Chương 17: Mỉm cười tà ác
Nghịch Thương Thiên
04/04/2013
Phạm Ny thấy hình dáng thê thảm của Hàn Thạc lúc này thì vẻ mặt chợt hoảng, đôi chân thon dài săn chắc cấp tốc “thình thịch” chạy đến gần Hàn Thạc.
- A... - Hàn Thạc hét thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch nhìn Phạm Ny, lắp ba lắp bắp đau đớn kêu:
- Phạm Ny sư phụ, cô... cô đạp trúng tay ta rồi!
Phạm Ny vốn cận thị, trong lòng lại gấp nên chạy quá nhanh, căn bản không để ý gì dưới chân, hơn nữa Hàn Thạc vì để “diễn xuất” cho đạt nên đã nằm soài hai tay ra vươn tới trước, bởi vậy mới thành cái cảnh bị đạp như hiện tại.
Phạm Ny đi một đôi giày cao gót, mà cái gót của đôi giày này lại nhỏ, đã thế trong lúc chạy nàng còn mang theo một lực không nhỏ, vậy nên cú đạp lên tay trái của Hàn Thạc khiến cho vẻ đau đớn trên mặt hắn tuyệt đối không có một chút thành phần giả dối nào, cái này quả đúng là chân chính đau đến tận xương tủy.
Vừa rồi Hàn thạc cùng đám Khải Lý đánh nhau cả nửa ngày cũng không dính bất kỳ vết thương nào, bây giờ bị Phạm Ny một cước dẫm lên, lại phải chịu nỗi đau đớn thấu xương.
- Ối..., xin lỗi Bố Lai Ân, ta không thấy tay ngươi vươn ra! - Phạm Ny hoảng hốt vội vàng xin lỗi, nhưng lúc này chiếc giày cao gót đang dẫm lên tay trái của Hàn Thạc, trong lúc kinh hoảng vội vàng tránh đi, nhanh chóng hạ xuống phía bên phải... chỉ là chỗ đặt chân xuống không ngờ lại chính ngay tay phải đang giơ ra của Hàn Thạc.
Mắt thấy gót giày nhọn hoắt đó lại sắp gây họa cho tay mình, Hàn Thạc bị dọa đến hồn phi phách tán, tay phải rụt về nhanh như chớp, chợt lau “vết máu” trên mặt, chỉ về phía đám Khải Lý đang trợn mắt há miệng ngơ ngẩn đằng sau, kêu oan:
- Bọn họ, bọn họ đánh ta!
Lời này vừa nói ra, Phạm Ny sắc mặt trong chớp mắt đã tối sầm lại. Tuy vừa rồi đám Khải Lý mặt mũi cũng bị thương tơi tả, nhưng vì nghe thấy có tiếng người chạy tới, bọn chúng vì sợ bị người khác truy cứu trách nhiệm nên đã sớm đem vết máu trên mặt lau chùi sạch sẽ, chỉ là trong lúc bối rối, vết máu lại chảy xuống đám vũ khí vừa tiện tay quăng đi.
Bọn chúng vốn định ngậm bồ hòn làm ngọt, coi như xui xẻo, đem chuyện này che dấu đi cho xong. Nào ngờ Hàn Thạc lại ác độc như vậy, đem chúng đánh một phen tơi bời xong, không ngờ còn muốn hãm hại chúng tiếp.
Đôi mắt Phạm Ny lóe sáng, nhìn chằm chằm đám Khải Lý một phen, phát giác bọn chúng tuy áo quần nhàu nát, nhưng mà mặt mũi tịnh không có một vết máu, bên cạnh lại còn có mấy cây côn gỗ dính đầy máu.
Nhìn thoáng qua một cái, lại cúi đầu nhìn mặt mũi lưng tay đầy máu của Hàn Thạc, Phạm Ny đã “thông minh” hiểu ra mọi chuyện: bọn Khải Lý hùa nhau đánh đập Hàn Thạc, vết máu tươi trên mấy cây côn gỗ chính là bằng chứng.
