Chương 888: Có dám chiến một trận với ta không?
Nghịch Thương Thiên
04/04/2013
Chủ nhân của các cửa hàng trong cốc cũng không ngốc, bọn họ mặc dù không biết nhóm thế lực kia tới từ đâu nhưng cũng đoán được phần nào có quan hệ với Hàn Thạc.
Tình thế đã vô cùng rõ ràng, những chủ tiệm, lão bản mắt thấy vật tư không thể chuyển từ bên ngoài vào Thâm Cốc thì đều thầm kêu khổ. Đợi một khoảng thời gian nhưng vẫn không thấy ba đại Quân Chủ có hành động nào để giải quyết tình hình nên bọn họ không thể không tụ tập lại, chủ động liên hệ với ba đại Quân Chủ.
Bên ngoài Thâm Cốc, Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo trong khoảng thời gian này điên cuồng cướp bóc. Ba đại Quân Chủ, Thái Nhĩ, La Cách, Ngõa Tây Tư đương nhiên thầm hiểu rõ, lực lượng bọn họ nắm trong tay rải khắp các khu vực của Vùng Đất Hỗn Loạn, hành động của Hàn Hạo mạnh bạo như vậy họ sớm đã thu được tin tức.
Chỉ có điều ba đại Quân Chủ biết Hàn Hạo có quan hệ với Hàn Thạc, bọn họ không định sẽ lập tức trở mặt đối địch với hắn nên ngay từ đầu chỉ trầm lặng quan sát xem Hàn Hạo muốn gây ồn ào tới khi nào. Đến khi bọn hắn phát hiện cho tới mấy tháng sau Hàn Hạo vẫn không ngừng cướp bóc ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy danh của họ tại Thâm Cốc thì cuối cùng ba đại Quân Chủ cũng không thể ngồi yên như trước được nữa.
Các chủ tiệm, thương nhân trong Thâm Cốc liên kết lại với nhau cùng truyền lời tới ba đại Quân Chủ khiến ba người không thể không phát ra hành động, đầu tiên là trấn an bọn họ không nên gấp gáp, sau đó cam đoan chắc chắn xử lý chuyện này.
Tại Thiên Cơ dược tề, Hàn Thạc ngồi tu luyện ở một nơi hẻo lánh trong tu luyện tràng, tĩnh tâm thể ngộ cảnh giới mới, cả người dường như cùng hòa hợp với Thâm Cốc thành một thể, chính hắn cũng có loại cảm giác an nhàn kỳ ảo thật vi diệu.
Từ khi tiến vào cảnh giới Thiên Diệt, mỗi khi nhàn hạ Hàn Thạc đều sẽ tĩnh tâm lĩnh ngộ ý nghĩa thâm ảo từ cảnh giới mới của ma công. Lúc trước khi đột phá cảnh giới Thiên Diệt, hắn từng thu được rất nhiều ý nghĩa thâm ảo kỳ diệu nhưng chúng rất hỗn loạn, những ý nghĩa đó bao gồm khái niệm mới về tu luyện ma công cùng với các loại phương pháp kỹ năng sử dụng. Hắn cần cẩn thận kiểm nghiệm chúng để từ đó phát huy được lực lượng của mình đến trình độ lớn nhất.
Ma công càng về sau muốn đột phá càng khó, Ma nguyên lực cần một thời gian rất dài để tích lũy và ngưng luyện. Tư chất nếu thiếu một chút thì có lẽ vĩnh viễn khó có thể đột phá, cho dù có là kỳ tài ngút trời tư chất hơn người cùng vận khí thật tốt cũng cần trăm năm thậm chí ngàn năm mới có thể đột phá thành công.
Thật vất vả mới có thể tiến vào cảnh giới Thiên Diệt, về giai đoạn kế tiếp hắn thực không biết cần bao lâu mới có thể đạt tới. Trước mắt, việc hắn có thể làm chính là cố gắng hết mức củng cố thật vững cảnh giới mới, lĩnh ngộ những lực lượng ý nghĩa thâm ảo cùng với các loại kỹ xảo ma công của cảnh giới Thiên Diệt cho thật thuần thục.
Đây không phải là chuyện có thể làm xong chỉ trong ngày một ngày hai. Tận dụng tất cả thời gian hiện có để tự đề cao mình là nguyên tắc làm việc của Hàn Thạc trong lúc này. Những gì cần dặn dò thì hắn đã sắp xếp xong xuôi, hiện tại chỉ còn chờ xem kết quả sẽ như thế nào mà thôi.
Một ngày, trong lúc Hàn Thạc đang tĩnh tâm lĩnh ngộ lực lượng ý nghĩa thâm ảo của cảnh giới Thiên Diệt thì hắn chợt cảm ứng thấy một nhóm có từ trường sinh mạng cực kỳ cường đại đang dần đến gần Thiên Cơ dược tề.
Sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Diệt, trừ phi thực lực đối phương mạnh hơn nhiều so với Hàn Thạc, nếu không thì đừng hòng thoát khỏi lực cảm ứng thần thức khủng bố của hắn.
Chỉ kiểm tra trong thoáng chốc, Hàn Thạc đã biết kẻ đến kia chính là một đại Quân chủ khác tên là Áo Tác Ai. Lần trước ở Thâm Cốc, bởi vì thực lực Hàn Thạc chưa đạt đến cảnh giới Thiên Diệt cho nên không thể cảm ứng rõ lực lượng Áo Tác Ai che dấu. Nhưng hiện giờ tu vi hắn đột, vị Quân chủ này vừa đến hắn lập tức đã phát hiện.
Từ trạng thái bế quan, Hàn Thạc mở mắt từ tốn đi ra khỏi tu luyện trường, tới thẳng chỗ gác chuông cao nhất tại Thiên Cơ dược tề, ung dung đợi Áo Tác Ai đến.
Chỉ một lát sau, Áo Tác Ai cũng phát hiện khí tức Hàn Thạc quả nhiên đến đúng hạn, đứng cười ngay trước mặt hắn.
- Ba người Thái Nhĩ, La Cách, Ngõa Tây Tư muốn gặp ngươi, ha ha, xem bộ dạng bọn họ chắc là dự định thảo luận với ngươi về những chuyện xảy ra bên ngoài Thâm Cốc gần đây! - Áo Tác Ai không dài dòng, nói thẳng mục đích đến, rất hiển nhiên hắn cũng sớm biết hành động của Tiểu Khô Lâu là do một tay Hàn Thạc bày mưu tính kế.
Gật đầu, Hàn Thạc nói:
- Ta đã đoán ra mục đích đến của ngươi, hắc hắc, tính nhẫn nại của ba gã kia cũng không tệ lắm, lại có thể chờ tới tận hôm nay mới cho người tới tìm ta!
- Bố Lai Ân, ngươi cẩn thận một chút, ta lo Thái Nhĩ, La Cách, Ngõa Tây Tư bị ngươi bức bách, có khả năng sẽ hợp tác đối phó ngươi!
Áo Tác Ai nhíu mày, lo lắng nói:
- Ba người kia không ai nói quy củ cả, nếu bọn hắn thật muốn liên thủ đối phó một mình ngươi thì quả vô cùng nguy hiểm!
- Không cần lo lắng, ta tự có tính toán. - Hàn Thạc chỉ cười, cũng không coi trọng lời nhắc nhở của Áo Tác Ai.
Khi ma công của hắn chưa đạt đến cảnh giới Thiên Diệt đã có thể dễ dàng chạy thoát khỏi tay Tát Lạp Tư. Bây giờ thực lực của hắn đã tiến một bước lớn, những kẻ đó càng vô phương bắt giữ hắn, về phương diện này hắn chẳng hề lo lắng chút nào!
- Tốt lắm, ta dẫn ngươi đến đó. - Áo Tác Ai không nói thêm gì, trực tiếp đi trước dẫn đường.
Địa điểm Thái Nhĩ, La Cách, Ngõa Tây Tư lựa chọn tự nhiên không phải Thâm Cốc. Thâm Cốc là khu vực trung tâm thương nghiệp của Vùng Đất Hỗn Loạn, là khu vực nghiêm cấm giao chiến. Ba đại Quân Chủ đã cùng ký kết lập ra qui tắc nên hiển nhiên không thể làm ra chuyện tự tát vào mặt mình, cho nên địa điểm bọn họ hẹn gặp Hàn Thạc là trên một ngọn núi lửa đã tắt nằm ở phía tây bắc của Thâm Cốc.
Áo Tác Ai sở dĩ nhắc nhở Hàn Thạc cẩn thận ba người kia cũng do phán đoán từ địa điểm hẹn ước. Nếu như ba người kia thực sự dự định đàm phán hòa bình với Hàn Thạc thì nhất định sẽ lựa chọn nơi hẹn gặp trong Thâm Cốc. Bây giờ họ dời địa điểm tới một ngọn núi lửa đã tắt, không một bóng người thế này thì hẳn đã có dự định khác.
Hàn Thạc tự nhiên sẽ không e ngại ba đại Quân Chủ. Trên đường đi theo Áo Tác Ai, cả hai đã bàn bạc một số việc xảy ra gần đây, trong chốc lát đã tới nơi.
Tại vùng núi lửa đã tắt này lộ ra những tảng nham thạch màu đỏ sậm, trên núi hoàn toàn không thấy bóng thực vật hay dã thú.
Còn chưa thật sự lên núi, Hàn Thạc đã có thể cảm giác được từ trường sinh mạng của mấy người Thái Nhĩ, La Cách, Ngõa Tây Tư. Ba người kia cũng không che dấu lực lượng phát ra trên người mình, Hàn Thạc chỉ cần phát động thần thức một chút đã nhận ra được vị trí của bọn họ.
Tìm hiểu kỹ càng xong, Hàn Thạc không khỏi thầm kinh hãi, lực lượng cảm ứng được trên người Thái Nhĩ so với La Cách, Ngõa Tây Tư thì từ trường sinh mạng của hắn hùng mạnh hơn nhiều. Hiển nhiên vị Quân chủ được xưng tụng cường đại nhất Vùng Đất Hốn Loạn quả danh bất hư truyền. Thực lực Thái Nhĩ đích thực cao hơn một bậc so với hai người La Cách, Ngõa Tây Tư.
- Ha ha, hoan nghênh hoan nghênh, cuối cùng ta cũng được vinh hạnh gặp vị thanh niên anh tuấn tài ba đã đánh bại Tát Lạp Tư! - Trên miệng ngọn núi lửa đã tắt, một đại hán dáng người to lớn đang ngửa mặt lên trời cười vang, âm thanh hào hùng lanh lảnh hiến người nghe vô cùng thoải mái.
Vẻ ngoài của Thái Nhĩ không hề giống với tưởng tượng của Hàn Thạc là một kẻ âm độc tàn nhẫn mà trái lại thuộc dạng cởi mở quang minh lỗi lạc, điều này hơi nằm ngoài dự kiến của hắn.
La Cách, Ngõa Tây Tư hoàn toàn không rộng rãi như Thái Nhĩ. La Cách cười cho có lệ gật đầu coi như chào Hàn Thạc. Ngõa Tây Tư thì vẻ mặt lạnh lùng không nói một lời, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng.
Hàn Thạc, Áo Tác Ai vừa dừng lại trên miệng ngọn núi lửa thì Thái Nhĩ lại cười vang:
- Vùng Đất Hỗn Loạn lạnh lẽo buồn tẻ lâu như vậy, ta cũng cảm thấy chán lắm rồi! Ha ha, may có lão đệ ngươi tới khiến ta được thấy không ít chuyện thú vị! Tên khốn Tát Lạp Tư kia thật không có mặt, lại tìm đến ngươi gây phiền toái, đáng đời hắn tự chuốc khổ!
Nếu có người không biết mà đứng xem thì có lẽ còn cho rằng Hàn Thạc và Thái Nhĩ quả thật là đôi bằng hữu tri giao nữa là khác.
- Khách sáo, khách sáo. - Hàn Thạc cũng cười ha ha, thầm quan sát Thái Nhĩ, hắn phát hiện xem ra mặc dù Thái Nhĩ biểu hiện mặc dù hào sảng không có tâm cơ nhưng hai mắt lại sáng ngời có thần đầy trí tuệ.
Người này tuyệt đối không phải loại nhân vật dễ đối phó. Cẩn thận quan sát hơn, Hàn Thạc cảm thấy Thái Nhĩ còn khó đối phó hơn so với La Cách, Ngõa Tây Tư, loại nhân vật này tuy có bề ngoài cởi mở song thực tế là loại âm hiểm tàn nhẫn, ra tay còn ác độc hơn. Hàn Thạc đã ngầm xem Thái Nhĩ như là đối thủ đáng sợ nhất tại Vùng Đất Hỗn Loạn.
Hàn Thạc và Thái Nhĩ vừa cười nói, lại vừa ngầm dò xét đối phương.
Thái Nhĩ càng quan sát Hàn Thạc, trong lòng càng thấy nghi hoặc, bởi vì hắn nhận thấy hệ thống Hàn Thạc tu luyện là loại ý nghĩa thâm ảo hoàn toàn bất đồng với bất luận một loại lực lượng qui tắc nào trên thế giới này. Do đó Thái Nhĩ không thể thật sự thấy rõ thực lực của Hàn Thạc. Hàn Thạc chỉ tùy tiện vừa tới đứng tại đây mà cả người và cảnh vật xung quanh như đã hòa hợp thành một thể. Nếu hắn nhắm mắt lại thì căn bản chẳng cảm thấy Hàn Thạc có mặt ở đây, dường như đối phương đã biến thành một tảng đá đâu đây, không hề có bất kỳ chỗ lạ thường nào.
Càng nhìn không thấu Hàn Thạc, Thái Nhĩ càng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đối sách ban đầu mà hắn thương nghị với La Cách, Ngõa Tây Tư xem chừng đã không thể thực hiện được nữa, Thái Nhĩ thầm nháy mắt ra dấu cho hai vị quân chủ kia nên đổi lại phương pháp nhu hòa hơn.
- Khụ…, không biết ba vị ước hẹn ta tới nơi này có gì chỉ giáo? - Hàn Thạc sau khi quan sát kĩ ba người liền cất tiếng hỏi thẳng vào vấn đề.
La Cách mỉm cười ôn hòa nói với Hàn Thạc:
- Chúng ta được biết những Liệp thần giả bên ngoài Thâm Cốc có một số quan hệ với ngươi, ha ha, cho nên trước giờ vẫn mặc cho bọn họ gây ồn ào mà chưa hỏi tới!
La Cách cười gượng, có vẻ vô cùng khó xử:
- Chúng ta biết cũng cần phải có những vụ hỗn loạn bên ngoài Thâm Cốc, chỉ có điều như vậy thì khó đưa được vật tư vào trong Thâm Cốc. Mà như vậy thì thật khó để duy trì những cửa hàng tại đây, đối với mỗi thành viên của Vùng Đất Hỗn Loạn, không có hàng cũng có nghĩa là Thâm Cốc sẽ không có trung tâm giao dịch. Không ai muốn thấy cục diện này, cho nên chúng ta muốn…
Hàn Thạc mỉm cười, kiên nhẫn nghe La Cách giải thích, đến khi hắn nói xong thì cũng ra vẻ khó xử:
- Các ngươi có khó khăn của các ngươi, bọn họ cũng có chỗ khó của bọn họ, ha ha, người nhiều như vậy mà không đủ vật tư chi dùng, duy trì cũng đã vô cùng khó khăn rồi. Ôi, lại không giống như các ngươi, thông qua Thâm Cốc là có thể thu được hắc tinh tệ cuồn cuộn không ngừng, thật đúng là thoải mái ha…
Hừ một tiếng, Ngõa Tây Tư lạnh giọng nói:
- Bố Lai Ân, Vùng Đất Hỗn Loạn có qui củ của Vùng Đất Hỗn Loạn, chẳng lẽ ngươi muốn phá phép tắc này?
Hàn Thạc ngạc nhiên nhìn sang Ngõa Tây Tư, hỏi:
- Những người lập ra qui củ tại Vùng Đất Hỗn Loạn đều đang đứng đây, trước đây vốn chẳng có phép tắc gì hết! Ngõa Tây Tư, các ngươi có thể lập ra khuôn phép, vì sao ta không thể? Hắc hắc, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không có tư cách này?
- Ngươi đến Vùng Đất Hỗn Loạn được bao lâu mà dám mở miệng muốn chia một chén canh?
Ngõa Tây Tư cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Đừng tưởng rằng thừa dịp Tát Lạp Tư và Áo Tác Ai sau khi đại chiến thần lực suy thoái để chiếm tiện lợi thì có thể cho rằng bản thân mình đã hơn Tát Lạp Tư!
Hàn Thạc sắc mặt trầm xuống, nhìn chăm chú Ngõa Tây Tư thật sâu. Vài giây sau, hắn chợt nhếch mép cười, quát trầm:
- Ngõa Tây Tư, ngươi có dám độc đấu với ta không?
Tình thế đã vô cùng rõ ràng, những chủ tiệm, lão bản mắt thấy vật tư không thể chuyển từ bên ngoài vào Thâm Cốc thì đều thầm kêu khổ. Đợi một khoảng thời gian nhưng vẫn không thấy ba đại Quân Chủ có hành động nào để giải quyết tình hình nên bọn họ không thể không tụ tập lại, chủ động liên hệ với ba đại Quân Chủ.
Bên ngoài Thâm Cốc, Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo trong khoảng thời gian này điên cuồng cướp bóc. Ba đại Quân Chủ, Thái Nhĩ, La Cách, Ngõa Tây Tư đương nhiên thầm hiểu rõ, lực lượng bọn họ nắm trong tay rải khắp các khu vực của Vùng Đất Hỗn Loạn, hành động của Hàn Hạo mạnh bạo như vậy họ sớm đã thu được tin tức.
Chỉ có điều ba đại Quân Chủ biết Hàn Hạo có quan hệ với Hàn Thạc, bọn họ không định sẽ lập tức trở mặt đối địch với hắn nên ngay từ đầu chỉ trầm lặng quan sát xem Hàn Hạo muốn gây ồn ào tới khi nào. Đến khi bọn hắn phát hiện cho tới mấy tháng sau Hàn Hạo vẫn không ngừng cướp bóc ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy danh của họ tại Thâm Cốc thì cuối cùng ba đại Quân Chủ cũng không thể ngồi yên như trước được nữa.
Các chủ tiệm, thương nhân trong Thâm Cốc liên kết lại với nhau cùng truyền lời tới ba đại Quân Chủ khiến ba người không thể không phát ra hành động, đầu tiên là trấn an bọn họ không nên gấp gáp, sau đó cam đoan chắc chắn xử lý chuyện này.
Tại Thiên Cơ dược tề, Hàn Thạc ngồi tu luyện ở một nơi hẻo lánh trong tu luyện tràng, tĩnh tâm thể ngộ cảnh giới mới, cả người dường như cùng hòa hợp với Thâm Cốc thành một thể, chính hắn cũng có loại cảm giác an nhàn kỳ ảo thật vi diệu.
Từ khi tiến vào cảnh giới Thiên Diệt, mỗi khi nhàn hạ Hàn Thạc đều sẽ tĩnh tâm lĩnh ngộ ý nghĩa thâm ảo từ cảnh giới mới của ma công. Lúc trước khi đột phá cảnh giới Thiên Diệt, hắn từng thu được rất nhiều ý nghĩa thâm ảo kỳ diệu nhưng chúng rất hỗn loạn, những ý nghĩa đó bao gồm khái niệm mới về tu luyện ma công cùng với các loại phương pháp kỹ năng sử dụng. Hắn cần cẩn thận kiểm nghiệm chúng để từ đó phát huy được lực lượng của mình đến trình độ lớn nhất.
Ma công càng về sau muốn đột phá càng khó, Ma nguyên lực cần một thời gian rất dài để tích lũy và ngưng luyện. Tư chất nếu thiếu một chút thì có lẽ vĩnh viễn khó có thể đột phá, cho dù có là kỳ tài ngút trời tư chất hơn người cùng vận khí thật tốt cũng cần trăm năm thậm chí ngàn năm mới có thể đột phá thành công.
Thật vất vả mới có thể tiến vào cảnh giới Thiên Diệt, về giai đoạn kế tiếp hắn thực không biết cần bao lâu mới có thể đạt tới. Trước mắt, việc hắn có thể làm chính là cố gắng hết mức củng cố thật vững cảnh giới mới, lĩnh ngộ những lực lượng ý nghĩa thâm ảo cùng với các loại kỹ xảo ma công của cảnh giới Thiên Diệt cho thật thuần thục.
Đây không phải là chuyện có thể làm xong chỉ trong ngày một ngày hai. Tận dụng tất cả thời gian hiện có để tự đề cao mình là nguyên tắc làm việc của Hàn Thạc trong lúc này. Những gì cần dặn dò thì hắn đã sắp xếp xong xuôi, hiện tại chỉ còn chờ xem kết quả sẽ như thế nào mà thôi.
Một ngày, trong lúc Hàn Thạc đang tĩnh tâm lĩnh ngộ lực lượng ý nghĩa thâm ảo của cảnh giới Thiên Diệt thì hắn chợt cảm ứng thấy một nhóm có từ trường sinh mạng cực kỳ cường đại đang dần đến gần Thiên Cơ dược tề.
Sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Diệt, trừ phi thực lực đối phương mạnh hơn nhiều so với Hàn Thạc, nếu không thì đừng hòng thoát khỏi lực cảm ứng thần thức khủng bố của hắn.
Chỉ kiểm tra trong thoáng chốc, Hàn Thạc đã biết kẻ đến kia chính là một đại Quân chủ khác tên là Áo Tác Ai. Lần trước ở Thâm Cốc, bởi vì thực lực Hàn Thạc chưa đạt đến cảnh giới Thiên Diệt cho nên không thể cảm ứng rõ lực lượng Áo Tác Ai che dấu. Nhưng hiện giờ tu vi hắn đột, vị Quân chủ này vừa đến hắn lập tức đã phát hiện.
Từ trạng thái bế quan, Hàn Thạc mở mắt từ tốn đi ra khỏi tu luyện trường, tới thẳng chỗ gác chuông cao nhất tại Thiên Cơ dược tề, ung dung đợi Áo Tác Ai đến.
Chỉ một lát sau, Áo Tác Ai cũng phát hiện khí tức Hàn Thạc quả nhiên đến đúng hạn, đứng cười ngay trước mặt hắn.
- Ba người Thái Nhĩ, La Cách, Ngõa Tây Tư muốn gặp ngươi, ha ha, xem bộ dạng bọn họ chắc là dự định thảo luận với ngươi về những chuyện xảy ra bên ngoài Thâm Cốc gần đây! - Áo Tác Ai không dài dòng, nói thẳng mục đích đến, rất hiển nhiên hắn cũng sớm biết hành động của Tiểu Khô Lâu là do một tay Hàn Thạc bày mưu tính kế.
Gật đầu, Hàn Thạc nói:
- Ta đã đoán ra mục đích đến của ngươi, hắc hắc, tính nhẫn nại của ba gã kia cũng không tệ lắm, lại có thể chờ tới tận hôm nay mới cho người tới tìm ta!
- Bố Lai Ân, ngươi cẩn thận một chút, ta lo Thái Nhĩ, La Cách, Ngõa Tây Tư bị ngươi bức bách, có khả năng sẽ hợp tác đối phó ngươi!
Áo Tác Ai nhíu mày, lo lắng nói:
- Ba người kia không ai nói quy củ cả, nếu bọn hắn thật muốn liên thủ đối phó một mình ngươi thì quả vô cùng nguy hiểm!
- Không cần lo lắng, ta tự có tính toán. - Hàn Thạc chỉ cười, cũng không coi trọng lời nhắc nhở của Áo Tác Ai.
Khi ma công của hắn chưa đạt đến cảnh giới Thiên Diệt đã có thể dễ dàng chạy thoát khỏi tay Tát Lạp Tư. Bây giờ thực lực của hắn đã tiến một bước lớn, những kẻ đó càng vô phương bắt giữ hắn, về phương diện này hắn chẳng hề lo lắng chút nào!
- Tốt lắm, ta dẫn ngươi đến đó. - Áo Tác Ai không nói thêm gì, trực tiếp đi trước dẫn đường.
Địa điểm Thái Nhĩ, La Cách, Ngõa Tây Tư lựa chọn tự nhiên không phải Thâm Cốc. Thâm Cốc là khu vực trung tâm thương nghiệp của Vùng Đất Hỗn Loạn, là khu vực nghiêm cấm giao chiến. Ba đại Quân Chủ đã cùng ký kết lập ra qui tắc nên hiển nhiên không thể làm ra chuyện tự tát vào mặt mình, cho nên địa điểm bọn họ hẹn gặp Hàn Thạc là trên một ngọn núi lửa đã tắt nằm ở phía tây bắc của Thâm Cốc.
Áo Tác Ai sở dĩ nhắc nhở Hàn Thạc cẩn thận ba người kia cũng do phán đoán từ địa điểm hẹn ước. Nếu như ba người kia thực sự dự định đàm phán hòa bình với Hàn Thạc thì nhất định sẽ lựa chọn nơi hẹn gặp trong Thâm Cốc. Bây giờ họ dời địa điểm tới một ngọn núi lửa đã tắt, không một bóng người thế này thì hẳn đã có dự định khác.
Hàn Thạc tự nhiên sẽ không e ngại ba đại Quân Chủ. Trên đường đi theo Áo Tác Ai, cả hai đã bàn bạc một số việc xảy ra gần đây, trong chốc lát đã tới nơi.
Tại vùng núi lửa đã tắt này lộ ra những tảng nham thạch màu đỏ sậm, trên núi hoàn toàn không thấy bóng thực vật hay dã thú.
Còn chưa thật sự lên núi, Hàn Thạc đã có thể cảm giác được từ trường sinh mạng của mấy người Thái Nhĩ, La Cách, Ngõa Tây Tư. Ba người kia cũng không che dấu lực lượng phát ra trên người mình, Hàn Thạc chỉ cần phát động thần thức một chút đã nhận ra được vị trí của bọn họ.
Tìm hiểu kỹ càng xong, Hàn Thạc không khỏi thầm kinh hãi, lực lượng cảm ứng được trên người Thái Nhĩ so với La Cách, Ngõa Tây Tư thì từ trường sinh mạng của hắn hùng mạnh hơn nhiều. Hiển nhiên vị Quân chủ được xưng tụng cường đại nhất Vùng Đất Hốn Loạn quả danh bất hư truyền. Thực lực Thái Nhĩ đích thực cao hơn một bậc so với hai người La Cách, Ngõa Tây Tư.
- Ha ha, hoan nghênh hoan nghênh, cuối cùng ta cũng được vinh hạnh gặp vị thanh niên anh tuấn tài ba đã đánh bại Tát Lạp Tư! - Trên miệng ngọn núi lửa đã tắt, một đại hán dáng người to lớn đang ngửa mặt lên trời cười vang, âm thanh hào hùng lanh lảnh hiến người nghe vô cùng thoải mái.
Vẻ ngoài của Thái Nhĩ không hề giống với tưởng tượng của Hàn Thạc là một kẻ âm độc tàn nhẫn mà trái lại thuộc dạng cởi mở quang minh lỗi lạc, điều này hơi nằm ngoài dự kiến của hắn.
La Cách, Ngõa Tây Tư hoàn toàn không rộng rãi như Thái Nhĩ. La Cách cười cho có lệ gật đầu coi như chào Hàn Thạc. Ngõa Tây Tư thì vẻ mặt lạnh lùng không nói một lời, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng.
Hàn Thạc, Áo Tác Ai vừa dừng lại trên miệng ngọn núi lửa thì Thái Nhĩ lại cười vang:
- Vùng Đất Hỗn Loạn lạnh lẽo buồn tẻ lâu như vậy, ta cũng cảm thấy chán lắm rồi! Ha ha, may có lão đệ ngươi tới khiến ta được thấy không ít chuyện thú vị! Tên khốn Tát Lạp Tư kia thật không có mặt, lại tìm đến ngươi gây phiền toái, đáng đời hắn tự chuốc khổ!
Nếu có người không biết mà đứng xem thì có lẽ còn cho rằng Hàn Thạc và Thái Nhĩ quả thật là đôi bằng hữu tri giao nữa là khác.
- Khách sáo, khách sáo. - Hàn Thạc cũng cười ha ha, thầm quan sát Thái Nhĩ, hắn phát hiện xem ra mặc dù Thái Nhĩ biểu hiện mặc dù hào sảng không có tâm cơ nhưng hai mắt lại sáng ngời có thần đầy trí tuệ.
Người này tuyệt đối không phải loại nhân vật dễ đối phó. Cẩn thận quan sát hơn, Hàn Thạc cảm thấy Thái Nhĩ còn khó đối phó hơn so với La Cách, Ngõa Tây Tư, loại nhân vật này tuy có bề ngoài cởi mở song thực tế là loại âm hiểm tàn nhẫn, ra tay còn ác độc hơn. Hàn Thạc đã ngầm xem Thái Nhĩ như là đối thủ đáng sợ nhất tại Vùng Đất Hỗn Loạn.
Hàn Thạc và Thái Nhĩ vừa cười nói, lại vừa ngầm dò xét đối phương.
Thái Nhĩ càng quan sát Hàn Thạc, trong lòng càng thấy nghi hoặc, bởi vì hắn nhận thấy hệ thống Hàn Thạc tu luyện là loại ý nghĩa thâm ảo hoàn toàn bất đồng với bất luận một loại lực lượng qui tắc nào trên thế giới này. Do đó Thái Nhĩ không thể thật sự thấy rõ thực lực của Hàn Thạc. Hàn Thạc chỉ tùy tiện vừa tới đứng tại đây mà cả người và cảnh vật xung quanh như đã hòa hợp thành một thể. Nếu hắn nhắm mắt lại thì căn bản chẳng cảm thấy Hàn Thạc có mặt ở đây, dường như đối phương đã biến thành một tảng đá đâu đây, không hề có bất kỳ chỗ lạ thường nào.
Càng nhìn không thấu Hàn Thạc, Thái Nhĩ càng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đối sách ban đầu mà hắn thương nghị với La Cách, Ngõa Tây Tư xem chừng đã không thể thực hiện được nữa, Thái Nhĩ thầm nháy mắt ra dấu cho hai vị quân chủ kia nên đổi lại phương pháp nhu hòa hơn.
- Khụ…, không biết ba vị ước hẹn ta tới nơi này có gì chỉ giáo? - Hàn Thạc sau khi quan sát kĩ ba người liền cất tiếng hỏi thẳng vào vấn đề.
La Cách mỉm cười ôn hòa nói với Hàn Thạc:
- Chúng ta được biết những Liệp thần giả bên ngoài Thâm Cốc có một số quan hệ với ngươi, ha ha, cho nên trước giờ vẫn mặc cho bọn họ gây ồn ào mà chưa hỏi tới!
La Cách cười gượng, có vẻ vô cùng khó xử:
- Chúng ta biết cũng cần phải có những vụ hỗn loạn bên ngoài Thâm Cốc, chỉ có điều như vậy thì khó đưa được vật tư vào trong Thâm Cốc. Mà như vậy thì thật khó để duy trì những cửa hàng tại đây, đối với mỗi thành viên của Vùng Đất Hỗn Loạn, không có hàng cũng có nghĩa là Thâm Cốc sẽ không có trung tâm giao dịch. Không ai muốn thấy cục diện này, cho nên chúng ta muốn…
Hàn Thạc mỉm cười, kiên nhẫn nghe La Cách giải thích, đến khi hắn nói xong thì cũng ra vẻ khó xử:
- Các ngươi có khó khăn của các ngươi, bọn họ cũng có chỗ khó của bọn họ, ha ha, người nhiều như vậy mà không đủ vật tư chi dùng, duy trì cũng đã vô cùng khó khăn rồi. Ôi, lại không giống như các ngươi, thông qua Thâm Cốc là có thể thu được hắc tinh tệ cuồn cuộn không ngừng, thật đúng là thoải mái ha…
Hừ một tiếng, Ngõa Tây Tư lạnh giọng nói:
- Bố Lai Ân, Vùng Đất Hỗn Loạn có qui củ của Vùng Đất Hỗn Loạn, chẳng lẽ ngươi muốn phá phép tắc này?
Hàn Thạc ngạc nhiên nhìn sang Ngõa Tây Tư, hỏi:
- Những người lập ra qui củ tại Vùng Đất Hỗn Loạn đều đang đứng đây, trước đây vốn chẳng có phép tắc gì hết! Ngõa Tây Tư, các ngươi có thể lập ra khuôn phép, vì sao ta không thể? Hắc hắc, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không có tư cách này?
- Ngươi đến Vùng Đất Hỗn Loạn được bao lâu mà dám mở miệng muốn chia một chén canh?
Ngõa Tây Tư cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Đừng tưởng rằng thừa dịp Tát Lạp Tư và Áo Tác Ai sau khi đại chiến thần lực suy thoái để chiếm tiện lợi thì có thể cho rằng bản thân mình đã hơn Tát Lạp Tư!
Hàn Thạc sắc mặt trầm xuống, nhìn chăm chú Ngõa Tây Tư thật sâu. Vài giây sau, hắn chợt nhếch mép cười, quát trầm:
- Ngõa Tây Tư, ngươi có dám độc đấu với ta không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.