Đại Ma Vương

Chương 487: Lòng dạ hẹp hòi của Tô Phỉ

Nghịch Thương Thiên

05/04/2013

Hàn Thạc biết rõ địa vị của Băng Tuyết thần điện ở đế quốc Tạp Tây nên mới không muốn đem lại phiền phức cho Tô Phỉ. Cho dù là phụ thân nàng là Thánh kỵ sĩ, nhưng một khi liên quan tới hắn thì chắc chắn kết cục cũng không tốt đẹp gì.

Điều duy nhất khiến Hàn Thạc không dự đoán được là trước nơi đông người như vậy mà Tô Phỉ lại tiến hành đuổi theo hắn. Mắt thấy cô nàng đang cưỡi phi mã bay nhanh tới, hắn thật sự dở khóc dở cười.

- A, là tiểu thư Tô Phỉ! - Bản tính con người luôn luôn thích náo nhiệt, hết thảy đều ngẩng cổ nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang cưỡi ngựa bay trên đầu, hưng phấn hô lớn.

Bởi vậy mà cả đám đông khi nhìn theo hướng bay của nàng thì đều thấy được thân ảnh của Hàn Thạc đang khuất nhanh đằng xa. Nhìn nét vui mừng trên gương mặt của Tô Phỉ thì mọi người đều hiểu việc Hàn Thạc chạy trốn không phải vì đã làm chuyện gì xấu. Cảnh tượng Hàn Thạc dáng vẻ bất phàm nhăn nhó cười chạy trốn, phía sau là Tô Phỉ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đuổi theo, quả thực khiến cho người ta mơ mộng. Vì vậy mọi người cơ bản đều nghĩ sai lệch.

- Chẳng lẽ nam nhân này mới là đối tượng vừa ý của tiểu thư Tô Phỉ xinh đẹp?

Trong nhất thời, thấy cảnh một người chạy một người đuổi như vậy thì trong lòng mọi người đều nghĩ đến nguyên nhân này. Nhìn lại bên phía thân vương Bố Lạp Khắc đang ồn ào lo lắng, dân chúng có chút hả hê, nháy mắt ra hiệu thấp giọng bàn bạc không kiêng nể gì.

- Ha ha, có ý nghĩa, xem ra tiểu thư Tô Phỉ sớm đã có ý trung nhân rồi.

- Đúng vậy đúng vậy, xem ra Bố Lạp Khắc đúng là tự tác đa tình. Đã sớm nghe nói là hắn thích đơn phương, lợi dụng quyền thế của phụ thân mới khiến cho lão Tố La đồng ý, bây giờ xem ra quả nhiên đúng như thế.

- Ừ, tiểu thư Tô Phỉ giản dị gần gũi như vậy mới là quý tộc thật sự. Gia tộc của Bố Lạp Khắc đúng là phú quý, nhưng lại có chút theo đuổi danh lợi thái quá, sợ là không xứng với tiểu thư Tô Phỉ.

Trên con đường náo nhiệt, từ đám đông đúc thỉnh thoảng truyền lại tiếng nói chuyện với nhau kiểu này. Từng cặp mắt hèn mọn khá hả hê hoặc là trực tiếp hoặc là kín đáo nhìn vào Bố Lạp Khắc đang ngồi trên xe ngựa lộng lẫy, giống như là cười nhạo gã vô dụng.

“Chết tiệt! Tên tiểu tử đó có lai lịch gì chứ? Tô Phỉ có thân phận tôn quý như vậy, sao lại quen biết loại hạ lưu trà trộn trong đám thường dân này được chứ?!” - Bố Lạp Khắc đang ngồi trong xe ngựa nhìn thấy bóng lưng Hàn Thạc xa xa, vô tình nghe được những lời bàn tán của đám thường dân khiến gã căm tức thốt lên, trong lòng lửa giận bừng bừng.

- Thiếu gia, ta chưa từng gặp hay nghe nói qua tên tiểu tử kia. Chắc chuyện này chỉ là tiểu thư Tô Phỉ lấy cớ để muốn tránh né ngài, không đồng ý cùng với thiếu gia đến hội đấu giá, nên mới cố ý làm như vậy! - Tên kỵ sĩ đi bên cạnh xe ngựa thấp giọng.

Đột nhiên một tiếng kêu kinh ngạc từ xa vọng lại:

- Bay lên rồi. Hắn ta bay lên rồi, thật nhanh quá!

Bố Lạp Khắc ngẩn người trông về phía xa. Gã chỉ nhìn thấy thân hình cao to của Hàn Thạc phá không vút lên thành một đường chỉ nhỏ nhanh chóng bay đi. Phía sau hắn là Tô Phỉ cưỡi phi mã đuổi sát, thân ảnh dần dần biến thành một điểm trắng cho đến khi hoàn toàn biến mất trong mắt mọi người.

- Thật là lợi hại, hắn nhất định là một Ma đạo sư tôn quý, nói không chừng là một vị Đại ma đạo sư! Chả trách, chả trách tiểu thư Tô Phỉ lại một mực đuổi theo hắn như vậy. Ha ha, cũng chỉ có Ma pháp sư thiên tài tuổi trẻ bất phàm như vậy mới có thể xứng đôi với tiểu thư Tô Phỉ.

- Đúng vậy, thật là một kẻ thâm tàng bất lộ! Ừ, hắn giống với tiểu thư Tô Phỉ, khẳng định là một quý tộc giản dị dễ gần. Vừa nãy hắn còn ở chỗ ta mua một viên đá, ha ha, cũng chỉ có nhân vật như vậy mới xứng với tiểu thư Tô Phỉ.

- Đồ Lạp Mỗ! Điều tra cho rõ tên này rốt cuộc là ai! - Bố Lạp Khắc trong xe ngựa ban đầu chỉ là có chút tức giận. Mãi cho đến lúc Hàn Thạc xé gió bay đi gã mới thực sự phẫn nộ, lập tức trầm giọng nói với tên kỵ sĩ ở bên cạnh.

- Tuân lệnh, thiếu gia! - Loại người có thể phi hành dĩ nhiên là có phân lượng ra sao chứ. Tên kỵ sĩ Đồ Lạp Mỗ biết chắc nhân vật có thể uy hiếp đến Bố Lạp Khắc đã xuất hiện, thân phận người hầu như gã tự nhiên biết nên làm thế nào.

Hàn Thạc dùng Ma Động Cửu Thiên thuật nhanh chóng rời khỏi khu vực này, trong lòng cũng chỉ biết cười khổ không thôi. Thực sự hắn không muốn để cho bản thân Tô Phỉ gặp phải phiền toái này, nếu không chẳng những Tô Phỉ, mà ngay cả gia tộc nàng đều có thể vì hắn mà chết. Hắn nào biết cô nàng này hơi khó chơi, rõ ràng thấy được hắn cố ý tránh né vậy mà vẫn chủ động đuổi theo, điều này thật nằm ngoài dự liệu.

Một chạy một đuổi, rất nhanh cả hai đã tới một khu vực tương đối yên tĩnh hẻo lánh. Hàn Thạc vừa thấy bốn bề vắng lặng không người, đang chuẩn bị thi triển ma công cực hạn để dứt bỏ Tô Phỉ thì nghe thấy một quát nhẹ kèm theo tiếng thở hổn hển:

- Hàn, mau đứng lại cho ta!

Hàn Thạc ngẩn ngơ, thấy không thể dứt bỏ Tô Phỉ. Để cho nàng có thể thấy rõ địa thế, hắn nhìn quanh một lúc rồi dùng tốc độ không nhanh không chậm bay qua bay lại trên con đường hẻo lánh dẫn Tô Phỉ vẫn đuổi theo ở phía sau tới một quảng trường rộng rãi yên tĩnh.

Cuối cùng, Hàn Thạc dừng lại ở một thềm đá trên quảng trường, quay đầu gượng cười nhìn Tô Phỉ vẫn đang đuổi tới:

- Đã lâu rồi không gặp!

- Ngươi, ngươi sao lại muốn trốn tránh ta? - Tô Phỉ cưỡi ngựa nhanh nhẹn hạ xuống, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hàn Thạc, ngữ khí có chút bất bình.

- Đó là bởi vì ta không muốn đem lại phiền phức cho cô. Cuộc sống của cô ở đế quốc Tạp Tây đang tốt đẹp, một khi liên quan đến ta, cả cô và gia tộc cô đều sẽ gặp tai họa đó. - Hàn Thạc lo sợ Tô Phỉ sẽ lại miệt mài đuổi theo hắn không chịu từ bỏ liền nghiêm mặt trầm giọng nói.

Tô Phỉ vừa nghe xong thì lấy làm kinh hãi. Khuôn mặt thanh tú của nàng lập tức biến đổi, hết nhìn đông tới nhìn tây thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới hạ thấp giọng, cẩn thận suy đoán:

- Ngươi không phải là đã làm chuyện gì xấu chứ?

Hàn Thạc gật đầu thản nhiên thừa nhận:

- Không sai, là chuyện rất xấu!

- Ngươi nói ra xem nào, phụ thân ta ở đế quốc Tạp Tây vẫn còn có chút thế lực, nói không chừng ta có thể giúp ngươi đấy! - Tô Phỉ quả thực rất có lòng tốt, không những không lập tức rời đi, ngược lại là còn nghĩ nên làm thế nào để giúp Hàn Thạc.



- Bỏ đi, phụ thân cô cũng không giúp được ta đâu.

Hàn Thạc từ chối thẳng thừng, sau đó nghiêm mặt nhìn Tô Phỉ nói:

- Ta sẽ nán lại ở đế quốc Tạp Tây ít ngày, cô không nên có tiếp xúc gì với ta, coi như không quen biết ta là tốt rồi.

- Như vậy làm sao được!

Tô Phỉ không đồng ý, cả giận:

- Lúc trước ở U Ám sâm lâm ngươi đã từng cứu ta một mạng. Chúng ta nói thế nào cũng xem như là bằng hữu. Bây giờ ngươi có khó khăn, ta làm sao có thể giả vờ không biết? Ngoài ra, ta lúc trước còn hứa với ngươi là nếu ngươi đến đế quốc Tạp Tây thì sẽ nhất định tiếp đón cho tốt mà.

- Ta không có nguy nan gì, cô không biết là chính cô mới gặp nguy hiểm đó. - Tô Phỉ càng nói như vậy, Hàn Thạc càng không thể gây cho nàng phiền toái lớn, vội vàng giải thích.

Nào ngờ cô nàng Tô Phỉ này thật khá cố chấp, nghe Hàn Thạc vừa nói như vậy liền nghiêm mặt:

- Ta sẽ có nguy hiểm gì chứ? Ngươi cứ yên tâm đi, ta không có chuyện gì đâu. Ha ha, ngươi khó lòng mới tới được đế quốc Tạp Tây một lần, bất luận như thế nào, ta là chủ cũng phải cảm tạ ân nhân cứu mạng này chứ.

- Tiểu thư, ta đã đắc tội với Băng Tuyết thần điện, cô gánh vác nổi không? - Hàn Thạc nhìn thấy Tô Phỉ kiên quyết như vậy, bất đắc dĩ đành phải nói ra kẻ thù.

Quả nhiên bốn chữ “Băng Tuyết thần điện” vừa nói ra đích xác đã làm Tô Phỉ kinh sợ. Nàng kinh hãi nhìn hắn sửng sốt một hồi rồi cẩn trọng hỏi lại:

- Hàn, chuyện như thế nào? Ngươi làm sao lại đắc tội với thần điện? Ta biết ngươi là người của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc nhưng cũng chưa biết rõ lắm thân phận, ngươi với thần điện có vướng mắc như thế nào?

Hàn Thạc nghe vậy mới phát hiện Tô Phỉ có lẽ còn chưa biết thân phận thật sự của hắn. Lúc trước ở U Ám sâm lâm hắn thuận miệng nói ra cái tên Bố Lai Ân Hàn. Tô Phỉ bởi vì chưa từng nghe qua cái tên này tưởng rằng hắn nói tên giả nên cũng không để ý. Nàng ấy hẳn cũng không nghĩ đến hắn và thành chủ Bố Lôi Đặc Nhĩ của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc có liên hệ với nhau.

- Đắc tội như thế nào cô cũng đừng quan tâm, dù sao Băng Tuyết thần điện sẽ không buông tha ta. Cô tốt nhất là đừng có liên hệ gì đến ta. - Hàn Thạc trả lời.

- Nhưng mà chỉ cần thần điện không tìm được ngươi, thì ngươi sẽ chẳng có chuyện gì đúng không?

Ngoài dự tính của hắn, chỉ thấy Tô Phỉ cười giảo hoạt rồi lấy ra hai trái cây hình tròn màu nâu. Nàng đưa cho hắn một quả, tự tin giải thích:

- Đây là của một người bạn tặng ta, chỉ cần nhào trộn một chút rồi bôi lên trên mặt thì có thể thay đổi khuôn mặt và màu da, ai cũng không nhận ra.

Vừa nói, Tô Phỉ vừa chỉ cho Hàn Thạc xem. Nàng dùng hai tay chậm rãi nhào nặn quả tròn kia trong tay cho đến khi nó biến thành một hỗn hợp đặc dính rồi đưa lên mặt chà xát.

Xem ra chắc chắn không phải là lần đầu tiên Tô Phỉ làm như vậy. Chỉ thấy nàng không cần dùng gương nhưng động tác rất thuần thục. Trong chốc lát diện mạo nàng liền phát sinh biến đổi cực lớn, da dẻ trắng nõn biến thành màu lúa mạch. Hình dáng khuôn mặt cũng biến đổi từ một thiếu nữ xinh đẹp biến thành một thiếu nữ cực kỳ bình thường, thậm chí ngay cả da cổ và hai bàn tay cũng đều thay đổi ít nhiều. Một số dược tề sư đối với phương diện khống chế dược vật cực kỳ xuất sắc. Loại quả này gọi là quả biến hình, lúc trước Tắc Tây Lị Á còn tặng cho hắn. Lần này đến đế quốc Tạp Tây vì Hàn Thạc không sợ bị người ta biết rõ thân phận, cho nên mới chưa sử dụng đến chúng.

- Ha ha, thần kỳ chứ, ngươi bây giờ nhất định không nhận ra ta rồi!

Tô Phỉ đưa tay sờ lên khuôn mặt đã biến đổi của mình, đắc ý hô nhẹ. Sau đó chạy đến trước mặt Hàn Thạc, lấy ra một chiếc gương nhỏ đưa cho hắn, cười nói:

- Nhanh lên, chỉ cần ngươi dùng quả này thay đổi một chút, không ai nhận ra ngươi đâu, Băng Tuyết thần điện tìm không được ngươi, tự nhiên cũng không liên lụy đến ta.

Ngay cả đồ vật cũng chuẩn bị sẵn rồi, Hàn Thạc thật tìm không được lý do từ chối nữa đành gượng cười mà nhào nặn quả biến hình. Đến khi nó biến thành một thứ đặc dính thì bôi lên mặt theo lời của Tô Phỉ.

Thế nhưng Hàn Thạc hắn không quen làm việc này nên khi bôi lên làm cho khuôn mặt có vẻ dữ tợn. Tô Phỉ thấy hắn loay hoay hồi lâu mà vẫn không thể tạo nên một tướng mạo vừa ý, lại thấy hiệu quả của thuốc sắp hết rồi thì do dự một lúc rồi ngượng ngùng:

- Ta tới giúp ngươi đây!

Không để Hàn Thạc kịp phản ứng, bàn tay ngọc ngà thon thả của Tô Phỉ đã đặt lên khuôn mặt hắn rồi thành thạo sửa đổi từng điểm dung mạo.

Da dẻ hai bàn tay của Tô Phỉ mặc dù đã biến đổi nhưng đặt trên mặt Hàn Thạc lại trơn mịn ấm áp. Lòng bàn tay nàng lại còn dịu dàng cọ xát giống như là giữa tình nhân với nhau, gây cho hắn một cảm giác khác thường.

Tô Phỉ hiển nhiên cũng không thoải mái lắm. Mặc dù vì màu da đã biến đổi nên nhìn không ra sắc mặc đỏ bừng nhưng Hàn Thạc vẫn nhìn ra vẻ ngượng ngùng từ cặp mắt của nàng.

- Được rồi, ngươi thấy như thế nào? - Trong lúc Hàn Thạc đang suy nghĩ lung tung, Tô Phỉ đột nhiên dừng tay đắc ý, tranh công nói.

Hàn Thạc nhìn vào chiếc gương ở trong tay Tô Phỉ thì thấy xuất hiện một tướng mạo xa lạ. Người này có làn da trơn bóng, hai quai hàm dày dặn, đúng là khuôn mặt cần phải có của một người mập mạp. Nhìn vào khuôn mặt trong gương, hắn không tự chủ được nhớ tới tên mập Kiệt Khắc.

- Ặc, thật sự chẳng ra gì cả! - Hàn Thạc nhìn khuôn mặt trong gương gượng cười mà thành thật trả lời.

Khuôn mặt béo trong gương vừa cười, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ trung thực hiền lành chất phác. Điều này lại khiến cho hắn nhớ tới tên mập Kiệt Khắc, bởi vậy hắn càng thêm gượng cười.



- Ta nói cho ngươi biết, chỉ có người mập mới không làm người khác chú ý! Ha ha, thật đó, đầy đường đều là người mập, ai cũng không nghĩ đến bộ dạng ban đầu của ngươi đâu.

Tô Phỉ giải thích rất chuyên nghiệp, nói xong lại cười hi hi bổ sung:

- Với lại, góc cạnh trên mặt ngươi quá nổi bật, ngụy trang không tốt lắm, chỉ có như thế này mới có thể dùng thịt mỡ che dấu đi góc cạnh. Ha, không ngờ sau khi ngươi biến thành người mập, vẫn còn rất đáng yêu đó! Hi hi!

Thấy bộ dạng cười hi hi của Tô Phỉ, Hàn Thạc cảm thấy nàng cố ý biến hắn thành một tên mập, giống như cố tình làm hắn xấu đi một chút mới càng thêm vui vẻ.

- Tùy cô thôi, cô nói làm như thế nào thì làm như thế ấy đi. - Hàn Thạc dở khóc dở cười, bất lực nói.

- Ừ, nhét cái này vào trong bụng!

Tô Phỉ lấy thêm từ trong không gian giới chỉ ra một cái gối nhỏ đưa cho Hàn Thạc rồi vừa cuời vừa giải thích:

- Người mập mà… thì phải có một cái bụng to, nếu không thì không kêu là người mập rồi!

Lúc nói chuyện, trong con ngươi Tô Phỉ lóe lên một tia cười giảo hoạt, vừa vặn bị Hàn Thạc bắt gặp.

Bởi vậy, Hàn Thạc có thể khẳng định Tô Phỉ quả nhiên là cố ý rồi. Nhưng bởi vì hắn biết nàng cũng chẳng có bất kỳ ác ý gì. Dù sao khuôn mặt cũng đã biến thành khuôn mặt mập rồi nên cũng không thắc mắc, nhận lấy cái gối nhỏ mà Tô Phỉ đưa cho nhét vào trong y phục làm thành một cái bụng hơi hơi nhô lên.

- Ha, không tệ, thật sự không tệ, ngươi xem xem!

Nhìn thấy bụng của Hàn Thạc nhô lên, Tô Phỉ rõ ràng có chút ác ý vui cười phá lên. Chiếc gương cầm trong tay chiếu qua chiếu lại trên cái bụng nhỏ của hắn, lại còn đắc ý vỗ vỗ lên bụng hắn, cười nghiêng ngả:

- Ta tha thứ cho ngươi lần này, xem ngươi từ nay về sau còn dám tránh ta giống như tránh ôn thần, dám vừa nhìn thấy ta liền quay đầu bỏ chạy!

Cho tới bây giờ Hàn Thạc mới hiểu vì sao Tô Phỉ lại làm như vậy. Thì ra đây đều là trả thù hắn trước đó trốn tránh, xem ra lòng trả thù của phụ nữ quả nhiên rất nặng, ngay cả cô gái lương thiện như Tô Phỉ cũng không ngoại lệ, dám thông qua trò đùa dai này mà trừng phạt hắn.

“Quả nhiên không thể đắc tội với phụ nữ, phụ nữ xinh đẹp lương thiện cũng không ngoại lệ!” - Hàn Thạc gượng cười cảm khái.

- Được rồi, chỉ cần ngươi thay đổi y phục nữa, cố ý gù lưng, thì tuyệt đối không có ai có thể nhận ra ngươi đâu! - Tô Phỉ ngưng cười, vừa lòng nhìn Hàn Thạc, đưa ra kiến nghị để cho tác phẩm của nàng càng thêm hoàn mỹ.

Hàn Thạc bất đắc dĩ một lần nữa lấy ra một bộ áo khoác. Vốn định để cho Tô Phỉ tránh người đi, nhưng nhớ lại trò đùa dai của nàng lúc trước liền nổi ý xấu, điềm nhiên trước mặt nàng cởi bỏ y phục trên người.

Nửa thân trên của Hàn Thạc chỉ có một chiếc áo bào võ sĩ bền chắc kiên cố. Hắn vừa cởi nó ra thì lập tức toàn bộ thân hình oai hùng lộ hết ra ngoài. Quả thực thân thể của hắn có một khí thế sắc bén như gươm giáo, mị lực đặc biệt tràn đầy nam tính có một không hai.

Tô Phỉ ngơ ngẩn, nhìn sững vào thân hình của Hàn Thạc. Ánh mắt nàng toát ra vẻ mê say, nàng có lẽ chưa bao giờ gặp qua một thân thể hoàn mỹ như vậy, trong nhất thời thậm chí không có một chút phản ứng.

Đột nhiên Tô Phỉ bừng tỉnh, vội vàng hoảng sợ quay người đi, dậm chân thở hổn hển:

- Hỗn đản, ngươi sao có thể làm thế trước mặt ta, cái tên này, thật tức chết được!

Thấy Tô Phỉ hoảng loạn như vậy, trong lòng Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy vui sướng vô cùng. Vẻ ủ rũ trước đây bay sạch, cười ha hả:

- Ơ này, ta không sợ thiệt thòi, cô sợ gì chứ hả?

- Ngươi, đồ hỗn đản nhà ngươi! Ta trước đây biết ngươi không phải người tốt, bây giờ xem ra quả nhiên như thế!

Tô Phỉ thở hổn hển giận mắng Hàn Thạc một câu, chợt thấp giọng tự nhủ:

- Tên gia hỏa này, vóc dáng thật đúng là đẹp ha!

Tô Phỉ vừa nói như vậy, Hàn Thạc đột nhiên nhớ lại lúc ở U Ám sâm lâm hai người đã từng trải qua khoảng thời gian đẹp đẽ, trong lòng không khỏi rung động.

- Hừ, thay đồ xong chưa? Thay xong rồi thì mau chóng trở về! - Tô Phỉ đứng ở sau lưng Hàn Thạc, hỏi vẻ hờn giận.

- Xong rồi, giờ đến chỗ nào? - Hàn Thạc ngạc nhiên.

Tô Phỉ quay đầu lại, thản nhiên:

- Đương nhiên là hội đấu giá, hôm nay đế quốc Tạp Tây còn có chỗ nào náo nhiệt hơn hội đấu giá chứ?

- Được đó! - Hàn Thạc thầm kêu một tiếng trong lòng “chính hợp ý ta”, vui vẻ đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ma Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook