Chương 896: Ẩn nhẫn
Nghịch Thương Thiên
04/04/2013
Khô Cốt thành, Cát Á Lan gia tộc.
Trong nghị sự sảnh nguy nga lộng lẫy, tộc trưởng Cát Á Lan gia tộc mỉm cười tay cầm quyển trục do Ngải Mễ Lệ trình lên, cẩn thận xem xét.
Bên cạnh Ngải Mễ Lệ là hai người Bác Lan Tư và lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ. Mấy người tính tình nóng nảy của Hàn gia như Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc, Phỉ Bích tự nhiên không thể xuất hiện ở nơi này. Nếu không, rất có thể vì một lời không hợp mà mang đến tai ương cho Hàn gia.
Dựa theo ước định, hôm nay Ngải Mễ Lệ lấy ra một phương pháp huấn luyện theo ma trận do Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc làm ra, mang đến giao cho Sa Đà.
Nghe lời nói của Đạt Gia Tây lần trước, mấy người Ngải Mễ Lệ biết nếu như người của Hàn gia không để cho Sa Đà nếm thử một chút lợi ích, Sa Đà và những kẻ có dã tâm tại Khô Cốt thành rất có thể sẽ không kiềm chế được nữa, tức giận động thủ giết người, rồi trực tiếp chiếm đoạt những tri thức về huấn luyện ma trận từ linh hồn người đã chết.
Kết cục đó hiển nhiên không phải là điều mà Ngải Mễ Lệ muốn thấy. Một ngày kéo dài thêm là một ngày phải hao tổn tâm tư, nàng lấy ra một bộ phương pháp huấn luyện vệ sĩ từ Bác Lan Tư, chính thức giao cho Sa Đà.
Chờ đợi một khoảng thời gian dài như vậy, lợi dụng đủ loại cách thức, áp lực, Sa Đà cuối cùng mới cầm được một quyển trục này, hôm nay tâm tình của hắn tự nhiên rất tốt.
Chỉ có điều sau khi xem qua toàn bộ nội dung trên quyển trục một lần, nụ cười mỉm của hắn dần thay thế bởi vẻ âm trầm...
Tấm quyển trục ghi lại phương pháp ma trận tổ hợp bị tiện tay ném bay đi, dưới lực lượng kỳ dị biến thành một hình bàn tay, đập “bốp” lên mặt Bác Lan Tư.
- Hàn gia các ngươi không phải cố ý lường gạt ta chứ? Những thứ lung tung như gà bới này có thể có tác dụng gì? Hừ, bằng vào một số bộ pháp và phương vị đặc biệt, thật sự có thể phát huy sức mạnh của đoàn thể sao? Quá buồn cười!
Sa Đà trừng mắt bất thiện nhìn ba người Ngải Mễ Lệ, hít sâu một hơi, hừ lạnh:
- Cát Á Lan gia tộc chúng ta đã chứng tỏ thành ý, chẳng những bằng lòng tiếp nhận Hàn gia các ngươi, còn khẳng khái lấy ra trăm vạn hắc tinh tệ làm thù lao để trao đổi một bộ phương pháp huấn luyện, vậy mà các ngươi đưa đến cho ta những thứ quái quỷ này ư?
Quyển trục có hình bàn tay đánh lên mặt Bác Lan Tư. Rất hiển nhiên, đây là do Sa Đà cố ý làm, chính là để sỉ nhục Bác Lan Tư, sỉ nhục Hàn gia!
Từ lúc đầu Sa Đà nhìn thấy Bác Lan Tư, đã vô cùng khó chịu đối với sát khí nhàn nhạt toả ra từ trên người hắn. Bác Lan Tư không giống như Ngải Mễ Lệ, Tư Tháp Tác Mỗ; hắn đối xử với Sa Đà sẽ không cung kính; bình tĩnh hờ hững đến mức có phần quá phận. Sa Đà càng nhìn Bác Lan Tư càng thấy không vừa mắt. Khi hắn phát hiện ra thứ viết trên quyển trục căn bản chỉ cố làm ra vẻ huyền bí, lập tức đã ngầm ra tay thị uy trước mặt Bác Lan Tư, thăm dò phản ứng của hắn.
Nếu là người khác trong hoàn cảnh này, bị Sa Đà làm nhục như vậy, cho dù tính tình có tốt đến mấy cũng khó nhịn được, có thể sẽ mặc kệ sinh tử của mình, buông tay đánh cược một lần.
Nhưng phản ứng của Bác Lan Tư lại nằm ngoài dự đoán của Sa Đà. Hắn căn bản không có một chút phản ứng nào!
Trên mặt hắn không có một chút buồn vui, phẫn nộ, nhục nhã; chỉ có một vẻ hờ hững từ đầu đến cuối không thay đổi. Dường như sự sỉ nhục của Sa Đà căn bản không xảy ra trên người hắn, dường như hắn chỉ là một người ngoài cuộc, lòng tĩnh như nước, phong ba cũng bất động.
Thò tay cầm quyển trục lại, Bác Lan Tư vô cùng bình tĩnh, lạnh nhạt giải thích:
- Trên quyển trục này ghi lại đầy đủ diễn biến bộ pháp và cả vị trí, đích thực chính là phương pháp huấn luyện vệ sĩ Hàn gia của chúng ta. Ngươi nếu như không tin, có thể tìm ba vệ sĩ của Cát Á Lan gia tộc các ngươi, để bọn họ nắm rõ bộ pháp và vị trí đi lại này. Sau đó, cho bọn hắn đấu thử với ba người khác.
Ngải Mễ Lệ, Tư Tháp Tác Mỗ thầm toát mồ hôi lạnh. Bọn họ đều biết Bác Lan Tư chẳng phải hạng lương thiện gì. Hắn giết người so với Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc còn hung ác hơn. Theo bọn họ thấy, Bác Lan Tư bị Sa Đà cố tình sỉ nhục như vậy có khi không kiềm chế được sát khí trong lòng, bất chấp tất cả ra tay với tên này.
Bọn họ thừa hiểu rõ, có lẽ Sa Đà cũng muốn Bác Lan Tư làm như vậy. Một khi hắn không khống chế nổi sát khí của mình, lập tức sẽ phải nhận kết cục chết thảm tại chỗ!
Trong phòng nghị sự, ngoài tộc trưởng Sa Đà còn có một số thành viên gia tộc, năm Thượng vị thần đứng song song, toàn bộ đều giương ánh mắt lạnh lẽo lên Bác Lan Tư, chỉ chờ hắn có một cử động khác thường, lập tức động thủ giết người.
Sa Đà dường như cũng không ngờ rằng Bác Lan Tư dưới loại nhục nhã này mà còn có thể nhẫn nại được, do dự một chút, hắn phất tay không kiên nhẫn nói:
- Để quyển trục lại, các ngươi về trước đi! Nếu như vệ sĩ của Cát Á Lan gia tộc chúng ta sau khi thuần thục bộ kỷ xảo này cũng không có tiến bộ gì, ta tự nhiên sẽ tính sổ với các ngươi!
Bác Lan Tư hờ hững gật đầu, không nói một lời, quay đầu đi ra ngoài. Nhìn bộ dạng của hắn, dường như việc Sa Đà vừa mới sỉ nhục mình như không, cũng không coi sự uy hiếp của cao thủ Cát Á Lan gia tộc chung quanh đang nhìn chằm chằm như hổ đói ra gì.
Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ và Ngải Mễ Lệ đánh mắt cho nhau, đồng thời nho nhã lễ độ cáo từ Sa Đà, đi theo Bác Lan Tư rời khỏi nghị sự sảnh.
- Gia chủ, cái tên kia có thể nhẫn nhịn được tới mức này. Thật đáng sợ! Ta quan sát vô cùng cẩn thận, hắn từ đầu đến cuối cũng không hề tức giận. Một người có thể khống chế tâm tình của mình đến bậc này, cho dù thực lực tạm thời không cao, nhưng tuyệt đối là một thảm họa trong tâm! - Bác Lan Tư vừa mới rời đi, một Thượng vị thần bên cạnh lập tức lộ vẻ ngưng trọng.
- Nhân vật như vậy hoặc là kẻ ngu si, hoặc là kẻ địch đáng sợ nhất! Biết co biết duỗi đến mức này, hắn tuyệt không phải hạng người đơn giản! Gia chủ, gã này không thể lưu lại! - Một tên Thượng vị thần khác cũng có điều cố kỵ trong lòng, vội phát biểu.
Bọn họ đều nhìn ra được Bác Lan Tư đáng sợ thế nào. Loại đáng sợ này không phải bởi vì thực lực hiện tại của hắn, mà là tâm tính hắn biểu hiện ra ngoài. Cái loại tâm tính hờ hững với tất cả, ẩn nhẫn được đến như thế, bọn họ đều tự thấy mình không làm được. Bởi vậy, bọn họ cảm giác được uy hiếp đến từ Bác Lan Tư, thấy có một người như thế sinh hoạt trong Cát Á Lan gia tộc, giống như là đi ngủ mà dưới giường có một con rắn trườn qua lại, làm bọn hắn cảm thấy vô cùng bất an.
Sa Đà không phải là kẻ ngu, đương nhiên cũng nhìn ra chỗ đáng sợ của Bác Lan Tư. Hắn âm trầm quát lên:
- Ta đương nhiên biết kẻ này không dễ đối phó. Tuy nhiên hắn có thể chịu đựng đến nước này, ta căn bản không có lý do để ra tay! Ngoài ra, chúng ta cũng muốn xem bọn chúng đưa quyển trục này, có phải có ích như vậy thật hay không ? Trước mắt hãy lưu cái mạng hắn lại. Dù sao hắn đang ở tại Cát Á Lan gia tộc chúng ta, chắc chắn là không trốn thoát được. Chờ sau khi chúng ta vét sạch của bọn chúng, sẽ không lưu lại tính mạng của hắn nữa!
- Gia chủ, cần gì phải phiền toái như vậy? Cứ giết chết toàn bộ, thu lấy linh hồn ký ức của bọn chúng không được sao!? - Một gã Thượng vị thần trong số đó khó hiểu hỏi lại.
Sa Đà cau mày, không kiên nhẫn quát:
- Nào có dễ dàng như vậy, thu lấy linh hồn ký ức chẳng những vô cùng tiêu hao thần lực của người thực hiện, hơn nữa cũng không chắc có thể lấy được toàn bộ ký ức đối phương! Linh hồn là vật chất kì dị, phức tạp nhất, thần bí nhất, căn bản không có ai dám cam đoan hoàn toàn rõ ràng nó. Một người sau khi chết linh hồn ký ức sẽ dần tan biến, cho dù chúng ta có thể thu lấy ký ức, cũng chỉ lấy được một bộ phận. Không đơn giản như vậy!
Phất tay, hắn hạ lệnh:
- Quyển trục này giao cho các ngươi, lệnh cho vệ sĩ gia tộc dựa theo phương pháp trên đó luyện tập, ta muốn biết kết quả nhanh chóng một chút!
- Rõ, gia chủ! - Bọn họ đồng thanh trả lời, rồi khom người lui xuống.
...
Ba người Tư Tháp Tác Mỗ, Ngải Mễ Lệ, Bác Lan Tư cuối cùng cũng về tới luyện cốt tràng khổng lồ, nơi tạm trú của Hàn gia. Trong tầng kết giới trùng trùng, hai người mới thở phèo một hơi. Nhìn vẻ mặt hờ hững của Bác Lan Tư, Ngải Mễ Lệ cười gượng lắc đầu, như trút được gánh nặng nói:
- Không tồi... Khá tốt...
- Sa Đà cố ý làm như vậy chính là muốn chọc giận ngươi. Ta còn lo lắng ngươi sẽ không chịu đựng nổi đấy!
Tư Tháp Tác Mỗ khâm phục than khẽ, rồi lại giận dữ nói:
- Nếu có cơ hội, có ngày ta sẽ lột da Sa Đà!
- Có chuyện gì vậy? - Hai người Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc đồng thanh hỏi. Trong các thành viên của Hàn gia, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc và Bác Lan Tư quan hệ tốt nhất. Từ giọng nói của Tư Tháp Tác Mỗ và Ngải Mễ Lệ, bọn họ đoán ra Bác Lan Tư nhất định đã xảy ra chuyện gì. Cát Nhĩ Bá Đặc hét lên:
- Lão già, có chuyện gì vậy?
- Sa Đà cực quá đáng... - Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ vẫn luôn giữ được lý trí, lần này cũng có chút không kiềm chế được, lạnh lùng thuật lại sự việc.
Nghe xong tự thuật của Tư Tháp Tác Mỗ, Huyết Linh không nói một lời, mắt đỏ ngầu phóng ra ngoài, nhìn bộ dạng hẳn là định tìm người liều mạng!
Cát Nhĩ Bá Đặc nổi giận gầm lên một tiếng, rồi gào lên như điên:
- Mẹ nó, khinh người quá đáng, khinh người quá đáng, ta phải liều mạng với bọn chúng!
- Hai người các ngươi, trở lại hết cho ta! - Mấy người Tư Tháp Tác Mỗ, Ngải Mễ Lệ, A Nhĩ Mai Lý Khắc vội vàng hô to. Bọn họ đều rõ một khi Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc ra khỏi nơi này sẽ không thể tránh được một tràng huyết chiến. Tất cả thành viên của Hàn gia đều sẽ phải chịu vạ lây, rồi chết thảm ở Cát Á Lan gia tộc.
Hai người Cát Nhĩ Bá Đặc, Huyết Linh ở Hàn gia thực lực có tiếng nhưng chỉ có quan hệ thân với Bác Lan Tư. Cho dù là lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ, mấy người Phỉ Bích cũng đừng hòng ràng buộc được bọn họ. Lần này, hai người đã thật sự nổi giận, ngay cả nhóm Phỉ Bích khuyên can thế nào cũng không nghe, đùng đùng nổi giận muốn đánh giết ra ngoài.
- Các người tiếp tục làm rùa đen rút đầu đi. Lão tử liều mạng với bọn khốn đó! Mặc kệ chuyện của các người! - Cát Nhĩ Bá Đặc rú lên lồng lộn, nét mặt đầy uất ức, dường như người bị Sa Đà làm nhục không phải là Bác Lan Tư, mà là Hắc Long hắn!
Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ, Tư Tháp Tác Mỗ vừa thấy hai người này nổi điên trong lòng đều run lên, không biết nên làm như thế nào cho phải.
- Tất cả quay về!
Bác Lan Tư nhíu lông mày, đột nhiên quát lạnh:
- Sư huynh có lệnh, khi hắn vắng mặt, các ngươi đều phải nghe lời ta!
Liếc mắt nhìn Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc, mắt Bác Lan Tư đầy vẻ cảm kích. Hắn biết hai người nổi điên lên như vậy đều là vì hắn. Ba người thường ngày vẫn hoạt động cùng nhau, cảm tình giữa họ bất trii bất giác rất sâu đậm. Trái tim vẫn như một khối băng lạnh của hắn chợt cảm thấy có một chút tình cảm ấm áp.
- Nhưng, nhưng... - Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc sốt ruột nhìn Bác Lan Tư.
- Thù, chúng ta nhất định phải báo!
Bác Lan Tư nhìn hai người, bình tĩnh nói:
- Nhưng không phải là bây giờ! Các ngươi không thể vì kích động nhất thời mà đền bằng tính mạng của tất cả các thành viên Hàn gia được!
Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc nhìn Bác Lan Tư nét mặt vẫn thản nhiên. Một lúc lâu sau, cả hai cùng thở dài, bỏ ý định lao ra bên ngoài.
