Chương 4: Hoài niệm chút yêu thương bất chợt ùa về...
Đào Thụy Anh
05/10/2017
Bên ngoài Ma Đô, lãnh địa của Quỷ Giới...
Một nhóm người đang đi tới, bộ dáng rất chật vật, trên đường đi không ngừng chém giết.
Thiếu niên đi đầu mặc một bộ trường bào màu bạc, mặt mày nhem nhuốc, vẫn không giấu được đôi mắt tuyệt đẹp nổi bật của y, sáng nhấp nháy như hằng tinh trên bầu trời đêm.
- Chết tiệt! Những thứ này làm sao lại nhiều đến như vậy???
Thiếu niên nghiến răng chán ghét, trường đao trên tay liên tục bổ xuống, cùng năm người đằng sau chiến đấu, tiêu diệt đám quỷ đói đang ào ào nhao tới bao vây họ. Hình dáng gớm ghiếc, phả ra mùi tanh hôi thối nồng nặc, phát ra những âm thanh gầm rít rợn người...càng lúc càng đông.
- Phá vòng vây, tiếp tục đi về hướng Tây, chắc chắn điện hạ hiện giờ đã chạy tới Ma Đô rồi!
Một nam tử mặc hắc y, gương mặt tuấn tú trầm tĩnh, đôi mắt đen ánh lên hàn lãnh, thâm sâu như u tuyền, trông y có vẻ lớn tuổi nhất trong đám thiếu niên, bình tĩnh nói, trên tay y cầm một cây chiết phiến đơn giản màu đen. Nhưng uy lực của nó thật không thể coi thường, chỉ cần nam tử áo đen này ung dung phất nhẹ, đám quỷ đói như bị bão lốc cuốn đi bay xa đến vài dặm.
- Điện hạ trời sinh đã có phúc khí, y nhất định sẽ không có chuyện gì!!!
Thiếu niên áo vàng đứng cạnh khẳng định, cậu ta lớn lên rất anh tuấn, ngũ quan sáng ngời, đôi mắt nóng bỏng như mang lửa, ấm áp tựa mặt trời. Trên tay lơ lửng một quả cầu vàng, tỏa ra những tia lửa lớn, đốt rụi thi quỷ, hầu hết đám người bị bám than đen nhem nhuốc này, xuất phát từ quả cầu lửa của cậu ta.
Hai thiếu niên còn lại, mang hai gương mặt giống nhau như tượng tạc, thần thái lại tương phản lạ kỳ. Một người mặc y phục màu thanh thiên điềm đạm, trên tay cầm một cây roi, vút ra tia sấm điện xanh lét, người còn lại áo đỏ rực rỡ, trên tay là đôi phi kiếm màu bạc, kiếm quang lanh lảnh vung lên, bắn ra những tia huyết quang tàn nhẫn.
Tất cả bọn họ, vừa đánh phá, vừa tháo chạy, một đường hướng tới Ma Đô...
.
.
.
Lúc này, trong tẩm điện ngập tràn màu cẩm lam huyễn hoặc. Dạ Tử Cẩm thờ ơ nâng chum trà trước mặt, thổi thổi, húp vài ngụm.
Nam tử áo trắng ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn nàng, ngăn giữa họ là một bàn cờ trắng đen.
Dạ Tử Cẩm đăm chiêu nhìn bàn cờ, thanh niên này tuy giả vờ mất trí, nhưng mà cái gì cũng biết. Nàng lúc này lại khám phá ra, kỳ nghệ của y rất không tồi. Thế cờ trước mặt, tưởng như y không chú ý, đánh ra rất thản nhiên, lại tựa như thủy triều dâng, ngấm ngầm dần bao vây. Dồn nàng thành thế tiến thoái lưỡng nan. Loại cảm giác nhẹ nhàng dồn ép này, cùng với ánh nhìn hàm xúc quỷ dị, Tử Cẩm có cảm giác, nam nhân này cứ im lặng bao quát, vậy mà quan sát nàng tường tận, không bỏ qua bất kỳ cử động. Cho dù là một cái chớp mi.
Lại tiếp một ngụm trà, mùi hoa cúc thoang thoảng lan đến từng giác quan. Nam nhân này vậy mà biết pha trà hoa cúc, loại trà nàng thích nhất. Hơn nữa mùi vị rất đặc biệt, thoảng hoặc trong hương trà của y, một cỗ mùi hương quen thuộc làm ruột gan nàng tê tái cồn cào.
Ấm trà không có bỏ dược, vậy mà đối nàng cứ tỏa ra loại cảm xúc khao khát không thể cưỡng, nháy mắt một mình nàng cứ liên tục rót trà, uống no vơi đến hơn nửa ấm.
Lam Nhiên lặng lẽ quan sát nàng, đem từng cảm xúc của nàng thâu lại, đáy mắt lãnh đạm của y âm thầm ấm áp, tâm thần tựa như có một làn thanh thủy tươi mát chảy qua từng ngóc ngách khô cằn trong tâm.
Nghĩ đến những việc trong quá khứ, cõi lòng dồn lên một trận hoài niệm vừa tiếc nuối, vừa đau khổ day dứt.
Trước đây, khi có nàng luôn ở cạnh, y vẫn luôn dửng dưng. Xem thường cảm giác của nàng, y đã quá tự tin, nghĩ nàng sẽ vì mình mà không thể rời đi, lại nghĩ nàng quá mạnh mẽ, cố chấp. Không nghĩ đến nàng vì y quá nhiều rồi, một người tràn đầy tự tôn như nàng, lại có thể ngẩng cao đầu mà chấp nhận thất bại. Tiêu sái từ bỏ y.
Đến lúc đó, Lam Nhiên mới giật mình tỉnh ngộ, là nàng thua hay chính y mới là kẻ ngu ngốc? Đến khi rõ ràng tình cảm thật sự của mình thì nàng đã vô tung vô ảnh biến mất rồi. Cái con người đó, tự do cuồng ngạo như gió, lúc lại nhẹ nhàng bình dị như không khí. Chỉ đến lúc mất rồi, y mới nhận ra, không có gió, mặt nước không nâng nổi sóng, không có không khí, tựa hồ như không thể thở nổi.
Ai bảo nàng không quan trọng?
Ai bảo nàng trong tim y không có bất kỳ vị trí nào?
Thật sự hình bóng nàng đã len lỏi khắp các ngõ ngách trong tâm trí y, thản nhiên hòa nhập đến độ y không cả nhận ra. Nàng đã chính thức trở thành một phần trong linh hồn của y rồi!
Là nàng hiểu rõ y đến cả cốt tủy. Nhưng không cách nào nói cho y biết.
Là nàng quyết tâm từ bỏ, nàng giận y rồi! Cho dù biết trước tương lai của y sẽ dằn vặt đau khổ.
Nàng mặc kệ tất thảy, nàng bỏ mặc y rồi...
Đau xót nhìn cái người vô tâm vô phế trước mặt, cái gì cũng quên hết rồi, chỉ để lại một câu về sau vẫn găm chặt trong tim y đến tận bây giờ.
- Lam Nhiên, ta không làm phiền ngươi nữa. Ta phải trở về rồi... Về sau nếu có nhớ đến ta, ngươi hãy đơn giản quên đi. Ta cũng sẽ quên ngươi nhanh thôi, xem đó là một loại chấp niệm nhất thời, ta nổi hứng muốn đùa giỡn ngươi. Cao cao tại thượng như ngươi, không cần để ý đến nữ nhân tùy tiện như ta làm gì.
Lúc đó, Lam Nhiên căn bản chỉ nghĩ nàng nhất thời lại giận rồi, cuối cùng lại sẽ quay lại chọc phá y. Không ngờ đến Tiểu Cửu từ lúc quen biết y đến giờ. Dù đối xử với người khác thế nào, đối với y chưa từng có một lời nói dối.
Nói đi là đi. Một đi không trở lại nữa!
Chết tiệt, nếu lúc đó y biết bản thân mình đã yêu nàng đến như vậy, ngày đêm ám ảnh, điên cuồng tìm nàng khắp nơi. Lúc đó y nhất định sẽ tiến lên, ôm chặt nàng vào lòng mà thủ thỉ:
- Tiểu Cửu, ta sai rồi. Là ta ngu ngốc không nhận ra, thực sự ta rất yêu nàng.
Ta yêu nàng nhiều đến như vậy...
.
.
.
- Tiểu Bạch, ngươi làm sao vậy?
Lam Nhiên giật mình thức tỉnh khỏi hoài niệm, nhìn Dạ Tử Cẩm trước mặt, quơ quơ tay trước mắt y, vẻ mặt hoài nghi, có phần bất mãn.
Lam Nhiên đột nhiên nở nụ cười trìu mến, ánh mắt lấp lánh của y nhìn sâu vào mắt nàng tỏa ra tia sáng đầy câu dẫn:
- Tạ điện hạ quan tâm, ta không làm sao.
Dạ Tử Cẩm to mắt, hơi nhướng mày nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn của mình đang bị y xiết nhẹ. Lam Nhiên nhận ra cử chỉ nóng vội của mình quá mức thân mật, cảm giác muốn trêu đùa nàng dần phân tán, vội vã thu tay lại, trên mặt tựa hồ như đỏ ửng.
Chuyện phong lưu tán tỉnh nữ nhân như vầy, chính nhân quân tử như y trước giờ chưa từng buông thả chính mình như vậy... Liệu có làm nàng mất hứng, đề phòng mình không?
Dạ Tử Cẩm mặt không đổi sắc, từ từ rút đôi tay đang trống trơn về, tựa hồ không hề mất tự nhiên. Im lặng đảo mắt qua tiểu bạch kiểm hồi lâu, phát hiện ra y tuy lơ đãng nhìn ra ngoài, da mặt mỏng trắng bạch như tờ giấy nay lại ửng hồng. Những ngón tay dài thon thả trên bàn tay cứ hết nắm lại thả. Tự nhiên lại có chút buồn cười khoái trá.
- Tiểu Bạch công tử, ngươi chưa khỏe hẳn, ra gió nhiều không tốt. Vẫn là nên về phòng nghỉ đi, bổn cung còn có việc khác không tiện bồi ngươi trở về.
- Không dám phiền điện hạ. Ta quả thật có chút chóng mặt, vẫn có thể tự mình trở về.
Lam Nhiên hụt hẫng theo Tiểu Phúc công công cáo từ. Người vừa khuất sau cửa, Dạ Tử Cẩm đổ người ra sau, một tay vội vuốt mạnh trước ngực. Thở hắt.
Cái quái quỷ gì, vừa nãy tại sao lại đập mạnh như vậy?
Đỡ trán đấm ngực, ổn định nhịp tim, Tử Cẩm thầm than, thanh niên bây giờ quá táo bạo, lão bà như nàng cũng dám đùa giỡn. Tiểu tử lúc nãy nếu không tự trọng rút tay về trước, không chắc nàng mất kiềm chế mà đá y văng ra khỏi điện!
Đùa chứ, nàng là Ma Vương đấy, rất đáng sợ, rất lạnh lùng, rất tàn nhẫn...
Vậy mà lúc nãy lại mềm lòng, suýt nữa trầm luân vào ánh mắt sâu như đáy bể kia của y.
Thở dài, không phải nhanh như vậy nàng đã có cảm tình với Tiểu Bạch chứ?
Nếu vậy thì nàng quả là nữ nhân quá sức tùy tiện!
Một nhóm người đang đi tới, bộ dáng rất chật vật, trên đường đi không ngừng chém giết.
Thiếu niên đi đầu mặc một bộ trường bào màu bạc, mặt mày nhem nhuốc, vẫn không giấu được đôi mắt tuyệt đẹp nổi bật của y, sáng nhấp nháy như hằng tinh trên bầu trời đêm.
- Chết tiệt! Những thứ này làm sao lại nhiều đến như vậy???
Thiếu niên nghiến răng chán ghét, trường đao trên tay liên tục bổ xuống, cùng năm người đằng sau chiến đấu, tiêu diệt đám quỷ đói đang ào ào nhao tới bao vây họ. Hình dáng gớm ghiếc, phả ra mùi tanh hôi thối nồng nặc, phát ra những âm thanh gầm rít rợn người...càng lúc càng đông.
- Phá vòng vây, tiếp tục đi về hướng Tây, chắc chắn điện hạ hiện giờ đã chạy tới Ma Đô rồi!
Một nam tử mặc hắc y, gương mặt tuấn tú trầm tĩnh, đôi mắt đen ánh lên hàn lãnh, thâm sâu như u tuyền, trông y có vẻ lớn tuổi nhất trong đám thiếu niên, bình tĩnh nói, trên tay y cầm một cây chiết phiến đơn giản màu đen. Nhưng uy lực của nó thật không thể coi thường, chỉ cần nam tử áo đen này ung dung phất nhẹ, đám quỷ đói như bị bão lốc cuốn đi bay xa đến vài dặm.
- Điện hạ trời sinh đã có phúc khí, y nhất định sẽ không có chuyện gì!!!
Thiếu niên áo vàng đứng cạnh khẳng định, cậu ta lớn lên rất anh tuấn, ngũ quan sáng ngời, đôi mắt nóng bỏng như mang lửa, ấm áp tựa mặt trời. Trên tay lơ lửng một quả cầu vàng, tỏa ra những tia lửa lớn, đốt rụi thi quỷ, hầu hết đám người bị bám than đen nhem nhuốc này, xuất phát từ quả cầu lửa của cậu ta.
Hai thiếu niên còn lại, mang hai gương mặt giống nhau như tượng tạc, thần thái lại tương phản lạ kỳ. Một người mặc y phục màu thanh thiên điềm đạm, trên tay cầm một cây roi, vút ra tia sấm điện xanh lét, người còn lại áo đỏ rực rỡ, trên tay là đôi phi kiếm màu bạc, kiếm quang lanh lảnh vung lên, bắn ra những tia huyết quang tàn nhẫn.
Tất cả bọn họ, vừa đánh phá, vừa tháo chạy, một đường hướng tới Ma Đô...
.
.
.
Lúc này, trong tẩm điện ngập tràn màu cẩm lam huyễn hoặc. Dạ Tử Cẩm thờ ơ nâng chum trà trước mặt, thổi thổi, húp vài ngụm.
Nam tử áo trắng ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn nàng, ngăn giữa họ là một bàn cờ trắng đen.
Dạ Tử Cẩm đăm chiêu nhìn bàn cờ, thanh niên này tuy giả vờ mất trí, nhưng mà cái gì cũng biết. Nàng lúc này lại khám phá ra, kỳ nghệ của y rất không tồi. Thế cờ trước mặt, tưởng như y không chú ý, đánh ra rất thản nhiên, lại tựa như thủy triều dâng, ngấm ngầm dần bao vây. Dồn nàng thành thế tiến thoái lưỡng nan. Loại cảm giác nhẹ nhàng dồn ép này, cùng với ánh nhìn hàm xúc quỷ dị, Tử Cẩm có cảm giác, nam nhân này cứ im lặng bao quát, vậy mà quan sát nàng tường tận, không bỏ qua bất kỳ cử động. Cho dù là một cái chớp mi.
Lại tiếp một ngụm trà, mùi hoa cúc thoang thoảng lan đến từng giác quan. Nam nhân này vậy mà biết pha trà hoa cúc, loại trà nàng thích nhất. Hơn nữa mùi vị rất đặc biệt, thoảng hoặc trong hương trà của y, một cỗ mùi hương quen thuộc làm ruột gan nàng tê tái cồn cào.
Ấm trà không có bỏ dược, vậy mà đối nàng cứ tỏa ra loại cảm xúc khao khát không thể cưỡng, nháy mắt một mình nàng cứ liên tục rót trà, uống no vơi đến hơn nửa ấm.
Lam Nhiên lặng lẽ quan sát nàng, đem từng cảm xúc của nàng thâu lại, đáy mắt lãnh đạm của y âm thầm ấm áp, tâm thần tựa như có một làn thanh thủy tươi mát chảy qua từng ngóc ngách khô cằn trong tâm.
Nghĩ đến những việc trong quá khứ, cõi lòng dồn lên một trận hoài niệm vừa tiếc nuối, vừa đau khổ day dứt.
Trước đây, khi có nàng luôn ở cạnh, y vẫn luôn dửng dưng. Xem thường cảm giác của nàng, y đã quá tự tin, nghĩ nàng sẽ vì mình mà không thể rời đi, lại nghĩ nàng quá mạnh mẽ, cố chấp. Không nghĩ đến nàng vì y quá nhiều rồi, một người tràn đầy tự tôn như nàng, lại có thể ngẩng cao đầu mà chấp nhận thất bại. Tiêu sái từ bỏ y.
Đến lúc đó, Lam Nhiên mới giật mình tỉnh ngộ, là nàng thua hay chính y mới là kẻ ngu ngốc? Đến khi rõ ràng tình cảm thật sự của mình thì nàng đã vô tung vô ảnh biến mất rồi. Cái con người đó, tự do cuồng ngạo như gió, lúc lại nhẹ nhàng bình dị như không khí. Chỉ đến lúc mất rồi, y mới nhận ra, không có gió, mặt nước không nâng nổi sóng, không có không khí, tựa hồ như không thể thở nổi.
Ai bảo nàng không quan trọng?
Ai bảo nàng trong tim y không có bất kỳ vị trí nào?
Thật sự hình bóng nàng đã len lỏi khắp các ngõ ngách trong tâm trí y, thản nhiên hòa nhập đến độ y không cả nhận ra. Nàng đã chính thức trở thành một phần trong linh hồn của y rồi!
Là nàng hiểu rõ y đến cả cốt tủy. Nhưng không cách nào nói cho y biết.
Là nàng quyết tâm từ bỏ, nàng giận y rồi! Cho dù biết trước tương lai của y sẽ dằn vặt đau khổ.
Nàng mặc kệ tất thảy, nàng bỏ mặc y rồi...
