Chương 560: Thêm một hồn trong Vạn Quỷ Phiên (thượng)
Tiên Tử Nhiêu Mệnh
23/05/2013
Có lẽ, lúc trước Đinh Uyển Ngôn ở cùng hắn, chẳng qua cũng chỉ bởi vì tiểu tử này biết nói lời ngon tiếng ngọt, lừa gạt nữ nhân.Chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của hắn, ngược lại sẽ khiến cho Đinh Uyển Ngôn hoàn toàn hết hy vọng. Trên thế giới này, chỉ có thực lực mới là vương đạo chân chính.
- Đó chính là!
Khóe miệng Lôi Động nhếch lên một tia tiếu ý:
- Đem ngươi giết chết!
Khi hắn nói lời này, phảng phất như không phải nói giết một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mà là nói giết một con gà.
Lý Diệu ngẩn ra, bất chợt nhịn không được cười lên như điên, dùng ánh mắt như nhìn một tên ngốc chằm chằm nhìn vào Lôi Động, khinh miệt nói:
- Tiểu tử ngươi có phải là uống lộn thuốc hay không? Chỉ là một tiểu tử Trúc Cơ kỳ cũng dám nói muốn giết chết bản tôn?
Dứt lời, thân hình hắn lóe lên, trực tiếp dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được lao tới, hắn muốn trực tiếp dùng hai tay mình bóp chết tươi tên tiểu tử Trúc Cơ kỳ cuồng vọng này, không, phải bóp vỡ từng khớp xương của hắn trước đã. Để cho Đinh Uyển Ngôn nhìn cho thật rõ, một nam nhân yếu ớt thì không thể nào bảo vệ được nàng.
- Lôi Động cẩn thận!
Đinh Uyển Ngôn tuy nói vẫn ngọt ngào hạnh phúc bởi vì Lôi Động trở về, thậm chí còn có chút mơ hồ, nhưng sự nguy hiểm của Lý Diệu, vẫn khiến cho nàng phải ôm một phần cảnh giác trong lòng như trước. Mắt thấy Lý Diệu ra tay, nàng vội vàng tiến lên ngăn cản trước mặt Lôi Động, cuốn theo tất cả hơn trăm đạo sát nhận, khí thế tựa như bài sơn đảo hải nghênh đón.
Có lẽ, Đinh Uyển Ngôn bằng vào thân thể âm sát, bằng vào Huyết Chi Ngân, cho dù không dựa vào chiến sủng thì cũng có thể đấu một trận cùng với tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường. Nhưng mà Lý Diệu dù sao cũng có tu vi Nguyên Anh kỳ, dưới tình huống đã đề phòng, Đinh Uyển Ngôn đâu thể dễ dàng đắc thủ.
Quạt xếp liên tục huy động, từng đạo hỏa diễm màu lanh nóng rực, thiêu đốt hừng hực, khiến cho sát nhận có thể dễ dàng chém đứt tinh cương bị hóa thành một đoàn vụ khí, lượn lờ tiêu tan trong không trung.
Khi Đinh Uyển Ngôn biến sắc, chuẩn bị liều mạng, một đạo quang hoa tinh khiết được từ bên trong thần hồn tử phủ do Lôi Động dựng dục vun vút lao ra, hóa thành một dực nhân có hai cánh mọc sau lưng, hai tay kết ấn, đánh ra một đạo Quang Minh Pháo, ở bên trong vùng đất âm u này nhìn vô cùng rực rỡ. Lý Diệu cực kỳ sợ hãi, phía trước người hắn đột nhiên có một ngọc thuẫn long lanh trống rỗng xuất hiện.
Ầm ~
Dưới tình huống đôi bên va chạm, Lý Diệu cả người cùng ngọc thuẫn bị đánh bay ngược về phía sau vài chục trượng, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình, huyền phù giữa không trung, sắc mặt có chút xanh đen, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Dực Không:
- Dực Thần Tộc?
Lôi Động vẫn không động đậy huyền phù tại chỗ, nắm chặt bàn tay Đinh Uyển Ngôn, khẽ cười với Lý Diệu, nói:
- Ai nói với ngươi là giết người, nhất định phải do tự mình động thủ?
- Tiểu tử, tuy rằng bản tôn không biết được ngươi từ đâu cấu kết với Dực Thần Tộc nhân này.
Lý Diệu bị châm chọc, khóe mắt co giật vài cái, hung hăng nói:
- Nhưng nếu ngươi nghĩ bằng vào một Dực Thần Tộc nhân Nguyên Anh sơ giai muốn tiêu diệt bản tôn, có phải là quá mơ tưởng rồi hay không?
- Vậy cộng thêm chúng ta nữa có đủ hay không?
Thiên Ma cùng Huyết Ma ẩn nấp ở phía xa, đồng thời xuất hiện, chiếm lấy một góc, hình thành trận thế hình tam giác, từ đằng xa vây Lý Diệu vào bên trong. Bất kể hắn bỏ chạy về hướng nào cũng đều bị hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn lại tấn công.
- Thiên Ma? Huyết Ma?
Lý Diệu cực kỳ sợ hãi hét lên thành tiếng, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm vào hai người.
Thiên Ma tới đây để gây phiền phức cho mình, còn có thể hiểu được, nhưng mà Huyết Ma kia...
Đối mặt với thần sắc nghi vấn của Lý Diệu, Huyết Ma cũng chỉ cười nhạt vài tiếng, lời lẽ chính nghĩa nói:
- Lý Diệu, ngươi cho rằng bản tôn đường đường là Thái thượng trưởng lão Âm Sát tông, thực sự sẽ liên hợp cùng ngươi để tính toán môn hạ đệ tử của chính mình sao? Ngươi quá coi thường bản tôn rồi!
- Đêm dài lắm mộng, mong Huyết lão không nên nói lời thừa thãi cùng với một người chết nữa!
Khóe miệng Lôi Động nhếch lên một tia cười nhạt:
- Giết không tha!
- Được!
Huyết Ma sau khi hiểu biết về uy lực của quỷ cổ, trong lòng đối với Lôi Động cũng kiêng sợ vài phần, đây chính là một loại nghiêm phạt thống khổ không thua gì vạn quỷ phệ hồn.
Dường như cũng muốn bù đắp một chút về hành vi sai lầm lúc trước, Huyết Ma dẫn đầu xuất thủ, huyết sát khí hóa thành từng đạo lợi tiễn, tựa như một đàn châu chấu trực tiếp càn quét bắn về phía Lý Diệu. Cùng lúc đó, đám Huyết Khôi Lỗi được tẩm bổ bên trong huyết sát của hắn cũng là ào ào hiện thân.
Nếu như chỉ vẻn vẹn một con Huyết Khôi Lỗi, có lẽ uy lực không mạnh. Nhưng có tới tận hai mươi con Huyết Khôi Lỗi, vậy thì ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ chống lại chúng cũng có chút đau đầu. Bởi vì Huyết Khôi Lỗi chỉ cần không rơi mất huyết tinh nội hạch của nó, hầu như chính là tấm thân bất tử. Thiên Ma thì lại lười nói nhiều với Lý Diệu, ma khí bốc lên cuồn cuộn, đánh ra một Thiên Ma quyền uy lực phi phàm. Thiên Ma nàng tuy rằng giết người vô số, khi giết người cũng không chút đắn đo, thế nhưng hành sự từ trước tới nay lại luôn quang minh lỗi lạc, vô cùng khinh thường những hành vi đê tiện vô sỉ của đám tiểu nhân.
Dực Không bởi vì dần dần cảm nhận được sự bất phàm của Lôi Động, trong lòng cũng bắt đầu lay động, có lẽ đi theo chủ nhân này, cũng không phải là một việc gì xấu.
Đương nhiên, cụ thể có thực sự đáng giá để Dực Không hắn thành tâm thành ý cống hiến hay không, vẫn còn phải nhìn biểu hiện sau này của Lôi Động. Bởi vì có tâm tư này, Dực Không khi bắt đầu giao chiến cũng đặc biệt dốc sức.
Thậm chí bỏ thêm ra một lần cơ hội để xuất thủ giúp Lôi Động lần này. Lấy những lý giải của hắn đối với Lôi Động, biết rằng người này tuy mặt lạnh âm độc, nhưng những điều đó chỉ là đối phó với địch nhân. Còn khi đối đãi với người trong nhà, trên cơ bản là có bao nhiêu lực thì xuất ra bấy nhiêu, chưa bao giờ từ chối. Nhất là Lôi Động lại mang truyền thừa Ma Đế, có lẽ sẽ thực sự trở thành một người vô cùng không tệ.
Trong ba người này, Lý Diệu đối phó với một người cũng đều đã vô cùng cật lực. Nhất là so với Thiên Ma, Huyết Ma đã tiếp cận Nguyên Anh trung giai, hắn còn kém hơn một chút, đâu thể địch nổi sự vây công của cả ba người. Còn chưa đánh được mấy chiêu, hắn liền đã bắt đầu sử dụng Không Gian phù trân quý muốn thuấn di bỏ chạy.
Nhưng Thiên Ma đã sớm có chuẩn bị, lập tức tung ra một tấm phù lục ngưng đọng không gian giá trị xa xỉ, trực tiếp hình thành một bức tường không gian. Trong lúc nhất thời, đạo Không Gian phù kia không thể nào xé mở được không gian giúp Lý Diệu chạy trốn. Lý Diệu sắc mặt hoảng hốt dường như tới giờ mới hiểu, đối phương đã sớm có chuẩn bị, chỉ sợ thực sự muốn lưu hắn lại nơi này. Hắn liền gầm thét lên một tiếng, toàn thân hầu như hóa thành một đoàn lam hỏa, cố gắng muốn đột phá vòng vây mà ra.
- Đó chính là!
Khóe miệng Lôi Động nhếch lên một tia tiếu ý:
- Đem ngươi giết chết!
Khi hắn nói lời này, phảng phất như không phải nói giết một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mà là nói giết một con gà.
Lý Diệu ngẩn ra, bất chợt nhịn không được cười lên như điên, dùng ánh mắt như nhìn một tên ngốc chằm chằm nhìn vào Lôi Động, khinh miệt nói:
- Tiểu tử ngươi có phải là uống lộn thuốc hay không? Chỉ là một tiểu tử Trúc Cơ kỳ cũng dám nói muốn giết chết bản tôn?
Dứt lời, thân hình hắn lóe lên, trực tiếp dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được lao tới, hắn muốn trực tiếp dùng hai tay mình bóp chết tươi tên tiểu tử Trúc Cơ kỳ cuồng vọng này, không, phải bóp vỡ từng khớp xương của hắn trước đã. Để cho Đinh Uyển Ngôn nhìn cho thật rõ, một nam nhân yếu ớt thì không thể nào bảo vệ được nàng.
- Lôi Động cẩn thận!
Đinh Uyển Ngôn tuy nói vẫn ngọt ngào hạnh phúc bởi vì Lôi Động trở về, thậm chí còn có chút mơ hồ, nhưng sự nguy hiểm của Lý Diệu, vẫn khiến cho nàng phải ôm một phần cảnh giác trong lòng như trước. Mắt thấy Lý Diệu ra tay, nàng vội vàng tiến lên ngăn cản trước mặt Lôi Động, cuốn theo tất cả hơn trăm đạo sát nhận, khí thế tựa như bài sơn đảo hải nghênh đón.
Có lẽ, Đinh Uyển Ngôn bằng vào thân thể âm sát, bằng vào Huyết Chi Ngân, cho dù không dựa vào chiến sủng thì cũng có thể đấu một trận cùng với tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường. Nhưng mà Lý Diệu dù sao cũng có tu vi Nguyên Anh kỳ, dưới tình huống đã đề phòng, Đinh Uyển Ngôn đâu thể dễ dàng đắc thủ.
Quạt xếp liên tục huy động, từng đạo hỏa diễm màu lanh nóng rực, thiêu đốt hừng hực, khiến cho sát nhận có thể dễ dàng chém đứt tinh cương bị hóa thành một đoàn vụ khí, lượn lờ tiêu tan trong không trung.
Khi Đinh Uyển Ngôn biến sắc, chuẩn bị liều mạng, một đạo quang hoa tinh khiết được từ bên trong thần hồn tử phủ do Lôi Động dựng dục vun vút lao ra, hóa thành một dực nhân có hai cánh mọc sau lưng, hai tay kết ấn, đánh ra một đạo Quang Minh Pháo, ở bên trong vùng đất âm u này nhìn vô cùng rực rỡ. Lý Diệu cực kỳ sợ hãi, phía trước người hắn đột nhiên có một ngọc thuẫn long lanh trống rỗng xuất hiện.
Ầm ~
Dưới tình huống đôi bên va chạm, Lý Diệu cả người cùng ngọc thuẫn bị đánh bay ngược về phía sau vài chục trượng, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình, huyền phù giữa không trung, sắc mặt có chút xanh đen, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Dực Không:
- Dực Thần Tộc?
Lôi Động vẫn không động đậy huyền phù tại chỗ, nắm chặt bàn tay Đinh Uyển Ngôn, khẽ cười với Lý Diệu, nói:
- Ai nói với ngươi là giết người, nhất định phải do tự mình động thủ?
- Tiểu tử, tuy rằng bản tôn không biết được ngươi từ đâu cấu kết với Dực Thần Tộc nhân này.
Lý Diệu bị châm chọc, khóe mắt co giật vài cái, hung hăng nói:
- Nhưng nếu ngươi nghĩ bằng vào một Dực Thần Tộc nhân Nguyên Anh sơ giai muốn tiêu diệt bản tôn, có phải là quá mơ tưởng rồi hay không?
- Vậy cộng thêm chúng ta nữa có đủ hay không?
Thiên Ma cùng Huyết Ma ẩn nấp ở phía xa, đồng thời xuất hiện, chiếm lấy một góc, hình thành trận thế hình tam giác, từ đằng xa vây Lý Diệu vào bên trong. Bất kể hắn bỏ chạy về hướng nào cũng đều bị hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn lại tấn công.
- Thiên Ma? Huyết Ma?
Lý Diệu cực kỳ sợ hãi hét lên thành tiếng, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm vào hai người.
Thiên Ma tới đây để gây phiền phức cho mình, còn có thể hiểu được, nhưng mà Huyết Ma kia...
Đối mặt với thần sắc nghi vấn của Lý Diệu, Huyết Ma cũng chỉ cười nhạt vài tiếng, lời lẽ chính nghĩa nói:
- Lý Diệu, ngươi cho rằng bản tôn đường đường là Thái thượng trưởng lão Âm Sát tông, thực sự sẽ liên hợp cùng ngươi để tính toán môn hạ đệ tử của chính mình sao? Ngươi quá coi thường bản tôn rồi!
- Đêm dài lắm mộng, mong Huyết lão không nên nói lời thừa thãi cùng với một người chết nữa!
Khóe miệng Lôi Động nhếch lên một tia cười nhạt:
- Giết không tha!
- Được!
Huyết Ma sau khi hiểu biết về uy lực của quỷ cổ, trong lòng đối với Lôi Động cũng kiêng sợ vài phần, đây chính là một loại nghiêm phạt thống khổ không thua gì vạn quỷ phệ hồn.
Dường như cũng muốn bù đắp một chút về hành vi sai lầm lúc trước, Huyết Ma dẫn đầu xuất thủ, huyết sát khí hóa thành từng đạo lợi tiễn, tựa như một đàn châu chấu trực tiếp càn quét bắn về phía Lý Diệu. Cùng lúc đó, đám Huyết Khôi Lỗi được tẩm bổ bên trong huyết sát của hắn cũng là ào ào hiện thân.
Nếu như chỉ vẻn vẹn một con Huyết Khôi Lỗi, có lẽ uy lực không mạnh. Nhưng có tới tận hai mươi con Huyết Khôi Lỗi, vậy thì ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ chống lại chúng cũng có chút đau đầu. Bởi vì Huyết Khôi Lỗi chỉ cần không rơi mất huyết tinh nội hạch của nó, hầu như chính là tấm thân bất tử. Thiên Ma thì lại lười nói nhiều với Lý Diệu, ma khí bốc lên cuồn cuộn, đánh ra một Thiên Ma quyền uy lực phi phàm. Thiên Ma nàng tuy rằng giết người vô số, khi giết người cũng không chút đắn đo, thế nhưng hành sự từ trước tới nay lại luôn quang minh lỗi lạc, vô cùng khinh thường những hành vi đê tiện vô sỉ của đám tiểu nhân.
Dực Không bởi vì dần dần cảm nhận được sự bất phàm của Lôi Động, trong lòng cũng bắt đầu lay động, có lẽ đi theo chủ nhân này, cũng không phải là một việc gì xấu.
Đương nhiên, cụ thể có thực sự đáng giá để Dực Không hắn thành tâm thành ý cống hiến hay không, vẫn còn phải nhìn biểu hiện sau này của Lôi Động. Bởi vì có tâm tư này, Dực Không khi bắt đầu giao chiến cũng đặc biệt dốc sức.
Thậm chí bỏ thêm ra một lần cơ hội để xuất thủ giúp Lôi Động lần này. Lấy những lý giải của hắn đối với Lôi Động, biết rằng người này tuy mặt lạnh âm độc, nhưng những điều đó chỉ là đối phó với địch nhân. Còn khi đối đãi với người trong nhà, trên cơ bản là có bao nhiêu lực thì xuất ra bấy nhiêu, chưa bao giờ từ chối. Nhất là Lôi Động lại mang truyền thừa Ma Đế, có lẽ sẽ thực sự trở thành một người vô cùng không tệ.
Trong ba người này, Lý Diệu đối phó với một người cũng đều đã vô cùng cật lực. Nhất là so với Thiên Ma, Huyết Ma đã tiếp cận Nguyên Anh trung giai, hắn còn kém hơn một chút, đâu thể địch nổi sự vây công của cả ba người. Còn chưa đánh được mấy chiêu, hắn liền đã bắt đầu sử dụng Không Gian phù trân quý muốn thuấn di bỏ chạy.
Nhưng Thiên Ma đã sớm có chuẩn bị, lập tức tung ra một tấm phù lục ngưng đọng không gian giá trị xa xỉ, trực tiếp hình thành một bức tường không gian. Trong lúc nhất thời, đạo Không Gian phù kia không thể nào xé mở được không gian giúp Lý Diệu chạy trốn. Lý Diệu sắc mặt hoảng hốt dường như tới giờ mới hiểu, đối phương đã sớm có chuẩn bị, chỉ sợ thực sự muốn lưu hắn lại nơi này. Hắn liền gầm thét lên một tiếng, toàn thân hầu như hóa thành một đoàn lam hỏa, cố gắng muốn đột phá vòng vây mà ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.