Chương 800: Lạp Nhĩ Phu, có cần ta đỡ ngươi đi không?
Nghịch Thương Thiên
04/04/2013
Hàn Thạc đương nhiên có lý do của hắn. Hắn muốn đánh bại Lạp Nhĩ Phu thì cần phải dùng tới sức mạnh chủ yếu với mười bảy thanh phi kiếm. Nhưng trước mắt mọi người mà Hàn Thạc lại để lộ thủ đoạn phòng thân của mình, có cả đám tộc trưởng ba đại gia tộc bên ngoài nhìn rõ mọi việc trên sa bàn, lại còn có mấy tên Thần vệ trưởng khác thì nhất định có thể lập tức liên tưởng đến chuyện phát sinh tại U Mạc thành.
Cửa miệng bọn họ có lẽ không cẩn mật lắm, chỉ cần có người mang tin tức này phát ra ngoài thì Hoắc Phu Tư của U Mạc thành sẽ đàn áp tình hình bên đó xuống rồi nhất định bất chấp mọi giá đối phó với hắn, đối phó với Hàn gia.
Đương nhiên điều này là chuyện Hàn Thạc không muốn thấy.
Một tấm Huyễn mạc phiên vừa phất ra, từng tầng mây mù trùng điệp ào ạt tràn tới, hình thành một đám mây lớn để che thị tuyến khiến đám người Hoa Lai Sĩ không cách nào dò thám được cảnh giao chiến thật sự bên trong.
Ở ngay giữa lá cờ, Lạp Nhĩ Phu bị Hàn Thạc áp chế gắt gao, căn bản không còn chỗ để trở tay.
Mãi đến bây giờ Lạp Nhĩ Phu mới biết mình đã sai lầm quá mức! Trước khi tiến vào khu thi đấu, hắn còn hoang tưởng sẽ đánh bại Hàn Thạc tại nơi này. Sau khi thật sự giao đấu, Lạp Nhĩ Phu còn chưa xem rõ được tình thế thì đã bị từng đạo quang mang rực rỡ quấn lấy. Duới ánh quang ảnh của Huyễn mạc phiên phát ra, Lạp Nhĩ Phu thậm chí còn không biết từng đạo quang mang rực rỡ kia chính là từ mười bảy thanh phi kiếm do Hàn Thạc phóng ra.
Thần chi lĩnh vực của Lạp Nhĩ Phu đã bị áp chế chặt chẽ, tất cả những thủ đoạn đối với lực lượng không thể đối địch lại đang oanh tạc ầm ầm đều yếu ớt, vô lực. Ở trong A Tì địa ngục, Lạp Nhĩ Phu cảm thấy bản thân mình như một chiếc thuyền con trôi giữa dòng nước lũ, tùy thời đều có thể bị đánh chìm.
“Đê tiện!” Nghĩ đến biểu hiện của Hàn Thạc tại Ám Ảnh thành, lại nhìn thấy thực lực khủng bố thi triển thật sự ra như hôm nay, trong lòng Lạp Nhĩ Phu nhịn không nổi phải chửi lớn một câu!
Một người có thể vững vàng áp chế hắn, một kẻ cường giả không cho hắn một tí cơ hội để trở tay, ngay từ đầu đã chọn phương pháp đánh lén, thật quá đê tiện rồi! Đây giống như một tên to con dũng mãnh thô kệch đánh nhau với một đứa bé, hơn nữa từ đầu lại còn từ sau lưng đá lật trước đứa bé một cước. Lạp Nhĩ Phu cảm nhận chính là mùi vị này.
Từng đạo quang mang sáng rực như một mạng lưới điện mang vô hình đan chéo lẫn nhau xẹt qua trước mặt hắn. Trước giờ Lạp Nhĩ Phu chưa hề cảm nhận qua lực lượng bá đạo thế này, chúng từ bốn phương tám hướng ầm ầm điên cuồng kéo tới. Từng tia khí lạnh băng hàn cùng sức mạnh ăn mòn tràn tới, không ngừng làm hao mòn thần lực trong thân thể Lạp Nhĩ Phu, khiến lực lượng chống cự của hắn càng lúc càng yếu.
Trong lòng Lạp Nhĩ Phu vô cùng bực dọc, bên trong A Tì địa ngục căn bản là không nhìn ra hình dáng của Hàn Thạc, bị không gian do mười bảy thanh phi kiếm tạo thành vây khốn hắn, căn bản là không xông ra khỏi được lao tù này, chỉ có thể nhanh chóng tiêu hao thần lực trong cơ thể để ráng sức chống đỡ.
Còn kết cuộc thì dường như đã được quyết định ngay từ đầu! Lạp Nhĩ Phu biết mình đã bị thua rồi, mà còn là thảm bại nữa.
…
Ngay giữa sa bàn trong Phi Vân sơn mạch, đám người Hoa Lai Sĩ không còn cúi đầu nhìn sa bàn nữa, hơn nữa lại thì thầm không ngừng bàn luận tình huống thật sự trong khu thi đấu.
Khu vực quan trọng nhất bên trong sa bàn thủy chung luôn có sự tồn tại của mây mù, lại không hề có dấu hiệu là sẽ bay đi. Chuyện đã thế này, ai cũng đều có thể nhìn được làn mây mù này là do người làm ra. Ở giữa trung tâm giao chiến của hai Thượng vị thần, tuyệt không thể nào có dị tượng được.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Hắc Thiên cùng Thanh Lâm đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút lo lắng.
- Thành chủ đại nhân, Lạp Nhĩ Phu làm vậy là có ý gì? Hắn cố ý tạo ra một làn mây mù, nhất định là nghĩ ra chuyện đê tiện gì đó để đối phó với Bố Lai Ân! - Cách Lỗ Tây có chút phẫn nộ lên tiếng.
Hoa Lai Sĩ liếc mắt nhìn Cách Lỗ Tây rồi thản nhiên nói:
- Ai nói là nhất định do Lạp Nhĩ Phu làm ra?
- Không phải là hắn chẳng lẽ lại là Bố Lai Ân sao?
Cách Lỗ Tây lắc lắc đầu nói:
- Thực lực của Lạp Nhĩ Phu nổi bật ở đây. Có chút công phu nhàn hạ để tạo ra đám mây mù như vậy thực lực nhất định cao hơn một chút, không hắn thì là ai chứ?
Ở đây nhiều người vậy, nhưng trừ một mình Hoa Lai Sĩ ra, tâm tư của mọi người còn lại đều giống với Cách Lỗ Tây, đương nhiên đều cho làn mây mù che mắt đó là đến từ Lạp Nhĩ Phu.
Hai người Thanh Lâm và Hắc Thiên cũng đều nhíu mày. Quan hệ của hai người với Hàn Thạc là tốt nhất, tự nhiên sẽ không muốn thấy hắn có chuyện. Thanh Lâm do dự một hồi rồi nói:
- Cuộc chiến giữa Thần vệ trưởng chỉ là thi đấu, không phải là không chết không ngừng. Lạp Nhĩ Phu làm như vậy có phải là vì hận thù Bố Lai Ân chiến thắng ba ngày trước mà cố ý báo thù hay không?
- Xem tiếp đi! - Hoa Lai Sĩ đột nhiên cảm thấy có chút bực bội chỉ lạnh lùng mở miệng.
Mọi người đều ngạc nhiên, từ giọng nói của Hoa Lai Sĩ đều nghe được sự bực bội. Đám người này ngớ ra rồi không nói gì thêm, trong lòng đều nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Quy củ thi đấu giữa các Thần vệ trưởng là do Hoa Lai Sĩ tự mình đặt ra. Thần vệ trưởng đội Hai Lạp Nhĩ Phu cũng chỉ nghe mỗi mệnh lệnh ông ta, lẽ ra không nên làm ngược lại mệnh lệnh của ông ta. Nghĩ theo quan điểm này thì hẳn là phải không có vấn đề gì mới đúng? Hay là tự mình lo xa rồi?” Mọi người thầm nói.
Trong lúc mọi người thầm hoài nghi trong lòng thì Hàn Thạc biết nhuệ khí của Lạp Nhĩ Phu đã bị ăn ăn mòn tới tận cùng. Hắn chỉ cười lạnh trong lòng rồi đột nhiên phóng người tới trước, phi thân rơi vào giữa A Tì địa ngục. Trong lúc thần lực của Lạp Nhĩ Phu suy sụp nhất lại đột kích một đòn mãnh liệt, dùng thế công cuồng mãnh nhất để phá đi phần chống cự còn thừa lại của Lạp Nhĩ Phu.
Mười bảy thanh phi kiếm đột nhiên biến mất, các kết giới phòng ngự của Hàn Thạc liên tiếp nổ ầm ầm đánh mấy đạo ma lực lên ngay ngực Lạp Nhĩ Phu, ép hắn phải triệt để mất đi lực trả đòn.
Tâm khẽ động, Huyễn Mạc phiên đã đột nhiên biến mất.
Lục ma phong từ trong tay Hàn Thạc phóng ra, mũi nhọn kề ngay lên yết hầu Lạp Nhĩ Phu.
- Mây mù tan rồi! - Tạp Mễ Lạp la lên một tiếng. Ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn kỹ lên sa bàn.
Tiếng thầm thì xôn xao bỗng biến mất, chung quanh chợt im lặng hẳn xuống. Tộc trưởng các đại gia tộc, đám Thần vệ trưởng ai nấy đều há hốc miệng sững sờ, kinh hãi nhìn cảnh tượng trong sa bàn, mặt ai nấy đều lộ vẻ không tưởng tượng nổi.
Sắc mặt Lạp Nhĩ Phu trong sa bàn trắng bệch, dường như cả người đều bị hư thoát xụi lơ trên mặt đất, ngay cả một chút tinh thần cũng không còn. Hai mắt hắn trương lớn, hoảng sợ nhìn lấy ngực của mình. Một thanh băng hàn trường kiếm đen ngòm nhọn hoắc đang chỉa ngay yết hầu Lạp Nhĩ Phu. Cho dù nhìn qua sa bàn, mọi người cũng không hoài nghi thanh trường kiếm hình dáng cổ quái này chỉ cần đẩy nhẹ tới trước là Lạp Nhĩ Phu sẽ lập tức táng mạng ngay tại chỗ.
Trong mắt mọi người Hàn Thạc vẫn giữ vẻ mặt cười mỉm thản nhiên, chỉ là khuôn mặt tươi cười ôn hoà bình thường trong lúc này hơi có chút lạnh lẽo. Đám tộc trưởng mấy đại gia tộc đều thấy lạnh trong lòng, đột nhiên cảm giác được cái tên Hàn Thạc vừa nói chuyện tươi cười với bọn họ trước đây là một tên ác ma đeo mặt nạ.
- Lạp Nhĩ Phu thua rồi!
Hoa Lai Sĩ chẳng hề thay đổi sắc mặt, chỉ nhìn Cách Lỗ Tây rồi nói:
- Nhất định kẻ tạo ra mây mù chính là người chiếm được hết thượng phong. Hiện giờ ngươi hẳn đã biết mây mù là từ đâu tới rồi chứ?
Dưới cái nhìn chăm chú của Hoa Lai Sĩ, Cách Lỗ Tây đầy xấu hổ gượng cười nói:
- Thật không ngờ Bố Lai Ân lại đáng sợ như vậy, cả Lạp Nhĩ Phu cũng đánh bại được!”
- Lạp Nhĩ Phu đã thảm bại. Hắn dường như bị hư thoát không còn chút lực để trở tay. Bố Lai Ân thì ngược lại, vẫn giữ bộ dạng như vừa mới tiến vào, tựa hồ không hề tiêu hao một chút lực lượng nào!
Vẻ mặt Thanh Lâm nghiêm trọng nói:
- Đây chính là toàn thắng, cho dù ta cùng Lạp Nhĩ Phu giao chiến cũng không giữ được vẻ nhẹ nhàng như vậy. Vị trí Thần vệ trưởng đứng đầu của ta cũng nên dâng ra cho người tài rồi!
Lời này vừa nói ra, mọi người lại tập trung nhìn kỹ, biết ngay rằng lời của Thanh Lâm không phải là giả tạo.
Một phe thì chẳng mất một cọng tóc, một phe thì tan tành, trận chiến này là một trận đối chiến quá chênh lệch.
Nơi này trầm lặng một chút rồi lập tức ồn ào trở lại. Ai nấy đều chụm đầu kề tai bàn tán, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc, không ngừng lớn tiếng cảm khái về thực lực do Hàn Thạc biểu hiện ra.
Tộc trưởng Tạp Tư Phách của gia tộc Kim Sâm nhìn thấy vẻ mặt vui tươi của đứa con gái Cơ Nhã, đột nhiên cảm thấy được nếu như hạnh phúc của đứa con gái có thể đổi lại một tên rể thế này thì còn tính toán nhiều gì nữa! Nghĩ tới đó Tạp Tư Phách liền quyết định ngầm trong lòng, khi trở về nhất định sẽ tìm bà vợ thương lượng cho kỹ.
Tạp Tư Phách cảm nhận được lực lượng cường đại của Hàn Thạc, ngay lúc này phải tranh thủ hành động sớm một chút thì sẽ tránh được một số bất hòa không cần thiết. Nếu như chuyện được thuận lợi thì địa vị của gia tộc Kim Sâm tại Ám Ảnh thành cũng sẽ trở nên kiên cố hơn. Thậm chí ngay cả gia tộc Tái Nhân Đặc cũng phải nhìn gia tộc Kim Sâm bọn hắn bằng cái nhìn mới.
Tạp Tư Phách âm thầm tính toán, không hề kiêng kỵ gì tới hạnh phúc chung thân của đứa con gái Cơ Nhã của mình.
Không phải chỉ có mỗi Tạp Tư Phách là đang nghĩ chuyện này. Trong lúc hắn đang tính toán thì Hoa Lai Sĩ đột nhiên nghĩ tới đề nghị của An Đức Liệt. Đề nghị này của An Đức Liệt đối với gia tộc Tái Nhân Đặc mà nói thì rất trọng yếu. Nghĩ tới đây, Hoa Lai Sĩ cũng không tự chủ được nhìn sang Tạp Mai Lệ Tháp nhưng chỉ thấy nàng đang cười nói lớn tiếng với Hắc Thiên, miệng thì kêu “Bố Lai Ân”.
Hoa Lai Sĩ vốn đã định quyết tâm dạm hỏi, đột nhiên nghĩ tới quan hệ thân mật giữa Tạp Mai Lệ Tháp, Thanh Lâm, Hắc Thiên cùng với Hàn Thạc liền nhíu mày lại. Hắn lại có chút do dự.
“Bọn họ thân cận quá, chuyện này chẳng phải là hiện tượng tốt”, Hoa Lai Sĩ thầm nói.
...
Nhìn thấy ánh mắt của Lạp Nhĩ Phu, Hàn Thạc chỉ từ từ thu Lục ma phong lại rồi lạnh lùng nói:
- Ngươi thua rồi!
Lạp Nhĩ Phu vẫn cứ nhìn chòng chọc Hàn Thạc, miệng thì thở hổn hển, chẳng nói lời nào, không biết là đang nghĩ gì.
- Hôm nay chỉ là thi đấu nên ta sẽ không giết ngươi!
Hàn Thạc quay người rồi thản nhiên nói:
- Nhưng nếu ngươi dám động thủ động cước trong lúc riêng tư gì thì ta không dám bảo đảm. Ngươi sẽ chết chắc không nghi ngờ gì nữa!
Nói xong Hàn Thạc liền đi thẳng ra ngoài.
Lạp Nhĩ Phu nhìn theo bóng lưng của Hàn Thạc, trong lòng muôn vàn cảm xúc trào lên. Lúc thì lại nghĩ tới chuyện báo thù, khi thì lại tự bảo mình phải nhẫn nhịn, mặt mày thì lại lúng túng ngỡ ngàng.
- Bố Lai Ân, khu vực thi đấu sao lại đột nhiên có mây mù? Đại ca của ta vừa hỏi ta đó? - An Đức Liệt đã sớm biết kết quả, chỉ nhìn Hàn Thạc đang mỉm cười bước ra, chỉ muốn truy hỏi nguyên nhân mây mù xuất hiện.
Chung quanh không hề có một ai nên Hàn Thạc liền giải thích:
- Người quan sát nhiều quá, nếu ta toàn lực ra tay, người bên ngoài có thể nhìn ra được vũ khí cùng với võ kỹ của ta. Nhiều người thì lắm miệng, ta không muốn chuyện của U Mạc thành truyền ra ngoài. Chuyện này đối với ta, đối với Ám Ảnh thành đều không tốt đẹp gì!
An Đức Liệt sửng sốt, sau đó suy nghĩ một hồi rồi mới gật đầu nói:
- Thì ra như vậy, ta sẽ tự mình giải thích lại cho đại ca nghe!
- Đa tạ! - Hàn Thạc cảm ơn rồi rời khỏi khu thi đấu.
Qua một lúc rồi Lạp Nhĩ Phu cũng bước ra ngoài. Vẻ mặt ngày thường diễu võ dương oai của hắn đã trở nên trắng bệch, như là kẻ bị bệnh nặng, dường như ngay cả đi lại cũng phải hết sức vậy. An Đức Liệt kinh ngạc hô lên:
- Lạp Nhĩ Phu, có cần ta đỡ ngươi đi không?
Cửa miệng bọn họ có lẽ không cẩn mật lắm, chỉ cần có người mang tin tức này phát ra ngoài thì Hoắc Phu Tư của U Mạc thành sẽ đàn áp tình hình bên đó xuống rồi nhất định bất chấp mọi giá đối phó với hắn, đối phó với Hàn gia.
Đương nhiên điều này là chuyện Hàn Thạc không muốn thấy.
Một tấm Huyễn mạc phiên vừa phất ra, từng tầng mây mù trùng điệp ào ạt tràn tới, hình thành một đám mây lớn để che thị tuyến khiến đám người Hoa Lai Sĩ không cách nào dò thám được cảnh giao chiến thật sự bên trong.
Ở ngay giữa lá cờ, Lạp Nhĩ Phu bị Hàn Thạc áp chế gắt gao, căn bản không còn chỗ để trở tay.
Mãi đến bây giờ Lạp Nhĩ Phu mới biết mình đã sai lầm quá mức! Trước khi tiến vào khu thi đấu, hắn còn hoang tưởng sẽ đánh bại Hàn Thạc tại nơi này. Sau khi thật sự giao đấu, Lạp Nhĩ Phu còn chưa xem rõ được tình thế thì đã bị từng đạo quang mang rực rỡ quấn lấy. Duới ánh quang ảnh của Huyễn mạc phiên phát ra, Lạp Nhĩ Phu thậm chí còn không biết từng đạo quang mang rực rỡ kia chính là từ mười bảy thanh phi kiếm do Hàn Thạc phóng ra.
Thần chi lĩnh vực của Lạp Nhĩ Phu đã bị áp chế chặt chẽ, tất cả những thủ đoạn đối với lực lượng không thể đối địch lại đang oanh tạc ầm ầm đều yếu ớt, vô lực. Ở trong A Tì địa ngục, Lạp Nhĩ Phu cảm thấy bản thân mình như một chiếc thuyền con trôi giữa dòng nước lũ, tùy thời đều có thể bị đánh chìm.
“Đê tiện!” Nghĩ đến biểu hiện của Hàn Thạc tại Ám Ảnh thành, lại nhìn thấy thực lực khủng bố thi triển thật sự ra như hôm nay, trong lòng Lạp Nhĩ Phu nhịn không nổi phải chửi lớn một câu!
Một người có thể vững vàng áp chế hắn, một kẻ cường giả không cho hắn một tí cơ hội để trở tay, ngay từ đầu đã chọn phương pháp đánh lén, thật quá đê tiện rồi! Đây giống như một tên to con dũng mãnh thô kệch đánh nhau với một đứa bé, hơn nữa từ đầu lại còn từ sau lưng đá lật trước đứa bé một cước. Lạp Nhĩ Phu cảm nhận chính là mùi vị này.
Từng đạo quang mang sáng rực như một mạng lưới điện mang vô hình đan chéo lẫn nhau xẹt qua trước mặt hắn. Trước giờ Lạp Nhĩ Phu chưa hề cảm nhận qua lực lượng bá đạo thế này, chúng từ bốn phương tám hướng ầm ầm điên cuồng kéo tới. Từng tia khí lạnh băng hàn cùng sức mạnh ăn mòn tràn tới, không ngừng làm hao mòn thần lực trong thân thể Lạp Nhĩ Phu, khiến lực lượng chống cự của hắn càng lúc càng yếu.
Trong lòng Lạp Nhĩ Phu vô cùng bực dọc, bên trong A Tì địa ngục căn bản là không nhìn ra hình dáng của Hàn Thạc, bị không gian do mười bảy thanh phi kiếm tạo thành vây khốn hắn, căn bản là không xông ra khỏi được lao tù này, chỉ có thể nhanh chóng tiêu hao thần lực trong cơ thể để ráng sức chống đỡ.
Còn kết cuộc thì dường như đã được quyết định ngay từ đầu! Lạp Nhĩ Phu biết mình đã bị thua rồi, mà còn là thảm bại nữa.
…
Ngay giữa sa bàn trong Phi Vân sơn mạch, đám người Hoa Lai Sĩ không còn cúi đầu nhìn sa bàn nữa, hơn nữa lại thì thầm không ngừng bàn luận tình huống thật sự trong khu thi đấu.
Khu vực quan trọng nhất bên trong sa bàn thủy chung luôn có sự tồn tại của mây mù, lại không hề có dấu hiệu là sẽ bay đi. Chuyện đã thế này, ai cũng đều có thể nhìn được làn mây mù này là do người làm ra. Ở giữa trung tâm giao chiến của hai Thượng vị thần, tuyệt không thể nào có dị tượng được.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Hắc Thiên cùng Thanh Lâm đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút lo lắng.
- Thành chủ đại nhân, Lạp Nhĩ Phu làm vậy là có ý gì? Hắn cố ý tạo ra một làn mây mù, nhất định là nghĩ ra chuyện đê tiện gì đó để đối phó với Bố Lai Ân! - Cách Lỗ Tây có chút phẫn nộ lên tiếng.
Hoa Lai Sĩ liếc mắt nhìn Cách Lỗ Tây rồi thản nhiên nói:
- Ai nói là nhất định do Lạp Nhĩ Phu làm ra?
- Không phải là hắn chẳng lẽ lại là Bố Lai Ân sao?
Cách Lỗ Tây lắc lắc đầu nói:
- Thực lực của Lạp Nhĩ Phu nổi bật ở đây. Có chút công phu nhàn hạ để tạo ra đám mây mù như vậy thực lực nhất định cao hơn một chút, không hắn thì là ai chứ?
Ở đây nhiều người vậy, nhưng trừ một mình Hoa Lai Sĩ ra, tâm tư của mọi người còn lại đều giống với Cách Lỗ Tây, đương nhiên đều cho làn mây mù che mắt đó là đến từ Lạp Nhĩ Phu.
Hai người Thanh Lâm và Hắc Thiên cũng đều nhíu mày. Quan hệ của hai người với Hàn Thạc là tốt nhất, tự nhiên sẽ không muốn thấy hắn có chuyện. Thanh Lâm do dự một hồi rồi nói:
- Cuộc chiến giữa Thần vệ trưởng chỉ là thi đấu, không phải là không chết không ngừng. Lạp Nhĩ Phu làm như vậy có phải là vì hận thù Bố Lai Ân chiến thắng ba ngày trước mà cố ý báo thù hay không?
- Xem tiếp đi! - Hoa Lai Sĩ đột nhiên cảm thấy có chút bực bội chỉ lạnh lùng mở miệng.
Mọi người đều ngạc nhiên, từ giọng nói của Hoa Lai Sĩ đều nghe được sự bực bội. Đám người này ngớ ra rồi không nói gì thêm, trong lòng đều nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Quy củ thi đấu giữa các Thần vệ trưởng là do Hoa Lai Sĩ tự mình đặt ra. Thần vệ trưởng đội Hai Lạp Nhĩ Phu cũng chỉ nghe mỗi mệnh lệnh ông ta, lẽ ra không nên làm ngược lại mệnh lệnh của ông ta. Nghĩ theo quan điểm này thì hẳn là phải không có vấn đề gì mới đúng? Hay là tự mình lo xa rồi?” Mọi người thầm nói.
Trong lúc mọi người thầm hoài nghi trong lòng thì Hàn Thạc biết nhuệ khí của Lạp Nhĩ Phu đã bị ăn ăn mòn tới tận cùng. Hắn chỉ cười lạnh trong lòng rồi đột nhiên phóng người tới trước, phi thân rơi vào giữa A Tì địa ngục. Trong lúc thần lực của Lạp Nhĩ Phu suy sụp nhất lại đột kích một đòn mãnh liệt, dùng thế công cuồng mãnh nhất để phá đi phần chống cự còn thừa lại của Lạp Nhĩ Phu.
Mười bảy thanh phi kiếm đột nhiên biến mất, các kết giới phòng ngự của Hàn Thạc liên tiếp nổ ầm ầm đánh mấy đạo ma lực lên ngay ngực Lạp Nhĩ Phu, ép hắn phải triệt để mất đi lực trả đòn.
Tâm khẽ động, Huyễn Mạc phiên đã đột nhiên biến mất.
Lục ma phong từ trong tay Hàn Thạc phóng ra, mũi nhọn kề ngay lên yết hầu Lạp Nhĩ Phu.
- Mây mù tan rồi! - Tạp Mễ Lạp la lên một tiếng. Ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn kỹ lên sa bàn.
Tiếng thầm thì xôn xao bỗng biến mất, chung quanh chợt im lặng hẳn xuống. Tộc trưởng các đại gia tộc, đám Thần vệ trưởng ai nấy đều há hốc miệng sững sờ, kinh hãi nhìn cảnh tượng trong sa bàn, mặt ai nấy đều lộ vẻ không tưởng tượng nổi.
Sắc mặt Lạp Nhĩ Phu trong sa bàn trắng bệch, dường như cả người đều bị hư thoát xụi lơ trên mặt đất, ngay cả một chút tinh thần cũng không còn. Hai mắt hắn trương lớn, hoảng sợ nhìn lấy ngực của mình. Một thanh băng hàn trường kiếm đen ngòm nhọn hoắc đang chỉa ngay yết hầu Lạp Nhĩ Phu. Cho dù nhìn qua sa bàn, mọi người cũng không hoài nghi thanh trường kiếm hình dáng cổ quái này chỉ cần đẩy nhẹ tới trước là Lạp Nhĩ Phu sẽ lập tức táng mạng ngay tại chỗ.
Trong mắt mọi người Hàn Thạc vẫn giữ vẻ mặt cười mỉm thản nhiên, chỉ là khuôn mặt tươi cười ôn hoà bình thường trong lúc này hơi có chút lạnh lẽo. Đám tộc trưởng mấy đại gia tộc đều thấy lạnh trong lòng, đột nhiên cảm giác được cái tên Hàn Thạc vừa nói chuyện tươi cười với bọn họ trước đây là một tên ác ma đeo mặt nạ.
- Lạp Nhĩ Phu thua rồi!
Hoa Lai Sĩ chẳng hề thay đổi sắc mặt, chỉ nhìn Cách Lỗ Tây rồi nói:
- Nhất định kẻ tạo ra mây mù chính là người chiếm được hết thượng phong. Hiện giờ ngươi hẳn đã biết mây mù là từ đâu tới rồi chứ?
Dưới cái nhìn chăm chú của Hoa Lai Sĩ, Cách Lỗ Tây đầy xấu hổ gượng cười nói:
- Thật không ngờ Bố Lai Ân lại đáng sợ như vậy, cả Lạp Nhĩ Phu cũng đánh bại được!”
- Lạp Nhĩ Phu đã thảm bại. Hắn dường như bị hư thoát không còn chút lực để trở tay. Bố Lai Ân thì ngược lại, vẫn giữ bộ dạng như vừa mới tiến vào, tựa hồ không hề tiêu hao một chút lực lượng nào!
Vẻ mặt Thanh Lâm nghiêm trọng nói:
- Đây chính là toàn thắng, cho dù ta cùng Lạp Nhĩ Phu giao chiến cũng không giữ được vẻ nhẹ nhàng như vậy. Vị trí Thần vệ trưởng đứng đầu của ta cũng nên dâng ra cho người tài rồi!
Lời này vừa nói ra, mọi người lại tập trung nhìn kỹ, biết ngay rằng lời của Thanh Lâm không phải là giả tạo.
Một phe thì chẳng mất một cọng tóc, một phe thì tan tành, trận chiến này là một trận đối chiến quá chênh lệch.
Nơi này trầm lặng một chút rồi lập tức ồn ào trở lại. Ai nấy đều chụm đầu kề tai bàn tán, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc, không ngừng lớn tiếng cảm khái về thực lực do Hàn Thạc biểu hiện ra.
Tộc trưởng Tạp Tư Phách của gia tộc Kim Sâm nhìn thấy vẻ mặt vui tươi của đứa con gái Cơ Nhã, đột nhiên cảm thấy được nếu như hạnh phúc của đứa con gái có thể đổi lại một tên rể thế này thì còn tính toán nhiều gì nữa! Nghĩ tới đó Tạp Tư Phách liền quyết định ngầm trong lòng, khi trở về nhất định sẽ tìm bà vợ thương lượng cho kỹ.
Tạp Tư Phách cảm nhận được lực lượng cường đại của Hàn Thạc, ngay lúc này phải tranh thủ hành động sớm một chút thì sẽ tránh được một số bất hòa không cần thiết. Nếu như chuyện được thuận lợi thì địa vị của gia tộc Kim Sâm tại Ám Ảnh thành cũng sẽ trở nên kiên cố hơn. Thậm chí ngay cả gia tộc Tái Nhân Đặc cũng phải nhìn gia tộc Kim Sâm bọn hắn bằng cái nhìn mới.
Tạp Tư Phách âm thầm tính toán, không hề kiêng kỵ gì tới hạnh phúc chung thân của đứa con gái Cơ Nhã của mình.
Không phải chỉ có mỗi Tạp Tư Phách là đang nghĩ chuyện này. Trong lúc hắn đang tính toán thì Hoa Lai Sĩ đột nhiên nghĩ tới đề nghị của An Đức Liệt. Đề nghị này của An Đức Liệt đối với gia tộc Tái Nhân Đặc mà nói thì rất trọng yếu. Nghĩ tới đây, Hoa Lai Sĩ cũng không tự chủ được nhìn sang Tạp Mai Lệ Tháp nhưng chỉ thấy nàng đang cười nói lớn tiếng với Hắc Thiên, miệng thì kêu “Bố Lai Ân”.
Hoa Lai Sĩ vốn đã định quyết tâm dạm hỏi, đột nhiên nghĩ tới quan hệ thân mật giữa Tạp Mai Lệ Tháp, Thanh Lâm, Hắc Thiên cùng với Hàn Thạc liền nhíu mày lại. Hắn lại có chút do dự.
“Bọn họ thân cận quá, chuyện này chẳng phải là hiện tượng tốt”, Hoa Lai Sĩ thầm nói.
...
Nhìn thấy ánh mắt của Lạp Nhĩ Phu, Hàn Thạc chỉ từ từ thu Lục ma phong lại rồi lạnh lùng nói:
- Ngươi thua rồi!
Lạp Nhĩ Phu vẫn cứ nhìn chòng chọc Hàn Thạc, miệng thì thở hổn hển, chẳng nói lời nào, không biết là đang nghĩ gì.
- Hôm nay chỉ là thi đấu nên ta sẽ không giết ngươi!
Hàn Thạc quay người rồi thản nhiên nói:
- Nhưng nếu ngươi dám động thủ động cước trong lúc riêng tư gì thì ta không dám bảo đảm. Ngươi sẽ chết chắc không nghi ngờ gì nữa!
Nói xong Hàn Thạc liền đi thẳng ra ngoài.
Lạp Nhĩ Phu nhìn theo bóng lưng của Hàn Thạc, trong lòng muôn vàn cảm xúc trào lên. Lúc thì lại nghĩ tới chuyện báo thù, khi thì lại tự bảo mình phải nhẫn nhịn, mặt mày thì lại lúng túng ngỡ ngàng.
- Bố Lai Ân, khu vực thi đấu sao lại đột nhiên có mây mù? Đại ca của ta vừa hỏi ta đó? - An Đức Liệt đã sớm biết kết quả, chỉ nhìn Hàn Thạc đang mỉm cười bước ra, chỉ muốn truy hỏi nguyên nhân mây mù xuất hiện.
Chung quanh không hề có một ai nên Hàn Thạc liền giải thích:
- Người quan sát nhiều quá, nếu ta toàn lực ra tay, người bên ngoài có thể nhìn ra được vũ khí cùng với võ kỹ của ta. Nhiều người thì lắm miệng, ta không muốn chuyện của U Mạc thành truyền ra ngoài. Chuyện này đối với ta, đối với Ám Ảnh thành đều không tốt đẹp gì!
An Đức Liệt sửng sốt, sau đó suy nghĩ một hồi rồi mới gật đầu nói:
- Thì ra như vậy, ta sẽ tự mình giải thích lại cho đại ca nghe!
- Đa tạ! - Hàn Thạc cảm ơn rồi rời khỏi khu thi đấu.
Qua một lúc rồi Lạp Nhĩ Phu cũng bước ra ngoài. Vẻ mặt ngày thường diễu võ dương oai của hắn đã trở nên trắng bệch, như là kẻ bị bệnh nặng, dường như ngay cả đi lại cũng phải hết sức vậy. An Đức Liệt kinh ngạc hô lên:
- Lạp Nhĩ Phu, có cần ta đỡ ngươi đi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.