Chương 201: Lôi mỗ, sẽ chờ ngươi tới tàn sát (thượng)
Tiên Tử Nhiêu Mệnh
07/05/2013
Nghĩ đến đây, Đông Phương Phức lại cảm thấy có chút hữu khí vô lực.
- Cũng không đến mức như vậy, ý tiểu đệ là chúng ta nên hợp tác.
Lôi Động sợ Đông Phương Phức thẹn quá hoá giận, liền vội vàng truyền âm giải thích:
- Vừa rồi tiểu đệ cùng Hợp Hoan Tông Thích Phỉ Phỉ đã thương lượng thỏa đáng. Còn có tiểu tử Thiên Đạo Minh kia cũng là đội hữu, tuy rằng hắn chỉ là Trúc Cơ kỳ tầng hai, nhưng tốt xấu gì cũng là nhân thủ. Bốn người đoạt năm mà thôi.
- Năm quả mà thôi? Còn mà thôi?
Đông Phương Phức ngồi ở chỗ kia, có chút lung lay sắp đổ. Tên gia hỏa này lại tự mình cùng mấy thứ gì đó làm đồng đội? Thích Phỉ Phỉ quả thật chỉ bình thường, thuộc về kế cuối trong số bát đại đệ tử, còn thêm cả Lôi Động nữa, đều là Trúc Cơ tầng hai.
Đông Phương Phức rất xúc động, xúc động đến mức muốn một kiếm tiễn hắn đi luôn, xong hết mọi chuyện.
- Phương sư tỷ yên tâm đi, tiểu đệ nếu không có chút ít nắm chắc, cũng không dám làm ẩu đúng không?
Lôi Động lại bắt đầu thuyết phục nói:
- Huống chi, năm quả cũng không nhiều lắm, chúng ta mỗi người một quả, lại thêm một quả nữa là được. Đạm Đài Băng Vân không dễ chọc, ta bỏ qua. Tiểu tử Ma Ngục Tông kia mặc dù không thuận mắt, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là huynh đệ tông phái, quay về không dễ giao phó với sư phó. Vương Huy Tiêu Dao Đạo, trong nhà có Nguyên Anh lão tổ tông, người này của cải sẽ không ít. Còn lại Giới Sân Kim Cương Tự, Ô Bằng Tu La Thiên và Hề Đông Lai Ngân Đô Sơn. Mục tiêu chúng ta đặt trên ba người này, đoạt một quả Tẩy tâm quả cũng không quá khó a.
Đông Phương Phức nghe hắn phân tích qua như vậy liền có chút rung động, nghĩ lại thì quả thật chỉ cần đạt thêm một quả mà thôi, dường như cũng có thể làm được. Bất quá, nàng lúc này cũng không dám bảo đảm với Lôi Động, chỉ đáp ứng hắn sẽ nỗ lực hết sức, muốn nàng ra tay lúc nào cứ mở miệng mà thôi.
Nàng có thể làm như vậy, cũng đã vượt xa tưởng tượng của Lôi Động rồi. Xem ra, mình vỗ mông ngựa, tâng bốc một chút cũng không phí công. Nhưng tiếc là, Đạm Đài Băng Vân kia lại là người của Thiên Âm Cung, nếu không thì hắn chạy tới ôm đùi cũng tốt.
Nào có thể đoán được, Lôi Động mới vừa cân nhắc Đạm Đài Băng Vân. Bên tai liền truyền đến thanh âm điềm đạm nho nhã của nàng:
- Nguyên lai ngươi cũng ở Vạn Quỷ Quật?
Tâm của Lôi Động máy động, không có lườm Đạm Đài Băng Vân. Đồng thời cũng truyền âm nói nhỏ:
- Đúng vậy, Lôi mỗ bản thân đi ra từ Vạn Quỷ Quật. Đạm Đài cô nương có tình bạn cố tri với Vạn Quỷ Quật của ta sao?
- Đúng vậy, đúng là có, tình bạn cố tri rất tốt.
Đạm Đài Băng Vân âm thanh có chút băng lãnh, bồng bềnh đung đưa, có chút nghe không quá rõ ràng:
- Cả đời này của ta, thề phải tàn sát tất cả nhất mạch Vạn Quỷ Quật của ngươi.
Mấy chữ cuối cùng, âm thanh giống như sấm sét, trực tiếp nổ tung bên tai của Lôi Động.
Lôi Động cảm thấy huyết khí dâng trào, sau đó thật lâu, ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lùng, bình thản nói:
- Mặc kệ ngươi và nhất mạch Vạn Quỷ Quật có cừu hận gì, chỉ dựa vào những lời này của ngươi, cục diện chính là không chết không ngớt. Lôi mỗ, sẽ chờ ngươi tới tàn sát!
Thời điểm đối thoại, cả hai không ai nhìn đối phương, nhưng tâm của mình, cũng đã nhận định phải giết cho được đối phương.
- Nếu người đã tới đủ, thời gian cũng không còn sớm rồi.
Thương Lan Tử nói lời này, nhìn người dưới đài, lại nghe có người truyền âm, nói:
- Bổn tọa còn có chuyện quan trọng tại thân, cũng không có đi cùng chư vị tới cửa vào Tâm Ma Điện. Kế tiếp, sẽ do Lý trưởng lão của bổn minh dẫn đường thay cho các vị.
Lý Nhất Kiếm bước lên một bước, sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói:
- Chư vị, mời đi theo Lý mỗ.
Đi ra khỏi chánh điện, trực tiếp đến quảng trường. Chỉ thấy Lý Nhất Kiếm tay bắt pháp quyết, sau đó có một chiếc tàu cao tốc dài hơn mười trượng xuất hiện trước mặt mọi người. Chỉ thấy chiếc tàu này, hình dáng giống như thanh kiếm, toàn thân sáng trắng, kiên quyết mà tiêu sái mười phần. Hắn đi lên, mọi người nhao nhao thi triển thân pháp, bước lên tàu.
Lý Nhất Kiếm đứng ở mũi thuyền, tay áo bồng bềnh, thần niệm khẽ động. Hào quang của tàu cao tốc đại thịnh, nhanh chóng bay thẳng lên bầu trời. Từ bên ngoài trông thấy, nó giống như một mũi tên lao thẳng lên trời cao. Mấy chục hô hấp, bóng dáng to lớn của nó càng ngày càng nhỏ, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.
Đến tận đây, mọi người cũng không cần nhiều lời nữa. Riêng phần mình ngồi xếp bằng xuống, tĩnh khí dưỡng thần, dù sao ai cũng biết, Tâm Ma Điện, cũng không phải tốt như vậy.
Mặc dù Lý Nhất Kiếm điều khiển tàu cao tốc, cũng phải tốn hơn một ngày, mới đi tới hạp cốc.
Từ trên cao nhìn xuống, thấy một cái hạp cốc cực lớn, giống như bị người ta dùng một kiểm bổ ra, vách đá hai bên bằng phẳng. Trong cốc không có một ngọn cỏ, nhưng trong cốc lại có vô số đá vụn đỏ như máu phủ kín. Tàu cao tốc chậm rãi hạ xuống, mọi người theo thứ tự nhảy ra, dùng phương thức của riêng mình, đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Lụi bại, hoang vu, không có người ở.
- Các vị, xin mời đi theo ta.
Lý Nhất Kiếm chấp hai tay, triển khai thân pháp, thân hình nhanh như một thanh phi kiếm, phiêu dật mà nhanh chóng. Tất cả người các tông, cũng triển khai thân pháp khác nhau, theo sát phía sau. Mà Vương Huy Tiêu Dao Đạo triển khai thân pháp, tiêu sái mà linh động, nhẹ nhàng giống như hồ điệp (con bướm). Thân pháp Lệ Hồn Thiên của Ma Ngục Tông, giống như hỏa diễm bao bọc toàn thân, bụng dạ thẳng thắn. Đạm Đài Băng Vân phi hành, tay áo bồng bềnh, tiên tư lượn lờ. Thích Phỉ Phỉ Âm Dương Hợp Hoan Tông, phiêu dật nhẹ nhàng, diễm quang tứ xạ. Mà Quỷ Ảnh Độn của Lôi Động, phiêu hốt bất định, tàn ảnh liên tục. Đương nhiên, chỉ là một đoàn đường ngắn mà thôi.
Không người nào triển khai toàn bộ thân pháp cả. Không qua bao lâu, mọi người đã xuyên qua cái hạp cốc lớn. Đập vào mi mắt, chính là một cái tế đàn bị tàn phá. Đủ loại kết cấu phức tạp, hình thành hình bát diện, giống như cấu thành Truyền Tống Trận, phía trên có điêu khắc trang sức và đồ án phức tạp.
Bên cạnh tế đàn, ngồi xếp bằng bên cạnh Lý Nhất Kiếm là người ăn mặc quần áo trẻ tuổi. Quần áo đen trắng giao nhau, lưng đeo trường kiếm. Thấy mọi người đã đến, kẻ này chậm rãi đứng dậy, cung kính nói:
- Đệ tử Triệu Vô Cực, bái kiến Lý sư thúc.
Lôi Động liếc nhìn hắn một cái, tu vi vi Trúc Cơ kỳ tầng hai, quan sát thấy cảnh giới của hắn còn chưa vững chăc. Mà tên là Triệu Vô Cực, hắn là người của Thiên Đạo Minh.
- Vô Cực miễn lễ, ta cũng giới thiệu với ngươi đây chính là các sư huynh sư tỷ của bát đại tông phái.
Lý Nhất Kiếm dẫn mọi người bay lên tế đàn, sau đó giới thiệu mọi người một lúc, sau đó mới nói:
- Chư vị, thời gian đã tới rồi, Lý mỗ sẽ khởi động Truyền Tống Trận đi Tâm Ma Điện, cũng chúc các vị thuận lợi lấy được đồ vật mình muốn.
Dứt lời, liền từ trữ vật thủ trạc, lấy ra một cái lệnh bài màu đen, dùng thần niệm bọc lấy, khảm nạm vào trong Truyền Tống Trận.
- Cũng không đến mức như vậy, ý tiểu đệ là chúng ta nên hợp tác.
Lôi Động sợ Đông Phương Phức thẹn quá hoá giận, liền vội vàng truyền âm giải thích:
- Vừa rồi tiểu đệ cùng Hợp Hoan Tông Thích Phỉ Phỉ đã thương lượng thỏa đáng. Còn có tiểu tử Thiên Đạo Minh kia cũng là đội hữu, tuy rằng hắn chỉ là Trúc Cơ kỳ tầng hai, nhưng tốt xấu gì cũng là nhân thủ. Bốn người đoạt năm mà thôi.
- Năm quả mà thôi? Còn mà thôi?
Đông Phương Phức ngồi ở chỗ kia, có chút lung lay sắp đổ. Tên gia hỏa này lại tự mình cùng mấy thứ gì đó làm đồng đội? Thích Phỉ Phỉ quả thật chỉ bình thường, thuộc về kế cuối trong số bát đại đệ tử, còn thêm cả Lôi Động nữa, đều là Trúc Cơ tầng hai.
Đông Phương Phức rất xúc động, xúc động đến mức muốn một kiếm tiễn hắn đi luôn, xong hết mọi chuyện.
- Phương sư tỷ yên tâm đi, tiểu đệ nếu không có chút ít nắm chắc, cũng không dám làm ẩu đúng không?
Lôi Động lại bắt đầu thuyết phục nói:
- Huống chi, năm quả cũng không nhiều lắm, chúng ta mỗi người một quả, lại thêm một quả nữa là được. Đạm Đài Băng Vân không dễ chọc, ta bỏ qua. Tiểu tử Ma Ngục Tông kia mặc dù không thuận mắt, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là huynh đệ tông phái, quay về không dễ giao phó với sư phó. Vương Huy Tiêu Dao Đạo, trong nhà có Nguyên Anh lão tổ tông, người này của cải sẽ không ít. Còn lại Giới Sân Kim Cương Tự, Ô Bằng Tu La Thiên và Hề Đông Lai Ngân Đô Sơn. Mục tiêu chúng ta đặt trên ba người này, đoạt một quả Tẩy tâm quả cũng không quá khó a.
Đông Phương Phức nghe hắn phân tích qua như vậy liền có chút rung động, nghĩ lại thì quả thật chỉ cần đạt thêm một quả mà thôi, dường như cũng có thể làm được. Bất quá, nàng lúc này cũng không dám bảo đảm với Lôi Động, chỉ đáp ứng hắn sẽ nỗ lực hết sức, muốn nàng ra tay lúc nào cứ mở miệng mà thôi.
Nàng có thể làm như vậy, cũng đã vượt xa tưởng tượng của Lôi Động rồi. Xem ra, mình vỗ mông ngựa, tâng bốc một chút cũng không phí công. Nhưng tiếc là, Đạm Đài Băng Vân kia lại là người của Thiên Âm Cung, nếu không thì hắn chạy tới ôm đùi cũng tốt.
Nào có thể đoán được, Lôi Động mới vừa cân nhắc Đạm Đài Băng Vân. Bên tai liền truyền đến thanh âm điềm đạm nho nhã của nàng:
- Nguyên lai ngươi cũng ở Vạn Quỷ Quật?
Tâm của Lôi Động máy động, không có lườm Đạm Đài Băng Vân. Đồng thời cũng truyền âm nói nhỏ:
- Đúng vậy, Lôi mỗ bản thân đi ra từ Vạn Quỷ Quật. Đạm Đài cô nương có tình bạn cố tri với Vạn Quỷ Quật của ta sao?
- Đúng vậy, đúng là có, tình bạn cố tri rất tốt.
Đạm Đài Băng Vân âm thanh có chút băng lãnh, bồng bềnh đung đưa, có chút nghe không quá rõ ràng:
- Cả đời này của ta, thề phải tàn sát tất cả nhất mạch Vạn Quỷ Quật của ngươi.
Mấy chữ cuối cùng, âm thanh giống như sấm sét, trực tiếp nổ tung bên tai của Lôi Động.
Lôi Động cảm thấy huyết khí dâng trào, sau đó thật lâu, ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lùng, bình thản nói:
- Mặc kệ ngươi và nhất mạch Vạn Quỷ Quật có cừu hận gì, chỉ dựa vào những lời này của ngươi, cục diện chính là không chết không ngớt. Lôi mỗ, sẽ chờ ngươi tới tàn sát!
Thời điểm đối thoại, cả hai không ai nhìn đối phương, nhưng tâm của mình, cũng đã nhận định phải giết cho được đối phương.
- Nếu người đã tới đủ, thời gian cũng không còn sớm rồi.
Thương Lan Tử nói lời này, nhìn người dưới đài, lại nghe có người truyền âm, nói:
- Bổn tọa còn có chuyện quan trọng tại thân, cũng không có đi cùng chư vị tới cửa vào Tâm Ma Điện. Kế tiếp, sẽ do Lý trưởng lão của bổn minh dẫn đường thay cho các vị.
Lý Nhất Kiếm bước lên một bước, sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói:
- Chư vị, mời đi theo Lý mỗ.
Đi ra khỏi chánh điện, trực tiếp đến quảng trường. Chỉ thấy Lý Nhất Kiếm tay bắt pháp quyết, sau đó có một chiếc tàu cao tốc dài hơn mười trượng xuất hiện trước mặt mọi người. Chỉ thấy chiếc tàu này, hình dáng giống như thanh kiếm, toàn thân sáng trắng, kiên quyết mà tiêu sái mười phần. Hắn đi lên, mọi người nhao nhao thi triển thân pháp, bước lên tàu.
Lý Nhất Kiếm đứng ở mũi thuyền, tay áo bồng bềnh, thần niệm khẽ động. Hào quang của tàu cao tốc đại thịnh, nhanh chóng bay thẳng lên bầu trời. Từ bên ngoài trông thấy, nó giống như một mũi tên lao thẳng lên trời cao. Mấy chục hô hấp, bóng dáng to lớn của nó càng ngày càng nhỏ, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.
Đến tận đây, mọi người cũng không cần nhiều lời nữa. Riêng phần mình ngồi xếp bằng xuống, tĩnh khí dưỡng thần, dù sao ai cũng biết, Tâm Ma Điện, cũng không phải tốt như vậy.
Mặc dù Lý Nhất Kiếm điều khiển tàu cao tốc, cũng phải tốn hơn một ngày, mới đi tới hạp cốc.
Từ trên cao nhìn xuống, thấy một cái hạp cốc cực lớn, giống như bị người ta dùng một kiểm bổ ra, vách đá hai bên bằng phẳng. Trong cốc không có một ngọn cỏ, nhưng trong cốc lại có vô số đá vụn đỏ như máu phủ kín. Tàu cao tốc chậm rãi hạ xuống, mọi người theo thứ tự nhảy ra, dùng phương thức của riêng mình, đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Lụi bại, hoang vu, không có người ở.
- Các vị, xin mời đi theo ta.
Lý Nhất Kiếm chấp hai tay, triển khai thân pháp, thân hình nhanh như một thanh phi kiếm, phiêu dật mà nhanh chóng. Tất cả người các tông, cũng triển khai thân pháp khác nhau, theo sát phía sau. Mà Vương Huy Tiêu Dao Đạo triển khai thân pháp, tiêu sái mà linh động, nhẹ nhàng giống như hồ điệp (con bướm). Thân pháp Lệ Hồn Thiên của Ma Ngục Tông, giống như hỏa diễm bao bọc toàn thân, bụng dạ thẳng thắn. Đạm Đài Băng Vân phi hành, tay áo bồng bềnh, tiên tư lượn lờ. Thích Phỉ Phỉ Âm Dương Hợp Hoan Tông, phiêu dật nhẹ nhàng, diễm quang tứ xạ. Mà Quỷ Ảnh Độn của Lôi Động, phiêu hốt bất định, tàn ảnh liên tục. Đương nhiên, chỉ là một đoàn đường ngắn mà thôi.
Không người nào triển khai toàn bộ thân pháp cả. Không qua bao lâu, mọi người đã xuyên qua cái hạp cốc lớn. Đập vào mi mắt, chính là một cái tế đàn bị tàn phá. Đủ loại kết cấu phức tạp, hình thành hình bát diện, giống như cấu thành Truyền Tống Trận, phía trên có điêu khắc trang sức và đồ án phức tạp.
Bên cạnh tế đàn, ngồi xếp bằng bên cạnh Lý Nhất Kiếm là người ăn mặc quần áo trẻ tuổi. Quần áo đen trắng giao nhau, lưng đeo trường kiếm. Thấy mọi người đã đến, kẻ này chậm rãi đứng dậy, cung kính nói:
- Đệ tử Triệu Vô Cực, bái kiến Lý sư thúc.
Lôi Động liếc nhìn hắn một cái, tu vi vi Trúc Cơ kỳ tầng hai, quan sát thấy cảnh giới của hắn còn chưa vững chăc. Mà tên là Triệu Vô Cực, hắn là người của Thiên Đạo Minh.
- Vô Cực miễn lễ, ta cũng giới thiệu với ngươi đây chính là các sư huynh sư tỷ của bát đại tông phái.
Lý Nhất Kiếm dẫn mọi người bay lên tế đàn, sau đó giới thiệu mọi người một lúc, sau đó mới nói:
- Chư vị, thời gian đã tới rồi, Lý mỗ sẽ khởi động Truyền Tống Trận đi Tâm Ma Điện, cũng chúc các vị thuận lợi lấy được đồ vật mình muốn.
Dứt lời, liền từ trữ vật thủ trạc, lấy ra một cái lệnh bài màu đen, dùng thần niệm bọc lấy, khảm nạm vào trong Truyền Tống Trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.