Chương 613: Mặc Kệ Có Tác Dụng Phụ Gì Cũng Được, Thiếp Đều Muốn Uống Cả
Nghịch Thương Thiên
05/04/2013
Học viện ma vũ Ba Bỉ Luân từ ngày thành lập đến nay, đã tặng cho đế quốc Lan Tư Lạc Đặc vô số nhân tài, chính là lò đào tạo nhân tài cho đế quốc. Hôm nay là lễ nhậm chức viện trưởng học viện thứ mười ba. Từ sáng sớm phía ngoài học viện đã đầy xe cộ, những vị quí tộc chức sắc của đế quốc đều đến.
Học viện này có ảnh hưởng rất lớn tới đế quốc, mỗi một lần như vậy đều hấp dẫn rất nhiều người danh tiếng đến dự. Lần này càng khác thường hơn. Vì Hàn Thạc, cơ hồ tất cả những nhân vật có quyền hành chính thức đều đến, ngay cả Quốc Vương bệ hạ cũng không ngoại lệ.
Trong khi các đại quý tộc còn đang cười nói chào hỏi nhau, Hàn Thạc đã tới trước một bước, tách riêng ra với Lỵ Toa. Ngoài ra còn có Khảm Địch Đạt cũng tới rất sớm.
Vì đây là lễ nhậm chức của Phạm Ny, cơ hồ tất cả nhân sĩ có danh tiếng của đế quốc đều đến cả, ngay cả Phạm Lôi Trạch ở tận Nam Cương xa tít cũng đến. Hôm nay ở học viện ma vũ Ba Bỉ Luân tụ tập những nhân sĩ quan trọng nhất của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, do đó việc đảm bảo an toàn tự nhiên phải vô cùng cẩn thận.
Khi tìm được Khảm Địch Đạt, Hàn Thạc phát hiện ra sắc mặt hắn có vẻ âm trầm, có vẻ hơi lo, nhìn thấy Hàn Thạc đi tới, Khảm Địch Đạt hô khẽ một tiếng, trầm giọng nói:
- Thu được tin, có thể sẽ có người nhân cơ hội này hành thích bệ hạ.
- Hả?
Hàn Thạc nhướng mày, truy vấn:
- Người ở đâu?
- Tạm thời không rõ, nhưng ta nghĩ khẳng định không ngoài những quốc gia đối địch. Hôm nay tới học viện ma vũ Ba Bỉ Luân đều là lãnh đạo của đế quốc, vạn nhất không thận trọng bị người ta phục kích, vậy sẽ tạo thành tổn thất khó có thể đền bù với đế quốc.
Khảm Địch Đạt có vẻ buồn rầu, việc tập kích sau lưng vốn không dễ ứng phó, vạn nhất lại xảy ra cái gì đó trong một thời khắc trang nghiêm như thế này, vậy sẽ có ảnh hưởng không lường hết được với danh dự của đế quốc và Ám Mạc.
- Vậy à. Ờ, ngươi truyền lệnh hộ ta, bảo quản gia trong phủ của ta tới đây, còn cả hai người Già Tác Tư và Cách Lại Ai nữa. Những ai không chấp hành nhiệm vụ cũng toàn bộ gọi tới, ta không tin có quốc gia nào có thể gây chuyện với chúng ta. - Hàn Thạc sắc mặt lạnh lùng, nói với Khảm Địch Đạt như ra lệnh.
Hôm nay là ngày tốt để Phạm Ny nhậm chức, Hàn Thạc không cho phép bất luận kẻ nào phá hỏng buổi lễ này. Nhưng nếu thật sự có địch nhân dám đến gây sự, nếu như để hắn phát hiện, tương lai nhất định sẽ giết chết chúng một cách bất lưu tình.
Khẽ gật đầu, Khảm Địch Đạt nói với Hàn Thạc:
- Ngươi an tâm, ta cũng đã an bài rồi, đã điều một đội quân đến đây bảo vệ nữa.
Từ rất lâu rồi, Khảm Địch Đạt đã có thói quen nói chuyện với Hàn Thạc bằng vai phải lứa, không làm bộ làm tịch thủ trưởng trước mặt hắn nữa. Sau khi Hàn Thạc trở về đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, Khảm Địch Đạt càng thấy trên người Hàn Thạc những điều rất khó hiểu, lại thấy rõ thực lực hắn siêu phàm nhập thánh, do đó càng không làm cao với Hàn Thạc, thậm chí từ từ hình thành thói quen nghe lệnh Hàn Thạc.
