Chương 297: Bạo
Nghịch Thương Thiên
05/04/2013
Ba nghìn người với hơn sáu trăm người, trong đó còn có ba trăm gã Tử thần vệ sĩ khét tiếng của Thiên Tai giáo hội, thực lực hoàn toàn cách biệt. Số phận hơn sáu trăm người còn lại trong sơn cốc sớm đã được định trước, chỉ là thời gian kéo dài thêm vài phút đồng hồ thôi.
Nhân mạng trở nên rẻ mạt, theo đó là từng tiếng gào thét chói tai của các dong binh không cùng màu da, chủng tộc, rồi từ từ ngã xuống trong vũng máu. Từng luồng khí tức mắt thường khó thấy từ những người vừa mới chết lượn lờ bay lên rồi toàn bộ hội tụ về phía một góc trên sơn cốc.
Hàn Thạc chính là bàn tay hắc ám đã tạo nên cục diện này. Lúc này hắn đang ngồi tại một khu vực không ai có thể dò xét được, vô cùng vui mừng khoan khoái hấp thu từng luồng năng lượng kì dị tản mác. Ba con Âm Ma đang quan sát toàn cục. Tâm tình tại cảnh giới Thị Huyết lúc này của hắn lại rục rịch không cam lòng muốn trỗi dậy, nhưng vẫn bị lý trí khống chế chặt.
Theo thời gian trôi qua, sinh mệnh không ngừng tiêu tan, hơn sáu trăm cao thủ bảo vệ mỏ bí ngân trong sơn cốc chỉ còn lại hơn hai trăm người, trong số đó ma pháp sư vẫn tập trung phóng ra các loại ma pháp, đương nhiên mục tiêu của bọn họ chính là những dong binh trang phục rõ ràng kia, nhưng không người nào lại lãng phí ma lực trên đám người Tử thần vệ sĩ.
Đến trước một bước là Á Đương Môn La và tinh binh gia tộc lão, nhưng chỉ dùng ma pháp và tên nỏ công kích từ xa vào đám người Lao Lôi Tháp trong sơn cốc, mắt thấy đám gia tộc tử đệ còn sót lại mà vẫn trơ mắt ra nhìn, bình chân như vại.
Không phải là không muốn, mà là không dám!
Số tinh nhuệ Môn La gia tộc có thể ngự không phi hành thì toàn bộ đều cưỡi ma thú. Đám tinh nhuệ này là cơ sở để gia tộc này sinh tồn, đáng tiếc số lượng quả thực hơi ít, còn xa mới bì kịp dong binh đoàn Già La của Lao Lôi Tháp. Từng người một của gia tộc bị giết, Á Đương Môn La mặc dù lòng đang nhỏ máu nhưng lại không dám tới gần bọn họ xuất thủ cứu, bởi vì lão vô cùng rõ ràng rằng một khi đáp xuống, cái chờ đón chính là đả kích mang tính huỷ diệt.
Lão đang chờ, đang chờ người của Phật La Lý Đạt cùng Tạp Tháp Nhĩ toàn bộ đến, rồi từ ngoài sơn cốc vây đám Lao Lôi Tháp lại, đợi càng nhiều gia tộc đệ tử có thể tụ hội lại tiến lên phía trước, phát tiết hết cừu hận đang dồn nén lên bọn Lao Lôi Tháp.
- Phụ thân đại nhân, cứu con!
Giữa sơn cốc, một gã trung niên có tướng mạo mang máng giống Á Đương Môn La, cưỡi một con Thiết giáp hắc ngưu, đang đỏ mắt chờ mong phát ra tiếng gọi thê lương về phía lão ba đang cưỡi Hoả liệt điểu bay vòng vòng.
Trước mặt gã trung niên này là Lao Lôi Tháp đang cầm Cuồng chiến phủ cười gằn không ngừng. Cạnh gã là mấy tên Cuồng chiến sĩ cũng đang cười độc ác không dứt, phối hợp với gã trông chừng thật chặt. Lao Lôi Tháp cũng không vội giết gã, ngược lại còn ngẩng đầu lên trời không ngừng, dường như đang đợi Á Đương Môn La lại gần.
Song đợi một lát, gã chỉ thấy cả người lão run rẩy nhè nhẹ, xem chừng trong lòng Á Đương Môn La đau thắt lại nhưng đã đưa ra quyết định chính xác.
- Không!
Gã trung niên gào to thảm thiết, rồi bị Lao Lôi Tháp tiếp cận chém xả ra, thanh âm vang vọng trước khi chết khiến cho Á Đương Môn La đang cưỡi trên Hoả liệt điểu phía xa cơ hồ đứng không vững.
Tiếng gót sắt nặng nề cuối cùng cũng có thể nghe thấy rõ ràng, với Phật La Lý Đạt và Tạp Tháp Nhĩ dẫn đầu rất nhiều dong binh hành quân tiến vào giữa sơn cốc. Chịu đựng nỗi thống khổ như bị đao róc, đôi con ngươi Á Đương Môn La vằn lên những tia máu, lão là người đầu tiên xông thẳng vào, trường thương trong tay phóng ra đấu khí cùng giao hội với liệt diễm do Hoả liệt điểu phun ra, trong nháy mắt đã cướp đi mấy tính mạng.
Chiến đấu phát sinh càng thảm liệt hơn, thế như lửa bỏng dầu sôi. Còn Hàn Thạc đang bàng quan lặng lẽ hấp thu từng luồng sát khí, hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào cuộc tử đấu như Tu la địa ngục trong sơn cốc, dốc sức áp chế nỗi khát vọng mạnh mẽ muốn tham dự vào đó.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chiến đấu với lực lượng tương đương khiến cho mấy phương đều giết chóc đến đỏ cả mắt. Lần này chín phần mười thế lực trong Nhật Diệu cốc đều tham dự vào, hoặc là vì mỏ bí ngân hoặc là vì quyền lợi tại cốc, cũng có thể là vì cừu hận tích luỹ trong nhiều năm mà bộc phát hết ra.
Năng lượng sinh mệnh của những cường giả không chịu khuất phục bị kẻ lợi dụng tha hồ hấp thu. Rất nhanh cả sơn cốc thi thể chồng chất đầy đất khiến cho chiến đấu cũng bắt đầu bị ảnh hưởng. Vì lợi ích cùng cừu hận mà các chủng tộc mặc sức giết chóc đã tạo nên trường chiến đấu này.
Dần dần, hấp thu được năng lượng khổng lồ mà chung quanh Hàn Thạc sương mù đỏ như máu trôi nổi. Phía trên sơn cốc bỗng nhiên bị một luồng huyết hồng sắc vụ khí che khuất, loại sát khí khủng bố hung ác ấy mang theo mùi máu tươi khiến kẻ khác nôn oẹ bao trùm cả sơn cốc.
Nhưng các phương thế lực đang giết chóc đến đỏ mắt không hề phát hiện ra được biến hoá khác thường này, vẫn đặt tất cả chú ý lên trên người địch nhân trước mặt, dùng vũ khí quyền cước, thậm chí cả răng để công kích đối phương, mỗi một cá nhân cơ hồ đều đã hoàn toàn phát điên.
Hàn Thạc suýt nữa đã không khống chế được mình, cố nén sự khát máu lại, cuối cùng ra lệnh cho Thổ Giáp thi đang ẩn nấp dưới lòng đất. Hắn hiểu rõ lúc này chưa phải là thời cơ thoả đáng nhất, bởi vì mấy phương vẫn đang chém giết chưa ngừng lại cho đến khi một phương thắng lợi, trên nguyên tắc vẫn có thể chờ một lát nữa. Nhưng Hàn Thạc rất rõ là trạng thái của hắn hiện tại cực kỳ bất diệu, sát khí lần thu hấp thu được vượt quá xa năng lực tiếp nhận được của hắn, hắn rất sợ sẽ đánh mất lý trí mà mất đi cơ hội.
Đang chém giết ở đây là chín phần mười thế lực của Nhật Diệu cốc, thì nhân số đã giảm mạnh một phần tư. Đây tuyệt đối là cuộc chiến kịch liệt nhất, số người tham gia nhiều nhất từ trước tới nay tại Nhật Diệu cốc. Các đại thế lực vốn đang chiến đến không chết không ngừng, bỗng cảm thấy được sự chấn động mãnh liệt khắp nơi, song không đợi bọn họ có phản ứng, mỗi một góc trong cả sơn cốc đều như nổ tung, mùi hỏa dược nồng nặc trong chớp mắt lan ra.
Lúc này bất cứ chỗ nào trong sơn cốc cũng có người đang chém giết, mỗi một vụ bạo tạc đều tạo thành thương tổn cực lớn. Mỗi một dong binh đang chém giết đột nhiên bị nổ tung mà chìm ngập dưới lòng đất, thân thể lập tức bị xé tan ra thành những khối máu. Nhất thời cả sơn cốc đất rung núi lở, tiếng nổ vang lên liên tiếp không ngừng. Cao thủ các đại thế lực của Nhật Diệu cốc còn may mắn sống sót dưới những vụ nổ cuồng bạo này lại chết thêm đại bộ phận.
Cũng bởi vì vụ nổ dưới lòng đất, những tảng đá cực lớn phía trên cũng đồng thời vỡ ra, tảng nào tảng nấy đều lớn hơn người rơi xuống ào ào như mưa. Những tảng đá lớn rơi từ trên độ cao mấy trăm mét xuống thì lực xung kích mạnh mẽ đến điên cuồng ấy khủng bố vô cùng, tất cả cao thủ sơ suất để nó va phải thì đều biến luôn thành đống thịt nát.
Các phương thế lực vốn đang tranh đấu trong sơn cốc đột nhiên bị vụ bạo tạc này nổ cho mông muội. Chín thành thế lực Nhật Diệu cốc hôm nay đều tiến vào tham dự nhưng cái loại oanh kích phô thiên cái địa này căn bản không phân địch ta, thương tổn tạo nên càng thêm cực kỳ khoa trương. Với đầu óc đám người Lao Lôi Tháp cầm đầu dù có chậm chạp đi nữa cũng ngửi thấy mùi vị của âm mưu.
Vô vàn những tảng đá lớn vẫn rơi xuống dày đặc, mắt thấy cả sơn cốc đều bị che kín lại, tất cả cao thủ bị tiếng nổ làm cho bừng tỉnh lại, đột nhiên đều có phản ứng. Mỗi người ngẩng lên trời mắng to rồi chạy thục mạng hỗn loạn ra phía ngoài, trong đó thanh âm đám người Lao Lôi Tháp càng cực kỳ vang dội, mỗi tên đều gào rú lên rồi nhanh chóng rút lui.
Nếu không có vụ nổ làm cho núi lở che dấu đi huyết vụ, có lẽ đám người này đã có thể phát giác ra sự tồn tại của Hàn Thạc. Nói cho cùng cái danh hung thần ác sát lần trước hắn tạo dựng ở sơn cốc này, dùng huyết vụ công kích đã tạo thành ảnh hưởng vĩnh viễn khó quên trong lòng họ.
Song những tảng đá lớn lăn xuống đã phá tan màn huyết vụ, màn huyết vụ hình thành nên cũng khó có thể phân biệt được rõ ràng, thêm nữa đá cứ trút xuống thật quá đáng sợ, cũng không ai để tâm lên bầu trời, mỗi người chỉ một mực lo trốn chạy nên sự tồn tại của Hàn Thạc không bị phơi bày ra.
Mấy đại thế lực cảm giác được mùi vị âm mưu nhưng oán hận trong lòng vẫn miên miên bất tuyệt như nước sông biển, song bọn họ đều rõ ràng rằng lúc này cũng không phải là lúc truy đến cùng. Noi theo Lao Lôi Tháp là thủ lĩnh cầm đầu, truyền đạt mệnh lệnh cho thủ hạ mình dốc sức chạy ra khỏi nơi đây.
Đám người Phật La Lý Đạt từ dấu hiệu của mũi tên, trong lòng bắt đầu có một loại dự cảm bất tường, đến khi tới được sơn cốc chứng kiến huyết án đã phát sinh, đang đợi không phân biệt được địch ta thì tiếng thuốc nổ ầm vang không ngừng, tức thì gã đã hiểu được đám người Lao Lôi Tháp trong sơn cốc đã bị người ám toán.
Cả đám Phật La Lý Đạt cực kỳ hoảng sợ, thậm chí cho rằng đây là một hành động nào đó của tam đại đế quốc xung quanh Nhật Diệu cốc, mục đích chính là diệt trừ tất cả thế lực trong cốc, triệt để nắm quyền khống chế trong tay mình. Chính vì có ý nghĩ này, gã đương nhiên nhận định rằng công kích bằng thuốc nổ chỉ là bắt đầu, nói không chừng còn có rất nhiều binh lính của một quốc gia đang nhe nanh với bọn chúng.
Bởi vậy, Lao Lôi Tháp chạy, bọn chúng cũng hoảng hồn lựa chọn chạy, thế nào cũng không nghĩ ra âm mưu này chỉ từ thủ hạ một người mà ra, công kích để lại dấu tích lớn như vậy cũng chỉ do một mình Thổ Giáp thi thần kỳ tạo thành, hoàn toàn đã làm rối loạn các phương.
Thân là thủ lĩnh một phương thế lực tự nhiên phải tính toán được nhiều hơn, nhưng dong binh thủ hạ của bọn họ không phải người nào cũng trí tuệ được như vậy. Đám dong binh kiếm sống trên mũi đao này đại bộ phận đầu óc đơn giản, đại chiến thảm khốc giữa mấy phương trong sơn cốc vừa rồi đã làm cho từng chiến hữu bên cạnh họ chết đi, mà cừu nhân lại chạy loạn xung quanh, thế là đám người này căn bản không kịp nghĩ nhiều, lập tức xuất thủ công kích.
Cứ như vậy, cho dù có chạy, mấy đại thế lực bởi vì cừu hận khó giải vẫn quấn lấy nhau chiến đấu. Tiếng kim loại giao nhau ngoài sơn cốc, tiếng rú bi thảm thê lương lúc sắp chết vang lên mãi không thôi.
Song lúc này toàn thân kẻ đầu têu đang bị sát khí đỏ như máu dày đặc bao vây, nghiễm nhiên đã đột phá đến mức giáp ranh. Lục Ma Phong lại đang lơ lửng trên bầu trời sơn cốc, thay thế Hàn Thạc trở thành kẻ thu được các loại lực lượng trước mắt.
Nhân mạng trở nên rẻ mạt, theo đó là từng tiếng gào thét chói tai của các dong binh không cùng màu da, chủng tộc, rồi từ từ ngã xuống trong vũng máu. Từng luồng khí tức mắt thường khó thấy từ những người vừa mới chết lượn lờ bay lên rồi toàn bộ hội tụ về phía một góc trên sơn cốc.
Hàn Thạc chính là bàn tay hắc ám đã tạo nên cục diện này. Lúc này hắn đang ngồi tại một khu vực không ai có thể dò xét được, vô cùng vui mừng khoan khoái hấp thu từng luồng năng lượng kì dị tản mác. Ba con Âm Ma đang quan sát toàn cục. Tâm tình tại cảnh giới Thị Huyết lúc này của hắn lại rục rịch không cam lòng muốn trỗi dậy, nhưng vẫn bị lý trí khống chế chặt.
Theo thời gian trôi qua, sinh mệnh không ngừng tiêu tan, hơn sáu trăm cao thủ bảo vệ mỏ bí ngân trong sơn cốc chỉ còn lại hơn hai trăm người, trong số đó ma pháp sư vẫn tập trung phóng ra các loại ma pháp, đương nhiên mục tiêu của bọn họ chính là những dong binh trang phục rõ ràng kia, nhưng không người nào lại lãng phí ma lực trên đám người Tử thần vệ sĩ.
Đến trước một bước là Á Đương Môn La và tinh binh gia tộc lão, nhưng chỉ dùng ma pháp và tên nỏ công kích từ xa vào đám người Lao Lôi Tháp trong sơn cốc, mắt thấy đám gia tộc tử đệ còn sót lại mà vẫn trơ mắt ra nhìn, bình chân như vại.
Không phải là không muốn, mà là không dám!
Số tinh nhuệ Môn La gia tộc có thể ngự không phi hành thì toàn bộ đều cưỡi ma thú. Đám tinh nhuệ này là cơ sở để gia tộc này sinh tồn, đáng tiếc số lượng quả thực hơi ít, còn xa mới bì kịp dong binh đoàn Già La của Lao Lôi Tháp. Từng người một của gia tộc bị giết, Á Đương Môn La mặc dù lòng đang nhỏ máu nhưng lại không dám tới gần bọn họ xuất thủ cứu, bởi vì lão vô cùng rõ ràng rằng một khi đáp xuống, cái chờ đón chính là đả kích mang tính huỷ diệt.
Lão đang chờ, đang chờ người của Phật La Lý Đạt cùng Tạp Tháp Nhĩ toàn bộ đến, rồi từ ngoài sơn cốc vây đám Lao Lôi Tháp lại, đợi càng nhiều gia tộc đệ tử có thể tụ hội lại tiến lên phía trước, phát tiết hết cừu hận đang dồn nén lên bọn Lao Lôi Tháp.
- Phụ thân đại nhân, cứu con!
Giữa sơn cốc, một gã trung niên có tướng mạo mang máng giống Á Đương Môn La, cưỡi một con Thiết giáp hắc ngưu, đang đỏ mắt chờ mong phát ra tiếng gọi thê lương về phía lão ba đang cưỡi Hoả liệt điểu bay vòng vòng.
Trước mặt gã trung niên này là Lao Lôi Tháp đang cầm Cuồng chiến phủ cười gằn không ngừng. Cạnh gã là mấy tên Cuồng chiến sĩ cũng đang cười độc ác không dứt, phối hợp với gã trông chừng thật chặt. Lao Lôi Tháp cũng không vội giết gã, ngược lại còn ngẩng đầu lên trời không ngừng, dường như đang đợi Á Đương Môn La lại gần.
Song đợi một lát, gã chỉ thấy cả người lão run rẩy nhè nhẹ, xem chừng trong lòng Á Đương Môn La đau thắt lại nhưng đã đưa ra quyết định chính xác.
- Không!
Gã trung niên gào to thảm thiết, rồi bị Lao Lôi Tháp tiếp cận chém xả ra, thanh âm vang vọng trước khi chết khiến cho Á Đương Môn La đang cưỡi trên Hoả liệt điểu phía xa cơ hồ đứng không vững.
Tiếng gót sắt nặng nề cuối cùng cũng có thể nghe thấy rõ ràng, với Phật La Lý Đạt và Tạp Tháp Nhĩ dẫn đầu rất nhiều dong binh hành quân tiến vào giữa sơn cốc. Chịu đựng nỗi thống khổ như bị đao róc, đôi con ngươi Á Đương Môn La vằn lên những tia máu, lão là người đầu tiên xông thẳng vào, trường thương trong tay phóng ra đấu khí cùng giao hội với liệt diễm do Hoả liệt điểu phun ra, trong nháy mắt đã cướp đi mấy tính mạng.
Chiến đấu phát sinh càng thảm liệt hơn, thế như lửa bỏng dầu sôi. Còn Hàn Thạc đang bàng quan lặng lẽ hấp thu từng luồng sát khí, hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào cuộc tử đấu như Tu la địa ngục trong sơn cốc, dốc sức áp chế nỗi khát vọng mạnh mẽ muốn tham dự vào đó.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chiến đấu với lực lượng tương đương khiến cho mấy phương đều giết chóc đến đỏ cả mắt. Lần này chín phần mười thế lực trong Nhật Diệu cốc đều tham dự vào, hoặc là vì mỏ bí ngân hoặc là vì quyền lợi tại cốc, cũng có thể là vì cừu hận tích luỹ trong nhiều năm mà bộc phát hết ra.
Năng lượng sinh mệnh của những cường giả không chịu khuất phục bị kẻ lợi dụng tha hồ hấp thu. Rất nhanh cả sơn cốc thi thể chồng chất đầy đất khiến cho chiến đấu cũng bắt đầu bị ảnh hưởng. Vì lợi ích cùng cừu hận mà các chủng tộc mặc sức giết chóc đã tạo nên trường chiến đấu này.
