Chương 730: Còn Có Gì Nghi Vấn Không?
Nghịch Thương Thiên
04/04/2013
Không có thực lực Cơ Thần, không thể làm thần bài? Hàn Thạc ngẩn ngơ, từ vẻ sợ hãi của Kiệt Phu thì xem ra lão không nói dối, nói như vậy, cũng chỉ có vài người có thể làm được thần bài thôi.
- Làm cho những người có thể trước cho ta!
Hàn Thạc dùng sức vung mạnh, Kiệt Phu bị vứt phịch trên bàn, có vẻ sợ hãi gật đầu lia lịa, sợ Hàn Thạc động thủ trực tiếp giết chết hắn.
Kiệt Phu biết một chút về quan hệ giữa Hàn Thạc và gia tộc Tái Nhân Đặc. Với địa vị của Hàn Thạc tại Ám Ảnh thành hôm nay, giết một tiểu nhân vật như hắn thì căn bản không có vấn đề gì. Kiệt Phu mặc dù vẫn đi theo Đa Lạc Lôi Tư, nhưng khi việc liên quan tới tính mạng mình, chẳng mấy chốc đã phân biệt rõ tình thế.
Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ, A Nhĩ Mai Lý Khắc, Hỏa Diễm Đế Vương dưới sự an bài Kiệt Phu chẳng mấy chốc đã có được thần bài. Về phần đám người như Phạm Ny vốn có thực lực không đạt tới Cơ Thần, bởi vì thần bài không thể xác nhận được thân phận, chỉ có thể đợi về sau thôi.
Kiệt Phu đã làm mọi việc cho Hàn Thạc xong, vô cùng cẩn thận trả lại tinh tệ cho Hàn Thạc, không dám nói thêm gì nữa, sợ chọc cho hắn nổi giận.
- Nói cho ta biết Đa Lạc Lôi Tư ở đâu, ta tha cho ngươi một mạng! - Không thèm để ý đến số tiền thối, Hàn Thạc nheo mắt nhìn Kiệt Phu, lạnh lùng nói.
- Đại nhân tha mạng, ta thật sự không biết Đa Lạc Lôi Tư ở đâu cả! - Kiệt Phu mếu máo, có vẻ rất hoảng sợ.
- Bố Lai Ân, đừng làm khó hắn. - Phạm Ny nhẹ giọng bảo.
Hừ khẽ một tiếng, Hàn Thạc nói:
- Vậy được, hôm nay ta tha, nhưng ngươi phải cẩn thận một chút, Đa Lạc Lôi Tư tiêu đời rồi. Mấy tên tử tù tới Kỳ Áo đại lục nghe nói cũng được ngươi ném xuống đó, tội danh này không nhỏ. Ngươi chờ đó mà xem.
Nói xong, Hàn Thạc không thèm để ý tới Kiệt Phu, cùng An Đức Lệ Na dẫn đoàn người rời khỏi nơi này, đi thẳng về phía Ám Ảnh thành.
Chỉ cần Hàn Thạc trở về báo cho Hắc Thiên, An Đức Liệt hoặc Tạp Mai Lệ Tháp một tiếng, Đa Lạc Lôi Tư và Kiệt Phu chắc chắn sẽ bị nghiêm trị. Hai tên xui xẻo này sớm muộn gì sẽ tiêu tùng, hắn cũng không vội lập tức xử lý hai người này.
Tới Chúng Thần đại lục, vì nơi này trọng lực biến hóa quá lớn, đại bộ phận những người từ Kỳ Áo đại lục tới đây đều không còn năng lực ngự không phi hành. Chính vì thế, mọi người chỉ có thể đi bộ, tốc độ cũng giảm xuống nhiều.
Mãi đến lúc này, Hàn Thạc mới thấy mình sơ xuất. Sớm biết như vậy đã mua một con phi bức. Có phi bức thì không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy. Đáng tiếc phi bức chỉ có bán ở một vài đại thành trấn. Còn sơn cốc vốn nghèo nàn, muốn tới đại thành trấn gần nhất cũng phải đi khá xa.
Đoàn người Tư Tháp Tác Mỗ cũng không vội. Họ vừa tới đây nên hứng thú với tất cả mọi thứ ở Chúng Thần đại lục. Trên đường đi không ngừng cảm thán về sự rộng lớn và sự dư thừa nguyên tố của Chúng Thần đại lục. Cũng hứng thú ngắm nhìn những cây cối cảnh vật ở đây, nhất là những cô gái. Lần này coi như trở thành cuộc du sơn ngoạn thủy. Trên đường đi cứ rúc rích cười cợt không ngừng.
Hàn Thạc ly khai sơn cốc ba ngày. Đa Lạc Lôi Tư đã trở lại.
Hắn lập tức được Kiệt Phu cho biết tất cả. Sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, căm hận nói:
- Tiểu tử này mạng lớn thật, còn có thể sống sót trở lại Chúng Thần đại lục!
- Đại nhân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Tiểu tử này biết chúng ta tự tiện thả tử tù tới đại lục của chúng. Bằng vào quan hệ giữa hắn và gia tộc Tái Nhân Đặc, chỉ cần nói lại một tiếng, hai người chúng ta coi như xong đời! - Kiệt Phu có vẻ uể oải, hắn thật sự sợ hãi rồi.
- Sợ cái gì!
Đa Lạc Lôi Tư quát lớn, nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi đột nhiên nói:
- Ngươi nói là hắn dẫn theo rất nhiều người có thực lực thấp kém tới đây à?
- Ừm, những người này đến cả một Hạ vị thần cũng không có, cũng chẳng có mấy tên đạt tới cảnh giới Cơ Thần Bán Thần, loại thực lực này mà đến Chúng Thần đại lục chúng ta, đến cả một hài tử cũng đánh không lại. - Kiệt Phu trả lời.
- Vậy à...
Đa Lạc Lôi Tư cười lạnh nói:
- Có một đám vướng tay chân như vậy, tiểu tử đó đi không nhanh được. Chỉ cần chúng ta nghĩ biện pháp để cho hắn vĩnh viễn không về được Ám Ảnh thành, chúng ta sẽ không có việc gì đâu.
- Đại nhân, ý của ngài là? - Kiệt Phu sửng sốt, trong lòng có hơi sợ, lần trước không thể hại chết Hàn Thạc, làm cho hắn biết Hàn Thạc không phải dễ đối phó gì. Cẩn thận nghĩ đến việc hắn và Hàn Thạc cũng không có cừu hận gì không thể hóa giải, hắn cũng sợ về thế lực của Hàn Thạc ở Ám Ảnh thành, nên trong lòng kỳ thật cũng không muốn trêu vào Hàn Thạc nữa.
- Chuyện này ngươi đừng có lo, ta tự có an bài!
Trong mắt Đa Lạc Lôi Tư lóng lánh hàn quang âm độc, hạ lệnh:
- Xử lý các vấn đề trong sơn cốc cho ta, ta còn phải đi ra ngoài một chuyến.
Đa Lạc Lôi Tư vừa mới trở về sơn cốc, không hề ở lại, lập tức dẫn người ly khai.
U Mạc thành, tổng bộ Thần Trạch dược tề.
Một gian mật thất ngầm dưới đất, trong bóng đêm xòe tay không thấy ngón. Ngải Phất Lí đang tiềm tu, đột nhiên sực nhớ ra cái gì, quay đầu lại, phát hiện bên cạnh có một trang bị ma pháp lòe lòe tỏa sáng, sau đó hình ảnh Đa Lạc Lôi Tư dần dần rõ ràng ở bên trong.
- Chuyện gì? - Ngải Phất Lí trầm trầm quát hỏi.
- Nhị thúc, tiểu tử đó còn sống trở lại rồi! - Đa Lạc Lôi Tư trong mặt kính đáp.
- Làm sao có thể như vậy được?
Ngải Phất Lí sắc mặt khẽ biến, quát khẽ:
- Vài tên tử tù đó cho dù không thể tạo thành phiền toái gì cho chúng, cũng sẽ phá vỡ cái truyền tống trận ở vị diện cấp thấp đó chứ, không có vị diện truyền tống trận, chúng muốn trở lại Chúng Thần đại lục thì tuyệt không phải việc đơn giản! Ngươi có kiểm tra về vị diện truyền tống trận đó không?
- Đã phong ấn mất rồi. Chỉ có người hiểu được phong ấn mới có thể qua được! - Đa Lạc Lôi Tư cười khổ nói.
- Cái gì?
Ngải Phất Lí kinh hô:
- Chẳng lẽ trong đám người bọn chúng còn có một tên tu luyện pháp tắc Thời Không, bằng không làm sao có thể phong ấn một vị diện truyền tống trận chứ?
- Ta cũng không biết. - Đa Lạc Lôi Tư lắc đầu.
- Nói lại tình huống xem nào! - Ngải Phất Lí sắc mặt lạnh lùng, quát trầm.
Đợi cho Đa Lạc Lôi Tư nói rõ ràng tình huống, Ngải Phất Lí cười lạnh nói:
- Không ngờ tiểu tử đó dẫn theo một đám vướng tay chân. Hừ, ta biết chuyện này rồi thì chúng đừng mơ còn sống mà quay lại Ám Ảnh thành!
Nói xong, Ngải Phất Lí cắt đứt liên tục với Đa Lạc Lôi Tư, rồi lại mở ma pháp trang bị. Trong chốc lát, trên mặt ma pháp kính xuất hiện một mặt người khác - chủ nhân của Thần Trạch dược tề.
- Ngải Phất Lí, tới nơi của ta đã quen chưa? - Lão giả đầu bạc cười hỏi.
- Tốt lắm. Cám ơn Cáp Tư Cách Lâm tiên sinh khoản đãi!
Ngải Phất Lí đầu tiên mỉm cười cảm tạ, rồi nghiêm nghị nói:
- Ta thu được một tin tức, Bố Lai Ân của Thiên Cơ dược tề vừa mới từ một vị diện cấp thấp trở về. Hắn đem theo một bọn ngươi để tiếp quản tất cả cơ nghiệp Ám Ảnh thành. Nói vậy tiên sinh chắc rất có hứng thú cho hắn một bài học chứ.
- Tình huống ra sao? - Cáp Tư Cách Lâm trong gương mỉm cười, nhẹ giọng dò hỏi.
Sau khi hắn nghe Ngải Phất Lí nói rõ ràng tình huống xong, khẽ gật đầu cười, nói:
- Ta hiểu rồi, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, chuyện này giao cho ta!
Cáp Tư Cách Lâm chủ động cắt đứt liên lạc với Ngải Phất Lí, sau đó hắn dùng ma pháp trang bị liên lạc với những tên còn lại. Đợi cho người đó mơ hồ hiển thị trên kính, Cáp Tư Cách Lâm cười nói:
- Bố La Tư Đặc, tiểu cô nương mà các ngươi muốn tìm vừa rời truyền tống sơn cốc của Ám Ảnh thành. Ta nghĩ các ngươi hẳn là rất có hứng thú, nếu các ngươi giúp ta đem đầu của tên tiểu tử Bố Lai Ân tới, ta đặc biệt cho các ngươi một trăm bình độc dược!
- Được! - Người trên kính mơ hồ không hiện ra rõ ràng, truyền đến một tiếng quát trầm, rồi chủ động cắt đứt liên lạc.
- Dám phá hỏng chuyện tốt của ta! Tiểu tử này, Thần Trạch dược tề không phải dễ dàng tiếp quản như vậy đâu. Ta muốn ngươi ói ra hết cho ta! - Cáp Tư Cách Lâm cười lạnh.
- Chúng Thần đại lục lớn quá, chỉ một sơn cốc mà đi bảy ngày rồi! - Phỉ Bích cảm khái.
Đây là nhận xét chung của mọi người, mấy ngày nay mọi người dần dần thích ứng với hoàn cảnh mới, đã ý thức được sự rộng lớn của Chúng Thần đại lục.
Còn có vài người cảm thấy bị câu thúc. Tỷ như nữ yêu Cách Lại Ai và Già Tác Tư. Lúc trước ở Kỳ Áo đại lục đã xem như loại nhân vật đỉnh cao, cơ hồ có thể tung hoành cả đại lục. Đáng tiếc khi đi tới Chúng Thần đại lục, trên đường gặp phải một vài người đều là cảnh giới Hạ vị thần. Khí tức trên người những người này làm họ cảm giác được sự sợ hãi theo bản năng, ai nấy đều vô cùng cẩn thận đi theo Hàn Thạc, sợ ly khai hắn sẽ không thể thoát thân.
- Ừm, địa vực đại lục này rộng lớn quá, cho dù một sơn cốc nhỏ cũng lớn bằng cả lãnh thổ của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, chúng ta phải tới đại thành trấn gần đây nhất để mua một con phi bức. Bằng không cứ đi như vậy, nếu không phải bỏ ra một hai năm thì đừng nghĩ tới việc tới được Ám Ảnh thành! - Hàn Thạc cười nói.
- Bố Lai Ân, Liệp Thần giả này thật sự đáng sợ như vậy à? - Phạm Ny tỏ ra sợ hãi Liệp Thần giả theo lời kể Hàn Thạc. Nàng vừa nghĩ tới những người chuyên môn giết chóc các Thần khác, đã cảm thấy hơi ớn lạnh.
- Liệp Thần giả là loại người đặc thù ở Chúng Thần đại lục, những người này dùng việc săn giết người khác để đề cao thực lực cho mình, là loại người ghê tởm nhất! Chỉ cần để ta gặp phải một Liệp Thần giả, ta sẽ giết sạch cả đám! - An Đức Lệ Na hậm hực nói.
- Yên tâm đi, Liệp Thần giả sẽ không có hứng thú đối với các ngươi đâu! Không đến cảnh giới Hạ vị thần, trong cơ thể không có thần lực ngưng kết, chúng sẽ không bỏ công ra hạ thủ đâu! - Hàn Thạc trấn an Phạm Ny.
- Nói như vậy, chúng ta đến cả tư cách bị săn giết cũng không có à?
Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ cười khổ, lắc đầu thở dài nói:
- Xem ra chúng ta trước kia thật là ếch ngồi đáy giếng. Chà, hoàn cảnh tu luyện ở đại lục này đích xác rất tốt, quả là rất kinh ngạc!
- Yên tâm đi, các ngươi ở địa phương nghèo nàn như Kỳ Áo đại lục mà có thể tu luyện đến nước này, có thể nói rằng các ngươi ai nấy đều có tư chất kinh người. Ở Chúng Thần đại lục ta sẽ cho các ngươi tinh tệ, lợi dụng nguyên tố đậm đặc ở đây, thực lực các ngươi có thể đề cao rất nhanh. Ta tin rằng không được bao lâu nữa, các ngươi đều có thể dễ dàng tới cảnh giới Hạ vị thần! - Hàn Thạc cười an ủi Tư Tháp Tác Mỗ.
Đây cũng là lý do vì sao Hàn Thạc không ngại khổ cực đưa họ tới Chúng Thần đại lục, họ có thể tu luyện tới thực lực như thế này ở Kỳ Áo đại lục, việc này chứng minh rõ ràng về trí tuệ và tư chất của họ. Khi đi tới nơi có hoàn cảnh tốt, dưới áp lực cường đại họ nhất định sẽ vì áp lực muốn mạnh lên mà không ngừng cố gắng, có sự trợ giúp của Hàn Thạc họ sẽ tiến bộ rất nhanh. Tương lai rất có thể sẽ trở thành lực lượng chủ lực của gia tộc Hàn Thạc.
Lại qua một tháng, mọi người rốt cục xuyên qua sơn cốc. Một lần nữa đi hơn mười ngày, đi tới một quả núi còn lớn hơn, nơi này sơn cốc kia còn lớn hơn, nhưng chỉ cần qua được quả núi này, có thể đã tới thành trấn lớn một chút, nói không chừng có thể mua được phi bức rồi.
Qua vài ngày trong dãy núi này, Hàn Thạc đột nhiên dùng ma đầu phát hiện ra chung quanh có rất nhiều người. Những người này ai nấy đều giả trang thành những Thần bình thường, nhưng âm thầm quan sát đoàn người Hàn Thạc.
- Có vài thứ không ổn! - Hàn Thạc nói với An Đức Lệ Na.
Thần hồn An Đức Lệ Na mặc dù nhạy cảm, nhưng cũng giới hạn một khoảng phạm vi quanh thân, tự nhiên không có biện pháp dựa vào ma đầu mà nhìn được những cảnh tượng xa xa như Hàn Thạc.
- Chuyện gì? - An Đức Lệ Na hỏi vẻ nghi ngờ.
- Có rất nhiều người dựa vào các loại phương pháp âm thầm tiến tới nơi này. Những người này thực lực bất phàm, mặc dù ẩn giấu khí tức vô cùng cẩn thận, nhưng đều chú ý tới chúng ta, ta thấy hẳn là Liệp Thần giả, hơn nữa không phải loại đánh lẻ! - Hàn Thạc trầm giọng nói.
- Ngươi nói là Liệp Thần giả liên minh?
An Đức Lệ Na cả kinh, rồi tức giận đùng đùng nói:
- Chúng muốn chết, ta đang buồn vì không tìm thấy chúng đây!
Lắc lắc đầu, vẻ mặt Hàn Thạc tỏ ra ngưng trọng, nói:
- Chúng tựa hồ biết ngươi ở chỗ này, do đó căn bản không đến gần chúng ta, ta nghĩ lần này chúng ta gặp phải phiền toái lớn rồi!
- Ý gì đây?
An Đức Lệ Na sửng sốt, rồi sực nghĩ ra, kinh hô:
- Ngươi nói là…
Khẽ gật đầu, Hàn Thạc trầm giọng nói:
- Có thể giống như lần trước ở đầm Thanh Hỏa, chúng tựa hồ đợi vài thủ lĩnh tới, có mười phần nắm chắc mới tới đối phó chúng ta!
An Đức Lệ Na cả kinh nói:
- Nếu thật là như vậy, đến cả ta cũng không có biện pháp bảo vệ họ toàn bộ tới được Ám Ảnh thành!
- Ta biết!
Hàn Thạc hít sâu một hơi, nói:
- Do đó chúng ta phải tách ra, ngươi dẫn họ tạm thời lưu lại đây, lợi dụng kết giới che dấu khí tức của họ và ngươi. Ở lại một thời gian trong dãy núi này. Còn một mình ta rời đi, rồi nghĩ biện pháp dẫn dụ đám người đó. Chờ khi chúng đi theo ta ly khai, ngươi sẽ dẫn họ đi tới thành thị gần đây, mua một con phi bức nhanh chóng đưa họ tới Ám Ảnh thành!
- Ngươi làm sao có thể dẫn dụ chúng đi được, mục tiêu của chúng hẳn là ta, không thấy ta, chúng sẽ không đi theo ngươi đâu! - An Đức Lệ Na vội la lên.
Một con ma đầu từ trong Đỉnh Linh bay ra, chầm chậm ngưng tụ thành thực thể trước mặt Hàn Thạc, dần dần biến thành bộ dáng An Đức Lệ Na. Cùng lúc vài con ma đầu khác cũng bay ra, phân biệt huyễn hóa thành bộ dáng bọn người Tư Tháp Tác Mỗ Phạm Ny, con nào con nấy đều giống như đúc, nhìn không ra có gì khác nhau.
- Đây là...
Chẳng những An Đức Lệ Na, tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi, nhìn Hàn Thạc vẻ kinh dị.
Trước mặt họ, đột nhiên có một người nữa giống hệt mình, loại cảnh tượng này quả rất gây sốc, thoáng cái làm họ ai nấy đều kinh hãi.
- Hình dáng này được chưa, còn có nghi vấn gì không? - Hàn Thạc mỉm cười, hỏi An Đức Lệ Na.
- Ngươi… rốt cuộc ngươi làm như thế nào mà được như vậy?
An Đức Lệ Na lắc đầu cười khổ, nói:
- Lần trước còn nói chỉ là có thể dùng loại sinh mạng này tìm hiểu tin tức, bây giờ lại có thể tùy ý biến hóa thành hình người nữa, trên người ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật đây?
- Làm cho những người có thể trước cho ta!
Hàn Thạc dùng sức vung mạnh, Kiệt Phu bị vứt phịch trên bàn, có vẻ sợ hãi gật đầu lia lịa, sợ Hàn Thạc động thủ trực tiếp giết chết hắn.
Kiệt Phu biết một chút về quan hệ giữa Hàn Thạc và gia tộc Tái Nhân Đặc. Với địa vị của Hàn Thạc tại Ám Ảnh thành hôm nay, giết một tiểu nhân vật như hắn thì căn bản không có vấn đề gì. Kiệt Phu mặc dù vẫn đi theo Đa Lạc Lôi Tư, nhưng khi việc liên quan tới tính mạng mình, chẳng mấy chốc đã phân biệt rõ tình thế.
Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ, A Nhĩ Mai Lý Khắc, Hỏa Diễm Đế Vương dưới sự an bài Kiệt Phu chẳng mấy chốc đã có được thần bài. Về phần đám người như Phạm Ny vốn có thực lực không đạt tới Cơ Thần, bởi vì thần bài không thể xác nhận được thân phận, chỉ có thể đợi về sau thôi.
Kiệt Phu đã làm mọi việc cho Hàn Thạc xong, vô cùng cẩn thận trả lại tinh tệ cho Hàn Thạc, không dám nói thêm gì nữa, sợ chọc cho hắn nổi giận.
- Nói cho ta biết Đa Lạc Lôi Tư ở đâu, ta tha cho ngươi một mạng! - Không thèm để ý đến số tiền thối, Hàn Thạc nheo mắt nhìn Kiệt Phu, lạnh lùng nói.
- Đại nhân tha mạng, ta thật sự không biết Đa Lạc Lôi Tư ở đâu cả! - Kiệt Phu mếu máo, có vẻ rất hoảng sợ.
- Bố Lai Ân, đừng làm khó hắn. - Phạm Ny nhẹ giọng bảo.
Hừ khẽ một tiếng, Hàn Thạc nói:
- Vậy được, hôm nay ta tha, nhưng ngươi phải cẩn thận một chút, Đa Lạc Lôi Tư tiêu đời rồi. Mấy tên tử tù tới Kỳ Áo đại lục nghe nói cũng được ngươi ném xuống đó, tội danh này không nhỏ. Ngươi chờ đó mà xem.
Nói xong, Hàn Thạc không thèm để ý tới Kiệt Phu, cùng An Đức Lệ Na dẫn đoàn người rời khỏi nơi này, đi thẳng về phía Ám Ảnh thành.
Chỉ cần Hàn Thạc trở về báo cho Hắc Thiên, An Đức Liệt hoặc Tạp Mai Lệ Tháp một tiếng, Đa Lạc Lôi Tư và Kiệt Phu chắc chắn sẽ bị nghiêm trị. Hai tên xui xẻo này sớm muộn gì sẽ tiêu tùng, hắn cũng không vội lập tức xử lý hai người này.
Tới Chúng Thần đại lục, vì nơi này trọng lực biến hóa quá lớn, đại bộ phận những người từ Kỳ Áo đại lục tới đây đều không còn năng lực ngự không phi hành. Chính vì thế, mọi người chỉ có thể đi bộ, tốc độ cũng giảm xuống nhiều.
Mãi đến lúc này, Hàn Thạc mới thấy mình sơ xuất. Sớm biết như vậy đã mua một con phi bức. Có phi bức thì không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy. Đáng tiếc phi bức chỉ có bán ở một vài đại thành trấn. Còn sơn cốc vốn nghèo nàn, muốn tới đại thành trấn gần nhất cũng phải đi khá xa.
Đoàn người Tư Tháp Tác Mỗ cũng không vội. Họ vừa tới đây nên hứng thú với tất cả mọi thứ ở Chúng Thần đại lục. Trên đường đi không ngừng cảm thán về sự rộng lớn và sự dư thừa nguyên tố của Chúng Thần đại lục. Cũng hứng thú ngắm nhìn những cây cối cảnh vật ở đây, nhất là những cô gái. Lần này coi như trở thành cuộc du sơn ngoạn thủy. Trên đường đi cứ rúc rích cười cợt không ngừng.
Hàn Thạc ly khai sơn cốc ba ngày. Đa Lạc Lôi Tư đã trở lại.
Hắn lập tức được Kiệt Phu cho biết tất cả. Sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, căm hận nói:
- Tiểu tử này mạng lớn thật, còn có thể sống sót trở lại Chúng Thần đại lục!
- Đại nhân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Tiểu tử này biết chúng ta tự tiện thả tử tù tới đại lục của chúng. Bằng vào quan hệ giữa hắn và gia tộc Tái Nhân Đặc, chỉ cần nói lại một tiếng, hai người chúng ta coi như xong đời! - Kiệt Phu có vẻ uể oải, hắn thật sự sợ hãi rồi.
- Sợ cái gì!
Đa Lạc Lôi Tư quát lớn, nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi đột nhiên nói:
- Ngươi nói là hắn dẫn theo rất nhiều người có thực lực thấp kém tới đây à?
- Ừm, những người này đến cả một Hạ vị thần cũng không có, cũng chẳng có mấy tên đạt tới cảnh giới Cơ Thần Bán Thần, loại thực lực này mà đến Chúng Thần đại lục chúng ta, đến cả một hài tử cũng đánh không lại. - Kiệt Phu trả lời.
- Vậy à...
Đa Lạc Lôi Tư cười lạnh nói:
- Có một đám vướng tay chân như vậy, tiểu tử đó đi không nhanh được. Chỉ cần chúng ta nghĩ biện pháp để cho hắn vĩnh viễn không về được Ám Ảnh thành, chúng ta sẽ không có việc gì đâu.
- Đại nhân, ý của ngài là? - Kiệt Phu sửng sốt, trong lòng có hơi sợ, lần trước không thể hại chết Hàn Thạc, làm cho hắn biết Hàn Thạc không phải dễ đối phó gì. Cẩn thận nghĩ đến việc hắn và Hàn Thạc cũng không có cừu hận gì không thể hóa giải, hắn cũng sợ về thế lực của Hàn Thạc ở Ám Ảnh thành, nên trong lòng kỳ thật cũng không muốn trêu vào Hàn Thạc nữa.
- Chuyện này ngươi đừng có lo, ta tự có an bài!
Trong mắt Đa Lạc Lôi Tư lóng lánh hàn quang âm độc, hạ lệnh:
- Xử lý các vấn đề trong sơn cốc cho ta, ta còn phải đi ra ngoài một chuyến.
Đa Lạc Lôi Tư vừa mới trở về sơn cốc, không hề ở lại, lập tức dẫn người ly khai.
U Mạc thành, tổng bộ Thần Trạch dược tề.
Một gian mật thất ngầm dưới đất, trong bóng đêm xòe tay không thấy ngón. Ngải Phất Lí đang tiềm tu, đột nhiên sực nhớ ra cái gì, quay đầu lại, phát hiện bên cạnh có một trang bị ma pháp lòe lòe tỏa sáng, sau đó hình ảnh Đa Lạc Lôi Tư dần dần rõ ràng ở bên trong.
- Chuyện gì? - Ngải Phất Lí trầm trầm quát hỏi.
- Nhị thúc, tiểu tử đó còn sống trở lại rồi! - Đa Lạc Lôi Tư trong mặt kính đáp.
- Làm sao có thể như vậy được?
Ngải Phất Lí sắc mặt khẽ biến, quát khẽ:
- Vài tên tử tù đó cho dù không thể tạo thành phiền toái gì cho chúng, cũng sẽ phá vỡ cái truyền tống trận ở vị diện cấp thấp đó chứ, không có vị diện truyền tống trận, chúng muốn trở lại Chúng Thần đại lục thì tuyệt không phải việc đơn giản! Ngươi có kiểm tra về vị diện truyền tống trận đó không?
- Đã phong ấn mất rồi. Chỉ có người hiểu được phong ấn mới có thể qua được! - Đa Lạc Lôi Tư cười khổ nói.
- Cái gì?
Ngải Phất Lí kinh hô:
- Chẳng lẽ trong đám người bọn chúng còn có một tên tu luyện pháp tắc Thời Không, bằng không làm sao có thể phong ấn một vị diện truyền tống trận chứ?
- Ta cũng không biết. - Đa Lạc Lôi Tư lắc đầu.
- Nói lại tình huống xem nào! - Ngải Phất Lí sắc mặt lạnh lùng, quát trầm.
Đợi cho Đa Lạc Lôi Tư nói rõ ràng tình huống, Ngải Phất Lí cười lạnh nói:
- Không ngờ tiểu tử đó dẫn theo một đám vướng tay chân. Hừ, ta biết chuyện này rồi thì chúng đừng mơ còn sống mà quay lại Ám Ảnh thành!
Nói xong, Ngải Phất Lí cắt đứt liên tục với Đa Lạc Lôi Tư, rồi lại mở ma pháp trang bị. Trong chốc lát, trên mặt ma pháp kính xuất hiện một mặt người khác - chủ nhân của Thần Trạch dược tề.
- Ngải Phất Lí, tới nơi của ta đã quen chưa? - Lão giả đầu bạc cười hỏi.
- Tốt lắm. Cám ơn Cáp Tư Cách Lâm tiên sinh khoản đãi!
Ngải Phất Lí đầu tiên mỉm cười cảm tạ, rồi nghiêm nghị nói:
- Ta thu được một tin tức, Bố Lai Ân của Thiên Cơ dược tề vừa mới từ một vị diện cấp thấp trở về. Hắn đem theo một bọn ngươi để tiếp quản tất cả cơ nghiệp Ám Ảnh thành. Nói vậy tiên sinh chắc rất có hứng thú cho hắn một bài học chứ.
- Tình huống ra sao? - Cáp Tư Cách Lâm trong gương mỉm cười, nhẹ giọng dò hỏi.
Sau khi hắn nghe Ngải Phất Lí nói rõ ràng tình huống xong, khẽ gật đầu cười, nói:
- Ta hiểu rồi, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, chuyện này giao cho ta!
Cáp Tư Cách Lâm chủ động cắt đứt liên lạc với Ngải Phất Lí, sau đó hắn dùng ma pháp trang bị liên lạc với những tên còn lại. Đợi cho người đó mơ hồ hiển thị trên kính, Cáp Tư Cách Lâm cười nói:
- Bố La Tư Đặc, tiểu cô nương mà các ngươi muốn tìm vừa rời truyền tống sơn cốc của Ám Ảnh thành. Ta nghĩ các ngươi hẳn là rất có hứng thú, nếu các ngươi giúp ta đem đầu của tên tiểu tử Bố Lai Ân tới, ta đặc biệt cho các ngươi một trăm bình độc dược!
- Được! - Người trên kính mơ hồ không hiện ra rõ ràng, truyền đến một tiếng quát trầm, rồi chủ động cắt đứt liên lạc.
- Dám phá hỏng chuyện tốt của ta! Tiểu tử này, Thần Trạch dược tề không phải dễ dàng tiếp quản như vậy đâu. Ta muốn ngươi ói ra hết cho ta! - Cáp Tư Cách Lâm cười lạnh.
- Chúng Thần đại lục lớn quá, chỉ một sơn cốc mà đi bảy ngày rồi! - Phỉ Bích cảm khái.
Đây là nhận xét chung của mọi người, mấy ngày nay mọi người dần dần thích ứng với hoàn cảnh mới, đã ý thức được sự rộng lớn của Chúng Thần đại lục.
Còn có vài người cảm thấy bị câu thúc. Tỷ như nữ yêu Cách Lại Ai và Già Tác Tư. Lúc trước ở Kỳ Áo đại lục đã xem như loại nhân vật đỉnh cao, cơ hồ có thể tung hoành cả đại lục. Đáng tiếc khi đi tới Chúng Thần đại lục, trên đường gặp phải một vài người đều là cảnh giới Hạ vị thần. Khí tức trên người những người này làm họ cảm giác được sự sợ hãi theo bản năng, ai nấy đều vô cùng cẩn thận đi theo Hàn Thạc, sợ ly khai hắn sẽ không thể thoát thân.
- Ừm, địa vực đại lục này rộng lớn quá, cho dù một sơn cốc nhỏ cũng lớn bằng cả lãnh thổ của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, chúng ta phải tới đại thành trấn gần đây nhất để mua một con phi bức. Bằng không cứ đi như vậy, nếu không phải bỏ ra một hai năm thì đừng nghĩ tới việc tới được Ám Ảnh thành! - Hàn Thạc cười nói.
- Bố Lai Ân, Liệp Thần giả này thật sự đáng sợ như vậy à? - Phạm Ny tỏ ra sợ hãi Liệp Thần giả theo lời kể Hàn Thạc. Nàng vừa nghĩ tới những người chuyên môn giết chóc các Thần khác, đã cảm thấy hơi ớn lạnh.
- Liệp Thần giả là loại người đặc thù ở Chúng Thần đại lục, những người này dùng việc săn giết người khác để đề cao thực lực cho mình, là loại người ghê tởm nhất! Chỉ cần để ta gặp phải một Liệp Thần giả, ta sẽ giết sạch cả đám! - An Đức Lệ Na hậm hực nói.
- Yên tâm đi, Liệp Thần giả sẽ không có hứng thú đối với các ngươi đâu! Không đến cảnh giới Hạ vị thần, trong cơ thể không có thần lực ngưng kết, chúng sẽ không bỏ công ra hạ thủ đâu! - Hàn Thạc trấn an Phạm Ny.
- Nói như vậy, chúng ta đến cả tư cách bị săn giết cũng không có à?
Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ cười khổ, lắc đầu thở dài nói:
- Xem ra chúng ta trước kia thật là ếch ngồi đáy giếng. Chà, hoàn cảnh tu luyện ở đại lục này đích xác rất tốt, quả là rất kinh ngạc!
- Yên tâm đi, các ngươi ở địa phương nghèo nàn như Kỳ Áo đại lục mà có thể tu luyện đến nước này, có thể nói rằng các ngươi ai nấy đều có tư chất kinh người. Ở Chúng Thần đại lục ta sẽ cho các ngươi tinh tệ, lợi dụng nguyên tố đậm đặc ở đây, thực lực các ngươi có thể đề cao rất nhanh. Ta tin rằng không được bao lâu nữa, các ngươi đều có thể dễ dàng tới cảnh giới Hạ vị thần! - Hàn Thạc cười an ủi Tư Tháp Tác Mỗ.
Đây cũng là lý do vì sao Hàn Thạc không ngại khổ cực đưa họ tới Chúng Thần đại lục, họ có thể tu luyện tới thực lực như thế này ở Kỳ Áo đại lục, việc này chứng minh rõ ràng về trí tuệ và tư chất của họ. Khi đi tới nơi có hoàn cảnh tốt, dưới áp lực cường đại họ nhất định sẽ vì áp lực muốn mạnh lên mà không ngừng cố gắng, có sự trợ giúp của Hàn Thạc họ sẽ tiến bộ rất nhanh. Tương lai rất có thể sẽ trở thành lực lượng chủ lực của gia tộc Hàn Thạc.
Lại qua một tháng, mọi người rốt cục xuyên qua sơn cốc. Một lần nữa đi hơn mười ngày, đi tới một quả núi còn lớn hơn, nơi này sơn cốc kia còn lớn hơn, nhưng chỉ cần qua được quả núi này, có thể đã tới thành trấn lớn một chút, nói không chừng có thể mua được phi bức rồi.
Qua vài ngày trong dãy núi này, Hàn Thạc đột nhiên dùng ma đầu phát hiện ra chung quanh có rất nhiều người. Những người này ai nấy đều giả trang thành những Thần bình thường, nhưng âm thầm quan sát đoàn người Hàn Thạc.
- Có vài thứ không ổn! - Hàn Thạc nói với An Đức Lệ Na.
Thần hồn An Đức Lệ Na mặc dù nhạy cảm, nhưng cũng giới hạn một khoảng phạm vi quanh thân, tự nhiên không có biện pháp dựa vào ma đầu mà nhìn được những cảnh tượng xa xa như Hàn Thạc.
- Chuyện gì? - An Đức Lệ Na hỏi vẻ nghi ngờ.
- Có rất nhiều người dựa vào các loại phương pháp âm thầm tiến tới nơi này. Những người này thực lực bất phàm, mặc dù ẩn giấu khí tức vô cùng cẩn thận, nhưng đều chú ý tới chúng ta, ta thấy hẳn là Liệp Thần giả, hơn nữa không phải loại đánh lẻ! - Hàn Thạc trầm giọng nói.
- Ngươi nói là Liệp Thần giả liên minh?
An Đức Lệ Na cả kinh, rồi tức giận đùng đùng nói:
- Chúng muốn chết, ta đang buồn vì không tìm thấy chúng đây!
Lắc lắc đầu, vẻ mặt Hàn Thạc tỏ ra ngưng trọng, nói:
- Chúng tựa hồ biết ngươi ở chỗ này, do đó căn bản không đến gần chúng ta, ta nghĩ lần này chúng ta gặp phải phiền toái lớn rồi!
- Ý gì đây?
An Đức Lệ Na sửng sốt, rồi sực nghĩ ra, kinh hô:
- Ngươi nói là…
Khẽ gật đầu, Hàn Thạc trầm giọng nói:
- Có thể giống như lần trước ở đầm Thanh Hỏa, chúng tựa hồ đợi vài thủ lĩnh tới, có mười phần nắm chắc mới tới đối phó chúng ta!
An Đức Lệ Na cả kinh nói:
- Nếu thật là như vậy, đến cả ta cũng không có biện pháp bảo vệ họ toàn bộ tới được Ám Ảnh thành!
- Ta biết!
Hàn Thạc hít sâu một hơi, nói:
- Do đó chúng ta phải tách ra, ngươi dẫn họ tạm thời lưu lại đây, lợi dụng kết giới che dấu khí tức của họ và ngươi. Ở lại một thời gian trong dãy núi này. Còn một mình ta rời đi, rồi nghĩ biện pháp dẫn dụ đám người đó. Chờ khi chúng đi theo ta ly khai, ngươi sẽ dẫn họ đi tới thành thị gần đây, mua một con phi bức nhanh chóng đưa họ tới Ám Ảnh thành!
- Ngươi làm sao có thể dẫn dụ chúng đi được, mục tiêu của chúng hẳn là ta, không thấy ta, chúng sẽ không đi theo ngươi đâu! - An Đức Lệ Na vội la lên.
Một con ma đầu từ trong Đỉnh Linh bay ra, chầm chậm ngưng tụ thành thực thể trước mặt Hàn Thạc, dần dần biến thành bộ dáng An Đức Lệ Na. Cùng lúc vài con ma đầu khác cũng bay ra, phân biệt huyễn hóa thành bộ dáng bọn người Tư Tháp Tác Mỗ Phạm Ny, con nào con nấy đều giống như đúc, nhìn không ra có gì khác nhau.
- Đây là...
Chẳng những An Đức Lệ Na, tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi, nhìn Hàn Thạc vẻ kinh dị.
Trước mặt họ, đột nhiên có một người nữa giống hệt mình, loại cảnh tượng này quả rất gây sốc, thoáng cái làm họ ai nấy đều kinh hãi.
- Hình dáng này được chưa, còn có nghi vấn gì không? - Hàn Thạc mỉm cười, hỏi An Đức Lệ Na.
- Ngươi… rốt cuộc ngươi làm như thế nào mà được như vậy?
An Đức Lệ Na lắc đầu cười khổ, nói:
- Lần trước còn nói chỉ là có thể dùng loại sinh mạng này tìm hiểu tin tức, bây giờ lại có thể tùy ý biến hóa thành hình người nữa, trên người ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.