Chương 779: Kẻ địch trong bóng tối
Nghịch Thương Thiên
04/04/2013
Hai Thần Vệ mất tích khiến Hàn Thạc sinh lòng cảnh giác. Hắn lập tức quyết định không cho các Thần Vệ rời đi quá xa, chỉ cho phép trong phương viên trăm dặm. Bởi vì lực bao trùm của ma đầu cũng chỉ trong phạm vi này, chỉ cần bọn họ còn ở trong đó thì hắn có thể lợi dụng ma đầu để có thể nhanh chóng xoay chuyển tình hình.
Vài ngày sau, các Thần Vệ cũng đều đã trở nên cẩn thận. Hàn Thạc dùng ma đầu thu thập tất cả tình hình xung quanh để tìm kiếm dấu vết hai Thần Vệ đột nhiên mất tích nhưng không có kết quả gì.
Cả đoàn vẫn giữ nguyên hành trình tiến về dãy núi Phi Vân song với tốc độ chậm hơn một chút. Về phương diện ẩn nấp và tìm kiếm, các Thần Vệ dưới sự chỉ đạo của Bác Lan Tư cũng đã tiến bộ rất nhiều. Chỉ có điều là trong phạm vi trăm dặm, hai Thần Vệ mất tích kia vẫn không thấy dấu vết.
Nhờ vào tầm nhìn của ma đầu, Hàn Thạc thấy được rất nhiều thương đội qua lại ở trên đường, còn có thêm cả một số con cháu của các tiểu gia tộc tiến vào núi mài giũa. Theo như quan sát của ma đầu thì hắn cũng không thấy những người này có gì khác lạ.
Hàn Thạc cũng không còn cách nào khác, không ngừng tự hỏi rốt cuộc tại sao hai Thần Vệ kia mất tích. Nếu có chuyện gì thì phải nhằm vào hắn mới đúng chứ, hai người kia thì trêu chọc ai được?
Trong nháy mắt đã qua năm ngày, hai Thần Vệ mất tích kia vẫn chưa thấy quay về, xem ra là lành ít dữ nhiều rồi.
Bởi vậy, Hàn Thạc bắt đầu suy nghĩ khả năng kẻ địch nào đã ra tay. Tiến vào Chúng Thần đại lục thời gian dài như vậy, quả thực hắn đắc tội với không ít người. Trong đó kẻ có có khả năng ra tay nhất là Hoắc Phu Tư mà hắn vừa mới dây vào. Nhưng mà khoảng thời gian này U Mạc thành cũng không yên ổn, Hoắc Phu Tư thương thế chưa lành, lại còn phải toàn lực trấn áp những kẻ phản đối trong thành, chắc chắn không có thời gian vượt nghìn dặm xa xôi đến cương vực Ám Ảnh thành tìm hắn gây phiền toái.
Ngoài Hoắc Phu Tư ra, các Liệp thần giả cũng coi Hàn Thạc là đại địch. Song đối với chiến dịch truy quét vừa rồi, biểu hiện của hắn không hề phô trương. Bọn chúng theo lý không thể lấy hắn làm mục tiêu chính mà muốn động thủ trước hết cũng phải tìm gia tộc Tái Nhân Đặc mới đúng chứ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Thạc phát hiện kẻ có khả năng ra tay trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không tìm đến hắn được, tạm thời coi như chưa tìm ra manh mối. Chuyện này coi như đành phải bỏ qua, cả đoàn vẫn nhằm dãy núi Phi Vân thẳng tiến.
...
Cách Hàn Thạc ba trăm dặm, có một thác nước khổng lồ. Dòng nước cuồn cuộn từ trên cao xuống tỏa sáng óng ánh, đổ xuống một cái đầm sâu thẳm, nước văng tung tóe ra bốn phía.
Phía trước đầm có vài tảng đá lớn bị dòng nước mài nhẵn bóng như ngọc, có mấy thần sắc mặt thâm trầm đứng trên đó.
Tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đức của gia tộc Lai Phất Tư sầm mặt nhìn Đa Lạc Lôi Tư đang thấp thỏm bất an, quát:
- Ai cho ngươi tự tiện động thủ?
Thế lực của gia tộc Lai Phất Tư từ khi rời bỏ Ám Ảnh thành thì Đa Lạc Lôi Tư cũng không thể tránh né cùng biến mất với gia tộc. Chỉ là lòng căm thù với Hàn Thạc thì y luôn ghi lòng tạc dạ, cho tới bây giờ vẫn không thể quên.
- Tộc trưởng, ta chỉ muốn tiêu hao một chút thực lực của bọn chúng thôi. - Nghe Phỉ Nhĩ Đức quát mắng, Đa Lạc Lôi Tư cúi đầu, xem chừng có vẻ chột dạ.
- Đồ ngu. Ngươi làm như vậy chỉ tổ rút dây động rừng, khiến cho tên tiểu tử âm độc tàn nhẫn giảo hoạt kia sinh lòng cảnh giác mà thôi!
Phỉ Nhĩ Đức quát trầm, tiếp tục giáo huấn:
- Ta đã sớm nói với ngươi, mục đích quay lại lần này là để báo thù cho nhị thúc. Tiểu tử kia ngay cả nhị thúc Ngải Phất Lý cũng có thể tiêu diệt, ngươi làm như vậy chỉ có hậu quả ngược lại mà thôi!
- Tộc trưởng. Ta sai rồi!
Thấy Phỉ Nhĩ Đức nổi trận lôi đình, Đa Lạc Lôi Tư vội vàng thành khẩn thừa nhận sai lầm. Dừng một chút, hắn nghi hoặc hỏi:
- Tộc trưởng, chuyện ở U Mạc thành thật sự là do tiểu tử kia làm sao? Ta đã gặp qua hắn vài lần, nhìn hắn đâu có vẻ đáng sợ như vậy chứ!
- Nếu như ngay cả ngươi cũng lừa không được, hắn sao có thể thay thế địa vị gia tộc bọn ta ở Ám Ảnh thành được chứ?
Phỉ Nhĩ Đức hừ lạnh, khiển trách:
- Đường Na hiểu hắn hơn ngươi nhiều. Ngải Phất Lý vừa chết là nó đoán ra ngay người ra tay ở U Mạc thành là Bố Lai Ân. Lúc trước ở vị diện cấp thấp kia, nó đã từng thấy qua thế thân kỳ lạ kia của hắn, tuyệt đối không sai được!
- Tộc trưởng, vì sao không cho Đường Na tỷ tỷ cùng đến. Với sự hiểu rõ của tỷ tỷ về hắn, chuyện này càng nhiều cơ hội thành công hơn mà! - Đa Lạc Lôi Tư nghe Phỉ Nhĩ Đức nói như vậy, do dự một chút rồi hỏi có vẻ thấp thỏm.
Phỉ Nhĩ Đức than khẽ, hô nhỏ:
- Không biết vì sao, Đường Na từ đầu đến cuối không bằng lòng thật sự ra tay với tiểu tử kia. Việc lần này ta còn phải gạt nó đấy.
Đa Lạc Lôi Tư xem ra đối với Đường Na có lời oán thán. Y vốn cho rằng sự xuống dốc của gia tộc Lai Phất Tư có nguyên nhân chính là Đường Na, cảm thấy nếu không phải nàng đưa Bố Lai Ân dẫn tiến đến Ám Ảnh thành thì gia tộc bọn họ sẽ không trải qua nhiều đau khổ như vậy. Nếu không phải Đường Na là con gái của Phỉ Nhĩ Đức, chỉ sợ y sớm đã đề nghị xử lý nàng rồi.
- Tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đức. Gia tộc Lai Phất Tư các người đã tới Thôn Vân thành của chúng ta. Dựa theo hiệp nghị lúc trước, thúng ta nhất định cố gắng giúp ngươi giết tên tiểu tử kia!
Một người trạc tuổi trung niên, thân thể thấp bé với gương mặt có hàng râu quai nón ngăm đen vẫn nghe Phỉ Nhĩ Đức và Đa Lạc Lôi Tư đối thoại chợt lên tiếng, dừng một chút lão nói tiếp:
- Tuy nhiên ngươi cũng nên biết tình thế tai Hắc Ám thần vực một chút. Tuy rằng thực lực của Ám Ảnh thành còn xa mới bằng Thôn Vân thành của chúng ta, nhưng vì để tránh đại chiến giữa hai thành mà chúng ta chỉ có thể ngấm ngầm giúp ngươi, hy vọng không kinh động đến gia tộc Tái Nhân Đặc!
- Lạp Khắc Lý Sâm đại nhân. Gia tộc Lai Phất Tư ở Hắc Ám thần vực nhiều năm, tự nhiên biết sự kiêng kị về phương diện này.
Phỉ Nhĩ Đức đối với lão này cực kỳ cung kính, nói tiếp:
- Ta biết các ngươi không có khả năng bất chấp sự phẫn nộ của Chủ thần để mạo hiểm đối phó gia tộc Tái Nhân Đặc. Ta chỉ muốn tên tiểu tử kia chết là được rồi! Nếu như không phải xảy ra chuyện trong U Mạc thành, ta tuyệt đối không dám làm phiền Lạp Khắc Lý Sâm đại nhân đi cùng!
Lạp Khắc Lý Sâm gật đầu, mỉm cười nói:
- Ngươi hiểu là tốt rồi. Yên tâm đi. Hoắc Phu Tư của U Mạc thành là Đại thành chủ có thực lực yếu nhất. Thần trong Thôn Vân thành có thực lực cường đại hơn Hoắc Phu Tư không chỉ có một người, mặc dù chuyện trong U Mạc thành thật sự là do tiểu tử kia làm ra thì cũng không vấn đề gì!
Gia tộc Lai Phất Tư mặc dù đã rời khỏi Ám Ảnh thành nhưng vẫn bảo tồn được thực lực gia tộc. Lực lượng tinh nhuệ và tài phú của bọn họ có sức hấp dẫn phi thường đối với bất kỳ thành chủ nào của Hắc Ám thần vực. Ngay từ khi gia tộc bọn họ chưa rời khỏi Ám Ảnh thành thì một vài thành chủ đã lặng lẽ phái người tiếp xúc với Phỉ Nhĩ Đức.
Cân nhắc thực lực các Đại thành chủ, cuối cùng Phỉ Nhĩ Đức lựa chọn Thôn Vân thành có thực lực cường đại nhất Hắc Ám thần vực làm chỗ dựa. Bọn họ đã đạt được hiệp nghị tương trợ lẫn nhau. Gia tộc Lai Phất Tư nếu đến ở Thôn Vân thành thì có thể làm cho thực lực của nó thêm cường đại, dĩ nhiên Thôn Vân Thành cũng sẽ bảo đảm lợi ích của gia tộc Lai Phất Tư.
Trong hiệp nghị có một điều khoản là Thôn Vân thành phải trợ giúp giết chết Hàn Thạc. Đối với Thôn Vân thành mà nói, lợi ích mà gia tộc này đem lại vượt xa một thanh niên cao thủ vừa lộ diện nên bọn họ đáp ứng không chút do dự.
Phỉ Nhĩ Đức ở Ám Ảnh thành đã nhiều năm nên hiểu chỗ này như lòng bàn tay. Lão biết ở trong thành muốn giết chết Hàn Thạc là rất khó khăn, có đắc thủ thì cũng không dễ dàng thoát thân, nên không ngừng tìm thời cơ thích hợp.
Thời gian thi đấu của bảy đội Thần Vệ chính là một cơ hội cực tốt để giết chết Hàn Thạc. Phỉ Nhĩ Đức lợi dụng quan hệ của gia tộc Lai Phất Tư ở Ám Ảnh thành trước kia đã biết rõ địa điểm thi đấu lần này là dãy núi Phi Vân nên đã chuẩn bị đón lõng ở đây từ rất sớm.
- Đa tạ Lạp Khắc Lý Sâm đại nhân. Chỉ cần lần này có thể thành công giết chết tiểu tử kia, ta nhất định thuyết phục tiểu nữ để nó chịu gả cho lệnh lang! - Phỉ Nhĩ Đức trầm giọng nói.
Lạp Khắc Lý Sâm cười ha hả rồi nói với vẻ cực kỳ cao hứng:
- Lúc này chúng ta là người một nhà rồi! Yên tâm đi, ta sẽ toàn lực giúp ngươi!
- Nhưng bên cạnh tiểu tử kia là cả gần một trăm tên Thần Vệ, chúng ta muốn tiêu diệt hắn cũng không phải là dễ dàng. Lạp Khắc Lý Sâm đại nhân ý kiến gì hay không?
Dừng một chút, Phỉ Nhĩ Đức nói:
- Căn cứ như theo lời của tiểu nữ nói thì hắn sở hữu những thế thân vô cùng thần kỳ, lại tựa hồ có thể ẩn hình nên có thể làm tai mắt cho hắn. Biểu hiện của hắn tại U Mạc thành chứng tỏ lời của tiểu nữ là không sai. Chuyện này vô cùng phiền toái!
- Không sao cả, lần này chúng ta đi ít người, ta có thể mang bọn ngươi tránh được sự thám sát của các thế thân kia. Các Thần Vệ bên cạnh tiểu tử kia cũng không thể kè kè bên cạnh hắn mãi được. Chỉ cần tìm cơ hội thích hợp là chúng ta có thể cùng ra tay đối phó một mình hắn. Ta nghĩ hắn sẽ cực khó mà đào thoát như lúc ở U Mạc thành! - Lạp Khắc Lý Sâm dường như sớm đã lập kế hoạch, vô cùng tự tin nói.
- Đại nhân nói như vậy, ta an tâm rồi! - Phỉ Nhĩ Đức gật đầu, xem ra vô cùng tin tưởng đối với Lạp Khắc Lý Sâm.
...
Hàn Thạc có nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra rằng kẻ địch trong bóng tối lần này là gia tộc Lai Phất Tư sớm đã rời khỏi Ám Ảnh thành. Hắn dẫn các Thần Vệ tiếp tục từ tốn tiến vào dãy núi Phi Vân.
Bởi vì suy nghĩ muốn tiếp tục rèn luyện nên Đội năm Thần Vệ là đội tiến vào dãy Phi Vân sớm nhất, dọc đường không hề thấy bóng dáng của bất kỳ đội Thần Vệ nào. Bất tri bất giác, họ đã ngày càng tiến đến gần dãy Phi Vân.
Vào một ngày, cả đoàn tiến tới chỗ thác nước mà bọn Phỉ Nhĩ Đức mật đàm hôm trước. Đội năm Thần Vệ cũng không phải toàn là nam nhân, vừa thấy thác nước sạch sẽ kia, các nữ Thần Vệ vô cùng hưng phấn, ào ào yêu cầu tắm rửa trong đầm nước mát mẻ này một chút.
La Ti luôn hờ hững đi theo sau Hàn Thạc cũng quay sang hắn biểu thị chút ý tứ. Hàn Thạc cũng không vội vàng nên chấp nhận lời thỉnh cầu của các nàng. Các nam Thần Vệ xung quanh hắn vì để tránh mọi ngại ngùng nên tất cả đều tản ra.
Không biết vì sao, trong lòng Hàn Thạc bỗng nhiên sinh ra cảm giác không thoải mái. Vốn hắn luôn tin vào năng lực cảm ứng của bản thân, cộng với hai Thần Vệ mất tích bí ẩn vừa rồi nên lập tức cảnh giác.
Vài ngày sau, các Thần Vệ cũng đều đã trở nên cẩn thận. Hàn Thạc dùng ma đầu thu thập tất cả tình hình xung quanh để tìm kiếm dấu vết hai Thần Vệ đột nhiên mất tích nhưng không có kết quả gì.
Cả đoàn vẫn giữ nguyên hành trình tiến về dãy núi Phi Vân song với tốc độ chậm hơn một chút. Về phương diện ẩn nấp và tìm kiếm, các Thần Vệ dưới sự chỉ đạo của Bác Lan Tư cũng đã tiến bộ rất nhiều. Chỉ có điều là trong phạm vi trăm dặm, hai Thần Vệ mất tích kia vẫn không thấy dấu vết.
Nhờ vào tầm nhìn của ma đầu, Hàn Thạc thấy được rất nhiều thương đội qua lại ở trên đường, còn có thêm cả một số con cháu của các tiểu gia tộc tiến vào núi mài giũa. Theo như quan sát của ma đầu thì hắn cũng không thấy những người này có gì khác lạ.
Hàn Thạc cũng không còn cách nào khác, không ngừng tự hỏi rốt cuộc tại sao hai Thần Vệ kia mất tích. Nếu có chuyện gì thì phải nhằm vào hắn mới đúng chứ, hai người kia thì trêu chọc ai được?
Trong nháy mắt đã qua năm ngày, hai Thần Vệ mất tích kia vẫn chưa thấy quay về, xem ra là lành ít dữ nhiều rồi.
Bởi vậy, Hàn Thạc bắt đầu suy nghĩ khả năng kẻ địch nào đã ra tay. Tiến vào Chúng Thần đại lục thời gian dài như vậy, quả thực hắn đắc tội với không ít người. Trong đó kẻ có có khả năng ra tay nhất là Hoắc Phu Tư mà hắn vừa mới dây vào. Nhưng mà khoảng thời gian này U Mạc thành cũng không yên ổn, Hoắc Phu Tư thương thế chưa lành, lại còn phải toàn lực trấn áp những kẻ phản đối trong thành, chắc chắn không có thời gian vượt nghìn dặm xa xôi đến cương vực Ám Ảnh thành tìm hắn gây phiền toái.
Ngoài Hoắc Phu Tư ra, các Liệp thần giả cũng coi Hàn Thạc là đại địch. Song đối với chiến dịch truy quét vừa rồi, biểu hiện của hắn không hề phô trương. Bọn chúng theo lý không thể lấy hắn làm mục tiêu chính mà muốn động thủ trước hết cũng phải tìm gia tộc Tái Nhân Đặc mới đúng chứ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Thạc phát hiện kẻ có khả năng ra tay trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không tìm đến hắn được, tạm thời coi như chưa tìm ra manh mối. Chuyện này coi như đành phải bỏ qua, cả đoàn vẫn nhằm dãy núi Phi Vân thẳng tiến.
...
Cách Hàn Thạc ba trăm dặm, có một thác nước khổng lồ. Dòng nước cuồn cuộn từ trên cao xuống tỏa sáng óng ánh, đổ xuống một cái đầm sâu thẳm, nước văng tung tóe ra bốn phía.
Phía trước đầm có vài tảng đá lớn bị dòng nước mài nhẵn bóng như ngọc, có mấy thần sắc mặt thâm trầm đứng trên đó.
Tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đức của gia tộc Lai Phất Tư sầm mặt nhìn Đa Lạc Lôi Tư đang thấp thỏm bất an, quát:
- Ai cho ngươi tự tiện động thủ?
Thế lực của gia tộc Lai Phất Tư từ khi rời bỏ Ám Ảnh thành thì Đa Lạc Lôi Tư cũng không thể tránh né cùng biến mất với gia tộc. Chỉ là lòng căm thù với Hàn Thạc thì y luôn ghi lòng tạc dạ, cho tới bây giờ vẫn không thể quên.
- Tộc trưởng, ta chỉ muốn tiêu hao một chút thực lực của bọn chúng thôi. - Nghe Phỉ Nhĩ Đức quát mắng, Đa Lạc Lôi Tư cúi đầu, xem chừng có vẻ chột dạ.
- Đồ ngu. Ngươi làm như vậy chỉ tổ rút dây động rừng, khiến cho tên tiểu tử âm độc tàn nhẫn giảo hoạt kia sinh lòng cảnh giác mà thôi!
Phỉ Nhĩ Đức quát trầm, tiếp tục giáo huấn:
- Ta đã sớm nói với ngươi, mục đích quay lại lần này là để báo thù cho nhị thúc. Tiểu tử kia ngay cả nhị thúc Ngải Phất Lý cũng có thể tiêu diệt, ngươi làm như vậy chỉ có hậu quả ngược lại mà thôi!
- Tộc trưởng. Ta sai rồi!
Thấy Phỉ Nhĩ Đức nổi trận lôi đình, Đa Lạc Lôi Tư vội vàng thành khẩn thừa nhận sai lầm. Dừng một chút, hắn nghi hoặc hỏi:
- Tộc trưởng, chuyện ở U Mạc thành thật sự là do tiểu tử kia làm sao? Ta đã gặp qua hắn vài lần, nhìn hắn đâu có vẻ đáng sợ như vậy chứ!
- Nếu như ngay cả ngươi cũng lừa không được, hắn sao có thể thay thế địa vị gia tộc bọn ta ở Ám Ảnh thành được chứ?
Phỉ Nhĩ Đức hừ lạnh, khiển trách:
- Đường Na hiểu hắn hơn ngươi nhiều. Ngải Phất Lý vừa chết là nó đoán ra ngay người ra tay ở U Mạc thành là Bố Lai Ân. Lúc trước ở vị diện cấp thấp kia, nó đã từng thấy qua thế thân kỳ lạ kia của hắn, tuyệt đối không sai được!
- Tộc trưởng, vì sao không cho Đường Na tỷ tỷ cùng đến. Với sự hiểu rõ của tỷ tỷ về hắn, chuyện này càng nhiều cơ hội thành công hơn mà! - Đa Lạc Lôi Tư nghe Phỉ Nhĩ Đức nói như vậy, do dự một chút rồi hỏi có vẻ thấp thỏm.
Phỉ Nhĩ Đức than khẽ, hô nhỏ:
- Không biết vì sao, Đường Na từ đầu đến cuối không bằng lòng thật sự ra tay với tiểu tử kia. Việc lần này ta còn phải gạt nó đấy.
Đa Lạc Lôi Tư xem ra đối với Đường Na có lời oán thán. Y vốn cho rằng sự xuống dốc của gia tộc Lai Phất Tư có nguyên nhân chính là Đường Na, cảm thấy nếu không phải nàng đưa Bố Lai Ân dẫn tiến đến Ám Ảnh thành thì gia tộc bọn họ sẽ không trải qua nhiều đau khổ như vậy. Nếu không phải Đường Na là con gái của Phỉ Nhĩ Đức, chỉ sợ y sớm đã đề nghị xử lý nàng rồi.
- Tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đức. Gia tộc Lai Phất Tư các người đã tới Thôn Vân thành của chúng ta. Dựa theo hiệp nghị lúc trước, thúng ta nhất định cố gắng giúp ngươi giết tên tiểu tử kia!
Một người trạc tuổi trung niên, thân thể thấp bé với gương mặt có hàng râu quai nón ngăm đen vẫn nghe Phỉ Nhĩ Đức và Đa Lạc Lôi Tư đối thoại chợt lên tiếng, dừng một chút lão nói tiếp:
- Tuy nhiên ngươi cũng nên biết tình thế tai Hắc Ám thần vực một chút. Tuy rằng thực lực của Ám Ảnh thành còn xa mới bằng Thôn Vân thành của chúng ta, nhưng vì để tránh đại chiến giữa hai thành mà chúng ta chỉ có thể ngấm ngầm giúp ngươi, hy vọng không kinh động đến gia tộc Tái Nhân Đặc!
- Lạp Khắc Lý Sâm đại nhân. Gia tộc Lai Phất Tư ở Hắc Ám thần vực nhiều năm, tự nhiên biết sự kiêng kị về phương diện này.
Phỉ Nhĩ Đức đối với lão này cực kỳ cung kính, nói tiếp:
- Ta biết các ngươi không có khả năng bất chấp sự phẫn nộ của Chủ thần để mạo hiểm đối phó gia tộc Tái Nhân Đặc. Ta chỉ muốn tên tiểu tử kia chết là được rồi! Nếu như không phải xảy ra chuyện trong U Mạc thành, ta tuyệt đối không dám làm phiền Lạp Khắc Lý Sâm đại nhân đi cùng!
Lạp Khắc Lý Sâm gật đầu, mỉm cười nói:
- Ngươi hiểu là tốt rồi. Yên tâm đi. Hoắc Phu Tư của U Mạc thành là Đại thành chủ có thực lực yếu nhất. Thần trong Thôn Vân thành có thực lực cường đại hơn Hoắc Phu Tư không chỉ có một người, mặc dù chuyện trong U Mạc thành thật sự là do tiểu tử kia làm ra thì cũng không vấn đề gì!
Gia tộc Lai Phất Tư mặc dù đã rời khỏi Ám Ảnh thành nhưng vẫn bảo tồn được thực lực gia tộc. Lực lượng tinh nhuệ và tài phú của bọn họ có sức hấp dẫn phi thường đối với bất kỳ thành chủ nào của Hắc Ám thần vực. Ngay từ khi gia tộc bọn họ chưa rời khỏi Ám Ảnh thành thì một vài thành chủ đã lặng lẽ phái người tiếp xúc với Phỉ Nhĩ Đức.
Cân nhắc thực lực các Đại thành chủ, cuối cùng Phỉ Nhĩ Đức lựa chọn Thôn Vân thành có thực lực cường đại nhất Hắc Ám thần vực làm chỗ dựa. Bọn họ đã đạt được hiệp nghị tương trợ lẫn nhau. Gia tộc Lai Phất Tư nếu đến ở Thôn Vân thành thì có thể làm cho thực lực của nó thêm cường đại, dĩ nhiên Thôn Vân Thành cũng sẽ bảo đảm lợi ích của gia tộc Lai Phất Tư.
Trong hiệp nghị có một điều khoản là Thôn Vân thành phải trợ giúp giết chết Hàn Thạc. Đối với Thôn Vân thành mà nói, lợi ích mà gia tộc này đem lại vượt xa một thanh niên cao thủ vừa lộ diện nên bọn họ đáp ứng không chút do dự.
Phỉ Nhĩ Đức ở Ám Ảnh thành đã nhiều năm nên hiểu chỗ này như lòng bàn tay. Lão biết ở trong thành muốn giết chết Hàn Thạc là rất khó khăn, có đắc thủ thì cũng không dễ dàng thoát thân, nên không ngừng tìm thời cơ thích hợp.
Thời gian thi đấu của bảy đội Thần Vệ chính là một cơ hội cực tốt để giết chết Hàn Thạc. Phỉ Nhĩ Đức lợi dụng quan hệ của gia tộc Lai Phất Tư ở Ám Ảnh thành trước kia đã biết rõ địa điểm thi đấu lần này là dãy núi Phi Vân nên đã chuẩn bị đón lõng ở đây từ rất sớm.
- Đa tạ Lạp Khắc Lý Sâm đại nhân. Chỉ cần lần này có thể thành công giết chết tiểu tử kia, ta nhất định thuyết phục tiểu nữ để nó chịu gả cho lệnh lang! - Phỉ Nhĩ Đức trầm giọng nói.
Lạp Khắc Lý Sâm cười ha hả rồi nói với vẻ cực kỳ cao hứng:
- Lúc này chúng ta là người một nhà rồi! Yên tâm đi, ta sẽ toàn lực giúp ngươi!
- Nhưng bên cạnh tiểu tử kia là cả gần một trăm tên Thần Vệ, chúng ta muốn tiêu diệt hắn cũng không phải là dễ dàng. Lạp Khắc Lý Sâm đại nhân ý kiến gì hay không?
Dừng một chút, Phỉ Nhĩ Đức nói:
- Căn cứ như theo lời của tiểu nữ nói thì hắn sở hữu những thế thân vô cùng thần kỳ, lại tựa hồ có thể ẩn hình nên có thể làm tai mắt cho hắn. Biểu hiện của hắn tại U Mạc thành chứng tỏ lời của tiểu nữ là không sai. Chuyện này vô cùng phiền toái!
- Không sao cả, lần này chúng ta đi ít người, ta có thể mang bọn ngươi tránh được sự thám sát của các thế thân kia. Các Thần Vệ bên cạnh tiểu tử kia cũng không thể kè kè bên cạnh hắn mãi được. Chỉ cần tìm cơ hội thích hợp là chúng ta có thể cùng ra tay đối phó một mình hắn. Ta nghĩ hắn sẽ cực khó mà đào thoát như lúc ở U Mạc thành! - Lạp Khắc Lý Sâm dường như sớm đã lập kế hoạch, vô cùng tự tin nói.
- Đại nhân nói như vậy, ta an tâm rồi! - Phỉ Nhĩ Đức gật đầu, xem ra vô cùng tin tưởng đối với Lạp Khắc Lý Sâm.
...
Hàn Thạc có nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra rằng kẻ địch trong bóng tối lần này là gia tộc Lai Phất Tư sớm đã rời khỏi Ám Ảnh thành. Hắn dẫn các Thần Vệ tiếp tục từ tốn tiến vào dãy núi Phi Vân.
Bởi vì suy nghĩ muốn tiếp tục rèn luyện nên Đội năm Thần Vệ là đội tiến vào dãy Phi Vân sớm nhất, dọc đường không hề thấy bóng dáng của bất kỳ đội Thần Vệ nào. Bất tri bất giác, họ đã ngày càng tiến đến gần dãy Phi Vân.
Vào một ngày, cả đoàn tiến tới chỗ thác nước mà bọn Phỉ Nhĩ Đức mật đàm hôm trước. Đội năm Thần Vệ cũng không phải toàn là nam nhân, vừa thấy thác nước sạch sẽ kia, các nữ Thần Vệ vô cùng hưng phấn, ào ào yêu cầu tắm rửa trong đầm nước mát mẻ này một chút.
La Ti luôn hờ hững đi theo sau Hàn Thạc cũng quay sang hắn biểu thị chút ý tứ. Hàn Thạc cũng không vội vàng nên chấp nhận lời thỉnh cầu của các nàng. Các nam Thần Vệ xung quanh hắn vì để tránh mọi ngại ngùng nên tất cả đều tản ra.
Không biết vì sao, trong lòng Hàn Thạc bỗng nhiên sinh ra cảm giác không thoải mái. Vốn hắn luôn tin vào năng lực cảm ứng của bản thân, cộng với hai Thần Vệ mất tích bí ẩn vừa rồi nên lập tức cảnh giác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.