Đại Ma Vương

Chương 185: Chạy trối chết.

Nghịch Thương Thiên

05/04/2013

- Gần đây thật sự không có nhân vật nào khả nghi sao? - Một tên quan binh của Sư Thứu quân đoàn cất tiếng tra hỏi chủ lữ quán Y Liên.

- Đại nhân tôn kính! Lữ quán của chúng tôi tại Ngõa Luân thành luôn luôn được bình chọn là tốt nhất. Trong suốt bao nhiêu năm qua vẫn thường xuyên phối hợp công việc với Bác Bỉ A Tư Cơ đại nhân, nếu có nhân vật nào khả nghi thì chúng tôi nhất định sẽ lập tức báo cáo ngay cho các vị. - Y Liên béo phục phịch vẫn tiếp tục cười hì hì cam đoan lữ quán không có bất cứ vấn đề gì.

- Ừ! Ta nghĩ lữ quán của các ngươi chắc là cũng không có vấn đề gì. - Tên quan binh này tỏ vẻ trầm tĩnh, nghiêm túc nói.

Đúng lúc này đột nhiên vang lên một âm thanh chói tai, một luồng ánh sáng màu đỏ nhạt xé rách màn đêm, rít lên “vù vù” lao thẳng về phía tên quan binh này. Dù đang cười cười nói nói tiếp chuyện với Y Liên, nhưng tên này thật ra đã sớm có ý đề phòng, nếu không hắn sẽ không phái quân chạy ra ngoài cầu viện. Tiếng rít vừa mới vang lên thì tên quan binh dày dạn kinh nghiệm trận mạc này đã rút thanh kiếm to dài đeo bên hông ra đánh "soạt" một tiếng, đấu khí màu xanh thẫm đột nhiên từ trên chuôi kiếm tràn lên, tức khắc nghênh đón luồng ánh sáng màu đỏ đang bắn tới kia.

Tiếng kim loại va vào nhau "choang choảng" vang lên, Lục Ma Phong va chạm dữ dội vào đầu mũi kiếm, trong nháy mắt đánh tan đấu khí mà tên quan binh vừa phóng ra, thậm chí còn chém sứt một mảnh trên lưỡi kiếm của hắn.

Đồng thời, một bóng người như thiểm điện lao tới, tung ra một ngọn thiết quyền. Thoạt nhìn thiết quyền rất nhỏ sau đó đột nhiên biến thành lớn đánh thẳng vào tên quan binh. Cả kinh, tên quan binh liền giơ tay trái còn tự do lên che chắn đằng trước ngực, cố gắng cản trở chiêu quyền tấn công của Hàn Thạc.

Một quyền này vốn rất bình thường nhưng khi tới ngực hắn thì bỗng "phụt" một cái rồi bùng lên ngọn ma hỏa màu tím. Một luồng khí tức lạnh băng đột ngột từ tay Hàn Thạc truyền thẳng vào ngực và lập tức lan truyền ra khắp tay chân và trăm đầu khớp xương của tên quan binh đó.

Trong sát na, tên quan binh như bị rơi vào động băng, tóc và lông mi đều xuất hiện sương giá. Cả người hắn cũng bị lạnh buốt đến tận xương tủy, ngay cả khoát tay cũng chẳng còn khí lực để thực hiện.

Rút tay phải đang nắm chặt về, thuận tay chộp lấy Lục Ma Phong đang lơ lửng trên không trung, Hàn Thạc quay đầu sang hét to với Y Liên đang bàng hoàng kinh ngạc:

- Nơi này đã không còn an toàn nữa, gọi toàn bộ mọi người của lữ quán đến đây, phải chạy trốn ngay bây giờ!

Sau khi qua cơn kinh ngạc, Y Liên liền rất nhanh nắm bắt được tình thế. Lúc này, trên bầu trời, tiếng kêu quái dị của lũ Sư Thứu đã từ đằng xa nhanh chóng vang lại, cho thấy rằng những phán đoán của Hàn Thạc là không sai lầm.

- Nhưng mà Ngải Mễ Lệ đại nhân vẫn còn chưa có quay về. - Trong lúc đang định rời đi thì đột nhiên nhớ là Ngải Mễ Lệ mới là người có nhiệm vụ lãnh đạo hành động lần này nên tên chủ quán không nhịn được phải nói ra một câu.

- Ngươi không cần lo lắng về điểm này. Cô ấy sẽ nhanh chóng quay trở lại. - Hàn Thạc nắm chặt Lục Ma Phong xông vào giữa đám binh sỹ đang bắt đầu có phản ứng lại, vội vàng đáp lại một câu.

Thấy Hàn Thạc nói như vậy, Y Liên cũng không nói thêm gì nữa, gật đầu quay người lui lại phía sau rồi hét to một tiếng:

- Rút lui.



An Cát Lị Tạp cùng mấy người dong binh của Chiến Hỏa dong binh đoàn đang ẩn nấp trong lữ quán và Phỉ Bích, Cát Nhĩ Bá Đặc vừa mới tới, tất cả đột nhiên xuất hiện.

Vừa từ bên trong chạy ra, mấy người không chờ Hàn Thạc phân phó mà liền lập tức động thủ gia nhập vòng chiến, đem mấy tên binh sỹ Sư Thứu quân đoàn còn lại ở bên cạnh Hàn Thạc giết chết hết tên này đến tên khác.

- Chạy! Rời khỏi chỗ này bằng đường của sau.

Mặc dù mấy tên binh sỹ Sư Thứu quân đoàn đã chết. Nhưng bởi vì lữ quán đã bại lộ, hơn nữa vừa rồi đã có một tên đi báo tin nên dám chắc nơi đây sẽ trở thành trọng điểm vây công của Sư Thứu quân đoàn, nhất là còn có hai tên Sư Thứu kỵ sĩ bay lượn tít trên trời cao đã phát hiện ra những biến động khác lạ ở nơi này.

Đoàn người theo sự phân phó của Hàn Thạc cũng không thu nhặt bất cứ cái gì, liền quay người chạy vào phía đằng sau để rời đi. Chủ lữ quán - Y Liên mặc dù không tu luyện đấu khí nhưng không ngờ cũng chạy nhanh như bay, không hề trở thành một gánh nặng.

Những tiếng gào thét ầm ĩ khác đột nhiên từ phương xa truyền lại, Hàn Thạc đang lui bỗng xoay người tung mình nhảy lên rồi đáp xuống nóc ngôi nhà bên cạnh, đưa mắt nhìn về phía xa và phát hiện được ba người Ngải Mễ Lệ, Khảm Đế Ti, Khải Tư Tân ở trong một đường phố khác, đang vừa đánh vừa rút lui về phía đằng này.

Đằng sau bọn họ chính là một nhóm gồm mười hai kỵ binh của Sư Thứu quân đoàn, cưỡi ngân giáp chiến mã, tay cầm trường mâu bén nhọn đang gào thét đuổi theo ba người Ngải Mễ Lệ, tựa hồ đã phát hiện ra thân phận của bọn họ.

- Chạy đến đằng này, mau lên một chút. - Hàn Thạc đứng trên nóc nhà đột nhiên hét to, thanh âm tựa như lợi khí truyền đi rất xa, đến tận chỗ của Ngải Mễ Lệ.

Nhóm người của Lao Luân Tư chạy tới chỗ cửa sau của lữ quán chậm hơn một chút nhưng lại vừa đúng lúc gặp nhóm của Phỉ Bích lui đến đó. Đến bây giờ, không thể ngờ là tất cả những người tham dự hành động chống Bác Bỉ A Tư Cơ lần này lại cùng nhau gặp mặt tại cái lữ quán này.

- Tập hợp lại một chỗ, lợi dụng khi người của Sư Thứu quân đoàn còn chưa tập trung đến hết nơi này, chúng ta hãy lập tức xông ra đánh giết để thoát ra ngoài. - Hàn Thạc đứng ở trên nóc nhà nghiễm nhiên trở thành người lãnh đạo hành động lần này, lớn tiếng hét to một câu.

- Cướp đoạt chiến mã. - Ngải Mễ Lệ đang ở đằng kia chạy tới, đột nhiên dừng lại trên không trung tối đen, ngâm xướng một loại ma pháp Hắc Ám hệ.

Mười hai kỵ sĩ đang cưỡi những con chiến mã to lớn hung hãn phi như bay trên đường thì đột nhiên có vài dòng suối màu đen ngòm chảy ngang qua. Chiến mã có tốc độ vốn nhanh như tia chớp, phi vào giữa dòng suối này thì đột nhiên trở nên vô cùng chậm chạp, móng ngựa đạp xuống mặt đất không ngờ lại không gây ra bất cứ một tiếng động nào.

Một vài thân cây ở chung quanh lúc này đột nhiên giống như là sinh vật sống, từng cái cành cây giống như những con rắn ngoe nguẩy, quấn lấy vó của tất cả những con chiến mã, làm cho những con chiến mã vốn đã bị làm giảm tốc độ đứng im tại chỗ không thể động đậy được nữa.

Đại đức Lỗ y Khải Tư Tân cầm trong tay cây ma pháp trượng giống như một cái rễ cây, đứng trên một cây đại thụ ở bên cạnh đang tập trung tinh thần phóng xuất ra ma pháp Tự nhiên thần giáo, đem toàn bộ cả nhóm mười hai thớt chiến mã trói chặt lại. Ngay cả hai chân của những tên kỵ sĩ đang cưỡi trên chiến mã cũng không ngoại lệ.

- Nhanh lên một chút. - Đại đức Lỗ y Khải Tư Tân cũng đột nhiên hét lên một tiếng.



- Ông nội! Người không sao chứ? - An Cát Lị Tạp đang được người của Chiến Hỏa dong binh đoàn bảo vệ ở phía sau, vừa thấy Khải Tư Tân xuất hiện thì bỗng mừng quá mà khóc toáng lên, réo hỏi một câu.

- Cướp lấy chiến mã, chạy. - Hàn Thạc đã lao người ra, lúc này thân hình đang ở trên không trung, quay đầu hướng phía đoàn người đằng sau hét lớn.

Lao Luân Tư phất phất tay, không có thời gian để giải thích cho Phỉ Bích về những nhân vật đang đi theo bên người hắn là Bối Lâm Đạt, Cường Ni của Thiên tai giáo hội. Ngay lập tức hắn cùng Phỉ Bích, Khảm Đế Ti xông vụt ra, nhằm thẳng mục tiêu là mười hai thớt chiến mã và những kỵ sĩ bên trên đã bị Tự nhiên ma pháp trói gô lại.

Bên cạnh Hàn Thạc có Đại Đức Lỗ Y, Kiếm Sư Phỉ Bích, Ma đạo sư Ngải Mễ Lệ, Lôi hệ Ma Kiếm sư Cường Ni, thêm cả Hỏa Hệ ma kiếm sĩ Khảm Đế Ti và nhóm cao thủ của Lao Luân Tư. Một nhóm cao thủ như vậy hợp công mười hai kỵ sĩ bình thường của Sư Thứu quân đoàn trên chiến mã đã bị trói chặt thì đơn giản như là giết một con kiến.

Chỉ trong thời gian mấy nhịp hít thở, đoàn người liền chia thành nhiều phương vị rồi thi triển ra tuyệt kỹ của bản thân mình. Trong chốc lát liền giết chết hết mười hai tên kỵ sĩ bình thường này, vứt thi thể của bọn chúng xuống đất rồi mỗi người chiếm lấy một con chiến mã.

- Chạy khỏi nơi này nhanh lên. - Vừa cưỡi lên chiến mã, Ngải Mễ Lệ liền ghìm dây cương, lập tức cất tiếng hô lớn.

Trong khi Ngải Mễ Lệ đang hô hào thì tiếng kêu quái dị của lũ Sư Thứu trên bầu trời càng lúc càng nhiều. Hàn Thạc vừa ngẩng đầu nhìn thì đột nhiên phát hiện hơn mười một chấm đen từ phương xa đang bay chụm lại nơi này. Với đôi tai linh mẫn, bọn chúng có thể nghe được tiếng vó ngựa hỗn loạn, xem chừng chỉ trong thời gian rất ngắn sẽ lập thành vòng vây, vây chặt nơi này.

- Theo ta, lập tức xông ra. - Hàn Thạc ghìm dây cương, điều khiển con chiến mã quay ngược lại rồi phi thẳng về phía đoàn người Ngải Mễ Lệ đang chạy tới.

- Ngươi điên rồi! Phía sau có hơn một trăm kỵ sĩ kia mà. - Ngải Mễ Lệ vừa thấy Hàn Thạc quay đầu, lập tức kinh sợ nhảy dựng lên, hét ra thành tiếng.

Cười khổ, quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngải Mễ Lệ một cái, Hàn Thạc nói:

- Chỉ có con đường này là có thể dẫn chúng ta nhanh chóng tới được tường thành gần nhất. Nếu chúng ta không kịp rời khỏi Ngõa Luân thành thì về sau sẽ có vô số phiền toái, cho nên chúng ta bắt buộc phải mạo hiểm.

Nói xong, Hàn Thạc không chần chờ thêm nữa, cưỡi chiến mã thình lình phi vọt ra, hướng thẳng về phía tập trung nhiều tiếng vó ngựa nhất. Ngải Mễ Lệ ở đằng sau cũng chỉ sửng sốt một giây rồi lập tức giục chiến mã lao đi nối theo sau Hàn Thạc.

Phỉ Bích, Khảm Đế Ti từ trước đến nay vẫn cùng Hàn Thạc phối hợp ăn ý. Hai người cũng tin tưởng vào phán đoán của hắn, Cát Nhĩ Bá Đặc càng không có dị nghị gì, cưỡi ngựa chạy theo. Khải Tư Tân và An Cát Lị Tạp cưỡi chung một con chiến mã hơi sửng sốt một lát rồi sau đó cũng tương tự phi đi.

Những người còn lại hiển nhiên là có chút chần chừ. Nhưng họ cũng chỉ do dự trong chốc lát rồi cuối cùng tất cả mọi người tụ tập bên trong lữ quán đều người này nối tiếp người kia chạy theo phương hướng mà Hàn Thạc đã lựa chọn, phóng về phía tập trung nhiều tiếng vó ngựa nhất.

Con đường mà Hàn Thạc lựa chọn này rốt cuộc là sinh lộ hay là tử lộ thì không nằm trong khả năng phán đoán của bọn họ. Họ cũng chỉ có thể kỳ vọng phán đoán của hắn là chính xác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ma Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook