Chương 982: U Minh Ma Tôn.
Tiên Tử Nhiêu Mệnh
17/06/2013
Thấy bộ dáng như quen thuộc đã lâu của hắn, còn bả vai lão tổ tông, một hậu bối có tướng mạo tuấn tú liền nhịn không được mỉa mai Lôi Động, cũng thuận tiện nhắc nhở lão tổ tông một chút, miễn cho bị người trước mắt này lừa. Dù sao, lão tổ tông đã quá già rồi, càng già thì lại càng nói chuyện tình cao.
Giống như lão nhân gia ông ta những năm nay cũng có không ít sư đệ, sư điệt, thậm chí là một ít hậu bối đệ tử của đồng môn đến nhà cầu tài, cầu đường đi. Mà lão tổ tông ra tay cũng càng ngày càng hào phóng, cứ tiếp tục như vậy thì sao chịu được chứ?
Triệu Vạn trợn tròn mắt, ý nghĩ liền lâm vào hôn mê, thiếu chút nữa đã ngất đi. Mình thật vật vả mới nối lại được giao tình với Lôi Động, nhưng không ngờ hậu bối nhà mình lại đi ra gây sư. Hắn quay đầu lại hỗn hển nổi giận nói:
- Đồ hỗn trướng, lúc nào đến phiên ngươi tới nói chuyện hả? Đây là Lôi sư đệ của ta, xem như là thái sư thúc của đám tiểu tử khốn nạn các ngươi. Triệu Nhân Kiệt ngươi lập tức quỳ xuống xin lỗi cho ta.
Triệu Vạn đã thực sự giận dữ rồi. Tằng tôn kia của mình quả nhiên là nhân tài khó được. Bình thường có vẻ rất cơ linh, sao đến thời khắc mấu chốt lại đần độn vậy chứ?
Quỳ xuống xin lỗi? Triệu Nhân Kiệt tướng mạo tuấn tú, tuổi con nhỏ đã là Luyện Khí cao giai rồi trong nhà, hiển nhiên cực kỳ được sủng ái nên lúc này lòng cũng không sợ hãi, ngược lại mắt lóe lên hai cái, giả vờ nói:
- Lão tổ tông không nên tức giận. Nhân Kiệt sẽ quỳ xuống xin lỗi.
Dứt lời hắn liền tiến lên hai bước, thân thể cúi xuống, giả bộ như muốn quỳ, trong miệng lại nói:
- Thái sư thúc, vãn bối Triệu Nhân Kiệt sẽ quỳ xuống để... Khặc khặ-x-xxxxx, vạch trần diện mục thật của ngươi.
Triệu Nhân Kiệt này tự xưng đã là Luyện Khí cao giai rồi, mà khí tức Lôi Động lộ ra cũng chỉ là Luyện Khí cao giai thôi
Quạt xếp nhìn như là thượng phẩm pháp khí trên tay liên tục điểm nhanh, bắn ra vài đạo âm bạch sắc quang mang. Bắn thẳng đến mấy chỗ hiểm trên người Lôi Động, thủ đoạn quả nhiên cực kỳ tàn nhân. Nếu thật sự là tu sĩ cùng giai với hắn, dưới sự vội vàng không kịp chuẩn bị thì rất có thể sẽ bị hắn đánh lén thành công.
Về phần Lôi Động, hắn đã thấy nhiều mưu mẹo nham hiểm, loại ám chiêu này mà cũng muốn tổn thương được hắn, đó quả thật là thiên đại tiếu thoại rồi. Tụ sĩ Luyện Khí cao giai trong mắt hắn quả thật chẳng khác gì con sâu cái kiến, hắn không làm động tác gì, tùy ý để mấy đạo quang mang bắn vào cơ thể
Thể chất của tu sĩ Nguyên Anh kỳ cường đại đến bực nào chứ? Mặc dù không vận kình phòng ngự thì những mang đinh âm kia cũng không xâm nhập được vào thân thể hắn nửa phân. Mấy miếng mang đinh giống như đánh lên bông gòn vậy, biến mất vô tung vô ảnh.
Lôi Động tiện tay vươn ngón tay ra, một quả mang đinh cứ như vậy chậm rãi bay đến trên đầu ngón tay hắn, nhìn một chút sau đó nở nụ cười:
- Sát chiêu thật lợi hại, phiến đinh, chậc chậc, tựa hồ còn được rèn luyện qua nọc độc tinh túy của hàn độc ngô công nữa. Sợ là dù là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ tầm thường sau khi trúng phải độc này thì nhất thời toàn thân cũng trở nên cứng ngắt a?
Triệu Vạn như muốn hôn mê rồi, nghìn tính vạn tính, không ngờ rằng một chuyện tốt trong nháy mắt đã biến thành tai họa ngập trời. Nhớ ngày đó, khi Lôi sư đệ này của hắn còn trẻ đã thanh danh hiển hách rồi, được xưng là Quỷ Tu La, lúc tác chiến bên ngoài, động cái liền giết người, tay không biết đã dính bao nhiêu nhân mạng rồi.
Cảm giác sợ hãi mãnh liệt lập tức lan khắp toàn thân Triệu Vạn, hai chân khom lại, muốn quỳ xuống lạy nhưng, một cổ nhu kình lại nhẹ nhàng nâng hắn lên, dù thế nào cũng không thể quỳ xuống được.
- Lôi, Lôi sư đệ ~
Triệu Vạn gấp đến độ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt già nua vô cùng trắng bệch. Cũng không phải thuần túy là lo lắng cho mình, dù sao tu sĩ Trúc Cơ kỳ thọ nguyên có hạn, giờ hắn đã nửa chân đạp vào quan tài rồi, còn lo gì nữa. Hắn là lo lắng cho Triệu thị gia tộc thật vất vả mới lập nên được, tất cả phong quang, vinh quang, đều chỉ trong một ý niệm của người trước mắt thôi.
- Ha ha.
Lôi Động khoanh hai tay, không sao cả lắc đầu:
- Hậu bối mà, có niên thiếu khí thịnh cũng là bình thường, ta và ngươi năm đó đã từng là sư huynh đệ, chỉ một việc nhỏ như thế, không nên để trong lòng làm gì.
Dứt lời, Lôi Động điểm ra một ngón tay.
Đầu ngón tay lăng không điểm vào ngực Triệu Vạn, một cổ U Minh Quỷ Khí vô cùng tinh thuần chui vào trong thân thể hắn, theo kinh mạch của hắn, huyết dịch, trong mấy hơi liền khiến toàn thân hắn đều thoải mái. Ngón tay vừa thu lại, liền ngưng lại một đám U Minh Quỷ Khí trong kinh mạch hắn. U minh quỷ khí, vốn là sinh khí tức, tẩm bổ kinh mạch thần hồn, tuyệt không thể tả được.
- Triệu sư huynh những năm gần đây chỉ sợ đã tranh đấu với ngươi không ít, trong cơ thể đã tích lũy không ít nội thương. Cổ U Minh quỷ khí này ngưng lại trong cơ thể ngươi, ngươi mau tìm một chỗ yên tĩnh hảo hảo luyện hóa đi. Mặc dù không thể kéo dài thọ nguyên của ngươi, nhưng lại có thể giải quyết nội thương, sảng khoái tinh thần, sống lâu thêm được ít năm.
Sau khi Lôi Động làm xong việc này liến liếc nhìn qua đám hậu bối kia, trong lúc nhất thời có chút mất hết hứng thú. Thân hình nhoáng một cái liền biến mất trước mặt tất cả mọi người, một cổ thanh âm nhộn nhạo chung quanh Triệu Vạn:
- Lần này từ biệt, kiếp nầy sợ là vô duyên gặp lại. Triệu sư huynh sau này như nếu có chỗ khó thì có thể tìm thái thượng trưởng lão trong tông, chỉ cần báo ra tên của Lôi mỗ là được.
Ngoài ra, đám U Minh quỷ khí kia đương nhiên không thể khiến Triệu Vạn kéo dài thọ nguyên, chỉ có sẽ tư nhuận cho thần hồn huyết dịch có chút khô héo của hắn, sẽ khiến hắn khôi phục lại được chút thọ nguyên bình thường thôi. Cũng coi như là gián tiếp kéo dài tuổi thọ. nếu không, Triệu Vạn này chỉ sợ còn sống được thêm mười năm nữa thôi.
- Lôi sư đệ, Lôi sư đệ.
Triệu Vạn vội vàng hô hai tiếng, nhưng căn bản lại không thể tìm được bóng dáng Lôi Động, hiển nhiên hắn đã rời xa rồi. Hán không biết mình nên ão não hay may mắn nữa, may mắn chính là, Lôi Động cũng không so đo với hậu bối của hắn, ảo não chính là cơ duyên thật vất vả mới tìm được lại cứ thế biến mất.
Đám hậu bối của hắn nguyên một đám câm như hến. Nhất là tên Triệu Nhân Kiệt dám cả gan công kích Lôi Động kia, hắn sợ đến mức mặt không còn chút máu, ngã xuống đất. Đến tận giờ, sao hắn không biết gia hỏa mà hắn tưởng nhầm là lừa đảo kia dĩ nhiên là một tiên bối cao nhân khó lưỡng chứ.
Ngay khi Triệu Vạn dậm chân không thôi, ảo não không ngớt thì một nữ hài nhi xinh đẹp trong đám hậu bối của hắn lại sợ hãi yếu ớt hỏi
- Thái gia gia, vừa, vừa rồi vị tiền bối kia đến cùng là người nào? Hắn có phải là Kim Đan lão tổ không?
- Kim Đan lão tổ? Ha ha.
Triệu Vạn cuối cùng cũng là người từng trãi sống qua nhiều năm, cơ duyên nếu đã bỏ qua thì dù ảo não cũng vô dụng.
Giống như lão nhân gia ông ta những năm nay cũng có không ít sư đệ, sư điệt, thậm chí là một ít hậu bối đệ tử của đồng môn đến nhà cầu tài, cầu đường đi. Mà lão tổ tông ra tay cũng càng ngày càng hào phóng, cứ tiếp tục như vậy thì sao chịu được chứ?
Triệu Vạn trợn tròn mắt, ý nghĩ liền lâm vào hôn mê, thiếu chút nữa đã ngất đi. Mình thật vật vả mới nối lại được giao tình với Lôi Động, nhưng không ngờ hậu bối nhà mình lại đi ra gây sư. Hắn quay đầu lại hỗn hển nổi giận nói:
- Đồ hỗn trướng, lúc nào đến phiên ngươi tới nói chuyện hả? Đây là Lôi sư đệ của ta, xem như là thái sư thúc của đám tiểu tử khốn nạn các ngươi. Triệu Nhân Kiệt ngươi lập tức quỳ xuống xin lỗi cho ta.
Triệu Vạn đã thực sự giận dữ rồi. Tằng tôn kia của mình quả nhiên là nhân tài khó được. Bình thường có vẻ rất cơ linh, sao đến thời khắc mấu chốt lại đần độn vậy chứ?
Quỳ xuống xin lỗi? Triệu Nhân Kiệt tướng mạo tuấn tú, tuổi con nhỏ đã là Luyện Khí cao giai rồi trong nhà, hiển nhiên cực kỳ được sủng ái nên lúc này lòng cũng không sợ hãi, ngược lại mắt lóe lên hai cái, giả vờ nói:
- Lão tổ tông không nên tức giận. Nhân Kiệt sẽ quỳ xuống xin lỗi.