Dần dần, hấp thu được năng lượng khổng lồ mà chung quanh Hàn Thạc sương mù đỏ như máu trôi nổi. Phía trên sơn cốc bỗng nhiên bị một luồng huyết hồng sắc vụ khí che khuất, loại sát khí khủng bố hung ác ấy mang theo mùi máu tươi khiến kẻ khác nôn oẹ bao trùm cả sơn cốc.
Nhưng các phương thế lực đang giết chóc đến đỏ mắt không hề phát hiện ra được biến hoá khác thường này, vẫn đặt tất cả chú ý lên trên người địch nhân trước mặt, dùng vũ khí quyền cước, thậm chí cả răng để công kích đối phương, mỗi một cá nhân cơ hồ đều đã hoàn toàn phát điên.
Hàn Thạc suýt nữa đã không khống chế được mình, cố nén sự khát máu lại, cuối cùng ra lệnh cho Thổ Giáp thi đang ẩn nấp dưới lòng đất. Hắn hiểu rõ lúc này chưa phải là thời cơ thoả đáng nhất, bởi vì mấy phương vẫn đang chém giết chưa ngừng lại cho đến khi một phương thắng lợi, trên nguyên tắc vẫn có thể chờ một lát nữa. Nhưng Hàn Thạc rất rõ là trạng thái của hắn hiện tại cực kỳ bất diệu, sát khí lần thu hấp thu được vượt quá xa năng lực tiếp nhận được của hắn, hắn rất sợ sẽ đánh mất lý trí mà mất đi cơ hội.
Đang chém giết ở đây là chín phần mười thế lực của Nhật Diệu cốc, thì nhân số đã giảm mạnh một phần tư. Đây tuyệt đối là cuộc chiến kịch liệt nhất, số người tham gia nhiều nhất từ trước tới nay tại Nhật Diệu cốc. Các đại thế lực vốn đang chiến đến không chết không ngừng, bỗng cảm thấy được sự chấn động mãnh liệt khắp nơi, song không đợi bọn họ có phản ứng, mỗi một góc trong cả sơn cốc đều như nổ tung, mùi hỏa dược nồng nặc trong chớp mắt lan ra.
Lúc này bất cứ chỗ nào trong sơn cốc cũng có người đang chém giết, mỗi một vụ bạo tạc đều tạo thành thương tổn cực lớn. Mỗi một dong binh đang chém giết đột nhiên bị nổ tung mà chìm ngập dưới lòng đất, thân thể lập tức bị xé tan ra thành những khối máu. Nhất thời cả sơn cốc đất rung núi lở, tiếng nổ vang lên liên tiếp không ngừng. Cao thủ các đại thế lực của Nhật Diệu cốc còn may mắn sống sót dưới những vụ nổ cuồng bạo này lại chết thêm đại bộ phận.
Cũng bởi vì vụ nổ dưới lòng đất, những tảng đá cực lớn phía trên cũng đồng thời vỡ ra, tảng nào tảng nấy đều lớn hơn người rơi xuống ào ào như mưa. Những tảng đá lớn rơi từ trên độ cao mấy trăm mét xuống thì lực xung kích mạnh mẽ đến điên cuồng ấy khủng bố vô cùng, tất cả cao thủ sơ suất để nó va phải thì đều biến luôn thành đống thịt nát.
Các phương thế lực vốn đang tranh đấu trong sơn cốc đột nhiên bị vụ bạo tạc này nổ cho mông muội. Chín thành thế lực Nhật Diệu cốc hôm nay đều tiến vào tham dự nhưng cái loại oanh kích phô thiên cái địa này căn bản không phân địch ta, thương tổn tạo nên càng thêm cực kỳ khoa trương. Với đầu óc đám người Lao Lôi Tháp cầm đầu dù có chậm chạp đi nữa cũng ngửi thấy mùi vị của âm mưu.
Vô vàn những tảng đá lớn vẫn rơi xuống dày đặc, mắt thấy cả sơn cốc đều bị che kín lại, tất cả cao thủ bị tiếng nổ làm cho bừng tỉnh lại, đột nhiên đều có phản ứng. Mỗi người ngẩng lên trời mắng to rồi chạy thục mạng hỗn loạn ra phía ngoài, trong đó thanh âm đám người Lao Lôi Tháp càng cực kỳ vang dội, mỗi tên đều gào rú lên rồi nhanh chóng rút lui.
Nếu không có vụ nổ làm cho núi lở che dấu đi huyết vụ, có lẽ đám người này đã có thể phát giác ra sự tồn tại của Hàn Thạc. Nói cho cùng cái danh hung thần ác sát lần trước hắn tạo dựng ở sơn cốc này, dùng huyết vụ công kích đã tạo thành ảnh hưởng vĩnh viễn khó quên trong lòng họ.
Song những tảng đá lớn lăn xuống đã phá tan màn huyết vụ, màn huyết vụ hình thành nên cũng khó có thể phân biệt được rõ ràng, thêm nữa đá cứ trút xuống thật quá đáng sợ, cũng không ai để tâm lên bầu trời, mỗi người chỉ một mực lo trốn chạy nên sự tồn tại của Hàn Thạc không bị phơi bày ra.
Mấy đại thế lực cảm giác được mùi vị âm mưu nhưng oán hận trong lòng vẫn miên miên bất tuyệt như nước sông biển, song bọn họ đều rõ ràng rằng lúc này cũng không phải là lúc truy đến cùng. Noi theo Lao Lôi Tháp là thủ lĩnh cầm đầu, truyền đạt mệnh lệnh cho thủ hạ mình dốc sức chạy ra khỏi nơi đây.
Đám người Phật La Lý Đạt từ dấu hiệu của mũi tên, trong lòng bắt đầu có một loại dự cảm bất tường, đến khi tới được sơn cốc chứng kiến huyết án đã phát sinh, đang đợi không phân biệt được địch ta thì tiếng thuốc nổ ầm vang không ngừng, tức thì gã đã hiểu được đám người Lao Lôi Tháp trong sơn cốc đã bị người ám toán.
Cả đám Phật La Lý Đạt cực kỳ hoảng sợ, thậm chí cho rằng đây là một hành động nào đó của tam đại đế quốc xung quanh Nhật Diệu cốc, mục đích chính là diệt trừ tất cả thế lực trong cốc, triệt để nắm quyền khống chế trong tay mình. Chính vì có ý nghĩ này, gã đương nhiên nhận định rằng công kích bằng thuốc nổ chỉ là bắt đầu, nói không chừng còn có rất nhiều binh lính của một quốc gia đang nhe nanh với bọn chúng.
Bởi vậy, Lao Lôi Tháp chạy, bọn chúng cũng hoảng hồn lựa chọn chạy, thế nào cũng không nghĩ ra âm mưu này chỉ từ thủ hạ một người mà ra, công kích để lại dấu tích lớn như vậy cũng chỉ do một mình Thổ Giáp thi thần kỳ tạo thành, hoàn toàn đã làm rối loạn các phương.
Thân là thủ lĩnh một phương thế lực tự nhiên phải tính toán được nhiều hơn, nhưng dong binh thủ hạ của bọn họ không phải người nào cũng trí tuệ được như vậy. Đám dong binh kiếm sống trên mũi đao này đại bộ phận đầu óc đơn giản, đại chiến thảm khốc giữa mấy phương trong sơn cốc vừa rồi đã làm cho từng chiến hữu bên cạnh họ chết đi, mà cừu nhân lại chạy loạn xung quanh, thế là đám người này căn bản không kịp nghĩ nhiều, lập tức xuất thủ công kích.
Cứ như vậy, cho dù có chạy, mấy đại thế lực bởi vì cừu hận khó giải vẫn quấn lấy nhau chiến đấu. Tiếng kim loại giao nhau ngoài sơn cốc, tiếng rú bi thảm thê lương lúc sắp chết vang lên mãi không thôi.
Song lúc này toàn thân kẻ đầu têu đang bị sát khí đỏ như máu dày đặc bao vây, nghiễm nhiên đã đột phá đến mức giáp ranh. Lục Ma Phong lại đang lơ lửng trên bầu trời sơn cốc, thay thế Hàn Thạc trở thành kẻ thu được các loại lực lượng trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.