Chương 427: Lấy một địch trăm
Nghịch Thương Thiên
05/04/2013
Sau khi Bố Lãng Đặc nói xong, Đặng Phổ Tư dẫn theo đại công tước Á Hi Bá Ân và Tra Lý Tư, thêm vào cả đám cao thủ hộ vệ chạy nhanh về một hướng.
Bố Lãng Đặc cộng với Chiêm Khoa Tư, còn có thêm một số Quang Minh giáo hội thần điện kỵ sĩ và bạch y tế tự cùng đợi một chỗ ngược với hướng mà bọn Đặng Phổ Tư vừa chạy đi.
Bố Lãng Đặc suy đoán hoàn toàn chính xác, hôm nay trong lòng Hàn Thạc còn nhớ kỹ khí tức thần thánh trên người của lão. Lần trước cừu hận Thổ Giáp Thi bị thương đã thành tâm bệnh của hắn. Trước lúc nhập ma hắn đã nhằm vào Bố Lãng Đặc làm mục tiêu rồi, giờ cứ vậy bám chặt không tha.
Quả nhiên, đương lúc đoàn người Bố Lãng Đặc và Chiêm Khoa Tư giáo đồ của Quang Minh giáo hội chạy về một hướng thì Hàn Thạc như hung thần ác sát bay vút tới. Hắn nhắm chuẩn Bố Lãng Đặc, cứ thế kiên nhẫn đuổi sát.
Lúc đầu vốn dự định chuồn cho nhanh, cả đám người bên Đặng Phổ Tư bỗng nhiên phát hiện mục tiêu của Hàn Thạc chính là Bố Lãng Đặc thì đều thở phào nhẹ nhõm. Á Hi Bá lập tức ra lệnh, cả đoàn lại thay đổi hướng chạy trốn vòng lại giữa chiến trường tiếp tục chỉ huy cuộc chiến đấu đang ác liệt.
Hàn Thạc đã lâm vào cảnh giới Nhập Ma, tốc độ nhanh như sấm rung chớp giật kèm theo uy thế khủng khiếp. Hắn cứ lướt một mạch tới đám Bố Lãng Đặc và Chiêm Khoa Tư, không quản chết sống bọn người Á Hi Bá Ân nữa.
Nhìn vào thủy tinh cầu, Phạm Lôi Trạch hừ lạnh:
- Á Hi Bá Ân quay lại là tìm chết rồi. Đã đến nước này mà lão còn nhìn chưa ra thắng bại.
- Xem ra Bố Lãng Đặc cùng mấy tên gia hỏa của Quang Minh giáo hội gặp phải phiền phức rồi! - Tạp La Lạp giờ đã an lòng, mỉm cười nói với Tát Bác Tạp Tư.
- Ừ, không sai. Ta vốn đang dự định tùy thời chuẩn bị trợ giúp Bố Lai Ân, nào ngờ tiểu tử này thần kỳ như vậy. Xem ra chúng ta không cần phí công nữa, chỉ cần đối phó cho tốt Á Hi Bá Ân là được rồi. - Tát Bác Tạp Tư cũng thở phào, nhẹ nhàng thốt.
- Nói như vậy Bố Lai Ân hẳn là không có vấn đề gì sao? - Phạm Ny một mực lo lắng cho an toàn của Hàn Thạc, vẫn chưa thực sự yên tâm hỏi.
- Con à, cần lo lắng là đám người đang bị hắn truy sát kia kìa. Ta thấy tiểu tử này căn bản không cần chúng ta lo lắng, được rồi được rồi, con cứ yên tâm đi, không nên cả ngày cứ lo lắng không yên như vậy. - Phạm Lôi Trạch trấn an.
Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích thì vẫn bình thường, chỉ hơi kinh ngạc bởi biểu hiện khoa trương của Hàn Thạc. Hai nàng tiếp xúc với hắn đã lâu, vẫn chưa từng thấy hắn chịu thiệt thòi. Ấn tượng mà Hàn Thạc tạo cho các nàng từ trước đến giờ vẫn luôn là một lực lượng cường đại. Đối với cả hai mà nói, sâu thẳm trong tim là một lòng tin mù quáng đối với hắn.
Phạm Ny lại không như vậy, nàng là người biết Hàn Thạc đầu tiên. Trước đây, tại Vong Linh hệ hắn còn chưa cường đại như bây giờ. Thậm chí có một số vấn đề còn cần nàng giải quyết, loại ấn tượng thâm căn cố đế này không phải chỉ trong một thời gian ngắn là có thể thay đổi. Vì thế cho dù hiện tại Hàn Thạc đáng sợ như vậy nhưng nàng vẫn cứ thấy lo lắng.
Còn mọi người ở đây thì có đủ các loại cảm xúc khác nhau với Hàn Thạc. Trong lúc đó đối tượng đang được bàn luận vẫn như hung thần ác sát bám chặt lấy đám người bên Bố Lãng Đặc. Hắn đã bắt đầu hạ sát thủ công kích giáo đồ của Quang Minh giáo hội.
Hàn Thạc đứng sừng sững trong tầng mây máu. Giữa tầng mây máu cuồn cuộn là kiếm quang uốn lượn như rồng của Lục Ma Phong, mỗi một kiếm đánh xuống đều có uy lực vô cùng. Kết giới phòng ngự của những ma pháp sư bên Chiêm Khoa Tư không đủ để tạo nên sự vững chắc. Ngay cả thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc cũng không dám một mình chống trả.
Một luồng điện quang màu đỏ hẹp dài đánh xuống như một con rồng khổng lồ dài trăm thước uốn mình, mang theo sát khí vô biên. Nó giáng thẳng vào kết giới mà Chiêm Khoa Tư và một đám ma pháp sư đã bố trí.
Một cái tấm chắn bằng gió xoáy tròn vùn vụt, tấm chắn bằng băng lạnh trong suốt như ngọc, tường lửa bốc lên ngùn ngụt, tấm chắn ánh sáng thần thánh khiết hoa mỹ nối tiếp nhau hình thành trên đầu đám người Chiêm Khoa Tư, tạo nên một cảnh tượng kỳ lạ màu sắc sặc sỡ. Bố Lãng Đặc phụ trách tầng phòng ngự cuối cùng, đấu khí trộn lẫn với thần lực làm trường thương màu vàng trong tay lão bắn ra ánh vàng rực rỡ.
Cả một đám giáo đồ của Quang Minh giáo hội căng thẳng như lâm trận với đại địch, chăm chú nhìn lên trời cao, sẵn sàng nghênh đón một kích của đối phương.
Cuối cùng, cú oanh kích như lôi đình vạn quân đã ầm ầm bổ xuống tầng tầng kết giới do bọn chúng liên hợp tạo ra.
Bỗng chốc tràng cảnh như một dải ngân hà vỡ vụn. Từng điểm sáng đủ màu sắc tung tóe, thanh âm điếc tai liên tiếp vang lên. Cuồng phong hung mãnh đem theo một lực lượng khổng lồ vô tận trong nháy mắt nghiền nát dễ dàng năm sáu kết giới ma pháp đủ các hệ.
Những kết giới do các ma pháp sư dùng toàn bộ tinh thần lực phóng ra, trước lực lượng mang tính hủy diệt này trở nên mong manh như giấy mỏng. Chúng nháy mắt đã bị đánh tan, chỉ cản sự công kích hủy diệt chậm thêm được một chút mà thôi.
Dư uy không giảm tiếp tục bổ mạnh xuống. Bảy tám ma pháp kết giới bị xé rách thành các điểm sáng đủ màu. Nó tiếp tục tiếng thẳng đến tấm chắn ánh sáng mà Hồng y đại giáo chủ dùng thần khí Khải Kỳ Lục phóng ra. Tiếng động kinh hoàng liên tiếp vang lên, lúc này nó mới thực sự bị suy giảm đi một chút lực lượng cuồng mãnh.
"Đạp đạp đạp!"
Cực khổ phóng ra tinh thần lực để ngưng kết thành tấm chắn ánh sáng, Hồng y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư không trụ được thối lui liên tiếp ba bước rồi ngã phệt xuống đất. Trong đầu lão “ong ong”, một ngụm máu tươi do không chịu nổi áp lực phun trào.
- Bố Lãng Đặc đại nhân, nhanh lên! - Vừa thở được một hơi, Chiêm Khoa Tư hét lên một tiếng thất thanh, đầu óc đột nhiên đau nhức.
"Rắc", một tiếng giòn tan vang lên. Tấm chắn ánh sáng mà Chiêm Khoa Tư bố trí đã vỡ vụn, một kích hung dữ mạnh mẽ tiếp tục bổ tới.
Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc quát to một tiếng, trường thương ánh vàng rực rỡ phóng ra. Một luồng khí tức thần thánh từ cơ thể lão bộc phát, hội hợp với trường thương màu vàng trong tay tạo thành một tia chớp màu vàng bắn về phía một kích Hàn Thạc bổ xuống.
"Ầm ầm…"
Từ không trung bỗng vang lên tiếng sấm vang rền. Màu vàng đan xen với sắc đỏ máu tạo ra một kỳ quan sáng lòa. Lực lượng đáng sợ của hai cường giả giao thủ bạo phát cuồn cuộn như lũ, không gian như bị xé rách ra từng mảnh.
Bố Lãng Đặc bật thốt một tiếng đau đớn. Một lực lượng cuồng bạo bỗng nhiên tuôn vào người lão. Áo giáp màu vàng trên người phát ra tiếng kêu “leng keng”, lục phủ ngũ tạng như bị cự chùy đập trúng, người loạng choạng, máu tươi không biết thế nào tràn ra cả mũi miệng.
- Bố Lãng Đặc bị thương rồi! Công kích đáng sợ vẫn còn! - Tạp La Lạp hét lớn, thanh âm run rẩy hưng phấn.
Thông qua thủy tinh cầu trong tay Tát Bác Tạp Tư, phía bên Lao Luân Tư có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện. Thấy được mồm miệng Bố Lãng Đặc đang sặc máu, thậm chí những người tinh mắt như Tạp La Lạp và Tát Bác Tạp Tư còn thấy thân thể Bố Lãng Đặc đang loạng choạng.
Họ còn thấy Hàn Thạc đang cầm Lục Ma Phong trong tay, vẻ mặt vẫn dữ tợn, cặp mắt ngầu đỏ, lãnh khốc không có một chút nhân tính, dường như chỉ là một cỗ máy giết chóc.
Ngoại trừ tiếng thở dốc, Hàn Thạc vẫn không có gì khác lạ. Không nhìn ra ở nơi hắn chút gì mệt mỏi, chỉ có tầng mây máu nhỏ đi một phần, dường như bị lần tranh đấu kịch liệt vừa rồi nên tản ra một ít.
- Điên rồi, Bố Lai Ân thực sự điên rồi. Hắn vậy mà đánh bị thương Quang minh giáo hội Thánh kỵ sĩ! - Một trong ba thủ lĩnh của Ám Mạc, Tắc Tây Lị Á từ nãy giờ vẫn im lặng nhìn tình thế phát triển, giờ không kìm nổi thở hắt ra.
Nàng vốn quanh năm thực hiện nhiệm vụ tại địch quốc. Bất luận là ai cũng đều minh bạch thực lực kinh khủng của Thánh kỵ sĩ. Phóng mắt ra trên toàn đại lục Kỳ Áo, Thánh kỵ sĩ của Quang minh giáo hội là môt loại tồn tại cực mạnh tại các quốc gia mà nàng thường lui tới. Nghe nhiều đồn đại về Thánh kỵ sĩ, nàng biết loại cường giả nắm trong tay thần lực đó cường đại ra sao.
Thế nhưng hôm nay loại cường giả ngạo thị các quốc gia đó vậy mà bị thương trong tay một người trẻ tuổi!
Chuyện này nếu truyền ra, Hàn Thạc lập tức có thể biến thành một truyền kỳ. Sẽ một bước đăng quang, được thừa nhận là cường giả đứng đầu của đại lục Kỳ Áo.
Đối với Tắc Tây Lị Á mà nói, biểu hiện ngày hôm nay của Hàn Thạc chỉ có thể dùng chữ không thể tưởng tượng nổi để hình dung. Cũng từ giờ phút này, nàng hoàn toàn không còn tâm tư tranh cao thấp với hắn.
Cho dù nàng là cháu gái của Tát Bác Tạp Tư, là một trong ba thủ lĩnh của Ám Mạc, cho dù nàng luôn cho rằng tên trẻ tuổi kia là một kẻ ngạo mạn với mình.
Nhưng biểu hiện chấn động vừa rồi của Hàn Thạc đã phá vỡ toàn bộ những định kiến của nàng. Cũng để cho nàng hiểu rõ rằng không thể tranh thắng với hắn…
- Bắt đầu từ một kích này, cái tên Bố Lai Ân sẽ lan truyền khắp đại lục Kỳ Áo. - Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư Hàn Thạc đang đứng ngạo nghễ trong thủy tinh cầu, nghiêm túc nói.
- Bố Lãng Đặc đại nhân, Bố Lãng Đặc đại nhân bị thương rồi! - Bất đồng với sự kinh ngạc bên phía Tát Bác Tạp Tư, cả đám giáo đồ của Quang Minh giáo hội bị một nỗi sợ hãi bao trùm. Chúng không ngừng gào toáng lên, dường như sự việc Bố Lãng Đặc bị thương có nghĩa là nhiệm vụ lần này đã thất bại.
Sĩ khí bọn chúng cũng theo đó rơi tuột xuống vực thẳm!
- Câm miệng, những kẻ nào chưa chết tiếp tục bố trí ma pháp kết giới cho ta. Đợt công kích lại sắp lao xuống nữa rồi đó. Đừng ở đó mà lảm nhảm ngu ngốc nữa, không muốn chết thì lập tức hành động đi! - Bố Lãng Đặc vốn luôn bình tĩnh bỗng nhiên trở nên gấp gáp, phẫn nộ gào lên.
Những giáo đồ còn sót lại của Quang Minh giáo hội lúc này cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều về sự bất đồng với thường ngày đó. Tầng mây máu dày đặc trên đầu chúng đã bắt đầu cuộn lên.
Bọn họ đều hiểu rõ, đây là dấu hiệu tên ác ma kia bắt đầu xuất thủ!
“Khụ khụ!” Hồng y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư ho khan một hồi kịch liệt, chợt run rẩy cầm thần khí Khải Kỳ Lục bắt đầu ngâm xướng ma pháp tạo ra một ma pháp kết giới.
Chiêm Khoa Tư giờ tràn ngập đau khổ. Mặc dù lão tài trí hơn người cũng không nghĩ ra vì sao thực lực của Hàn Thạc chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lại tăng vọt. Mấy ngày hôm trước còn bị Bố Lãng Đặc đánh thành trọng thương, hôm nay đã thể hiện một thực lực không phải chỉ có hai chữ đơn giản là đáng sợ mà hình dung ra. Vốn tưởng rằng chính biến trong thành Áo Sâm có thể nắm chắc thắng lợi, bây giờ không hề nắm chắc chút nào. Trong lòng lão bị một nỗi sợ hãi đè chặt.
“Cái tên ác ma này, lẽ ra lần đầu gặp mặt phải hủy diệt hắn mới phải!”
Chiêm Khoa Tư hối hận cảm thán.
Lão vừa bắt đầu ngâm xướng ma pháp chú ngữ thì số giáo chúng còn sót lại vì sự sinh tồn trước mắt cũng gắng gượng học theo.
Vừa lúc Hàn Thạc bay vút đến, loại tốc độ đáng sợ đó khiến chúng hiểu rõ nếu như không đồng tâm hiệp lực thì căn bản không thể thoát khỏi sự truy sát vì tốc độ của hắn vượt xa Phiêu Phù thuật.
Bọn chúng cũng không biết bố trí của các ma pháp kết giới này có tác dụng như lần vừa rồi không. Nhưng vì sinh tồn thì cũng không có nhiều lựa chọn, đành phải hành động theo lời của Bố Lãng Đặc và Chiêm Khoa Tư.
Sự thực đã chứng minh cách làm của bọn chúng là chính xác.
Uy lực lần công kích tiếp theo của Hàn Thạc đã giảm đi rất nhiều. Thế nhưng nó vẫn xé rách các kết giới, tiếp tục đánh vào vào đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư và Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc.
Chỉ có điều lực công kích yếu đi rất nhiều nhưng lực sát thương lại tăng vọt.
Tuy không thể chống được một kích này nhưng các giáo đồ còn lại cũng không chết thêm người nào nhờ vào kết giới và Bố Lãng Đặc ngăn cản.
Song uy lực công kích lần này của Hàn Thạc mặc dù giảm nhưng đa số bọn chúng ở lần công kích trước đều bị trọng thưong. Mà kết giới lần này cũng kém hẳn lần trước, cuối cùng Hồng y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư bị hôn mê ngất đi, Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc thì ngã sấp xuống đất.
Ngoài ra còn có hơn hai mươi thần điện kỵ sĩ và bạch y tế tự bị kiếm quang đỏ máu chém nát.
Công kích sau đó của Hàn Thạc tuy lại yếu hơn nhưng thời gian lại ngắn hơn. Không chờ bọn chúng kịp phản ứng, làn kiếm quang đỏ máu không tụ lại mà tầng mây máu kéo theo sau nó cũng biến thành mưa máu bắn xuống. Nhất thời bên dưới tiếng kêu gào như quỷ khóc sói gào vang lên thảm thiết.
Lúc này mọi người chỉ có thể lo cho bản thân, một luồng kiếm quang đỏ máu to như bắp tay lạnh lùng xuyên vào thân thể Hồng y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư đang ngất đi. Thần khí Khải Kỳ Lục trên tay Chiêm Khoa Tư bỗng nhiên chói sáng rồi thình lình một luồng khí tức đáng sợ truyền ra từ người lão.
Đến khi các giáo đồ chung quanh kịp phản ứng thì đã thấy Chiêm Khoa Tư thất khiếu chảy máu không còn chút khí tức sinh mạng nào, thần khí Khải Kỳ Lục lão nắm chặt trong tay cũng biến thành ảm đạm vô quang.
Bố Lãng Đặc cộng với Chiêm Khoa Tư, còn có thêm một số Quang Minh giáo hội thần điện kỵ sĩ và bạch y tế tự cùng đợi một chỗ ngược với hướng mà bọn Đặng Phổ Tư vừa chạy đi.
Bố Lãng Đặc suy đoán hoàn toàn chính xác, hôm nay trong lòng Hàn Thạc còn nhớ kỹ khí tức thần thánh trên người của lão. Lần trước cừu hận Thổ Giáp Thi bị thương đã thành tâm bệnh của hắn. Trước lúc nhập ma hắn đã nhằm vào Bố Lãng Đặc làm mục tiêu rồi, giờ cứ vậy bám chặt không tha.
Quả nhiên, đương lúc đoàn người Bố Lãng Đặc và Chiêm Khoa Tư giáo đồ của Quang Minh giáo hội chạy về một hướng thì Hàn Thạc như hung thần ác sát bay vút tới. Hắn nhắm chuẩn Bố Lãng Đặc, cứ thế kiên nhẫn đuổi sát.
Lúc đầu vốn dự định chuồn cho nhanh, cả đám người bên Đặng Phổ Tư bỗng nhiên phát hiện mục tiêu của Hàn Thạc chính là Bố Lãng Đặc thì đều thở phào nhẹ nhõm. Á Hi Bá lập tức ra lệnh, cả đoàn lại thay đổi hướng chạy trốn vòng lại giữa chiến trường tiếp tục chỉ huy cuộc chiến đấu đang ác liệt.
Hàn Thạc đã lâm vào cảnh giới Nhập Ma, tốc độ nhanh như sấm rung chớp giật kèm theo uy thế khủng khiếp. Hắn cứ lướt một mạch tới đám Bố Lãng Đặc và Chiêm Khoa Tư, không quản chết sống bọn người Á Hi Bá Ân nữa.
Nhìn vào thủy tinh cầu, Phạm Lôi Trạch hừ lạnh:
- Á Hi Bá Ân quay lại là tìm chết rồi. Đã đến nước này mà lão còn nhìn chưa ra thắng bại.
- Xem ra Bố Lãng Đặc cùng mấy tên gia hỏa của Quang Minh giáo hội gặp phải phiền phức rồi! - Tạp La Lạp giờ đã an lòng, mỉm cười nói với Tát Bác Tạp Tư.
- Ừ, không sai. Ta vốn đang dự định tùy thời chuẩn bị trợ giúp Bố Lai Ân, nào ngờ tiểu tử này thần kỳ như vậy. Xem ra chúng ta không cần phí công nữa, chỉ cần đối phó cho tốt Á Hi Bá Ân là được rồi. - Tát Bác Tạp Tư cũng thở phào, nhẹ nhàng thốt.
- Nói như vậy Bố Lai Ân hẳn là không có vấn đề gì sao? - Phạm Ny một mực lo lắng cho an toàn của Hàn Thạc, vẫn chưa thực sự yên tâm hỏi.
- Con à, cần lo lắng là đám người đang bị hắn truy sát kia kìa. Ta thấy tiểu tử này căn bản không cần chúng ta lo lắng, được rồi được rồi, con cứ yên tâm đi, không nên cả ngày cứ lo lắng không yên như vậy. - Phạm Lôi Trạch trấn an.
Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích thì vẫn bình thường, chỉ hơi kinh ngạc bởi biểu hiện khoa trương của Hàn Thạc. Hai nàng tiếp xúc với hắn đã lâu, vẫn chưa từng thấy hắn chịu thiệt thòi. Ấn tượng mà Hàn Thạc tạo cho các nàng từ trước đến giờ vẫn luôn là một lực lượng cường đại. Đối với cả hai mà nói, sâu thẳm trong tim là một lòng tin mù quáng đối với hắn.
Phạm Ny lại không như vậy, nàng là người biết Hàn Thạc đầu tiên. Trước đây, tại Vong Linh hệ hắn còn chưa cường đại như bây giờ. Thậm chí có một số vấn đề còn cần nàng giải quyết, loại ấn tượng thâm căn cố đế này không phải chỉ trong một thời gian ngắn là có thể thay đổi. Vì thế cho dù hiện tại Hàn Thạc đáng sợ như vậy nhưng nàng vẫn cứ thấy lo lắng.
Còn mọi người ở đây thì có đủ các loại cảm xúc khác nhau với Hàn Thạc. Trong lúc đó đối tượng đang được bàn luận vẫn như hung thần ác sát bám chặt lấy đám người bên Bố Lãng Đặc. Hắn đã bắt đầu hạ sát thủ công kích giáo đồ của Quang Minh giáo hội.
Hàn Thạc đứng sừng sững trong tầng mây máu. Giữa tầng mây máu cuồn cuộn là kiếm quang uốn lượn như rồng của Lục Ma Phong, mỗi một kiếm đánh xuống đều có uy lực vô cùng. Kết giới phòng ngự của những ma pháp sư bên Chiêm Khoa Tư không đủ để tạo nên sự vững chắc. Ngay cả thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc cũng không dám một mình chống trả.
Một luồng điện quang màu đỏ hẹp dài đánh xuống như một con rồng khổng lồ dài trăm thước uốn mình, mang theo sát khí vô biên. Nó giáng thẳng vào kết giới mà Chiêm Khoa Tư và một đám ma pháp sư đã bố trí.
Một cái tấm chắn bằng gió xoáy tròn vùn vụt, tấm chắn bằng băng lạnh trong suốt như ngọc, tường lửa bốc lên ngùn ngụt, tấm chắn ánh sáng thần thánh khiết hoa mỹ nối tiếp nhau hình thành trên đầu đám người Chiêm Khoa Tư, tạo nên một cảnh tượng kỳ lạ màu sắc sặc sỡ. Bố Lãng Đặc phụ trách tầng phòng ngự cuối cùng, đấu khí trộn lẫn với thần lực làm trường thương màu vàng trong tay lão bắn ra ánh vàng rực rỡ.
Cả một đám giáo đồ của Quang Minh giáo hội căng thẳng như lâm trận với đại địch, chăm chú nhìn lên trời cao, sẵn sàng nghênh đón một kích của đối phương.
Cuối cùng, cú oanh kích như lôi đình vạn quân đã ầm ầm bổ xuống tầng tầng kết giới do bọn chúng liên hợp tạo ra.
Bỗng chốc tràng cảnh như một dải ngân hà vỡ vụn. Từng điểm sáng đủ màu sắc tung tóe, thanh âm điếc tai liên tiếp vang lên. Cuồng phong hung mãnh đem theo một lực lượng khổng lồ vô tận trong nháy mắt nghiền nát dễ dàng năm sáu kết giới ma pháp đủ các hệ.
Những kết giới do các ma pháp sư dùng toàn bộ tinh thần lực phóng ra, trước lực lượng mang tính hủy diệt này trở nên mong manh như giấy mỏng. Chúng nháy mắt đã bị đánh tan, chỉ cản sự công kích hủy diệt chậm thêm được một chút mà thôi.
Dư uy không giảm tiếp tục bổ mạnh xuống. Bảy tám ma pháp kết giới bị xé rách thành các điểm sáng đủ màu. Nó tiếp tục tiếng thẳng đến tấm chắn ánh sáng mà Hồng y đại giáo chủ dùng thần khí Khải Kỳ Lục phóng ra. Tiếng động kinh hoàng liên tiếp vang lên, lúc này nó mới thực sự bị suy giảm đi một chút lực lượng cuồng mãnh.
"Đạp đạp đạp!"
Cực khổ phóng ra tinh thần lực để ngưng kết thành tấm chắn ánh sáng, Hồng y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư không trụ được thối lui liên tiếp ba bước rồi ngã phệt xuống đất. Trong đầu lão “ong ong”, một ngụm máu tươi do không chịu nổi áp lực phun trào.
- Bố Lãng Đặc đại nhân, nhanh lên! - Vừa thở được một hơi, Chiêm Khoa Tư hét lên một tiếng thất thanh, đầu óc đột nhiên đau nhức.
"Rắc", một tiếng giòn tan vang lên. Tấm chắn ánh sáng mà Chiêm Khoa Tư bố trí đã vỡ vụn, một kích hung dữ mạnh mẽ tiếp tục bổ tới.
Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc quát to một tiếng, trường thương ánh vàng rực rỡ phóng ra. Một luồng khí tức thần thánh từ cơ thể lão bộc phát, hội hợp với trường thương màu vàng trong tay tạo thành một tia chớp màu vàng bắn về phía một kích Hàn Thạc bổ xuống.
"Ầm ầm…"
Từ không trung bỗng vang lên tiếng sấm vang rền. Màu vàng đan xen với sắc đỏ máu tạo ra một kỳ quan sáng lòa. Lực lượng đáng sợ của hai cường giả giao thủ bạo phát cuồn cuộn như lũ, không gian như bị xé rách ra từng mảnh.
Bố Lãng Đặc bật thốt một tiếng đau đớn. Một lực lượng cuồng bạo bỗng nhiên tuôn vào người lão. Áo giáp màu vàng trên người phát ra tiếng kêu “leng keng”, lục phủ ngũ tạng như bị cự chùy đập trúng, người loạng choạng, máu tươi không biết thế nào tràn ra cả mũi miệng.
- Bố Lãng Đặc bị thương rồi! Công kích đáng sợ vẫn còn! - Tạp La Lạp hét lớn, thanh âm run rẩy hưng phấn.
Thông qua thủy tinh cầu trong tay Tát Bác Tạp Tư, phía bên Lao Luân Tư có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện. Thấy được mồm miệng Bố Lãng Đặc đang sặc máu, thậm chí những người tinh mắt như Tạp La Lạp và Tát Bác Tạp Tư còn thấy thân thể Bố Lãng Đặc đang loạng choạng.
Họ còn thấy Hàn Thạc đang cầm Lục Ma Phong trong tay, vẻ mặt vẫn dữ tợn, cặp mắt ngầu đỏ, lãnh khốc không có một chút nhân tính, dường như chỉ là một cỗ máy giết chóc.
Ngoại trừ tiếng thở dốc, Hàn Thạc vẫn không có gì khác lạ. Không nhìn ra ở nơi hắn chút gì mệt mỏi, chỉ có tầng mây máu nhỏ đi một phần, dường như bị lần tranh đấu kịch liệt vừa rồi nên tản ra một ít.
- Điên rồi, Bố Lai Ân thực sự điên rồi. Hắn vậy mà đánh bị thương Quang minh giáo hội Thánh kỵ sĩ! - Một trong ba thủ lĩnh của Ám Mạc, Tắc Tây Lị Á từ nãy giờ vẫn im lặng nhìn tình thế phát triển, giờ không kìm nổi thở hắt ra.
Nàng vốn quanh năm thực hiện nhiệm vụ tại địch quốc. Bất luận là ai cũng đều minh bạch thực lực kinh khủng của Thánh kỵ sĩ. Phóng mắt ra trên toàn đại lục Kỳ Áo, Thánh kỵ sĩ của Quang minh giáo hội là môt loại tồn tại cực mạnh tại các quốc gia mà nàng thường lui tới. Nghe nhiều đồn đại về Thánh kỵ sĩ, nàng biết loại cường giả nắm trong tay thần lực đó cường đại ra sao.
Thế nhưng hôm nay loại cường giả ngạo thị các quốc gia đó vậy mà bị thương trong tay một người trẻ tuổi!
Chuyện này nếu truyền ra, Hàn Thạc lập tức có thể biến thành một truyền kỳ. Sẽ một bước đăng quang, được thừa nhận là cường giả đứng đầu của đại lục Kỳ Áo.
Đối với Tắc Tây Lị Á mà nói, biểu hiện ngày hôm nay của Hàn Thạc chỉ có thể dùng chữ không thể tưởng tượng nổi để hình dung. Cũng từ giờ phút này, nàng hoàn toàn không còn tâm tư tranh cao thấp với hắn.
Cho dù nàng là cháu gái của Tát Bác Tạp Tư, là một trong ba thủ lĩnh của Ám Mạc, cho dù nàng luôn cho rằng tên trẻ tuổi kia là một kẻ ngạo mạn với mình.
Nhưng biểu hiện chấn động vừa rồi của Hàn Thạc đã phá vỡ toàn bộ những định kiến của nàng. Cũng để cho nàng hiểu rõ rằng không thể tranh thắng với hắn…
- Bắt đầu từ một kích này, cái tên Bố Lai Ân sẽ lan truyền khắp đại lục Kỳ Áo. - Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư Hàn Thạc đang đứng ngạo nghễ trong thủy tinh cầu, nghiêm túc nói.
- Bố Lãng Đặc đại nhân, Bố Lãng Đặc đại nhân bị thương rồi! - Bất đồng với sự kinh ngạc bên phía Tát Bác Tạp Tư, cả đám giáo đồ của Quang Minh giáo hội bị một nỗi sợ hãi bao trùm. Chúng không ngừng gào toáng lên, dường như sự việc Bố Lãng Đặc bị thương có nghĩa là nhiệm vụ lần này đã thất bại.
Sĩ khí bọn chúng cũng theo đó rơi tuột xuống vực thẳm!
- Câm miệng, những kẻ nào chưa chết tiếp tục bố trí ma pháp kết giới cho ta. Đợt công kích lại sắp lao xuống nữa rồi đó. Đừng ở đó mà lảm nhảm ngu ngốc nữa, không muốn chết thì lập tức hành động đi! - Bố Lãng Đặc vốn luôn bình tĩnh bỗng nhiên trở nên gấp gáp, phẫn nộ gào lên.
Những giáo đồ còn sót lại của Quang Minh giáo hội lúc này cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều về sự bất đồng với thường ngày đó. Tầng mây máu dày đặc trên đầu chúng đã bắt đầu cuộn lên.
Bọn họ đều hiểu rõ, đây là dấu hiệu tên ác ma kia bắt đầu xuất thủ!
“Khụ khụ!” Hồng y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư ho khan một hồi kịch liệt, chợt run rẩy cầm thần khí Khải Kỳ Lục bắt đầu ngâm xướng ma pháp tạo ra một ma pháp kết giới.
Chiêm Khoa Tư giờ tràn ngập đau khổ. Mặc dù lão tài trí hơn người cũng không nghĩ ra vì sao thực lực của Hàn Thạc chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lại tăng vọt. Mấy ngày hôm trước còn bị Bố Lãng Đặc đánh thành trọng thương, hôm nay đã thể hiện một thực lực không phải chỉ có hai chữ đơn giản là đáng sợ mà hình dung ra. Vốn tưởng rằng chính biến trong thành Áo Sâm có thể nắm chắc thắng lợi, bây giờ không hề nắm chắc chút nào. Trong lòng lão bị một nỗi sợ hãi đè chặt.
“Cái tên ác ma này, lẽ ra lần đầu gặp mặt phải hủy diệt hắn mới phải!”
Chiêm Khoa Tư hối hận cảm thán.
Lão vừa bắt đầu ngâm xướng ma pháp chú ngữ thì số giáo chúng còn sót lại vì sự sinh tồn trước mắt cũng gắng gượng học theo.
Vừa lúc Hàn Thạc bay vút đến, loại tốc độ đáng sợ đó khiến chúng hiểu rõ nếu như không đồng tâm hiệp lực thì căn bản không thể thoát khỏi sự truy sát vì tốc độ của hắn vượt xa Phiêu Phù thuật.
Bọn chúng cũng không biết bố trí của các ma pháp kết giới này có tác dụng như lần vừa rồi không. Nhưng vì sinh tồn thì cũng không có nhiều lựa chọn, đành phải hành động theo lời của Bố Lãng Đặc và Chiêm Khoa Tư.
Sự thực đã chứng minh cách làm của bọn chúng là chính xác.
Uy lực lần công kích tiếp theo của Hàn Thạc đã giảm đi rất nhiều. Thế nhưng nó vẫn xé rách các kết giới, tiếp tục đánh vào vào đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư và Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc.
Chỉ có điều lực công kích yếu đi rất nhiều nhưng lực sát thương lại tăng vọt.
Tuy không thể chống được một kích này nhưng các giáo đồ còn lại cũng không chết thêm người nào nhờ vào kết giới và Bố Lãng Đặc ngăn cản.
Song uy lực công kích lần này của Hàn Thạc mặc dù giảm nhưng đa số bọn chúng ở lần công kích trước đều bị trọng thưong. Mà kết giới lần này cũng kém hẳn lần trước, cuối cùng Hồng y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư bị hôn mê ngất đi, Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc thì ngã sấp xuống đất.
Ngoài ra còn có hơn hai mươi thần điện kỵ sĩ và bạch y tế tự bị kiếm quang đỏ máu chém nát.
Công kích sau đó của Hàn Thạc tuy lại yếu hơn nhưng thời gian lại ngắn hơn. Không chờ bọn chúng kịp phản ứng, làn kiếm quang đỏ máu không tụ lại mà tầng mây máu kéo theo sau nó cũng biến thành mưa máu bắn xuống. Nhất thời bên dưới tiếng kêu gào như quỷ khóc sói gào vang lên thảm thiết.
Lúc này mọi người chỉ có thể lo cho bản thân, một luồng kiếm quang đỏ máu to như bắp tay lạnh lùng xuyên vào thân thể Hồng y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư đang ngất đi. Thần khí Khải Kỳ Lục trên tay Chiêm Khoa Tư bỗng nhiên chói sáng rồi thình lình một luồng khí tức đáng sợ truyền ra từ người lão.
Đến khi các giáo đồ chung quanh kịp phản ứng thì đã thấy Chiêm Khoa Tư thất khiếu chảy máu không còn chút khí tức sinh mạng nào, thần khí Khải Kỳ Lục lão nắm chặt trong tay cũng biến thành ảm đạm vô quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.