Chương 272: Công hiệu của Niết đan
Nghịch Thương Thiên
05/04/2013
Lan Tư Đặc đế quốc, Áo Sâm thành, Ba Bỉ Luân ma vũ học viện.
- Phạm Ny sư phụ, nàng thật sự càng ngày càng xinh đẹp! - Bên trong thí luyện trường Vong Linh hệ, cao cấp ma pháp sư Cát Ân nhìn Phạm Ny thực tâm khen ngợi.
- Ai nha, Phạm Ny sư phụ, điều này làm như thế nào vậy, người có thể cho chúng ta biết làm sao được như vậy không? - Lỵ Toa hâm mộ nhìn Phạm Ny dịu dàng nói.
- Phạm Ny sư phụ, người rốt cục dùng dược thảo gì vậy, hãy nói cho chúng ta biết đi mà!
- Đúng vậy, đúng vậy, van cầu người mà!
Một số nữ sinh Vong Linh hệ ở xung quanh, toàn bộ đều vây lấy Phạm Ny ríu rít không ngừng, đối với nữ nhân mà nói, phỏng chừng làm cho các nàng lưu tâm nhất chính là vẻ xinh đẹp của bản thân, giống như sự ưa chuộng cướp bóc của sâm lâm cự ma vậy, yêu vẻ đẹp vốn là thiên tính của nữ nhân, không có ai ngoại lệ.
- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, cái này thật sự không có bí phương nào cả, chỉ là do tâm tình ta tự nhiên thư thái mà thay đổi thôi, các ngươi không nên ngạc nhiên như vậy. - Phạm Ny bất đắc dĩ giải thích, mặc dù nàng biết đám nữ đệ tử của mình hẳn là sẽ không tin nhưng nàng cũng chỉ biết trả lời như vậy.
Phục dụng một viên Niết đan, Phạm Ny như thoát thai hoán cốt, tinh khí thần đều có biến đổi lớn, khi minh tưởng thì tinh thần lực tăng trưởng gấp đôi so với thường ngày, đầu óc cũng đột nhiên như thư thái hơn, những tri thức ma pháp trước kia khó hiểu, bây giờ cũng trở nên dễ dàng thông suốt.
Làn da của Phạm Ny bây giờ trắng mịn màng như trẻ mới sinh, khuôn mặt trắng hồng lóng lánh giống như là búp bê bằng sứ được điêu khắc mài dũa tinh tế vậy, khiến cho người ta cảm thấy sự mỹ lệ này không chân thật. Loại biến hóa thần kỳ này đã phát sinh mười ngày nay, trong mắt toàn bộ nữ sinh chung quanh, nếu nói là do tự nhiên mà biến hóa ra thì đến ngay cả chính Phạm Ny cũng không tin tưởng. Bởi vì việc này mà rất nhiều nữ sư phụ đều thỉnh giáo Phạm Ny, đến ngay cả viện trưởng Ngải Mã cũng hỏi nàng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ có chính Phạm Ny mới hiểu rõ, điều này đều do viên Niết đan của Hàn Thạc, khi đó nàng đã phải xin nghỉ phép ba ngày. Nuốt thứ đó vào khiến cho bụng nàng đau âm ỉ liền ba ngày, khi đó nàng còn tức giận trò đùa quái đản của hắn. Nhưng ba ngày sau, Phạm Ny khi soi gương thì liền sợ ngây người ra, sau đó soi gương lại lần nữa đến mấy chục giây, mới mừng rỡ như điên, miệng kinh hô không thôi:
- Bố Lai Ân à Bố Lai Ân, oan gia đáng yêu nhà ngươi!
- Phạm Ny sư phụ, Phạm Ny sư phụ! - Cát Ân bên cạnh hô to vài tiếng
Phạm Ny kinh ngạc nhìn Cát Ân nói:
- Cát Ân sư phụ, có việc gì sao?
- Hết giờ học rồi, ta nhận thấy Phạm Ny sư phụ gần đây thường vui vẻ đến thất thần! - Cát Ân trong khoảng thời gian gần đây nói chuyện cùng Phạm Ny, phát hiện nàng thường ngẩn ra một cách quái lạ, những lúc đó hắn đều quan sát thấy thần tình Phạm Ny hoảng hốt, trong đôi mắt chan chứa quang mang nhớ nhung.
- Ôi, hết giờ rồi à. A, a, cám ơn ngươi nhắc nhở. - Phạm Ny thấy không phải trả lời, rồi cao giọng căn dặn chúng đệ tử, sau đó một mình đi đến phòng thí nghiệm.
- Tên gia hỏa đáng ghét kia nói ba ngày sau tới gặp ta, vậy mà đã hai mươi ngày rồi còn chưa xuất hiện, hại ta thường xuyên thần tình hoảng hốt, thật sự làm tức chết ta mà! Phạm Ny vừa nghiến răng tức giận, vừa cúi đầu đi tới phòng thí nghiệm.
“Thịch!” Không chuyên tâm đi đường, Phạm Ny đột nhiên đụng phải một người.
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi! - Phạm Ny chưa kịp ngẩng đầu lên đã vội vàng xin lỗi không thôi, nhưng khi nàng ngước lên, trong giây lát khẽ giật mình, sau đó đột nhiên giận dữ, huy quyền vừa đánh vừa mắng:
- Cái đồ đáng chết nhà ngươi, bây giờ mới biết trở về hả, đã hai mươi ngày rồi, ngươi chẳng lẽ không biết người khác sẽ lo lắng hay sao? Ngươi chết ở đâu mới trở lại đây…
Vừa la hét chửi mắng, vừa đập mạnh vào ngực Hàn Thạc đang treo vẻ tà tiếu, Phạm Ny tựa hồ muốn phát tiết hết tâm tình, không ngừng kể rõ sự quá đáng của hắn, sau cùng thanh âm dần dần có phần bất thường, rồi đột nhiên nỉ non.
Vốn muốn trêu đùa Phạm Ny một chút, Hàn Thạc vừa nghe giọng nói nàng bất thường, lại nghe chung quanh có tiếng bước chân lại gần, liền ôm lấy nàng, nhảy lên cây đại thụ phía sau, miệng rộng vội vàng kề rồi hôn lên đôi môi thơm của Phạm Ny.
- Đừng….
Phạm Ny mắng không dứt, sau lại biến thành một thanh âm rên rỉ kéo dài, hai tay vẫn đấm thùm thụp lên ngực Hàn Thạc nhưng đôi môi thơm lại nhiệt liệt đáp ứng.
Đây là một con đường tách biệt thông tới phòng thí nghiệm của Phạm Ny, những cây cổ thụ xung quanh xếp thành từng hàng. Hàn Thạc nghe được tiếng bước chân đang tới gần, biết được có người sắp tiến đến, e sợ có người phát hiện mới vội vã ôm Phạm Ny bay lên cây đại thụ phía sau. Khi Phạm Ny đáp lại mãnh liệt, Hàn Thạc phát hiện mình như đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp, cảm giác kiều diễm tuyệt vời này thoáng chốc từ hai môi tiếp xúc, chạy tới tận sâu trong tâm linh hắn, điều này làm cho tâm lý cảnh giác của Hàn Thạc giảm hẳn đi, buông lỏng người hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Một lát sau, Phạm Ny mới ngừng việc đấm lên ngực hắn, ngọc thủ như rắn cuốn lấy cổ Hàn Thạc, kiễng mũi chân lên nhiệt tình hôn hắn, hoàn toàn quên đi hết thảy chung quanh, quên đi đang ở bên ngoài.
Không biết trải qua bao lâu, Phạm Ny gần như thở gấp liền giãy dụa, đẩy Hàn Thạc ra, đôi mắt câu hồn liếc hắn, hờn dỗi:
- Cái tên đáng chết ngàn lần vạn lần nhà ngươi vì sao tới bây giờ cũng không thủ ước?
“Ơ…” Vừa nói xong, Phạm Ny che miệng thở nhẹ, gò má trong nháy mắt hồng lên, nhìn phía sau Hàn Thạc kinh hô.
Quay đầu nhìn lại, bên kia Lỵ Toa đang cầm một quyển ma pháp thư, sóng vai đứng cùng Cát Ân, cả hai đều mang ánh mắt thương tâm gần chết, cứ ngây ngốc nhìn sang bên này.
- Cát Ân sư phụ, nhìn lén người khác thân mật, là hành vi trái đạo đức đó! - Hàn Thạc hoàn toàn trấn định, không buông tay đang ôm Phạm Ny, chậm rãi xoay người nhìn Cát Ân không hài lòng nói.
- Ta, ta không phải cố ý, chỉ là Lỵ Toa có một vài tri thức ma pháp không rõ ràng, có điểm ta cũng không thể giải thích được, lúc này mới cùng tới tìm Phạm Ny sư phụ giải thích nghi hoặc, thật sự vô ý mới thấy! - Sắc mặt Cát Ân cực kỳ khó coi, nhưng thấy vẻ không hài lòng của Hàn Thạc, nên lắp bắp giải thích.
Bởi vì công hiệu của Niết đan, nên đối với một số tri thức ma pháp nan giải, Phạm Ny đã vượt xa so với Cát Ân. Do gia đình trải qua sự biến đổi lớn, Lỵ Toa đột nhiên trở nên chăm chỉ học tập, luôn luôn nắm chắc hết thảy mọi cơ hội học tập ma pháp tri thức, hai người có một tri thức ma pháp định thỉnh giáo Phạm Ny, nghe thấy thanh âm thở dốc liền tới nhìn, không nghĩ tới lại thấy được tình cảnh không nên nhìn này.
- Không nghĩ rằng, thật không nghĩ rằng ngươi lại cùng… Phạm Ny sư phụ thân mật thế, Phạm Ny sư phụ, Bố Lai Ân, ta hận các người! - Lỵ Toa giận dữ nói một câu rồi bật khóc quay đầu chạy.
- Phạm Ny sư phụ, ta chúc phúc các ngươi! -Cát Ân dẫu sao tuổi tác cũng lớn, cho nên mới kìm được nỗi thống khổ, thấp giọng nói một câu, rồi cũng quay đầu bỏ đi, bóng lưng có vẻ khá thê lương.
- Bố Lai Ân, ngươi đi khuyên nhủ Lỵ Toa đi, ta biết nàng ấy có ý đối với ngươi, ta sợ nàng ấy không chịu được đả kích này! - Phạm Ny thấy cục diện phát sinh như thế này, than nhẹ một tiếng, nói với Hàn Thạc.
Lắc lắc đầu, Hàn Thạc trầm giọng nói:
- Quên đi, lúc này là lúc không thích hợp chúng ta đi tìm nàng, để cho nàng ấy chút thời gian, Lỵ Toa so với nàng tưởng tượng còn kiên cường hơn nhiều.
- Đi thôi, ta đưa ngươi đi lấy giấy chứng nhận, chứng minh ngươi tại Ba Bỉ Luân ma vũ học viện đã đạt được cao cấp ma pháp sư, cũng thuận lợi tốt nghiệp! - Phạm Ny suy nghĩ một chút, không nói thêm gì nữa, mặc cho Hàn Thạc ôm mình vào phòng thí nghiệm, cầm một quyển ma pháp ấn ký đưa cho hắn.
- Hai ngày tới, nàng nên chú ý tới Lỵ Toa một chút, ta nghĩ nàng ấy chắc sẽ nghĩ thông suốt. - Trải qua chuyện như vậy, Hàn Thạc tạm thời cũng không còn tâm tình để thân mật với Phạm Ny, cầm lấy quyển tập nói.
- Bố Lai Ân, ngươi lại muốn đi? - Phạm Ny sửng sốt, sau đó đột nhiên ôm chặt lấy Hàn Thạc, ngẩng đầu nhìn Hàn Thạc rất không vui lòng nói.
- Ta đã chính thức tốt nghiệp Ba Bỉ Luân ma vũ học viện, bây giờ lại xảy ra việc như vậy, vì không muốn Lỵ Toa càng khó xử, ta nghĩ tạm thời không thể xuất hiện trong học viện! - Hàn Thạc cũng muốn ở cùng với Phạm Ny thêm một chút, thế nhưng suy nghĩ một hồi chỉ có thể bất đắc dĩ buông bỏ.
- Như thế, nếu ta muốn tìm ngươi, thì phải đến địa phương nào tìm, ta không muốn ngươi một lần là mất tích mấy tháng đâu, cũng không có một chút tin tức nào của ngươi! - Phạm Ny nhíu mày, ôm chặt Hàn Thạc không cho hắn di chuyển được, tựa hồ rất muốn hắn đưa ra một câu trả lời thuyết phục.
Suy nghĩ một chút, Hàn Thạc đau đầu nói:
- Xem chừng, đích xác ta phải tìm một phủ đệ trong đế quốc thôi, ừm, như vậy đi, nhiều nhất bảy ngày, ta sẽ nói cho nàng địa chỉ của ta, cam đoan lần này ta sẽ không bỗng dưng biến mất đi lâu!
- Được rồi. À, đúng rồi, cha ta sắp tới có thể sẽ đến Áo Sâm thành, đến lúc đó ta muốn ngươi gặp người! - Phạm Ny gật gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng, vùi đầu nhẹ giọng nói.
Hàn Thạc đực mặt ra, thầm nghĩ mình cùng Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ còn có quan hệ, vạn nhất bị Phạm Ny hoặc là cha nàng phát hiện được, không chừng sẽ phát sinh đại sự gì đó, chỉ có điều hắn cũng không thể cự tuyệt, bất chấp khó khăn nói:
- Được, đến lúc đó ta sẽ đi gặp bá phụ!
- Quên đi, xe đến trước núi tất có đường, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hàn Thạc thầm nghĩ, nói:
- Tốt lắm, ta đi trước đây.
- Ừm, đúng rồi, cám ơn ngươi về viên dược hoàn kia, nó thật sự quá thần kỳ, ngươi có còn không? Ta muốn ăn thêm vài viên nữa! - Ngay lúc Hàn Thạc chuẩn bị rời đi, đôi mắt Phạm Ny sáng ngời, hưng phấn nói.
- Ách… Loại đan dược vô cùng quý giá này, ta cũng chỉ có một viên, chỉ cần một viên là đủ rồi, ăn nhiều cũng không bổ ích gì! - Hàn Thạc đổ mồ hôi, sợ Phạm Ny không nghe mình khuyên, liền vội vội vàng vàng rời đi.
- Phạm Ny sư phụ, nàng thật sự càng ngày càng xinh đẹp! - Bên trong thí luyện trường Vong Linh hệ, cao cấp ma pháp sư Cát Ân nhìn Phạm Ny thực tâm khen ngợi.
- Ai nha, Phạm Ny sư phụ, điều này làm như thế nào vậy, người có thể cho chúng ta biết làm sao được như vậy không? - Lỵ Toa hâm mộ nhìn Phạm Ny dịu dàng nói.
- Phạm Ny sư phụ, người rốt cục dùng dược thảo gì vậy, hãy nói cho chúng ta biết đi mà!
- Đúng vậy, đúng vậy, van cầu người mà!
Một số nữ sinh Vong Linh hệ ở xung quanh, toàn bộ đều vây lấy Phạm Ny ríu rít không ngừng, đối với nữ nhân mà nói, phỏng chừng làm cho các nàng lưu tâm nhất chính là vẻ xinh đẹp của bản thân, giống như sự ưa chuộng cướp bóc của sâm lâm cự ma vậy, yêu vẻ đẹp vốn là thiên tính của nữ nhân, không có ai ngoại lệ.
- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, cái này thật sự không có bí phương nào cả, chỉ là do tâm tình ta tự nhiên thư thái mà thay đổi thôi, các ngươi không nên ngạc nhiên như vậy. - Phạm Ny bất đắc dĩ giải thích, mặc dù nàng biết đám nữ đệ tử của mình hẳn là sẽ không tin nhưng nàng cũng chỉ biết trả lời như vậy.
Phục dụng một viên Niết đan, Phạm Ny như thoát thai hoán cốt, tinh khí thần đều có biến đổi lớn, khi minh tưởng thì tinh thần lực tăng trưởng gấp đôi so với thường ngày, đầu óc cũng đột nhiên như thư thái hơn, những tri thức ma pháp trước kia khó hiểu, bây giờ cũng trở nên dễ dàng thông suốt.
Làn da của Phạm Ny bây giờ trắng mịn màng như trẻ mới sinh, khuôn mặt trắng hồng lóng lánh giống như là búp bê bằng sứ được điêu khắc mài dũa tinh tế vậy, khiến cho người ta cảm thấy sự mỹ lệ này không chân thật. Loại biến hóa thần kỳ này đã phát sinh mười ngày nay, trong mắt toàn bộ nữ sinh chung quanh, nếu nói là do tự nhiên mà biến hóa ra thì đến ngay cả chính Phạm Ny cũng không tin tưởng. Bởi vì việc này mà rất nhiều nữ sư phụ đều thỉnh giáo Phạm Ny, đến ngay cả viện trưởng Ngải Mã cũng hỏi nàng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ có chính Phạm Ny mới hiểu rõ, điều này đều do viên Niết đan của Hàn Thạc, khi đó nàng đã phải xin nghỉ phép ba ngày. Nuốt thứ đó vào khiến cho bụng nàng đau âm ỉ liền ba ngày, khi đó nàng còn tức giận trò đùa quái đản của hắn. Nhưng ba ngày sau, Phạm Ny khi soi gương thì liền sợ ngây người ra, sau đó soi gương lại lần nữa đến mấy chục giây, mới mừng rỡ như điên, miệng kinh hô không thôi:
- Bố Lai Ân à Bố Lai Ân, oan gia đáng yêu nhà ngươi!
- Phạm Ny sư phụ, Phạm Ny sư phụ! - Cát Ân bên cạnh hô to vài tiếng
Phạm Ny kinh ngạc nhìn Cát Ân nói:
- Cát Ân sư phụ, có việc gì sao?
- Hết giờ học rồi, ta nhận thấy Phạm Ny sư phụ gần đây thường vui vẻ đến thất thần! - Cát Ân trong khoảng thời gian gần đây nói chuyện cùng Phạm Ny, phát hiện nàng thường ngẩn ra một cách quái lạ, những lúc đó hắn đều quan sát thấy thần tình Phạm Ny hoảng hốt, trong đôi mắt chan chứa quang mang nhớ nhung.
- Ôi, hết giờ rồi à. A, a, cám ơn ngươi nhắc nhở. - Phạm Ny thấy không phải trả lời, rồi cao giọng căn dặn chúng đệ tử, sau đó một mình đi đến phòng thí nghiệm.
- Tên gia hỏa đáng ghét kia nói ba ngày sau tới gặp ta, vậy mà đã hai mươi ngày rồi còn chưa xuất hiện, hại ta thường xuyên thần tình hoảng hốt, thật sự làm tức chết ta mà! Phạm Ny vừa nghiến răng tức giận, vừa cúi đầu đi tới phòng thí nghiệm.
“Thịch!” Không chuyên tâm đi đường, Phạm Ny đột nhiên đụng phải một người.
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi! - Phạm Ny chưa kịp ngẩng đầu lên đã vội vàng xin lỗi không thôi, nhưng khi nàng ngước lên, trong giây lát khẽ giật mình, sau đó đột nhiên giận dữ, huy quyền vừa đánh vừa mắng:
- Cái đồ đáng chết nhà ngươi, bây giờ mới biết trở về hả, đã hai mươi ngày rồi, ngươi chẳng lẽ không biết người khác sẽ lo lắng hay sao? Ngươi chết ở đâu mới trở lại đây…
Vừa la hét chửi mắng, vừa đập mạnh vào ngực Hàn Thạc đang treo vẻ tà tiếu, Phạm Ny tựa hồ muốn phát tiết hết tâm tình, không ngừng kể rõ sự quá đáng của hắn, sau cùng thanh âm dần dần có phần bất thường, rồi đột nhiên nỉ non.
Vốn muốn trêu đùa Phạm Ny một chút, Hàn Thạc vừa nghe giọng nói nàng bất thường, lại nghe chung quanh có tiếng bước chân lại gần, liền ôm lấy nàng, nhảy lên cây đại thụ phía sau, miệng rộng vội vàng kề rồi hôn lên đôi môi thơm của Phạm Ny.
- Đừng….
Phạm Ny mắng không dứt, sau lại biến thành một thanh âm rên rỉ kéo dài, hai tay vẫn đấm thùm thụp lên ngực Hàn Thạc nhưng đôi môi thơm lại nhiệt liệt đáp ứng.
Đây là một con đường tách biệt thông tới phòng thí nghiệm của Phạm Ny, những cây cổ thụ xung quanh xếp thành từng hàng. Hàn Thạc nghe được tiếng bước chân đang tới gần, biết được có người sắp tiến đến, e sợ có người phát hiện mới vội vã ôm Phạm Ny bay lên cây đại thụ phía sau. Khi Phạm Ny đáp lại mãnh liệt, Hàn Thạc phát hiện mình như đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp, cảm giác kiều diễm tuyệt vời này thoáng chốc từ hai môi tiếp xúc, chạy tới tận sâu trong tâm linh hắn, điều này làm cho tâm lý cảnh giác của Hàn Thạc giảm hẳn đi, buông lỏng người hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Một lát sau, Phạm Ny mới ngừng việc đấm lên ngực hắn, ngọc thủ như rắn cuốn lấy cổ Hàn Thạc, kiễng mũi chân lên nhiệt tình hôn hắn, hoàn toàn quên đi hết thảy chung quanh, quên đi đang ở bên ngoài.
Không biết trải qua bao lâu, Phạm Ny gần như thở gấp liền giãy dụa, đẩy Hàn Thạc ra, đôi mắt câu hồn liếc hắn, hờn dỗi:
- Cái tên đáng chết ngàn lần vạn lần nhà ngươi vì sao tới bây giờ cũng không thủ ước?
“Ơ…” Vừa nói xong, Phạm Ny che miệng thở nhẹ, gò má trong nháy mắt hồng lên, nhìn phía sau Hàn Thạc kinh hô.
Quay đầu nhìn lại, bên kia Lỵ Toa đang cầm một quyển ma pháp thư, sóng vai đứng cùng Cát Ân, cả hai đều mang ánh mắt thương tâm gần chết, cứ ngây ngốc nhìn sang bên này.
- Cát Ân sư phụ, nhìn lén người khác thân mật, là hành vi trái đạo đức đó! - Hàn Thạc hoàn toàn trấn định, không buông tay đang ôm Phạm Ny, chậm rãi xoay người nhìn Cát Ân không hài lòng nói.
- Ta, ta không phải cố ý, chỉ là Lỵ Toa có một vài tri thức ma pháp không rõ ràng, có điểm ta cũng không thể giải thích được, lúc này mới cùng tới tìm Phạm Ny sư phụ giải thích nghi hoặc, thật sự vô ý mới thấy! - Sắc mặt Cát Ân cực kỳ khó coi, nhưng thấy vẻ không hài lòng của Hàn Thạc, nên lắp bắp giải thích.
Bởi vì công hiệu của Niết đan, nên đối với một số tri thức ma pháp nan giải, Phạm Ny đã vượt xa so với Cát Ân. Do gia đình trải qua sự biến đổi lớn, Lỵ Toa đột nhiên trở nên chăm chỉ học tập, luôn luôn nắm chắc hết thảy mọi cơ hội học tập ma pháp tri thức, hai người có một tri thức ma pháp định thỉnh giáo Phạm Ny, nghe thấy thanh âm thở dốc liền tới nhìn, không nghĩ tới lại thấy được tình cảnh không nên nhìn này.
- Không nghĩ rằng, thật không nghĩ rằng ngươi lại cùng… Phạm Ny sư phụ thân mật thế, Phạm Ny sư phụ, Bố Lai Ân, ta hận các người! - Lỵ Toa giận dữ nói một câu rồi bật khóc quay đầu chạy.
- Phạm Ny sư phụ, ta chúc phúc các ngươi! -Cát Ân dẫu sao tuổi tác cũng lớn, cho nên mới kìm được nỗi thống khổ, thấp giọng nói một câu, rồi cũng quay đầu bỏ đi, bóng lưng có vẻ khá thê lương.
- Bố Lai Ân, ngươi đi khuyên nhủ Lỵ Toa đi, ta biết nàng ấy có ý đối với ngươi, ta sợ nàng ấy không chịu được đả kích này! - Phạm Ny thấy cục diện phát sinh như thế này, than nhẹ một tiếng, nói với Hàn Thạc.
Lắc lắc đầu, Hàn Thạc trầm giọng nói:
- Quên đi, lúc này là lúc không thích hợp chúng ta đi tìm nàng, để cho nàng ấy chút thời gian, Lỵ Toa so với nàng tưởng tượng còn kiên cường hơn nhiều.
- Đi thôi, ta đưa ngươi đi lấy giấy chứng nhận, chứng minh ngươi tại Ba Bỉ Luân ma vũ học viện đã đạt được cao cấp ma pháp sư, cũng thuận lợi tốt nghiệp! - Phạm Ny suy nghĩ một chút, không nói thêm gì nữa, mặc cho Hàn Thạc ôm mình vào phòng thí nghiệm, cầm một quyển ma pháp ấn ký đưa cho hắn.
- Hai ngày tới, nàng nên chú ý tới Lỵ Toa một chút, ta nghĩ nàng ấy chắc sẽ nghĩ thông suốt. - Trải qua chuyện như vậy, Hàn Thạc tạm thời cũng không còn tâm tình để thân mật với Phạm Ny, cầm lấy quyển tập nói.
- Bố Lai Ân, ngươi lại muốn đi? - Phạm Ny sửng sốt, sau đó đột nhiên ôm chặt lấy Hàn Thạc, ngẩng đầu nhìn Hàn Thạc rất không vui lòng nói.
- Ta đã chính thức tốt nghiệp Ba Bỉ Luân ma vũ học viện, bây giờ lại xảy ra việc như vậy, vì không muốn Lỵ Toa càng khó xử, ta nghĩ tạm thời không thể xuất hiện trong học viện! - Hàn Thạc cũng muốn ở cùng với Phạm Ny thêm một chút, thế nhưng suy nghĩ một hồi chỉ có thể bất đắc dĩ buông bỏ.
- Như thế, nếu ta muốn tìm ngươi, thì phải đến địa phương nào tìm, ta không muốn ngươi một lần là mất tích mấy tháng đâu, cũng không có một chút tin tức nào của ngươi! - Phạm Ny nhíu mày, ôm chặt Hàn Thạc không cho hắn di chuyển được, tựa hồ rất muốn hắn đưa ra một câu trả lời thuyết phục.
Suy nghĩ một chút, Hàn Thạc đau đầu nói:
- Xem chừng, đích xác ta phải tìm một phủ đệ trong đế quốc thôi, ừm, như vậy đi, nhiều nhất bảy ngày, ta sẽ nói cho nàng địa chỉ của ta, cam đoan lần này ta sẽ không bỗng dưng biến mất đi lâu!
- Được rồi. À, đúng rồi, cha ta sắp tới có thể sẽ đến Áo Sâm thành, đến lúc đó ta muốn ngươi gặp người! - Phạm Ny gật gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng, vùi đầu nhẹ giọng nói.
Hàn Thạc đực mặt ra, thầm nghĩ mình cùng Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ còn có quan hệ, vạn nhất bị Phạm Ny hoặc là cha nàng phát hiện được, không chừng sẽ phát sinh đại sự gì đó, chỉ có điều hắn cũng không thể cự tuyệt, bất chấp khó khăn nói:
- Được, đến lúc đó ta sẽ đi gặp bá phụ!
- Quên đi, xe đến trước núi tất có đường, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hàn Thạc thầm nghĩ, nói:
- Tốt lắm, ta đi trước đây.
- Ừm, đúng rồi, cám ơn ngươi về viên dược hoàn kia, nó thật sự quá thần kỳ, ngươi có còn không? Ta muốn ăn thêm vài viên nữa! - Ngay lúc Hàn Thạc chuẩn bị rời đi, đôi mắt Phạm Ny sáng ngời, hưng phấn nói.
- Ách… Loại đan dược vô cùng quý giá này, ta cũng chỉ có một viên, chỉ cần một viên là đủ rồi, ăn nhiều cũng không bổ ích gì! - Hàn Thạc đổ mồ hôi, sợ Phạm Ny không nghe mình khuyên, liền vội vội vàng vàng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.