Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 9: Giả Vờ

Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

04/12/2022

Bây giờ nhiệt độ bên ngoài có lẽ là âm bốn năm độ. Nếu người này nằm trong tuyết cả đêm, nhất định sẽ tàn phế, có khi có thể xảy ra án mạng!

“Em ở trong nhà, anh đi ra ngoài xem có chuyện gì.” Lữ Thụ nhỏ giọng dặn dò Lữ Tiểu Ngư.

Kết quả vừa dứt lời, góc quần áo của Lữ Thụ đã bị Lữ Tiểu Ngư sau lưng túm lấy, Lữ Tiểu Ngư không nói gì, chỉ là nhìn cậu chằm chằm.

“Buông ra, buông ra coi!” Lữ Thụ nhỏ giọng quát.

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lữ Tiểu Ngư +50...”

Phụt, em ầm ĩ cái gì thế, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm.

Lữ Thụ suy nghĩ một chút: “Em đi theo đằng sau anh, đừng lên tiếng, không được không nghe lời anh.”

Lữ Tiểu Ngư vội vàng gật đầu, cái đầu nhỏ gật rất nhanh, trông rất chi là đáng yêu...

Hai người lén lút mở cửa đi ra. Đầu tiên Lữ Thụ dò xét dáng vẻ của người này, nhưng cũng không có vấn đề gì, hóa ra là người diễn xiếc đã bị áo khoác đen bắt đi trong hậu trường diễn xiếc buổi chiều!

Điều này rất chi là thú vị, hai người áo khoác đen vừa đi qua, thì người này đã gục xuống trước cửa nhà mình, Lữ Thụ phát hiện sắc mặt người trên mặt đất trắng bệch, trông cực kỳ yếu ớt.

Làm sao bây giờ?

Không phải người này bị bắt đi rồi à? Làm thế nào trốn thoát được? Lữ Thụ chắc chắn sẽ không nghĩ rằng đám người mặc áo đen tự xưng là đại đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy lại có lòng tốt thả tên này ra ngoài.

Giờ phút này, trong lòng cậu cực kỳ chắc chắn đám cháy phía xa kia nhất định có liên quan đến tên này, bởi vì năng lực của đối phương có liên quan đến lửa. Mồng ba năm mới đột nhiên bùng lên một đám cháy lớn có thể thắp sáng cả thành phố, mà người biểu diễn này vừa mới trốn ra từ một nơi nào đó không rõ.

Cậu thậm chí còn đoán rằng người này có thể đã gây ra một đám cháy lớn ở trung tâm thành phố chỉ để trốn thoát, hai người mặc áo khoác đen lúc trước có lẽ đang tìm kiếm hắn.

Lòng người này thật sự rất tàn nhẫn, chỉ vì để chạy thoát thân mà đốt một ngọn lửa lớn như vậy, không biết trong đám cháy có ai bị thương vong không?

Tất nhiên, Lữ Thụ biết tất cả những điều này chỉ là suy đoán của cậu thôi.

Nhưng vấn đề là, điều cậu lo lắng nhất lúc này chính là cậu có quan hệ gì với những người này.

Có người nói năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng cao, Lữ Thụ cảm thấy quan niệm này hơi nực cười. Cứ lo việc của bản thân cho tốt là được rồi, bản thân con người sống trên đời này phải ích kỷ một chút, cứ vô tư cho đi không giữ lại chút gì, làm gì có ai phát tiền trợ cấp cho bạn chứ.

Thế giới này đổi thay theo thời gian, các anh hùng lần lượt xuất hiện, rồi lần lượt biến mất và bị thay thế, đó dường như là một loại vinh quang.

Nhưng trên đời này, thực ra chưa từng có người có thể thay thế vị trí của một người khác, cái gọi là người thay thế chẳng qua chỉ là người trước kia đã bị lãng quên.



Lúc này, nếu áo khoác đen trở lại, Lữ Thụ sẽ nhức hết cả trứng.

“Làm sao bây giờ? Có cứu hắn không?” Lữ Tiểu Ngư ngẩng đầu hỏi Lữ Thụ.

“Anh không biết hô hấp nhân tạo, nhưng hình như hô hấp nhân tạo ở chỗ này không thích hợp lắm.” Lữ Thụ phiền muộn nhìn người trên mặt đất: “Chúng ta gọi 120 đi, em đi nấu cho hắn một bát canh gừng đi, nói không chừng còn có chút hữu ích. Nhưng nghe nói 120 sẽ tính phí cho mỗi lần đến khám bệnh tại nhà, chúng ta đào đâu ra số tiền này, với lại mình hoàn toàn không biết hắn, để hắn tỉnh dậy rồi tự trả tiền...”

Đối với một người như Lữ Thụ, 120 tệ có thể làm được rất nhiều việc, nhất định không thể tiêu cho người qua đường được, chính mình gọi 120 rồi nấu thêm một bát canh gừng. Đây đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lương Triệt +70...”

Khi nhận được ghi chép thu nhập này trong ý thức Lữ Thụ rõ ràng hơi sửng sốt, người có thể sinh ra cảm xúc tiêu cực đối với cậu lúc này chính là người nằm trên mặt đất, nhưng một người ngất xỉu lại có thể có cảm xúc tiêu cực hả?

Thì ra là anh đang giả vờ...

Lúc đó mặt Lữ Thụ liền đen thui, người này giả vờ bị đụng xe mà giả đến bệnh viện luôn rồi à? Anh có thể chịu được hả? Đây là đang lợi dụng sự đồng cảm của mình à?

Mặc dù mình không có nhiều lòng đồng cảm lắm...

“Giúp một tay, nâng hắn lên.” Lữ Thụ nhẹ giọng nói với Lữ Tiểu Ngư.

Lữ Tiểu Ngư hỏi: “Khiêng vào nhà hả?”

Lữ Thụ suy nghĩ một chút: “Đem ra ngoài sân đi, mặc kệ hắn.”

Lữ Tiểu Ngư: ? ? ?

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lương Triệt +470...”

Trong lòng Lữ Thụ hét lớn đệch mợ, quả thực lời to rồi, không phải sao? Đây là lần đầu tiên có người đóng góp cho cậu nhiều giá trị tình cảm tiêu cực như vậy đấy!

Lúc này, Lương Triệt trên mặt đất phải từ từ tỉnh lại: “Nước... nước...”

Úi chà, Lữ Thụ vui vẻ, giả vờ giống ghê.

Đối phương có lẽ thực sự rất suy yếu, chuyện này không thể ngụy trang, nhưng cũng không nghiêm trọng như đối phương giả vờ.

Lữ Thụ hăng hái ngồi xổm xuống: “Không có nước, ăn chút tuyết đi.”

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lương Triệt +170...”



Lương Triệt nằm trên mặt đất ngơ luôn, khi nào thì dân phong trở nên không thành thật chất phác như vậy? Vào nhà uống một ngụm nước mà khó dữ vậy à?

Hắn giãy giụa đứng dậy: “Có thể đỡ tôi vào nhà được không?...”

Lương Triệt thầm nghĩ đứa nhỏ này có thể vì chưa từng gặp phải trường hợp như vậy nên mới không hiểu ý mình, thôi thì cứ nói rõ ràng là được.

Nhưng khi thân thể hắn vừa mới ngồi dậy được một nửa, Lữ Thụ đã đẩy hắn xuống mặt đất một lần nữa, uyển chuyển nói: “Không được.”

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lương Triệt +800...”

Trời ơi, Lữ Thụ cực kỳ vui vẻ, làm sao một người có thể cho mình thêm nhiều giá trị cảm xúc tiêu cực như vậy chứ? Rất chi là thú vị!

Mắt thấy đã có tiền mua quả ngôi sao đầu tiên rồi.

Lúc này Lương Triệt rốt cuộc cũng hiểu ra một chuyện... Thiếu niên trước mặt không phải không hiểu ý của mình, khi gọi tới 120 cũng nói không biết mình, mình chủ động yêu cầu vào nhà đối phương thiếu niên này cũng không đồng ý. Là sợ mình lừa bịp bọn họ sao?

Vẻ mặt Lương Triệt dần dần bình tĩnh lại.

Trong lòng Lữ Thụ căng thẳng, hắn muốn giết người diệt khẩu phải không? Nếu đối phương thực sự đang chạy trốn, thì với tư cách là một trong những nhân chứng, rất có thể cậu sẽ trở thành manh mối để truy tìm đối phương.

Nếu đối phương thực sự muốn giết người diệt khẩu, mình phải làm thế nào đây?

Không đến mức vậy chứ, trong thời đại yên bình này, kẻ nếu không vừa ý liền giết người không nhiều đến mức có thể tùy ý gặp được chứ.

Đối với Lữ Thụ, mặc dù bây giờ cậu đã nằm trên miệng giếng có thể nhìn lên một thế giới khác, nhưng 17 năm đầu đời của cậu vẫn bình yên.

Thế giới quan nhìn chung cũng bình lặng, không có máu tanh, không có chiến loạn, cũng không có những tên cuồng đồ ngoài vòng pháp luật chạy trốn sự trừng phạt.

Nhất thời trong đầu Lữ Thụ suy nghĩ lung tung, lúc này Lương Triệt mới dùng sức trên người, muốn ngồi dậy.

Kết quả vừa đứng dậy được một nửa lại bị Lữ Thụ ấn trở về.

Lương Triệt nhìn chằm chằm Lữ Thụ, Lữ Thụ cũng vô tội nhìn Lương Triệt.

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lương Triệt +100...”

Lương Triệt đứng dậy lần nữa, Lữ Thụ lại đè hắn xuống, hai người cứ đưa đẩy qua lại như thế này năm sáu lần, cuối cùng Lương Triệt cũng phát hiện sức lực của thiếu niên này cực kỳ lớn...

Còn Lữ Thụ đã suýt chút nữa mặt mày rạng rỡ khi nhìn thấy ghi chép của mình tăng hơn 600 cảm xúc tiêu cực, sắp có quả ngôi sao thứ hai rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook