Đại Ma Vương

Chương 701: Buông Tay

Nghịch Thương Thiên

05/04/2013

Nhóm sáu người Tiểu Khô Lâu, Kim Giáp thi, Mộc Giáp thi, Thủy Giáp thi, Hỏa Giáp thi, Thổ Giáp thi xếp hàng ngang trong kết giới đặc thù, sáu sinh mạng mới có trí tuệ, ai nấy tràn ngập kỳ vọng nhìn Hàn Thạc, đợi ý kiến của hắn.

Trong sáu người, Tiểu Khô Lâu đã là một Hạ vị thần tu luyện sức mạnh Tử Vong, hơn nữa đạt tới cảnh giới Hạ vị thần trung kỳ. Bốn người Mộc Giáp thi, Hỏa Giáp thi, Thổ Giáp thi, Thủy Giáp thi trong khoảng thời gian này vì đều có kỳ ngộ, cũng thay nhau thành Hạ vị thần các loại hệ, Mộc Giáp thi thu được năng lượng Cây Sinh Mạng, cũng giống với Tiểu Khô Lâu đạt tới cảnh giới Hạ vị thần trung kỳ.

Ngoại trừ Kim Giáp thi ra, thực lực năm người đều được đề cao kinh người, hơn nữa ngoại trừ hấp thu sức mạnh của những vị Thần xong phát sinh ra những biến hóa, mỗi một người trong số đó còn có thiên phú của hệ mình, trời sinh đã hiểu được cách vận dụng sức mạnh kim mộc thủy hỏa thổ, với loại thiên phú này mà tu luyện sức mạnh áo nghĩa (áo nghĩa: ý nghĩa thâm ảo) của các loại hệ, Hàn Thạc không dám tưởng tượng họ tương lai sẽ biến thành loại người nào.

Lực lượng nguyên tố các loại hệ trên Chúng Thần đại lục toàn bộ đều rất nồng đậm, nơi này đích xác rất thích hợp cho họ tu luyện, song Chúng Thần đại lục rất nhiều phái hệ, rất nhiều địa phương đầy tranh đấu nguy hiểm. Sáu người này mặc dù có trí tuệ, nhưng Hàn Thạc lại vẫn lo lắng, huống chi họ cũng không thể toàn bộ ở chung với hắn, bằng không thì đối với cả bản thân họ lẫn Hàn Thạc, cả hai bên đều rất thích được ở với nhau.

Hàn Thạc cũng hơi khó xử, do dự không quyết, không biết rốt cuộc phải làm sao mới quyết định được vấn đề đi ở của sáu người.

- Phụ thân, chúng con nghĩ ra rồi, chúng con sẽ một mình hướng ra ngoài mà hành động. Người yên tâm đi, ở Vong Linh giới một thời gian dài như vậy, chúng con biết cần làm gì để ứng phó với nguy hiểm. Chúng con cũng hiểu một vài tình huống ở đại lục này rồi, người cứ để cho chúng con ly khai đi. - Thời gian Tiểu Khô Lâu đi theo Hàn Thạc là dài nhất, cũng là người tiến hóa nhanh nhất trong đoàn người này, hắn thấy Hàn Thạc có vẻ khó xử, mở miệng đề nghị.

- Làm sao như vậy được, nơi này không thể so với Vong Linh giới được, trên Chúng Thần đại lục có rất nhiều cường giả thực lực rất mạnh, một người một mình hành động rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm không thể tưởng tượng được. Ta sao có thể yên tâm được chứ! - Hàn Thạc đau đầu vô cùng. Hắn đã bỏ rất nhiều cảm tình vào sáu sinh mạng mới này, chỉ cần nghĩ tới việc họ có thể gặp phải hung hiểm, thì thà để họ vĩnh viễn ở lại Vong Linh giới còn hơn.

- Phụ thân, chỉ gặp phải nguy hiểm chúng con mới có thể phát triển chứ. Yên tâm đi phụ thân, chúng con đều có bản năng thiên phú, chỉ cần sinh sống ở chỗ thích hợp, gặp phải nguy hiểm gì chúng con cũng có thể đào thoát mà. Phụ thân, Vong Linh giới chỉ có khí Tử Vong là nhiều, căn bản không thích hợp cho năm người chúng con phát triển, chúng con muốn trở nên cường đại hơn nữa, không muốn dựa mãi vào sức mạnh của phụ thân, chúng con cũng đã lớn cả rồi! - Thổ Giáp thi hàm hậu vuốt đầu, ưỡn ngực, lớn tiếng nói.

Trong mắt Hàn Thạc, sáu tên gia hỏa này đều là hài tử còn chưa trưởng thành, mặc dù hắn biết chúng dựa vào bản năng thiên phú, ở một vài địa phương đặc thù đích xác rất an toàn, nhưng cũng không dám buông tay để cho họ đi.

- Phụ thân, chúng con biết một vài tình thế đại lục này, sau khi đi khỏi, chúng con cũng sẽ tách ra đi tới những Thâm Uyên khác. Tiểu Thủy sẽ đi Thần Vực của Thủy thần, tiểu Mộc sẽ đi Thần Vực Sinh Mạng. Ở địa phương này toàn là người đều tu luyện cùng một loại sức mạnh áo nghĩa, chỉ cần chúng con không làm loạn gây chuyện thị phi, hẳn là sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Chỉ khi tiếp xúc với những sinh mạng cường đại này, chúng con mới có thể tiến hóa nhanh hơn và biến thành mạnh mẽ hơn. - Tiểu Khô Lâu nhìn Hàn Thạc, tiếp tục thử thuyết phục hắn.

Mấy người khác cũng mồm năm miệng mười, họ tựa hồ đã thương lượng với nhau rất kỹ nên làm như thế nào ở Vong Linh giới rồi, ai nấy đều đưa ra lý do, ai nấy cũng đưa ra những phương pháp ứng phó địch nhân. Những lời liên tục từ miệng những người này nhiều điều quả rất ngây thơ, nhưng cũng có vài thứ thật sự rất chính xác. Xem ra chúng cũng không phải nhất thời xúc động.

Hàn Thạc nghe sáu tiểu tử trần tình thảo luận mà cười khổ, đột nhiên có loại cảm giác nhi tử đã lớn lên muốn tự mình làm chủ. Loại cảm giác này làm hắn có chút vui mừng, nhưng cũng hơi bồi hồi, trong lòng có vẻ bứt rứt không vui lên được.

Song Hàn Thạc biết sáu người này nói cũng đích xác có chút đạo lý. Dựa theo ý kiến của họ, Vong Linh giới đã bị họ chiếm rồi, ở đó rốt cuộc không có người hoặc vật có thể uy hiếp tới họ. Tựa như Hàn Thạc lúc trước cũng đi tới Chúng Thần đại lục, ở một thế giới không có đối thủ là một việc đau khổ rất bất lực. Nhất là khi ngươi biết còn có một thế giới khác rộng lớn vô tận hơn nữa!

Nghĩ ngợi đủ đường, dưới sự cầu khẩn của sáu tiểu tử kia, lý trí rốt cục chiến thắng tình cảm. Hàn Thạc cuối cùng khẽ gật đầu bất lực, nói:

- Được rồi, ta đồng ý cho các người đi tới Thần Vực khác phát triển, có lẽ việc này đích thật là những kỳ ngộ thích hợp nhất với các ngươi, nhưng các ngươi nhất định phải đáp ứng ta một việc!

- Chúng con hứa! - Sáu tiểu tử kia đồng thanh nói.

- Vô luận làm sao cũng phải giữ được tính mạng mình!

Hàn Thạc trịnh trọng nói, dặn đi dặn lại:

- Chỉ có sống sót, các ngươi mới có thể không ngừng tiếp tục cường đại, ngàn vạn lần nhớ kỹ điểm này cho ta!

- Biết rồi phụ thân, chúng con sẽ tự bảo vệ mình! - Tiểu Khô Lâu gật đầu, năm tiểu tử khác cũng tới tấp gật đầu.

- Còn nữa, chúng con cần phải bảo trì liên lạc, Ừm, cách năm mươi năm phải tập trung tới Không Linh thành ở Thần Vực Thời Không một lần, vô luận tình huống gì cũng phải mỗi năm mươi năm sau, cùng tới chủ thành Thần Vực thời không một lần cho ta, thời gian tính từ hôm nay trở đi, hiểu chưa? - Hàn Thạc dặn dò.

Nghe nói có thể một mình tự phát triển, sáu tiểu tử kia cùng đều tỏ vẻ đã hiểu, lập tức đồng ý cả.

Thấy họ hứng thú nhảy tưng lên, trong lòng Hàn Thạc cảm thấy bất lực, hiểu được họ đã lớn rồi, không muốn bị một Vong Linh giới nho nhỏ trói buộc, việc này cũng là sự tình không có biện pháp.

Một thời gian sau, Hàn Thạc nửa bước cũng không rời khỏi tu luyện tràng mình mướn, luôn luôn ở cùng với sáu tiểu tử, giúp chúng biết về những hiểm ác ở Chúng Thần đại lục. Sau khi giảng giải rất nhiều tình thế và con người cho sáu tiểu tử nghe, nói cho chúng biết về những việc cần chú ý, loại người nào không thể tin, bằng vào kinh nghiệm của mình, Hàn Thạc đem tất cả thể ngộ của mình nói ra hết không giấu lại chút nào, cũng mặc kệ chúng có lĩnh ngộ được không.

Hai tháng sau, đến khi Hàn Thạc phát hiện ra mình thật sự chẳng còn gì có thể nói nữa, thấy sáu tiểu tử đã thụôc lòng những gì hắn dạy, mới bất lực ra một bãi hoang ngoài Ám Ảnh thành, triệu hoán toàn bộ sáu tiểu tử này ra.

- Nhớ kỹ, nhất định phải còn sống cho ta! - Trước khi chia tay, Hàn Thạc dặn dò ngàn vạn lần, đến cả hắn cũng cảm thấy mình càng ngày càng giống như một Lão thái gia già cả.



Nghe Hàn Thạc liên tục nói hai tháng trời, sáu tiểu tử vừa nghe Hàn Thạc có xu thế không muốn buông tay, ai nấy khổ sở, nhìn hắn vẻ đầy thương hại, chỉ cầu Hàn Thạc đừng tiếp tục giảng nữa.

- Tóm lại. Nhớ kỹ những lời ta, không được bỏ qua điểm nào, tự bảo vệ mình, đừng gây chuyện thị phi cho ta...

Sau khi Hàn Thạc nói đến khô cả lưỡi, rốt cục cũng ngừng lại, phất phất tay, nói vẻ cô đơn:

- Hãy đi đi, đừng nấn ná nữa, lão tử không tiễn các ngươi!

- Phụ thân, tương lai người nhất định sẽ tự hào vì chúng con! - Sáu tiểu tử này ai nấy đều cam đoan, cũng có chút thương cảm, nhưng trong giọng nói xem ra là rất vui vì được Hàn Thạc giải thoát. Sau khi sáu tiểu tử cáo biệt Hàn Thạc, vội vội vàng vàng biến mất trước mặt hắn, tựa hồ sợ Hàn Thạc tiếp tục nói nữa.

Mắt thấy họ hóa thành những điểm nhỏ biến mất khỏi tầm mắt mình, Hàn Thạc bùi ngùi thở dài, hắn biết sáu tiểu tử lần này ly khai không đơn giản như trở lại Vong Linh giới, sau này hắn rốt cuộc đừng mơ bằng vào một vong linh ma pháp mà gọi sáu người tới bên cạnh mình nữa. Song hắn cũng không biết sáu tiểu tử vừa rời đi đó, tương lai không lâu nữa mang đến bao nhiêu chấn động khổng lồ ở Chúng Thần đại lục. Rất nhiều tinh phong huyết vũ ở Chúng Thần đại lục lại đều là do sáu tiểu tử này tạo ra, nhiều năm sau, khi sáu tiểu tử đó đã thành một phương bá chủ, hắn mới ý thức được lần chia lìa hôm nay có nghĩa như thế nào ở Chúng Thần đại lục...

Khi trở lại Ám Ảnh thành, Hàn Thạc vẫn chưa thoát khỏi trạng thái cô đơn. Hắn vừa đem thần bài và một viên tử tinh tệ để vào thành, tên Thần Vệ thần thái ngạo mạn cầm thần bài của Hàn Thạc kiểm tra một chút, đột nhiên có sắc thái hơi quái dị.

- Ngươi là Bố Lai Ân hử? - Tên Thần Vệ ngạo mạn đột nhiên khách khí một chút, hỏi Hàn Thạc rất hòa khí.

Khẽ gật đầu, Hàn Thạc hỏi vẻ khó hiểu:

- Sao cơ?

Lần trước Hàn Thạc và Tạp Mai Lệ Tháp cũng không đi từ đại môn này tiến vào Ám Ảnh thành, nên Thần Vệ cũng không biết Hàn Thạc.

- Ách... cái này.... Tạp Mai Lệ Tháp tiểu thư tìm ngươi, nếu ngươi là Bố Lai Ân, vậy tốt nhất nhanh chóng đi gặp Tạp Mai Lệ Tháp tiểu thư đi!

Thần Vệ hai tay nâng thần bài của Hàn Thạc trả lại, trả lại viên tử tinh tệ cùng với thần bài. Hắn không dám thu tiền!

Nghe hắn nói thế, sắc mặt Hàn Thạc có vẻ khổ sở, lúc này mới nhớ tới Tạp Mai Lệ Tháp có nói với hắn, bảo hắn cách một thời gian phải gặp nàng, xem ra thời hạn hai tháng cũng đã tới rồi. Lúc này, Hàn Thạc cũng ý thức được Tạp Mai Lệ Tháp thần thông quảng đại đến như thế nào ở Ám Ảnh thành, một lần ra lệnh, đến cả Thần Vệ canh cửa ở đây mà không ngờ cũng nhận được tin.

- Biết rồi. - Hàn Thạc vẻ mặt đau khổ khẽ gật đầu, tiện tay lấy thần bài và tử tinh tệ, đi vào trong thành.

- Này này, tiểu tử đó tại sao không cần nộp một viên tử tinh tệ? Hắn cũng không phải là người của gia tộc Tái Nhân Đặc mà? - Mấy người xếp hạng phía sau Hàn Thạc, cũng tới tấp phàn nàn.

- Câm mồm! Chúng ta làm việc không cần các ngươi dạy, còn dám nói nhảm, tất cả không cho vào thành! - Tên Thần Vệ rất hòa khí với Hàn Thạc, lúc này sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, quát to.

Mấy người vừa phàn nàn vừa thấy hắn đột nhiên giận dữ, ai nấy cúi đầu không dám nhiều lời. Ở Ám Ảnh thành, gia tộc Tái Nhân Đặc chính là vương quyền, họ là người ngoài nhưng cũng đã nghe qua sự đáng sợ của gia tộc này, vừa thấy tên Thần Vệ quát lớn, đều đồng loạt ngậm miệng.

Thấy những người này bị đối xử như vậy, tâm tình Hàn Thạc cũng hứng khởi lên một chút, thầm nghĩ cảm giác có đặc quyền đích xác không tệ.

Lần trước từng có kinh nghiệm được Tạp Mai Lệ Tháp dẫn tới gia tộc Tái Nhân Đặc, những tên thị vệ trước cửa đã nhận ra Hàn Thạc, thêm nữa Tạp Mai Lệ Tháp sớm có dặn dò, Hàn Thạc được những Thần Vệ cung kính dẫn đường, đi thẳng tới nơi nàng tu luyện.

- Xú tiểu tử, mau lên đây, lâu thế rồi mới tới thăm ta! - Còn chưa đợi Hàn Thạc đi vào, từ một bình đài cao năm mươi thước chợt vang lên thanh âm Tạp Mai Lệ Tháp.

Bên trong gia tộc Tái Nhân Đặc cũng có những kết giới phòng ngự, thực lực không đến cảnh giới Trung vị thần căn bản không thể vượt qua sức mạnh của kết giới mà bay lên, Hàn Thạc mặc dù có thể dựa vào ma công bay tới bên cạnh Tạp Mai Lệ Tháp, nhưng như vậy sẽ bại lộ thực lực mình, do đó hắn thật thà bò lên từng tầng một.

- Ủa, Tạp Lâm Na đại tỷ cũng về rồi à! - Vừa thấy mụ mập độc nhãn Tạp Lâm Na, Hàn Thạc cũng mở miệng vấn an. Mụ còn sống xuất hiện ở đây, hắn thật sự rất ngạc nhiên.

- Chào Bố Lai Ân, lần trước nhờ có ngươi, bằng không ta và tiểu thư phỏng chừng đã khó có thể ra khỏi được lòng núi! Ta còn chưa cảm ơn ngươi nữa, lần này ngươi đã đến đây, ta sẽ nói lời cảm ơn ngươi! - Tạp Lâm Na nói xong đứng lên, vái hắn theo một lễ tiết rất trang trọng ở Chúng Thần đại lục.

- Bất tất khách khí, đó là việc ta nên làm, chúng ta vốn là đồng đội mà! - Hàn Thạc cười cười vẻ đầy hòa khí, vội vàng đi về phía mụ mập, rồi đáp lại lễ nghi của mụ.

- Được rồi được rồi, Tạp Lâm Na, ngươi đi làm việc ta giao cho ngươi đi. - Tạp Mai Lệ Tháp phất phất tay, ra hiệu cho Tạp Lâm Na có thể lui ra ngoài. Tạp Mụ mập mỉm cười, lại hướng về phía Hàn Thạc khom người vái một lễ rồi mới ra khỏi chỗ này.



Đợi cho Tạp Lâm Na đi ra, Tạp Mai Lệ Tháp mới hậm hực nói:

- Khốn khiếp, mấy tên gia hỏa đó căn bản biến mất bặt tăm, khi chúng ta tới chỗ đó, chỉ còn lại có một khối Thần thạch trời ban bị hủy, tức chết đi được!

Không cần Tạp Mai Lệ Tháp nhiều lời, Hàn Thạc cũng sớm đã đoán được việc sẽ là như vậy. Khi Hàn Thạc dẫn Tạp Mai Lệ Tháp chạy ra ngoài, lúc đó tình huống ở dãy Chướng Vân đã bại lộ rồi, những người ngoài xâm nhập Thần Vực Hắc Ám ngoại trừ chạy càng nhanh càng tốt, căn bản không còn có con đường thứ hai có thể đi, nếu chúng còn lưu lại đó chờ chết mới là lạ.

- Chạy thoát thì chạy thoát, dù sao ngươi cũng đã nhớ kỹ những người đó hình dáng như thế nào rồi, chỉ cần dụng tâm điều tra tiếp, sớm muộn gì cũng có thể phát hiện ra hành tung của chúng. Sau này khi ngươi cường đại hơn nữa, tự mình tới Thần Vực Sinh Mạng và Thần Vực Thủy hệ giết chết chúng, còn sợ không báo được thù này à! - Hàn Thạc cười an ủi.

- Nói chuyện với ngươi thật thống khoái! Không sai, ta sắp tra ra thân phận những người đó rồi. Hừ, chờ thương thế ta khỏi hẳn, một khi để ta biết vị trí của chúng, ta sẽ cho chúng nợ máu trả bằng máu! - Tạp Mai Lệ Tháp hậm hực nói.

Hàn Thạc thầm nghĩ ngươi ngàn vạn lần đừng có phát điên mà mò tới Thần Vực Sinh Mạng và Thần Vực Thủy hệ, ở hai chỗ đó một khi tung tích của ngươi bị phát hiện, đến lúc đó vận mệnh của ngươi như thế nào thì cũng khó nói lắm. Không chừng ngươi còn chết nhanh hơn ấy chứ. Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng miệng Hàn Thạc thì không dám nói như vậy với nàng.

- Được rồi, trong khoảng thời gian này ngươi trốn ở đâu đó, sao không chịu tới gặp ta? - Đôi mắt tam giác của Tạp Mai Lệ Tháp liếc xéo, bắt đầu quay sang hỏi chuyện Hàn Thạc.

- Lần trước được ngươi dạy rất nhiều kiến thức về sức mạnh Hủy Diệt, ta thừa dịp lĩnh ngộ nên mới không đến thăm ngươi. - Hàn Thạc giải thích.

Tạp Mai Lệ Tháp không khỏi tức giận lườm Hàn Thạc một cái, lầm bầm nói:

- Ngươi rõ ràng tu luyện sức mạnh Tử Vong, nhất định phải hỏi ta vấn đề về sức mạnh Hủy Diệt, còn bảo là lĩnh ngộ cái gì, ngươi không tu luyện chính nghiệp, làm sao có thể có thành tựu lớn về sức mạnh Tử Vong chứ!

Hàn Thạc cười cười không giải thích gì, Tạp Mai Lệ Tháp tựa hồ cũng chẳng thèm để ý đến Hàn Thạc thực lực cao thấp như thế nào, nói oang oang:

- Thôi đi, ngươi lần này đã đến thăm ta, ta cần phải giới thiệu một vụ làm ăn cho ngươi.

- Cái gì mà mua bán? - Hàn Thạc ngạc nhiên.

- Lần trước ngươi cho ta uống loại thuốc đó, quả là thần kỳ vô cùng! Ta và nhị thúc ta có bàn với nhau, nhị thúc ta rất hứng thú với loại thuốc của ngươi, đệ tử gia tộc chúng ta ở Ám Ảnh thành từ nhỏ đều được phái tới các địa phương chấp hành nhiệm vụ, việc bị thương là một việc không thể tránh được, nếu có thuốc của ngươi, có thể gia tăng cơ hội sống sót, ta và nhị thúc thương nghị rồi, chính thức mời ngươi làm dược tề sư chính cho gia tộc Tái Nhân Đặc chúng ta! - Tạp Mai Lệ Tháp cười nói.

- Không có hứng thú, ta không muốn chịu ước thúc của bất kỳ đại gia tộc nào, cho dù là gia tộc Tái Nhân Đặc các ngươi cũng thế! - Hàn Thạc nhún vai, cự tuyệt cơ hội bao nhiêu người mơ tưởng này.

- Hắc, ta biết ngươi sẽ cự tuyệt mà!

Tạp Mai Lệ Tháp cười ha hả cao hứng:

- Thế mới đúng, gia nhập vào một đại gia tộc phải chịu rất nhiều quy củ chán chết, nhất định là có vài người ngu trà trộn trong đó nữa! Ừm, kỳ thật ý ta là để nhị thúc mua thuốc của ngươi, còn ngươi cũng có thể mở một cái cửa hàng bán loại này ở Ám Ảnh thành, do ta tuyên truyền cho ngươi, nhất định có thể kiếm lời. Trong Ám Ảnh thành chỉ cần ngươi có tiền có thế, rồi có thêm vài công lao, ngươi có thể trở thành một tiểu gia tộc, rồi có ta bảo hộ thì không ai dám bắt nạt ngươi, hà tất theo đuôi để chịu mùi hôi hám của người khác!

Xem ra Tạp Mai Lệ Tháp đã sớm nghĩ hộ cho Hàn Thạc rồi, nàng cũng thật sự muốn báo đáp ân cứu mạng của Hàn Thạc đối với nàng và Tạp Lâm Na, nên nghĩ rất cẩn thận cho mọi đường đi nước bước cho hắn.

Nghe Tạp Mai Lệ Tháp nói như vậy, mắt Hàn Thạc sáng lên, quả có chút động tâm. Việc luyện chế đan dược của Hàn Thạc cũng không sợ bị người khác tìm ra thân phận, cũng sẽ không bại lộ thực lực chính thức của mình, lại có thể kiếm được tiền. Dựa theo lời Tạp Mai Lệ Tháp, hắn còn có cơ hội thành một gia tộc nữa chứ, việc này đối với Hàn Thạc mà nói thì đích thật là một cơ hội hấp dẫn.

Hàn Thạc hứa với mấy nàng Ngải Mễ Lệ, một khi có chỗ đứng ở Chúng Thần đại lục sẽ đem các nàng tới. Ở Kỳ Áo đại lục Hàn Thạc cũng có không ít bằng hữu, sau biết việc tu luyện và ưu thế tu luyện ở Chúng Thần đại lục, hắn càng muốn không ngừng đề cao thực lực của những người nhà và đám hảo hữu này.

Nếu Hàn Thạc chính thức có thể có chỗ đứng ở Ám Ảnh thành, thu được nhiều tiền bạc và uy thế để có tư cách trở thành một gia tộc, dựa vào thực lực và địa vị của gia tộc Tái Nhân Đặc ở Ám Ảnh thành, Hàn Thạc tin rằng hắn có thể rất an toàn. Như vậy nhóm Ngải Mễ Lệ có thể tiến vào Chúng Thần đại lục được rồi.

Tạp Mai Lệ Tháp thấy Hàn Thạc trong mắt hào quang lấp lánh, biết hắn đã động tâm rồi. Tạp Mai Lệ Tháp lúc nào cũng có tâm tư báo đáp Hàn Thạc, thừa dịp này bèn nói vào:

- Ngươi yên tâm được rồi, ngươi có thuốc rất thần kỳ, ở Ám Ảnh thành nhất định sẽ có vị trí rất tốt! Chỉ cần ngươi làm ra được nhiều tiền, rồi có được một vài công lao, ta sẽ khẩn cầu phụ thân cho ngươi tư cách thành lập gia tộc, đến lúc đó ngươi có thể tiếp nhận các bằng hữu của ngươi, rồi dùng tiền bạc trong tay chiêu mộ cao thủ gia nhập thêm nữa. Bốn đại gia tộc kia đều là bước từng bước một như vậy đó, họ có thể, ngươi cũng có thể!

Hàn Thạc đã sớm động tâm, nghe Tạp Mai Lệ Tháp cổ vũ như vậy, rốt cục hạ quyết tâm, gật đầu trầm giọng:

- Được, ta ở Ám Ảnh thành làm lớn một cú!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ma Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook