Đại Ma Vương

Chương 807: Chờ ngươi một lúc lâu rồi!

Nghịch Thương Thiên

04/04/2013

Ôm người ngọc trong lòng, Hàn Thạc có thể cảm nhận được thân thể Đường Na đang run rẩy, vô tình chợt nhớ lại những kỷ niệm với nàng trước kia ở Kỳ Áo đại lục...

- Ngươi tới làm gì? - Không biết thút thít mất bao lâu, Đường Na bỗng nhiên đẩy Hàn Thạc ra, oán hận trừng mắt nhìn hắn.

- Nghe nói ngươi sắp thành hôn, ta tới thăm ngươi một lát! - Hàn Thạc không biết nên nói gì, sững sờ một lúc mới thốt lên một câu như vậy.

- Chuyện của ta không cần ngươi lo!

Đường Na nghe hắn nhắc tới chuyện này, vô cớ nổi giận, oán trách:

- Ngươi vừa lòng rồi chứ? Ngươi làm hại nhà ta còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn thế nào nữa?

Hàn Thạc đột nhiên nghẹn lời, nhìn Đường Na khóc nức nở mà trong lòng thấy áy náy, than khẽ:

- Ta cũng không muốn thấy kết quả này. Ta luôn bị động khi kết oán với gia tộc Lai Phất Tư các ngươi, nếu không phải Nhị thúc Ngải Phất Lý của ngươi nhiều lần gây khó dễ, hai lần ra tay muốn đẩy ta vào chỗ chết thì ta sẽ không động thủ giết lão!

- Nói những điều này để làm gì! Ngươi thắng rồi! Ngươi đoạt lấy tất cả những gì vốn thuộc về Lai Phất Tư chúng ta! Ngươi giết chết Nhị thúc! Ngươi lợi hại!

Đường Na hét lên thất thanh:

- Bây giờ chúng ta ăn nhờ ở đậu ở Thôn Vân thành, ta đã trở thành vật hy sinh duy nhất, ngươi giờ lại đến làm gì?

- Đường Na đại tỷ, hãy theo ta đi!

Hàn Thạc đột nhiên nói:

- Ta biết ngươi không thích những gì gia tộc sắp đặt, mối họa của gia tộc Lai Phất Tư không nên đổ lên mình ngươi. Hãy rời khỏi nơi này, tìm cuộc sống mới ở nơi khác được không?

Mặt đầy vẻ thê lương, Đường Na lắc đầu, cười còn khó coi hơn cả khóc:

- Ngươi cảm thấy có khả năng này sao? Một khi ta rời khỏi Thôn Vân thành, ngươi có biết gia tộc Lai Phất Tư sẽ gặp phải cái gì hay không? Khả năng bị diệt tộc! Ta có thể ích kỷ đến mức vì mình mà bỏ mặc mấy trăm sinh mạng của gia tộc ở lại Thôn Vân thành sao?

Hàn Thạc trầm lặng, hắn biết Đường Na thực sự không phải là loại người này.

- Ngươi đi đi, ta không muốn gặp lại ngươi, coi như tới bây giờ ta vẫn chưa gặp ngươi! - Đường Na hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, nói giọng dứt khoát.

- Việc phụ thân ngươi lần trước dẫn người tập kích ta, vì ngươi nên ta sẽ không gây bất lợi lần thứ hai đối với gia tộc Lai Phất Tư!

Hàn Thạc nhìn thẳng vào Đường Na, nói:

- Dù như thế nào, ta luôn nhớ kỹ ân tình của ngươi đối với ta! Đường Na đại tỷ, chúng ta sẽ còn gặp lại!

Nói xong, Hàn Thạc quay đầu bước đi.

- Ngươi là cái loại vô tình vô nghĩa. Nói đi là đi luôn! - Hàn Thạc vừa rời khỏi, Đường Na như mất hết sức lực, bỗng đổ sụp xuống đất, khóc thút thít.

Khi ở Kỳ Áo đại lục, Đường Na và Hàn Thạc cùng trải quan hoạn nạn. Những ngày cùng sống với nhau, nàng đã bị sự thần bí của hắn hấp dẫn, sau đó hiểu rõ về nhau thì Đường Na càng ngày càng thích Hàn Thạc. Khi trở lại Chúng Thần đại lục, nàng dần dần phát hiện mình luôn nhớ mong khác thường đối với hắn, cho nên mới thu xếp tất cả vì hắn, luôn luôn chờ hắn đến.

Ở Chúng Thần đại lục đau khổ nhiều năm, Đường Na dần dần phát hiện mình đối với Hàn Thạc không phải đơn thuần chỉ là thích. Đến ngày hắn thật sự xuất hiện ở gia tộc Lai Phất Tư, không ai biết được trong lòng Đường Na cao hứng biết bao nhiêu!

Sau đó, khi Đường Na vừa mới xác định mình thực sự có cảm tình đối với Hàn Thạc thì quan hệ giữa hắn và gia tộc Lai Phất Tư đột nhiên xấu đi, liên tiếp xảy ra chuyện, rồi quan hệ đó càng ngày càng tồi tệ, cuối cùng vì Ngải Phất Lý mà trở thành thế như nước với lửa.

Hàn Thạc và gia tộc Lai Phất Tư càng đối đầu gay gắt thì Đường Na mắc kẹt ở giữa lại càng đau khổ. Một bên là gia tộc và người thân đã sống từ nhỏ đến lớn, một bên là Hàn Thạc mà tình cảm vừa mới nảy nở, điều này khiến cho nàng không biết phải làm thế nào.

Đến khi gia tộc Lai Phất Tư bị ép phải rời khỏi Ám Ảnh thành và Hàn Thạc động thủ giết chết Ngải Phất Lý trốn trong U Mạc thành thì đau khổ trong lòng Đường Na lên tới cực điểm, hoàn toàn không biết làm sao cho tan đi được.

Ngay sau đó, ở Thôn Vân thành nàng vẫn biết thanh thế của Hàn Thạc ở Ám Ảnh thành cực kì cao. Hàn gia chẳng những thay thế hoàn toàn địa vị của gia tộc Lai Phất Tư ở Ám Ảnh thành, bản thân Hàn Thạc cũng đánh bại Thanh Lâm, Lạp Nhĩ Phu trở thành thủ lĩnh Thần Vệ Trưởng, đội Năm dưới trướng cũng trở thành đội mạnh nhất.

Xét theo thực lực mà Hàn Thạc thể hiện ra, hắn rõ ràng đã đạt đến Thượng vị thần trung kỳ, mà nàng vẫn chỉ có cảnh giới Trung vị thần! Dù là địa vị của Hàn Thạc ở Ám Ảnh thành hay là thực lực của bản thân hắn đều vượt nàng quá xa! Đột nhiên, Đường Na cảm thấy mình càng ngày càng cách xa Hàn Thạc!



Mà bây giờ gia tộc Lai Phất Tư lại bị Lạp Khắc Lý Sâm, nửa chủ nhân của Thôn Vân thành uy hiếp. Cha nàng cầu khẩn nàng đáp ứng yêu cầu của Lạp Khắc Lý Sâm là lấy cái tên ăn chơi trác táng nổi tiếng Thôn Vân thành, Đường Na vừa cảm thấy mình không còn xứng với Hàn Thạc nữa, vừa không đành lòng về sự sống chết của người trong gia tộc, cuối cùng đáp ứng yêu cầu của Phỉ Nhĩ Đức.

Đường Na đã hoàn toàn nản chí ngã lòng, đang cố quên đi tất cả thì Hàn Thạc lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, đáng tiếc mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa, nàng còn có thể làm được gì?

...

Trở về bên cạnh La Ti, sắc mặt Hàn Thạc âm trầm, rõ ràng là tâm tình không tốt lắm.

- Làm sao vậy?

La Ti cau mày, dò hỏi:

- Gia tộc Lai Phất Tư suy bại đến mức như ngày hôm nay cũng coi như là tự chuốc lấy, ngươi phải cao hứng mới đúng chứ?

