Chương 381: Dẫn dụ nhập ma
Nghịch Thương Thiên
05/04/2013
Thành Áo Sâm, tại phủ đệ của Hàn Thạc.
Hàn Thạc vừa trở về phủ bá tước thì quản gia Tạp Lạp Tư đã trực tiếp đến bẩm báo tam vương tử Lao Luân Tư vẫn đang chờ đợi hắn.
Bệ hạ Ô Đặc Lôi Đức của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc vốn có ba vị vương tử. Đại vương tử Tra Lí Tư, nhị vương tử Tây Lí Nhĩ, tiểu vương tử Bối Phất Lợi. Trong ba vương tử thì đại vương tử Tra Lí Tư dũng mãnh thiện chiến, nhị vương tử Tây Lí Nhĩ nho nhã quý tộc mẫu mực, tiểu vương tử chỉ mười lăm tuổi, vẫn còn là một cậu bé choai choai.
Sau khi thân phận Lao Luân Tư được công khai, gã ta trở thành tam vương tử. Nhưng tam vương tử này cũng chỉ là xưng hô ngoài mặt đối với gã thôi. Ngấm ngầm chửi rủa gã bên trong thế nào thì chỉ có trong lòng người đó rõ mà thôi.
Hàn Thạc vừa trở về phủ bá tước, nghe quản gia Tạp Lạp Tư báo Lao Luân Tư đang đợi hắn thì không khỏi kinh ngạc về tin tức nhạy bén của gã. Sau khi từ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ về đến thành Áo Sâm, Hàn Thạc chỉ đi một chuyến tới ma võ học viên Ba Bỉ Luân cùng với tổng bộ Ám Mạc, căn bản chưa hề lộ mặt với bất kỳ ai. Tin tức của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thì hẳn không thể nào tới nhanh như vậy. Lao Luân Tư đến nhanh như vậy, hiển nhiên có đường tin tức nhạy bén khác.
So với nét sáng láng khi trước, sắc mặt Lao Luân Tư đã thêm vài phần u ám. Không biết có phải là vì gần đây có những ngày không được như ý muốn hay không. Khí chất Lao Luân Tư biến thành lạnh lẽo trầm mặc như vậy, nhưng khi Hàn Thạc vừa tiến vào thì vẫn cười lớn đi tới ôm chằm lấy hắn.
Sau khi bàn luận với Khảm Địch Đạt một phen, Hàn Thạc đối với mưu mô sâu rộng của Lao Luân Tư đã nhận thức thêm được một phần. Nhìn thấy Lao Luân Tư vẫn dùng thần sắc vui vẻ như thế tới ôm chằm lấy Hàn Thạc, nên cũng ôm mạnh lấy Lao Luân Tư, cười ha hả hỏi han ân cần tới Lao Luân Tư.
Hàn huyên một hồi, Hàn Thạc vẫy tay kêu người hầu mang điểm tâm tới thối lui. Sau đó hắn rồi nhẹ nhàng nhấp môi ly trà thơm đến từ của đế quốc Áo Đăng ở phương nam rồi mới nhìn Lao Luân Tư khẽ bâng quơ:
- Cách biệt không lâu, không ngờ tình thế đã đến mức này.
- Bố Lai Ân, ngươi cuối cùng cũng có tin tức rồi. Đoạn thời gian này cuộc sống của ta ở đế đô thật khó khăn quá. Tra Lí Tư một mực lăng mạ ta. Trước mắt ngoài dưỡng phụ và cả thúc thúc Bảo Lý Tư của ta ra, còn thì không có bất kỳ quý tộc nào giúp đỡ ta. Ài, bởi vì thân phận ta thật xấu hổ. Ta biết đám quý tộc đó coi thường ta, nhưng tình thế kiểu này ta không thể không né tránh được, nếu không đám người Tra Lý Tư bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho ta. - Lao Luân Tư không vòng vo gì nhiều, kể hết cảnh khốn cùng hiện tại của gã cho Hàn Thạc nghe.
Trong ba vị vương tử kia, đại vương tử Tra Lý Tư có đại công tước Á Hi Bá Ân chống lưng, cộng thêm mẫu thân của hắn lại là hoàng hậu. Y trở thành người có hy vọng nhất để kế thừa hoàng vị. Nhị vương tử Tây Lý Nhĩ ngày thường giao tình với các nhà đại quý tộc tại đế đô không tệ, tính tình xem ra hiền hoà, hiểu biết, thu được nhân tâm nên bên cạnh cũng có một đám quý tộc giúp đỡ hắn ta.
Tiểu vương tử Bối Phất Lợi mặc dù vẫn còn là một cậu bé ngây thơ, nhưng mẫu thân của nó chính là nữ nhân hiện tại được quốc vương bệ hại ưu ái nhất. Được vị nữ nhân này một mực ở bên tai quốc vương bệ hạ nói ngọt nên Ô Đắc Lôi Đức tựa hồ rất thương yêu Bối Phất Lợi. Ngoài ra ngoại công của Bối Phất Lợi còn là hầu tước của thành Bỉ Mỗ Sâm ở bắc phương. Lực lượng gia tộc ngoại công của hắn cũng không thể xem thường.
Kỳ thật tam vương tử Lao Luân Tư chen chân vào đó nếu không phải thân phận quá xấu hổ, có được phụ thân cùng thúc thúc của hắn chống lưng, lại thêm sư phụ hắn là kiếm thánh Tạp La Lạp, kỳ thật lại còn có chút lợi thế. Đáng tiếc vì thân phận là con tư sinh của gã, mấy thứ này thật không thể mang đến bảo đảm gì.
Từ miệng Khảm Địch Đạt, Hàn Thạc biết lời nói của chiêm tinh sư Cát Thụy Tư có tầm ảnh hưởng quan trọng. Lão sư Tạp La Lạp của Lao Luân Tư sở dĩ vẫn còn chưa tỏ thái độ, dường như cũng là đang chờ chiêm tinh sư Cát Thụy Tư. Về phương diện này dường như Lao Luân Tư vẫn còn chưa biết, nên lúc này Hàn Thạc đành phải nghe Lao Luân Tư than thở tường thuật lại một phen.
Qua một hồi Hàn Thạc mới mở miệng:
- Ta vừa từ Ám Mạc trở về, nghe được một tin tức vô cùng trọng yếu. Nguyên lão chiêm tinh sư Cát Thụy Tư trong Ám Mạc, một lời nói của bà ta có thể đủ để mang cho chúng ta lợi ích thật lớn. Sư phụ của ngươi sở dĩ vẫn còn chần chừ chưa tỏ thái độ có lẽ là vẫn còn đang suy ngẫm về đại cuộc của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc...
Sau khi Hàn Thạc đem những điều tai nghe mắt thấy tường thuật lại cho Lao Luân Tư thì gã nhíu mày trầm tư một hồi, sau đó nhìn chăm chú Hàn Thạc:
- Đa tạ Bố Lai Ân ngươi. Tin tức này quan trọng vô cùng. Cát Thụy Tư là người bói quẻ riêng của phụ thân ta. Ta có nghe qua một số truyền ngôn liên quan đến bà ta. Nhưng chiêm tinh thuật lại quá ư mờ ảo mơ hồ. Vô luận thế nào đi nữa thì ta cũng nên chuẩn bị sớm một chút.
Hàn Thạc gật đầu, lại hiểu rõ thêm một chút về những kẻ theo đuổi giấc mộng quyền thế. Cái món chiêm tinh thuật thần bí kia thật không đủ để làm món mà bọn họ đặt lên bàn cân. Cứ dựa vào chuyện lần này mà nói, nếu lão chiêm tinh sư Cát Thụy Ti lên tiếng Lao Luân Tư có thể mang lại phồn vinh cho đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, thì ba vị vương tử kia cũng khẳng định sẽ không thúc thủ chịu trói, cam chịu đem vương vị trao cho gã.
Chiêm tinh thuật thần bí chỉ là một phần mà thôi. Đối với đám tranh đấu mạnh yếu kia mà nói, tuyệt không phải là các nhân vật cam chịu cúi đầu trước vận mạng. Lao Luân Tư chính là thứ nhân vật này. Hàn Thạc nghe gã nói như vậy, trong lòng không khỏi ngấm ngầm gật đầu. Hắn nghĩ ngay tới mưu mô sâu xa của Lao Luân Tư thì biết gã tuyệt không phải là người dễ đối phó.
Nhưng tuyển chọn của Hàn Thạc là Lao Luân Tư. Gã càng khó đối phó thì hắn càng yên tâm hơn, liền mỉm cười gật đầu:
- Yên tâm đi! Vô luận là kết cuộc chiêm tinh thuật thế nào đi nữa, ta và thành Bố Lôi Đặc Nhĩ của ta đều sẽ ở bên người của ngươi. Mặc kệ bói toán tiên tri gì của bà ta, chúng ta cũng phải liều một phen. À à,, đương nhiên, nếu như tình thế đối với chúng ta có lợi, vậy thì tự nhiên sẽ càng tốt hơn một chút.
- Đa tạ Bố Lai Ân ngươi. Nếu như ta có thể kế thừa hoàng vị, Ám Mạc sau này sẽ có ngươi cầm đầu. - Lao Luân Tư trịnh trọng hứa hẹn với Hàn Thạc.
- Ta không cần lời bảo đảm về sau của ngươi. Chỉ bằng vào sự trợ giúp khi trước của ngươi với ta và giao tình giữa hai chúng ta thì vẫn sẽ dốc hết sức giúp đỡ ngươi. - Hàn Thạc cười lớn, giải thích với Lao Luân Tư. Không có chuyện gì là tuyệt đối cả, nhất là những chuyện về sau vĩnh viễn là những thứ khó nói nhất. . Bảo đảm về tương lai cũng giống như chiêm tinh thuật vậy, đều là thứ mông lung mơ hồ.
- Ài, xem ra ta nên bắt tay bên cạnh Cát Thụy Tư. Mặc dù ta biết chuyện này khó thể là uổng công phí sức, nhưng ta vẫn cần phải thử xem sao. - Lao Luân Tư hiểu rõ đối với nhân vật như Cát Thụy Tư hay Tạp La Lạp, đều chỉ xem xét tới tương lai của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc mà không phải coi ai đạt được quyền thế.
Sau khi Lao Luân Tư có được lời bảo chứng của Hàn Thạc, trong lòng coi như đã buông được một tảng đá lớn. Gã liền đàm luận với Hàn Thạc kỹ lưỡng về một số vấn đề chi tiết rồi mới rời khỏi.
Lao Luân Tư rời khỏi được một lúc thì Hàn Thạc không khỏi nhíu mày, đi khỏi đại sảnh nhìn lên phía nóc nhà đối diện rồi như tự lẩm bẩm:
- Hắn đã rời khỏi rồi, vì sao ngươi vẫn còn ở lại đây
Vừa nói xong thì một bóng người từ trên nóc nhà phóng xuống. Kẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt Hàn Thạc chính là Bác Lan Tư lần trước gặp mặt tại Mân Côi viên. Một mùi huyết tinh nồng nặc chen lẫn sát khí dần dần lan tới, tràn ngập khắp chung quanh Hàn Thạc.
Lão sát thủ Bác Lan Tư trên mặt đầy sẹo trông thật dữ tợn đáng sợ, từ khi Lao Luân Tư vào phủ đệ Hàn Thạc đến giờ vẫn một mực ẩn núp tại đó. Khi Hàn Thạc đến thì đầu tiên đã cảm ứng được mùi huyết tinh nồng nặc trên người Bác Lan Tư. Hàn Thạc hiểu rõ mục đích của Bác Lan Tư chính là bảo hộ Lao Luân Tư, cho nên mới không để ý đến sự tồn tại của lão.
Nhưng sau khi Lao Luân Tư cùng Hàn Thạc nói chuyện xong, Bác Lan Tư chiếu theo đạo lý hẳn là nên rời khỏi. Hàn Thạc lại phát hiện lão vẫn không cùng bỏ đi với Lao Luân Tư, cho nên mới kỳ quái đi ra lẩm bẩm như tự nói để chất vấn Bác Lan Tư.
- Ngươi làm sao có thể phát hiện được vị trí chính xác của ta? - Cặp mắt Bác Lan Tư ngưng tụ trên người Hàn Thạc, sát khí toàn thân tràn ngập, có chút nghi hoặc mở lời chất vấn.
Hàn Thạc biết vì trên hai tay của hắn đầy huyết tinh, lại thêm tận sức tu tập lực lượng về phương diện này, nên mới tạo thành sát khí tự nhiên mà tràn ngập như vậy, chứ không phải là vì sát niệm trong lòng của bản thân, nên chỉ mỉm cười:
- Sát khí trên người của ngươi quá nặng, ngươi lại không cách hoàn toàn ẩn dấu khí tức trên người, tự nhiên là có thể bị cường giả cảm ứng được. À à, ta nghĩ ngươi từ khi bắt đầu tu luyện sát khí, hẳn đã không còn làm sát thủ rồi phải không?
Sát khí trên người của sát thủ đỉnh cao đều có thể được ẩn dấu hoàn toàn. Chỉ như thế mới có thể trước khi mục tiêu kịp phản ứng, một kích đâm tới giết chết mục tiêu. Trước kia Bác Lan Tư đã từng là sát thủ đỉnh cao, nhưng về sau rõ ràng chỉ chuyên nghiên cứu cách vận dụng sát khí. Cho nên sát khí mới dần dần tràn ngập nồng nặc, không cách nào khống chế được. Huyết tinh trên người cũng càng lúc càng nặng. Đối với một cao thủ mà nói thì đây chính là sơ hở.
Bác Lan Tư nghe vậy không khỏi sửng sốt, sau đó mới mở miệng:
- Không sai, sau khi ta phát hiện khí tức trên người không cách nào ẩn dấu được, liền không làm sát thủ nữa. Nhưng mà sát khí của ta trên chiến đấu thực tế lại có thể hủy đi ý chí của địch nhân. Đối chiến ngang tay đồng đao đồng thương về thực lực thì ta có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối. Cho dù cả hai người cũng vị tất là đối thủ của ta.
Xem ra lão ta thật là một mầm mống tốt. Theo tình trạng tu luyện ma công trên thân thể của lão mà nói thật là một công đôi việc. Nếu Hàn Thạc tận tâm chỉ đạo, lão chuyên tâm tu luyện một thứ công pháp thí thần ma đạo, nhất định có thể trở thành một nhân vật không tệ, thực lực có thể có đột phá thật mạnh.
- Thực ra sát khí trên người của ngươi ta có phương pháp để ẩn giấu, cũng có phương pháp càng tốt hơn để khống chế và vận dụng. Ha ha, đường hướng mà ngươi tự tìm tòi, cùng với võ kỹ ta lu luyện cũng có chỗ tương thông. Nếu ngươi án chiếu theo phương pháp tu luyện của ta, nhất định có thể trong một khoảng thời gian ngắn nâng cao thực lực lên một mức thật lớn. Ngoài ra còn có thể phát triển tiềm lực vô hạn được nữa kia. - Hàn Thạc đột nhiên nghĩ tới Ô Đặc Lôi Đức đã từng có ý muốn hắn đem võ kỹ của mình lưu truyền ra. Lão Bác Lan Tư này thật là một nhân tuyển thích hợp. Nhưng điều duy nhất khiến Hàn Thạc có chút băn khoăn chính là Bác Lan Tư có quan hệ với Kiếm thánh Tạp La Lạp.
Chỉ cần Bác Lan Tư tu luyện Thí thần ma đạo do Hàn Thạc truyền thụ, hắn nắm chắc mười phần có thể khống chế được lão để trở thành tay sai trung thành của mình. Vì vậy nên hắn mới buông ra một câu thăm dò vừa rồi.
Hàn Thạc vừa trở về phủ bá tước thì quản gia Tạp Lạp Tư đã trực tiếp đến bẩm báo tam vương tử Lao Luân Tư vẫn đang chờ đợi hắn.
Bệ hạ Ô Đặc Lôi Đức của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc vốn có ba vị vương tử. Đại vương tử Tra Lí Tư, nhị vương tử Tây Lí Nhĩ, tiểu vương tử Bối Phất Lợi. Trong ba vương tử thì đại vương tử Tra Lí Tư dũng mãnh thiện chiến, nhị vương tử Tây Lí Nhĩ nho nhã quý tộc mẫu mực, tiểu vương tử chỉ mười lăm tuổi, vẫn còn là một cậu bé choai choai.
Sau khi thân phận Lao Luân Tư được công khai, gã ta trở thành tam vương tử. Nhưng tam vương tử này cũng chỉ là xưng hô ngoài mặt đối với gã thôi. Ngấm ngầm chửi rủa gã bên trong thế nào thì chỉ có trong lòng người đó rõ mà thôi.
Hàn Thạc vừa trở về phủ bá tước, nghe quản gia Tạp Lạp Tư báo Lao Luân Tư đang đợi hắn thì không khỏi kinh ngạc về tin tức nhạy bén của gã. Sau khi từ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ về đến thành Áo Sâm, Hàn Thạc chỉ đi một chuyến tới ma võ học viên Ba Bỉ Luân cùng với tổng bộ Ám Mạc, căn bản chưa hề lộ mặt với bất kỳ ai. Tin tức của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thì hẳn không thể nào tới nhanh như vậy. Lao Luân Tư đến nhanh như vậy, hiển nhiên có đường tin tức nhạy bén khác.
So với nét sáng láng khi trước, sắc mặt Lao Luân Tư đã thêm vài phần u ám. Không biết có phải là vì gần đây có những ngày không được như ý muốn hay không. Khí chất Lao Luân Tư biến thành lạnh lẽo trầm mặc như vậy, nhưng khi Hàn Thạc vừa tiến vào thì vẫn cười lớn đi tới ôm chằm lấy hắn.
Sau khi bàn luận với Khảm Địch Đạt một phen, Hàn Thạc đối với mưu mô sâu rộng của Lao Luân Tư đã nhận thức thêm được một phần. Nhìn thấy Lao Luân Tư vẫn dùng thần sắc vui vẻ như thế tới ôm chằm lấy Hàn Thạc, nên cũng ôm mạnh lấy Lao Luân Tư, cười ha hả hỏi han ân cần tới Lao Luân Tư.
Hàn huyên một hồi, Hàn Thạc vẫy tay kêu người hầu mang điểm tâm tới thối lui. Sau đó hắn rồi nhẹ nhàng nhấp môi ly trà thơm đến từ của đế quốc Áo Đăng ở phương nam rồi mới nhìn Lao Luân Tư khẽ bâng quơ:
- Cách biệt không lâu, không ngờ tình thế đã đến mức này.
- Bố Lai Ân, ngươi cuối cùng cũng có tin tức rồi. Đoạn thời gian này cuộc sống của ta ở đế đô thật khó khăn quá. Tra Lí Tư một mực lăng mạ ta. Trước mắt ngoài dưỡng phụ và cả thúc thúc Bảo Lý Tư của ta ra, còn thì không có bất kỳ quý tộc nào giúp đỡ ta. Ài, bởi vì thân phận ta thật xấu hổ. Ta biết đám quý tộc đó coi thường ta, nhưng tình thế kiểu này ta không thể không né tránh được, nếu không đám người Tra Lý Tư bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho ta. - Lao Luân Tư không vòng vo gì nhiều, kể hết cảnh khốn cùng hiện tại của gã cho Hàn Thạc nghe.
Trong ba vị vương tử kia, đại vương tử Tra Lý Tư có đại công tước Á Hi Bá Ân chống lưng, cộng thêm mẫu thân của hắn lại là hoàng hậu. Y trở thành người có hy vọng nhất để kế thừa hoàng vị. Nhị vương tử Tây Lý Nhĩ ngày thường giao tình với các nhà đại quý tộc tại đế đô không tệ, tính tình xem ra hiền hoà, hiểu biết, thu được nhân tâm nên bên cạnh cũng có một đám quý tộc giúp đỡ hắn ta.
Tiểu vương tử Bối Phất Lợi mặc dù vẫn còn là một cậu bé ngây thơ, nhưng mẫu thân của nó chính là nữ nhân hiện tại được quốc vương bệ hại ưu ái nhất. Được vị nữ nhân này một mực ở bên tai quốc vương bệ hạ nói ngọt nên Ô Đắc Lôi Đức tựa hồ rất thương yêu Bối Phất Lợi. Ngoài ra ngoại công của Bối Phất Lợi còn là hầu tước của thành Bỉ Mỗ Sâm ở bắc phương. Lực lượng gia tộc ngoại công của hắn cũng không thể xem thường.
Kỳ thật tam vương tử Lao Luân Tư chen chân vào đó nếu không phải thân phận quá xấu hổ, có được phụ thân cùng thúc thúc của hắn chống lưng, lại thêm sư phụ hắn là kiếm thánh Tạp La Lạp, kỳ thật lại còn có chút lợi thế. Đáng tiếc vì thân phận là con tư sinh của gã, mấy thứ này thật không thể mang đến bảo đảm gì.
Từ miệng Khảm Địch Đạt, Hàn Thạc biết lời nói của chiêm tinh sư Cát Thụy Tư có tầm ảnh hưởng quan trọng. Lão sư Tạp La Lạp của Lao Luân Tư sở dĩ vẫn còn chưa tỏ thái độ, dường như cũng là đang chờ chiêm tinh sư Cát Thụy Tư. Về phương diện này dường như Lao Luân Tư vẫn còn chưa biết, nên lúc này Hàn Thạc đành phải nghe Lao Luân Tư than thở tường thuật lại một phen.
Qua một hồi Hàn Thạc mới mở miệng:
- Ta vừa từ Ám Mạc trở về, nghe được một tin tức vô cùng trọng yếu. Nguyên lão chiêm tinh sư Cát Thụy Tư trong Ám Mạc, một lời nói của bà ta có thể đủ để mang cho chúng ta lợi ích thật lớn. Sư phụ của ngươi sở dĩ vẫn còn chần chừ chưa tỏ thái độ có lẽ là vẫn còn đang suy ngẫm về đại cuộc của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc...
Sau khi Hàn Thạc đem những điều tai nghe mắt thấy tường thuật lại cho Lao Luân Tư thì gã nhíu mày trầm tư một hồi, sau đó nhìn chăm chú Hàn Thạc:
- Đa tạ Bố Lai Ân ngươi. Tin tức này quan trọng vô cùng. Cát Thụy Tư là người bói quẻ riêng của phụ thân ta. Ta có nghe qua một số truyền ngôn liên quan đến bà ta. Nhưng chiêm tinh thuật lại quá ư mờ ảo mơ hồ. Vô luận thế nào đi nữa thì ta cũng nên chuẩn bị sớm một chút.
Hàn Thạc gật đầu, lại hiểu rõ thêm một chút về những kẻ theo đuổi giấc mộng quyền thế. Cái món chiêm tinh thuật thần bí kia thật không đủ để làm món mà bọn họ đặt lên bàn cân. Cứ dựa vào chuyện lần này mà nói, nếu lão chiêm tinh sư Cát Thụy Ti lên tiếng Lao Luân Tư có thể mang lại phồn vinh cho đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, thì ba vị vương tử kia cũng khẳng định sẽ không thúc thủ chịu trói, cam chịu đem vương vị trao cho gã.
Chiêm tinh thuật thần bí chỉ là một phần mà thôi. Đối với đám tranh đấu mạnh yếu kia mà nói, tuyệt không phải là các nhân vật cam chịu cúi đầu trước vận mạng. Lao Luân Tư chính là thứ nhân vật này. Hàn Thạc nghe gã nói như vậy, trong lòng không khỏi ngấm ngầm gật đầu. Hắn nghĩ ngay tới mưu mô sâu xa của Lao Luân Tư thì biết gã tuyệt không phải là người dễ đối phó.
Nhưng tuyển chọn của Hàn Thạc là Lao Luân Tư. Gã càng khó đối phó thì hắn càng yên tâm hơn, liền mỉm cười gật đầu:
- Yên tâm đi! Vô luận là kết cuộc chiêm tinh thuật thế nào đi nữa, ta và thành Bố Lôi Đặc Nhĩ của ta đều sẽ ở bên người của ngươi. Mặc kệ bói toán tiên tri gì của bà ta, chúng ta cũng phải liều một phen. À à,, đương nhiên, nếu như tình thế đối với chúng ta có lợi, vậy thì tự nhiên sẽ càng tốt hơn một chút.
- Đa tạ Bố Lai Ân ngươi. Nếu như ta có thể kế thừa hoàng vị, Ám Mạc sau này sẽ có ngươi cầm đầu. - Lao Luân Tư trịnh trọng hứa hẹn với Hàn Thạc.
- Ta không cần lời bảo đảm về sau của ngươi. Chỉ bằng vào sự trợ giúp khi trước của ngươi với ta và giao tình giữa hai chúng ta thì vẫn sẽ dốc hết sức giúp đỡ ngươi. - Hàn Thạc cười lớn, giải thích với Lao Luân Tư. Không có chuyện gì là tuyệt đối cả, nhất là những chuyện về sau vĩnh viễn là những thứ khó nói nhất. . Bảo đảm về tương lai cũng giống như chiêm tinh thuật vậy, đều là thứ mông lung mơ hồ.
- Ài, xem ra ta nên bắt tay bên cạnh Cát Thụy Tư. Mặc dù ta biết chuyện này khó thể là uổng công phí sức, nhưng ta vẫn cần phải thử xem sao. - Lao Luân Tư hiểu rõ đối với nhân vật như Cát Thụy Tư hay Tạp La Lạp, đều chỉ xem xét tới tương lai của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc mà không phải coi ai đạt được quyền thế.
Sau khi Lao Luân Tư có được lời bảo chứng của Hàn Thạc, trong lòng coi như đã buông được một tảng đá lớn. Gã liền đàm luận với Hàn Thạc kỹ lưỡng về một số vấn đề chi tiết rồi mới rời khỏi.
Lao Luân Tư rời khỏi được một lúc thì Hàn Thạc không khỏi nhíu mày, đi khỏi đại sảnh nhìn lên phía nóc nhà đối diện rồi như tự lẩm bẩm:
- Hắn đã rời khỏi rồi, vì sao ngươi vẫn còn ở lại đây
Vừa nói xong thì một bóng người từ trên nóc nhà phóng xuống. Kẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt Hàn Thạc chính là Bác Lan Tư lần trước gặp mặt tại Mân Côi viên. Một mùi huyết tinh nồng nặc chen lẫn sát khí dần dần lan tới, tràn ngập khắp chung quanh Hàn Thạc.
Lão sát thủ Bác Lan Tư trên mặt đầy sẹo trông thật dữ tợn đáng sợ, từ khi Lao Luân Tư vào phủ đệ Hàn Thạc đến giờ vẫn một mực ẩn núp tại đó. Khi Hàn Thạc đến thì đầu tiên đã cảm ứng được mùi huyết tinh nồng nặc trên người Bác Lan Tư. Hàn Thạc hiểu rõ mục đích của Bác Lan Tư chính là bảo hộ Lao Luân Tư, cho nên mới không để ý đến sự tồn tại của lão.
Nhưng sau khi Lao Luân Tư cùng Hàn Thạc nói chuyện xong, Bác Lan Tư chiếu theo đạo lý hẳn là nên rời khỏi. Hàn Thạc lại phát hiện lão vẫn không cùng bỏ đi với Lao Luân Tư, cho nên mới kỳ quái đi ra lẩm bẩm như tự nói để chất vấn Bác Lan Tư.
- Ngươi làm sao có thể phát hiện được vị trí chính xác của ta? - Cặp mắt Bác Lan Tư ngưng tụ trên người Hàn Thạc, sát khí toàn thân tràn ngập, có chút nghi hoặc mở lời chất vấn.
Hàn Thạc biết vì trên hai tay của hắn đầy huyết tinh, lại thêm tận sức tu tập lực lượng về phương diện này, nên mới tạo thành sát khí tự nhiên mà tràn ngập như vậy, chứ không phải là vì sát niệm trong lòng của bản thân, nên chỉ mỉm cười:
- Sát khí trên người của ngươi quá nặng, ngươi lại không cách hoàn toàn ẩn dấu khí tức trên người, tự nhiên là có thể bị cường giả cảm ứng được. À à, ta nghĩ ngươi từ khi bắt đầu tu luyện sát khí, hẳn đã không còn làm sát thủ rồi phải không?
Sát khí trên người của sát thủ đỉnh cao đều có thể được ẩn dấu hoàn toàn. Chỉ như thế mới có thể trước khi mục tiêu kịp phản ứng, một kích đâm tới giết chết mục tiêu. Trước kia Bác Lan Tư đã từng là sát thủ đỉnh cao, nhưng về sau rõ ràng chỉ chuyên nghiên cứu cách vận dụng sát khí. Cho nên sát khí mới dần dần tràn ngập nồng nặc, không cách nào khống chế được. Huyết tinh trên người cũng càng lúc càng nặng. Đối với một cao thủ mà nói thì đây chính là sơ hở.
Bác Lan Tư nghe vậy không khỏi sửng sốt, sau đó mới mở miệng:
- Không sai, sau khi ta phát hiện khí tức trên người không cách nào ẩn dấu được, liền không làm sát thủ nữa. Nhưng mà sát khí của ta trên chiến đấu thực tế lại có thể hủy đi ý chí của địch nhân. Đối chiến ngang tay đồng đao đồng thương về thực lực thì ta có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối. Cho dù cả hai người cũng vị tất là đối thủ của ta.
Xem ra lão ta thật là một mầm mống tốt. Theo tình trạng tu luyện ma công trên thân thể của lão mà nói thật là một công đôi việc. Nếu Hàn Thạc tận tâm chỉ đạo, lão chuyên tâm tu luyện một thứ công pháp thí thần ma đạo, nhất định có thể trở thành một nhân vật không tệ, thực lực có thể có đột phá thật mạnh.
- Thực ra sát khí trên người của ngươi ta có phương pháp để ẩn giấu, cũng có phương pháp càng tốt hơn để khống chế và vận dụng. Ha ha, đường hướng mà ngươi tự tìm tòi, cùng với võ kỹ ta lu luyện cũng có chỗ tương thông. Nếu ngươi án chiếu theo phương pháp tu luyện của ta, nhất định có thể trong một khoảng thời gian ngắn nâng cao thực lực lên một mức thật lớn. Ngoài ra còn có thể phát triển tiềm lực vô hạn được nữa kia. - Hàn Thạc đột nhiên nghĩ tới Ô Đặc Lôi Đức đã từng có ý muốn hắn đem võ kỹ của mình lưu truyền ra. Lão Bác Lan Tư này thật là một nhân tuyển thích hợp. Nhưng điều duy nhất khiến Hàn Thạc có chút băn khoăn chính là Bác Lan Tư có quan hệ với Kiếm thánh Tạp La Lạp.
Chỉ cần Bác Lan Tư tu luyện Thí thần ma đạo do Hàn Thạc truyền thụ, hắn nắm chắc mười phần có thể khống chế được lão để trở thành tay sai trung thành của mình. Vì vậy nên hắn mới buông ra một câu thăm dò vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.