Chương 165: Biến động khác thường ở lữ quán
Nghịch Thương Thiên
05/04/2013
Thông qua trận pháp vận chuyển đến tủ đựng đồ, Hàn Thạc vừa mới đứng vững còn chưa kịp mở cánh cửa tủ, đã cảm thấy ngay có cái gì đó không ổn.
Đầu tiên là một mùi hương nhàn nhạt xông vào trong mũi Hàn Thạc, liền sau đó một cảm giác mê man đột nhiên xuất hiện trong não, thiếu chút đã làm hắn hôn mê rồi.
May mà thể trạng Hàn Thạc lúc này đã được ma công tôi luyện, độ dẻo dai kiên cường của cơ thể vượt xa người thường, cộng thêm Ma Nguyên lực càng có công hiệu thần kỳ. Hương vị nhàn nhạt đó bị Hàn Thạc dẫn nhập vào trong bụng, cơ thể vừa cảm ứng được cảm giác mê muội liền tự động vận chuyển Ma Nguyên lực.
Dưới tác dụng của Ma Nguyên lực, hương vị đó chớp mắt liền bị Ma Anh ở vùng bụng dưới bài trừ ra ngoài cơ thể. Cảm giác mê muội vừa mới sản sinh lập tức cũng biến mất theo.
Hàn Thạc ngưng thở, lập tức vận chuyển Ma Nguyên lực khắp toàn thân, sau đó mới lại hít lại vào một hơi. Hương thơm đó vừa vào miệng, thần kinh vững vàng của Hàn Thạc đã sớm chuẩn bị tư tưởng, cảm giác hôn mê vừa xuất hiện trong một sát na, dưới tác dụng của Ma Nguyên lực và ý chí kiên cương của hắn, yếu ngay hẳn đi cho đến lúc không còn một chút ảnh hưởng.
Ma công của Hàn Thạc đạt đến cảnh giới Chân Ma, thân thể được ma luyện vượt quá khỏi tưởng tượng của người bình thường, cho dù mê hương mạnh đến cỡ nào cũng không cách nào ảnh hưởng đến hành động của hắn.
Không hay rồi, chẳng biết Ngải Mễ Lệ như thế nào?! Cơ thể vừa biến đổi thích ứng với tác dụng của mê hương, Hàn Thạc đột nhiên nghĩ đến Ngải Mễ Lệ ở trong phòng, thất kinh hồn vía vội mở cửa tủ ra.
Ngải Mễ Lệ vốn phải ở trong phòng đã biến mất không tung tích, không biết đã đến địa điểm nào. Trong phòng có dấu vết xáo trộn, mức độ hỗn loạn xem ra dường như có người đến đây.
Trận pháp vận chuyển được Hàn Thạc bố trí bên trong tủ, mặt ngoài ma pháp bổng đã được hắn lấy quần áo che khuất trước rồi. Vì thế cho dù có người tới mở cửa tủ, nếu không cẩn thận quan sát thì cũng không phát hiện được điều gì.
Nhìn qua các dấu tích xáo trộn trong phòng một lượt, Ngải Mễ Lệ cũng biến mất không thấy tung tích, Hàn Thạc lập tức khẩn trương đứng lên. Ngay khi hắn tính rời khỏi căn phòng đi tìm chủ lữ quán Y Liên, bất ngờ phát hiện toàn bộ lữ quán đang có cái gì đó rất bất thường.
Khẽ đẩy cửa sổ hé ra một góc, Hàn Thạc phát hiện lúc này đã là ban đêm, bất quá có thể nhìn thấy những phòng ốc xa xa còn sáng đèn, cho thấy hiện giờ còn chưa quá khuya. Nhưng trong lữ quán này, các căn phòng đều chìm trong bóng tối, chỉ có căn phòng của Bối Lâm Đạt dường như còn có ngọn đèn sáng le lói, từ trong đó mơ hồ vẳng đến tiếng đàm thoại cực nhỏ.
Hàn Thạc bình tâm ngưng thần, liền phát hiện đình viện bên trong lữ quán có một loại côn trùng to nhỏ cỡ trên chục con đang bay vo ve. Bọn chúng phân tán ra, không ngừng bay lượn trong các gian phòng của lữ quán. Đuôi của những con này phát ra khí màu nâu tro, Hàn Thạc nhận ra mùi của nó chính là mê hương vừa mới khiến hắn suýt mê đi.
Hơi cau mày suy nghĩ một thoáng, Hàn Thạc cơ hồ khẳng định biến cố trong lữ quán này hẳn có liên quan với Bối Lâm Đạt. Mở cửa phòng thật êm nhẹ, Hàn Thạc dùng tấm áo đen dành cho thành viên tổ chức Ám Mạc sử dụng khi hành động che kín toàn thân, lợi dụng màn đêm nhảy lên nóc nhà rồi từ từ ẩn núp đi đến căn phòng của Bối Lâm Đạt cư ngụ.
Lúc này, Hàn Thạc dùng ma công đã thục luyện nhuần nhuyễn để che dấu toàn bộ khí tức, nhịp tim và hô hấp cũng đã điều chỉnh đến tần suất cực kỳ khó phát giác.
- Bối Lâm Đạt đại nhân, toàn bộ khách nhân trong lữ quán này đều đã bị đưa về tập trung ở gian phòng khách rồi. - Vừa mới đến căn phòng của Bối Lâm Đạt, ép tai hướng về phía dưới, Hàn Thạc liền nghe được thanh âm trầm nhỏ phát ra.
- Tốt. - Bối Lâm Đạt từ trong đó nhẹ đáp một tiếng, dường như đang từ trong buồng đi ra phòng khách lớn.
Hàn Thạc cẩn thận di động thân hình từng tí, từng tí một đến căn phòng khách lớn. Đến nơi, hắn nhẹ nhàng đưa một ngón tay ra, vận chuyển Huyền Băng Ma Diễm quyết, đầu ngón tay liền hiện lên một đốm lửa nhỏ, xuyên qua lớp gỗ bên dưới thành lổ hổng, sau đó đưa mắt nhìn xuống.
Trong phòng khách giống như căn phòng nơi Hàn Thạc cư ngụ, có khoảng hơn chục người đã hôn mê. Trong đó có người Hàn Thạc đang vô cùng lo lắng là Ngải Mễ Lệ. Có Thiết Tư Đặc, người vừa đưa Lỵ Toa đến chỗ Lao Luân Tư mới quay về. Còn bao gồm cả Y Liên chủ nhân lữ quán, cùng với Khảm Đế Ti và mấy chiến binh trong dong binh đoàn, tất cả dường như đều vừa bị hôn mê không lâu.
Trừ mấy người Hàn Thạc quen thuộc ra, trong đó không ngờ còn có đại đức Lỗ Y Khải Tư Tân và tiểu nữ tinh linh An Cát Lị Tạp. Hai người này Hàn Thạc đã từng gặp mặt trước đây ở U Ám sâm lâm. Bất quá lúc đó gặp riêng từng người, bây giờ thấy cả hai nằm cùng một chỗ, Hàn thạc mới biết hai người vốn đi cùng với nhau.
Còn lại mấy người khách của lữ quán thì cũng không có gì đặc biệt, hẳn là mấy người thương nhân đến Ngõa Luân thành. Tất nhiên không làm cho Hàn Thạc chú ý.
Ba người lúc trước theo dõi Bối Lâm Đạt, lúc này đang cung cung kính kính đứng yên trong đó, phảng phất giống như thuộc hạ đang đứng chờ lệnh của Bối Lâm Đạt. Phát hiện này thật sự khiến cho Hàn Thạc kinh hãi. Không ngờ được ba người theo dõi dong binh đoàn của Khảm Đế Ti lại là người của Bối Lâm Đạt.
Ra tới đại sảnh rồi, cặp long mày thon dài của Bối Lâm Đạt cau chặt lại, nhìn xuống mấy người nằm bên dưới nhẹ giọng thốt:
- Ta vừa mới tới lữ quán, liền cảm ứng được động tĩnh của vật mang số mười bảy là bạch cốt pháp trượng. Cây pháp trượng này do chính ta tự mình luyện chế thành, rồi sau đó mới ban thưởng cho Khắc Lai Đốn sử dụng.
- Nhưng đến khi ta dựa vào cảm ứng đi đến vị trí hành lang, khí tức của nó liền đột nhiên biến mất không thấy nữa, xem ra chắc là do người khác đột nhiên cất vào trong không gian giới chỉ. Từ lúc ta tiến vào đến giờ, những người khách trong lữ quán hẳn không có người nào bỏ đi, như vậy có thể khẳng định bạch cốt pháp trượng chắc đã được một người nào đó trong bọn chúng cất vào trong không gian giới chỉ.
- Đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm như thế nào? - Ba người đứng cung kính nơi đó chính là ba huynh đệ ruột thịt, người nhìn có vẻ lớn tuổi nhất mở miệng hỏi Bối Lâm Đạt.
Đôi mắt xanh màu lam ngọc của Bối Lâm Đạt sắc bén quét qua dò xét những người nằm dài trên mặt đất một vòng, sau đó chỉ Ngải Mễ Lệ nói:
- Bạch cốt pháp trượng hẳn trong người cô ta.
Ở đây, trên mình có mang không gian giới chỉ gồm bốn người Ngải Mễ Lệ, Khảm Đế Ti và Khải Tư Tân, An Cát Lị Tạp. Khảm Đế Ti liên tục ở cùng ta, đương nhiên không có khả năng giữ vật này. Khi Hàn Thạc còn chưa tiến vào trong Tử Vong mộ địa, đại đức Lỗ Y và An Cát Lị Tạp dường như còn chưa xuất hiện bên trong lữ quán, do đó Bối Lâm Đạt suy xét xem ra chỉ có Ngải Mễ Lệ đúng là người có khả năng giữ Bạch Cốt pháp trượng.
Bối Lâm Đạt nói như vậy, kẻ vừa hỏi liền đến bên mình Ngải Mễ Lệ, cởi không gian chỉ giới trên tay nàng ra, cung kính mang đến trình cho Bối Lâm Đạt.
Bối Lâm Đạt cầm lấy không gian chỉ giới của Ngải Mễ Lệ, nhắm mắt một lúc rồi mở miệng nói:
- Cô ta đã bố trí ma pháp kết giới ở bên trong, trước tiên khống chế cô ta, rồi sau đó mới làm cho cô ta tỉnh lại.
- Đại nhân, làm gì với những người còn lại? - Người lớn tuổi nhất trong ba huynh đệ cất tiếng hỏi lại.
Phất phất tay tỏ vẻ không quan tâm, Bối Lâm Đạt tùy tiện nói:
- Quy tắc cũ, người không có giá trị lập tức xử lý ngay.
Lời này vừa phát ra, Hàn Thạc trong lòng lập tức khẩn trương. Trên mặt sàn của đại sảnh, trừ Ngải Mễ Lệ ra, còn có ba người quen biết là Khảm Đế Ti và An Cát Lị Tạp, Khải Tư Tân. Khải Tư Tân trước giờ chưa có qua lại với Hàn Thạc, nhưng Khảm Đế Ti và tiểu nữ tinh linh An Cát Lị Tạp đều có ít nhiều quan hệ với Hàn Thạc, vì thế hắn không thể trơ mắt ra nhìn hai người này bị giết chết.
- Biện pháp của mấy vị xem ra có hơi quá không? - Hàn Thạc còn chưa kịp động thủ, đại đức Lỗ Y Khải Tư Tân vốn hẳn phải hôn mê, bất ngờ mở miệng nói một câu.
Sau khi nói xong, Khải Tư Tân đang trong tư thế nằm dài dưới mặt đất lập tức đứng dậy, chấn trước nữ tiểu tinh linh An Cát Lị Tạp.
Hàn Thạc vốn đang tính ra tay, bất ngờ phát hiện dị biến như vậy, liền dừng ngay lại, tiếp tục mai phục trên mái nhà như cũ để quan sát động tĩnh bên dưới.
- Ồ, không ngờ ngươi chịu tác dụng mạnh mẽ của mê hương như vậy mà còn có khả năng duy trì tỉnh táo. Xem ra đại đức Lỗ Y quả nhiên có chút thực lực thần kỳ. - Bối Lâm Đạt kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó cất giọng lạnh lùng đáp lại.
- Ta không cần biết các ngươi là ai, nhưng cách làm của các ngươi khiến ta phản cảm vô cùng. Chỉ cần các ngươi thả hết mọi người ở nơi đây, ta sẽ không tính đến việc các ngươi gây hại cho chúng ta trước đây, bỏ qua cho các ngươi rời đi. - Đại đức Lỗ Y Khải Tư Tân nhìn Bối Lâm Đạt vẻ hơi ác cảm, hừ giọng lên tiếng.
- Phú Lợi Tạp! Ba huynh đệ các ngươi cũng nên xem thử đại đức Lỗ Y của Tự Nhiên thần giáo có sức mạnh thần kỳ thế nào. Cùng lên giết hắn cho ta! - Bối Lâm Đạt nghe thấy Khải Tư Tân nói vậy, cũng không đôi co thêm, sau đó phất tay ra hiệu cho ba huynh đệ tiêu diệt Khải Tư Tân.
Ba huynh đệ Phú Lợi Tạp theo lệnh của Bối Lâm Đạt lần lượt rút trường kiếm cầm tay, liếc mắt lộ ra sát khí âm u rồi tỏa ra vây lấy đại đức Lỗ Y Khải Tư Tân.
- Nếu các ngươi đã không nghe lời khuyên của ta, thế thì không trách được ta rồi.
Khải Tư Tân trừng mắt giận dữ nhìn ba người, rút từ trong không gian giới chỉ ra một cây pháp trượng quái dị hệt như rễ cây, tính toán tìm cách đối phó với ba người.
Ở phía sau, những con côn trùng to nhỏ đang bay còn phân tán khắp lữ quán lúc này phảng phất như chịu một sức mạnh điều khiển, từng con từng con tập trung toàn bộ vào trong phòng.
Cùng lúc, một cây đại thụ tươi tốt ở sát căn phòng cũng chịu một sức mạnh sai khiến như vậy, các cành cây mềm mại của nó xoắn xuýt hệt như những con rắn chui vào.
Đầu tiên là một mùi hương nhàn nhạt xông vào trong mũi Hàn Thạc, liền sau đó một cảm giác mê man đột nhiên xuất hiện trong não, thiếu chút đã làm hắn hôn mê rồi.
May mà thể trạng Hàn Thạc lúc này đã được ma công tôi luyện, độ dẻo dai kiên cường của cơ thể vượt xa người thường, cộng thêm Ma Nguyên lực càng có công hiệu thần kỳ. Hương vị nhàn nhạt đó bị Hàn Thạc dẫn nhập vào trong bụng, cơ thể vừa cảm ứng được cảm giác mê muội liền tự động vận chuyển Ma Nguyên lực.
Dưới tác dụng của Ma Nguyên lực, hương vị đó chớp mắt liền bị Ma Anh ở vùng bụng dưới bài trừ ra ngoài cơ thể. Cảm giác mê muội vừa mới sản sinh lập tức cũng biến mất theo.
Hàn Thạc ngưng thở, lập tức vận chuyển Ma Nguyên lực khắp toàn thân, sau đó mới lại hít lại vào một hơi. Hương thơm đó vừa vào miệng, thần kinh vững vàng của Hàn Thạc đã sớm chuẩn bị tư tưởng, cảm giác hôn mê vừa xuất hiện trong một sát na, dưới tác dụng của Ma Nguyên lực và ý chí kiên cương của hắn, yếu ngay hẳn đi cho đến lúc không còn một chút ảnh hưởng.
Ma công của Hàn Thạc đạt đến cảnh giới Chân Ma, thân thể được ma luyện vượt quá khỏi tưởng tượng của người bình thường, cho dù mê hương mạnh đến cỡ nào cũng không cách nào ảnh hưởng đến hành động của hắn.
Không hay rồi, chẳng biết Ngải Mễ Lệ như thế nào?! Cơ thể vừa biến đổi thích ứng với tác dụng của mê hương, Hàn Thạc đột nhiên nghĩ đến Ngải Mễ Lệ ở trong phòng, thất kinh hồn vía vội mở cửa tủ ra.
Ngải Mễ Lệ vốn phải ở trong phòng đã biến mất không tung tích, không biết đã đến địa điểm nào. Trong phòng có dấu vết xáo trộn, mức độ hỗn loạn xem ra dường như có người đến đây.
Trận pháp vận chuyển được Hàn Thạc bố trí bên trong tủ, mặt ngoài ma pháp bổng đã được hắn lấy quần áo che khuất trước rồi. Vì thế cho dù có người tới mở cửa tủ, nếu không cẩn thận quan sát thì cũng không phát hiện được điều gì.
Nhìn qua các dấu tích xáo trộn trong phòng một lượt, Ngải Mễ Lệ cũng biến mất không thấy tung tích, Hàn Thạc lập tức khẩn trương đứng lên. Ngay khi hắn tính rời khỏi căn phòng đi tìm chủ lữ quán Y Liên, bất ngờ phát hiện toàn bộ lữ quán đang có cái gì đó rất bất thường.
Khẽ đẩy cửa sổ hé ra một góc, Hàn Thạc phát hiện lúc này đã là ban đêm, bất quá có thể nhìn thấy những phòng ốc xa xa còn sáng đèn, cho thấy hiện giờ còn chưa quá khuya. Nhưng trong lữ quán này, các căn phòng đều chìm trong bóng tối, chỉ có căn phòng của Bối Lâm Đạt dường như còn có ngọn đèn sáng le lói, từ trong đó mơ hồ vẳng đến tiếng đàm thoại cực nhỏ.
Hàn Thạc bình tâm ngưng thần, liền phát hiện đình viện bên trong lữ quán có một loại côn trùng to nhỏ cỡ trên chục con đang bay vo ve. Bọn chúng phân tán ra, không ngừng bay lượn trong các gian phòng của lữ quán. Đuôi của những con này phát ra khí màu nâu tro, Hàn Thạc nhận ra mùi của nó chính là mê hương vừa mới khiến hắn suýt mê đi.
Hơi cau mày suy nghĩ một thoáng, Hàn Thạc cơ hồ khẳng định biến cố trong lữ quán này hẳn có liên quan với Bối Lâm Đạt. Mở cửa phòng thật êm nhẹ, Hàn Thạc dùng tấm áo đen dành cho thành viên tổ chức Ám Mạc sử dụng khi hành động che kín toàn thân, lợi dụng màn đêm nhảy lên nóc nhà rồi từ từ ẩn núp đi đến căn phòng của Bối Lâm Đạt cư ngụ.
Lúc này, Hàn Thạc dùng ma công đã thục luyện nhuần nhuyễn để che dấu toàn bộ khí tức, nhịp tim và hô hấp cũng đã điều chỉnh đến tần suất cực kỳ khó phát giác.
- Bối Lâm Đạt đại nhân, toàn bộ khách nhân trong lữ quán này đều đã bị đưa về tập trung ở gian phòng khách rồi. - Vừa mới đến căn phòng của Bối Lâm Đạt, ép tai hướng về phía dưới, Hàn Thạc liền nghe được thanh âm trầm nhỏ phát ra.
- Tốt. - Bối Lâm Đạt từ trong đó nhẹ đáp một tiếng, dường như đang từ trong buồng đi ra phòng khách lớn.
Hàn Thạc cẩn thận di động thân hình từng tí, từng tí một đến căn phòng khách lớn. Đến nơi, hắn nhẹ nhàng đưa một ngón tay ra, vận chuyển Huyền Băng Ma Diễm quyết, đầu ngón tay liền hiện lên một đốm lửa nhỏ, xuyên qua lớp gỗ bên dưới thành lổ hổng, sau đó đưa mắt nhìn xuống.
Trong phòng khách giống như căn phòng nơi Hàn Thạc cư ngụ, có khoảng hơn chục người đã hôn mê. Trong đó có người Hàn Thạc đang vô cùng lo lắng là Ngải Mễ Lệ. Có Thiết Tư Đặc, người vừa đưa Lỵ Toa đến chỗ Lao Luân Tư mới quay về. Còn bao gồm cả Y Liên chủ nhân lữ quán, cùng với Khảm Đế Ti và mấy chiến binh trong dong binh đoàn, tất cả dường như đều vừa bị hôn mê không lâu.
Trừ mấy người Hàn Thạc quen thuộc ra, trong đó không ngờ còn có đại đức Lỗ Y Khải Tư Tân và tiểu nữ tinh linh An Cát Lị Tạp. Hai người này Hàn Thạc đã từng gặp mặt trước đây ở U Ám sâm lâm. Bất quá lúc đó gặp riêng từng người, bây giờ thấy cả hai nằm cùng một chỗ, Hàn thạc mới biết hai người vốn đi cùng với nhau.
Còn lại mấy người khách của lữ quán thì cũng không có gì đặc biệt, hẳn là mấy người thương nhân đến Ngõa Luân thành. Tất nhiên không làm cho Hàn Thạc chú ý.
Ba người lúc trước theo dõi Bối Lâm Đạt, lúc này đang cung cung kính kính đứng yên trong đó, phảng phất giống như thuộc hạ đang đứng chờ lệnh của Bối Lâm Đạt. Phát hiện này thật sự khiến cho Hàn Thạc kinh hãi. Không ngờ được ba người theo dõi dong binh đoàn của Khảm Đế Ti lại là người của Bối Lâm Đạt.
Ra tới đại sảnh rồi, cặp long mày thon dài của Bối Lâm Đạt cau chặt lại, nhìn xuống mấy người nằm bên dưới nhẹ giọng thốt:
- Ta vừa mới tới lữ quán, liền cảm ứng được động tĩnh của vật mang số mười bảy là bạch cốt pháp trượng. Cây pháp trượng này do chính ta tự mình luyện chế thành, rồi sau đó mới ban thưởng cho Khắc Lai Đốn sử dụng.
- Nhưng đến khi ta dựa vào cảm ứng đi đến vị trí hành lang, khí tức của nó liền đột nhiên biến mất không thấy nữa, xem ra chắc là do người khác đột nhiên cất vào trong không gian giới chỉ. Từ lúc ta tiến vào đến giờ, những người khách trong lữ quán hẳn không có người nào bỏ đi, như vậy có thể khẳng định bạch cốt pháp trượng chắc đã được một người nào đó trong bọn chúng cất vào trong không gian giới chỉ.
- Đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm như thế nào? - Ba người đứng cung kính nơi đó chính là ba huynh đệ ruột thịt, người nhìn có vẻ lớn tuổi nhất mở miệng hỏi Bối Lâm Đạt.
Đôi mắt xanh màu lam ngọc của Bối Lâm Đạt sắc bén quét qua dò xét những người nằm dài trên mặt đất một vòng, sau đó chỉ Ngải Mễ Lệ nói:
- Bạch cốt pháp trượng hẳn trong người cô ta.
Ở đây, trên mình có mang không gian giới chỉ gồm bốn người Ngải Mễ Lệ, Khảm Đế Ti và Khải Tư Tân, An Cát Lị Tạp. Khảm Đế Ti liên tục ở cùng ta, đương nhiên không có khả năng giữ vật này. Khi Hàn Thạc còn chưa tiến vào trong Tử Vong mộ địa, đại đức Lỗ Y và An Cát Lị Tạp dường như còn chưa xuất hiện bên trong lữ quán, do đó Bối Lâm Đạt suy xét xem ra chỉ có Ngải Mễ Lệ đúng là người có khả năng giữ Bạch Cốt pháp trượng.
Bối Lâm Đạt nói như vậy, kẻ vừa hỏi liền đến bên mình Ngải Mễ Lệ, cởi không gian chỉ giới trên tay nàng ra, cung kính mang đến trình cho Bối Lâm Đạt.
Bối Lâm Đạt cầm lấy không gian chỉ giới của Ngải Mễ Lệ, nhắm mắt một lúc rồi mở miệng nói:
- Cô ta đã bố trí ma pháp kết giới ở bên trong, trước tiên khống chế cô ta, rồi sau đó mới làm cho cô ta tỉnh lại.
- Đại nhân, làm gì với những người còn lại? - Người lớn tuổi nhất trong ba huynh đệ cất tiếng hỏi lại.
Phất phất tay tỏ vẻ không quan tâm, Bối Lâm Đạt tùy tiện nói:
- Quy tắc cũ, người không có giá trị lập tức xử lý ngay.
Lời này vừa phát ra, Hàn Thạc trong lòng lập tức khẩn trương. Trên mặt sàn của đại sảnh, trừ Ngải Mễ Lệ ra, còn có ba người quen biết là Khảm Đế Ti và An Cát Lị Tạp, Khải Tư Tân. Khải Tư Tân trước giờ chưa có qua lại với Hàn Thạc, nhưng Khảm Đế Ti và tiểu nữ tinh linh An Cát Lị Tạp đều có ít nhiều quan hệ với Hàn Thạc, vì thế hắn không thể trơ mắt ra nhìn hai người này bị giết chết.
- Biện pháp của mấy vị xem ra có hơi quá không? - Hàn Thạc còn chưa kịp động thủ, đại đức Lỗ Y Khải Tư Tân vốn hẳn phải hôn mê, bất ngờ mở miệng nói một câu.
Sau khi nói xong, Khải Tư Tân đang trong tư thế nằm dài dưới mặt đất lập tức đứng dậy, chấn trước nữ tiểu tinh linh An Cát Lị Tạp.
Hàn Thạc vốn đang tính ra tay, bất ngờ phát hiện dị biến như vậy, liền dừng ngay lại, tiếp tục mai phục trên mái nhà như cũ để quan sát động tĩnh bên dưới.
- Ồ, không ngờ ngươi chịu tác dụng mạnh mẽ của mê hương như vậy mà còn có khả năng duy trì tỉnh táo. Xem ra đại đức Lỗ Y quả nhiên có chút thực lực thần kỳ. - Bối Lâm Đạt kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó cất giọng lạnh lùng đáp lại.
- Ta không cần biết các ngươi là ai, nhưng cách làm của các ngươi khiến ta phản cảm vô cùng. Chỉ cần các ngươi thả hết mọi người ở nơi đây, ta sẽ không tính đến việc các ngươi gây hại cho chúng ta trước đây, bỏ qua cho các ngươi rời đi. - Đại đức Lỗ Y Khải Tư Tân nhìn Bối Lâm Đạt vẻ hơi ác cảm, hừ giọng lên tiếng.
- Phú Lợi Tạp! Ba huynh đệ các ngươi cũng nên xem thử đại đức Lỗ Y của Tự Nhiên thần giáo có sức mạnh thần kỳ thế nào. Cùng lên giết hắn cho ta! - Bối Lâm Đạt nghe thấy Khải Tư Tân nói vậy, cũng không đôi co thêm, sau đó phất tay ra hiệu cho ba huynh đệ tiêu diệt Khải Tư Tân.
Ba huynh đệ Phú Lợi Tạp theo lệnh của Bối Lâm Đạt lần lượt rút trường kiếm cầm tay, liếc mắt lộ ra sát khí âm u rồi tỏa ra vây lấy đại đức Lỗ Y Khải Tư Tân.
- Nếu các ngươi đã không nghe lời khuyên của ta, thế thì không trách được ta rồi.
Khải Tư Tân trừng mắt giận dữ nhìn ba người, rút từ trong không gian giới chỉ ra một cây pháp trượng quái dị hệt như rễ cây, tính toán tìm cách đối phó với ba người.
Ở phía sau, những con côn trùng to nhỏ đang bay còn phân tán khắp lữ quán lúc này phảng phất như chịu một sức mạnh điều khiển, từng con từng con tập trung toàn bộ vào trong phòng.
Cùng lúc, một cây đại thụ tươi tốt ở sát căn phòng cũng chịu một sức mạnh sai khiến như vậy, các cành cây mềm mại của nó xoắn xuýt hệt như những con rắn chui vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.