- Chuyện này ta sẽ hướng giáo vụ nói rõ, mấy người các ngươi cứ chờ bị trừng phạt đi, bao nhiêu người như vậy đi hiếp đáp một mình Bố Lai Ân gầy yếu, ta thật vì các ngươi mà cảm thấy sỉ nhục! - Phạm Ny lạnh lùng nhìn bọn Khải Lý, thanh âm bén nhọn nói.
- Phạm Ny sư phụ, không phải vậy đâu, là hắn đánh bọn ta mà. Kiệt Khắc, ngươi nhìn thấy tất cả, ngươi nói có phải là Bố Lai Ân đánh bọn ta không? - Khải Lý trong lòng sợ hãi, hoảng loạn kêu.
Tiểu mập mạp Kiệt Khắc đứng bên cạnh, tới giờ đôi chân vẫn còn run rẩy, đã bị hành động điên cuồng vừa rồi của Hàn Thạc làm cho khiếp sợ. Lúc này nghe Khải Lý nói vậy, Kiệt Khắc nhìn Hàn Thạc đằng xa xa một cái, phát giác Hàn Thạc tuy nằm sóng xoài trên đất, nhưng chính là đang nháy nháy mắt nhìn mình.
Dũng khí tăng tên, Kiệt Khắc ưỡn cái bụng phệ, đưa bàn tay phải múp míp chỉ mấy người, ngôn từ chính nghĩa nói:
- Khải Lý, ngươi không cần phải nói bậy nữa, lúc này Phạm Ny sư phụ đã ở đây, ta không sợ ngươi đâu. Các ngươi mấy người đánh Bố Lai Ân, còn muốn bắt ta giúp các ngươi nói dối, Kiệt Khắc thành thật này không làm được!
Bọn Khải Lý còn định nói thêm, Phạm Ny đã hừ lạnh một tiếng, phẩy tay cản lại nói:
- Không cần nói nữa, các ngươi đợi trừng phạt đi!
Xoay người, Phạm Ny nhìn dáng người “thê thảm” của Hàn Thạc một cái rồi tiến lại gần đỡ hắn đứng lên, dịu dàng nói:
- Đi, ta trước hết xử lý vết thương của ngươi một chút đã, ngươi chính là đề tài nghiên cứu của ta đó, không thể thường xuyên bị thương được!
Trong lúc Phạm Ny nói, một mùi hương thơm mát từ miệng nàng bay tới trước mũi Hàn Thạc, khiến cho hắn đột nhiên cảm thấy vết đau trên mu bàn tay do bị dẫm lên dường như đã biến mất. Xoay lưng về phía Phạm Ny, Hàn Thạc nhìn Kiệt Khắc ra hiệu cho hắn nhanh chóng rời đi, sau đó mới cười ngây ngô nhìn đám Khải Lý.
Chỉ có điều, mấy người này trước bị Hàn Thạc điên cuồng đánh đập, sau đó lại bị Hàn Thạc ác độc hãm hại, lúc này lại nhìn nụ cười ngây ngô trên mặt Hàn Thạc, chỉ cảm thấy kiểu cười này chính là nụ cười khủng bố tà ác nhất trên thế gian này!
****
Mười phút sau, tại phòng thí nghiệm của Phạm Ny.
Ngoại trừ Phạm Ny và Hàn Thạc, cả tiểu ma nữ Lỵ Toa cũng mượn cớ muốn hỏi mấy vấn đề với Phạm Ny nên cùng đi vào phòng thực nghiệm của nàng. Trên đường đi, ánh mắt Lỵ Toa nhìn Hàn Thạc có một chút gì đó cổ quái, làm hắn chợt cảm thấy không ổn lắm.
Sau khi tới phòng thí nghiệm, Phạm Ny để Hàn Thạc nằm lên giường, rồi tìm một bình dược thủy, đang lúc muốn giúp Hàn Thạc bôi lên thì Lỵ Toa khẽ cười một tiếng, giật lấy bình dược thủy trong tay Phạm Ny, cười hì hì nói:
- Phạm Ny sư phụ, hôm nay người không đeo kính, chi bằng để con giúp hắn bôi thuốc cho.
Nghe Lỵ Toa nói như vậy, Phạm Ny cũng không có nghi ngờ gì, gật gật đầu nói:
- Ừ, cũng tốt, vậy con giúp hắn xử lý miệng vết thương đi, ta đi tìm thêm mấy miếng băng gạc, cũng không biết ta để ở chỗ nào rồi.
Phạm Ny vừa lẩm bẩm, vừa mò đông mó tây tìm kiếm khắp phòng thí nghiệm. Phía sau, Lỵ Toa tay trái cầm dược thủy, tay phải thấm thấm mấy giọt đằng sau lưng Hàn Thạc, thấp giọng nói:
- Ý, sao vết thương này không giống như mới bị vậy, làm sao bên ngoài da đã bắt đầu đóng vảy rồi!
Trong lòng cả kinh, Hàn Thạc trong lòng thầm kêu xui xẻo, xem ra mình đã coi thường sự cổ quái của thân thể mình rồi. Sau khi tu luyện ma công, khả năng khôi phục vết thương đã được tăng cường, mới vừa rồi bị thương, nào ngờ chẳng bao lâu đã bắt đầu đóng vảy rồi, phen này đã bị Lỵ Toa phát hiện ra sơ hở mất rồi.
Ngậm miệng không nói, Hàn Thạc biết lúc này nói cái gì cũng vô dụng, cứ giả ngây ngô là tốt nhất, làm bộ không nghe Lỵ Toa nói gì, trong miệng cứ hừ hừ hà hà không ngớt, tựa hồ vết thương vẫn còn đang rất đau.
Lúc này, một nỗi đau đớn mãnh liệt, từ miệng vết thương sau lưng truyền đến, Hàn Thạc đau đớn kêu một tiếng, quay mạnh đầu trợn mắt nhìn Lỵ Toa. Nhưng khi nhìn thấy trong đôi mắt của Lỵ Toa ánh lên nét đắc ý như của một kẻ bắt được bí mật của người khác, Hàn Thạc thầm kêu không ổn, liền vội ngây ngô cười một tiếng, nói một chữ “đau”, rồi lại quay đầu trở lại.
- Bố Lai Ân, có chuyện gì thế? - Phạm Ny còn đang mày mò tìm kiếm băng gạc, nghe thấy tiếng kêu thảm của Hàn Thạc vang lên, không khỏi cất giọng hỏi.
- À, Phạm Ny sư phụ, vừa rồi con không cẩn thận đụng phải vết thương của hắn, không có gì đâu, lần này con nhất định cẩn thận hơn!
- Vậy con cẩn thận một chút! - Phạm Ny đáp xong cũng không có để ý đến tình huống đang xảy ra bên này.
Một cỗ u hương thấm vào mũi, bên tai truyền đến hơi nhiệt khí, tiếng Lỵ Toa thì thầm vang lên:
- Bố Lai Ân đáng chết, tưởng ta không biết ngươi đang giả ngu giả điên sao? Hừm, ngươi giả chết dọa ta, sau đó còn cho ta một phương pháp luyện dược vật bậy bạ, nếu không phải ta thông minh bắt Khải Lý, Bác Cách thử nghiệm, không thì đã bị ngươi hại chết rồi.
- Ta nói cho ngươi biết, trong lúc bọn Khải Lý đi tìm người ta liền vào phòng thí nghiệm, thông qua một con ác linh đem tất cả cuộc nói chuyện giữa ngươi với Kiệt Khắc, bao gồm cả việc sau đó đánh đập Khải Lý, toàn bộ đều nắm rõ ràng, ngươi lúc này giỏi rồi, không ngờ học được cách hãm hại người khác! Hi hi, không tệ, không tệ! - Lỵ Toa vừa nói, vừa tiếp tục thoa thuốc cho Hàn Thạc. Chỉ là nàng ta rõ ràng đang cố ý phá Hàn Thạc, thường thường dùng lực ấn vào mặt trên vết thương của hắn. Lúc này Hàn Thạc bị Lỵ Toa bóc trần, trong lòng ngổn ngang loạn xạ, không biết là Lỵ Toa đang tính làm trò gì, tuy vết thương đau đớn vô cùng, nhưng không dám há miệng kêu đau, chỉ đành nghiến răng mím môi “ưm ưm, ư ư” thấp giọng kêu.
Một đôi môi nhỏ nhắn ghé sát tai Hàn Thạc, hương thơm tràn tới gương mặt hắn, Lỵ Toa thấy Hàn Thạc thà chết không chịu nói, liền độc ác nói:
- Lần trước lúc ở thí luyện trường, ngươi thật đáng chết, còn dám hôn ta, lại còn sờ ta... Kẻ dám sờ soạng ta, ta tuyệt đối không bỏ qua, chiều tối hôm nay ta ở hòn giả sơn phía sau phòng học đợi ngươi, nếu ngươi không đến thì nhất định phải chết!
Sau khi nói xong mấy lời này, Lỵ Toa còn tại miệng vết thương của Hàn Thạc véo một cái, thấy Hàn Thạc mím môi mím lợi kêu “ô ô” mới bớt tức. Cười khanh khách mấy tiếng đắc ý rồi sau đó đi đến trước mặt Phạm Ny, nói:
- Phạm Ny lão sư, con đã giúp hắn bôi thuốc xong rồi, con chợt nhớ còn có chuyện, vậy xin đi trước, ngày mai sẽ lại tới hỏi người nan đề kia!
- Ừ, vậy con đi đi! - Phạm Ny tùy ý đáp một câu, sau đó kinh hô một tiếng:
- A, rốt cuộc tìm ra rồi, hóa ra vẫn đặt ở cạnh người hắn!
Tiếng kêu vừa dứt, Phạm Ny cầm lấy miếng băng gạc phe phẩy, đi đến sau lưng Hàn Thạc, tính giúp hắn bao vết thương, sát mắt lại nhìn, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Ý, sao lớp da bên ngoài đã đóng vảy rồi nhỉ?
Hàn Thạc úp mặt xuống giường, trong lòng còn đang vì động thái vừa rồi của Lỵ Toa mà lo lắng, không biết chiều nay làm sao đối diện được với nàng, lúc này lại nghe Phạm Ny nói vậy thì trong lòng không khỏi kinh hãi, thầm kêu không phải đến cả Phạm Ny cũng bắt đầu nghi ngờ mình chứ.
Phạm Ny nói lời kia xong, tự mình nheo mày suy nghĩ một lúc, sau đó hai mày giãn ra, tự cho là đúng mà nói:
- A, lần trước ngươi bị Phi Kỳ đánh một trận, nhưng trán cũng rất nhanh tan vết bầm, không phải đều là vì trúng phải ma pháp Vong Linh Chi Thống mới sinh ra biến hóa sao. Ừm, điều này quả thật là khó tin.
Hàn Thạc:
- .....
Đối với việc tự suy tự nói của Phạm Ny, Hàn Thạc thật không biết nói gì, thật sự không biết óc tưởng tượng của nàng sao lại phong phú đến thế, chuyện khó tin nổi như thế cũng bị nàng tự suy tự diễn tìm ra một câu giải thích phù hợp.
Sau khi Phạm Ny nói xong câu đó, tự mình cảm khái một phen, sau đó bắt đầu băng bó vết thương cho hắn, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ sợ làm cho Hàn Thạc bị đau.
Hàn Thạc trong lòng thầm cảm thán thủ pháp của Phạm Ny, quả nhiên tốt hơn nhiều so với Lỵ Toa, quay đầu lại nhìn tính cảm ơn Phạm Ny, bỗng từ đằng sau lưng Phạm Ny. Chứng kiến ở đằng sau cánh cửa không khép của phòng thực nghiệm, một bóng người cao gầy đang ghen ghét nhìn mình, đến lúc phát giác bị mình nhìn thấy, mới phút chốc biến mất - chính là Phí Kì.
- A... - Hàn Thạc hét thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch nhìn Phạm Ny, lắp ba lắp bắp đau đớn kêu:
- Phạm Ny sư phụ, cô... cô đạp trúng tay ta rồi!
Phạm Ny vốn cận thị, trong lòng lại gấp nên chạy quá nhanh, căn bản không để ý gì dưới chân, hơn nữa Hàn Thạc vì để “diễn xuất” cho đạt nên đã nằm soài hai tay ra vươn tới trước, bởi vậy mới thành cái cảnh bị đạp như hiện tại.
Phạm Ny đi một đôi giày cao gót, mà cái gót của đôi giày này lại nhỏ, đã thế trong lúc chạy nàng còn mang theo một lực không nhỏ, vậy nên cú đạp lên tay trái của Hàn Thạc khiến cho vẻ đau đớn trên mặt hắn tuyệt đối không có một chút thành phần giả dối nào, cái này quả đúng là chân chính đau đến tận xương tủy.
Vừa rồi Hàn thạc cùng đám Khải Lý đánh nhau cả nửa ngày cũng không dính bất kỳ vết thương nào, bây giờ bị Phạm Ny một cước dẫm lên, lại phải chịu nỗi đau đớn thấu xương.
- Ối..., xin lỗi Bố Lai Ân, ta không thấy tay ngươi vươn ra! - Phạm Ny hoảng hốt vội vàng xin lỗi, nhưng lúc này chiếc giày cao gót đang dẫm lên tay trái của Hàn Thạc, trong lúc kinh hoảng vội vàng tránh đi, nhanh chóng hạ xuống phía bên phải... chỉ là chỗ đặt chân xuống không ngờ lại chính ngay tay phải đang giơ ra của Hàn Thạc.
Mắt thấy gót giày nhọn hoắt đó lại sắp gây họa cho tay mình, Hàn Thạc bị dọa đến hồn phi phách tán, tay phải rụt về nhanh như chớp, chợt lau “vết máu” trên mặt, chỉ về phía đám Khải Lý đang trợn mắt há miệng ngơ ngẩn đằng sau, kêu oan:
- Bọn họ, bọn họ đánh ta!
Lời này vừa nói ra, Phạm Ny sắc mặt trong chớp mắt đã tối sầm lại. Tuy vừa rồi đám Khải Lý mặt mũi cũng bị thương tơi tả, nhưng vì nghe thấy có tiếng người chạy tới, bọn chúng vì sợ bị người khác truy cứu trách nhiệm nên đã sớm đem vết máu trên mặt lau chùi sạch sẽ, chỉ là trong lúc bối rối, vết máu lại chảy xuống đám vũ khí vừa tiện tay quăng đi.
Bọn chúng vốn định ngậm bồ hòn làm ngọt, coi như xui xẻo, đem chuyện này che dấu đi cho xong. Nào ngờ Hàn Thạc lại ác độc như vậy, đem chúng đánh một phen tơi bời xong, không ngờ còn muốn hãm hại chúng tiếp.
Đôi mắt Phạm Ny lóe sáng, nhìn chằm chằm đám Khải Lý một phen, phát giác bọn chúng tuy áo quần nhàu nát, nhưng mà mặt mũi tịnh không có một vết máu, bên cạnh lại còn có mấy cây côn gỗ dính đầy máu.
Nhìn thoáng qua một cái, lại cúi đầu nhìn mặt mũi lưng tay đầy máu của Hàn Thạc, Phạm Ny đã “thông minh” hiểu ra mọi chuyện: bọn Khải Lý hùa nhau đánh đập Hàn Thạc, vết máu tươi trên mấy cây côn gỗ chính là bằng chứng.
- Chuyện này ta sẽ hướng giáo vụ nói rõ, mấy người các ngươi cứ chờ bị trừng phạt đi, bao nhiêu người như vậy đi hiếp đáp một mình Bố Lai Ân gầy yếu, ta thật vì các ngươi mà cảm thấy sỉ nhục! - Phạm Ny lạnh lùng nhìn bọn Khải Lý, thanh âm bén nhọn nói.
- Phạm Ny sư phụ, không phải vậy đâu, là hắn đánh bọn ta mà. Kiệt Khắc, ngươi nhìn thấy tất cả, ngươi nói có phải là Bố Lai Ân đánh bọn ta không? - Khải Lý trong lòng sợ hãi, hoảng loạn kêu.
Tiểu mập mạp Kiệt Khắc đứng bên cạnh, tới giờ đôi chân vẫn còn run rẩy, đã bị hành động điên cuồng vừa rồi của Hàn Thạc làm cho khiếp sợ. Lúc này nghe Khải Lý nói vậy, Kiệt Khắc nhìn Hàn Thạc đằng xa xa một cái, phát giác Hàn Thạc tuy nằm sóng xoài trên đất, nhưng chính là đang nháy nháy mắt nhìn mình.
Dũng khí tăng tên, Kiệt Khắc ưỡn cái bụng phệ, đưa bàn tay phải múp míp chỉ mấy người, ngôn từ chính nghĩa nói:
- Khải Lý, ngươi không cần phải nói bậy nữa, lúc này Phạm Ny sư phụ đã ở đây, ta không sợ ngươi đâu. Các ngươi mấy người đánh Bố Lai Ân, còn muốn bắt ta giúp các ngươi nói dối, Kiệt Khắc thành thật này không làm được!
Bọn Khải Lý còn định nói thêm, Phạm Ny đã hừ lạnh một tiếng, phẩy tay cản lại nói:
- Không cần nói nữa, các ngươi đợi trừng phạt đi!
Xoay người, Phạm Ny nhìn dáng người “thê thảm” của Hàn Thạc một cái rồi tiến lại gần đỡ hắn đứng lên, dịu dàng nói:
- Đi, ta trước hết xử lý vết thương của ngươi một chút đã, ngươi chính là đề tài nghiên cứu của ta đó, không thể thường xuyên bị thương được!
Trong lúc Phạm Ny nói, một mùi hương thơm mát từ miệng nàng bay tới trước mũi Hàn Thạc, khiến cho hắn đột nhiên cảm thấy vết đau trên mu bàn tay do bị dẫm lên dường như đã biến mất. Xoay lưng về phía Phạm Ny, Hàn Thạc nhìn Kiệt Khắc ra hiệu cho hắn nhanh chóng rời đi, sau đó mới cười ngây ngô nhìn đám Khải Lý.
Chỉ có điều, mấy người này trước bị Hàn Thạc điên cuồng đánh đập, sau đó lại bị Hàn Thạc ác độc hãm hại, lúc này lại nhìn nụ cười ngây ngô trên mặt Hàn Thạc, chỉ cảm thấy kiểu cười này chính là nụ cười khủng bố tà ác nhất trên thế gian này!
****
Mười phút sau, tại phòng thí nghiệm của Phạm Ny.
Ngoại trừ Phạm Ny và Hàn Thạc, cả tiểu ma nữ Lỵ Toa cũng mượn cớ muốn hỏi mấy vấn đề với Phạm Ny nên cùng đi vào phòng thực nghiệm của nàng. Trên đường đi, ánh mắt Lỵ Toa nhìn Hàn Thạc có một chút gì đó cổ quái, làm hắn chợt cảm thấy không ổn lắm.
Sau khi tới phòng thí nghiệm, Phạm Ny để Hàn Thạc nằm lên giường, rồi tìm một bình dược thủy, đang lúc muốn giúp Hàn Thạc bôi lên thì Lỵ Toa khẽ cười một tiếng, giật lấy bình dược thủy trong tay Phạm Ny, cười hì hì nói:
- Phạm Ny sư phụ, hôm nay người không đeo kính, chi bằng để con giúp hắn bôi thuốc cho.
Nghe Lỵ Toa nói như vậy, Phạm Ny cũng không có nghi ngờ gì, gật gật đầu nói:
- Ừ, cũng tốt, vậy con giúp hắn xử lý miệng vết thương đi, ta đi tìm thêm mấy miếng băng gạc, cũng không biết ta để ở chỗ nào rồi.
Phạm Ny vừa lẩm bẩm, vừa mò đông mó tây tìm kiếm khắp phòng thí nghiệm. Phía sau, Lỵ Toa tay trái cầm dược thủy, tay phải thấm thấm mấy giọt đằng sau lưng Hàn Thạc, thấp giọng nói:
- Ý, sao vết thương này không giống như mới bị vậy, làm sao bên ngoài da đã bắt đầu đóng vảy rồi!
Trong lòng cả kinh, Hàn Thạc trong lòng thầm kêu xui xẻo, xem ra mình đã coi thường sự cổ quái của thân thể mình rồi. Sau khi tu luyện ma công, khả năng khôi phục vết thương đã được tăng cường, mới vừa rồi bị thương, nào ngờ chẳng bao lâu đã bắt đầu đóng vảy rồi, phen này đã bị Lỵ Toa phát hiện ra sơ hở mất rồi.
Ngậm miệng không nói, Hàn Thạc biết lúc này nói cái gì cũng vô dụng, cứ giả ngây ngô là tốt nhất, làm bộ không nghe Lỵ Toa nói gì, trong miệng cứ hừ hừ hà hà không ngớt, tựa hồ vết thương vẫn còn đang rất đau.
Lúc này, một nỗi đau đớn mãnh liệt, từ miệng vết thương sau lưng truyền đến, Hàn Thạc đau đớn kêu một tiếng, quay mạnh đầu trợn mắt nhìn Lỵ Toa. Nhưng khi nhìn thấy trong đôi mắt của Lỵ Toa ánh lên nét đắc ý như của một kẻ bắt được bí mật của người khác, Hàn Thạc thầm kêu không ổn, liền vội ngây ngô cười một tiếng, nói một chữ “đau”, rồi lại quay đầu trở lại.
- Bố Lai Ân, có chuyện gì thế? - Phạm Ny còn đang mày mò tìm kiếm băng gạc, nghe thấy tiếng kêu thảm của Hàn Thạc vang lên, không khỏi cất giọng hỏi.
- À, Phạm Ny sư phụ, vừa rồi con không cẩn thận đụng phải vết thương của hắn, không có gì đâu, lần này con nhất định cẩn thận hơn!
- Vậy con cẩn thận một chút! - Phạm Ny đáp xong cũng không có để ý đến tình huống đang xảy ra bên này.
Một cỗ u hương thấm vào mũi, bên tai truyền đến hơi nhiệt khí, tiếng Lỵ Toa thì thầm vang lên:
- Bố Lai Ân đáng chết, tưởng ta không biết ngươi đang giả ngu giả điên sao? Hừm, ngươi giả chết dọa ta, sau đó còn cho ta một phương pháp luyện dược vật bậy bạ, nếu không phải ta thông minh bắt Khải Lý, Bác Cách thử nghiệm, không thì đã bị ngươi hại chết rồi.
- Ta nói cho ngươi biết, trong lúc bọn Khải Lý đi tìm người ta liền vào phòng thí nghiệm, thông qua một con ác linh đem tất cả cuộc nói chuyện giữa ngươi với Kiệt Khắc, bao gồm cả việc sau đó đánh đập Khải Lý, toàn bộ đều nắm rõ ràng, ngươi lúc này giỏi rồi, không ngờ học được cách hãm hại người khác! Hi hi, không tệ, không tệ! - Lỵ Toa vừa nói, vừa tiếp tục thoa thuốc cho Hàn Thạc. Chỉ là nàng ta rõ ràng đang cố ý phá Hàn Thạc, thường thường dùng lực ấn vào mặt trên vết thương của hắn. Lúc này Hàn Thạc bị Lỵ Toa bóc trần, trong lòng ngổn ngang loạn xạ, không biết là Lỵ Toa đang tính làm trò gì, tuy vết thương đau đớn vô cùng, nhưng không dám há miệng kêu đau, chỉ đành nghiến răng mím môi “ưm ưm, ư ư” thấp giọng kêu.
Một đôi môi nhỏ nhắn ghé sát tai Hàn Thạc, hương thơm tràn tới gương mặt hắn, Lỵ Toa thấy Hàn Thạc thà chết không chịu nói, liền độc ác nói:
- Lần trước lúc ở thí luyện trường, ngươi thật đáng chết, còn dám hôn ta, lại còn sờ ta... Kẻ dám sờ soạng ta, ta tuyệt đối không bỏ qua, chiều tối hôm nay ta ở hòn giả sơn phía sau phòng học đợi ngươi, nếu ngươi không đến thì nhất định phải chết!
Sau khi nói xong mấy lời này, Lỵ Toa còn tại miệng vết thương của Hàn Thạc véo một cái, thấy Hàn Thạc mím môi mím lợi kêu “ô ô” mới bớt tức. Cười khanh khách mấy tiếng đắc ý rồi sau đó đi đến trước mặt Phạm Ny, nói:
- Phạm Ny lão sư, con đã giúp hắn bôi thuốc xong rồi, con chợt nhớ còn có chuyện, vậy xin đi trước, ngày mai sẽ lại tới hỏi người nan đề kia!
- Ừ, vậy con đi đi! - Phạm Ny tùy ý đáp một câu, sau đó kinh hô một tiếng:
- A, rốt cuộc tìm ra rồi, hóa ra vẫn đặt ở cạnh người hắn!
Tiếng kêu vừa dứt, Phạm Ny cầm lấy miếng băng gạc phe phẩy, đi đến sau lưng Hàn Thạc, tính giúp hắn bao vết thương, sát mắt lại nhìn, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Ý, sao lớp da bên ngoài đã đóng vảy rồi nhỉ?
Hàn Thạc úp mặt xuống giường, trong lòng còn đang vì động thái vừa rồi của Lỵ Toa mà lo lắng, không biết chiều nay làm sao đối diện được với nàng, lúc này lại nghe Phạm Ny nói vậy thì trong lòng không khỏi kinh hãi, thầm kêu không phải đến cả Phạm Ny cũng bắt đầu nghi ngờ mình chứ.
Phạm Ny nói lời kia xong, tự mình nheo mày suy nghĩ một lúc, sau đó hai mày giãn ra, tự cho là đúng mà nói:
- A, lần trước ngươi bị Phi Kỳ đánh một trận, nhưng trán cũng rất nhanh tan vết bầm, không phải đều là vì trúng phải ma pháp Vong Linh Chi Thống mới sinh ra biến hóa sao. Ừm, điều này quả thật là khó tin.
Hàn Thạc:
- .....
Đối với việc tự suy tự nói của Phạm Ny, Hàn Thạc thật không biết nói gì, thật sự không biết óc tưởng tượng của nàng sao lại phong phú đến thế, chuyện khó tin nổi như thế cũng bị nàng tự suy tự diễn tìm ra một câu giải thích phù hợp.
Sau khi Phạm Ny nói xong câu đó, tự mình cảm khái một phen, sau đó bắt đầu băng bó vết thương cho hắn, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ sợ làm cho Hàn Thạc bị đau.
Hàn Thạc trong lòng thầm cảm thán thủ pháp của Phạm Ny, quả nhiên tốt hơn nhiều so với Lỵ Toa, quay đầu lại nhìn tính cảm ơn Phạm Ny, bỗng từ đằng sau lưng Phạm Ny. Chứng kiến ở đằng sau cánh cửa không khép của phòng thực nghiệm, một bóng người cao gầy đang ghen ghét nhìn mình, đến lúc phát giác bị mình nhìn thấy, mới phút chốc biến mất - chính là Phí Kì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.