Chương 987: Huynh đệ “tình thâm”?
Nghịch Thương Thiên
04/04/2013
Hai người Thái Nhĩ, La Cách vừa mới còn mặt xám như tro, đột nhiên lại hưng phấn cười nói:
- Toàn bộ thống lĩnh Liệp thần giả đều ở trong Thâm Cốc. Chúng ta thoáng cái đã đưa toàn bộ bọn chúng vào chỗ chết cả rồi. Tây Lan Khắc, Tạp Phổ, cục diện của Vùng đất hỗn loạn đã thay đổi. Chúng ta bởi vì muốn Liệp thần giả sa lưới hết mới có thể chịu nhục như vậy. Ngươi nên hiểu tâm ý của chúng ta rồi chứ?
- Hai phần ba số người của ta đã chết. Ngươi nói những lời này còn có tác dụng gì. - Tây Lan Khắc cũng kinh ngạc hồi lâu. Tuy nhiên nghĩ lại thủ hạ của mình chết nhiều như vậy, trước kia La Cách đích xác hy sinh bọn họ dùng làm pháo hôi nên sẽ không tiếp tục tin tưởng lời hắn nói nữa.
- Bố Lai Ân. Liệp thần giả sụp đổ rồi. Thù cũng đã báo. Chúng ta bất tất lại tự chém giết lẫn nhau như vậy. Việc cấp bách là trước tiên cần phải dọn dẹp sạch sẽ những dư nghiệt Liệp thần giả kia. Ngươi thấy sao? - Thái Nhĩ đột nhiên dường như đã bình phục lại, suy nghĩ một lượt, đoạn lập tức nhìn Hàn Thạc đề nghị.
Thái Nhĩ quả đúng là Chủ thần cao thủ biết co biết duỗi. Vừa thấy thực lực Hàn Thạc mạnh mẽ ngoài dự liệu liền lập tức thay đổi bộ mặt, đưa mình xem như đồng minh cùng chiến tuyến với hắn.
Hàn Thạc sao lại không biết tâm tư của Thái Nhĩ. Liếc nhìn về hướng Thâm Cốc, khóe miệng hắn nhếch lên một tia hàn ý lạnh lùng, đoạn nói:
- Ở nơi kinh doanh của Thiên Cơ Dược Tề còn có rất nhiều thủ hạ của ta. Ngươi không nói trước một tiếng, lại cũng không giúp ta đưa thủ hạ rời đi. Bây giờ Thâm Cốc nổ tung, tất cả thủ hạ của ta đều gặp nạn. Thái Nhĩ. Ta chết nhiều người như vậy, ngươi nói ta và ngươi còn có thể đồng tâm sao?
- Vì thắng lợi của Vùng đất hỗn loạn, hy sinh là việc không thể tránh được. Bố Lai Ân, ngươi cần hiểu rõ một chút. - Thái Nhĩ vội vàng nói.
- Vì sao kẻ hy sinh luôn là người khác, mà thủ hạ của Thái Nhĩ ngươi lại có thể bình yên vô sự. Vì sao không phải là hy sinh bọn chúng? - Ba người nào đó theo lời nói của Hàn Thạc lớn tiếng quát lên. Rồi từng tiếng hưởng ứng kéo theo.
Đây là suy nghĩ của các thế lực vẫn phụ thuộc hai Quân chủ. Sau tiếng quát lớn của Hàn Thạc vang lên, bọn họ đều nhất trí bắt đầu chĩa mũi công kích về phía Thái Nhĩ, La Cách.
- Đúng vậy, vì sao các ngươi lại có thể không bị việc gì? Vì cái gì muốn chúng ta phải hy sinh? Thái Nhĩ. Ngươi căn bản không để tâm đến sự sống chết của chúng ta. - Tạp Phổ đột nhiên lớn tiếng quát.
- Hắc hắc. La Cách đại nhân lại càng lợi hại. Ngay cả khi với thủ hạ trung thành tận tâm nhất hắn cũng có thể hy sinh. Khi ở Mai Cốt quật, La Cách đại nhân dính phải một kích trí mệnh của Khảo Trạch liền tiện tay bắt lấy một tên thủ hạ đã theo hắn bao năm ra chắn, nhân đó chạy trốn. Ngay cả người mình sống chết ra sao còn không quản huống chi là những người ngoài như chúng ta? - Tây Lan Khắc khi ở trận chiến tại Mai Cốt quật đã tận mắt chứng kiến những hành động của La Cách, không nhịn được, bèn châm chọc bằng giọng kỳ quái.
Khi đã biết được suy tính của Hàn Thạc, Tạp Phổ, Tây Lan Khắc gan bỗng chốc lớn hẳn lên. Bọn họ tin tưởng trước lực lượng khủng bố của Hàn Thạc, hai kẻ Thái Nhĩ, La Cách căn bản không thể tổn thương bọn họ, mới thoải mái đem tất cả những bất mãn trong đáy lòng bộc phát ra.
Lật mặt Thái Nhĩ, La Cách không chỉ có hai người Tạp Phổ, Tây Lan Khắc.
Sau hai người này, nhiều người bắt đầu đả kích mạnh mẽ Thái Nhĩ, La Cách, đa phần chỉ trích hai người không trượng nghĩa. Đến ngay cả một số thủ hạ của La Cách khi nghe xong lời nói của Tây Lan Khắc ánh mắt cũng đều lóe lên. Bọn họ cũng không phải là ngày đầu tiên đi theo La Cách, tự biết tác phong hành động của vị Quân chủ này thế nào. Cẩn thận suy nghĩ về lời Tây Lan Khắc nói, chẳng lẽ lại không hề để tâm?
Vùng đất hỗn loạn trước kia không có Hàn Thạc - vị quân vương có thể toàn tâm toàn ý vì thủ hạ báo thù này. Có Hàn Thạc, vị lãnh tụ coi thủ hạ như thân nhân này thì còn đỡ một chút. Thái Nhĩ, La Cách hai người đột nhiên lộ vẻ khó có thể chịu được như vậy.
- Các ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản hay sao? - La Cách biến sắc. Hắn chợt phát hiện mấy người trước kia trung thành, tận tâm với hắn dường như cũng bắt đầu dao động. La Cách cảm thấy tình thế không ổn nhưng đối với Hàn Thạc lại không cưỡng được, có chút sợ hãi.
La Cách tích uy đã lâu, vừa thấy hắn “nổi bão” mấy người kia lập tức cúi đầu.
Tây Lan Khắc, Tạp Phổ không phải là thủ hạ của La Cách. Có Hàn Thạc ở đây làm chỗ dựa, lại càng không có dính dáng gì với La Cách nên vẫn cứ lớn tiếng chỉ trích La Cách như cũ.
- Tìm chết. - La Cách chợt biến sắc, đột nhiên ra tay giết tới Tây Lan Khắc. Lực lượng Tử vong thâm độc tụ tập xung quanh Tạp Phổ. Một lao ngục dày đặc xương cốt đột nhiên chế trụ Tây Lan Khắc.
Hàn Thạc trên không trung bình tĩnh chăm chú quan sát biến hóa phía dưới. Đã sớm biết La Cách sẽ không nhịn được ra tay, hắn cười lạnh phóng ra lực lượng do sáu hệ liên hợp, từ trên không chụp xuống La Cách.
“Răng rắc.”
Cốt lao chế trụ Tây Lan Khắc bởi vậy mà vỡ tung ra. Xương trắng hóa thành bọt tản đi khắp nơi.
Một luồng lực lượng lớn từ trên trời hạ xuống đánh mạnh lên người La Cách. Trước sức mạnh không thể đương đầu này, La Cách tránh né không kịp, miệng phun máu tươi văng ra xa.
Động tâm niệm, Thần chi lĩnh vực mới của hắn kỳ diệu bao phủ xuống, như một cái lưới cực lớn đột nhiên thu La Cách vào. Ánh mắt lóe lên, Hàn Thạc phát hiện Thái Nhĩ đang lặng lẽ rời đi bèn hắc hắc cười lạnh:
- Thái Nhĩ. Ta bây giờ chơi với ngươi trước. Ta thật muốn xem ngươi và Đạt Tạp liên thủ liệu có thể thoát ra khỏi sóng gió này không.
Lời vừa nói ra, Thái Nhĩ vẻ mặt kinh hãi, lập tức nói lớn:
- Ngươi. Ngươi nói cái gì?
- Đạt Tạp không phải ca ca ngươi sao? Ngươi không phải kết hợp với hắn tính kế đâu ra đó rồi sao. Ha ha. Ngươi muốn cùng Đạt Tạp động thủ tiêu diệt những người chống đối còn lại, đúng không? Hai ngươi là kẻ tu luyện Hủy Diệt lực lượng đạt tới cảnh giới Chủ thần, khi liên thủ thực lực nhất định vô cùng đáng sợ. Ngươi không phải muốn lợi dụng loại lực lượng này thay đổi cục diện hay sao? - Hàn Thạc thản nhiên nhìn Thái Nhĩ, khóe miệng đầy vẻ cười cợt châm chọc.
- Cái gì! Thái Nhĩ lại cùng câu kết với Đạt Tạp?
Tạp Phổ cực kỳ sợ hãi, không thể tưởng tượng nổi nhìn sắc mặt Thái Nhĩ đột nhiên thay đổi dường như bị vạch trần suy nghĩ kia, oán hận nói:
- Khó trách. Khó trách.
- Bán rẻ Vùng đất Hỗn Loạn còn có Thái Nhĩ ngươi.
Chẳng những là Tây Lan Khắc, Tạp Phổ, tất cả cao thủ của Vùng đất hỗn loạn đều nổi giận. Mặc cho họ có suy đoán ra sao cũng không ngờ rằng Thái Nhĩ lại là anh em ruột với đầu lĩnh của Liệp thần giả hiện nay là Đạt Tạp.
Cái này có nghĩa là gì? Có nghĩa là từ đầu đến cuối Thái Nhĩ vẫn chính là kẻ phản bội. Có nghĩa là Vùng đất hỗn loạn sở dĩ không chịu nổi một đòn, ít nhất có một nguyên nhân là do Thái Nhĩ.
Ngay cả La Cách đã bị trọng thương, tạm thời bị giam cầm cũng mang vẻ mặt không dám tin. Nhìn vẻ lạnh lẽo trên mặt Thái Nhĩ, hắn cười thảm:
- Thì ra là thế. Thái Nhĩ à Thái Nhĩ. Ngươi đã có dự định liên thủ cùng ca ca ngươi Đạt Tạp diệt ta sao? Ha ha. Như vậy ngươi sẽ chính là đệ nhất nhân của Vùng đất hỗn loạn, không còn có kẻ nào có thể uy hiếp ngươi nữa chứ gì?
Thái Nhĩ bị cả nghìn người nhìn vào mình chỉ trích, sắc mặt vô cùng khó coi, âm trầm không nói một lời.
- Ngươi không phải ngụy biện đâu, Đạt Tạp sẽ lập tức đến đây thôi. Ha ha. Đợi đến lúc ấy là rõ cả ngay thôi. Ta thực muốn xem ngươi và Đạt Tạp, hai người liên thủ có thể đánh bại ta hay không. - Hàn Thạc cười lạnh lùng, vừa nói vừa dõi mắt về phía không xa.
Một bóng người đến, không phải là Đạt Tạp đó sao?
- Thái Nhĩ. Ngươi làm cái gì vậy, vì sao Thâm Cốc chỉ bị hủy có một phần mà lại là của phía ngươi? - Người còn chưa tới, Đạt Tạp đã lớn tiếng gọi. Tại Thâm Cốc, đám thống lĩnh Liệp thần giả cũng không bị nổ chết hết cả. Đối với Đạt Tạp mà nói, tình thế tiếp sau rất khó không chế. Tâm huyết nhiều năm có thể tan biến chỉ trong chốc lát, hắn không giận mới là lạ.
Thanh âm của Đạt Tạp vừa vang lên, căn bản không cần Hàn Thạc phải nói thêm gì nữa đã chứng minh hai người Thái Nhĩ, Đạt Tạp quả nhiên là huynh đệ.
- Ơ.
Đạt Tạp đột nhiên giật mình, hô lên kinh hãi:
- Bố Lai Ân. Sao lại là ngươi?
Sau khi Đạt Tạp tới chợt phát hiện Hàn Thạc. Khi ở Ma Ẩn cốc hắn đã được kiến thức sức mạnh cả đối phương. Hiện giờ gặp lại Hàn Thạc, bất chợt kinh hô. Ở sâu trong nội tâm, Đạt Tạp vẫn có một nỗi sợ hãi mơ hồ với Hàn Thạc. Dù sao khi ở Ma Ẩn cốc, lực lượng Hàn Thạc biểu hiện ra ngoài quả thực quá cường hãn.
- Đạt Tạp. Ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc các ngươi không quý trọng.
Hàn Thạc mỉm cười:
- Các ngươi hiện tại không rời khỏi Vùng đất hỗn loạn, vậy thì cũng đừng đi nữa.
Nói đến đoạn cuối, sắc mặt hắn chợt lạnh, đột nhiên nhìn chăm chú Thái Nhĩ nói:
- Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn lời gì muốn nói không?
- Các huynh đệ. Chỉ cần giết Bố Lai Ân thì tương lai của Vùng đất hỗn loạn chính là của chúng ta.
Thái Nhĩ đột nhiên cười ha hả. Nhìn những người đã nhiều năm luôn luôn đi theo hắn, nhưng vào lúc này đã có những kẻ thân tín nghi ngờ. Hắn cam đoan:
- Không sai. Ta và Đạt Tạp đúng là huynh đệ. Ta cũng đúng là lợi dụng người khác. Tuy nhiên, các ngươi không phải là đều bình yên vô sự sao? Hành động của ta đều là vì bản thân chúng ta. Tương lai các ngươi sẽ thấy. Vùng đất hỗn loạn do ta làm chủ. Mà liên minh Liệp thần giả vĩnh viễn sẽ không tạo thành uy hiếp đối với chúng ta. Đây không phải là mục tiêu chúng ta luôn luôn cố gắng sao?
Thái Nhĩ nói những lời này cực kỳ chân thành. Hắn định dùng lời lẽ lấy lại tâm tư của thủ hạ.
Những kẻ thân tín đi theo Thái Nhĩ nhiều năm ánh mắt lấp lóe khó đoán. Không có ai đáp ứng cùng hắn tiếp tục chiến đấu, cũng không có ai biểu hiện thái độ phủ quyết. Tất cả đều trầm mặc không nói.
Hàn Thạc chỉ nhìn lướt qua đã biết vì sao bọn họ trầm mặc không nói. Thầm cười lạnh, hắn đột nhiên nói:
- Được làm vua, thua làm giặc. Hãy xem trận chiến này của chúng ta đi. Ha ha. Đạt Tạp, Thái Nhĩ. Chỉ cần các ngươi tiêu diệt được ta thì sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa. Đám thủ hạ của ngươi vẫn sẽ phục tùng dưới trướng của ngươi.
Thái Nhĩ sững sờ, thầm suy nghĩ một chút hắn lập tức ý thức được tâm tư thật sự của thủ hạ mình. Nếu như ở trận đại chiến sau đây, hắn và Đạt Tạp đều bị thất bại, vậy chắc chắn lời hắn bảo đảm chẳng có chút tác dụng nào.
- Đại ca. Chúng ta giết Bố Lai Ân thôi. Ta và ngươi liên thủ. Cảnh giới Chủ thần, không có ai là đối thủ cả. - Thái Nhĩ đột nhiên ưỡn thẳng lưng, nói.
Vốn Đạt Tạp còn có chút do dự, nhưng nghe Thái Nhĩ nói như vậy dường như đã khơi dậy khí phách trong lòng. Hắn chợt cười ha hả nói:
- Không sai. Huynh đệ chúng ta liên thủ. Chủ thần không có thần cách, có ai là đối thủ?
Nói rồi, Đạt Tạp và Thái Nhĩ liếc nhìn nhau, một trái một phải đột nhiên vây lấy Hàn Thạc.
Đạt Tạp, Thái Nhĩ hai người cùng là Hủy Diệt lực lượng. Hai thần chi lĩnh vực hệ Hủy Diệt kỳ dị dung hợp với nhau. Cùng tu luyện Hủy Diệt lực lượng như nhau, lại có cùng huyết mạch với nhau, bọn họ không ngờ lại có thể làm được giống như Hàn Thạc, khiến cho lĩnh vực dung hợp. Sau khi hai đại thần chi lĩnh vực hợp lại làm một, lực lượng Hủy Diệt trên thân hai người đột ngột dâng lên. Khí thế một mạch tăng lên như gió bão.
Đổi lại là bất cứ một kẻ Chủ thần không có thần cách nào, nếu đối mặt với lực lượng Hủy Diệt của Thái Nhĩ, Đạt Tạp liên thủ thì có lẽ khó mà ngăn cản được. Nhưng Hàn Thạc có thể dung hợp sáu hệ lực lượng, hơn nữa chúng đều tương đồng. Thần chi lĩnh vực dung hợp này tuyệt đối khó khăn hơn gấp chục lần, trăm lần so với Đạt Tạp, Thái Nhĩ. Đương nhiên uy lực cũng sẽ lợi hại hơn gấp chục lần, trăm lần.
Bọn họ chỉ là dung hợp cùng loại lực lượng. Hơn nữa cũng chỉ là hai luồng. Vậy sao có thể là đối thủ của Hàn Thạc?
Cảm thụ được Hủy Diệt lực lượng của Đạt Tạp, Thái Nhĩ không ngừng tăng lên, nét cười lạnh nơi khóe miệng của Hàn Thạc trước sau chưa hề biến mất. Sau khi đợi cho Hủy Diệt lực lượng của bọn họ đạt đến mức tận cùng, hắn mới đột nhiên quát:
- Đạt Tạp, Thái Nhĩ. Chỉ bằng các ngươi mà dám tự xưng là vô địch trong Ngụy Chủ thần?
Lực lượng hủy thiên diệt địa lấy Hàn Thạc làm trung tâm bạo phát mạnh mẽ, giống như là một cơn sóng vĩ đại bắn về tám phương. Lực lượng đáng sợ này có lực bài xích vô cùng cường hãn, ép cho thần chi lĩnh vực dung hợp của Đạt Tạp, Thái Nhĩ ra bên ngoài, liên tục làm tiêu hao lực lượng dung hợp của hai người.
- Lão tử ngay cả Tử Vong, Quang Minh Chủ thần còn không e ngại, thì sao phải sợ hai con cá tôm nhỏ các ngươi? - Lại là một tiếng cuồng tiếu kinh thiên động địa. Lực lượng do cự ảnh trên không trung càng thêm mãnh liệt, chia làm hai đạo cường quang bắng về phía Đạt Tạp, Thái Nhĩ.
Chỉ nghe thấy hai tiếng “ầm ầm”, rồi âm thanh thảm thiết của Thái Nhĩ vang lên, bị một chùm cường quang hoàn toàn bao lấy. Trong chốc lát nó đã mang hắn vào không gian kỳ dị nơi giam cầm La Cách. Đạt Tạp hoảng sợ, khi lời nói của Hàn Thạc mới vang lên đã bất chấp bỏ chạy. Bị dư âm của cường quang đánh trúng, toàn thân hắn văng máu tươi.
Đạt Tạp không dám quay đầu lại nhìn về phía Hàn Thạc, cũng không liếc mắt để ý đến sống chết Thái Nhĩ, em ruột của hắn. Mang theo đau đớn trên người, hắn liều mạng bỏ chạy ra ngoài.
“Lão tử ngay cả Tử Vong, Quang Minh Chủ thần còn không sợ.”
Khi Hàn Thạc nói câu nói đó, Đạt Tạp đột nhiên ý thức được gì đó rồi. Khi bọn họ rời khỏi Ma Ẩn cốc, đã biết Tử Vong Chủ thần Nội Tư Đặc nhất định sẽ quay lại Vùng đất hỗn loạn, tiến về phía Ma Ẩn cốc. Theo bọn chúng thấy, hai cha con Hàn Thạc nhất định sẽ bị Nội Tư Đặc tiêu diệt. Thế mà bây giờ đối phương vẫn y nguyên, còn nói ra những lời như vậy.
Điều này nói lên cái gì?
Đạt Tạp chỉ nghĩ đến đó là cả người đã phát lạnh. Cho nên hắn lập tức quyết định, không giống như đệ đệ Thái Nhĩ của hắn ngạnh kháng công kích của Hàn Thạc, đột nhiên bỏ chạy.
- Đại ca. - Thái Nhĩ trọng thương và La Cách bị giam cầm cùng một chỗ. Ở trong không gian kỳ dị đó không thể đi ra, cũng không thể công kích ra ngoài. Âm thanh và tầm mắt không hề bị ảnh hưởng. Mắt thấy Đạt Tạp bất chấp chạy trốn, không hề ngoái đầu nhìn lại, hắn đột nhiên gầm lên.
Một tiếng “đại ca” tràn đầy đau buồn, hiu quạnh. Đạt Tạp rõ ràng nghe được nhưng vẫn không dừng lại, tiếp tục chạy trốn ra ngoài.
Hàn Thạc thản nhiên nhìn bóng lưng Đạt Tạp, cười lạnh lẽo:
- Thông minh lắm. Bất quá ngươi thực sự có thể chạy trốn trước mắt ta sao?
Hàn Thạc vẫn chưa hành động, bởi vì thần thức của hắn cảm ứng được khí tức của Tiểu Khô Lâu.
Đang chạy như điên, rồi thình lình phát hiện một người đứng phía trước mình, Đạt Tạp ngưng thần nhìn kỹ liền thầm run sợ. Đó chính là Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo có mảnh thần cách.
Đạt Tạp trong lòng nổi hung ác, điên cuồng quát:
- Ngươi cũng muốn ngăn cản ta? Phụ thân ngươi đánh bị thương ta. Ta lấy ngươi đáp lại hắn.
Hắn tập trung tất cả sức mạnh trong cơ thể, hình thành một viên Hủy Diệt pháp châu vĩ đại, giống như một mặt trời màu xám hung hăng đánh về phía Hàn Hạo.
Tiểu Khô Lâu mang theo cốt thứ ngạo nghễ đứng ở trước mặt Đạt Tạp. Trong mắt hiện lên một tia sáng khinh thường, hắn thản nhiên nói:
- Ngươi còn kém lắm.
Dứt lời, cốt thứ đâm xiên ra. Một tia hào quang lấp lánh hiện ra ở mũi nhọn cốt thứ. Rồi một cỗ lực lượng tử vong mặt trái tà ác, tàn nhẫn, tuyệt vọng đột nhiên từ trung tâm cốt thứ bạo phát ra. Đối diện với lực lượng này, Hủy Diệt pháp châu của Đạt Tạp toàn lực hình thành lộ vẻ nhỏ bé, không chịu nổi một đòn.
“Ầm ầm ầm. Ầm ầm ầm.”
Lại một tiếng chấn động không trung vang lên. Thế đánh của Đạt Tạp bị ngăn trở. Vẻ mặt hắn đờ đẫn hãy còn chưa kịp phản ứng thì cốt thứ đã thình lình lóe lên ở mi tâm hắn.
“Phập.”
Cốt thứ xuyên qua con ngươi Đạt Tạp, đóng đinh hắn ở trên không trung. Trong chốc lát, huyết nhục, tinh hồn của hắn đều bị cốt thứ hấp thu. Những tình cảm tiêu cực tuyệt vọng, phẫn uất trước khi Đạt Tạp chết chịu sự ảnh hưởng của thần cách mới trong cơ thể Hàn Hạo. Chúng hóa thành từng sợi khói nhẹ rồi bị Hàn Hạo nuốt vào trong bụng, làm cho quang mang trong mắt hắn càng ngày càng thịnh.
Cho đến chết Đạt Tạp cũng không rõ. Trong thời gian vài ngày ngắn ngủi, đôi cha con Hàn Thạc sao có thể phát triển lên cấp độ cao như thế.
- Dám phá nhà của ta. Ngươi đáng chết. - Thanh cốt thứ rút ra, thần thể cứng như sắt đá của Đạt Tạp giống như tro bụi tung bay. Trong nháy mắt, kẻ thống lĩnh vang danh một thời đã hoàn toàn tan biến. Cả tinh hồn cũng mất theo. Chết thảm.
Sau khi giết chết Đạt Tạp, Hàn Hạo cũng không lập tức tiến về phía Hàn Thạc mà dùng linh hồn truyền tin:
- Phụ thân. Con đã giết Đạt Tạp rồi. Bây giờ con rời cốc. Còn mấy tên thống lĩnh ở trong cốc nữa. Con muốn bọn chúng không thể sống sót ra khỏi Vùng đất hỗn loạn.
- Đi đi. Ta qua đó ngay.
Hàn Thạc đáp lời rồi quay sang tủm tỉm cười nhìn La Cách, Thái Nhĩ tạm thời bị giam cầm nói:
- Thái Nhĩ. Ca ca ngươi chạy trốn trước một bước. Cho nên hắn chết lại càng nhanh hơn một chút. Ha ha. Nếu như ngươi dùng linh hồn tương thông mà nói chuyện, sẽ biết rằng hắn đã xong đời rồi.
Thái Nhĩ vừa mới rồi còn thầm hận Đạt Tạp không để ý đến tình nghĩa huynh đệ. Lúc này vừa nghe lời Hàn Thạc nói liền choáng váng. Dùng ma pháp kính liên kết thử, hắn đột nhiên thất thanh cười lớn:
- Ha ha. Đáng chết. Đáng chết. Cùng chết đi.
Bất chợt, một luồng ba động Hủy Diệt mãnh liệt từ người Thái Nhĩ truyền ra rồi một chùm ánh sáng bao phủ lấy hắn. Cốt lao giam cẩm Thái Nhĩ, La Cách chấn động mãnh liệt liên hồi. Ngay cả gã La Cách còn chưa muốn chết cũng không tránh né được nổi. Bị lực lượng của Thái Nhĩ lan đến, thân thể hắn vỡ tung ra.
Vừa thấy Thái Nhĩ tự sát, Hàn Thạc lập tức động thủ. Hắn vội triệt hồi lực lượng giam cầm hai người kia rồi cùng Vạn Ma Đỉnh bay ra ngoài. Mặc dù không thể thu thập được lực lượng trong thần thể của hai người thì ít nhất cũng phải có được hai thần hồn tinh khiết.
Ý thức thần hồn của tinh hồn Chủ thần quý giá hơn so với bất cứ thứ gì. Có thần hồn hai người Thái Nhĩ, La Cách, Hàn Thạc có thể làm cho người Hàn gia tu luyện Hủy Diệt, Tử Vong lực lượng càng tiến thêm một bước. Lĩnh ngộ của Chủ thần đối với lý giải ý nghĩa thâm ảo của lực lượng, với thời gian có đủ thần tinh đề cao thần lực trong cơ thể, Hàn gia có thể tạo ra thêm hai vị cường giả có Chủ thần tinh hồn.
May mắn động thủ kịp thời, Vạn Ma Đỉnh cũng thật thần thông quảng đại, linh hồn của hai người Đạt Tạp, Thái Nhĩ bắn ra còn chưa bị lực xung kích ảnh hưởng thì đã bị nó hấp thu, bảo toàn được.
Thái Nhĩ sau khi nghe được Đạt Tạp bị giết liền gào lớn rồi cũng tự sát theo. Điều này làm cho Hàn Thạc thấy khá cổ quái. Cũng không biết hai người rốt cuộc có phải là huynh đệ tình sâu hay không; hay Thái Nhĩ thấy Đạt Tạp chết trước một bước, trong lòng cảm giác không còn muốn tiếp tục nữa, lại biết rõ mình không thể trốn khỏi độc thủ của Hàn Thạc nên mới tự sát.
- Toàn bộ thống lĩnh Liệp thần giả đều ở trong Thâm Cốc. Chúng ta thoáng cái đã đưa toàn bộ bọn chúng vào chỗ chết cả rồi. Tây Lan Khắc, Tạp Phổ, cục diện của Vùng đất hỗn loạn đã thay đổi. Chúng ta bởi vì muốn Liệp thần giả sa lưới hết mới có thể chịu nhục như vậy. Ngươi nên hiểu tâm ý của chúng ta rồi chứ?
- Hai phần ba số người của ta đã chết. Ngươi nói những lời này còn có tác dụng gì. - Tây Lan Khắc cũng kinh ngạc hồi lâu. Tuy nhiên nghĩ lại thủ hạ của mình chết nhiều như vậy, trước kia La Cách đích xác hy sinh bọn họ dùng làm pháo hôi nên sẽ không tiếp tục tin tưởng lời hắn nói nữa.
- Bố Lai Ân. Liệp thần giả sụp đổ rồi. Thù cũng đã báo. Chúng ta bất tất lại tự chém giết lẫn nhau như vậy. Việc cấp bách là trước tiên cần phải dọn dẹp sạch sẽ những dư nghiệt Liệp thần giả kia. Ngươi thấy sao? - Thái Nhĩ đột nhiên dường như đã bình phục lại, suy nghĩ một lượt, đoạn lập tức nhìn Hàn Thạc đề nghị.
Thái Nhĩ quả đúng là Chủ thần cao thủ biết co biết duỗi. Vừa thấy thực lực Hàn Thạc mạnh mẽ ngoài dự liệu liền lập tức thay đổi bộ mặt, đưa mình xem như đồng minh cùng chiến tuyến với hắn.
Hàn Thạc sao lại không biết tâm tư của Thái Nhĩ. Liếc nhìn về hướng Thâm Cốc, khóe miệng hắn nhếch lên một tia hàn ý lạnh lùng, đoạn nói:
- Ở nơi kinh doanh của Thiên Cơ Dược Tề còn có rất nhiều thủ hạ của ta. Ngươi không nói trước một tiếng, lại cũng không giúp ta đưa thủ hạ rời đi. Bây giờ Thâm Cốc nổ tung, tất cả thủ hạ của ta đều gặp nạn. Thái Nhĩ. Ta chết nhiều người như vậy, ngươi nói ta và ngươi còn có thể đồng tâm sao?
- Vì thắng lợi của Vùng đất hỗn loạn, hy sinh là việc không thể tránh được. Bố Lai Ân, ngươi cần hiểu rõ một chút. - Thái Nhĩ vội vàng nói.
- Vì sao kẻ hy sinh luôn là người khác, mà thủ hạ của Thái Nhĩ ngươi lại có thể bình yên vô sự. Vì sao không phải là hy sinh bọn chúng? - Ba người nào đó theo lời nói của Hàn Thạc lớn tiếng quát lên. Rồi từng tiếng hưởng ứng kéo theo.
Đây là suy nghĩ của các thế lực vẫn phụ thuộc hai Quân chủ. Sau tiếng quát lớn của Hàn Thạc vang lên, bọn họ đều nhất trí bắt đầu chĩa mũi công kích về phía Thái Nhĩ, La Cách.
- Đúng vậy, vì sao các ngươi lại có thể không bị việc gì? Vì cái gì muốn chúng ta phải hy sinh? Thái Nhĩ. Ngươi căn bản không để tâm đến sự sống chết của chúng ta. - Tạp Phổ đột nhiên lớn tiếng quát.
- Hắc hắc. La Cách đại nhân lại càng lợi hại. Ngay cả khi với thủ hạ trung thành tận tâm nhất hắn cũng có thể hy sinh. Khi ở Mai Cốt quật, La Cách đại nhân dính phải một kích trí mệnh của Khảo Trạch liền tiện tay bắt lấy một tên thủ hạ đã theo hắn bao năm ra chắn, nhân đó chạy trốn. Ngay cả người mình sống chết ra sao còn không quản huống chi là những người ngoài như chúng ta? - Tây Lan Khắc khi ở trận chiến tại Mai Cốt quật đã tận mắt chứng kiến những hành động của La Cách, không nhịn được, bèn châm chọc bằng giọng kỳ quái.
Khi đã biết được suy tính của Hàn Thạc, Tạp Phổ, Tây Lan Khắc gan bỗng chốc lớn hẳn lên. Bọn họ tin tưởng trước lực lượng khủng bố của Hàn Thạc, hai kẻ Thái Nhĩ, La Cách căn bản không thể tổn thương bọn họ, mới thoải mái đem tất cả những bất mãn trong đáy lòng bộc phát ra.
Lật mặt Thái Nhĩ, La Cách không chỉ có hai người Tạp Phổ, Tây Lan Khắc.
Sau hai người này, nhiều người bắt đầu đả kích mạnh mẽ Thái Nhĩ, La Cách, đa phần chỉ trích hai người không trượng nghĩa. Đến ngay cả một số thủ hạ của La Cách khi nghe xong lời nói của Tây Lan Khắc ánh mắt cũng đều lóe lên. Bọn họ cũng không phải là ngày đầu tiên đi theo La Cách, tự biết tác phong hành động của vị Quân chủ này thế nào. Cẩn thận suy nghĩ về lời Tây Lan Khắc nói, chẳng lẽ lại không hề để tâm?
Vùng đất hỗn loạn trước kia không có Hàn Thạc - vị quân vương có thể toàn tâm toàn ý vì thủ hạ báo thù này. Có Hàn Thạc, vị lãnh tụ coi thủ hạ như thân nhân này thì còn đỡ một chút. Thái Nhĩ, La Cách hai người đột nhiên lộ vẻ khó có thể chịu được như vậy.
- Các ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản hay sao? - La Cách biến sắc. Hắn chợt phát hiện mấy người trước kia trung thành, tận tâm với hắn dường như cũng bắt đầu dao động. La Cách cảm thấy tình thế không ổn nhưng đối với Hàn Thạc lại không cưỡng được, có chút sợ hãi.
La Cách tích uy đã lâu, vừa thấy hắn “nổi bão” mấy người kia lập tức cúi đầu.
Tây Lan Khắc, Tạp Phổ không phải là thủ hạ của La Cách. Có Hàn Thạc ở đây làm chỗ dựa, lại càng không có dính dáng gì với La Cách nên vẫn cứ lớn tiếng chỉ trích La Cách như cũ.
- Tìm chết. - La Cách chợt biến sắc, đột nhiên ra tay giết tới Tây Lan Khắc. Lực lượng Tử vong thâm độc tụ tập xung quanh Tạp Phổ. Một lao ngục dày đặc xương cốt đột nhiên chế trụ Tây Lan Khắc.
Hàn Thạc trên không trung bình tĩnh chăm chú quan sát biến hóa phía dưới. Đã sớm biết La Cách sẽ không nhịn được ra tay, hắn cười lạnh phóng ra lực lượng do sáu hệ liên hợp, từ trên không chụp xuống La Cách.
“Răng rắc.”
Cốt lao chế trụ Tây Lan Khắc bởi vậy mà vỡ tung ra. Xương trắng hóa thành bọt tản đi khắp nơi.
Một luồng lực lượng lớn từ trên trời hạ xuống đánh mạnh lên người La Cách. Trước sức mạnh không thể đương đầu này, La Cách tránh né không kịp, miệng phun máu tươi văng ra xa.
Động tâm niệm, Thần chi lĩnh vực mới của hắn kỳ diệu bao phủ xuống, như một cái lưới cực lớn đột nhiên thu La Cách vào. Ánh mắt lóe lên, Hàn Thạc phát hiện Thái Nhĩ đang lặng lẽ rời đi bèn hắc hắc cười lạnh:
- Thái Nhĩ. Ta bây giờ chơi với ngươi trước. Ta thật muốn xem ngươi và Đạt Tạp liên thủ liệu có thể thoát ra khỏi sóng gió này không.
Lời vừa nói ra, Thái Nhĩ vẻ mặt kinh hãi, lập tức nói lớn:
- Ngươi. Ngươi nói cái gì?
- Đạt Tạp không phải ca ca ngươi sao? Ngươi không phải kết hợp với hắn tính kế đâu ra đó rồi sao. Ha ha. Ngươi muốn cùng Đạt Tạp động thủ tiêu diệt những người chống đối còn lại, đúng không? Hai ngươi là kẻ tu luyện Hủy Diệt lực lượng đạt tới cảnh giới Chủ thần, khi liên thủ thực lực nhất định vô cùng đáng sợ. Ngươi không phải muốn lợi dụng loại lực lượng này thay đổi cục diện hay sao? - Hàn Thạc thản nhiên nhìn Thái Nhĩ, khóe miệng đầy vẻ cười cợt châm chọc.
- Cái gì! Thái Nhĩ lại cùng câu kết với Đạt Tạp?
Tạp Phổ cực kỳ sợ hãi, không thể tưởng tượng nổi nhìn sắc mặt Thái Nhĩ đột nhiên thay đổi dường như bị vạch trần suy nghĩ kia, oán hận nói:
- Khó trách. Khó trách.
- Bán rẻ Vùng đất Hỗn Loạn còn có Thái Nhĩ ngươi.
Chẳng những là Tây Lan Khắc, Tạp Phổ, tất cả cao thủ của Vùng đất hỗn loạn đều nổi giận. Mặc cho họ có suy đoán ra sao cũng không ngờ rằng Thái Nhĩ lại là anh em ruột với đầu lĩnh của Liệp thần giả hiện nay là Đạt Tạp.
Cái này có nghĩa là gì? Có nghĩa là từ đầu đến cuối Thái Nhĩ vẫn chính là kẻ phản bội. Có nghĩa là Vùng đất hỗn loạn sở dĩ không chịu nổi một đòn, ít nhất có một nguyên nhân là do Thái Nhĩ.
Ngay cả La Cách đã bị trọng thương, tạm thời bị giam cầm cũng mang vẻ mặt không dám tin. Nhìn vẻ lạnh lẽo trên mặt Thái Nhĩ, hắn cười thảm:
- Thì ra là thế. Thái Nhĩ à Thái Nhĩ. Ngươi đã có dự định liên thủ cùng ca ca ngươi Đạt Tạp diệt ta sao? Ha ha. Như vậy ngươi sẽ chính là đệ nhất nhân của Vùng đất hỗn loạn, không còn có kẻ nào có thể uy hiếp ngươi nữa chứ gì?
Thái Nhĩ bị cả nghìn người nhìn vào mình chỉ trích, sắc mặt vô cùng khó coi, âm trầm không nói một lời.
- Ngươi không phải ngụy biện đâu, Đạt Tạp sẽ lập tức đến đây thôi. Ha ha. Đợi đến lúc ấy là rõ cả ngay thôi. Ta thực muốn xem ngươi và Đạt Tạp, hai người liên thủ có thể đánh bại ta hay không. - Hàn Thạc cười lạnh lùng, vừa nói vừa dõi mắt về phía không xa.
Một bóng người đến, không phải là Đạt Tạp đó sao?
- Thái Nhĩ. Ngươi làm cái gì vậy, vì sao Thâm Cốc chỉ bị hủy có một phần mà lại là của phía ngươi? - Người còn chưa tới, Đạt Tạp đã lớn tiếng gọi. Tại Thâm Cốc, đám thống lĩnh Liệp thần giả cũng không bị nổ chết hết cả. Đối với Đạt Tạp mà nói, tình thế tiếp sau rất khó không chế. Tâm huyết nhiều năm có thể tan biến chỉ trong chốc lát, hắn không giận mới là lạ.
Thanh âm của Đạt Tạp vừa vang lên, căn bản không cần Hàn Thạc phải nói thêm gì nữa đã chứng minh hai người Thái Nhĩ, Đạt Tạp quả nhiên là huynh đệ.
- Ơ.
Đạt Tạp đột nhiên giật mình, hô lên kinh hãi:
- Bố Lai Ân. Sao lại là ngươi?
Sau khi Đạt Tạp tới chợt phát hiện Hàn Thạc. Khi ở Ma Ẩn cốc hắn đã được kiến thức sức mạnh cả đối phương. Hiện giờ gặp lại Hàn Thạc, bất chợt kinh hô. Ở sâu trong nội tâm, Đạt Tạp vẫn có một nỗi sợ hãi mơ hồ với Hàn Thạc. Dù sao khi ở Ma Ẩn cốc, lực lượng Hàn Thạc biểu hiện ra ngoài quả thực quá cường hãn.
- Đạt Tạp. Ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc các ngươi không quý trọng.
Hàn Thạc mỉm cười:
- Các ngươi hiện tại không rời khỏi Vùng đất hỗn loạn, vậy thì cũng đừng đi nữa.
Nói đến đoạn cuối, sắc mặt hắn chợt lạnh, đột nhiên nhìn chăm chú Thái Nhĩ nói:
- Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn lời gì muốn nói không?
- Các huynh đệ. Chỉ cần giết Bố Lai Ân thì tương lai của Vùng đất hỗn loạn chính là của chúng ta.
Thái Nhĩ đột nhiên cười ha hả. Nhìn những người đã nhiều năm luôn luôn đi theo hắn, nhưng vào lúc này đã có những kẻ thân tín nghi ngờ. Hắn cam đoan:
- Không sai. Ta và Đạt Tạp đúng là huynh đệ. Ta cũng đúng là lợi dụng người khác. Tuy nhiên, các ngươi không phải là đều bình yên vô sự sao? Hành động của ta đều là vì bản thân chúng ta. Tương lai các ngươi sẽ thấy. Vùng đất hỗn loạn do ta làm chủ. Mà liên minh Liệp thần giả vĩnh viễn sẽ không tạo thành uy hiếp đối với chúng ta. Đây không phải là mục tiêu chúng ta luôn luôn cố gắng sao?
Thái Nhĩ nói những lời này cực kỳ chân thành. Hắn định dùng lời lẽ lấy lại tâm tư của thủ hạ.
Những kẻ thân tín đi theo Thái Nhĩ nhiều năm ánh mắt lấp lóe khó đoán. Không có ai đáp ứng cùng hắn tiếp tục chiến đấu, cũng không có ai biểu hiện thái độ phủ quyết. Tất cả đều trầm mặc không nói.
Hàn Thạc chỉ nhìn lướt qua đã biết vì sao bọn họ trầm mặc không nói. Thầm cười lạnh, hắn đột nhiên nói:
- Được làm vua, thua làm giặc. Hãy xem trận chiến này của chúng ta đi. Ha ha. Đạt Tạp, Thái Nhĩ. Chỉ cần các ngươi tiêu diệt được ta thì sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa. Đám thủ hạ của ngươi vẫn sẽ phục tùng dưới trướng của ngươi.
Thái Nhĩ sững sờ, thầm suy nghĩ một chút hắn lập tức ý thức được tâm tư thật sự của thủ hạ mình. Nếu như ở trận đại chiến sau đây, hắn và Đạt Tạp đều bị thất bại, vậy chắc chắn lời hắn bảo đảm chẳng có chút tác dụng nào.
- Đại ca. Chúng ta giết Bố Lai Ân thôi. Ta và ngươi liên thủ. Cảnh giới Chủ thần, không có ai là đối thủ cả. - Thái Nhĩ đột nhiên ưỡn thẳng lưng, nói.
Vốn Đạt Tạp còn có chút do dự, nhưng nghe Thái Nhĩ nói như vậy dường như đã khơi dậy khí phách trong lòng. Hắn chợt cười ha hả nói:
- Không sai. Huynh đệ chúng ta liên thủ. Chủ thần không có thần cách, có ai là đối thủ?
Nói rồi, Đạt Tạp và Thái Nhĩ liếc nhìn nhau, một trái một phải đột nhiên vây lấy Hàn Thạc.
Đạt Tạp, Thái Nhĩ hai người cùng là Hủy Diệt lực lượng. Hai thần chi lĩnh vực hệ Hủy Diệt kỳ dị dung hợp với nhau. Cùng tu luyện Hủy Diệt lực lượng như nhau, lại có cùng huyết mạch với nhau, bọn họ không ngờ lại có thể làm được giống như Hàn Thạc, khiến cho lĩnh vực dung hợp. Sau khi hai đại thần chi lĩnh vực hợp lại làm một, lực lượng Hủy Diệt trên thân hai người đột ngột dâng lên. Khí thế một mạch tăng lên như gió bão.
Đổi lại là bất cứ một kẻ Chủ thần không có thần cách nào, nếu đối mặt với lực lượng Hủy Diệt của Thái Nhĩ, Đạt Tạp liên thủ thì có lẽ khó mà ngăn cản được. Nhưng Hàn Thạc có thể dung hợp sáu hệ lực lượng, hơn nữa chúng đều tương đồng. Thần chi lĩnh vực dung hợp này tuyệt đối khó khăn hơn gấp chục lần, trăm lần so với Đạt Tạp, Thái Nhĩ. Đương nhiên uy lực cũng sẽ lợi hại hơn gấp chục lần, trăm lần.
Bọn họ chỉ là dung hợp cùng loại lực lượng. Hơn nữa cũng chỉ là hai luồng. Vậy sao có thể là đối thủ của Hàn Thạc?
Cảm thụ được Hủy Diệt lực lượng của Đạt Tạp, Thái Nhĩ không ngừng tăng lên, nét cười lạnh nơi khóe miệng của Hàn Thạc trước sau chưa hề biến mất. Sau khi đợi cho Hủy Diệt lực lượng của bọn họ đạt đến mức tận cùng, hắn mới đột nhiên quát:
- Đạt Tạp, Thái Nhĩ. Chỉ bằng các ngươi mà dám tự xưng là vô địch trong Ngụy Chủ thần?
Lực lượng hủy thiên diệt địa lấy Hàn Thạc làm trung tâm bạo phát mạnh mẽ, giống như là một cơn sóng vĩ đại bắn về tám phương. Lực lượng đáng sợ này có lực bài xích vô cùng cường hãn, ép cho thần chi lĩnh vực dung hợp của Đạt Tạp, Thái Nhĩ ra bên ngoài, liên tục làm tiêu hao lực lượng dung hợp của hai người.
- Lão tử ngay cả Tử Vong, Quang Minh Chủ thần còn không e ngại, thì sao phải sợ hai con cá tôm nhỏ các ngươi? - Lại là một tiếng cuồng tiếu kinh thiên động địa. Lực lượng do cự ảnh trên không trung càng thêm mãnh liệt, chia làm hai đạo cường quang bắng về phía Đạt Tạp, Thái Nhĩ.
Chỉ nghe thấy hai tiếng “ầm ầm”, rồi âm thanh thảm thiết của Thái Nhĩ vang lên, bị một chùm cường quang hoàn toàn bao lấy. Trong chốc lát nó đã mang hắn vào không gian kỳ dị nơi giam cầm La Cách. Đạt Tạp hoảng sợ, khi lời nói của Hàn Thạc mới vang lên đã bất chấp bỏ chạy. Bị dư âm của cường quang đánh trúng, toàn thân hắn văng máu tươi.
Đạt Tạp không dám quay đầu lại nhìn về phía Hàn Thạc, cũng không liếc mắt để ý đến sống chết Thái Nhĩ, em ruột của hắn. Mang theo đau đớn trên người, hắn liều mạng bỏ chạy ra ngoài.
“Lão tử ngay cả Tử Vong, Quang Minh Chủ thần còn không sợ.”
Khi Hàn Thạc nói câu nói đó, Đạt Tạp đột nhiên ý thức được gì đó rồi. Khi bọn họ rời khỏi Ma Ẩn cốc, đã biết Tử Vong Chủ thần Nội Tư Đặc nhất định sẽ quay lại Vùng đất hỗn loạn, tiến về phía Ma Ẩn cốc. Theo bọn chúng thấy, hai cha con Hàn Thạc nhất định sẽ bị Nội Tư Đặc tiêu diệt. Thế mà bây giờ đối phương vẫn y nguyên, còn nói ra những lời như vậy.
Điều này nói lên cái gì?
Đạt Tạp chỉ nghĩ đến đó là cả người đã phát lạnh. Cho nên hắn lập tức quyết định, không giống như đệ đệ Thái Nhĩ của hắn ngạnh kháng công kích của Hàn Thạc, đột nhiên bỏ chạy.
- Đại ca. - Thái Nhĩ trọng thương và La Cách bị giam cầm cùng một chỗ. Ở trong không gian kỳ dị đó không thể đi ra, cũng không thể công kích ra ngoài. Âm thanh và tầm mắt không hề bị ảnh hưởng. Mắt thấy Đạt Tạp bất chấp chạy trốn, không hề ngoái đầu nhìn lại, hắn đột nhiên gầm lên.
Một tiếng “đại ca” tràn đầy đau buồn, hiu quạnh. Đạt Tạp rõ ràng nghe được nhưng vẫn không dừng lại, tiếp tục chạy trốn ra ngoài.
Hàn Thạc thản nhiên nhìn bóng lưng Đạt Tạp, cười lạnh lẽo:
- Thông minh lắm. Bất quá ngươi thực sự có thể chạy trốn trước mắt ta sao?
Hàn Thạc vẫn chưa hành động, bởi vì thần thức của hắn cảm ứng được khí tức của Tiểu Khô Lâu.
Đang chạy như điên, rồi thình lình phát hiện một người đứng phía trước mình, Đạt Tạp ngưng thần nhìn kỹ liền thầm run sợ. Đó chính là Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo có mảnh thần cách.
Đạt Tạp trong lòng nổi hung ác, điên cuồng quát:
- Ngươi cũng muốn ngăn cản ta? Phụ thân ngươi đánh bị thương ta. Ta lấy ngươi đáp lại hắn.
Hắn tập trung tất cả sức mạnh trong cơ thể, hình thành một viên Hủy Diệt pháp châu vĩ đại, giống như một mặt trời màu xám hung hăng đánh về phía Hàn Hạo.
Tiểu Khô Lâu mang theo cốt thứ ngạo nghễ đứng ở trước mặt Đạt Tạp. Trong mắt hiện lên một tia sáng khinh thường, hắn thản nhiên nói:
- Ngươi còn kém lắm.
Dứt lời, cốt thứ đâm xiên ra. Một tia hào quang lấp lánh hiện ra ở mũi nhọn cốt thứ. Rồi một cỗ lực lượng tử vong mặt trái tà ác, tàn nhẫn, tuyệt vọng đột nhiên từ trung tâm cốt thứ bạo phát ra. Đối diện với lực lượng này, Hủy Diệt pháp châu của Đạt Tạp toàn lực hình thành lộ vẻ nhỏ bé, không chịu nổi một đòn.
“Ầm ầm ầm. Ầm ầm ầm.”
Lại một tiếng chấn động không trung vang lên. Thế đánh của Đạt Tạp bị ngăn trở. Vẻ mặt hắn đờ đẫn hãy còn chưa kịp phản ứng thì cốt thứ đã thình lình lóe lên ở mi tâm hắn.
“Phập.”
Cốt thứ xuyên qua con ngươi Đạt Tạp, đóng đinh hắn ở trên không trung. Trong chốc lát, huyết nhục, tinh hồn của hắn đều bị cốt thứ hấp thu. Những tình cảm tiêu cực tuyệt vọng, phẫn uất trước khi Đạt Tạp chết chịu sự ảnh hưởng của thần cách mới trong cơ thể Hàn Hạo. Chúng hóa thành từng sợi khói nhẹ rồi bị Hàn Hạo nuốt vào trong bụng, làm cho quang mang trong mắt hắn càng ngày càng thịnh.
Cho đến chết Đạt Tạp cũng không rõ. Trong thời gian vài ngày ngắn ngủi, đôi cha con Hàn Thạc sao có thể phát triển lên cấp độ cao như thế.
- Dám phá nhà của ta. Ngươi đáng chết. - Thanh cốt thứ rút ra, thần thể cứng như sắt đá của Đạt Tạp giống như tro bụi tung bay. Trong nháy mắt, kẻ thống lĩnh vang danh một thời đã hoàn toàn tan biến. Cả tinh hồn cũng mất theo. Chết thảm.
Sau khi giết chết Đạt Tạp, Hàn Hạo cũng không lập tức tiến về phía Hàn Thạc mà dùng linh hồn truyền tin:
- Phụ thân. Con đã giết Đạt Tạp rồi. Bây giờ con rời cốc. Còn mấy tên thống lĩnh ở trong cốc nữa. Con muốn bọn chúng không thể sống sót ra khỏi Vùng đất hỗn loạn.
- Đi đi. Ta qua đó ngay.
Hàn Thạc đáp lời rồi quay sang tủm tỉm cười nhìn La Cách, Thái Nhĩ tạm thời bị giam cầm nói:
- Thái Nhĩ. Ca ca ngươi chạy trốn trước một bước. Cho nên hắn chết lại càng nhanh hơn một chút. Ha ha. Nếu như ngươi dùng linh hồn tương thông mà nói chuyện, sẽ biết rằng hắn đã xong đời rồi.
Thái Nhĩ vừa mới rồi còn thầm hận Đạt Tạp không để ý đến tình nghĩa huynh đệ. Lúc này vừa nghe lời Hàn Thạc nói liền choáng váng. Dùng ma pháp kính liên kết thử, hắn đột nhiên thất thanh cười lớn:
- Ha ha. Đáng chết. Đáng chết. Cùng chết đi.
Bất chợt, một luồng ba động Hủy Diệt mãnh liệt từ người Thái Nhĩ truyền ra rồi một chùm ánh sáng bao phủ lấy hắn. Cốt lao giam cẩm Thái Nhĩ, La Cách chấn động mãnh liệt liên hồi. Ngay cả gã La Cách còn chưa muốn chết cũng không tránh né được nổi. Bị lực lượng của Thái Nhĩ lan đến, thân thể hắn vỡ tung ra.
Vừa thấy Thái Nhĩ tự sát, Hàn Thạc lập tức động thủ. Hắn vội triệt hồi lực lượng giam cầm hai người kia rồi cùng Vạn Ma Đỉnh bay ra ngoài. Mặc dù không thể thu thập được lực lượng trong thần thể của hai người thì ít nhất cũng phải có được hai thần hồn tinh khiết.
Ý thức thần hồn của tinh hồn Chủ thần quý giá hơn so với bất cứ thứ gì. Có thần hồn hai người Thái Nhĩ, La Cách, Hàn Thạc có thể làm cho người Hàn gia tu luyện Hủy Diệt, Tử Vong lực lượng càng tiến thêm một bước. Lĩnh ngộ của Chủ thần đối với lý giải ý nghĩa thâm ảo của lực lượng, với thời gian có đủ thần tinh đề cao thần lực trong cơ thể, Hàn gia có thể tạo ra thêm hai vị cường giả có Chủ thần tinh hồn.
May mắn động thủ kịp thời, Vạn Ma Đỉnh cũng thật thần thông quảng đại, linh hồn của hai người Đạt Tạp, Thái Nhĩ bắn ra còn chưa bị lực xung kích ảnh hưởng thì đã bị nó hấp thu, bảo toàn được.
Thái Nhĩ sau khi nghe được Đạt Tạp bị giết liền gào lớn rồi cũng tự sát theo. Điều này làm cho Hàn Thạc thấy khá cổ quái. Cũng không biết hai người rốt cuộc có phải là huynh đệ tình sâu hay không; hay Thái Nhĩ thấy Đạt Tạp chết trước một bước, trong lòng cảm giác không còn muốn tiếp tục nữa, lại biết rõ mình không thể trốn khỏi độc thủ của Hàn Thạc nên mới tự sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.