Dứt lời hắn liền tiến lên hai bước, thân thể cúi xuống, giả bộ như muốn quỳ, trong miệng lại nói:
- Thái sư thúc, vãn bối Triệu Nhân Kiệt sẽ quỳ xuống để... Khặc khặ-x-xxxxx, vạch trần diện mục thật của ngươi.
Triệu Nhân Kiệt này tự xưng đã là Luyện Khí cao giai rồi, mà khí tức Lôi Động lộ ra cũng chỉ là Luyện Khí cao giai thôi
Quạt xếp nhìn như là thượng phẩm pháp khí trên tay liên tục điểm nhanh, bắn ra vài đạo âm bạch sắc quang mang. Bắn thẳng đến mấy chỗ hiểm trên người Lôi Động, thủ đoạn quả nhiên cực kỳ tàn nhân. Nếu thật sự là tu sĩ cùng giai với hắn, dưới sự vội vàng không kịp chuẩn bị thì rất có thể sẽ bị hắn đánh lén thành công.
Về phần Lôi Động, hắn đã thấy nhiều mưu mẹo nham hiểm, loại ám chiêu này mà cũng muốn tổn thương được hắn, đó quả thật là thiên đại tiếu thoại rồi. Tụ sĩ Luyện Khí cao giai trong mắt hắn quả thật chẳng khác gì con sâu cái kiến, hắn không làm động tác gì, tùy ý để mấy đạo quang mang bắn vào cơ thể
Thể chất của tu sĩ Nguyên Anh kỳ cường đại đến bực nào chứ? Mặc dù không vận kình phòng ngự thì những mang đinh âm kia cũng không xâm nhập được vào thân thể hắn nửa phân. Mấy miếng mang đinh giống như đánh lên bông gòn vậy, biến mất vô tung vô ảnh.
Lôi Động tiện tay vươn ngón tay ra, một quả mang đinh cứ như vậy chậm rãi bay đến trên đầu ngón tay hắn, nhìn một chút sau đó nở nụ cười:
- Sát chiêu thật lợi hại, phiến đinh, chậc chậc, tựa hồ còn được rèn luyện qua nọc độc tinh túy của hàn độc ngô công nữa. Sợ là dù là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ tầm thường sau khi trúng phải độc này thì nhất thời toàn thân cũng trở nên cứng ngắt a?
Triệu Vạn như muốn hôn mê rồi, nghìn tính vạn tính, không ngờ rằng một chuyện tốt trong nháy mắt đã biến thành tai họa ngập trời. Nhớ ngày đó, khi Lôi sư đệ này của hắn còn trẻ đã thanh danh hiển hách rồi, được xưng là Quỷ Tu La, lúc tác chiến bên ngoài, động cái liền giết người, tay không biết đã dính bao nhiêu nhân mạng rồi.
Cảm giác sợ hãi mãnh liệt lập tức lan khắp toàn thân Triệu Vạn, hai chân khom lại, muốn quỳ xuống lạy nhưng, một cổ nhu kình lại nhẹ nhàng nâng hắn lên, dù thế nào cũng không thể quỳ xuống được.
- Lôi, Lôi sư đệ ~
Triệu Vạn gấp đến độ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt già nua vô cùng trắng bệch. Cũng không phải thuần túy là lo lắng cho mình, dù sao tu sĩ Trúc Cơ kỳ thọ nguyên có hạn, giờ hắn đã nửa chân đạp vào quan tài rồi, còn lo gì nữa. Hắn là lo lắng cho Triệu thị gia tộc thật vất vả mới lập nên được, tất cả phong quang, vinh quang, đều chỉ trong một ý niệm của người trước mắt thôi.
- Ha ha.
Lôi Động khoanh hai tay, không sao cả lắc đầu:
- Hậu bối mà, có niên thiếu khí thịnh cũng là bình thường, ta và ngươi năm đó đã từng là sư huynh đệ, chỉ một việc nhỏ như thế, không nên để trong lòng làm gì.
Dứt lời, Lôi Động điểm ra một ngón tay.
Đầu ngón tay lăng không điểm vào ngực Triệu Vạn, một cổ U Minh Quỷ Khí vô cùng tinh thuần chui vào trong thân thể hắn, theo kinh mạch của hắn, huyết dịch, trong mấy hơi liền khiến toàn thân hắn đều thoải mái. Ngón tay vừa thu lại, liền ngưng lại một đám U Minh Quỷ Khí trong kinh mạch hắn. U minh quỷ khí, vốn là sinh khí tức, tẩm bổ kinh mạch thần hồn, tuyệt không thể tả được.
- Triệu sư huynh những năm gần đây chỉ sợ đã tranh đấu với ngươi không ít, trong cơ thể đã tích lũy không ít nội thương. Cổ U Minh quỷ khí này ngưng lại trong cơ thể ngươi, ngươi mau tìm một chỗ yên tĩnh hảo hảo luyện hóa đi. Mặc dù không thể kéo dài thọ nguyên của ngươi, nhưng lại có thể giải quyết nội thương, sảng khoái tinh thần, sống lâu thêm được ít năm.
Sau khi Lôi Động làm xong việc này liến liếc nhìn qua đám hậu bối kia, trong lúc nhất thời có chút mất hết hứng thú. Thân hình nhoáng một cái liền biến mất trước mặt tất cả mọi người, một cổ thanh âm nhộn nhạo chung quanh Triệu Vạn:
- Lần này từ biệt, kiếp nầy sợ là vô duyên gặp lại. Triệu sư huynh sau này như nếu có chỗ khó thì có thể tìm thái thượng trưởng lão trong tông, chỉ cần báo ra tên của Lôi mỗ là được.
Ngoài ra, đám U Minh quỷ khí kia đương nhiên không thể khiến Triệu Vạn kéo dài thọ nguyên, chỉ có sẽ tư nhuận cho thần hồn huyết dịch có chút khô héo của hắn, sẽ khiến hắn khôi phục lại được chút thọ nguyên bình thường thôi. Cũng coi như là gián tiếp kéo dài tuổi thọ. nếu không, Triệu Vạn này chỉ sợ còn sống được thêm mười năm nữa thôi.
- Lôi sư đệ, Lôi sư đệ.
Triệu Vạn vội vàng hô hai tiếng, nhưng căn bản lại không thể tìm được bóng dáng Lôi Động, hiển nhiên hắn đã rời xa rồi. Hán không biết mình nên ão não hay may mắn nữa, may mắn chính là, Lôi Động cũng không so đo với hậu bối của hắn, ảo não chính là cơ duyên thật vất vả mới tìm được lại cứ thế biến mất.
Đám hậu bối của hắn nguyên một đám câm như hến. Nhất là tên Triệu Nhân Kiệt dám cả gan công kích Lôi Động kia, hắn sợ đến mức mặt không còn chút máu, ngã xuống đất. Đến tận giờ, sao hắn không biết gia hỏa mà hắn tưởng nhầm là lừa đảo kia dĩ nhiên là một tiên bối cao nhân khó lưỡng chứ.
Ngay khi Triệu Vạn dậm chân không thôi, ảo não không ngớt thì một nữ hài nhi xinh đẹp trong đám hậu bối của hắn lại sợ hãi yếu ớt hỏi
- Thái gia gia, vừa, vừa rồi vị tiền bối kia đến cùng là người nào? Hắn có phải là Kim Đan lão tổ không?
- Kim Đan lão tổ? Ha ha.
Triệu Vạn cuối cùng cũng là người từng trãi sống qua nhiều năm, cơ duyên nếu đã bỏ qua thì dù ảo não cũng vô dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.