Chương 156: Tấn chức Trúc Cơ
Tiên Tử Nhiêu Mệnh
07/05/2013
Người vây xem có hai ba đệ tử Trúc Cơ kỳ, lúc thấy Lôi Động, cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Lôi Động người này, tại Vạn Quỷ Quật danh khí không nhỏ. Nhất là một trận chiến với Lý gia ở nước Ngô, hắn cùng Âm Sát Song Anh hợp chiến đấu với tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng ba, cuối cùng nhất lượt bạo chết đối phương.
Nghe nói thời điểm đó Lôi Động chỉ là Luyện Khí tầng mười, tập kết đại lượng đan dược cùng Trung phẩm linh thạch, muốn bế sinh tử quan đột phá Luyện Khí kỳ, mọi người âm thầm cũng nhìn không tốt. Có lẽ hắn tìm được tài nguyên, nhưng vấn đề ở chỗ, Luyện Khí tầng mười đến Trúc Cơ kỳ tầng một, khoảng cách thật sự quá lớn. Mà tu luyện, lại không chỉ cần tài nguyên. Bế sinh tử quan, đó là chuyện cần tâm tính, nghị lực các loại, đây là khảo nghiệm toàn diện. Thời gian bế quan càng dài, càng dễ dàng làm cho người ta sụp đổ.
Từ trước tới nay, kẻ bế quan thời gian dài, không chịu nổi tra tấn tâm tính, tẩu hỏa nhập ma điên loạn nhiều vô số kể. Rất nhiều người bế quan, đều bế quan không dài, tuần tự mà vào, dần dần ma luyện nghị lực, thói quen cô tịch.
Cũng bởi vậy, trong tích tắc khi thấy Lôi Động xuất quan, lại Trúc Cơ thành công, tự nhiên rất kinh ngạc.
Duy nhất có lòng tin cực lớn với Lôi Động chính là Đinh Uyển Ngôn. Lôi Động không biết, trong một năm bế quan trong Âm Sát Động, Đinh Uyển Ngôn lúc đó tu luyện Âm Sát đại pháp cách hắn không xa. Vốn Đinh Uyển Ngôn có chút không cách nào kiên trì nổi, lại thấy Lôi Động xếp bằng ở bên cạnh, cho nên cũng cố gắng, yên lặng mà bế quan tiếp, tiếp tục ráng chịu, ngày qua ngày tu luyện Âm Sát đại pháp. Cho nên, nàng hiểu hơn bất cứ kẻ nào, sư đệ của mình, có đại nghị lực, chịu trả giá, cố gắng cùng vất vả. Theo ý nào đó mà nói, Đinh Uyển Ngôn khắc khổ, nguồn gốc chính là việc Lôi Động chấp nhất đối với tu luyện.
Ánh mắt Lôi Động quét qua, nhìn những đệ tử thân truyền này. Chỉ hơi dừng lại trên người hai đệ tử Trúc Cơ kỳ một chút, liền đem ánh mắt nhìn vào trên người Đinh Uyển Ngôn. Bốn mắt giao hòa, không nói một lời này, cũng có thể hiểu được đối phương đang muốn nói gì.
Bế quan lúc này, không phải chỉ có tu vi đột phá và tiến bộ vượt bậc. Đối với Lôi Động mà nói, chính là một lần, tẩy lễ với tâm hồn. Cũng chỉ có trong thời gian, trong bóng tối vô cùng vô tận.
Dùng tịch mịch tẩy luyện hết tất cả phù hoa, vội vàng xao động, từ đó nhìn thấy bản tâm, mới có thể rèn luyện bản tâm. Cũng càng có thể ngộ, sư tỷ tốt với chính mình. Cũng mới có thể lãnh hội được nội tâm của nàng.
Cuối cùng, Lôi Động đem ánh mắt nhìn vào Lôi Thanh Nhi đang nắm tay của nàng.
Nàng lúc này, nhiều năm không gặp, đã là tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi. Giống như lần đầu nhìn thấy Đinh Uyển Ngôn, nàng đã lớn như vậy. Chỉ thấy Lôi Thanh Nhi chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn qua người lạ lẫm đó, lại là ca ca thân thiết. Thật lâu sau, mới dùng âm thanh giống như trẻ con, nói:
- Ca ca, muội nhìn không thấu tu vi của ca, ca đã Trúc Cơ thành công sao?
Lôi Động kinh ngạc, chợt cười. Không thấy bất luận động tác gì, thân hình đã xuất hiện trước mặt của nàng, lộ ra nụ cười hơi cứng ngắc, lấy tay xoa bóp đôi má phấn ục ục của nàng, âm thanh khàn khàn không thuận, nói:
- Không thể ngờ tiểu Thanh Nhi nhà ta, cũng biết Trúc Cơ. Ơ, nhìn không ra, ngươi đã Luyện Khí kỳ sáu tầng à? Tốc độ rất nhanh ah.
Lôi Thanh Nhi bị niết gò má đau nhức, tức giận đẩy tay của hắn ra, nói:
- Đương nhiên rồi, lão tổ gia gia nói, Thanh Nhi tư chất tốt hơn ca ca đồ đần không biết bao nhiêu lần.
Dừng một cái, lại sợ Lôi Động thẹn quá hoá giận, liền giả trang bộ dáng điềm đạm đáng yêu, nói:
- Ca ca, không bao lâu nữa, Thanh Nhi đã có thể giúp ngươi đánh người xấu rồi.
- Đánh người xấu?
Lôi Động tâm tình rất khoan khoái dễ chịu, cười ha ha, nói:
- Ngươi nha đầu ngốc này, Âm Sát Tông ta chính là tà tông ma phái đệ nhất thiên hạ, bản thân chúng ta chính là người xấu. Mà Đinh tỷ tỷ của nhà ngươi, chính là yêu nữ danh chấn bát hoang, tiếng tăm lừng lẫy a...
- Tiểu tử vô liêm sỉ, ngươi đúng là đồ bất hiếu.
Âm thanh giống như tiếng sấm, từ trong hành lang phát ra. Chỉ nghe Vạn Quỷ lão tổ có chút xấu hổ, lại vui mừng và tức giận nói:
- Trúc Cơ xuất quan, còn không mau đi qua đây thỉnh an sư tôn, không có việc gì rống lên à? Còn ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ cái gì thế? Đám người còn lại tản ra, còn không mau mau đi tu luyện, xem náo nhiệt cái gì?
Âm thanh của lão tổ trống rỗng truyền tới, làm cho đám người vây xem cúi đầu chạy trốn.
Uy nghiêm của lão tổ, không ai được khinh thường, cho dù Lôi Động là người xuyên việt, cho nên hắn vốn tâm cao khí ngạo, nhưng đối với lão tổ hắn vẫn vừa kính vừa sợ.
Hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một là vốn là Tam sư thúc La Vân, một người khác trẻ tuổi hơn, dáng người thấp bé gầy yếu. Lôi Động nhìn thấy cực kỳ quen mắt, lại không biết. Chỉ thấy lúc bọn họ nghe lão tổ chửi bậy, cũng muốn lặng yên rút lui khỏi đây, nhưng không ngờ lão tổ lại nói một câu:
- La Vân, Triệu Kiệt, đi thông tri với các sư huynh đệ khác, nói với bọn họ Bát sư đệ của các ngươi xuất hiện rồi.
Hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, vội vàng gật đầu xác nhận, triển khai thân pháp, biến mất quỷ dị.
Lời này, lọt vào trong tai của Lôi Động, biết rõ lão tổ muốn thu mình làm đệ tử chính thức, xếp hạng thứ tám.
Vừa nghe đến lão tổ gọi người nọ là Triệu Kiệt, bỗng nhiên Lôi Động nhớ tới, trong lần thi đấu nhập tông mười lăm năm trước, chính là người giả heo ăn thịt hổ, dùng Âm Sát Lôi cùng quỷ tốt âm chết một tên cường địch, nhưng không đổ mồ hôi chút nào, khi đó chính là hắn, cho nên ấn tượng của mình cực kỳ khắc sâu.
Thật không ngờ là hắn, đã thành tựu Trúc Cơ rồi, nhưng cũng bình thường, tên gọi là Triệu Kiệt này, vốn là người nổi bật, hơn hai mươi năm tu thành Trúc Cơ, coi như là tư chất bất phàm, cũng không biết hắn xếp hạng trước sư tỷ hay là sau.
Vừa nghĩ tới lần trước kinh tâm động phách, rồi lại thi đấu vô cùng xảo trá, Lôi Động đã cảm giác được một thế hệ nữa đã trôi qua rồi.
Lão tổ cho gọi, Lôi Động cũng không dám trì hoãn quá lâu. Cùng Đinh Uyển Ngôn gật đầu trao đổi một chút, liền thi triển thân pháp Quỷ Ảnh Độn.
Trong hơn bốn năm này, tuyệt đại đa số tinh lực của Lôi Động đặt lên việc tăng tu vi. Nhưng khi rảnh hắn cũng nghiên cứu U Minh đại pháp, bất cứ một loại đại pháp nào, đều cực kỳ bác đại tinh thâm, muốn chính thức tu luyện tinh thông, không có có vài chục trên trăm năm không cách nào làm được. Nhưng dù là Lôi Động hôm nay chỉ hiểu được da lông, đối với lý giải các loại pháp thuật U Minh, cũng tinh thông hơn trước kia không ít.
Quỷ Ảnh Độn, hoàn toàn là pháp thuật phụ thuộc U Minh đại pháp. Cộng thêm tu vi của Lôi Động tiến vào Trúc Cơ kỳ, kinh mạch toàn thân thông thấu, thi triển Quỷ Ảnh Độn, càng thêm thuận buồm xuôi gió. Phiêu hốt bất định, giống như Cửu U Minh vực chi địa, tới vô ảnh đi vô tung quỷ mị. Tu vi chênh lệch chút ít, tàn ảnh chỉ có thể chồng chất, phiêu hốt bất định.
Nghe nói thời điểm đó Lôi Động chỉ là Luyện Khí tầng mười, tập kết đại lượng đan dược cùng Trung phẩm linh thạch, muốn bế sinh tử quan đột phá Luyện Khí kỳ, mọi người âm thầm cũng nhìn không tốt. Có lẽ hắn tìm được tài nguyên, nhưng vấn đề ở chỗ, Luyện Khí tầng mười đến Trúc Cơ kỳ tầng một, khoảng cách thật sự quá lớn. Mà tu luyện, lại không chỉ cần tài nguyên. Bế sinh tử quan, đó là chuyện cần tâm tính, nghị lực các loại, đây là khảo nghiệm toàn diện. Thời gian bế quan càng dài, càng dễ dàng làm cho người ta sụp đổ.
Từ trước tới nay, kẻ bế quan thời gian dài, không chịu nổi tra tấn tâm tính, tẩu hỏa nhập ma điên loạn nhiều vô số kể. Rất nhiều người bế quan, đều bế quan không dài, tuần tự mà vào, dần dần ma luyện nghị lực, thói quen cô tịch.
Cũng bởi vậy, trong tích tắc khi thấy Lôi Động xuất quan, lại Trúc Cơ thành công, tự nhiên rất kinh ngạc.
Duy nhất có lòng tin cực lớn với Lôi Động chính là Đinh Uyển Ngôn. Lôi Động không biết, trong một năm bế quan trong Âm Sát Động, Đinh Uyển Ngôn lúc đó tu luyện Âm Sát đại pháp cách hắn không xa. Vốn Đinh Uyển Ngôn có chút không cách nào kiên trì nổi, lại thấy Lôi Động xếp bằng ở bên cạnh, cho nên cũng cố gắng, yên lặng mà bế quan tiếp, tiếp tục ráng chịu, ngày qua ngày tu luyện Âm Sát đại pháp. Cho nên, nàng hiểu hơn bất cứ kẻ nào, sư đệ của mình, có đại nghị lực, chịu trả giá, cố gắng cùng vất vả. Theo ý nào đó mà nói, Đinh Uyển Ngôn khắc khổ, nguồn gốc chính là việc Lôi Động chấp nhất đối với tu luyện.
Ánh mắt Lôi Động quét qua, nhìn những đệ tử thân truyền này. Chỉ hơi dừng lại trên người hai đệ tử Trúc Cơ kỳ một chút, liền đem ánh mắt nhìn vào trên người Đinh Uyển Ngôn. Bốn mắt giao hòa, không nói một lời này, cũng có thể hiểu được đối phương đang muốn nói gì.
Bế quan lúc này, không phải chỉ có tu vi đột phá và tiến bộ vượt bậc. Đối với Lôi Động mà nói, chính là một lần, tẩy lễ với tâm hồn. Cũng chỉ có trong thời gian, trong bóng tối vô cùng vô tận.
Dùng tịch mịch tẩy luyện hết tất cả phù hoa, vội vàng xao động, từ đó nhìn thấy bản tâm, mới có thể rèn luyện bản tâm. Cũng càng có thể ngộ, sư tỷ tốt với chính mình. Cũng mới có thể lãnh hội được nội tâm của nàng.
Cuối cùng, Lôi Động đem ánh mắt nhìn vào Lôi Thanh Nhi đang nắm tay của nàng.
Nàng lúc này, nhiều năm không gặp, đã là tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi. Giống như lần đầu nhìn thấy Đinh Uyển Ngôn, nàng đã lớn như vậy. Chỉ thấy Lôi Thanh Nhi chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn qua người lạ lẫm đó, lại là ca ca thân thiết. Thật lâu sau, mới dùng âm thanh giống như trẻ con, nói:
- Ca ca, muội nhìn không thấu tu vi của ca, ca đã Trúc Cơ thành công sao?
Lôi Động kinh ngạc, chợt cười. Không thấy bất luận động tác gì, thân hình đã xuất hiện trước mặt của nàng, lộ ra nụ cười hơi cứng ngắc, lấy tay xoa bóp đôi má phấn ục ục của nàng, âm thanh khàn khàn không thuận, nói:
- Không thể ngờ tiểu Thanh Nhi nhà ta, cũng biết Trúc Cơ. Ơ, nhìn không ra, ngươi đã Luyện Khí kỳ sáu tầng à? Tốc độ rất nhanh ah.
Lôi Thanh Nhi bị niết gò má đau nhức, tức giận đẩy tay của hắn ra, nói:
- Đương nhiên rồi, lão tổ gia gia nói, Thanh Nhi tư chất tốt hơn ca ca đồ đần không biết bao nhiêu lần.
Dừng một cái, lại sợ Lôi Động thẹn quá hoá giận, liền giả trang bộ dáng điềm đạm đáng yêu, nói:
- Ca ca, không bao lâu nữa, Thanh Nhi đã có thể giúp ngươi đánh người xấu rồi.
- Đánh người xấu?
Lôi Động tâm tình rất khoan khoái dễ chịu, cười ha ha, nói:
- Ngươi nha đầu ngốc này, Âm Sát Tông ta chính là tà tông ma phái đệ nhất thiên hạ, bản thân chúng ta chính là người xấu. Mà Đinh tỷ tỷ của nhà ngươi, chính là yêu nữ danh chấn bát hoang, tiếng tăm lừng lẫy a...
- Tiểu tử vô liêm sỉ, ngươi đúng là đồ bất hiếu.
Âm thanh giống như tiếng sấm, từ trong hành lang phát ra. Chỉ nghe Vạn Quỷ lão tổ có chút xấu hổ, lại vui mừng và tức giận nói:
- Trúc Cơ xuất quan, còn không mau đi qua đây thỉnh an sư tôn, không có việc gì rống lên à? Còn ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ cái gì thế? Đám người còn lại tản ra, còn không mau mau đi tu luyện, xem náo nhiệt cái gì?
Âm thanh của lão tổ trống rỗng truyền tới, làm cho đám người vây xem cúi đầu chạy trốn.
Uy nghiêm của lão tổ, không ai được khinh thường, cho dù Lôi Động là người xuyên việt, cho nên hắn vốn tâm cao khí ngạo, nhưng đối với lão tổ hắn vẫn vừa kính vừa sợ.
Hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một là vốn là Tam sư thúc La Vân, một người khác trẻ tuổi hơn, dáng người thấp bé gầy yếu. Lôi Động nhìn thấy cực kỳ quen mắt, lại không biết. Chỉ thấy lúc bọn họ nghe lão tổ chửi bậy, cũng muốn lặng yên rút lui khỏi đây, nhưng không ngờ lão tổ lại nói một câu:
- La Vân, Triệu Kiệt, đi thông tri với các sư huynh đệ khác, nói với bọn họ Bát sư đệ của các ngươi xuất hiện rồi.
Hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, vội vàng gật đầu xác nhận, triển khai thân pháp, biến mất quỷ dị.
Lời này, lọt vào trong tai của Lôi Động, biết rõ lão tổ muốn thu mình làm đệ tử chính thức, xếp hạng thứ tám.
Vừa nghe đến lão tổ gọi người nọ là Triệu Kiệt, bỗng nhiên Lôi Động nhớ tới, trong lần thi đấu nhập tông mười lăm năm trước, chính là người giả heo ăn thịt hổ, dùng Âm Sát Lôi cùng quỷ tốt âm chết một tên cường địch, nhưng không đổ mồ hôi chút nào, khi đó chính là hắn, cho nên ấn tượng của mình cực kỳ khắc sâu.
Thật không ngờ là hắn, đã thành tựu Trúc Cơ rồi, nhưng cũng bình thường, tên gọi là Triệu Kiệt này, vốn là người nổi bật, hơn hai mươi năm tu thành Trúc Cơ, coi như là tư chất bất phàm, cũng không biết hắn xếp hạng trước sư tỷ hay là sau.
Vừa nghĩ tới lần trước kinh tâm động phách, rồi lại thi đấu vô cùng xảo trá, Lôi Động đã cảm giác được một thế hệ nữa đã trôi qua rồi.
Lão tổ cho gọi, Lôi Động cũng không dám trì hoãn quá lâu. Cùng Đinh Uyển Ngôn gật đầu trao đổi một chút, liền thi triển thân pháp Quỷ Ảnh Độn.
Trong hơn bốn năm này, tuyệt đại đa số tinh lực của Lôi Động đặt lên việc tăng tu vi. Nhưng khi rảnh hắn cũng nghiên cứu U Minh đại pháp, bất cứ một loại đại pháp nào, đều cực kỳ bác đại tinh thâm, muốn chính thức tu luyện tinh thông, không có có vài chục trên trăm năm không cách nào làm được. Nhưng dù là Lôi Động hôm nay chỉ hiểu được da lông, đối với lý giải các loại pháp thuật U Minh, cũng tinh thông hơn trước kia không ít.
Quỷ Ảnh Độn, hoàn toàn là pháp thuật phụ thuộc U Minh đại pháp. Cộng thêm tu vi của Lôi Động tiến vào Trúc Cơ kỳ, kinh mạch toàn thân thông thấu, thi triển Quỷ Ảnh Độn, càng thêm thuận buồm xuôi gió. Phiêu hốt bất định, giống như Cửu U Minh vực chi địa, tới vô ảnh đi vô tung quỷ mị. Tu vi chênh lệch chút ít, tàn ảnh chỉ có thể chồng chất, phiêu hốt bất định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.