Chương 915: Ép yêu
Nghịch Thương Thiên
04/04/2013
Hàn Thạc và Đường Na vừa rời đi, Đa Lạc Lôi Tư lập tức nói với Phỉ Nhĩ Đức:
- Chủ thần có lưu lại trong thần hồn của ngài một đạo thần ấn, thông qua nó ngài có thể liên hệ với Hắc Ám Chủ thần. Nếu như tộc trưởng lập tức báo cho Chủ thần biết tin tức Bố Lai Ân ở chỗ này, Chủ thần đại nhân nói không chừng sẽ giáng lâm, giết chết thằng kia tại chỗ!
Những lời này hắn nói khá dè dặt, dường như sợ Hàn Thạc đang đi cùng Đường Na biến mất trong rừng rậm nghe được.
Tộc nhân Lai Phất Tư vừa rồi còn trình bộ dạng đáng thương khẩn cầu Hàn Thạc buông tha cho bọn họ một con đường sống, vừa nghe Đa Lạc Lôi Tư đề nghị như vậy mắt đều sáng rực, nhao nhao mở miệng khuyên Phỉ Nhĩ Đức, hy vọng hắn có thể lập tức liên hệ với Hắc Ám Chủ thần, để Chủ thần xuất hiện giết chết Hàn Thạc.
Phỉ Nhĩ Đức liếc xéo gã Đa Lạc Lôi Tư đưa ra chủ ý, tức giận nói:
- Ngươi thật muốn cho Lai Phất Tư gia tộc vì thế mà bị diệt sạch phỏng?
Đa Lạc Lôi Tư kinh hãi, bối rối cúi đầu, sốt ruột tỏ thái độ:
- Tộc trưởng sao lại nói thế?
Oán hận nhìn đám tộc nhân có thái độ tương tự, Phỉ Nhĩ Đức trầm mặt, hừ giọng:
- Nếu như Chủ thần đại nhân muốn Bố Lai Ân chết, ngươi cho là hắn có thể sống sót thoát khỏi Hắc Ám thần vực sao?
Đa Lạc Lôi Tư càng sợ hãi, bật thốt:
- Ngài... ý ngài là Chủ thần đại nhân cố ý buông tha hắn? Sao có thể chứ? Hoắc Phu Tư, Hoa Lai Sĩ đều là một trong các thành chủ tại Hắc Ám thần vực, Bố Lai Ân giết hai nhân vật quan trọng này, Chủ thần vậy mà bỏ qua cho hắn? Điều này sao có thể xảy ra được?
Khinh thường bĩu môi, Phỉ Nhĩ Đức trầm giọng nói:
- Ngươi không cảm giác được sự tồn tại của Chủ thần, vĩnh viễn sẽ không rõ Chủ thần có thần thông như thế nào! Ta mặc dù không biết vì sao Chủ thần lại không giết chết hắn, nhưng ta có thể chắc chắn nếu như Chủ thần muốn, hắn đừng hòng sống sót rời khỏi Hắc Ám thần vực!
- Cái này... thế này... - Đa Lạc Lôi Tư rất đỗi ngạc nhiên, không biết phải nói gì.
Hừ lạnh một tiếng, Phỉ Nhĩ Đức nói:
- Ngươi bỏ ngay cái ý nghĩ ấy cho ta. Lại nói chúng ta có thể trở lại Hắc Ám thần vực, tới chiếm U Mạc thành có thể là nhờ người này. Chiếu theo lý lịch và thực lực gia tộc, U Mạc thành căn bản không tới phiên ta làm thành chủ, ta còn đang suy nghĩ Chủ thần sao lại làm vậy, không biết có phải nguyên nhân là vì hắn không...
Đa Lạc Lôi Tư cực kỳ sợ hãi, có vẻ rất khó chấp nhận, lẩm bẩm không ngừng:
- Không thể nào. Việc này tuyệt không phải như thế! Chủ thần ở Hắc Ám thần vực một tay che trời, cả Chúng Thần đại lục cũng có thể hoành hành. Người làm sao lại để ý một tiểu nhân vật như vậy được?
- Ai biết được?
Phỉ Nhĩ Đức sắc mặt quái dị, cười khổ lắc đầu không ngừng, đoạn than khẽ:
- Năm đó nếu như ta biết hắn có năng lực lớn như vậy. Ngày đầu tiên hắn bước vào Lai Phất Tư gia tộc ta đã tự mình nghênh đón rồi! Ôi... Không thể không nói, con mắt nhìn người của chúng ta không bằng Đường Na. Nếu như ta sớm nghe theo lời nó, Lai Phất Tư gia tộc chúng ta chẳng những sẽ không xuống dốc như hiện tại, mà chắc đã sớm như diều gặp gió rồi.
- Tộc... Tộc trưởng. Ý ngài là, có phải là... có phải là không báo thù cho Ngải Phất Lý thúc thúc nữa không? - Đa Lạc Lôi Tư ngạc nhiên, ngập ngừng một chút mới thấp thỏm hỏi dò.
- Báo thù?
Phỉ Nhĩ Đức cười gượng, đưa mắt tới phương hướng sâu trong rừng rậm, thở dài:
- Chúng ta lấy cái gì mà báo thù? Da Lỗ Tư chính là thành chủ Thôn Vân thành, thực lực đạt tới cảnh giới Chủ thần. Hơn nữa huynh đệ Hắc Thủy, Hắc Thạch, cộng thêm cả đám Hoắc Phu Tư, Hoa Lai Sĩ, Lạp Khắc Lý Sâm, kết cục cuối cùng Hoắc Phu Tư, Hoa Lai Sĩ, Lạp Khắc Lý Sâm chết. Mà hắn tiếp tục ung dung tự tại. Ngươi nói đi. Chúng ta làm sao báo cừu? Gia tộc Lai Phất Tư chúng ta có ai có thể báo mối thù này?
- Nhưng... Nhưng... - Đa Lạc Lôi Tư muốn nói gì, nhưng không biết có phải nghĩ tới hiện thực đáng sợ không mà không tìm được lý do có thể thật sự khuyên được Phỉ Nhĩ Đức.
Khoát tay, Phỉ Nhĩ Đức mất kiên nhẫn nói:
- Các ngươi dẹp ngay cái ý nghĩ này càng sớm càng tốt. Từ này về sau ở U Mạc thành an phận cho ta, đừng có mơ mộng hão huyền ra tay với Bố Lai Ân. Như vậy chỉ mang đến tai hoạ cho gia tộc. Nhớ kỹ đấy!
Đa Lạc Lôi Tư và những thành viên của Lai Phất Tư gia tộc vừa nghe Phỉ Nhĩ Đức nói như vậy, trong lòng đều cảm thấy khó có thể hiểu được, nhưng dưới uy hiếp gia trưởng chỉ có thể vâng dạ đáp ứng.
...
Sâu trong rừng rậm, thực vật xanh um tươi tốt, những nụ hoa nhỏ nhắn tươi đẹp toả những làn hương thoang thoảng.
Đường Na đứng trước một khóm hoa dại, duyên dáng yêu kiều, xuất chúng như cánh hoa tươi mềm mại diễm lệ, khiến cho người ta mơ tưởng xa xôi. Đường Na vốn là một nữ nhân xinh đẹp khí chất hơn người, hào quang toả bốn phía. Nhưng sau khi trải qua thảm biến gia tộc, nàng lại có thêm nét tiều tuỵ hờ hững khiến người ta thương xót. Điều này chẳng những không làm giảm vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn tạo nên vẻ điềm đạm đáng yêu.
Nàng mặc một chiếc áo dài màu tím nhạt ôm gọn lấy thân hình đầy đặn. Cặp chân đẹp, dài, thẳng tắp, kiều đồn vểnh cao, bộ ngực sữa no đủ, gương mặt trắng hồng thoáng hiện nét âu sầu làm cho người ta hận không thể ôm nàng vào lòng, che chở chu đáo, nhẹ nhàng yêu thương...
Nhìn Đường Na trước mặt, Hàn Thạc cảm thấy mình như có nghìn vạn lời muốn nói, nhưng lời đến miệng lại đổi thành một tiếng thở dài:
- Ôi... Đường Na đại tỷ, đã lâu không gặp.
Cặp mày ngài Đường Na khẽ nhíu lại, đôi mắt sáng nhìn chăm chú lên Hàn Thạc, bỗng chốc ngây dại...
Cách đây nhiều năm, thanh niên này lúc đó giấu tài năng, bằng hai bàn tay trắng tới Chúng Thần đại lục, đã trở thành nhân vật nổi bật uy danh rung trời, xưng hùng xưng bá ở Vùng Đất Hỗn Loạn, nơi đáng sợ nhất Chúng Thần đại lục.
Trong cuộc giao chiến giữa các thành chủ mạnh nhất Hắc Ám thần vực, hắn lại có thể ung dung rút lui giữa tầng tầng vây giết...
Từng đạo ánh sáng xán lạn cứ hiện trên người hắn, trong vài chục năm ngắn ngủi đã bộc lộ tài năng, trở thành một nhân vật chói sáng nhất Chúng Thần đại lục, thực lực mạnh mẽ khiến rất nhiều thành chủ tại các thần vực cúi đầu xưng thần!
Mặc dù Đường Na sớm đã nhận định hắn là người có hoài bão lớn, nhưng nàng cũng không ngờ rằng có một ngày hắn có thể đạt tới độ cao thế này!
- Bố Lai Ân, ta thực sự không ngờ anh lại có được thành tựu như hôm nay! - Đường Na cười có phần miễn cưỡng, rõ ràng không rực rỡ giống như năm đó.
- Đường Na đại tỷ, các ngươi đang dự định tới đâu thế? - Hàn Thạc ngẩn người, cảm thấy cần phải nói một số chủ đề có tính thiết thực.
- Trở về Hắc Ám thần vực, cha ta được Hắc Ám Chủ thần ban cho một đạo thần ấn, nói người trở về U Mạc thành tiếp quản vị trí thành chủ! - Đường Na không hề giấu diếm mục đích của đoàn người bên mình, thản nhiên nói ra trước mặt Hàn Thạc.
- Ha ha, hóa ra là như vậy, xem ra Hoắc Phu Tư chết còn có ích lợi khác.
- Ừm, Ám Ảnh thành chủ là ai tiếp nhận thế? - Hàn Thạc bật cười khanh khách, không ngờ rằng Hắc Ám Chủ thần lại ban vị trí này cho Phỉ Nhĩ Đức, điều này làm hắn hơi bất ngờ.
- Là An Đức Liệt của Tái Nhân Đặc gia tộc, hắn sẽ nhậm chức thành chủ mới. Ám Ảnh thành sẽ vững như Thái Sơn, cũng sẽ không có gia tộc khác dị nghị! - Đường Na tiếp lời.
- Rất tốt, An Đức Liệt tiếp quản vị trí Ám Ảnh thành chủ là rất hợp lý, tin tưởng Ám Ảnh thành dưới sự quản lý của hắn nhất định sẽ tiến xa hơn! Hoa Lai Sĩ có năng lực, đáng tiếc hắn không có lượng dùng người lắm, gia tộc nào hi vọng phát triển lên cuối cùng đều bị bức ra khỏi thành, hắn còn ở Ám Ảnh thành, nó vĩnh viễn khó có thể phát triển được! - Hàn Thạc cười, nói rất thật.
Đường Na khẽ nhíu mày, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú Hàn Thạc không nói một lời, khiến hắn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Chẳng biết tại sao, dưới kiểu ánh mắt này của nàng, Hàn Thạc lại có phần hoảng hốt rất khó xảy ra. Cái thứ sợ sệt này chẳng có quan hệ gì với thực lực mạnh yếu, chỉ đơn thuần là sự áy náy, còn có một chút chờ đợi, hắn lo lắng sẽ mất đi gì đó, lại gánh vác gì đó...
Đường Na trầm mặc một hồi, cố sức hít một hơi thật sâu. Theo động tác hô hấp của nàng, song phong đầy đặn cao vút càng nổi rõ sự chắc nịch, quả thực như muốn xé y phục thoát ra. Dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm, hai mắt Đường Na toả sáng rạng rỡ, nhìn Hàn Thạc không chớp mắt, khẽ hỏi:
- Vì sao anh giết chết người kia?
Đường Na dù chưa nói tên, nhưng Hàn Thạc biết ngay nàng nói tới ai.
Thầm hoảng hốt, hắn cảm giác tim mình như đập loạn nhịp, khá bối rối, vội vàng nói:
- Tiểu tử kia không làm việc đàng hoàng, ở Thôn Vân Thành trước giờ chưa từng làm chuyện tốt nào, hắn căn bản không xứng với cô! Chúng ta là bằng hữu, ta không thể trơ mắt nhìn cô nhảy vào biển lửa!
Càng nói, hắn dường như đã tìm được một cái cớ tự thuyết phục mình, bộ mặt ra vẻ oai phong lẫm liệt, lý do rất chính đáng.
Đường Na vẫn nhìn hắn rất chăm chú, không hề nói gì, chỉ trầm lặng nghe hắn “nói ra lý do”.
Dưới ánh mắt khó hiểu ấy, Hàn Thạc bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, không dám nhìn thẳng vào Đường Na nữa, làm bộ như lơ đãng hơi cúi đầu, tránh đối mặt với nàng.
Một lúc lâu sau, khóe miệng Đường Na tựa cười mà không phải cười, tự giễu nói một mình:
- Hay cho một cái lý do oai phong lẫm liệt. Bố Lai Ân, khi anh giết hắn, trong lòng anh chẳng lẽ không có một chút ý nghĩ ích kỷ sao?
Đầu óc như bị chấn động mạnh, Hàn Thạc đột nhiên nghĩ tới cảm giác thoải mái dễ chịu khi mình động thủ giết người kia, cảm thấy... cảm thấy mình vừa bảo vệ được thứ gì đó của mình, mà không phải bị người lấy đi. Trong tiềm thức của hắn, ý nghĩ này hoàn toàn là vì tư lợi...
- Sao? Bị ta nói trúng tâm tư phải không?
Đường Na cười lạnh, nói nhỏ:
- Bố Lai Ân, anh chính là kẻ ích kỷ nhất. Hành động của anh khi giúp ta chỉ là ngụy trang và lấy cớ thôi. Ta tin giết hắn xong, anh chưa từng nghĩ cho ta, rằng việc đó sẽ dẫn đến tai hoạ lớn thế nào cho Lai Phất Tư gia tộc của ta?! Nhưng anh vẫn động thủ! Không phải anh làm vì ta, mà là vì chính anh?
- Vì mình... Vì chính mình...
Hàn Thạc lẩm bẩm một hồi:
- Vì ta sao? Ta được gì chứ?
- Trong lòng anh, ta chính là người của anh, cho dù anh không phớt lờ không hỏi tới, cũng không cho phép người khác chấm mút!
Đường Na đột nhiên tiến lên một bước, nâng cổ Hàn Thạc lên, buộc hắn nhìn thẳng vào mắt nàng. Đường Na mặt rất hung ác tàn nhẫn, oán hận nói:
- Anh nói đi, đó có phải là ý nghĩ của anh không?
- Ta, ta không biết... - Hàn Thạc lần đầu tiên bị nữ nhân đối xử như vậy, cảm giác mình hoàn toàn rơi vào thế yếu, sắc mặt rất ngỡ ngàng.
Đột nhiên, hắn cảm thấy Ma Anh nhảy lên thình thịch, tâm cảnh ở cảnh giới Thiên Diệt bất ổn, ngay cả Ma nguyên lực trong cơ thể cũng trở nên có phần hỗn loạn.
Ngơ ngơ ngác ngác, hắn bỗng nhiên ý thức được chuyện với Đường Na đã thành một đạo tâm ma trong lòng hắn. Một chuỗi ý nghĩ liên tiếp đảo qua trong đầu, Hàn Thạc sắc mặt hung ác, đưa tay ôm Đường Na kéo vào trong lòng, nói một cách dữ tợn:
- Không sai, đúng là ta có ý nghĩ này! Với ta, không ai được đụng vào nữ nhân của mình, ta chính là người như thế đấy, nàng muốn thế nào?
Trong tích tắc, Đường Na lệ nóng lưng tròng, gom hết sức ôm chặt Hàn Thạc, hai má vùi sâu vào lồng ngực rộng rãi của hắn, thất thanh khóc rống lên...
Cuối cùng nàng đã đợi được câu nói này...
- Chủ thần có lưu lại trong thần hồn của ngài một đạo thần ấn, thông qua nó ngài có thể liên hệ với Hắc Ám Chủ thần. Nếu như tộc trưởng lập tức báo cho Chủ thần biết tin tức Bố Lai Ân ở chỗ này, Chủ thần đại nhân nói không chừng sẽ giáng lâm, giết chết thằng kia tại chỗ!
Những lời này hắn nói khá dè dặt, dường như sợ Hàn Thạc đang đi cùng Đường Na biến mất trong rừng rậm nghe được.
Tộc nhân Lai Phất Tư vừa rồi còn trình bộ dạng đáng thương khẩn cầu Hàn Thạc buông tha cho bọn họ một con đường sống, vừa nghe Đa Lạc Lôi Tư đề nghị như vậy mắt đều sáng rực, nhao nhao mở miệng khuyên Phỉ Nhĩ Đức, hy vọng hắn có thể lập tức liên hệ với Hắc Ám Chủ thần, để Chủ thần xuất hiện giết chết Hàn Thạc.
Phỉ Nhĩ Đức liếc xéo gã Đa Lạc Lôi Tư đưa ra chủ ý, tức giận nói:
- Ngươi thật muốn cho Lai Phất Tư gia tộc vì thế mà bị diệt sạch phỏng?
Đa Lạc Lôi Tư kinh hãi, bối rối cúi đầu, sốt ruột tỏ thái độ:
- Tộc trưởng sao lại nói thế?
Oán hận nhìn đám tộc nhân có thái độ tương tự, Phỉ Nhĩ Đức trầm mặt, hừ giọng:
- Nếu như Chủ thần đại nhân muốn Bố Lai Ân chết, ngươi cho là hắn có thể sống sót thoát khỏi Hắc Ám thần vực sao?
Đa Lạc Lôi Tư càng sợ hãi, bật thốt:
- Ngài... ý ngài là Chủ thần đại nhân cố ý buông tha hắn? Sao có thể chứ? Hoắc Phu Tư, Hoa Lai Sĩ đều là một trong các thành chủ tại Hắc Ám thần vực, Bố Lai Ân giết hai nhân vật quan trọng này, Chủ thần vậy mà bỏ qua cho hắn? Điều này sao có thể xảy ra được?
Khinh thường bĩu môi, Phỉ Nhĩ Đức trầm giọng nói:
- Ngươi không cảm giác được sự tồn tại của Chủ thần, vĩnh viễn sẽ không rõ Chủ thần có thần thông như thế nào! Ta mặc dù không biết vì sao Chủ thần lại không giết chết hắn, nhưng ta có thể chắc chắn nếu như Chủ thần muốn, hắn đừng hòng sống sót rời khỏi Hắc Ám thần vực!
- Cái này... thế này... - Đa Lạc Lôi Tư rất đỗi ngạc nhiên, không biết phải nói gì.
Hừ lạnh một tiếng, Phỉ Nhĩ Đức nói:
- Ngươi bỏ ngay cái ý nghĩ ấy cho ta. Lại nói chúng ta có thể trở lại Hắc Ám thần vực, tới chiếm U Mạc thành có thể là nhờ người này. Chiếu theo lý lịch và thực lực gia tộc, U Mạc thành căn bản không tới phiên ta làm thành chủ, ta còn đang suy nghĩ Chủ thần sao lại làm vậy, không biết có phải nguyên nhân là vì hắn không...
Đa Lạc Lôi Tư cực kỳ sợ hãi, có vẻ rất khó chấp nhận, lẩm bẩm không ngừng:
- Không thể nào. Việc này tuyệt không phải như thế! Chủ thần ở Hắc Ám thần vực một tay che trời, cả Chúng Thần đại lục cũng có thể hoành hành. Người làm sao lại để ý một tiểu nhân vật như vậy được?
- Ai biết được?
Phỉ Nhĩ Đức sắc mặt quái dị, cười khổ lắc đầu không ngừng, đoạn than khẽ:
- Năm đó nếu như ta biết hắn có năng lực lớn như vậy. Ngày đầu tiên hắn bước vào Lai Phất Tư gia tộc ta đã tự mình nghênh đón rồi! Ôi... Không thể không nói, con mắt nhìn người của chúng ta không bằng Đường Na. Nếu như ta sớm nghe theo lời nó, Lai Phất Tư gia tộc chúng ta chẳng những sẽ không xuống dốc như hiện tại, mà chắc đã sớm như diều gặp gió rồi.
- Tộc... Tộc trưởng. Ý ngài là, có phải là... có phải là không báo thù cho Ngải Phất Lý thúc thúc nữa không? - Đa Lạc Lôi Tư ngạc nhiên, ngập ngừng một chút mới thấp thỏm hỏi dò.
- Báo thù?
Phỉ Nhĩ Đức cười gượng, đưa mắt tới phương hướng sâu trong rừng rậm, thở dài:
- Chúng ta lấy cái gì mà báo thù? Da Lỗ Tư chính là thành chủ Thôn Vân thành, thực lực đạt tới cảnh giới Chủ thần. Hơn nữa huynh đệ Hắc Thủy, Hắc Thạch, cộng thêm cả đám Hoắc Phu Tư, Hoa Lai Sĩ, Lạp Khắc Lý Sâm, kết cục cuối cùng Hoắc Phu Tư, Hoa Lai Sĩ, Lạp Khắc Lý Sâm chết. Mà hắn tiếp tục ung dung tự tại. Ngươi nói đi. Chúng ta làm sao báo cừu? Gia tộc Lai Phất Tư chúng ta có ai có thể báo mối thù này?
- Nhưng... Nhưng... - Đa Lạc Lôi Tư muốn nói gì, nhưng không biết có phải nghĩ tới hiện thực đáng sợ không mà không tìm được lý do có thể thật sự khuyên được Phỉ Nhĩ Đức.
Khoát tay, Phỉ Nhĩ Đức mất kiên nhẫn nói:
- Các ngươi dẹp ngay cái ý nghĩ này càng sớm càng tốt. Từ này về sau ở U Mạc thành an phận cho ta, đừng có mơ mộng hão huyền ra tay với Bố Lai Ân. Như vậy chỉ mang đến tai hoạ cho gia tộc. Nhớ kỹ đấy!
Đa Lạc Lôi Tư và những thành viên của Lai Phất Tư gia tộc vừa nghe Phỉ Nhĩ Đức nói như vậy, trong lòng đều cảm thấy khó có thể hiểu được, nhưng dưới uy hiếp gia trưởng chỉ có thể vâng dạ đáp ứng.
...
Sâu trong rừng rậm, thực vật xanh um tươi tốt, những nụ hoa nhỏ nhắn tươi đẹp toả những làn hương thoang thoảng.
Đường Na đứng trước một khóm hoa dại, duyên dáng yêu kiều, xuất chúng như cánh hoa tươi mềm mại diễm lệ, khiến cho người ta mơ tưởng xa xôi. Đường Na vốn là một nữ nhân xinh đẹp khí chất hơn người, hào quang toả bốn phía. Nhưng sau khi trải qua thảm biến gia tộc, nàng lại có thêm nét tiều tuỵ hờ hững khiến người ta thương xót. Điều này chẳng những không làm giảm vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn tạo nên vẻ điềm đạm đáng yêu.
Nàng mặc một chiếc áo dài màu tím nhạt ôm gọn lấy thân hình đầy đặn. Cặp chân đẹp, dài, thẳng tắp, kiều đồn vểnh cao, bộ ngực sữa no đủ, gương mặt trắng hồng thoáng hiện nét âu sầu làm cho người ta hận không thể ôm nàng vào lòng, che chở chu đáo, nhẹ nhàng yêu thương...
Nhìn Đường Na trước mặt, Hàn Thạc cảm thấy mình như có nghìn vạn lời muốn nói, nhưng lời đến miệng lại đổi thành một tiếng thở dài:
- Ôi... Đường Na đại tỷ, đã lâu không gặp.
Cặp mày ngài Đường Na khẽ nhíu lại, đôi mắt sáng nhìn chăm chú lên Hàn Thạc, bỗng chốc ngây dại...
Cách đây nhiều năm, thanh niên này lúc đó giấu tài năng, bằng hai bàn tay trắng tới Chúng Thần đại lục, đã trở thành nhân vật nổi bật uy danh rung trời, xưng hùng xưng bá ở Vùng Đất Hỗn Loạn, nơi đáng sợ nhất Chúng Thần đại lục.
Trong cuộc giao chiến giữa các thành chủ mạnh nhất Hắc Ám thần vực, hắn lại có thể ung dung rút lui giữa tầng tầng vây giết...
Từng đạo ánh sáng xán lạn cứ hiện trên người hắn, trong vài chục năm ngắn ngủi đã bộc lộ tài năng, trở thành một nhân vật chói sáng nhất Chúng Thần đại lục, thực lực mạnh mẽ khiến rất nhiều thành chủ tại các thần vực cúi đầu xưng thần!
Mặc dù Đường Na sớm đã nhận định hắn là người có hoài bão lớn, nhưng nàng cũng không ngờ rằng có một ngày hắn có thể đạt tới độ cao thế này!
- Bố Lai Ân, ta thực sự không ngờ anh lại có được thành tựu như hôm nay! - Đường Na cười có phần miễn cưỡng, rõ ràng không rực rỡ giống như năm đó.
- Đường Na đại tỷ, các ngươi đang dự định tới đâu thế? - Hàn Thạc ngẩn người, cảm thấy cần phải nói một số chủ đề có tính thiết thực.
- Trở về Hắc Ám thần vực, cha ta được Hắc Ám Chủ thần ban cho một đạo thần ấn, nói người trở về U Mạc thành tiếp quản vị trí thành chủ! - Đường Na không hề giấu diếm mục đích của đoàn người bên mình, thản nhiên nói ra trước mặt Hàn Thạc.
- Ha ha, hóa ra là như vậy, xem ra Hoắc Phu Tư chết còn có ích lợi khác.
- Ừm, Ám Ảnh thành chủ là ai tiếp nhận thế? - Hàn Thạc bật cười khanh khách, không ngờ rằng Hắc Ám Chủ thần lại ban vị trí này cho Phỉ Nhĩ Đức, điều này làm hắn hơi bất ngờ.
- Là An Đức Liệt của Tái Nhân Đặc gia tộc, hắn sẽ nhậm chức thành chủ mới. Ám Ảnh thành sẽ vững như Thái Sơn, cũng sẽ không có gia tộc khác dị nghị! - Đường Na tiếp lời.
- Rất tốt, An Đức Liệt tiếp quản vị trí Ám Ảnh thành chủ là rất hợp lý, tin tưởng Ám Ảnh thành dưới sự quản lý của hắn nhất định sẽ tiến xa hơn! Hoa Lai Sĩ có năng lực, đáng tiếc hắn không có lượng dùng người lắm, gia tộc nào hi vọng phát triển lên cuối cùng đều bị bức ra khỏi thành, hắn còn ở Ám Ảnh thành, nó vĩnh viễn khó có thể phát triển được! - Hàn Thạc cười, nói rất thật.
Đường Na khẽ nhíu mày, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú Hàn Thạc không nói một lời, khiến hắn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Chẳng biết tại sao, dưới kiểu ánh mắt này của nàng, Hàn Thạc lại có phần hoảng hốt rất khó xảy ra. Cái thứ sợ sệt này chẳng có quan hệ gì với thực lực mạnh yếu, chỉ đơn thuần là sự áy náy, còn có một chút chờ đợi, hắn lo lắng sẽ mất đi gì đó, lại gánh vác gì đó...
Đường Na trầm mặc một hồi, cố sức hít một hơi thật sâu. Theo động tác hô hấp của nàng, song phong đầy đặn cao vút càng nổi rõ sự chắc nịch, quả thực như muốn xé y phục thoát ra. Dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm, hai mắt Đường Na toả sáng rạng rỡ, nhìn Hàn Thạc không chớp mắt, khẽ hỏi:
- Vì sao anh giết chết người kia?
Đường Na dù chưa nói tên, nhưng Hàn Thạc biết ngay nàng nói tới ai.
Thầm hoảng hốt, hắn cảm giác tim mình như đập loạn nhịp, khá bối rối, vội vàng nói:
- Tiểu tử kia không làm việc đàng hoàng, ở Thôn Vân Thành trước giờ chưa từng làm chuyện tốt nào, hắn căn bản không xứng với cô! Chúng ta là bằng hữu, ta không thể trơ mắt nhìn cô nhảy vào biển lửa!
Càng nói, hắn dường như đã tìm được một cái cớ tự thuyết phục mình, bộ mặt ra vẻ oai phong lẫm liệt, lý do rất chính đáng.
Đường Na vẫn nhìn hắn rất chăm chú, không hề nói gì, chỉ trầm lặng nghe hắn “nói ra lý do”.
Dưới ánh mắt khó hiểu ấy, Hàn Thạc bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, không dám nhìn thẳng vào Đường Na nữa, làm bộ như lơ đãng hơi cúi đầu, tránh đối mặt với nàng.
Một lúc lâu sau, khóe miệng Đường Na tựa cười mà không phải cười, tự giễu nói một mình:
- Hay cho một cái lý do oai phong lẫm liệt. Bố Lai Ân, khi anh giết hắn, trong lòng anh chẳng lẽ không có một chút ý nghĩ ích kỷ sao?
Đầu óc như bị chấn động mạnh, Hàn Thạc đột nhiên nghĩ tới cảm giác thoải mái dễ chịu khi mình động thủ giết người kia, cảm thấy... cảm thấy mình vừa bảo vệ được thứ gì đó của mình, mà không phải bị người lấy đi. Trong tiềm thức của hắn, ý nghĩ này hoàn toàn là vì tư lợi...
- Sao? Bị ta nói trúng tâm tư phải không?
Đường Na cười lạnh, nói nhỏ:
- Bố Lai Ân, anh chính là kẻ ích kỷ nhất. Hành động của anh khi giúp ta chỉ là ngụy trang và lấy cớ thôi. Ta tin giết hắn xong, anh chưa từng nghĩ cho ta, rằng việc đó sẽ dẫn đến tai hoạ lớn thế nào cho Lai Phất Tư gia tộc của ta?! Nhưng anh vẫn động thủ! Không phải anh làm vì ta, mà là vì chính anh?
- Vì mình... Vì chính mình...
Hàn Thạc lẩm bẩm một hồi:
- Vì ta sao? Ta được gì chứ?
- Trong lòng anh, ta chính là người của anh, cho dù anh không phớt lờ không hỏi tới, cũng không cho phép người khác chấm mút!
Đường Na đột nhiên tiến lên một bước, nâng cổ Hàn Thạc lên, buộc hắn nhìn thẳng vào mắt nàng. Đường Na mặt rất hung ác tàn nhẫn, oán hận nói:
- Anh nói đi, đó có phải là ý nghĩ của anh không?
- Ta, ta không biết... - Hàn Thạc lần đầu tiên bị nữ nhân đối xử như vậy, cảm giác mình hoàn toàn rơi vào thế yếu, sắc mặt rất ngỡ ngàng.
Đột nhiên, hắn cảm thấy Ma Anh nhảy lên thình thịch, tâm cảnh ở cảnh giới Thiên Diệt bất ổn, ngay cả Ma nguyên lực trong cơ thể cũng trở nên có phần hỗn loạn.
Ngơ ngơ ngác ngác, hắn bỗng nhiên ý thức được chuyện với Đường Na đã thành một đạo tâm ma trong lòng hắn. Một chuỗi ý nghĩ liên tiếp đảo qua trong đầu, Hàn Thạc sắc mặt hung ác, đưa tay ôm Đường Na kéo vào trong lòng, nói một cách dữ tợn:
- Không sai, đúng là ta có ý nghĩ này! Với ta, không ai được đụng vào nữ nhân của mình, ta chính là người như thế đấy, nàng muốn thế nào?
Trong tích tắc, Đường Na lệ nóng lưng tròng, gom hết sức ôm chặt Hàn Thạc, hai má vùi sâu vào lồng ngực rộng rãi của hắn, thất thanh khóc rống lên...
Cuối cùng nàng đã đợi được câu nói này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.