Trong nghị sự sảnh nguy nga lộng lẫy, tộc trưởng Cát Á Lan gia tộc mỉm cười tay cầm quyển trục do Ngải Mễ Lệ trình lên, cẩn thận xem xét.
Bên cạnh Ngải Mễ Lệ là hai người Bác Lan Tư và lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ. Mấy người tính tình nóng nảy của Hàn gia như Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc, Phỉ Bích tự nhiên không thể xuất hiện ở nơi này. Nếu không, rất có thể vì một lời không hợp mà mang đến tai ương cho Hàn gia.
Dựa theo ước định, hôm nay Ngải Mễ Lệ lấy ra một phương pháp huấn luyện theo ma trận do Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc làm ra, mang đến giao cho Sa Đà.
Nghe lời nói của Đạt Gia Tây lần trước, mấy người Ngải Mễ Lệ biết nếu như người của Hàn gia không để cho Sa Đà nếm thử một chút lợi ích, Sa Đà và những kẻ có dã tâm tại Khô Cốt thành rất có thể sẽ không kiềm chế được nữa, tức giận động thủ giết người, rồi trực tiếp chiếm đoạt những tri thức về huấn luyện ma trận từ linh hồn người đã chết.
Kết cục đó hiển nhiên không phải là điều mà Ngải Mễ Lệ muốn thấy. Một ngày kéo dài thêm là một ngày phải hao tổn tâm tư, nàng lấy ra một bộ phương pháp huấn luyện vệ sĩ từ Bác Lan Tư, chính thức giao cho Sa Đà.
Chờ đợi một khoảng thời gian dài như vậy, lợi dụng đủ loại cách thức, áp lực, Sa Đà cuối cùng mới cầm được một quyển trục này, hôm nay tâm tình của hắn tự nhiên rất tốt.
Chỉ có điều sau khi xem qua toàn bộ nội dung trên quyển trục một lần, nụ cười mỉm của hắn dần thay thế bởi vẻ âm trầm...
Tấm quyển trục ghi lại phương pháp ma trận tổ hợp bị tiện tay ném bay đi, dưới lực lượng kỳ dị biến thành một hình bàn tay, đập “bốp” lên mặt Bác Lan Tư.
- Hàn gia các ngươi không phải cố ý lường gạt ta chứ? Những thứ lung tung như gà bới này có thể có tác dụng gì? Hừ, bằng vào một số bộ pháp và phương vị đặc biệt, thật sự có thể phát huy sức mạnh của đoàn thể sao? Quá buồn cười!
Sa Đà trừng mắt bất thiện nhìn ba người Ngải Mễ Lệ, hít sâu một hơi, hừ lạnh:
- Cát Á Lan gia tộc chúng ta đã chứng tỏ thành ý, chẳng những bằng lòng tiếp nhận Hàn gia các ngươi, còn khẳng khái lấy ra trăm vạn hắc tinh tệ làm thù lao để trao đổi một bộ phương pháp huấn luyện, vậy mà các ngươi đưa đến cho ta những thứ quái quỷ này ư?
Quyển trục có hình bàn tay đánh lên mặt Bác Lan Tư. Rất hiển nhiên, đây là do Sa Đà cố ý làm, chính là để sỉ nhục Bác Lan Tư, sỉ nhục Hàn gia!
Từ lúc đầu Sa Đà nhìn thấy Bác Lan Tư, đã vô cùng khó chịu đối với sát khí nhàn nhạt toả ra từ trên người hắn. Bác Lan Tư không giống như Ngải Mễ Lệ, Tư Tháp Tác Mỗ; hắn đối xử với Sa Đà sẽ không cung kính; bình tĩnh hờ hững đến mức có phần quá phận. Sa Đà càng nhìn Bác Lan Tư càng thấy không vừa mắt. Khi hắn phát hiện ra thứ viết trên quyển trục căn bản chỉ cố làm ra vẻ huyền bí, lập tức đã ngầm ra tay thị uy trước mặt Bác Lan Tư, thăm dò phản ứng của hắn.
Nếu là người khác trong hoàn cảnh này, bị Sa Đà làm nhục như vậy, cho dù tính tình có tốt đến mấy cũng khó nhịn được, có thể sẽ mặc kệ sinh tử của mình, buông tay đánh cược một lần.
Nhưng phản ứng của Bác Lan Tư lại nằm ngoài dự đoán của Sa Đà. Hắn căn bản không có một chút phản ứng nào!
Trên mặt hắn không có một chút buồn vui, phẫn nộ, nhục nhã; chỉ có một vẻ hờ hững từ đầu đến cuối không thay đổi. Dường như sự sỉ nhục của Sa Đà căn bản không xảy ra trên người hắn, dường như hắn chỉ là một người ngoài cuộc, lòng tĩnh như nước, phong ba cũng bất động.
Thò tay cầm quyển trục lại, Bác Lan Tư vô cùng bình tĩnh, lạnh nhạt giải thích:
- Trên quyển trục này ghi lại đầy đủ diễn biến bộ pháp và cả vị trí, đích thực chính là phương pháp huấn luyện vệ sĩ Hàn gia của chúng ta. Ngươi nếu như không tin, có thể tìm ba vệ sĩ của Cát Á Lan gia tộc các ngươi, để bọn họ nắm rõ bộ pháp và vị trí đi lại này. Sau đó, cho bọn hắn đấu thử với ba người khác.
Ngải Mễ Lệ, Tư Tháp Tác Mỗ thầm toát mồ hôi lạnh. Bọn họ đều biết Bác Lan Tư chẳng phải hạng lương thiện gì. Hắn giết người so với Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc còn hung ác hơn. Theo bọn họ thấy, Bác Lan Tư bị Sa Đà cố tình sỉ nhục như vậy có khi không kiềm chế được sát khí trong lòng, bất chấp tất cả ra tay với tên này.
Bọn họ thừa hiểu rõ, có lẽ Sa Đà cũng muốn Bác Lan Tư làm như vậy. Một khi hắn không khống chế nổi sát khí của mình, lập tức sẽ phải nhận kết cục chết thảm tại chỗ!
Trong phòng nghị sự, ngoài tộc trưởng Sa Đà còn có một số thành viên gia tộc, năm Thượng vị thần đứng song song, toàn bộ đều giương ánh mắt lạnh lẽo lên Bác Lan Tư, chỉ chờ hắn có một cử động khác thường, lập tức động thủ giết người.
Sa Đà dường như cũng không ngờ rằng Bác Lan Tư dưới loại nhục nhã này mà còn có thể nhẫn nại được, do dự một chút, hắn phất tay không kiên nhẫn nói:
- Để quyển trục lại, các ngươi về trước đi! Nếu như vệ sĩ của Cát Á Lan gia tộc chúng ta sau khi thuần thục bộ kỷ xảo này cũng không có tiến bộ gì, ta tự nhiên sẽ tính sổ với các ngươi!
Bác Lan Tư hờ hững gật đầu, không nói một lời, quay đầu đi ra ngoài. Nhìn bộ dạng của hắn, dường như việc Sa Đà vừa mới sỉ nhục mình như không, cũng không coi sự uy hiếp của cao thủ Cát Á Lan gia tộc chung quanh đang nhìn chằm chằm như hổ đói ra gì.
Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ và Ngải Mễ Lệ đánh mắt cho nhau, đồng thời nho nhã lễ độ cáo từ Sa Đà, đi theo Bác Lan Tư rời khỏi nghị sự sảnh.
- Gia chủ, cái tên kia có thể nhẫn nhịn được tới mức này. Thật đáng sợ! Ta quan sát vô cùng cẩn thận, hắn từ đầu đến cuối cũng không hề tức giận. Một người có thể khống chế tâm tình của mình đến bậc này, cho dù thực lực tạm thời không cao, nhưng tuyệt đối là một thảm họa trong tâm! - Bác Lan Tư vừa mới rời đi, một Thượng vị thần bên cạnh lập tức lộ vẻ ngưng trọng.
- Nhân vật như vậy hoặc là kẻ ngu si, hoặc là kẻ địch đáng sợ nhất! Biết co biết duỗi đến mức này, hắn tuyệt không phải hạng người đơn giản! Gia chủ, gã này không thể lưu lại! - Một tên Thượng vị thần khác cũng có điều cố kỵ trong lòng, vội phát biểu.
Bọn họ đều nhìn ra được Bác Lan Tư đáng sợ thế nào. Loại đáng sợ này không phải bởi vì thực lực hiện tại của hắn, mà là tâm tính hắn biểu hiện ra ngoài. Cái loại tâm tính hờ hững với tất cả, ẩn nhẫn được đến như thế, bọn họ đều tự thấy mình không làm được. Bởi vậy, bọn họ cảm giác được uy hiếp đến từ Bác Lan Tư, thấy có một người như thế sinh hoạt trong Cát Á Lan gia tộc, giống như là đi ngủ mà dưới giường có một con rắn trườn qua lại, làm bọn hắn cảm thấy vô cùng bất an.
Sa Đà không phải là kẻ ngu, đương nhiên cũng nhìn ra chỗ đáng sợ của Bác Lan Tư. Hắn âm trầm quát lên:
- Ta đương nhiên biết kẻ này không dễ đối phó. Tuy nhiên hắn có thể chịu đựng đến nước này, ta căn bản không có lý do để ra tay! Ngoài ra, chúng ta cũng muốn xem bọn chúng đưa quyển trục này, có phải có ích như vậy thật hay không ? Trước mắt hãy lưu cái mạng hắn lại. Dù sao hắn đang ở tại Cát Á Lan gia tộc chúng ta, chắc chắn là không trốn thoát được. Chờ sau khi chúng ta vét sạch của bọn chúng, sẽ không lưu lại tính mạng của hắn nữa!
- Gia chủ, cần gì phải phiền toái như vậy? Cứ giết chết toàn bộ, thu lấy linh hồn ký ức của bọn chúng không được sao!? - Một gã Thượng vị thần trong số đó khó hiểu hỏi lại.
Sa Đà cau mày, không kiên nhẫn quát:
- Nào có dễ dàng như vậy, thu lấy linh hồn ký ức chẳng những vô cùng tiêu hao thần lực của người thực hiện, hơn nữa cũng không chắc có thể lấy được toàn bộ ký ức đối phương! Linh hồn là vật chất kì dị, phức tạp nhất, thần bí nhất, căn bản không có ai dám cam đoan hoàn toàn rõ ràng nó. Một người sau khi chết linh hồn ký ức sẽ dần tan biến, cho dù chúng ta có thể thu lấy ký ức, cũng chỉ lấy được một bộ phận. Không đơn giản như vậy!
Phất tay, hắn hạ lệnh:
- Quyển trục này giao cho các ngươi, lệnh cho vệ sĩ gia tộc dựa theo phương pháp trên đó luyện tập, ta muốn biết kết quả nhanh chóng một chút!
- Rõ, gia chủ! - Bọn họ đồng thanh trả lời, rồi khom người lui xuống.
...
Ba người Tư Tháp Tác Mỗ, Ngải Mễ Lệ, Bác Lan Tư cuối cùng cũng về tới luyện cốt tràng khổng lồ, nơi tạm trú của Hàn gia. Trong tầng kết giới trùng trùng, hai người mới thở phèo một hơi. Nhìn vẻ mặt hờ hững của Bác Lan Tư, Ngải Mễ Lệ cười gượng lắc đầu, như trút được gánh nặng nói:
- Không tồi... Khá tốt...
- Sa Đà cố ý làm như vậy chính là muốn chọc giận ngươi. Ta còn lo lắng ngươi sẽ không chịu đựng nổi đấy!
Tư Tháp Tác Mỗ khâm phục than khẽ, rồi lại giận dữ nói:
- Nếu có cơ hội, có ngày ta sẽ lột da Sa Đà!
- Có chuyện gì vậy? - Hai người Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc đồng thanh hỏi. Trong các thành viên của Hàn gia, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc và Bác Lan Tư quan hệ tốt nhất. Từ giọng nói của Tư Tháp Tác Mỗ và Ngải Mễ Lệ, bọn họ đoán ra Bác Lan Tư nhất định đã xảy ra chuyện gì. Cát Nhĩ Bá Đặc hét lên:
- Lão già, có chuyện gì vậy?
- Sa Đà cực quá đáng... - Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ vẫn luôn giữ được lý trí, lần này cũng có chút không kiềm chế được, lạnh lùng thuật lại sự việc.
Nghe xong tự thuật của Tư Tháp Tác Mỗ, Huyết Linh không nói một lời, mắt đỏ ngầu phóng ra ngoài, nhìn bộ dạng hẳn là định tìm người liều mạng!
Cát Nhĩ Bá Đặc nổi giận gầm lên một tiếng, rồi gào lên như điên:
- Mẹ nó, khinh người quá đáng, khinh người quá đáng, ta phải liều mạng với bọn chúng!
- Hai người các ngươi, trở lại hết cho ta! - Mấy người Tư Tháp Tác Mỗ, Ngải Mễ Lệ, A Nhĩ Mai Lý Khắc vội vàng hô to. Bọn họ đều rõ một khi Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc ra khỏi nơi này sẽ không thể tránh được một tràng huyết chiến. Tất cả thành viên của Hàn gia đều sẽ phải chịu vạ lây, rồi chết thảm ở Cát Á Lan gia tộc.
Hai người Cát Nhĩ Bá Đặc, Huyết Linh ở Hàn gia thực lực có tiếng nhưng chỉ có quan hệ thân với Bác Lan Tư. Cho dù là lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ, mấy người Phỉ Bích cũng đừng hòng ràng buộc được bọn họ. Lần này, hai người đã thật sự nổi giận, ngay cả nhóm Phỉ Bích khuyên can thế nào cũng không nghe, đùng đùng nổi giận muốn đánh giết ra ngoài.
- Các người tiếp tục làm rùa đen rút đầu đi. Lão tử liều mạng với bọn khốn đó! Mặc kệ chuyện của các người! - Cát Nhĩ Bá Đặc rú lên lồng lộn, nét mặt đầy uất ức, dường như người bị Sa Đà làm nhục không phải là Bác Lan Tư, mà là Hắc Long hắn!
Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ, Tư Tháp Tác Mỗ vừa thấy hai người này nổi điên trong lòng đều run lên, không biết nên làm như thế nào cho phải.
- Tất cả quay về!
Bác Lan Tư nhíu lông mày, đột nhiên quát lạnh:
- Sư huynh có lệnh, khi hắn vắng mặt, các ngươi đều phải nghe lời ta!
Liếc mắt nhìn Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc, mắt Bác Lan Tư đầy vẻ cảm kích. Hắn biết hai người nổi điên lên như vậy đều là vì hắn. Ba người thường ngày vẫn hoạt động cùng nhau, cảm tình giữa họ bất trii bất giác rất sâu đậm. Trái tim vẫn như một khối băng lạnh của hắn chợt cảm thấy có một chút tình cảm ấm áp.
- Nhưng, nhưng... - Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc sốt ruột nhìn Bác Lan Tư.
- Thù, chúng ta nhất định phải báo!
Bác Lan Tư nhìn hai người, bình tĩnh nói:
- Nhưng không phải là bây giờ! Các ngươi không thể vì kích động nhất thời mà đền bằng tính mạng của tất cả các thành viên Hàn gia được!
Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc nhìn Bác Lan Tư nét mặt vẫn thản nhiên. Một lúc lâu sau, cả hai cùng thở dài, bỏ ý định lao ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.