Đại Ma Vương

Chương 304: Kí ức sưu thủ

Nghịch Thương Thiên

05/04/2013

- Lão đại, lão đại chết rồi!

Một tên cường đạo thấy Đồ Ba Đạt bị ba cây cốt mâu đâm xuyên qua liền kêu lên thất thanh.

Những tên cường đạo gặp phải bất tử sinh vật và binh lính thành Bố Lôi Đặc Nhĩ công kích, lại vì Đồ La Đạt bị giết nên tất cả đã mất đi đấu chí, không còn là những kẻ không sợ chết nữa mà đột nhiên nổi lên ý niệm tham sống, chẳng ai nghĩ tới chuyện báo thù cho gã nữa mà chỉ hoảng sợ bỏ chạy nháo nhào.

Dùng khô lâu pháp trượng phóng thích ra Vong Linh ma pháp bao bọc một vùng bóng ảnh mờ mờ màu xanh biếc, Hàn Thạc trang nghiêm bắt đầu ngâm xướng những chú ngữ trúc trắc thu lấy ký ức trong đầu óc của những u hồn này. Một lát sau, Hàn Thạc huơ cây khô lâu pháp trượng một cái, những u hồn liền hóa thành một làn khói xanh phiêu tán đi.

Khi Thạch tượng quỷ xách thi thể của Đồ La Đạt đem đến trước mặt, Hàn Thạc đưa tay thu lấy không gian giới chỉ, sau đó tiện thể quẳng luôn thi thể đi. Thu được tài phú và trí nhớ của Đồ La Đạt, hắn hài lòng thở phào một hơi, nhìn phía xa vẫn là cảnh tượng chiến đấu hỗn loạn.

Bị bất tử sinh vật công kích khiến cho bị tổn thất thảm trọng, một bộ phận toán cường đạo Hồng Hồ Tử lúc này lao tới chỗ Phạt Khắc Lan. Đám binh lính nãy giờ vẫn đứng ở đằng xa bắn tên dưới sự chỉ huy của Phạt Khắc Lan, tim đập chân run liền đổi cung tiễn sang cầm khoát kiếm trường thương, do hơn một trăm kỵ sỹ đã kinh qua chém giết của Phạt Khắc Lan dẫn đầu, chuyển sang tiến hành công kích những tên cường đạo đang xông đến này.

Những sơn nhân Tháp Lý sơn của Phúc Tạp Lâm cũng từ trên núi lao xuống, kết hợp với binh lính thành Bố Lôi Đặc Nhĩ của Phạt Khắc Lan tiến hành bao vây và tiêu diệt bọn cường đạo Hồng Hồ Tử đã mất đi ý chí chiến đấu do đầu lĩnh chết trận.

Nắm chắc toàn cục thông qua ba Âm Ma, Hàn Thạc biết rằng lần này toán cường đạo nhất định sẽ thảm bại, những bất tử sinh vật do hắn chỉ huy vẫn đang chém giết như cũ. Đạt tới cảnh giới Phân Ma, Hàn Thạc lúc này không còn cần lực lượng của vong hồn nữa, nhưng Lục Ma Phong trên ngực hắn lại vẫn tiếp tục âm thầm hấp thu nguồn lực lượng mắt thường không thấy được này

Hàn Thạc đứng ở trên cao, phát hiện sau khi bọn cường đạo chạy thoát khỏi khu vực công kích của bất tử sinh vật, Tiểu Khô Lâu cưỡi một con nhím lớn cổ quái đang gào thét truy đuổi chém giết khắp nơi, Thổ Giáp thi cùng Mộc Giáp thi và mười tên Tà Ác kỵ sĩ tập hợp một chỗ cũng đang tận lực chém giết bọn cường đạo.

Một mệnh lệnh được ban xuống. Khô lâu chiến sĩ và cương thi chiến sĩ ở bên trong khu vực này liền ngồi xuống tiến hành thu thập chiến lợi phẩm trên thân thể bọn cường đạo. Từng thanh vũ khí, những chiếc áo da, thậm chí cả một ít quần áo thượng hạng cũng đều bị đám bất tử sinh vật tận tụy này thu gom lại rồi theo sự phân phó của Hàn Thạc mà chất lại thành đống.

Sau khi bọn cường đạo bỏ trốn, Vong Linh Thiên Mạc không còn được Hàn Thạc bổ sung tinh thần lực nên từ từ theo gió tan đi, ánh nắng mặt trời chiếu sáng, chất lỏng trong các vũng axit thấm dần dần vào lòng đất, các bộ xương đang ở trong tư thế kỳ lạ bỗng nhiên kêu “răng rắc” vỡ vụn ra rồi đổ sụp xuống.

Chiến đấu khi đại cục đã định thì không có cái gì ngoài ý muốn. Trận chiến này, toán cường đạo có ngoài bốn ngàn thì đã chết hơn hai ngàn bảy trăm tên, số còn lại thì chạy trốn tán loạn vô ảnh vô tung. Tất cả chiến lợi phẩm trên người bọn cường đạo bị chết được thu thập lại, cuối cùng Hàn Thạc giao cho Phạt Khắc Lan quản lý.

Những tân binh thành Bố Lôi Đặc Nhĩ tham dự trận chiến đấu này đối diện với những đợt tấn công của toán cường đạo bị chết gần hai trăm người, còn những sơn nhân của Phúc Tạp Lâm từ trên núi xông xuống thì chỉ mất hơn năm mươi người mà thôi, điều này nói lên rằng những binh lính này rất yếu nhược, khả năng tác chiến thực sự rất kém.

- Bá tước đại nhân tôn kính, cảm tạ ngài đã trợ giúp!

Trận chiến kết thúc, Phúc Tạp Lâm tiến tới trước mặt Hàn Thạc khom người cung kính hành lễ cảm ơn.



- Không cần khách khí! Tháp Lý sơn thuộc địa phận của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, thân là thành chủ ta có trách nhiệm phải bảo vệ an toàn tính mạng cho các ngươi.

Hàn Thạc mỉm cười đáp lời, sau đó bổ sung:

- Hy vọng sau lần này mọi điều tốt đẹp sẽ bắt đầu. Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng là quê hương của các ngươi, ta nghĩ các ngươi không nên vẫn cứ ở trong Tháp Lý sơn.

- Có lẽ chúng ta sẽ quay về thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, chỉ có điều trước mắt chưa phải là thời cơ tốt nhất. Bá tước đại nhân chắc hiểu được sự băn khoăn của chúng ta. Một lần chiến đấu cũng không thể khiến cho Phúc Tạp Lâm yên tâm. Nếu thành Bố Lôi Đặc Nhĩ không thể hiện được sự cường đại về lực lượng quân sự thì hắn cũng không dám mạo hiểm.

Gật gật đầu, Hàn Thạc mỉm cười nói:

- Sau này các ngươi sẽ thấy được sự thay đổi của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Được rồi, chuyện hôm nay dừng lại tại đây, ta còn có chuyện khác phải xử lý.

Phúc Tạp Lâm không phản ứng gì thêm. Hàn Thạc đi tới bên Phạt Khắc Lan phân phó hắn thu dọn chiến trường, rồi một mình rời khỏi nơi này đi theo hướng sang Hi Luân công quốc. Từ miệng tên cường đạo râu quai nón Đồ La Đạt, Hàn Thạc đã biết địa điểm cất giấu tài phú của hắn. Ngoại trừ vài tấm tinh tạp thu được bên trong không gian giới chỉ, số châu báu quáng thạch quý hiếm đánh cướp được mấy năm nay Đồ La Đạt không hề bán đi mà lại cất giấu ở trong lòng một ngọn núi trọc.

Đồ La Đạt vốn là tên tội phạm ở Hi Luân công quốc, được phóng thích nhờ việc Đại công tước hiện thời Hải Luân Đế Na kế vị đại xá thiên hạ, Đồ La Đạt thoát khỏi ngục giam trở lại cái thế giới tự do mà hắn cách biệt đã nhiều năm và trở thành một tên cường đạo. Mặc dù mấy năm nay hắn làm loạn khắp nơi, nhưng trước sau vẫn nhớ mãi không quên quê hương, số tài phú này cũng được hắn giấu ở một ngọn núi trọc cách quê hương hắn không xa.

Đại công tước hiện thời của Hi Luân công quốc Hải Luân Đế Na là một nữ nhân cực kỳ quyến rũ. Nàng đã cao tay đoạt được chức vị đại công tước mà mấy vị thúc phụ của nàng cũng đều mơ ước, trở thành người nắm thực quyền của Hi Luân công quốc. Mấy vị thúc phụ trước kia tranh quyền đoạt vị cũng không một ai thoát khỏi bàn tay của nàng, khi lên ngôi nàng đã giết sạch tất cả bọn họ.

- Hi Luân công quốc, hừ!

Hàn Thạc hừ lạnh một tiếng, vừa phi hành trên bầu trời tối mờ mờ vừa ngấm ngầm suy nghĩ trong lòng xem khi nào thì hạ thủ với công quốc này.

Mặc dù Hải Luân Đế Na là nữ nhân, song Hi Luân công quốc trong tay nàng, quân đội ở đó cũng không có cái gọi là lòng nhân từ. Trong bảy đại công quốc xâm lược thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, thì Hi Luân công quốc của nàng thuộc loại nhiều lần nhất.

Hi Luân công quốc ở phía đông bắc thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, cách khoảng hơn bảy trăm dặm lộ trình. Nếu cưỡi ngựa chạy như điên thì mất một ngày mới có thể tới được, nhưng Hàn Thạc vận dụng Ma Động Cửu Thiên thuật phi hành thì chỉ mất vỏn vẹn có một canh giờ.

Khi Hàn Thạc tới được ngọn núi trọc kia thì phát hiện một chiến dịch lớn bao gồm bốn công quốc đang diễn ra như nước sôi lửa bỏng ở trên chính ngọn núi trọc đó. Còn người vừa bị Hàn Thạc rủa thầm trong bụng là Hải Luân Đế Na đang oai vệ ngồi trên một con hỏa phượng hoàng, ung dung bình tĩnh chỉ huy binh lính tiến công.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ma Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook