Chương 301: Bất tử quân đoàn
Nghịch Thương Thiên
05/04/2013
Bố Lôi Đặc Nhĩ thành đã có những thay đổi so với ngày xưa. Những người dân nghèo ăn mặc giống như những kẻ hành khất gần đây thường thấy một vài cảnh tượng khác trước. Bọn quân lính thành Bố Lôi Đặc Nhĩ nhát gan như thỏ đế gần đây bỗng nhiên lại có tinh thần như bị ma nhập quỷ ám, tự dưng lại xếp hàng ngũ chỉnh tề hò hét tập chạy hoặc là ở trong phủ Thành chủ đã được tu sửa mà thao luyện kiếm kỹ.
Đám binh sĩ vốn là những kẻ hèn nhát bất tài luôn mang vẻ mặt thấp thỏm sợ hãi, được một nhóm kỵ sỹ áo giáp bạc đốc thúc thao luyện cũng dần dần có được vài phần khí chất cường tráng, những khuôn mặt xanh xao vàng vọt đã có thêm những nét rắn rỏi. Những biến hóa này phát sinh mà không mấy ai để ý đến.
Không chỉ đám binh lính mà những thay đổi thầm lặng ở một số nơi trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng có dễ dàng nhận thấy được. Như cửa thành bị phá hỏng, như thành tường sập sệ đã được những cựu chiến binh bỏ công sức tu bổ lại, nhất là phủ Thành chủ tựa như đột nhiên có sinh cơ, người ra kẻ vào có vẻ rất tấp nập.
Đối với tầng lớp bình dân tâm nguội lạnh như tro tàn của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ mà nói thì những biến chuyển này có thấy cũng không gây nhiều cảm xúc lắm vì họ đã quen với việc Thành chủ sẽ là người đầu tiên bỏ chạy, nên trong nhất thời không hiểu được những thay đổi này sẽ mang lại tác dụng gì, mà trái lại còn ác ý đoán rằng việc này có thể gây tổn thương cho họ.
Mấy tháng chưa từng có cường đạo cũng như quân đội của bảy đại công quốc đến thăm viếng. Không biết có từ những thay đổi này mà cho rằng bên trong lại có mồi ngon hay không, nếu chúng hứng lên trở lại cướp bóc một trận thì đúng là gặp hạn thê thảm rồi.
Sáng sớm. Trong phủ Thành chủ. Hàn Thạc vừa từ trong mật thất đi ra đã nhìn thấy Phạt Khắc Lan, Địch Khắc cùng Thiết Tư Đặc đang ngồi chờ ở phòng khách. Liếc nhìn qua ba người, hắn liền phát động không gian giới chỉ, lập tức cả đống binh khí sáng lòa và những bao lương thực căng phồng hiện ra như một trái núi nhỏ. Hàn Thạc nhìn Phạt Khắc Lan nói:
- Dùng tất cả số binh khí này và chiến xa sao cho có hiệu quả tối đa, lương thực ngươi cũng phải quản lý cho thật tốt. Ngoài ra, từ hôm nay trở đi bắt đầu tuyển binh, chỉ cần là bình dân trẻ, khỏe đều có thể gia nhập quân đội. Không kể ăn mặc, mỗi người còn nhận tạm một kim tệ một tháng.
Phạt Khắc Lan bản thân là một vị Đại địa kỵ sĩ, có thể được Lao Luân Tư phái tới thì tất nhiên phải có năng lực bất phàm. Trong khoảng thời gian này, binh lính dưới tay Phạt Khắc Lan đã có mấy người chết vì cường độ huấn luyện quá cao. Tuy nhiên, mấy cái chết này cũng có tác dụng làm cho tất cả binh lính đều ngay lập tức thật sự nhận thức được huấn luyện tàn khốc như thế nào, không còn ai dám trà trộn vào đây nữa.
Ban ngày thì Phạt Khắc Lan điên cuồng huấn luyện đám binh lính này, còn ban đêm lại tới phủ Thành chủ để giảng giải về chiến lược quân sự cho một số binh sỹ cao cấp. Hàn Thạc nghe giảng mấy ngày cũng cảm thấy tiếp thu được nhiều điều bổ ích, cho rằng Phạt Khắc Lan là một vị tướng đáng tin cậy.
- Đã rõ.
Phạt Khắc Lan không phải là người thích nói nhiều, lúc bình thường vẫn mang vẻ cứng nhắc, từ dáng vẻ quân nhân ở bên ngoài cho đến tính cách chính trực, tâm huyết ở trong nội tâm.
- Địch Khắc. Gần đây ở chung quanh có điều gì dị thường hay không?
Hàn Thạc quay sang phía Địch Khắc là người phụ trách Ám Mạc ở địa bàn này, mỉm cười hỏi.
- Bá tước đại nhân, gần đây ngoại trừ một số dân chúng không hiểu về hành động của ngài, chung quanh thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng không có chuyện gì đặc biệt. Tuy nhiên, căn cứ vào những quan sát của Ám Mạc, ta tin tưởng sau vài ngày nữa sẽ có một toán cường đạo tiến tới. Đương nhiên, mục tiêu của bọn họ chính là những sơn nhân sống trên tòa Tháp Lý sơn ở cạnh thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.
Địch Khắc lễ phép trả lời. Cho dù binh lính thành Bố Lôi Đặc Nhĩ hèn nhát vô dụng, nhưng Ám Mạc vẫn vận hành một cách bình thường, tại các sườn núi chung quanh đều có các Tinh sứ giả ẩn núp.
Hàn Thạc gật đầu, cảm thấy hứng thú, nói:
- Tốt lắm. Ngươi hãy theo dõi chặt chẽ chuyện này cho ta, nhất định phải biết rõ đây là toán cường đạo nào, khi nào thì đến cũng như số lượng và cách thức hoạt động như thế nào. Phạt Khắc Lan, có lẽ chúng ta cũng nên thử đám binh lính này xem sao, không cho bọn họ chút kích thích, ta nghĩ bọn họ cũng khó trưởng thành được.
- Đại nhân, ngài nói rất có đạo lý, ta sẽ cố gắng nâng cao tinh thần cho bọn họ. - Phạt Khắc Lan đáp lời.
Ba ngày sau, trên Tháp Lý sơn nằm phía tây nam thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, một trận chiến như thường lệ nổ ra kịch liệt. Đồ La Đạt với ngoại hiệu Hồng Hồ Tử (râu ria đỏ) dẫn bốn ngàn tên cường đạo hung tàn bất chấp mọi giá tấn công lên Tháp Lý sơn. Sơn nhân ẩn thân sau các tảng đá, lùm cây, bụi rậm dọc theo con đường lên núi quanh co khúc khuỷu sử dụng cung tên chống cự, ngăn cản lũ cường đạo đánh lên.
Sơn nhân từ lâu đã quen với việc bị tấn công như thế này, tự có phương pháp ứng phó. Họ lăn những tảng đá thật lớn xuống, dùng cung tên bắn ra, tạo nên thương vong không nhỏ cho bọn cường đạo. Những sơn nhân núp phía sau đám nham thạch còn dũng cảm hơn binh lính của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ rất nhiều, cơ bản không sợ hãi đám cường bạo tiến công, lợi dụng đủ các hình thức công kích chống lại kẻ xâm lấn.
- Phạt Khắc Lan, ngươi cho rằng đám cường đạo này có thể thắng được hay không? - Đứng cách đám cường đạo khá xa ở dưới chân Tháp Lý sơn, Hàn Thạc quay đầu sang hỏi Phạt Khắc Lan.
Phạt Khắc Lan lắc đầu, thản nhiên trả lời:
- Không có khả năng. Toán cường đạo của Đồ La Đạt mặc dù đông hơn sơn nhân, nhưng sơn nhân lại chiếm cứ địa thế, đồng thời cũng quen chiến đấu trên núi. Sơn đạo gập ghềnh, chiến mã căn bản không thể dùng được mà Đồ La Đạt lại quyết tâm đánh nhanh thắng nhanh, có thể thấy trận đánh này nhất định không thu được kết quả tốt.
- Bốn ngàn tên cường đạo bây giờ mới chỉ tổn thất một trăm tên, ha ha, Phạt Khắc Lan, ngươi cho rằng chúng ta có hy vọng diệt sạch bọn chúng hay không? - Hàn Thạc lại một lần nữa hỏi.
- Cũng không có khả năng. Dưới chân Tháp Lý sơn thì đường đất bằng phẳng, chúng ta không có địa thế để lợi dụng. Mặt khác, đám binh lính này được huấn luyện chưa lâu, ta không nghĩ bọn họ có đủ dũng khí để có thể đối mặt với đám cường đạo hung tàn của Hồng Hồ Tử. Huống chi chúng ta chỉ có một ngàn ba trăm người, đại nhân, đó tuyệt đối không phải một chủ ý hay. - Phạt Khắc Lan kinh hãi, lập tức khuyên can Hàn Thạc.
Đáng tiếc Hàn Thạc cũng không nghe theo đề nghị của Phạt Khắc Lan, cười hắc hắc nói:
- Phạt Khắc Lan, ngươi đã quên ta là một Vong Linh ma đạo sư rồi ư? Vong Linh ma đạo sư am hiểu nhất chính là quần chiến trong biển người như thế nào, huống chi trong đám cường đạo này cũng không có Quang hệ ma đạo sư xuất chúng, ta nghĩ chúng ta có thể thử xem sao.
Không đợi Phạt Khắc Lan cản trở, Hàn Thạc vừa cười vừa tiến lên. Trong khi hướng thẳng về phía đám cường đạo Hồng Hồ Tử, hắn hạ lệnh:
- Theo ta tấn công, ta nghĩ ngươi chắc biết phải làm gì.
Hàn Thạc lấy thanh khô lâu pháp trượng từ trong không gian giới chỉ ra, lầm rầm ngâm xướng chú ngữ, liên tiếp gọi ra một đám sinh vật hắc ám. Nhờ có khô lâu pháp trượng, uy lực của triệu hoán ma pháp đề cao hơn gấp đôi. Mười Tà Ác kỵ sĩ cầm đầu, dẫn theo năm mươi Tăng Ác chiến sĩ, hơn hai trăm cương thi chiến sĩ và hơn bảy trăm khô lâu chiến sĩ, cùng với ba trăm Thạch tượng quỷ đang bay lượn trên không trung đã được Hàn Thạc hao phí lượng tinh thần lực thật lớn lợi dụng khô lâu pháp trượng gọi ra.
Trong số hơn một ngàn hai trăm sinh vật hắc ám này có những loại thực lực kinh khủng như Tà Ác kị sĩ, Tăng Ác chiến sĩ và cả Thạch tượng quỷ đang bay lượn rít gào. Đông đảo những sinh vật hắc ám này sắp hàng thành đội ngũ chỉnh tề, do Hàn Thạc cầm khô lâu pháp trượng chỉ huy, cuồn cuộn tiến về phía đám cường đạo.
Phạt Khắc Lan tận mắt chứng kiến chỉ trong vài phút thời gian ngắn ngủn mà nhiều sinh vật hắc ám như vậy đã xuất hiện theo ma pháp chú ngữ Hàn Thạc, nhất thời vẻ mặt hắn hốt hoảng ngơ ngác. Mãi đến khi thân ảnh Hàn Thạc sắp biến mất khỏi tầm mắt hắn mới đột nhiên có phản ứng, quay ngoắt lại đằng sau quát bảo đám binh lính vốn sợ hắn như cọp:
- Hôm nay là ngày kiểm nghiệm thành quả huấn luyện của các ngươi. Thủ đoạn của Thành chủ đại nhân các ngươi cũng biết rồi, ta không nghi ngờ chút nào bằng vào thực lực một mình ông ấy có thể giết chết hết tất cả các ngươi. Kết cục của những kẻ khiếp sợ, những kẻ đào ngũ nhất định sẽ vô cùng thê thảm, bởi vậy các ngươi chỉ còn có một con đường là tuân lệnh ta công kích đám cường đạo này mà thôi.
Đám binh lính vốn đang run sợ, nghe Phạt Khắc Lan hò hét, rồi lại nhìn Hàn Thạc vẻ mặt âm trầm, tay huy động khô lâu pháp trượng thì cảm thấy rợn tóc gáy, lòng can đảm và sự sợ hãi hội tụ một cách kỳ dị ở cùng một chỗ, ai nấy như bị ma xui quỷ khiến bỗng nhiên có dũng khí chiến đấu, nắm chặt vũ khí trong tay, ánh mắt kiên định, xác định rõ ràng thà chết trận cũng không để bị lọt vào tay Thành chủ.
Tiểu Khô Lâu toàn thân bạch cốt long lanh, cưỡi một sinh vật bất tử kỳ lạ dài năm thước cao ba thước trên người đầy những thanh cốt thứ. Nó trông tựa như một con nhím được phóng lớn ngàn lần, có cái đuôi rậm rạp những thanh cốt thứ, chỉ có một con mắt xám trắng, bên trong toát ra khí tức tịch mịch.
Thổ giáp thi và Mộc giáp thi, mỗi người cưỡi một con hắc giáp chiến mã có thể phun lửa mà đám Tà Ác kị sĩ hay cưỡi, đi ở hai bên Tiểu Khô Lâu. Cả ba trông còn có vẻ khoa trương hơn cả mười tên Tà Ác kị sĩ, trực tiếp xuất hiện tại hàng đầu đội hình. Kỳ quái hơn chính là mười Tà Ác kị sĩ cũng tuyệt đối không hề bất mãn mà ngược lại còn cung cúc đi theo phía sau bộ ba Tiểu Khô Lâu.
- Cái… cái gì thế kia? - Mấy tên cường đạo nhát gan đang trốn tránh ở hàng cuối, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến những âm thanh nặng nề, vừa quay đầu lại nhìn thì lập tức mắt trợn tròn, miệng há hốc, thét lên lanh lảnh.
Hồng Hồ Tử Đồ La Đạt đang sầm mặt cáu kỉnh đứng trên một tảng đá hô hét, vừa nghe thủ hạ kêu la toán loạn thì lập tức chửi rủa:
- Lũ ngu như lợn, xông lên cho ta.
- Lão đại, phía sau, ngươi nhìn phía sau! Một tên cường đạo run như cầy sấy, lo lắng chỉ về phía sau không ngừng thét lên.
Đồ La Đạt quay đầu nhìn lại, bị một luồng tử khí hắc ám xông ngay vào mặt. Đông đảo sinh vật bất tử mang theo khí tức lạnh lẽo không hề tồn tại trên thế giới này, đang tiến bước hướng về phía bọn chúng.
Đám binh sĩ vốn là những kẻ hèn nhát bất tài luôn mang vẻ mặt thấp thỏm sợ hãi, được một nhóm kỵ sỹ áo giáp bạc đốc thúc thao luyện cũng dần dần có được vài phần khí chất cường tráng, những khuôn mặt xanh xao vàng vọt đã có thêm những nét rắn rỏi. Những biến hóa này phát sinh mà không mấy ai để ý đến.
Không chỉ đám binh lính mà những thay đổi thầm lặng ở một số nơi trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng có dễ dàng nhận thấy được. Như cửa thành bị phá hỏng, như thành tường sập sệ đã được những cựu chiến binh bỏ công sức tu bổ lại, nhất là phủ Thành chủ tựa như đột nhiên có sinh cơ, người ra kẻ vào có vẻ rất tấp nập.
Đối với tầng lớp bình dân tâm nguội lạnh như tro tàn của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ mà nói thì những biến chuyển này có thấy cũng không gây nhiều cảm xúc lắm vì họ đã quen với việc Thành chủ sẽ là người đầu tiên bỏ chạy, nên trong nhất thời không hiểu được những thay đổi này sẽ mang lại tác dụng gì, mà trái lại còn ác ý đoán rằng việc này có thể gây tổn thương cho họ.
Mấy tháng chưa từng có cường đạo cũng như quân đội của bảy đại công quốc đến thăm viếng. Không biết có từ những thay đổi này mà cho rằng bên trong lại có mồi ngon hay không, nếu chúng hứng lên trở lại cướp bóc một trận thì đúng là gặp hạn thê thảm rồi.
Sáng sớm. Trong phủ Thành chủ. Hàn Thạc vừa từ trong mật thất đi ra đã nhìn thấy Phạt Khắc Lan, Địch Khắc cùng Thiết Tư Đặc đang ngồi chờ ở phòng khách. Liếc nhìn qua ba người, hắn liền phát động không gian giới chỉ, lập tức cả đống binh khí sáng lòa và những bao lương thực căng phồng hiện ra như một trái núi nhỏ. Hàn Thạc nhìn Phạt Khắc Lan nói:
- Dùng tất cả số binh khí này và chiến xa sao cho có hiệu quả tối đa, lương thực ngươi cũng phải quản lý cho thật tốt. Ngoài ra, từ hôm nay trở đi bắt đầu tuyển binh, chỉ cần là bình dân trẻ, khỏe đều có thể gia nhập quân đội. Không kể ăn mặc, mỗi người còn nhận tạm một kim tệ một tháng.
Phạt Khắc Lan bản thân là một vị Đại địa kỵ sĩ, có thể được Lao Luân Tư phái tới thì tất nhiên phải có năng lực bất phàm. Trong khoảng thời gian này, binh lính dưới tay Phạt Khắc Lan đã có mấy người chết vì cường độ huấn luyện quá cao. Tuy nhiên, mấy cái chết này cũng có tác dụng làm cho tất cả binh lính đều ngay lập tức thật sự nhận thức được huấn luyện tàn khốc như thế nào, không còn ai dám trà trộn vào đây nữa.
Ban ngày thì Phạt Khắc Lan điên cuồng huấn luyện đám binh lính này, còn ban đêm lại tới phủ Thành chủ để giảng giải về chiến lược quân sự cho một số binh sỹ cao cấp. Hàn Thạc nghe giảng mấy ngày cũng cảm thấy tiếp thu được nhiều điều bổ ích, cho rằng Phạt Khắc Lan là một vị tướng đáng tin cậy.
- Đã rõ.
Phạt Khắc Lan không phải là người thích nói nhiều, lúc bình thường vẫn mang vẻ cứng nhắc, từ dáng vẻ quân nhân ở bên ngoài cho đến tính cách chính trực, tâm huyết ở trong nội tâm.
- Địch Khắc. Gần đây ở chung quanh có điều gì dị thường hay không?
Hàn Thạc quay sang phía Địch Khắc là người phụ trách Ám Mạc ở địa bàn này, mỉm cười hỏi.
- Bá tước đại nhân, gần đây ngoại trừ một số dân chúng không hiểu về hành động của ngài, chung quanh thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng không có chuyện gì đặc biệt. Tuy nhiên, căn cứ vào những quan sát của Ám Mạc, ta tin tưởng sau vài ngày nữa sẽ có một toán cường đạo tiến tới. Đương nhiên, mục tiêu của bọn họ chính là những sơn nhân sống trên tòa Tháp Lý sơn ở cạnh thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.
Địch Khắc lễ phép trả lời. Cho dù binh lính thành Bố Lôi Đặc Nhĩ hèn nhát vô dụng, nhưng Ám Mạc vẫn vận hành một cách bình thường, tại các sườn núi chung quanh đều có các Tinh sứ giả ẩn núp.
Hàn Thạc gật đầu, cảm thấy hứng thú, nói:
- Tốt lắm. Ngươi hãy theo dõi chặt chẽ chuyện này cho ta, nhất định phải biết rõ đây là toán cường đạo nào, khi nào thì đến cũng như số lượng và cách thức hoạt động như thế nào. Phạt Khắc Lan, có lẽ chúng ta cũng nên thử đám binh lính này xem sao, không cho bọn họ chút kích thích, ta nghĩ bọn họ cũng khó trưởng thành được.
- Đại nhân, ngài nói rất có đạo lý, ta sẽ cố gắng nâng cao tinh thần cho bọn họ. - Phạt Khắc Lan đáp lời.
Ba ngày sau, trên Tháp Lý sơn nằm phía tây nam thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, một trận chiến như thường lệ nổ ra kịch liệt. Đồ La Đạt với ngoại hiệu Hồng Hồ Tử (râu ria đỏ) dẫn bốn ngàn tên cường đạo hung tàn bất chấp mọi giá tấn công lên Tháp Lý sơn. Sơn nhân ẩn thân sau các tảng đá, lùm cây, bụi rậm dọc theo con đường lên núi quanh co khúc khuỷu sử dụng cung tên chống cự, ngăn cản lũ cường đạo đánh lên.
Sơn nhân từ lâu đã quen với việc bị tấn công như thế này, tự có phương pháp ứng phó. Họ lăn những tảng đá thật lớn xuống, dùng cung tên bắn ra, tạo nên thương vong không nhỏ cho bọn cường đạo. Những sơn nhân núp phía sau đám nham thạch còn dũng cảm hơn binh lính của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ rất nhiều, cơ bản không sợ hãi đám cường bạo tiến công, lợi dụng đủ các hình thức công kích chống lại kẻ xâm lấn.
- Phạt Khắc Lan, ngươi cho rằng đám cường đạo này có thể thắng được hay không? - Đứng cách đám cường đạo khá xa ở dưới chân Tháp Lý sơn, Hàn Thạc quay đầu sang hỏi Phạt Khắc Lan.
Phạt Khắc Lan lắc đầu, thản nhiên trả lời:
- Không có khả năng. Toán cường đạo của Đồ La Đạt mặc dù đông hơn sơn nhân, nhưng sơn nhân lại chiếm cứ địa thế, đồng thời cũng quen chiến đấu trên núi. Sơn đạo gập ghềnh, chiến mã căn bản không thể dùng được mà Đồ La Đạt lại quyết tâm đánh nhanh thắng nhanh, có thể thấy trận đánh này nhất định không thu được kết quả tốt.
- Bốn ngàn tên cường đạo bây giờ mới chỉ tổn thất một trăm tên, ha ha, Phạt Khắc Lan, ngươi cho rằng chúng ta có hy vọng diệt sạch bọn chúng hay không? - Hàn Thạc lại một lần nữa hỏi.
- Cũng không có khả năng. Dưới chân Tháp Lý sơn thì đường đất bằng phẳng, chúng ta không có địa thế để lợi dụng. Mặt khác, đám binh lính này được huấn luyện chưa lâu, ta không nghĩ bọn họ có đủ dũng khí để có thể đối mặt với đám cường đạo hung tàn của Hồng Hồ Tử. Huống chi chúng ta chỉ có một ngàn ba trăm người, đại nhân, đó tuyệt đối không phải một chủ ý hay. - Phạt Khắc Lan kinh hãi, lập tức khuyên can Hàn Thạc.
Đáng tiếc Hàn Thạc cũng không nghe theo đề nghị của Phạt Khắc Lan, cười hắc hắc nói:
- Phạt Khắc Lan, ngươi đã quên ta là một Vong Linh ma đạo sư rồi ư? Vong Linh ma đạo sư am hiểu nhất chính là quần chiến trong biển người như thế nào, huống chi trong đám cường đạo này cũng không có Quang hệ ma đạo sư xuất chúng, ta nghĩ chúng ta có thể thử xem sao.
Không đợi Phạt Khắc Lan cản trở, Hàn Thạc vừa cười vừa tiến lên. Trong khi hướng thẳng về phía đám cường đạo Hồng Hồ Tử, hắn hạ lệnh:
- Theo ta tấn công, ta nghĩ ngươi chắc biết phải làm gì.
Hàn Thạc lấy thanh khô lâu pháp trượng từ trong không gian giới chỉ ra, lầm rầm ngâm xướng chú ngữ, liên tiếp gọi ra một đám sinh vật hắc ám. Nhờ có khô lâu pháp trượng, uy lực của triệu hoán ma pháp đề cao hơn gấp đôi. Mười Tà Ác kỵ sĩ cầm đầu, dẫn theo năm mươi Tăng Ác chiến sĩ, hơn hai trăm cương thi chiến sĩ và hơn bảy trăm khô lâu chiến sĩ, cùng với ba trăm Thạch tượng quỷ đang bay lượn trên không trung đã được Hàn Thạc hao phí lượng tinh thần lực thật lớn lợi dụng khô lâu pháp trượng gọi ra.
Trong số hơn một ngàn hai trăm sinh vật hắc ám này có những loại thực lực kinh khủng như Tà Ác kị sĩ, Tăng Ác chiến sĩ và cả Thạch tượng quỷ đang bay lượn rít gào. Đông đảo những sinh vật hắc ám này sắp hàng thành đội ngũ chỉnh tề, do Hàn Thạc cầm khô lâu pháp trượng chỉ huy, cuồn cuộn tiến về phía đám cường đạo.
Phạt Khắc Lan tận mắt chứng kiến chỉ trong vài phút thời gian ngắn ngủn mà nhiều sinh vật hắc ám như vậy đã xuất hiện theo ma pháp chú ngữ Hàn Thạc, nhất thời vẻ mặt hắn hốt hoảng ngơ ngác. Mãi đến khi thân ảnh Hàn Thạc sắp biến mất khỏi tầm mắt hắn mới đột nhiên có phản ứng, quay ngoắt lại đằng sau quát bảo đám binh lính vốn sợ hắn như cọp:
- Hôm nay là ngày kiểm nghiệm thành quả huấn luyện của các ngươi. Thủ đoạn của Thành chủ đại nhân các ngươi cũng biết rồi, ta không nghi ngờ chút nào bằng vào thực lực một mình ông ấy có thể giết chết hết tất cả các ngươi. Kết cục của những kẻ khiếp sợ, những kẻ đào ngũ nhất định sẽ vô cùng thê thảm, bởi vậy các ngươi chỉ còn có một con đường là tuân lệnh ta công kích đám cường đạo này mà thôi.
Đám binh lính vốn đang run sợ, nghe Phạt Khắc Lan hò hét, rồi lại nhìn Hàn Thạc vẻ mặt âm trầm, tay huy động khô lâu pháp trượng thì cảm thấy rợn tóc gáy, lòng can đảm và sự sợ hãi hội tụ một cách kỳ dị ở cùng một chỗ, ai nấy như bị ma xui quỷ khiến bỗng nhiên có dũng khí chiến đấu, nắm chặt vũ khí trong tay, ánh mắt kiên định, xác định rõ ràng thà chết trận cũng không để bị lọt vào tay Thành chủ.
Tiểu Khô Lâu toàn thân bạch cốt long lanh, cưỡi một sinh vật bất tử kỳ lạ dài năm thước cao ba thước trên người đầy những thanh cốt thứ. Nó trông tựa như một con nhím được phóng lớn ngàn lần, có cái đuôi rậm rạp những thanh cốt thứ, chỉ có một con mắt xám trắng, bên trong toát ra khí tức tịch mịch.
Thổ giáp thi và Mộc giáp thi, mỗi người cưỡi một con hắc giáp chiến mã có thể phun lửa mà đám Tà Ác kị sĩ hay cưỡi, đi ở hai bên Tiểu Khô Lâu. Cả ba trông còn có vẻ khoa trương hơn cả mười tên Tà Ác kị sĩ, trực tiếp xuất hiện tại hàng đầu đội hình. Kỳ quái hơn chính là mười Tà Ác kị sĩ cũng tuyệt đối không hề bất mãn mà ngược lại còn cung cúc đi theo phía sau bộ ba Tiểu Khô Lâu.
- Cái… cái gì thế kia? - Mấy tên cường đạo nhát gan đang trốn tránh ở hàng cuối, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến những âm thanh nặng nề, vừa quay đầu lại nhìn thì lập tức mắt trợn tròn, miệng há hốc, thét lên lanh lảnh.
Hồng Hồ Tử Đồ La Đạt đang sầm mặt cáu kỉnh đứng trên một tảng đá hô hét, vừa nghe thủ hạ kêu la toán loạn thì lập tức chửi rủa:
- Lũ ngu như lợn, xông lên cho ta.
- Lão đại, phía sau, ngươi nhìn phía sau! Một tên cường đạo run như cầy sấy, lo lắng chỉ về phía sau không ngừng thét lên.
Đồ La Đạt quay đầu nhìn lại, bị một luồng tử khí hắc ám xông ngay vào mặt. Đông đảo sinh vật bất tử mang theo khí tức lạnh lẽo không hề tồn tại trên thế giới này, đang tiến bước hướng về phía bọn chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.