- Ừm, yên tâm đi, vô luận người đến là ai, dám tới đảo loạn thì chỉ có đường chết thôi. - Hàn Thạc tự tin.
Khảm Địch Đạt cười cười âm hiểm, không tiếp tục nói thêm gì nữa, như một cái bóng trong đêm, tới một cái lầu chuông bắt đầu bố trí.
Thần thức triển khai, Hàn Thạc dò xét mọi người hiện đang ở học viện ma vũ Ba Bỉ Luân. Cả học viện như một tấm ảnh được hắn khắc sâu trong đầu, không có lấy một khu vực nào, không có lấy một người nào có thể thoát khỏi sự quan sát của hắn.
Lễ nhậm chức của Phạm Ny lần này mấy hôm trước ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đã nhiệt náo vô cùng. Một vài nhân sĩ hữu tâm muốn đảo loạn thì khẳng định Ám Mạc sớm đã thu được tin tức này rồi. Mặc dù Hàn Thạc rất tự tin về thực lực mình, nhưng đối với người khác thì không có tin tưởng như vậy. Một sự tập kích thường thường sẽ phát sinh vô cùng chớp nhoáng, cho dù hắn có thực lực cường đại tới đâu cũng không thể không cẩn thận.
Lặng lẽ chú ý tới động tĩnh ở mọi phương hướng trong học viện, Hàn Thạc và Khảm Địch Đạt liên lạc một chút, rồi đi tới mật thất viện trưởng rộng lớn của Ngải Mã, nhìn thấy Phạm Ny đang nghe Ngải Mã dạy bảo.
Mấy ngày nay Phạm Ny vẫn ở cùng với Ngải Mã, Ngải Mã tranh thủ giảng giải cho Phạm Ny nghe về những sự vụ trong học viện, các phương diện phải chú ý. Phạm Ny vẫn thấp thỏm, tranh thủ thời gian này học những tri thức của Ngải Mã về quản lý học viện, mau chóng biết những chỗ quan trọng nhất.
Lúc trước Phạm Ny chỉ tập trung dạy ma pháp Vong Linh hệ và tu luyện riêng mình, rất ít để ý đến những sự vụ này, nhưng bây giờ nàng sắp nhận chức viện trưởng học viện Ba Bỉ Luân, tự nhiên phải học tập những tri thức mới, bằng không cũng không thể dựa vào Hàn Thạc, mình lúc đó không có năng lực để phục chúng được.
- Thế nào? - Hàn Thạc tiến vào, mỉm cười dò hỏi.
- Phạm Ny rất khá, ha ha, yên tâm đi, ta thấy không có vấn đề gì đâu, nàng nhất định có thể quản lý tốt học viện. - Ngải Mã tóc hoa râm, hiền lành nhìn Hàn Thạc, cười tủm tỉm.
- Vậy là tốt rồi, Ngải Mã viện trưởng cũng chưa già mà, tại sao vội nghỉ hưu thế?
Hàn Thạc có chút nghi hoặc, dựa theo đạo lý, Ngải Mã đích xác có thể tiếp tục tại vị thêm nhiều năm nữa.
- Già rồi, ngươi xem ta già như vậy rồi mà vẫn chỉ là Đại Ma đạo sư, mãi mà không thể đột phá. Nha đầu Phạm Ny này còn trẻ như vậy, đã là một Vong Linh Đại Ma đạo sư rồi, hơn nữa ta thấy chẳng mấy chốc có thể tiến thêm một bước nữa, hai hài tử Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích càng kinh dị hơn nữa, bọn nhỏ đều phát triển rất nhanh, mấy lão già chúng ta cũng nên thoái lui nhường chỗ cho lớp trẻ. - Ngải Mã cười cười, ôn hòa giải thích cho Hàn Thạc.
- Cám ơn viện trưởng đại nhân, những năm gần đây, bà vẫn luôn rất chiếu cố ta, không có bà, sự tình giữa ta và Bố Lai Ân cũng không có khả năng thuận lợi như vậy. - Phạm Ny nhìn Ngải Mã, thật sự rất cảm tạ.
- Cám ơn! - Hàn Thạc cũng cung kính quay về Ngải Mã vái một lễ, thành khẩn cảm ơn.
Lúc trước Hàn Thạc còn chưa tới cảnh giới cao như vậy, thân phận Phạm Ny vẫn chưa lộ ra, Hàn Thạc và Phạm Ny thiếu chút nữa đã lỗ mãng cặp kè với nhau, nếu không nhờ Ngải Mã khuyên nhủ, hai người họ mà nhanh chóng công bố quan hệ như vậy, nhất định khó có thể thoát khỏi một vài quy tắc ước thúc, dù sao hai người vốn là quan hệ thầy trò, việc này vi phạm pháp luật của đế quốc.
Chính là vì Ngải Mã khuyên bảo, nên hai người Hàn Thạc và Phạm Ny mới che dấu sự thật này, đợi cho thanh vọng của Hàn Thạc đạt tới một độ cao rất lớn, dưới sự trợ giúp của Lao Luân Tư sau khi đã trở thành Quốc Vương đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, vì địa vị cao quý và thực lực cường đại, mới làm cho tất cả mọi người không dám nhắc tới quan hệ thầy trò, thuận lí thành chương ở chung với nhau.
- Không cần cảm ơn ta, hà hà, ta biết các ngươi trước sau gì cũng nên ở với nhau. Chỉ là dù sao ta cũng sống lâu hơn các ngươi vài năm, thấy nhiều sự tình hơn các ngươi nên nhìn xa hơn một chút. May mà các ngươi nghe ta nói, các ngươi đều là hảo hài tử cả. - Ngải Mã đầy hòa khí nói với Hàn Thạc và Phạm Ny.
- Ừm, thời gian cũng sắp tới giờ rồi, Lao Luân Tư cũng đã tới. Phạm Ny, hôm nay cô là chủ nhân, cũng nên ra gặp mọi người, chuẩn bị buổi lễ đi. - Ngải Mã khẽ gật đầu với Hàn Thạc, sau đó nói với Phạm Ny.
- Nhưng, ta còn có rất nhiều việc không hiểu, ta còn muốn tiếp tục thỉnh giáo viện trưởng đại nhân. - Đụng tới loại việc trọng đại như thế này, Phạm Ny có vẻ có chút khẩn trương.
- À, mặc dù ta không còn là viện trưởng nữa, nhưng vẫn có thể ở lại trong viện, cô có vấn đề gì, sau này hỏi lại cũng không muộn mà. Nha đầu ngốc, hãy đi đi, không có gì phải sợ cả.
Ngải Mã buồn cười nói với Phạm Ny, trên mặt đầy nếp nhăn, thoạt nhìn thật cũng đã già rồi.
- Ngải Mã viện trưởng, một viên đan dược này cho bà. Khà khà, có lẽ uống một viên thuốc này, bà sẽ không bị nhăn như vậy nữa đâu.
Linh cơ Hàn Thạc vừa động, thò tay lấy ra một viên hồi xuân đan mà gần đây mới luyện chế ra, đưa cho Ngải Mã.
Bây giờ trong tay Hàn Thạc có đủ loại nguyên liệu ngạc nhiên cổ quái, để trợ giúp Lỵ Toa và vài bằng hữu, hắn bỏ chút thời gian luyện chế vài dạng thuốc men có công năng khác nhau. Hồi xuân đan chính là một loại thuốc dùng thanh trừ tạp chất trong cơ thể, tái tạo những tế bào lão hóa, tạo lại sức sống mới cho thân thể. Hàn Thạc thấy Ngải Mã mặt đầy nếp nhăn, nhớ tới năm đó Ngải Mã chiếu cố hắn và Phạm Ny, trong lòng cảm động, nên cho bà một viên.
Ngải Mã tựa hồ biết sự thần kỳ của Hàn Thạc, kinh hỉ nhận lấy viên hồi xuân đan mà Hàn Thạc đưa cho, tò mò sờ nắn hồi xuân đan đánh giá trong chốc lát, cười nói:
- Một viên thuốc nho nhỏ mà có tác dụng thần kỳ vậy sao?
Mỉm cười khẽ gật đầu, Hàn Thạc nói:
- Bà thử đi, ta tự mình luyện chế đó, hẳn là sẽ có chút hiệu quả.
- Ta tin ngươi, Khảm Địch Đạt có nói cho ta về sự thần kỳ của ngươi, ngươi tặng ta bất kỳ thứ gì, nhất định sẽ không phải là vật phàm. - Ngải Mã rất vui vẻ, chỉ cần là nữ nhân, luôn hy vọng mình có thể giữ được nét trẻ trung, Ngải Mã tự nhiên cũng không phải là ngoại lệ.
- Bà phục dụng viên thuốc này xong, có thể liên tiếp vài ngày mệt mỏi, mồ hôi hơi có màu đen, nhưng bà đừng lo, đó là quá trình bài trừ tạp chất trong thân thể, là hiện tượng bình thường thôi. - Hàn Thạc sợ Ngải Mã không rõ về công hiệu đan dược, sau khi phục dụng sẽ bị tác dụng bình thường dọa khiếp, bởi vậy nói trước.
- Ta biết rồi, ta nhớ năm đó Phạm Ny hình như cũng bị đau bụng ba ngày. - Ngải Mã cười hà hà nhìn Phạm Ny, cười cợt nói.
Ngải Mã làm viện trưởng rất để ý đến những việc trong học viện, Phạm Ny ở trong học viện, nên việc lạ lùng đó cũng bị Ngải Mã thấy rõ. Lúc trước bà còn hơi lo, thậm chí đi tìm Phạm Ny hỏi thăm. Sau đó lại phát hiện ra sau khi Phạm Ny đau bụng ba ngày có vẻ như thay đổi rất nhiều, xinh đẹp tuyệt vời như được thoát thai hoán cốt. Với sự lịch duyệt của Ngải Mã, tự nhiên biết trên người Phạm Ny nhất định xảy ra cái gì đó.
Nghe Ngải Mã nói như vậy, Phạm Ny mặt đỏ tới mang tai, liếc Hàn Thạc, trách cứ:
- Cái thứ thuốc của chàng đó, sao lúc nào cũng có tác dụng phụ như vậy chứ?
- À, thế à. Ta vốn chuẩn bị cho nàng một viên thuốc dưỡng nhan vừa mới luyện chế, nàng đã sợ hãi tác dụng phụ như vậy, vậy thì quên đi. - Hàn Thạc nhún vai, giả vờ bất lực nói.
Vừa nghe có thuốc dưỡng nhan, đôi mắt Phạm Ny sáng lên, vội vàng tới trước mặt Hàn Thạc, hầm hè nói:
- Đưa thiếp, mặc kệ có tác dụng phụ gì cũng được, thiếp đều muốn uống cả!
Hàn Thạc sớm biết như thế, cười ha ha kéo Phạm Ny, hướng về phía Ngải Mã đắc ý nháy mắt, mang nàng đi ra phía ngoài.
Học viện này có ảnh hưởng rất lớn tới đế quốc, mỗi một lần như vậy đều hấp dẫn rất nhiều người danh tiếng đến dự. Lần này càng khác thường hơn. Vì Hàn Thạc, cơ hồ tất cả những nhân vật có quyền hành chính thức đều đến, ngay cả Quốc Vương bệ hạ cũng không ngoại lệ.
Trong khi các đại quý tộc còn đang cười nói chào hỏi nhau, Hàn Thạc đã tới trước một bước, tách riêng ra với Lỵ Toa. Ngoài ra còn có Khảm Địch Đạt cũng tới rất sớm.
Vì đây là lễ nhậm chức của Phạm Ny, cơ hồ tất cả nhân sĩ có danh tiếng của đế quốc đều đến cả, ngay cả Phạm Lôi Trạch ở tận Nam Cương xa tít cũng đến. Hôm nay ở học viện ma vũ Ba Bỉ Luân tụ tập những nhân sĩ quan trọng nhất của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, do đó việc đảm bảo an toàn tự nhiên phải vô cùng cẩn thận.
Khi tìm được Khảm Địch Đạt, Hàn Thạc phát hiện ra sắc mặt hắn có vẻ âm trầm, có vẻ hơi lo, nhìn thấy Hàn Thạc đi tới, Khảm Địch Đạt hô khẽ một tiếng, trầm giọng nói:
- Thu được tin, có thể sẽ có người nhân cơ hội này hành thích bệ hạ.
- Hả?
Hàn Thạc nhướng mày, truy vấn:
- Người ở đâu?
- Tạm thời không rõ, nhưng ta nghĩ khẳng định không ngoài những quốc gia đối địch. Hôm nay tới học viện ma vũ Ba Bỉ Luân đều là lãnh đạo của đế quốc, vạn nhất không thận trọng bị người ta phục kích, vậy sẽ tạo thành tổn thất khó có thể đền bù với đế quốc.
Khảm Địch Đạt có vẻ buồn rầu, việc tập kích sau lưng vốn không dễ ứng phó, vạn nhất lại xảy ra cái gì đó trong một thời khắc trang nghiêm như thế này, vậy sẽ có ảnh hưởng không lường hết được với danh dự của đế quốc và Ám Mạc.
- Vậy à. Ờ, ngươi truyền lệnh hộ ta, bảo quản gia trong phủ của ta tới đây, còn cả hai người Già Tác Tư và Cách Lại Ai nữa. Những ai không chấp hành nhiệm vụ cũng toàn bộ gọi tới, ta không tin có quốc gia nào có thể gây chuyện với chúng ta. - Hàn Thạc sắc mặt lạnh lùng, nói với Khảm Địch Đạt như ra lệnh.
Hôm nay là ngày tốt để Phạm Ny nhậm chức, Hàn Thạc không cho phép bất luận kẻ nào phá hỏng buổi lễ này. Nhưng nếu thật sự có địch nhân dám đến gây sự, nếu như để hắn phát hiện, tương lai nhất định sẽ giết chết chúng một cách bất lưu tình.
Khẽ gật đầu, Khảm Địch Đạt nói với Hàn Thạc:
- Ngươi an tâm, ta cũng đã an bài rồi, đã điều một đội quân đến đây bảo vệ nữa.
Từ rất lâu rồi, Khảm Địch Đạt đã có thói quen nói chuyện với Hàn Thạc bằng vai phải lứa, không làm bộ làm tịch thủ trưởng trước mặt hắn nữa. Sau khi Hàn Thạc trở về đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, Khảm Địch Đạt càng thấy trên người Hàn Thạc những điều rất khó hiểu, lại thấy rõ thực lực hắn siêu phàm nhập thánh, do đó càng không làm cao với Hàn Thạc, thậm chí từ từ hình thành thói quen nghe lệnh Hàn Thạc.
- Ừm, yên tâm đi, vô luận người đến là ai, dám tới đảo loạn thì chỉ có đường chết thôi. - Hàn Thạc tự tin.
Khảm Địch Đạt cười cười âm hiểm, không tiếp tục nói thêm gì nữa, như một cái bóng trong đêm, tới một cái lầu chuông bắt đầu bố trí.
Thần thức triển khai, Hàn Thạc dò xét mọi người hiện đang ở học viện ma vũ Ba Bỉ Luân. Cả học viện như một tấm ảnh được hắn khắc sâu trong đầu, không có lấy một khu vực nào, không có lấy một người nào có thể thoát khỏi sự quan sát của hắn.
Lễ nhậm chức của Phạm Ny lần này mấy hôm trước ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đã nhiệt náo vô cùng. Một vài nhân sĩ hữu tâm muốn đảo loạn thì khẳng định Ám Mạc sớm đã thu được tin tức này rồi. Mặc dù Hàn Thạc rất tự tin về thực lực mình, nhưng đối với người khác thì không có tin tưởng như vậy. Một sự tập kích thường thường sẽ phát sinh vô cùng chớp nhoáng, cho dù hắn có thực lực cường đại tới đâu cũng không thể không cẩn thận.
Lặng lẽ chú ý tới động tĩnh ở mọi phương hướng trong học viện, Hàn Thạc và Khảm Địch Đạt liên lạc một chút, rồi đi tới mật thất viện trưởng rộng lớn của Ngải Mã, nhìn thấy Phạm Ny đang nghe Ngải Mã dạy bảo.
Mấy ngày nay Phạm Ny vẫn ở cùng với Ngải Mã, Ngải Mã tranh thủ giảng giải cho Phạm Ny nghe về những sự vụ trong học viện, các phương diện phải chú ý. Phạm Ny vẫn thấp thỏm, tranh thủ thời gian này học những tri thức của Ngải Mã về quản lý học viện, mau chóng biết những chỗ quan trọng nhất.
Lúc trước Phạm Ny chỉ tập trung dạy ma pháp Vong Linh hệ và tu luyện riêng mình, rất ít để ý đến những sự vụ này, nhưng bây giờ nàng sắp nhận chức viện trưởng học viện Ba Bỉ Luân, tự nhiên phải học tập những tri thức mới, bằng không cũng không thể dựa vào Hàn Thạc, mình lúc đó không có năng lực để phục chúng được.
- Thế nào? - Hàn Thạc tiến vào, mỉm cười dò hỏi.
- Phạm Ny rất khá, ha ha, yên tâm đi, ta thấy không có vấn đề gì đâu, nàng nhất định có thể quản lý tốt học viện. - Ngải Mã tóc hoa râm, hiền lành nhìn Hàn Thạc, cười tủm tỉm.
- Vậy là tốt rồi, Ngải Mã viện trưởng cũng chưa già mà, tại sao vội nghỉ hưu thế?
Hàn Thạc có chút nghi hoặc, dựa theo đạo lý, Ngải Mã đích xác có thể tiếp tục tại vị thêm nhiều năm nữa.
- Già rồi, ngươi xem ta già như vậy rồi mà vẫn chỉ là Đại Ma đạo sư, mãi mà không thể đột phá. Nha đầu Phạm Ny này còn trẻ như vậy, đã là một Vong Linh Đại Ma đạo sư rồi, hơn nữa ta thấy chẳng mấy chốc có thể tiến thêm một bước nữa, hai hài tử Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích càng kinh dị hơn nữa, bọn nhỏ đều phát triển rất nhanh, mấy lão già chúng ta cũng nên thoái lui nhường chỗ cho lớp trẻ. - Ngải Mã cười cười, ôn hòa giải thích cho Hàn Thạc.
- Cám ơn viện trưởng đại nhân, những năm gần đây, bà vẫn luôn rất chiếu cố ta, không có bà, sự tình giữa ta và Bố Lai Ân cũng không có khả năng thuận lợi như vậy. - Phạm Ny nhìn Ngải Mã, thật sự rất cảm tạ.
- Cám ơn! - Hàn Thạc cũng cung kính quay về Ngải Mã vái một lễ, thành khẩn cảm ơn.
Lúc trước Hàn Thạc còn chưa tới cảnh giới cao như vậy, thân phận Phạm Ny vẫn chưa lộ ra, Hàn Thạc và Phạm Ny thiếu chút nữa đã lỗ mãng cặp kè với nhau, nếu không nhờ Ngải Mã khuyên nhủ, hai người họ mà nhanh chóng công bố quan hệ như vậy, nhất định khó có thể thoát khỏi một vài quy tắc ước thúc, dù sao hai người vốn là quan hệ thầy trò, việc này vi phạm pháp luật của đế quốc.
Chính là vì Ngải Mã khuyên bảo, nên hai người Hàn Thạc và Phạm Ny mới che dấu sự thật này, đợi cho thanh vọng của Hàn Thạc đạt tới một độ cao rất lớn, dưới sự trợ giúp của Lao Luân Tư sau khi đã trở thành Quốc Vương đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, vì địa vị cao quý và thực lực cường đại, mới làm cho tất cả mọi người không dám nhắc tới quan hệ thầy trò, thuận lí thành chương ở chung với nhau.
- Không cần cảm ơn ta, hà hà, ta biết các ngươi trước sau gì cũng nên ở với nhau. Chỉ là dù sao ta cũng sống lâu hơn các ngươi vài năm, thấy nhiều sự tình hơn các ngươi nên nhìn xa hơn một chút. May mà các ngươi nghe ta nói, các ngươi đều là hảo hài tử cả. - Ngải Mã đầy hòa khí nói với Hàn Thạc và Phạm Ny.
- Ừm, thời gian cũng sắp tới giờ rồi, Lao Luân Tư cũng đã tới. Phạm Ny, hôm nay cô là chủ nhân, cũng nên ra gặp mọi người, chuẩn bị buổi lễ đi. - Ngải Mã khẽ gật đầu với Hàn Thạc, sau đó nói với Phạm Ny.
- Nhưng, ta còn có rất nhiều việc không hiểu, ta còn muốn tiếp tục thỉnh giáo viện trưởng đại nhân. - Đụng tới loại việc trọng đại như thế này, Phạm Ny có vẻ có chút khẩn trương.
- À, mặc dù ta không còn là viện trưởng nữa, nhưng vẫn có thể ở lại trong viện, cô có vấn đề gì, sau này hỏi lại cũng không muộn mà. Nha đầu ngốc, hãy đi đi, không có gì phải sợ cả.
Ngải Mã buồn cười nói với Phạm Ny, trên mặt đầy nếp nhăn, thoạt nhìn thật cũng đã già rồi.
- Ngải Mã viện trưởng, một viên đan dược này cho bà. Khà khà, có lẽ uống một viên thuốc này, bà sẽ không bị nhăn như vậy nữa đâu.
Linh cơ Hàn Thạc vừa động, thò tay lấy ra một viên hồi xuân đan mà gần đây mới luyện chế ra, đưa cho Ngải Mã.
Bây giờ trong tay Hàn Thạc có đủ loại nguyên liệu ngạc nhiên cổ quái, để trợ giúp Lỵ Toa và vài bằng hữu, hắn bỏ chút thời gian luyện chế vài dạng thuốc men có công năng khác nhau. Hồi xuân đan chính là một loại thuốc dùng thanh trừ tạp chất trong cơ thể, tái tạo những tế bào lão hóa, tạo lại sức sống mới cho thân thể. Hàn Thạc thấy Ngải Mã mặt đầy nếp nhăn, nhớ tới năm đó Ngải Mã chiếu cố hắn và Phạm Ny, trong lòng cảm động, nên cho bà một viên.
Ngải Mã tựa hồ biết sự thần kỳ của Hàn Thạc, kinh hỉ nhận lấy viên hồi xuân đan mà Hàn Thạc đưa cho, tò mò sờ nắn hồi xuân đan đánh giá trong chốc lát, cười nói:
- Một viên thuốc nho nhỏ mà có tác dụng thần kỳ vậy sao?
Mỉm cười khẽ gật đầu, Hàn Thạc nói:
- Bà thử đi, ta tự mình luyện chế đó, hẳn là sẽ có chút hiệu quả.
- Ta tin ngươi, Khảm Địch Đạt có nói cho ta về sự thần kỳ của ngươi, ngươi tặng ta bất kỳ thứ gì, nhất định sẽ không phải là vật phàm. - Ngải Mã rất vui vẻ, chỉ cần là nữ nhân, luôn hy vọng mình có thể giữ được nét trẻ trung, Ngải Mã tự nhiên cũng không phải là ngoại lệ.
- Bà phục dụng viên thuốc này xong, có thể liên tiếp vài ngày mệt mỏi, mồ hôi hơi có màu đen, nhưng bà đừng lo, đó là quá trình bài trừ tạp chất trong thân thể, là hiện tượng bình thường thôi. - Hàn Thạc sợ Ngải Mã không rõ về công hiệu đan dược, sau khi phục dụng sẽ bị tác dụng bình thường dọa khiếp, bởi vậy nói trước.
- Ta biết rồi, ta nhớ năm đó Phạm Ny hình như cũng bị đau bụng ba ngày. - Ngải Mã cười hà hà nhìn Phạm Ny, cười cợt nói.
Ngải Mã làm viện trưởng rất để ý đến những việc trong học viện, Phạm Ny ở trong học viện, nên việc lạ lùng đó cũng bị Ngải Mã thấy rõ. Lúc trước bà còn hơi lo, thậm chí đi tìm Phạm Ny hỏi thăm. Sau đó lại phát hiện ra sau khi Phạm Ny đau bụng ba ngày có vẻ như thay đổi rất nhiều, xinh đẹp tuyệt vời như được thoát thai hoán cốt. Với sự lịch duyệt của Ngải Mã, tự nhiên biết trên người Phạm Ny nhất định xảy ra cái gì đó.
Nghe Ngải Mã nói như vậy, Phạm Ny mặt đỏ tới mang tai, liếc Hàn Thạc, trách cứ:
- Cái thứ thuốc của chàng đó, sao lúc nào cũng có tác dụng phụ như vậy chứ?
- À, thế à. Ta vốn chuẩn bị cho nàng một viên thuốc dưỡng nhan vừa mới luyện chế, nàng đã sợ hãi tác dụng phụ như vậy, vậy thì quên đi. - Hàn Thạc nhún vai, giả vờ bất lực nói.
Vừa nghe có thuốc dưỡng nhan, đôi mắt Phạm Ny sáng lên, vội vàng tới trước mặt Hàn Thạc, hầm hè nói:
- Đưa thiếp, mặc kệ có tác dụng phụ gì cũng được, thiếp đều muốn uống cả!
Hàn Thạc sớm biết như thế, cười ha ha kéo Phạm Ny, hướng về phía Ngải Mã đắc ý nháy mắt, mang nàng đi ra phía ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.