Chương 9: Sủng vật trở về
Đào Thụy Anh
08/10/2017
Dạ Tử Cẩm he hé mắt, nhẹ nhàng nhỏm dậy nhìn quanh cái ổ rơm trống trơn. Cả người tê cứng mỏi mệt, cái tên thú thần chết tiệt cả đêm đem nàng
làm gối gác chân. Nàng hiện thời không đánh lại y, đành phải giả vờ ngất xỉu, cả đêm không dám động đậy mặc y ôm ấp. Cũng may y không nhân cơ
hội nàng giả chết mà lợi dụng. Nhưng thế đã đủ làm nàng giận xanh mặt,
hận đến nghiến răng đánh két. Súc sinh hãy đợi đấy, thù này bổn cung
nhất định sẽ hoàn trả!
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hơn nữa nàng vốn cũng không phải quân tử gì cho cam. Trước tiên cứ tính nước chuồn khỏi nơi này đã.
Rón rén bò ra đến cửa động, nói là động cho sang, ngoài tấm bia đá chạm khắc hoa mỹ ba chữ đề "Tuyết Mai Động". Chỗ này chính xác là một cái hang nai thấp tè, không đủ để nàng thẳng lưng, nhưng rất vừa vặn cho cặp sừng vướng víu của con nai nọ.
Lom khom chui ra đến cửa động, Dạ Tử Cẩm mừng rớt nước mắt, ngửi thấy mùi tự do ngập tràn trong phổi, cái hang này vừa thấp lại vừa sâu, tuy ấm áp khô ráo nhưng nàng cũng không hy vọng cả đời nằm trong ổ rơm ngủ đông đâu!
Trong lúc nhao ra ngoài ánh sáng, gấu áo phía sau của nàng đột nhiên bị dẫm lại, Dạ Tử Cẩm mất đà, hụt chân ngã dập mặt.
Cả đời này của hoàng nữ Ma Đô nàng, có lẽ không có phút giây nào chật vật đến như vậy.
Đằng sau vang đến tiếng cười hăng hắc của tên thú thần biến thái:
"Tiểu nương tử! Sáng sớm ngày ra nàng đang muốn đi đâu?"
Dạ Tử Cẩm giương đôi mắt đỏ tức giận đầy tơ máu trừng tên nghiệt súc kia, hàm răng nghiến chặt, gân xanh hai bên thái dương nổi lên giật giật đầy hung dữ, cái trán đập xuống sàn đá bầm tím, trầy trật.
"Ngươi..."
"Ta làm sao? Tiểu nương tử, tối qua chúng ta động phòng, ta nhớ là nàng rất ngoan ngoãn, không có hung dữ như vậy nha!"
Lộc Bạch hấp háy mắt, nở nụ cười giả vờ ngây ngô, lời nói ra khích người giảo hoạt, đổi trắng thay đen.
"Nhà ngươi ngáo hả! Ta và ngươi đêm qua vốn dĩ không xảy ra bất cứ chuyện gì!"
Lời vừa nói ra. Lập tức ý thức ngậm chặt miệng lại. Dạ Tử Cẩm âm thầm trong bụng mắng chửi mình ngu ngốc.
Nụ cười của Lộc Bạch ngày càng sâu, ánh mắt đen tuyền hứng thú nhìn nàng đầy thâm ý.
"Ra là vậy, tiểu nương tử xem ra hôm qua là nàng cố ý giả vờ? Ta thật sự bị nàng lừa rồi đấy!"
Dạ Tử Cẩm nuốt nước miếng đánh ực, ha ha cười nói:
"Nghiệt súc ngươi đừng có nhận vơ, bổn cung đây là người đã đính ước, ngươi đừng tùy tiện mạo phạm danh dự của ta!"
Lộc Bạch đơ mặt ra một lúc, thái độ thản nhiên bình tĩnh không nhanh không chậm đáp lại một câu làm Dạ Tử Cẩm tức hộc máu:
"Hung dữ như nàng mà cũng có người rước sao? Kẻ ngu ngốc nào mà xui xẻo đến như vậy?"
"Ha ha... Thế nào cũng không liên quan đến ngươi, mau thả ta ra, bằng không nhà ngươi sẽ xui xẻo cả đời!"
Lộc Bạch chăm chú nhìn Dạ Tử Cẩm, gương mặt làm bộ nghiêm túc nói:
"Kẻ nào lấy phải nàng, chắc chắn là họa ba đời... bất quá..."
Y rướn người lên, nhanh như chớp đem người đè xuống, khóe miệng nhếch lên cười tà, chầm chậm cúi xuống bên tai nàng thổi khí, tà mị cười nói:
"Bổn thần ta sẽ đích thân thu nạp mối tai họa là nàng, tạo phúc cho chúng sinh!"
Dạ Tử Cẩm trên người nổi lên một tầng da gà, bàn tay nắm chặt, dồn hết sức bình sinh tung lên một cú đấm:
"Nằm mơ đi!"
"Tiểu nương tử thật dữ dằn!"
Lộc Bạch khoái trá nhìn vách tường lõm sâu vào một tấc, tấm tắc tán thưởng. Bên dưới Dạ Tử Cẩm đau đến chảy nước mắt, hận không thể đụng đến kẻ bên trên một cái góc áo.
Thế là, Tuyết Mai Động chính thức trở thành tù giam lỏng của Dạ Tử Cẩm, mà cái tên "quản ngục nghiệt súc" đều đặn mỗi ngày giở trò trêu tức nàng không biết chán.
"Khốn kiếp! Ngươi mau đi chết đi!"
"Tiểu nương tử! Ta mà chết thì nàng ở với ai?"
Dạ Tử Cẩm ở trong ổ rơm cuộn tròn ngẫm nghĩ cách thoát khỏi thú thần biến thái này, tính mạng nam nhân kia đối với nàng rất quan trọng, thời gian nàng bị giam ở đây ít nhiều cũng đã nửa tháng rồi!
"Nghiệt súc..."
"Bổn thần có tên, gọi Lộc Bạch!"
"..."
Lộc Bạch đang gác cằm trên trán nàng lập tức rời ra, cúi xuống nhìn Tử Cẩm bằng ánh mắt long lanh mà lạnh lẽo. Dạ Tử Cẩm vô thức rùng mình, trốn tránh ánh mắt y, tuy trong thời gian này Lộc Bạch đối với nàng không làm ra bất cứ chuyện gì quá phận, có lẽ y vốn dĩ quá cô đơn không có người bên cạnh, nhất thời đối với nàng nổi lên hứng thú. Nhưng trái tim nàng đã trót trao cho một người, thủy chung chỉ rung động với một mình y, hơn nữa thời gian này thật sự rất gấp rút, nàng không thể kéo dài được nữa! Nhất định phải trở về!
- Lộc Bạch, chuyện là như thế, cho nên ngươi nhất định phải thả ta trở về cứu hắn!
- Tiểu nương tử, nếu nàng nói ra sớm hơn có phải tốt không? Vi phu nhất định không làm nàng chậm trễ!
- Cảm ơn ngươi, Lộc Bạch!
- Ta đợi nàng quay về!
Dạ Tử Cẩm quay lưng, đi cứu "em họ đang hấp hối", không dám nhìn y lâu hơn nữa, cảm giác tội lỗi dâng tràn, cả đời này, chưa bao giờ nàng cảm thấy nói dối lại khó khăn đến vậy.
Thân ảnh lam tím nhanh chóng biến mất sau tuyết trắng, nụ cười trên mặt y vụt tắt, Lộc Bạch âm trầm nắm chặt một nhành mai, tựa hồ như muốn bẻ gãy.
Ta không tin nàng. Nhưng Tiểu Cửu a, chẳng lẽ nàng đối với ta, thật sự không có chút cảm giác nào hay sao?
Lộc Bạch nhắm mắt... ký ức xưa cũ hiện ra... dạo trước trong một lần bị trọng thương nặng, y lạc đến Ma Đô...
Nàng ấy khi đó chỉ khoảng bảy, tám tuổi, mặt bánh bao trắng mẫm, hai búi tóc hai bên tròn tròn ngộ nghĩnh, dang tay ôm lấy y, ánh mắt tuy còn nhỏ mà thật kiên định, nhất quyết không rời:
- Phụ hoàng! Ta không cần áo lông, ta muốn thu nó làm sủng vật!
"Sủng vật thần thú" vì bị thương nặng mà run lẩy bẩy, nhìn trông vạn phần vô hại. "Chủ nhân" nhỏ nhìn nó âu yếm, nói:
"Nai nhỏ, ngươi yên tâm. Ta sẽ bảo vệ ngươi!"
Lộc Bạch nhếch mép mỉm cười, chủ nhân, ngươi đã quên ta rồi.
Dáng vẻ thất thần khóc sướt mướt lúc ta bỏ đi khi xưa cũng không còn nữa.
Cả cái tên này, ngươi đặt cho ta mà, tiểu nương tử, ngươi không nhớ sao?
Hiện giờ trong lòng ngươi chỉ có người đó, không còn cần ta nữa. Nếu ta giữ ngươi lại, liệu khi hắn mất đi, ngươi có như khi xưa, khóc lóc thương tâm như thế hay không?
Mà ta đã thề với bản thân mình, sẽ không để ngươi phải khóc một lần nào nữa...
Những giọt máu đỏ nóng hổi tong tong rơi xuống mặt tuyết, kết thành tinh thể màu đỏ lạnh giá.
Dạ Tử Cẩm lặng người mở gói đồ trong lòng trước khi đi Lộc Bạch đã cho nàng.
Là một chiếc sừng nai.
Y chính tay bẻ gãy.
Nhớ lại vẻ mặt nhợt nhạt của y khi naỹ, nàng thoáng chốc đau lòng, ngoái lại nhìn dãy núi Tuyết Mai Sơn.
Nhưng tính mạng người kia quan trọng hơn, nàng đành phải lừa y lần này. Nghiệt súc ngu ngốc, ngươi đừng mãi đợi ta!
Ma Đô...
Sáng sớm, Dạ Tử Cẩm vươn vai mở cửa, chợt giật mình.
Trong vườn cư nhiên có một con nai trắng một sừng đang gặm cỏ.
Nai trắng không sợ hãi, hai mắt đen lay láy nhìn nàng. Bất giác nàng đưa tay xoa đầu nó, cảm giác thật mềm mại. Nai nhỏ cúi xuống hưởng thụ, đoạn ngẩng đầu liếm liếm tay nàng.
Dạ Tử Cẩm bật cười, thú hoang lạc xuống Ma Đô cũng không phải chuyện hiếm. Bất quá đã có Điểu Mộc, nàng nuôi thêm một con nai cũmg không phải chuyện gì to tát. Hơn nữa, nàng với nó rất có duyên.
- Sủng vật, gọi ngươi Lộc Bạch đi.
Nai trắng chớp chớp mắt, dụi đầu vào người Dạ Tử Cẩm.
"Tiểu Cửu, ta lại trở về đây"
"Để bảo vệ cho nàng."
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hơn nữa nàng vốn cũng không phải quân tử gì cho cam. Trước tiên cứ tính nước chuồn khỏi nơi này đã.
Rón rén bò ra đến cửa động, nói là động cho sang, ngoài tấm bia đá chạm khắc hoa mỹ ba chữ đề "Tuyết Mai Động". Chỗ này chính xác là một cái hang nai thấp tè, không đủ để nàng thẳng lưng, nhưng rất vừa vặn cho cặp sừng vướng víu của con nai nọ.
Lom khom chui ra đến cửa động, Dạ Tử Cẩm mừng rớt nước mắt, ngửi thấy mùi tự do ngập tràn trong phổi, cái hang này vừa thấp lại vừa sâu, tuy ấm áp khô ráo nhưng nàng cũng không hy vọng cả đời nằm trong ổ rơm ngủ đông đâu!
Trong lúc nhao ra ngoài ánh sáng, gấu áo phía sau của nàng đột nhiên bị dẫm lại, Dạ Tử Cẩm mất đà, hụt chân ngã dập mặt.
Cả đời này của hoàng nữ Ma Đô nàng, có lẽ không có phút giây nào chật vật đến như vậy.
Đằng sau vang đến tiếng cười hăng hắc của tên thú thần biến thái:
"Tiểu nương tử! Sáng sớm ngày ra nàng đang muốn đi đâu?"
Dạ Tử Cẩm giương đôi mắt đỏ tức giận đầy tơ máu trừng tên nghiệt súc kia, hàm răng nghiến chặt, gân xanh hai bên thái dương nổi lên giật giật đầy hung dữ, cái trán đập xuống sàn đá bầm tím, trầy trật.
"Ngươi..."
"Ta làm sao? Tiểu nương tử, tối qua chúng ta động phòng, ta nhớ là nàng rất ngoan ngoãn, không có hung dữ như vậy nha!"
Lộc Bạch hấp háy mắt, nở nụ cười giả vờ ngây ngô, lời nói ra khích người giảo hoạt, đổi trắng thay đen.
"Nhà ngươi ngáo hả! Ta và ngươi đêm qua vốn dĩ không xảy ra bất cứ chuyện gì!"
Lời vừa nói ra. Lập tức ý thức ngậm chặt miệng lại. Dạ Tử Cẩm âm thầm trong bụng mắng chửi mình ngu ngốc.
Nụ cười của Lộc Bạch ngày càng sâu, ánh mắt đen tuyền hứng thú nhìn nàng đầy thâm ý.
"Ra là vậy, tiểu nương tử xem ra hôm qua là nàng cố ý giả vờ? Ta thật sự bị nàng lừa rồi đấy!"
Dạ Tử Cẩm nuốt nước miếng đánh ực, ha ha cười nói:
"Nghiệt súc ngươi đừng có nhận vơ, bổn cung đây là người đã đính ước, ngươi đừng tùy tiện mạo phạm danh dự của ta!"
Lộc Bạch đơ mặt ra một lúc, thái độ thản nhiên bình tĩnh không nhanh không chậm đáp lại một câu làm Dạ Tử Cẩm tức hộc máu:
"Hung dữ như nàng mà cũng có người rước sao? Kẻ ngu ngốc nào mà xui xẻo đến như vậy?"
"Ha ha... Thế nào cũng không liên quan đến ngươi, mau thả ta ra, bằng không nhà ngươi sẽ xui xẻo cả đời!"
Lộc Bạch chăm chú nhìn Dạ Tử Cẩm, gương mặt làm bộ nghiêm túc nói:
"Kẻ nào lấy phải nàng, chắc chắn là họa ba đời... bất quá..."
Y rướn người lên, nhanh như chớp đem người đè xuống, khóe miệng nhếch lên cười tà, chầm chậm cúi xuống bên tai nàng thổi khí, tà mị cười nói:
"Bổn thần ta sẽ đích thân thu nạp mối tai họa là nàng, tạo phúc cho chúng sinh!"
Dạ Tử Cẩm trên người nổi lên một tầng da gà, bàn tay nắm chặt, dồn hết sức bình sinh tung lên một cú đấm:
"Nằm mơ đi!"
"Tiểu nương tử thật dữ dằn!"
Lộc Bạch khoái trá nhìn vách tường lõm sâu vào một tấc, tấm tắc tán thưởng. Bên dưới Dạ Tử Cẩm đau đến chảy nước mắt, hận không thể đụng đến kẻ bên trên một cái góc áo.
Thế là, Tuyết Mai Động chính thức trở thành tù giam lỏng của Dạ Tử Cẩm, mà cái tên "quản ngục nghiệt súc" đều đặn mỗi ngày giở trò trêu tức nàng không biết chán.
"Khốn kiếp! Ngươi mau đi chết đi!"
"Tiểu nương tử! Ta mà chết thì nàng ở với ai?"
Dạ Tử Cẩm ở trong ổ rơm cuộn tròn ngẫm nghĩ cách thoát khỏi thú thần biến thái này, tính mạng nam nhân kia đối với nàng rất quan trọng, thời gian nàng bị giam ở đây ít nhiều cũng đã nửa tháng rồi!
"Nghiệt súc..."
"Bổn thần có tên, gọi Lộc Bạch!"
"..."
Lộc Bạch đang gác cằm trên trán nàng lập tức rời ra, cúi xuống nhìn Tử Cẩm bằng ánh mắt long lanh mà lạnh lẽo. Dạ Tử Cẩm vô thức rùng mình, trốn tránh ánh mắt y, tuy trong thời gian này Lộc Bạch đối với nàng không làm ra bất cứ chuyện gì quá phận, có lẽ y vốn dĩ quá cô đơn không có người bên cạnh, nhất thời đối với nàng nổi lên hứng thú. Nhưng trái tim nàng đã trót trao cho một người, thủy chung chỉ rung động với một mình y, hơn nữa thời gian này thật sự rất gấp rút, nàng không thể kéo dài được nữa! Nhất định phải trở về!
- Lộc Bạch, chuyện là như thế, cho nên ngươi nhất định phải thả ta trở về cứu hắn!
- Tiểu nương tử, nếu nàng nói ra sớm hơn có phải tốt không? Vi phu nhất định không làm nàng chậm trễ!
- Cảm ơn ngươi, Lộc Bạch!
- Ta đợi nàng quay về!
Dạ Tử Cẩm quay lưng, đi cứu "em họ đang hấp hối", không dám nhìn y lâu hơn nữa, cảm giác tội lỗi dâng tràn, cả đời này, chưa bao giờ nàng cảm thấy nói dối lại khó khăn đến vậy.
Thân ảnh lam tím nhanh chóng biến mất sau tuyết trắng, nụ cười trên mặt y vụt tắt, Lộc Bạch âm trầm nắm chặt một nhành mai, tựa hồ như muốn bẻ gãy.
Ta không tin nàng. Nhưng Tiểu Cửu a, chẳng lẽ nàng đối với ta, thật sự không có chút cảm giác nào hay sao?
Lộc Bạch nhắm mắt... ký ức xưa cũ hiện ra... dạo trước trong một lần bị trọng thương nặng, y lạc đến Ma Đô...
Nàng ấy khi đó chỉ khoảng bảy, tám tuổi, mặt bánh bao trắng mẫm, hai búi tóc hai bên tròn tròn ngộ nghĩnh, dang tay ôm lấy y, ánh mắt tuy còn nhỏ mà thật kiên định, nhất quyết không rời:
- Phụ hoàng! Ta không cần áo lông, ta muốn thu nó làm sủng vật!
"Sủng vật thần thú" vì bị thương nặng mà run lẩy bẩy, nhìn trông vạn phần vô hại. "Chủ nhân" nhỏ nhìn nó âu yếm, nói:
"Nai nhỏ, ngươi yên tâm. Ta sẽ bảo vệ ngươi!"
Lộc Bạch nhếch mép mỉm cười, chủ nhân, ngươi đã quên ta rồi.
Dáng vẻ thất thần khóc sướt mướt lúc ta bỏ đi khi xưa cũng không còn nữa.
Cả cái tên này, ngươi đặt cho ta mà, tiểu nương tử, ngươi không nhớ sao?
Hiện giờ trong lòng ngươi chỉ có người đó, không còn cần ta nữa. Nếu ta giữ ngươi lại, liệu khi hắn mất đi, ngươi có như khi xưa, khóc lóc thương tâm như thế hay không?
Mà ta đã thề với bản thân mình, sẽ không để ngươi phải khóc một lần nào nữa...
Những giọt máu đỏ nóng hổi tong tong rơi xuống mặt tuyết, kết thành tinh thể màu đỏ lạnh giá.
Dạ Tử Cẩm lặng người mở gói đồ trong lòng trước khi đi Lộc Bạch đã cho nàng.
Là một chiếc sừng nai.
Y chính tay bẻ gãy.
Nhớ lại vẻ mặt nhợt nhạt của y khi naỹ, nàng thoáng chốc đau lòng, ngoái lại nhìn dãy núi Tuyết Mai Sơn.
Nhưng tính mạng người kia quan trọng hơn, nàng đành phải lừa y lần này. Nghiệt súc ngu ngốc, ngươi đừng mãi đợi ta!
Ma Đô...
Sáng sớm, Dạ Tử Cẩm vươn vai mở cửa, chợt giật mình.
Trong vườn cư nhiên có một con nai trắng một sừng đang gặm cỏ.
Nai trắng không sợ hãi, hai mắt đen lay láy nhìn nàng. Bất giác nàng đưa tay xoa đầu nó, cảm giác thật mềm mại. Nai nhỏ cúi xuống hưởng thụ, đoạn ngẩng đầu liếm liếm tay nàng.
Dạ Tử Cẩm bật cười, thú hoang lạc xuống Ma Đô cũng không phải chuyện hiếm. Bất quá đã có Điểu Mộc, nàng nuôi thêm một con nai cũmg không phải chuyện gì to tát. Hơn nữa, nàng với nó rất có duyên.
- Sủng vật, gọi ngươi Lộc Bạch đi.
Nai trắng chớp chớp mắt, dụi đầu vào người Dạ Tử Cẩm.
"Tiểu Cửu, ta lại trở về đây"
"Để bảo vệ cho nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.