Chương 814: Đối xử ưu đãi
Nghịch Thương Thiên
04/04/2013
Không Linh thành, phủ Thành chủ.
Bảo Mỗ tôn Hàn Thạc làm khách quý, dùng nghi lễ cực cao đón tiếp hắn. Một số ít người trong phủ Thành chủ không biết chuyện nên thầm ngạc nhiên, không hiểu vì sao Thành chủ đại nhân lại đối xử long trọng như vậy với một người trẻ tuổi.
Khi được đám Thần Vệ đứng chung quanh cho biết về thân phận của Hàn Thạc, những người đó đều nhìn về phía hắn với ánh mắt vô cùng hưng phấn, xem ra những thần linh từng đến mua sắm ở Thiên Cơ dược tề trong Ám Ảnh thành đã tuyên truyền giúp Hàn Thạc không ít.
Bảo Mỗ khác hẳn với những đại gia tộc cổ xưa ở Ám Ảnh thành, dù bản thân lão là Thành chủ Không Linh thành nhưng lại không thành lập đại gia tộc, thậm chí không có một ai thân thích, phủ Thành chủ tuy có vẻ vô cùng đơn giản nhưng lại tạo nên cảm giác trang nghiêm.
Có thể thấy những Thần Vệ này đều vô cùng yêu quý Thành chủ của họ, mặc dù bản thân lão không thành lập gia tộc nhưng lại có trong tay vài đơn vị Thần Vệ, đủ lực lượng để lão hoàn toàn khống chế Không Linh thành.
Sau khi đến phủ Thành chủ, Hàn Thạc và Bảo Mỗ rất nhanh chóng thống nhất về vấn đề địa điểm cửa hàng Thiên Cơ dược tề và các chi tiết hợp tác khác. Bảo Mỗ vô cùng hào phóng cắt cho Hàn Thạc một cửa hàng ở vùng phồn hoa nhất trong Không Linh thành, hơn nữa còn nhiệt tình nói sẽ giúp hắn hoàn thành mọi việc.
Bảo Mỗ thay đổi quá đột ngột khiến cho Hàn Thạc nhất thời không kịp thích ứng, nghe Bảo Mỗ nói sẽ thu xếp mọi việc ổn thỏa cho hắn bèn dò hỏi:
- Đa tạ thành chủ đại nhân yêu mến, ừm, ta sẽ trích ba phần mười lợi nhuận của Thiên Cơ dược tề cho ngươi, ngươi thấy thế nào?
Trước đây, hai người Ba Đốn và Lệ Vi không quản nghìn dặm xa xôi đi đến Ám Ảnh thành tìm hắn và muốn Thiên Cơ dược tề mở chi nhánh ở chỗ gia tộc bọn họ, chính là có ý hợp tác cùng có lợi. Hàn Thạc thấy Bảo Mỗ nhiệt tình như vậy, muốn giúp hắn làm xong tất cả mọi việc cần thiết, trong lòng liền nghĩ ra phương thức phân chia như vậy.
Ngoài dự kiến của Hàn Thạc, vừa nghe hắn nói thẳng ra phương thức phân chia như vậy, Bảo Mỗ lại lắc đầu quầy quậy nói:
- Không cần! Ngươi chỉ cần tuân theo quy tắc của Không Linh thành đối với tất cả các cửa hàng là nộp thuế cho Không Linh thành một phần là đủ rồi. Đây là quy củ của Không Linh thành, bản thân ta cũng không lấy nhiều hơn của ngươi một phân!
Hàn Thạc ngẩn người, thấy hơi khó hiểu. Bảo Mỗ phân cho hắn cửa hàng không hề nhỏ, còn nguyện ý trợ giúp chiêu mộ người, làm xong xuôi tất cả mọi thủ tục, Hàn Thạc chỉ cần luyện chế ra dược tề là có thể bán được ngay, lão nhiệt tình giúp mình chuẩn bị mọi việc như vậy mà lại không thu thêm lợi ích thì cũng quá là kỳ quái đi chứ?
Thấy ánh mắt kinh dị của Hàn Thạc, Bảo Mỗ giải thích:
- Ngươi không cần phải kỳ quái như vậy, ta vừa mới nói với ngươi là Thời Không thần vực không giống như Vận Mệnh thần vực và các thần vực khác, nơi này không cấm bất kỳ ai đến sinh sống. Bản thân những người quản lý chúng ta cũng chỉ là kẻ giúp duy trì một số lề lối đơn giản mà thôi, mọi thứ ở đây hoàn toàn tự do. Với tình trạng như vậy, chúng ta sẽ không can thiệp vào mọi công việc của các ngươi, ta chỉ cần thu thuế một phần lợi tức của cửa hàng trong Không Linh thành để duy trì đội Thần Vệ là đủ rồi.
Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng thấy Bảo Mỗ không có vẻ như là làm bộ làm tịch thì trái lại có thêm chút thiện cảm đối với Không Linh thành. Thấy lão ta thực sự không muốn thu thêm lợi, Hàn Thạc tất nhiên cũng không cố gắng đưa tiền cho lão, bèn mỉm cười, gật đầu nói:
- Không Linh thành đúng là một nơi thật tốt. Ha ha. Ta bắt đầu thích nơi này rồi!
- Đối với Không Linh thành mà nói, sự tồn tại của Thiên Cơ dược tề sẽ tạo phúc cho tất cả các thần linh, cho nên ta mới dốc hết sức trợ giúp ngươi hoàn thành tất cả mọi việc!
Bảo Mỗ nói:
- Nhiều nhất là sau năm ngày, ta sẽ chuẩn bị xong cửa hàng cho ngươi. Ngươi có thể ra tuyên bố chiêu mộ nhân viên cửa hàng và dược tề sư, ta sẽ lập tức ra lệnh cho các Thần Vệ loan báo tiếp. Không Linh thành có đủ các loại nhân tài, một vài dược tề sư có tài thực sự thì chắc là không thiếu. Ở nơi này, ngươi có thể đạt được tất cả những gì ngươi muốn!
- Vậy thì tốt quá rồi! - Hàn Thạc tỏ vẻ vui mừng, không ngờ rằng sau khi đánh nhau mà Bảo Mỗ vẫn còn có thể đối xử với mình như vậy. Vị Thành chủ không có gia tộc hậu thuẫn này khiến cho hắn nổi lên một chút hiếu kì.
- Nếu như ngươi tạm thời không có chỗ ở thì có thể ở tạm trong phủ Thành chủ. Nơi này bố trí rất nhiều phòng ở và tu luyện trường, chỉ cần ngươi không chê điều kiện ở đây sơ sài thì muốn ở bao lâu cũng được. - Bảo Mỗ mời mọc.
- Vậy thì làm phiền rồi. - Hàn Thạc cũng không làm khách, cười và đáp ứng.
Bảo Mỗ không tiếp tục khách sáo với Hàn Thạc nữa, sai người bố trí một tầng tương đối yên tĩnh trong tòa nhà cao bảy tầng cho ba người bọn hắn. Trừ tầng một là tu luyện trường ra, mấy tầng trên đều có thể ở được, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày thì cái gì cần đều có.
La Ti trải qua một chuyến đi dài như vậy, lại ưa sạch sẽ nên vừa lên lầu đã đi tắm rửa thay quần áo. Hàn Thạc và Thổ Giáp Thi đi vào một gian phòng khách rộng rãi trên tầng ba, Thổ Giáp Thi kể lại những chuyện hắn đã trải qua sau khi chia tay và cả sự thật về vụ tranh cãi với Sa Đặc Bối Long.
Từ câu chuyện của Thổ Giáp Thi, Hàn Thạc biết sau khi rời đi, hắn đã tiến thẳng đến Đại Địa thần vực, bởi vì Đại Địa thần vực có nhiều người tu luyện Đại Địa lực lượng nhất, tư liệu về áo nghĩa của Đại Địa lực lượng và thần khí cũng nhiều nhất. Sau khi đi vào Đại Địa thần vực, Thổ Giáp Thi bắt đầu thử giao tiếp với con người ở đây.
Khi thật sự rời xa Hàn Thạc và chuẩn bị hòa nhập vào thế giới này, Thổ Giáp Thi mới biết thế giới có bao nhiêu điều hay, có bao nhiêu cái phức tạp và đủ các loại quan hệ.
Thổ Giáp Thi mau chóng trưởng thành, hắn từng gặp được người tốt, cũng từng gặp phải kẻ vô tích sự.
Trong vài năm ngắn ngủi, Thổ Giáp Thi gặp được bạn tốt, cũng từng bị phản bội, vài lần còn rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, cuối cùng đều nhờ vào hiểu biết bản năng của hắn đối với Đại Địa lực lượng mà lẩn trốn vào trong lòng đất để bảo vệ tính mạng. Trong quá trình này, thực lực của hắn nhanh chóng được nâng cao.
Bản thân hắn là do Hàn Thạc dùng Thổ nguyên lực của Thổ Tuyệt chi địa ngưng tụ thành, là đứa con yêu của đất mẹ nên hắn hiểu nhanh hơn bất cứ ai về Đại Địa lực lượng. Liên tiếp chiến đấu sinh tử, hắn nhiều lần đột phá bản thân, với tốc độ kinh người, chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài chục năm đã tu luyện tới Trung vị thần trung kỳ.
Ở Đại Địa thần vực, hắn thành danh rất nhanh nhờ bản lĩnh đi lại trong lòng đất xuất quỷ nhập thần, tiếp theo lại liên tục gặp rất nhiều chuyện, đắc tội với vài thanh niên là con cháu đại gia tộc của Xích Thổ thành. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Thổ Giáp Thi càng ngày trở nên táo tợn, dựa vào bản lĩnh có thể tự do đi lại dưới lòng đất nên hắn ngang nhiên giết chết mấy đứa con cháu đại gia tộc kia.
Chuyện nhanh chóng bại lộ, các đại nhân vật của Xích Thổ Thành có con cháu bị giết chết giận tím mặt, phái người đuổi giết hắn khắp nơi bên trong Thành. Lúc này, hắn tính ngày thì thấy cũng sắp đến thời gian hẹn ước với Hàn Thạc, bèn đi tới Không Linh thành, dọc đường thỉnh thoảng đi ra khỏi lòng đất thì lại bị nhận ra, sau đó kết quả là bị Sa Đặc Bối Long đuổi giết.
Trong vài chục năm, Thổ Giáp Thi liên tiếp trải qua nhiều chuyện như vậy nên nhanh chóng trưởng thành, kể cả về lời ăn tiếng nói hay trí tuệ đều thành thạo hơn rất nhiều. Nghe hắn kể lại trôi chảy những chuyện đã trải qua, Hàn Thạc biết hắn đã thật sự trở thành một sinh mạng có chỉ số thông minh cao, không còn là Thổ Giáp Thi thô lỗ chỉ đơn thuần biết tiếp nhận mệnh lệnh làm việc như trước kia nữa!
- Không nghĩ rằng sau khi rời khỏi ta, ngươi lại trải qua nhiều chuyện như vậy, xem ra quyết định lúc trước của ngươi là đúng. - Hàn Thạc cảm thán.
Khi còn ở chung với hắn, bọn Thổ Giáp Thi hoàn toàn ỷ lại vào hắn, làm việc theo mệnh lệnh của hắn. Ở Vong Linh giới cũng chỉ gặp được một vài sinh vật có trí tuệ cấp thấp nên tốc độ phát triển của mấy người bọn họ rất chậm. Đi tới Chúng Thần đại lục, sau khi đến thần vực khác, bọn họ tiếp xúc với toàn những kẻ thiện nghệ về ngấm ngầm đấu đá tàn nhẫn, trong hoàn cảnh này tất nhiên là bọn họ có thể phát triển nhanh hơn.
- Vâng, thế giới này rất hay, thú vị hơn nhiều so với Vong Linh giới. Tuy nhiên, mỗi người ở đây đều vô cùng mạnh và cực kỳ giảo hoạt, sống lâu với bọn chúng, đương nhiên con cũng trưởng thành lên. Ha ha, phụ thân, hình như người mạnh hơn nhiều so với trước kia đó, ngay cả cô gái này cũng phải tuân phục! - Ở trước mặt Hàn Thạc, Thổ Giáp Thi vẫn giữ dáng điệu thơ ngây như cũ, cười ha ha hỏi.
- Các ngươi đều tiến bộ, ta đương nhiên cũng không thể dậm chân tại chỗ, nếu không thì tương lai đúng là cần các ngươi bảo vệ ta rồi! - Hàn Thạc rất vui mừng, giờ nói chuyện với Thổ Giáp Thi giống như là với một bằng hữu vô cùng thân thiết, loại cảm giác này khiến hắn vô cùng thoải mái.
Hắn ở cùng với Thổ Giáp Thi, nhỏ nhẹ ôn lại những chuyện xưa kia, chẳng để ý đã đến nửa đêm từ lúc nào.
La Ti tắm gội thay quần áo xong, thay một chiếc áo bào màu tím, thoải mái tiến tới trước mặt Hàn Thạc, mái tóc dài máu bạch kim ướt sũng rối bù, trên người vẫn còn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt sau khi tắm.
- Ngươi đáp ứng là vào Không Linh thành thì sẽ liên lạc với linh hồn trong Chén Thánh rồi mà. - La Ti đi đến bên cạnh Hàn Thạc, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, khẽ nhắc nhở hắn.
Nghe cô ta nói như vậy, Hàn Thạc mới nhớ tới chuyện này, cười đáp:
- May là ngươi nhắc nhở, nếu không thì thật đúng là ta nhất thời nghĩ không ra.
Hắn chỉ quan tâm tới sự an nguy của bọn Thổ Giáp Thi, vừa đến đã đi tìm mấy người này, sau lại đánh nhau với Bảo Mỗ một trận, thật vất vả mới gặp được Thổ Giáp Thi nên trong lòng cao hứng, thật đúng là đã quên mất sự tồn tại của Mạch Kim Lợi.
Hàn Thạc lấy Chén Thánh ra, bắt đầu tiến hành liên lạc với thần hồn của Mạch Kim Lợi:
- Ta đến Không Linh thành rồi, sau đây ta cần phải làm gì cho ngươi?
- Cuối cùng cũng đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi...
Mạch Kim Lợi rõ ràng rất hưng phấn, trong khoảng thời gian này lão cần phải suy nghĩ cẩn thận. Lão nhảy nhót một hồi, rồi nói với Hàn Thạc:
- Giúp ta tìm một người tên là Bảo Mỗ. Nếu như hắn vẫn còn ở Không Linh thành thì chắc không khó tìm được hắn. Hắn là bằng hữu tốt nhất của ta trước kia, chắc cũng phải đến Thượng vị thần hậu kỳ rồi!
"Bảo Mỗ!"
Thầm nghĩ thật trùng hợp, Hàn Thạc lập tức truyền tin:
- Ha ha, là Thành chủ Không Linh thành Bảo Mỗ à, ha ha, thật trùng hợp đấy. Ta hiện đang ở trong phủ thành chủ của Bảo Mỗ đây!
- Cái gì? Hắn đã trở thành Thành chủ Không Linh thành rồi sao? - Mạch Kim Lợi cực kỳ bất ngờ.
- Không sai, Thành chủ Không Linh thành hiện giờ chính là Bảo Mỗ. Hắn có thực lực Thượng vị thần hậu kỳ, và cũng tu luyện Thời Không pháp tắc như ngươi, chắc là không sai chứ? - Hàn Thạc cười hỏi.
- Là hắn! Nhất định là hắn! Tuyệt đối không sai được. Cái đồ vô lại đáng chết nghìn vạn lần này, nhất định là vì bán rẻ ta nên hắn mới ngoi lên vị trí này được! Vị trí Thành chủ Không Linh thành này vốn là của ta đó! - Ngoài dự kiến của Hàn Thạc, sau khi Mạch Kim Lợi nghe được tin tức này thì thần hồn tức giận dị thường, dường như có thù sâu oán nặng với Bảo Mỗ.
Bảo Mỗ tôn Hàn Thạc làm khách quý, dùng nghi lễ cực cao đón tiếp hắn. Một số ít người trong phủ Thành chủ không biết chuyện nên thầm ngạc nhiên, không hiểu vì sao Thành chủ đại nhân lại đối xử long trọng như vậy với một người trẻ tuổi.
Khi được đám Thần Vệ đứng chung quanh cho biết về thân phận của Hàn Thạc, những người đó đều nhìn về phía hắn với ánh mắt vô cùng hưng phấn, xem ra những thần linh từng đến mua sắm ở Thiên Cơ dược tề trong Ám Ảnh thành đã tuyên truyền giúp Hàn Thạc không ít.
Bảo Mỗ khác hẳn với những đại gia tộc cổ xưa ở Ám Ảnh thành, dù bản thân lão là Thành chủ Không Linh thành nhưng lại không thành lập đại gia tộc, thậm chí không có một ai thân thích, phủ Thành chủ tuy có vẻ vô cùng đơn giản nhưng lại tạo nên cảm giác trang nghiêm.
Có thể thấy những Thần Vệ này đều vô cùng yêu quý Thành chủ của họ, mặc dù bản thân lão không thành lập gia tộc nhưng lại có trong tay vài đơn vị Thần Vệ, đủ lực lượng để lão hoàn toàn khống chế Không Linh thành.
Sau khi đến phủ Thành chủ, Hàn Thạc và Bảo Mỗ rất nhanh chóng thống nhất về vấn đề địa điểm cửa hàng Thiên Cơ dược tề và các chi tiết hợp tác khác. Bảo Mỗ vô cùng hào phóng cắt cho Hàn Thạc một cửa hàng ở vùng phồn hoa nhất trong Không Linh thành, hơn nữa còn nhiệt tình nói sẽ giúp hắn hoàn thành mọi việc.
Bảo Mỗ thay đổi quá đột ngột khiến cho Hàn Thạc nhất thời không kịp thích ứng, nghe Bảo Mỗ nói sẽ thu xếp mọi việc ổn thỏa cho hắn bèn dò hỏi:
- Đa tạ thành chủ đại nhân yêu mến, ừm, ta sẽ trích ba phần mười lợi nhuận của Thiên Cơ dược tề cho ngươi, ngươi thấy thế nào?
Trước đây, hai người Ba Đốn và Lệ Vi không quản nghìn dặm xa xôi đi đến Ám Ảnh thành tìm hắn và muốn Thiên Cơ dược tề mở chi nhánh ở chỗ gia tộc bọn họ, chính là có ý hợp tác cùng có lợi. Hàn Thạc thấy Bảo Mỗ nhiệt tình như vậy, muốn giúp hắn làm xong tất cả mọi việc cần thiết, trong lòng liền nghĩ ra phương thức phân chia như vậy.
Ngoài dự kiến của Hàn Thạc, vừa nghe hắn nói thẳng ra phương thức phân chia như vậy, Bảo Mỗ lại lắc đầu quầy quậy nói:
- Không cần! Ngươi chỉ cần tuân theo quy tắc của Không Linh thành đối với tất cả các cửa hàng là nộp thuế cho Không Linh thành một phần là đủ rồi. Đây là quy củ của Không Linh thành, bản thân ta cũng không lấy nhiều hơn của ngươi một phân!
Hàn Thạc ngẩn người, thấy hơi khó hiểu. Bảo Mỗ phân cho hắn cửa hàng không hề nhỏ, còn nguyện ý trợ giúp chiêu mộ người, làm xong xuôi tất cả mọi thủ tục, Hàn Thạc chỉ cần luyện chế ra dược tề là có thể bán được ngay, lão nhiệt tình giúp mình chuẩn bị mọi việc như vậy mà lại không thu thêm lợi ích thì cũng quá là kỳ quái đi chứ?
Thấy ánh mắt kinh dị của Hàn Thạc, Bảo Mỗ giải thích:
- Ngươi không cần phải kỳ quái như vậy, ta vừa mới nói với ngươi là Thời Không thần vực không giống như Vận Mệnh thần vực và các thần vực khác, nơi này không cấm bất kỳ ai đến sinh sống. Bản thân những người quản lý chúng ta cũng chỉ là kẻ giúp duy trì một số lề lối đơn giản mà thôi, mọi thứ ở đây hoàn toàn tự do. Với tình trạng như vậy, chúng ta sẽ không can thiệp vào mọi công việc của các ngươi, ta chỉ cần thu thuế một phần lợi tức của cửa hàng trong Không Linh thành để duy trì đội Thần Vệ là đủ rồi.
Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng thấy Bảo Mỗ không có vẻ như là làm bộ làm tịch thì trái lại có thêm chút thiện cảm đối với Không Linh thành. Thấy lão ta thực sự không muốn thu thêm lợi, Hàn Thạc tất nhiên cũng không cố gắng đưa tiền cho lão, bèn mỉm cười, gật đầu nói:
- Không Linh thành đúng là một nơi thật tốt. Ha ha. Ta bắt đầu thích nơi này rồi!
- Đối với Không Linh thành mà nói, sự tồn tại của Thiên Cơ dược tề sẽ tạo phúc cho tất cả các thần linh, cho nên ta mới dốc hết sức trợ giúp ngươi hoàn thành tất cả mọi việc!
Bảo Mỗ nói:
- Nhiều nhất là sau năm ngày, ta sẽ chuẩn bị xong cửa hàng cho ngươi. Ngươi có thể ra tuyên bố chiêu mộ nhân viên cửa hàng và dược tề sư, ta sẽ lập tức ra lệnh cho các Thần Vệ loan báo tiếp. Không Linh thành có đủ các loại nhân tài, một vài dược tề sư có tài thực sự thì chắc là không thiếu. Ở nơi này, ngươi có thể đạt được tất cả những gì ngươi muốn!
- Vậy thì tốt quá rồi! - Hàn Thạc tỏ vẻ vui mừng, không ngờ rằng sau khi đánh nhau mà Bảo Mỗ vẫn còn có thể đối xử với mình như vậy. Vị Thành chủ không có gia tộc hậu thuẫn này khiến cho hắn nổi lên một chút hiếu kì.
- Nếu như ngươi tạm thời không có chỗ ở thì có thể ở tạm trong phủ Thành chủ. Nơi này bố trí rất nhiều phòng ở và tu luyện trường, chỉ cần ngươi không chê điều kiện ở đây sơ sài thì muốn ở bao lâu cũng được. - Bảo Mỗ mời mọc.
- Vậy thì làm phiền rồi. - Hàn Thạc cũng không làm khách, cười và đáp ứng.
Bảo Mỗ không tiếp tục khách sáo với Hàn Thạc nữa, sai người bố trí một tầng tương đối yên tĩnh trong tòa nhà cao bảy tầng cho ba người bọn hắn. Trừ tầng một là tu luyện trường ra, mấy tầng trên đều có thể ở được, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày thì cái gì cần đều có.
La Ti trải qua một chuyến đi dài như vậy, lại ưa sạch sẽ nên vừa lên lầu đã đi tắm rửa thay quần áo. Hàn Thạc và Thổ Giáp Thi đi vào một gian phòng khách rộng rãi trên tầng ba, Thổ Giáp Thi kể lại những chuyện hắn đã trải qua sau khi chia tay và cả sự thật về vụ tranh cãi với Sa Đặc Bối Long.
Từ câu chuyện của Thổ Giáp Thi, Hàn Thạc biết sau khi rời đi, hắn đã tiến thẳng đến Đại Địa thần vực, bởi vì Đại Địa thần vực có nhiều người tu luyện Đại Địa lực lượng nhất, tư liệu về áo nghĩa của Đại Địa lực lượng và thần khí cũng nhiều nhất. Sau khi đi vào Đại Địa thần vực, Thổ Giáp Thi bắt đầu thử giao tiếp với con người ở đây.
Khi thật sự rời xa Hàn Thạc và chuẩn bị hòa nhập vào thế giới này, Thổ Giáp Thi mới biết thế giới có bao nhiêu điều hay, có bao nhiêu cái phức tạp và đủ các loại quan hệ.
Thổ Giáp Thi mau chóng trưởng thành, hắn từng gặp được người tốt, cũng từng gặp phải kẻ vô tích sự.
Trong vài năm ngắn ngủi, Thổ Giáp Thi gặp được bạn tốt, cũng từng bị phản bội, vài lần còn rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, cuối cùng đều nhờ vào hiểu biết bản năng của hắn đối với Đại Địa lực lượng mà lẩn trốn vào trong lòng đất để bảo vệ tính mạng. Trong quá trình này, thực lực của hắn nhanh chóng được nâng cao.
Bản thân hắn là do Hàn Thạc dùng Thổ nguyên lực của Thổ Tuyệt chi địa ngưng tụ thành, là đứa con yêu của đất mẹ nên hắn hiểu nhanh hơn bất cứ ai về Đại Địa lực lượng. Liên tiếp chiến đấu sinh tử, hắn nhiều lần đột phá bản thân, với tốc độ kinh người, chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài chục năm đã tu luyện tới Trung vị thần trung kỳ.
Ở Đại Địa thần vực, hắn thành danh rất nhanh nhờ bản lĩnh đi lại trong lòng đất xuất quỷ nhập thần, tiếp theo lại liên tục gặp rất nhiều chuyện, đắc tội với vài thanh niên là con cháu đại gia tộc của Xích Thổ thành. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Thổ Giáp Thi càng ngày trở nên táo tợn, dựa vào bản lĩnh có thể tự do đi lại dưới lòng đất nên hắn ngang nhiên giết chết mấy đứa con cháu đại gia tộc kia.
Chuyện nhanh chóng bại lộ, các đại nhân vật của Xích Thổ Thành có con cháu bị giết chết giận tím mặt, phái người đuổi giết hắn khắp nơi bên trong Thành. Lúc này, hắn tính ngày thì thấy cũng sắp đến thời gian hẹn ước với Hàn Thạc, bèn đi tới Không Linh thành, dọc đường thỉnh thoảng đi ra khỏi lòng đất thì lại bị nhận ra, sau đó kết quả là bị Sa Đặc Bối Long đuổi giết.
Trong vài chục năm, Thổ Giáp Thi liên tiếp trải qua nhiều chuyện như vậy nên nhanh chóng trưởng thành, kể cả về lời ăn tiếng nói hay trí tuệ đều thành thạo hơn rất nhiều. Nghe hắn kể lại trôi chảy những chuyện đã trải qua, Hàn Thạc biết hắn đã thật sự trở thành một sinh mạng có chỉ số thông minh cao, không còn là Thổ Giáp Thi thô lỗ chỉ đơn thuần biết tiếp nhận mệnh lệnh làm việc như trước kia nữa!
- Không nghĩ rằng sau khi rời khỏi ta, ngươi lại trải qua nhiều chuyện như vậy, xem ra quyết định lúc trước của ngươi là đúng. - Hàn Thạc cảm thán.
Khi còn ở chung với hắn, bọn Thổ Giáp Thi hoàn toàn ỷ lại vào hắn, làm việc theo mệnh lệnh của hắn. Ở Vong Linh giới cũng chỉ gặp được một vài sinh vật có trí tuệ cấp thấp nên tốc độ phát triển của mấy người bọn họ rất chậm. Đi tới Chúng Thần đại lục, sau khi đến thần vực khác, bọn họ tiếp xúc với toàn những kẻ thiện nghệ về ngấm ngầm đấu đá tàn nhẫn, trong hoàn cảnh này tất nhiên là bọn họ có thể phát triển nhanh hơn.
- Vâng, thế giới này rất hay, thú vị hơn nhiều so với Vong Linh giới. Tuy nhiên, mỗi người ở đây đều vô cùng mạnh và cực kỳ giảo hoạt, sống lâu với bọn chúng, đương nhiên con cũng trưởng thành lên. Ha ha, phụ thân, hình như người mạnh hơn nhiều so với trước kia đó, ngay cả cô gái này cũng phải tuân phục! - Ở trước mặt Hàn Thạc, Thổ Giáp Thi vẫn giữ dáng điệu thơ ngây như cũ, cười ha ha hỏi.
- Các ngươi đều tiến bộ, ta đương nhiên cũng không thể dậm chân tại chỗ, nếu không thì tương lai đúng là cần các ngươi bảo vệ ta rồi! - Hàn Thạc rất vui mừng, giờ nói chuyện với Thổ Giáp Thi giống như là với một bằng hữu vô cùng thân thiết, loại cảm giác này khiến hắn vô cùng thoải mái.
Hắn ở cùng với Thổ Giáp Thi, nhỏ nhẹ ôn lại những chuyện xưa kia, chẳng để ý đã đến nửa đêm từ lúc nào.
La Ti tắm gội thay quần áo xong, thay một chiếc áo bào màu tím, thoải mái tiến tới trước mặt Hàn Thạc, mái tóc dài máu bạch kim ướt sũng rối bù, trên người vẫn còn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt sau khi tắm.
- Ngươi đáp ứng là vào Không Linh thành thì sẽ liên lạc với linh hồn trong Chén Thánh rồi mà. - La Ti đi đến bên cạnh Hàn Thạc, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, khẽ nhắc nhở hắn.
Nghe cô ta nói như vậy, Hàn Thạc mới nhớ tới chuyện này, cười đáp:
- May là ngươi nhắc nhở, nếu không thì thật đúng là ta nhất thời nghĩ không ra.
Hắn chỉ quan tâm tới sự an nguy của bọn Thổ Giáp Thi, vừa đến đã đi tìm mấy người này, sau lại đánh nhau với Bảo Mỗ một trận, thật vất vả mới gặp được Thổ Giáp Thi nên trong lòng cao hứng, thật đúng là đã quên mất sự tồn tại của Mạch Kim Lợi.
Hàn Thạc lấy Chén Thánh ra, bắt đầu tiến hành liên lạc với thần hồn của Mạch Kim Lợi:
- Ta đến Không Linh thành rồi, sau đây ta cần phải làm gì cho ngươi?
- Cuối cùng cũng đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi...
Mạch Kim Lợi rõ ràng rất hưng phấn, trong khoảng thời gian này lão cần phải suy nghĩ cẩn thận. Lão nhảy nhót một hồi, rồi nói với Hàn Thạc:
- Giúp ta tìm một người tên là Bảo Mỗ. Nếu như hắn vẫn còn ở Không Linh thành thì chắc không khó tìm được hắn. Hắn là bằng hữu tốt nhất của ta trước kia, chắc cũng phải đến Thượng vị thần hậu kỳ rồi!
"Bảo Mỗ!"
Thầm nghĩ thật trùng hợp, Hàn Thạc lập tức truyền tin:
- Ha ha, là Thành chủ Không Linh thành Bảo Mỗ à, ha ha, thật trùng hợp đấy. Ta hiện đang ở trong phủ thành chủ của Bảo Mỗ đây!
- Cái gì? Hắn đã trở thành Thành chủ Không Linh thành rồi sao? - Mạch Kim Lợi cực kỳ bất ngờ.
- Không sai, Thành chủ Không Linh thành hiện giờ chính là Bảo Mỗ. Hắn có thực lực Thượng vị thần hậu kỳ, và cũng tu luyện Thời Không pháp tắc như ngươi, chắc là không sai chứ? - Hàn Thạc cười hỏi.
- Là hắn! Nhất định là hắn! Tuyệt đối không sai được. Cái đồ vô lại đáng chết nghìn vạn lần này, nhất định là vì bán rẻ ta nên hắn mới ngoi lên vị trí này được! Vị trí Thành chủ Không Linh thành này vốn là của ta đó! - Ngoài dự kiến của Hàn Thạc, sau khi Mạch Kim Lợi nghe được tin tức này thì thần hồn tức giận dị thường, dường như có thù sâu oán nặng với Bảo Mỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.