Ở Ám Ảnh thành với Hàn gia lâu như vậy, La Ti cũng biết ít nhiều về xung đột giữa Hàn gia và gia tộc Lai Phất Tư. Rồi ở U Mạc thành cùng Hàn Thạc giết chết Ngải Phất Lý, nàng cho rằng Hàn Thạc sẽ đuổi tận giết tuyệt người của gia tộc Lai Phất Tư, không ngờ hắn lại có biểu hiện trái ngược.

- Ta không quan tâm gia tộc Lai Phất Tư chết hay sống, nhưng trong đó có người từng năm lần bảy lượt giúp đỡ ta, ta sẽ không quên ân tình này!

Hắn cười khổ lắc lắc đầu, quay đầu nhìn về phía gia tộc Lai Phất Tư trong bóng đêm, nói:

- Trước không rời đi vội, chờ ta giết người rồi hẵng đi!

La Ti tất nhiên không có dị nghị, hờ hững gật gật đầu.

...

Dừng chân ở Thôn Vân thành hai ngày, Hàn Thạc đã biết rõ ràng về Lạp Hi Đức, con trai của Lạp Khắc Lý Sâm.

Giống như tất cả những gã công tử bột, Lạp Hi Đức có thực lực thấp kém, cả ngày ăn chơi đàng điếm, mượn địa vị của gia tộc Bố La Đức Hách Tư Đặc ở Thôn Vân thành, rất ít thanh niên dám đối chọi với gã. Gã suốt ngày dẫn một đám Thần Vệ đi khắp nơi trong Thôn Vân thành, mua sắm thần khí đắt tiền, ẩn hiện ở những nơi xa xỉ nhất.

Gã gần như không có gì gọi là ưu điểm, mê muội nữ sắc không chuyên tâm tu luyện, một khi Đường Na gả cho hắn thì xem như là tan nát cuộc đời.

Hàn Thạc tìm hiểu cặn kẽ về những nơi Lạp Hi Đức thường xuất hiện, cuối cùng mới động thủ.

Đêm nay, Lạp Hi Đức đang cùng một đám công tử bột ở trong “Mộng ảo ngân hà” lớn nhất Thôn Vân thành đấu giá nữ nô dị tộc.

Chúng Thần đại lục cũng có Tinh Linh. Khuôn mặt xinh đẹp của Tinh Linh chẳng những nổi tiếng ở Kỳ Áo đại lục mà ở nơi này cũng khiến người khác chú ý. Lạp Hi Đức giờ đang ở đấu giá một nữ Tinh Linh vị thành niên, thân thể nhỏ xinh, nhìn chỉ bằng bé gái loài người.

Vài gã công tử bộ đang bừng bừng hứng thú không ngừng tăng giá, nhìn chằm chằm vào bé gái Tinh Linh kia với ánh mắt nóng bỏng, dường như mỗi gã đều có một loại ham mê biến thái nào đó.

Qua mấy lần tăng giá, giá cả bé gái Tinh Linh từ khởi điểm năm nghìn hắc tinh tệ đã tăng vọt lên đến ba vạn hắc tinh tệ, tới cái giá đắt này thì không còn mấy người trả giá nữa. Lạp Hi Đức tỏ vẻ đắc ý, mặt đỏ tới mang tai, dường như cảm thấy đã cầm chắc thắng lợi trong tay.

- Lạp Hi Đức, ngươi sắp phải lập gia đình rồi, còn dám mua nữ nô à? - Một người khác đấu giá với Lạp Hi Đức từ xa trêu đùa.

- Sợ cái gì?

Lạp Hi Đức cười hắc hắc, hoàn toàn thất vọng:

- Gia tộc của người đàn bà kia sớm đã suy sụp, cô ta quản được ta sao! Ta lấy cô ta cũng do ý của cha ta, hy vọng thông qua loại quan hệ này nắm lấy gia tộc kia vào trong tay, chính cô ta chắc cũng hiểu rõ điểm này, nào dám quản chuyện của ta. Hắc hắc, tuy nhiên phụ nữ lớn tuổi cũng không tệ, chơi thì cần phải đủ mùi vị!

- Nói như vậy thì hôm nay ngươi đã quyết chí rồi phải không? - Người kia sửng sốt, cười hỏi.

- Đương nhiên!

Lạp Hi Đức cười lớn, xướng lên:

- Bốn vạn hắc tinh tệ! Đức Khắc, ngươi muốn tranh giành với ta sao?

Gã thanh niên tên là Đức Khắc nhún vai, nói:



- Bốn vạn hắc tinh tệ chỉ để mua một nữ nô như vậy ư? Không đáng! Ta không chơi!

- Ha ha, vậy thì cám ơn nhé! - Lạp Hi Đức đắc ý nói, hắn hưởng thụ chính là loại cảm giác hơn người này.

- Năm vạn! - Hàn Thạc hơi thay đổi tướng mạo, đột nhiên quát khẽ.

- Ơ, ngươi là ai? Trước nay chưa từng thấy, mới tới Thôn Vân thành hả? Lại dám tranh cướp với ta! - Lạp Hi Đức đang chuẩn bị hưởng thụ thành quả thì nghe còn có người đấu giá, tức thì nhíu mày, mặt âm trầm nói.

- Ngươi rốt cuộc có muốn hay không, không có tiền thì sớm thôi đi, con mẹ nó đừng nói nhảm! - Hàn Thạc khoác vẻ mặt khiêu khích, lỗ mãng hét lớn.

Những người biết Lạp Hi Đức ở chung quanh đều tỏ vẻ ngạc nhiên, ai nấy nhìn về phía Hàn Thạc, thầm nghĩ tên này từ bên ngoài đến, chắc tối nay muốn phơi thây đầu đường đây.

- Hay, hay, khó gặp được một người thú vị!

Lạp Hi Đức biến sắc, hét lớn:

- Sáu vạn!

- Bảy vạn! - Hàn Thạc thong thả nói.

Lạp Hi Đức quyết tâm, lại hô:

- Tám vạn!

- Mười vạn!

Hàn Thạc liếc mắt nhìn Lạp Hi Đức, châm chọc:

- Nếu như không có đủ tinh tệ thì nên dừng hô sớm một chút, ngươi chơi không nổi đâu!

Để Hàn Thạc nói như vậy, Lạp Hi Đức tức tràn hông, hét:

- Mười một vạn!

- Bệnh thần kinh, một nữ nô mà thôi, nhiều lắm trị giá năm vạn hắc tinh tệ, đầu óc ngươi hỏng mất rồi!

Hàn Thạc cười hắc hắc:

- Ta không chơi nữa!

Nói đoạn hắn quay đầu rồi chạy.

Lạp Hi Đức chưa từng bị làm nhục kiểu này? Hắn khẽ căn dặn người bên cạnh một câu:

- Ngươi ở lại, mang nữ nô về cho ta!

Lạp Hi Đức nhìn mấy người khác, hạ lệnh:

- Mấy người các ngươi theo ta!

- E rằng có người phải chết rồi! Đáng đời tên kia xui xẻo, chẳng biết gì cả, lại dám đắc tội với Lạp Hi Đức! - Mọi người sôi nổi thảo luận.

Mới đi ra khỏi phòng đấu giá, vừa rẽ vào trong một đường hầm, không ngoài dự liệu Lạp Hi Đức đã dẫn người xông tới, cười lạnh nói:

- Tên tự tìm cái chết kia!

- Chờ ngươi cũng đã lâu rồi! - Hàn Thạc nhếch mép cười, đột nhiên xông ra ngoài, mười bảy thanh phi kiếm vọt ra tiếng kêu như quỷ gào sói hú, tất cả mọi người, kể cả Lạp Hi Đức, đều bị chém chết chỉ còn lưu lại một vũng máu loãng.

- Đi thôi, rời khỏi thành đến Vùng Đất Hỗn Loạn! - Hàn Thạc nói với La Ti ở trong bóng tối. Hai người ung dung rút lui, vài người từ phòng đấu giá đi tới định xem náo nhiệt chỉ kịp thấy bóng hai người biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ma Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook