị những người khác bán đấu giá mất.
Một nghìn vạn linh thạch hầu như đã tiếp cận giá trị chân chính cực hạn của một quả Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc. Chúng nhân hấp một ngụm lãnh khí, tim đập trống lui quân. Nhưng giá này cũng bình thường, chỉ là không ai chiếm được tiện nghi mà thôi.
- Một nghìn hai vạn linh thạch.
Ngô Kỵ cũng là chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, trực tiếp mở miệng đãnâng lên hai vạn linh thạch. Như một kiếm khách muốn nhất cửđánh tan tâm lý của đối phương.
Nếu đổi lại là những người khác, có lẽ dưới một kích này của hắn tâm lý sẽ bị suy sụp hết, không dám ứng chiến. Thế nhưng, đáng tiếc, Ngô Kỵ hắn không ngờ tới hậu trường của đối phương chính là ba tên Luyện Ngục Ma tướng.
- Tiểu tử, ngươi dám tranh với ta sao? Nói cho ngươi, Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc này lão phu nhất định muốn, lão phu cùng ngươi liều mạng.
Trần Vân sắm vai gia hoả, đột nhiên cố làm ra vẻ gọi:
- Một nghìn năm vạn linh thạch.
Mẹ nó, điên rồi. Giá này đã vượt lên trước giá trị của Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc một khoảng lớn. Bất quá sự tình tương tự, trênđấu giá hội cũng là thường xuyên xảy ra. Có vài thứ, có lẽ chính là nhân gia đặc biệt cần đấy? Cũng có lẽ, không tranh bánh màn thầu cũng muốn tranh khẩu khí?
Ngô Kỵ con ngươi cũng co rút lại, thầm nghĩ may mà lần này chuẩn bị phi thường sung túc, bằng không sợ là sẽ vô duyên với Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc hiếm có này.
Ngô Kỵ cũng là hấp một ngụm lãnh khí, dở khóc dở cười truyền âm nói với Lôi Động:
- Huynh đệ, linh thạch ngươi cho phép ngu huynh nợ vài năm, bằng không e là nhất thời không trả nổi.
- Vậy thì từ từ trả là được.
Lôi Động cũng là cười:
- Tại hạ cũng cho Ngô huynh một kỳ hạn, đó chính là Ngô huynh trước Nguyên Anh kỳ không được trả linh thạch này, chỉ sau khiđạt được Nguyên Anh kỳ mới được trả.
- Đinh huynh...
Ngô Kỵ ngạc nhiên.
- Coi như Đinh mỗ cấp Ngô huynh một phần lễ vật là được.
Lôi Động không để ý nói.
Rất nhanh, nữ tử số tám kia liền được chấp sự Trúc Cơ cung kínhđưa tới trước mặt Lôi Động. Lôi Động xuất bốn vạn linh thạch, đãlà một giá cực cao, không ai rửng mỡ cùng hắn tranh đấu tiếp. Nếu nhân gia hất tay bỏ đi, vậy chẳng phải để mình hãm hại vào? Cái này có thể có Nguyên Anh cấp tu sĩ tọa trấn. Không ai dám ra giá lại không trả linh thạch, đó thuần túy là tìm đường chết.
Lôi Động cũng là mcujt iêu của chúng nhân, nhất là Nguyên Anh tu sĩ vẻ mặt cương thi kai, dưới ánh mắt nghiêm khắc, từ trữ vật giới chỉ lấy ra bốn mai Thượng phẩm linh thạch, giao cho Trúc Cơ chấp sự. Kể từ đó, vật bán đấu giá này liền thuộc sở hữu của LôiĐộng. Nguyên Anh tu sĩ cũng là thu hồi nhãn thần.
Đương nhiên, Nguyên Anh tu sĩ cũng bất quá là Nguyên Anh sơ giai mà thôi, cho dù là áp bách nhãn thần đối với Lôi Động lại chẳng có chút cảm giác. Nguyên Anh tu sĩ hoặc yêu thú cấp bậc tương tự, chết dưới tay Lôi Động đã không biết bao nhiêu. Chỉcần không hình thành số lượng quy mô nhất định, đối với LôiĐộng mà nói, thuần túy chính là gà đất chó sứ mà thôi.
Đối với nữ tử số tám kia, Lôi Động cũng là chẳng thèm liếc mắt nhìn, chỉ đối với nàng thản nhiên nói:
- Sau này, ngươi liền đi theo vị Kim Đan tiền bối này.
Trên thực tế cũng là như vậy, lấy thực lực và cấp bậc hiện này của Lôi Động, đâu cần tốn linh thạch mua hầu gái. Chỉ cần hắn muốn, hơn một nghìn cũng có thể tìm được. Hơn nữa Lôi Động xem ra, nữ tử này tuy rằng cũng xinh đẹp, thế nhưng so với đám thê tử của mình, lại thua kém không biết bao nhiêu lần, ngay cảCông Tôn Tình đều xa xa thua kém.
Nàng kia yên lặng đứng phía sau Ngô Kỵ, ngay cả nửa điểm phản kháng cũng không có. Trên thực tế, nàng đã đem chính mình ra bán, đó là hoàn toàn đánh mắt quyền khống chế số phận của bản thân. Lúc này, nàng duy nhất có thể cầu khẩn đó là tiền bối mà mình đi theo, không phải hạng người cùng hung cực ác, số phận không đến mức quá đau khổ mà thôi.
Làm xong việc này, mục tiêu của Lôi Động tạm thời cũng hoàn thành, lười nghe Ngô Kỵ làm sao an ủi người ta, chậm rãi nhắm mắt lại tu dưỡng tâm thần. tai nghe từng kiện vật phẩm bán đấu giá, không ngừng đựa đưa ra. Trên thực tế, Lôi Động cũng vẫn quan tâm một người, đó là mục đích lớn cảu hắn lần này.
Đó là một nam tử mang mặt nạ Kiếm Hiệp Môn Trần Vân ngồi cách hắn hơn mười trượng. Chỉ bất quá hắn từ đầu tới cuối vẫn ngồi ở đó không nói gì, giống như khán giả.
Thẳng đến còn có vài món vật phẩm bán đấu giá, sắp đến lúc kết thúc, Lôi Động mới cảm ứng được một đạo âm ba, tựa hồ từ xa rơi vào trong tai của Trần Vân. Trần Vân thân thể có chút cứng ngắc đột nhiên hởi chấn động, nhãn thần trwor nên chăm chú.
- Kế tiếp muốn bán đấu giá một kiện bảo bối là Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc.
Nguyên Anh đấu giá sư ngữ khí bình thản nói, thế nhưng đám trợ thủ bên cạnh, cũng bắt đầu miệng nở hoa sen tuyên dương vật phẩm này. Rất nhiều tu sĩ đều lộ ra vẻ nghi ngờ, hiển nhiên không phải một mình Ngô Kỵ hướng về phía nó.
Người tu luyện Hỏa hệ công pháp rất nhiều, có thể được vật ấy cũng là vinh hạnh.
Nhưng Lôi Động lại không nghĩ như vậy, từ các loại biến hóa màphán đoán, hắn hầu như có thể khẳng định chắc chắn, Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc đó là vật Luyện Ngục Vực ba vị Ma tướng kia muốn, tinh phách của Hỏa Diễm Quân Chủ. Lôi Động không khỏi có chút hiếu kỳ từ xa quan sát Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc kia. Hình dáng như quả trứng, quanh thân có xích hồng sắc mỹ lệ, tản ra diễm nồng đậm. Hỏa Linh Ngọc Lôi Động không quen thuộc, nhưng có thể xác định, vật này khả năng lớn lên cùng Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc cực kỳ giống nhau. Bằng không cũng sẽ không bị hiểu lầm là Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc.
Theo một tiếng tra giá phát ra, từ giá quy định ba vạn linh thạch, bắt đầu tăng lên, rất nhanh liền đột phá năm vạn linh thạch, tăng tốc không giảm, tiếp tục tăng lên. Nhãn thần của Ngô Kỵ giờkhắc này cũng là nóng cháy, có lẽ là vật này vượt xa giá cả tâm lý của hắn, liền vẫn án binh bất động, chờ đợi giá cả chậm lại, lại tới một kích, đánh rơi ý chí của đối phương.
- Tám vạn linh thạch.
Theo một tiếng hô cao vút này, khiến hầu hết mọi người đều bịđánh lui, tốc độ tăng rốt cuộc giảm xuống. Ngô Kỵ đang chuẩn bịmở miệng, Trần Vân mang mặt mạ lại trả giá trước:
- Một nghìn vạn linh thạch.
Thanh âm khàn khàn không nhận thức được, hiển nhiên là tận lực cải biến, sợ bị người quen nhận ra.
Quả nhiên là vật ấy, Lôi Động hiện đã xác định chắc chắn. Cùng lúc đó, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi, sợ là Ngô Kỵ này thật sự vô duyên với vật ấy. Lấy công tác chuẩn bị đầy đủ của ba Luyện Ngục Ma tướng kia, thế tất phải được, là tuyệt đối sẽ không cho phép vật ấy bị những người khác bán đấu giá mất.
Một nghìn vạn linh thạch hầu như đã tiếp cận giá trị chân chính cực hạn của một quả Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc. Chúng nhân hấp một ngụm lãnh khí, tim đập trống lui quân. Nhưng giá này cũng bình thường, chỉ là không ai chiếm được tiện nghi mà thôi.
- Một nghìn hai vạn linh thạch.
Ngô Kỵ cũng là chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, trực tiếp mở miệng đãnâng lên hai vạn linh thạch. Như một kiếm khách muốn nhất cửđánh tan tâm lý của đối phương.
Nếu đổi lại là những người khác, có lẽ dưới một kích này của hắn tâm lý sẽ bị suy sụp hết, không dám ứng chiến. Thế nhưng, đáng tiếc, Ngô Kỵ hắn không ngờ tới hậu trường của đối phương chính là ba tên Luyện Ngục Ma tướng.
- Tiểu tử, ngươi dám tranh với ta sao? Nói cho ngươi, Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc này lão phu nhất định muốn, lão phu cùng ngươi liều mạng.
Trần Vân sắm vai gia hoả, đột nhiên cố làm ra vẻ gọi:
- Một nghìn năm vạn linh thạch.
Mẹ nó, điên rồi. Giá này đã vượt lên trước giá trị của Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc một khoảng lớn. Bất quá sự tình tương tự, trênđấu giá hội cũng là thường xuyên xảy ra. Có vài thứ, có lẽ chính là nhân gia đặc biệt cần đấy? Cũng có lẽ, không tranh bánh màn thầu cũng muốn tranh khẩu khí?
Ngô Kỵ con ngươi cũng co rút lại, thầm nghĩ may mà lần này chuẩn bị phi thường sung túc, bằng không sợ là sẽ vô duyên với Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc hiếm có này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.