Đại Ma Vương

Chương 825: Chẳng lẽ là hắn?

Nghịch Thương Thiên

04/04/2013

Trong một trang viên lộng lẫy ở khu đông nam Không Linh thành.

Tên Lôi hệ Thượng vị thần vết thương đầy mình kia trên đường đi vô cùng cẩn thận, cuối cùng cũng trở về được. Vừa về đến trang viên của mình, hắn lập tức trốn vào trong tu luyện tràng dùng Lôi hệ thần tinh để khôi phục thần thể.

Đánh với Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo một trận đã làm cho thần thể của hắn bị thương không nhẹ, hắn cần phải có một khoảng thời gian mới có thể khôi phục triệt để.

Từng khối thần tinh lấp lánh ánh sáng trong lòng bàn tay, thần lực trong Lôi hệ thần tinh chậm rãi ngấm dần vào những nơi tổn thương trên thần thể, làm cho hắn từ từ trầm tĩnh lại.

Sau trận chiến này, trong lòng hắn đã sinh ra sự sợ hãi với Tiểu Khô Lâu. Hàn Hạo sử dụng Tử Vong lực lượng cùng với ma công hình thành một loại lực lượng cực kỳ tà ác cổ quái. Thực lực của hắn so với Tiểu Khô Lâu không kém bao nhiêu, nhưng mà khi giao chiến thật sự thì hắn lại hoàn toàn rơi vào thế yếu.

Một kích cuối cùng, sự xuất quỷ nhập thần của mấy đoạn cốt thứ đã tạo thành thương tổn rất lớn với hắn, làm hắn căn bản không kịp tránh né, thoáng cái đã bị cốt thứ đâm thủng thần thể, lúc này việc tiếp tục kháng cự càng lép vế.

Hắn đang lặng lẽ điều tức trong mật thất, bỗng nhiên phát hiện trong trang viên xuất hiện một luồng không gian ba động dị thường. Nảy ra ý, hắn sử dụng một quả thủy tinh cầu rất to để quan sát, liền phát hiện Không Linh thành thành chủ Bảo Mỗ lặng yên không một tiếng động đáp xuống một góc hẻo lánh trong trang viên.

Tạm thời thu hồi thần tinh trong tay lại, hắn dùng thủy tinh cầu truyền lệnh:

- Đưa thành chủ đại nhân tới đây!

Từ chỗ bí mật, hai thần vệ lập tức đi ra, cung kính đưa Bảo Mỗ vào trong mật thất. Sau khi họ lui ra, vị thành chủ nhíu mày hỏi ngay:

- Lôi Ân, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

- Thiên Cơ dược tề thật đáng sợ, nếu chỉ có người đàn bà kia thì thực lực không phân cao thấp với ta. Về sau bỗng nhiên một thiếu niên từ đâu nhảy ra, hắn một mạch truy đuổi ta từ Thiên Cơ dược tề đến vùng thạch lâm, quấn lấy ta không tha, sau khi đánh với hắn một trận mới phát hiện ta đánh không lại hắn!

Người được gọi là Lôi Ân sợ hãi nói:

- Chỉ cần người đàn bà kia cùng thiếu niên hợp lực là có thể đánh chết ta. Ta bây giờ rốt cục tin tưởng lời ngài nói lúc đầu, Bố Lai Ân kia hẳn có thực lực tương đương với ngài!

Một lần đến Thiên Cơ dược tề, Lôi Ân hao binh tổn tướng, mà ngay cả chính bản thân mình cũng thảm bại trở về. Với hắn, đả kích này không nhỏ, thậm chí làm hắn nảy ý niệm lui bước, xem ra ngay cả thù hận của đệ đệ mình cũng có thể không để ý được nữa.

Bảo Mỗ nghe Lôi Ân nói như vậy liền hừ lạnh, nhắc nhở:

- Lôi Ân. Đừng quên đệ đệ ngươi chết như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù nữa?

Lôi Ân chỉ cười gượng, than thở:

- Ta cũng muốn báo thù cho hắn. Nhưng mà ta sợ nếu thật sự kiên trì tiếp, ta và gia tộc của ta có thể sẽ chôn cùng! Thành chủ đại nhân. Thiên Cơ dược tề này có lẽ ta không thể đối phó được nữa rồi. Nếu như ngài không nắm chắc, xin đừng đưa gia tộc chúng ta vào!

- Đừng lo lắng. Ta hiểu rõ Thiên Cơ dược tề hơn ngươi. Hôm nay coi như là thăm dò thực lực chân chính của bọn họ. Ừm. Lần tiếp theo một khi chúng ta ra tay sẽ không như lần này nữa. Ngươi yên tâm. Chỉ khi nắm chắc một kích giết chết ta mới tìm ngươi!



Bảo Mỗ trấn an Lôi Ân, dừng một chút rồi hỏi tiếp:

- Nói sơ qua về tên thiếu niên kia cho ta. Tướng mạo, thực lực, lực lượng áo nghĩa, tính tình. Ta muốn biết toàn bộ!

- Hắn thoạt nhìn chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi. Tướng mạo tuấn tú nhưng yêu dị, tu luyện Tử Vong lực lượng. Tuy nhiên, loại Tử Vong lực lượng kia khá lạ lùng, dường như không tinh thuần lắm, nhưng uy lực lại vô cùng đáng sợ! Hắn trầm lặng ít nói, dường như không thích nói chuyện với người khác. Nhìn bộ dáng của hắn, hẳn đã giết không ít người. Người này xuất thủ tàn nhẫn không chút lưu tình, vừa động thủ đã ra sát chiêu, thật làm cho người ta phải kinh hãi! - Lôi Ân khi nhắc tới Hàn Hạo có vẻ kiêng kị.

Bảo Mỗ càng nghe càng kinh hãi. Theo miêu tả của Lôi Ân, lão cảm thấy cái hình tượng này dường như đã nghe ai nói tới. Đột nhiên, linh quang lóe lên trong, Bảo Mỗ biến sắc hô nhỏ:

- Chẳng lẽ là hắn?

- Ai?

Lôi Ân ngẩn ngơ, lập tức tò mò hỏi dò:

- Thành chủ đại nhân biết thân phận của hắn? Lai lịch hắn là gì? Tuổi còn trẻ mà đã có thực lực khủng bố như vậy. Ta ở Chúng Thần đại lục đã lâu mà cho tới bây giờ chưa từng nghe nói. Chẳng lẽ đại nhân biết?

- Không có gì, ngươi cứ dưỡng thương cho tốt, trong khoảng thời gian này cố gắng đừng rời khỏi tu luyện tràng. Ừm. Chờ ta có sách lược vẹn toàn sẽ lại tới tìm ngươi! - Nói xong, Bảo Mỗ không đợi Lôi Ân hỏi tiếp, lập tức rời khỏi trang viên, nháy mắt đã biến mất không thấy.



Sau khi Tiểu Khô Lâu đến, Hàn Thạc vô cùng cao hứng, mấy ngày liền đều ở cùng với Hàn Hạo, Hàn Thổ, Hàn Hỏa, bàn tán đủ chuyện trên trời dưới đất. Trong lúc đó, Hàn Thạc đem những lý giải, thể ngộ về ma công mình tu luyện được nói hết cho Hàn Hạo.

Hàn Thổ, Hàn Hỏa cũng ở cùng, đáng tiếc hai người chẳng biết vì sao mà chả hiểu gì với ma công áo nghĩa do Hàn Thạc dạy bảo, mà cũng không có biểu hiện hứng thú gì muốn tu luyện. Chúng đã không có hứng thú, Hàn Thạc miễn cưỡng cũng vô dụng, liền đặt hết tinh lực lên Tiểu Khô Lâu.

Lúc Hàn Thạc chân chính đàm luận với Hàn Hạo về ma công, hắn mới ngạc nhiên phát hiện ra vô tình Tiểu Khô Lâu hiểu đạo lý ma công rất sâu sắc.

Về các phương pháp cơ bản như luyện khí, luyện chế ma đầu, Tiểu Khô Lâu đã vô cùng thông thạo, mà ngay cả bố trí ma trận, lấy linh hồn điều khiển ma khí cũng rất hiệu quả, quả thực làm cho Hàn Thạc tán thưởng không thôi.

Đối với hai tầng lực lượng trong cơ thể Tiểu Khô Lâu, Hàn Thạc vô cùng ngạc nhiên. Hắn thực không ngờ rằng nhờ vào vẻn vẹn một số ký ức trong linh hồn của mình, không có người nào chỉ điểm mà Hàn Hạo có thể đạt tới trình độ như vậy, không thể không nói, những biểu hiện của Tiểu Khô Lâu quả thật là kỳ tích.

Càng giảng giải các ý nghĩ sâu xa về ma công, Hàn Thạc mới phát hiện ngộ tính Tiểu Khô Lâu kinh người. Cho dù là loại lực lượng vận dụng rườm rà nhất, Hàn Hạo chỉ trầm lặng suy nghĩ trong chốc lát là có thể hiểu ra, từ đầu đến cuối vẻ mặt đều không lộ ra bất kì chút ngỡ ngàng khó hiểu nào, giống như miếng bọt biển tiếp thu tất cả tri thức về ma công của Hàn Thạc.

Nháy mắt, nửa tháng đã qua đi nhanh chóng.

Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu đều ở trong mật thất dưới lòng đất Thiên Cơ dược tề nói chuyện. Hai người cũng không có ngữ khí thân mật hăng say như cha con, nhưng tâm thần họ tương thông, đều biết người đối diện mới là người thân thiết nhất trên đời. Thứ cảm tình này không cần bất cứ lời nói nhiệt tình phụ trợ nào, trừ bọn họ ra không có ai có thể lý giải được.

Ba người Hàn Mộc, Hàn Thủy, Hàn Kim chưa tới Không linh thành khiến Hàn Thạc bắt đầu lo lắng, dặn dò La Ti để nàng chuyển lời đến các Thần Vệ, để bọn họ lưu ý một chút với những người mới vào thành, nếu thấy ba người kia thì dẫn ngay tới Thiên Cơ dược tề.

- Phụ thân, con nghĩ được biện pháp, nói không chừng có thể giúp người hỏi được nơi hạ lạc thần thể trong tay Bảo Mỗ! - Hôm nay, Hàn Thạc đang nói đến thành chủ Không Linh thành thì Tiểu Khô Lâu trầm mặc một hồi, đột nhiên đề xuất. Sự tồn tại của Mạch Kim Lợi, Hàn Thạc tự nhiên không giấu giếm gì hắn, cũng nói rõ nguyên nhân mình tạm thời chưa trở mặt với lão già kia.



- Ngươi có biện pháp gì?

Hàn Thạc hơi kinh ngạc, nói:

- Tên Lôi hệ Thượng vị thần chạy thoát vừa rồi chưa chết, nói không chừng từ miệng hắn Bảo Mỗ đã biết thân phận của ngươi, ta nghĩ hiện tại ngươi mà gặp mặt lão, lão cũng sẽ không toàn tâm toàn ý tín nhiệm ngươi!

- Con có thể tìm một thủ lĩnh Liệp thần giả khác hỏi lão, chỉ cần giá cả hợp lý, mấy tên thủ lĩnh kia nhất định sẽ bằng lòng làm chuyện này!

iểu Khô Lâu nhíu nhíu mày, giải thích:

- Thế giới Liệp thần giả không có bằng hữu, không có cảm tình, chỉ có lợi ích! Chỉ cần giá cả ổn thỏa, cái gì bọn chúng cũng bằng lòng! Cũng dám làm!

- Tinh tệ không thành vấn đề, nếu như ngươi thật sự có biện pháp, thử xem cũng không sao! - Hàn Thạc nghĩ một chốc rồi mỉm cười nói.

- Vậy con phải rời Không linh thành một chuyến. Phụ thân, nếu như không cần thiết sau này chúng ta cố gắng ít gặp trước mặt người khác, muốn tìm người một mình con sẽ tới. Ở các thần vực khác, thanh danh của con không tốt, nếu như quan hệ của người và con bị người khác biết, có thể rất bất lợi với Thiên Cơ dược tề của người! - Tiểu Khô Lâu do dự một chút mới đề nghị Hàn Thạc.

- Chuyện này sau hãy nói, ngươi cẩn thận một chút. - Lời Tiểu Khô Lâu nói cũng là vấn đề mà Hàn Thạc đang lo lắng. Theo lời Hàn Hạo ở mấy Thần vực khác, đội ngũ Liệp thần giả thủ hạ của hắn làm không ít việc xấu, một khi để người ta biết hắn có quan hệ với mình, vậy sẽ có ảnh hưởng rất lớn với. Nhưng tạm thời cũng không có biện pháp ổn thỏa nào giải quyết được điều này.

- Phụ thân yên tâm đi, con muốn đi thì không mấy người có thể lưu con lại! Cho dù là Không linh thành chủ Bảo Mỗ cũng vậy! - Tiểu Khô Lâu tự tin nói. Hắn tu luyện qua ma công, tự nhiên cũng hiểu một số phương pháp trốn tránh đặc biệt, những lời này không hề cuồng vọng.

Hàn Thạc cười gật gật đầu, từ khi biết Tiểu Khô Lâu có thực lực có thể đả thương cao thủ thực lực Thượng vị thần trung kỳ, hơn nữa kiêm tu cả ma công, hắn rất an tâm với “đứa con” này.

Chúng Thần đại lục tuy lớn, mặc dù cường giả như mây, nhưng Hàn Thạc tin tưởng thần thực sự có thể giết chết Tiểu Khô Lâu e rằng số lượng cũng có hạn. Cho nên hắn nghe Hàn Hạo muốn đi, căn bản không quá lo lắng đáp ứng ngay.

Tiểu Khô Lâu rời đi được năm ngày, Hàn Thạc vẫn luôn chờ Hàn Mộc, Hàn Thủy, Hàn Kim cuối cùng cũng thu được một tin tức.

Tin tức từ cửa hàng Kim Thạch, người đưa tin chính là chủ nhân Mại Lặc Tư. Sắc mặt hắn rất khó coi, báo Hàn Thạc là Hàn Kim đã đến Không Linh thành, chỉ có điều đã bị trọng thương!

Hàn Thạc mặt mũi lạnh lẽo, không nói hai lời liền cùng Mại Lặc Tư rời Thiên Cơ dược tề, nhanh chóng đi đến cửa hàng Kim Thạch.

Đi vào mật thất trong cửa hàng Kim Thạch, Hàn Thạc gặp được Hàn Kim với tình trạng suy yếu. Giờ phút này toàn thân hắn nhũn như chi chi, vừa thấy Hàn Thạc đến, hắn miễn cưỡng nở nụ cười khó coi, ngoạy ngọ muốn ngồi dậy.

Hàn Thạc bước lên, một tay đỡ lấy hắn, Ma nguyên lực tuần hoàn trong cơ thể Hàn Kim, quát khẽ:

- Không được nói chuyện, thương thế của ngươi không nhẹ, ổn định vết thương rồi nói!

Hàn Thạc cẩn thận lấy ra một vốc đan dược lóng lánh sắc vàng, rồi đút luôn vào miệng Hàn Kim, bảo hắn nhai nuốt.

Sau khi ngốn hết vốc đan dược đó, sắc mặt Hàn Kim đã dần tốt lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ma Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook