Chương 93: Nằm cũng phát tài
Tiên Tử Nhiêu Mệnh
07/05/2013
Nói xong lại nắm Vạn Quỷ Phiên trong tay, chuẩn bị động thủ.
Quả nhiên, quả nhiên Đồ trưởng lão liền đổi sắc, vội vàng lại khuyên nhủ:
- Vạn Quỷ lão đệ, trước tiên đừng xúc động, có chuyện cứ từ từ nói.
- Đồ trưởng lão, không phải là Vạn Quỷ ta không cho ngài mặt mũi...
Vạn Quỷ Lão Tổ mặt mũi đầy vẻ dữ tợn, đằng đằng sát khí nhìn sang Khô Cốt:
- Cả chuyện này, ai đúng ai sai, tin rằng trong lòng Đồ trưởng lão đã rõ, Khô Cốt này cũng biết rõ trong lòng, nhưng lại không chịu giao ra cho bổn tọa. Chẳng lẽ Khô Cốt Lão Yêu ngươi thực xem bổn tọa là cái mặt tròn, muốn nhéo thế nào thì nhéo sao?
- Bớt giận, trước tiên bớt giận đã.
Đồ trưởng lão cũng thập phần phiền muộn, từ sau khi trở thành trưởng lão, cả ngày đảm nhiệm chức vụ hòa giải các động phủ, tính tình cũng đã thay đổi. Hắn cười ha hả khích lệ Vạn Quỷ, lại quay người dùng vẻ giận dữ trách mắng Khô Cốt Lão Tổ:
- Khô Cốt lão huynh, tính ra thì ngươi cũng hơn ta mấy chục tuổi, vốn cũng không đến phiên ta khiển trách ngươi, nhưng ngươi cũng đã quá dung túng môn hạ đệ tử rồi. Sao có thể chạy đến Vạn Quỷ Quật, cướp đoạt yêu thú, đánh bị thương người khác chứ? Còn không chịu cho Vạn Quỷ lão đệ một câu trả lời thuyết phục nữa, ngươi thế không phải là đang khi dễ người sao?
- Đồ trưởng lão, không phải Khô Cốt không chịu cho câu trả lời thuyết phục a.
Khuôn mặt cứng ngắc kia của Khô Cốt cũng run rẩy vài cái, chột dạ nói:
- Chỉ là Bách Lý Vân huyết độn quay về, vẫn còn đang trong hôn mê. Chỉ nghe lời nói của một bên, sao có thể võ đoán phán Bách Lý Vân đã phạm sai chứ? Khô Cốt nghĩ không bằng đợi đến khi Bách Lý tỉnh lại, mới hảo hảo hỏi hắn xem sao.
- Đồ trưởng lão, ngài nghe đi, nghe đi.
Vạn Quỷ Lão Tổ lại bi phẫn nảy ra cắn ngược lại hắn một ngụm:
- Hắn thế này rõ ràng là đang muốn qua chuyện, hỏi tên tiểu vô liêm sỉ kia? Bổn tọa có thể cam đoan, lấy sự vô sỉ tàn nhẫn của tiểu vô liêm sỉ, hắn tuyệt đối sẽ cắn ngược lại Đinh Uyển Ngôn một ngụm. Bổn tọa đề nghị, trực tiếp sưu hồn hắn để lộ rõ chân tướng.
- Ngươi đánh rắm à mà đòi sưu hồn, vậy đệ tử bổn tọa còn dùng được sao? Không bằng sưu hồn tên đệ tử hèn mọn bỉ ổi này của ngươi, dù sao loại đệ tử tố chất thế này, giữ lại cũng vô dụng.
Lôi Động cố nén xúc động muốn dùng một quả Âm Sát Lôi tạc chết lão vô liêm sỉ kia, cái gì gọi là giữ lại cũng vô dụng?
- Khặc khặ-x-xxxxx, Khô Cốt ngươi ép người quá đáng, đệ tử thân truyền ngươi là đệ tử? Đệ tử thân truyền của bổn tọa chẳng lẽ không phải người sao?
Vạn Quỷ Lão Tổ giận quá hóa cười, khí thế đại chấn, chuẩn bị muốn động thủ.
Đồ trưởng lão cũng bị bọn hắn khiến đầu choáng váng một hồi, bất quá hắn vẫn tương đối có khuynh hướng nghiêng về Vạn Quỷ. Dù sao, Khô Cốt có thể thấy rõ ràng là đang cãi bướng. Bất quá ngẫm lại Khô Cốt kia cũng không có cách nào, cũng không thể thật sự vì chuyện thế này mà xử trí Bách Lý Vân, một đệ tử mà toàn bộ Âm Sát Tông mười năm mới có một được a? Bất quá, Đinh Uyển Ngôn kia của Vạn Quỷ, tựa hồ so Bách Lý Vân còn hơn nửa phần. Mặc kệ ai đúng ai sai, hai đệ tử này không thể mất ai được, tương lai không chừng có thể xuất hiện hai trụ cột cho môn phái. Càng nghĩ, Đồ trưởng lão cũng cho rằng mình chỉ có thể hồ đồ thôi.
Nhưng mà khiến Đồ trưởng lão tuyệt đối không ngờ tới là, không chỉ Khô Cốt và hắn muốn giả hồ đồ, trên thực tế người đang giả hồ đồ tốt nhất lại là Vạn Quỷ. . .
- Đồ trưởng lão, ngài thân là trưởng bối tông phái, chẳng khác gì nhìn tiểu đệ lớn lên...
Vạn Quỷ Lão Tổ lại bắt đầu cáo trạng:
- Ngài cần phải làm chủ cho tiểu đệ mới được? Ngài ngẫm lại xem, tiểu đệ từ hơn 70 năm trước thành lập ra Vạn Quỷ Quật, mỗi lần thu môn nhân đệ tử, đều là thứ còn lại sau khi người khác chọn. Hôm nay thật vất vả mới được một Đinh Uyển Ngôn, nhưng không ngờ còn bị người lén ám toán, thiếu chút nữa thân vẫn. Cơn tức này, tiểu đệ ta không thể nào nuốt trôi được a!
Những lời này nói ra khiến Đồ trưởng lão đối với Vạn Quỷ cũng có chút áy náy, nếu đổi lại đối phương không phải Bách Lý Vân, mà là đệ tử kém một chút, Đồ trưởng lão đã sớm lệnh cho Khô Cốt giao người rồi. Tùy ý để Vạn Quỷ tạc dầu cũng tốt, lột da cũng thế, chỉ cần hắn nguôi được cơn giận.
Nhưng Bách Lý Vân lại không được, lão gia hỏa Khô Cốt kia sống chết gì cũng không chịu.
Lại nói, nếu xử trí hắn thì chẳng phải sẽ khiến cho tông phái tương lai thiếu đi một tân tú sao? Càng nghĩ, Đồ trưởng lão đành phải áy náy nói:
- Vạn Quỷ lão đệ ah, nha đầu Uyển Ngôn kia không có chuyện gì mà? Bị thương cũng là chuyện tốt, ăn giáo huấn, sau này có thể cẩn thận hơn một chút. Tu Chân giả chúng ta, chính là nghịch thiên hành sự, trên đường đi chắc chắn sẽ có va va chạm chạm, sao có thể một mực xuôi gió xuôi nước được? Huống chi, lão đệ ngươi cũng không thể quá che chở đứa bé này được, tuy nói là một hạt giống tốt, nhưng vấp ngã lại càng dễ thành tài.
Mắt thấy sắc mặt Vạn Quỷ Lão Tổ tựa hồ không dễ nhìn lắm, Đồ trưởng lão chỉ có thể an ủi:
- Đương nhiên, cũng không thể để đứa bé Uyển Ngôn này thiệt thòi thế được. Như vậy đi, dù sao hai người cũng không thực sự bị gì, chỉ bị thương thôi. Việc này Đồ mỗ làm chủ, Khô Cốt, ngươi thân là lão tổ, quản giáo đệ tử không nghiêm, trách nhiệm này do ngươi gánh vác. Từ trong khố phòng của ngươi, tùy ý để Vạn Quỷ lựa chọn hai kiện cực phẩm pháp khí, mười vạn linh thạch, coi như là Bách Lý Vân bồi tội cho Uyển Ngôn.
- Cái gì? Hai kiện cực phẩm pháp khí?
Khuôn mặt cương thi của Khô Cốt trở nên vặn vẹo, chợt quát lên:
- Không được, việc này vạn lần không thể, Linh thạch thì được, ta cho 30 vạn.
- Khô Cốt, ngươi không có thành ý rồi?
Đồ trưởng lão cũng tức giận, thầm mắng nếu không phải giờ đã là trưởng lão, nói không ta đã đánh Khô Cốt ngươi rồi. Người gì thế này, ta đứng ra hòa giải mà ngươi còn không chịu sao?
Thấy sắc mặt Đồ trưởng lão âm trầm xuống, Khô Cốt cũng chột dạ, nhưng vẫn nói:
- Hai kiện thì nhiều quá, ta cho một kiện cực phẩm pháp khí, hai mươi vạn linh thạch.
- Vạn Quỷ, ngươi nói đi?
Đồ trưởng lão lại trở mặt, cười ha hả nhìn Vạn Quỷ:
- Theo ta thấy, hả giận không có ý nghĩa gì, kiếm chút lợi ích vẫn tương đối thực tế hơn.
- Hai kiện, thiếu một kiện cũng không được.
Vạn Quỷ thoải mái trong lòng, thầm nghĩ Lôi Động nhà mình thật đúng là phúc tướng.
Cực phẩm pháp khí ah, hắn sống đến bây giờ, tựa hồ cũng chỉ vơ vét được hai ba kiện. Uyển Ngôn chịu ủy khuất cũng không sai, nằm dưỡng thương cũng có thể phát tài.
. . .
- Vạn Quỷ, ngươi đừng quá đáng.
Khô Cốt nào chịu thế, nổi trận lôi đình nói:
- Chỉ có mạng đệ tự ngươi đáng giá, chịu một ít tổn thương đã muốn hai kiện cực phẩm pháp khí? Đệ tử của bổn tọa chẳng lẽ không phải là đệ tử sao? Bách Lý Vân cũng bị trọng thương, giờ vẫn còn đang hôn mê đấy.
- Khô Cốt, bổn tọa thấy ngươi là không muốn nói đạo lý rồi.
Quả nhiên, quả nhiên Đồ trưởng lão liền đổi sắc, vội vàng lại khuyên nhủ:
- Vạn Quỷ lão đệ, trước tiên đừng xúc động, có chuyện cứ từ từ nói.
- Đồ trưởng lão, không phải là Vạn Quỷ ta không cho ngài mặt mũi...
Vạn Quỷ Lão Tổ mặt mũi đầy vẻ dữ tợn, đằng đằng sát khí nhìn sang Khô Cốt:
- Cả chuyện này, ai đúng ai sai, tin rằng trong lòng Đồ trưởng lão đã rõ, Khô Cốt này cũng biết rõ trong lòng, nhưng lại không chịu giao ra cho bổn tọa. Chẳng lẽ Khô Cốt Lão Yêu ngươi thực xem bổn tọa là cái mặt tròn, muốn nhéo thế nào thì nhéo sao?
- Bớt giận, trước tiên bớt giận đã.
Đồ trưởng lão cũng thập phần phiền muộn, từ sau khi trở thành trưởng lão, cả ngày đảm nhiệm chức vụ hòa giải các động phủ, tính tình cũng đã thay đổi. Hắn cười ha hả khích lệ Vạn Quỷ, lại quay người dùng vẻ giận dữ trách mắng Khô Cốt Lão Tổ:
- Khô Cốt lão huynh, tính ra thì ngươi cũng hơn ta mấy chục tuổi, vốn cũng không đến phiên ta khiển trách ngươi, nhưng ngươi cũng đã quá dung túng môn hạ đệ tử rồi. Sao có thể chạy đến Vạn Quỷ Quật, cướp đoạt yêu thú, đánh bị thương người khác chứ? Còn không chịu cho Vạn Quỷ lão đệ một câu trả lời thuyết phục nữa, ngươi thế không phải là đang khi dễ người sao?
- Đồ trưởng lão, không phải Khô Cốt không chịu cho câu trả lời thuyết phục a.
Khuôn mặt cứng ngắc kia của Khô Cốt cũng run rẩy vài cái, chột dạ nói:
- Chỉ là Bách Lý Vân huyết độn quay về, vẫn còn đang trong hôn mê. Chỉ nghe lời nói của một bên, sao có thể võ đoán phán Bách Lý Vân đã phạm sai chứ? Khô Cốt nghĩ không bằng đợi đến khi Bách Lý tỉnh lại, mới hảo hảo hỏi hắn xem sao.
- Đồ trưởng lão, ngài nghe đi, nghe đi.
Vạn Quỷ Lão Tổ lại bi phẫn nảy ra cắn ngược lại hắn một ngụm:
- Hắn thế này rõ ràng là đang muốn qua chuyện, hỏi tên tiểu vô liêm sỉ kia? Bổn tọa có thể cam đoan, lấy sự vô sỉ tàn nhẫn của tiểu vô liêm sỉ, hắn tuyệt đối sẽ cắn ngược lại Đinh Uyển Ngôn một ngụm. Bổn tọa đề nghị, trực tiếp sưu hồn hắn để lộ rõ chân tướng.
- Ngươi đánh rắm à mà đòi sưu hồn, vậy đệ tử bổn tọa còn dùng được sao? Không bằng sưu hồn tên đệ tử hèn mọn bỉ ổi này của ngươi, dù sao loại đệ tử tố chất thế này, giữ lại cũng vô dụng.
Lôi Động cố nén xúc động muốn dùng một quả Âm Sát Lôi tạc chết lão vô liêm sỉ kia, cái gì gọi là giữ lại cũng vô dụng?
- Khặc khặ-x-xxxxx, Khô Cốt ngươi ép người quá đáng, đệ tử thân truyền ngươi là đệ tử? Đệ tử thân truyền của bổn tọa chẳng lẽ không phải người sao?
Vạn Quỷ Lão Tổ giận quá hóa cười, khí thế đại chấn, chuẩn bị muốn động thủ.
Đồ trưởng lão cũng bị bọn hắn khiến đầu choáng váng một hồi, bất quá hắn vẫn tương đối có khuynh hướng nghiêng về Vạn Quỷ. Dù sao, Khô Cốt có thể thấy rõ ràng là đang cãi bướng. Bất quá ngẫm lại Khô Cốt kia cũng không có cách nào, cũng không thể thật sự vì chuyện thế này mà xử trí Bách Lý Vân, một đệ tử mà toàn bộ Âm Sát Tông mười năm mới có một được a? Bất quá, Đinh Uyển Ngôn kia của Vạn Quỷ, tựa hồ so Bách Lý Vân còn hơn nửa phần. Mặc kệ ai đúng ai sai, hai đệ tử này không thể mất ai được, tương lai không chừng có thể xuất hiện hai trụ cột cho môn phái. Càng nghĩ, Đồ trưởng lão cũng cho rằng mình chỉ có thể hồ đồ thôi.
Nhưng mà khiến Đồ trưởng lão tuyệt đối không ngờ tới là, không chỉ Khô Cốt và hắn muốn giả hồ đồ, trên thực tế người đang giả hồ đồ tốt nhất lại là Vạn Quỷ. . .
- Đồ trưởng lão, ngài thân là trưởng bối tông phái, chẳng khác gì nhìn tiểu đệ lớn lên...
Vạn Quỷ Lão Tổ lại bắt đầu cáo trạng:
- Ngài cần phải làm chủ cho tiểu đệ mới được? Ngài ngẫm lại xem, tiểu đệ từ hơn 70 năm trước thành lập ra Vạn Quỷ Quật, mỗi lần thu môn nhân đệ tử, đều là thứ còn lại sau khi người khác chọn. Hôm nay thật vất vả mới được một Đinh Uyển Ngôn, nhưng không ngờ còn bị người lén ám toán, thiếu chút nữa thân vẫn. Cơn tức này, tiểu đệ ta không thể nào nuốt trôi được a!
Những lời này nói ra khiến Đồ trưởng lão đối với Vạn Quỷ cũng có chút áy náy, nếu đổi lại đối phương không phải Bách Lý Vân, mà là đệ tử kém một chút, Đồ trưởng lão đã sớm lệnh cho Khô Cốt giao người rồi. Tùy ý để Vạn Quỷ tạc dầu cũng tốt, lột da cũng thế, chỉ cần hắn nguôi được cơn giận.
Nhưng Bách Lý Vân lại không được, lão gia hỏa Khô Cốt kia sống chết gì cũng không chịu.
Lại nói, nếu xử trí hắn thì chẳng phải sẽ khiến cho tông phái tương lai thiếu đi một tân tú sao? Càng nghĩ, Đồ trưởng lão đành phải áy náy nói:
- Vạn Quỷ lão đệ ah, nha đầu Uyển Ngôn kia không có chuyện gì mà? Bị thương cũng là chuyện tốt, ăn giáo huấn, sau này có thể cẩn thận hơn một chút. Tu Chân giả chúng ta, chính là nghịch thiên hành sự, trên đường đi chắc chắn sẽ có va va chạm chạm, sao có thể một mực xuôi gió xuôi nước được? Huống chi, lão đệ ngươi cũng không thể quá che chở đứa bé này được, tuy nói là một hạt giống tốt, nhưng vấp ngã lại càng dễ thành tài.
Mắt thấy sắc mặt Vạn Quỷ Lão Tổ tựa hồ không dễ nhìn lắm, Đồ trưởng lão chỉ có thể an ủi:
- Đương nhiên, cũng không thể để đứa bé Uyển Ngôn này thiệt thòi thế được. Như vậy đi, dù sao hai người cũng không thực sự bị gì, chỉ bị thương thôi. Việc này Đồ mỗ làm chủ, Khô Cốt, ngươi thân là lão tổ, quản giáo đệ tử không nghiêm, trách nhiệm này do ngươi gánh vác. Từ trong khố phòng của ngươi, tùy ý để Vạn Quỷ lựa chọn hai kiện cực phẩm pháp khí, mười vạn linh thạch, coi như là Bách Lý Vân bồi tội cho Uyển Ngôn.
- Cái gì? Hai kiện cực phẩm pháp khí?
Khuôn mặt cương thi của Khô Cốt trở nên vặn vẹo, chợt quát lên:
- Không được, việc này vạn lần không thể, Linh thạch thì được, ta cho 30 vạn.
- Khô Cốt, ngươi không có thành ý rồi?
Đồ trưởng lão cũng tức giận, thầm mắng nếu không phải giờ đã là trưởng lão, nói không ta đã đánh Khô Cốt ngươi rồi. Người gì thế này, ta đứng ra hòa giải mà ngươi còn không chịu sao?
Thấy sắc mặt Đồ trưởng lão âm trầm xuống, Khô Cốt cũng chột dạ, nhưng vẫn nói:
- Hai kiện thì nhiều quá, ta cho một kiện cực phẩm pháp khí, hai mươi vạn linh thạch.
- Vạn Quỷ, ngươi nói đi?
Đồ trưởng lão lại trở mặt, cười ha hả nhìn Vạn Quỷ:
- Theo ta thấy, hả giận không có ý nghĩa gì, kiếm chút lợi ích vẫn tương đối thực tế hơn.
- Hai kiện, thiếu một kiện cũng không được.
Vạn Quỷ thoải mái trong lòng, thầm nghĩ Lôi Động nhà mình thật đúng là phúc tướng.
Cực phẩm pháp khí ah, hắn sống đến bây giờ, tựa hồ cũng chỉ vơ vét được hai ba kiện. Uyển Ngôn chịu ủy khuất cũng không sai, nằm dưỡng thương cũng có thể phát tài.
. . .
- Vạn Quỷ, ngươi đừng quá đáng.
Khô Cốt nào chịu thế, nổi trận lôi đình nói:
- Chỉ có mạng đệ tự ngươi đáng giá, chịu một ít tổn thương đã muốn hai kiện cực phẩm pháp khí? Đệ tử của bổn tọa chẳng lẽ không phải là đệ tử sao? Bách Lý Vân cũng bị trọng thương, giờ vẫn còn đang hôn mê đấy.
- Khô Cốt, bổn tọa thấy ngươi là không muốn nói đạo lý rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.