Đau xót nhìn cái người vô tâm vô phế trước mặt, cái gì cũng quên hết rồi, chỉ để lại một câu về sau vẫn găm chặt trong tim y đến tận bây giờ.
- Lam Nhiên, ta không làm phiền ngươi nữa. Ta phải trở về rồi... Về sau nếu có nhớ đến ta, ngươi hãy đơn giản quên đi. Ta cũng sẽ quên ngươi nhanh thôi, xem đó là một loại chấp niệm nhất thời, ta nổi hứng muốn đùa giỡn ngươi. Cao cao tại thượng như ngươi, không cần để ý đến nữ nhân tùy tiện như ta làm gì.
Lúc đó, Lam Nhiên căn bản chỉ nghĩ nàng nhất thời lại giận rồi, cuối cùng lại sẽ quay lại chọc phá y. Không ngờ đến Tiểu Cửu từ lúc quen biết y đến giờ. Dù đối xử với người khác thế nào, đối với y chưa từng có một lời nói dối.
Nói đi là đi. Một đi không trở lại nữa!
Chết tiệt, nếu lúc đó y biết bản thân mình đã yêu nàng đến như vậy, ngày đêm ám ảnh, điên cuồng tìm nàng khắp nơi. Lúc đó y nhất định sẽ tiến lên, ôm chặt nàng vào lòng mà thủ thỉ:
- Tiểu Cửu, ta sai rồi. Là ta ngu ngốc không nhận ra, thực sự ta rất yêu nàng.
Ta yêu nàng nhiều đến như vậy...
.
.
.
- Tiểu Bạch, ngươi làm sao vậy?
Lam Nhiên giật mình thức tỉnh khỏi hoài niệm, nhìn Dạ Tử Cẩm trước mặt, quơ quơ tay trước mắt y, vẻ mặt hoài nghi, có phần bất mãn.
Lam Nhiên đột nhiên nở nụ cười trìu mến, ánh mắt lấp lánh của y nhìn sâu vào mắt nàng tỏa ra tia sáng đầy câu dẫn:
- Tạ điện hạ quan tâm, ta không làm sao.
Dạ Tử Cẩm to mắt, hơi nhướng mày nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn của mình đang bị y xiết nhẹ. Lam Nhiên nhận ra cử chỉ nóng vội của mình quá mức thân mật, cảm giác muốn trêu đùa nàng dần phân tán, vội vã thu tay lại, trên mặt tựa hồ như đỏ ửng.
Chuyện phong lưu tán tỉnh nữ nhân như vầy, chính nhân quân tử như y trước giờ chưa từng buông thả chính mình như vậy... Liệu có làm nàng mất hứng, đề phòng mình không?
Dạ Tử Cẩm mặt không đổi sắc, từ từ rút đôi tay đang trống trơn về, tựa hồ không hề mất tự nhiên. Im lặng đảo mắt qua tiểu bạch kiểm hồi lâu, phát hiện ra y tuy lơ đãng nhìn ra ngoài, da mặt mỏng trắng bạch như tờ giấy nay lại ửng hồng. Những ngón tay dài thon thả trên bàn tay cứ hết nắm lại thả. Tự nhiên lại có chút buồn cười khoái trá.
- Tiểu Bạch công tử, ngươi chưa khỏe hẳn, ra gió nhiều không tốt. Vẫn là nên về phòng nghỉ đi, bổn cung còn có việc khác không tiện bồi ngươi trở về.
- Không dám phiền điện hạ. Ta quả thật có chút chóng mặt, vẫn có thể tự mình trở về.
Lam Nhiên hụt hẫng theo Tiểu Phúc công công cáo từ. Người vừa khuất sau cửa, Dạ Tử Cẩm đổ người ra sau, một tay vội vuốt mạnh trước ngực. Thở hắt.
Cái quái quỷ gì, vừa nãy tại sao lại đập mạnh như vậy?
Đỡ trán đấm ngực, ổn định nhịp tim, Tử Cẩm thầm than, thanh niên bây giờ quá táo bạo, lão bà như nàng cũng dám đùa giỡn. Tiểu tử lúc nãy nếu không tự trọng rút tay về trước, không chắc nàng mất kiềm chế mà đá y văng ra khỏi điện!
Đùa chứ, nàng là Ma Vương đấy, rất đáng sợ, rất lạnh lùng, rất tàn nhẫn...
Vậy mà lúc nãy lại mềm lòng, suýt nữa trầm luân vào ánh mắt sâu như đáy bể kia của y.
Thở dài, không phải nhanh như vậy nàng đã có cảm tình với Tiểu Bạch chứ?
Nếu vậy thì nàng quả là nữ nhân quá sức tùy tiện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.