Đại Ma Vương

Chương 796: Mua chuộc lòng người

Nghịch Thương Thiên

04/04/2013

- Đương nhiên không phải!

Hàn Thạc vội vàng giải thích:

- Trong lòng ta luôn nghĩ là nàng và Hắc Thiên là một đôi, cho nên... hà hà...

Thanh Lâm nghe Hàn Thạc nói vậy không khỏi quay đầu liếc nhìn Hắc Thiên lúc này đang nhìn nàng một cách say đắm. Không biết vì sao Thanh Lâm lại cảm thấy trên người Hắc Thiên thiếu một điểm gì đó để hấp dẫn nàng, khiến cho nàng không cách nào nảy sinh lửa tình với Hắc Thiên:

- Ta không có cảm giác với hắn!

Thanh Lâm cũng không sợ đả kích Hắc Thiên mà quay sang hắn nhíu mày nói.

Sớm đã quen với cách ăn nói của Thanh Lâm nên Hắc Thiên không hề để ý, vẫn nhìn Thanh Lâm bằng ánh mắt say đắm không hề biến đổi. Cái tướng hà tiện như vậy khiến Hàn Thạc rất là coi thường, trong lòng thầm nghĩ Hắc Thiên dù sao cũng là nhân vật có mặt mũi tại Ám Ảnh thành, sao lại có cái thái độ đó khi đối diện với Thanh Lâm chứ?

- Ngươi cẩn thận với Lạp Nhĩ Phu một chút. Cái tên gia hỏa này có thù tất báo nhưng đám thủ hạ quả thật có chút thực lực. Trong trận thi đấu thần vệ trưởng ba ngày sau, ngươi ngàn vạn lần không được coi thường, nhất định phải phòng bị cho kỹ đòn báo thù của Lạp Nhĩ Phu! - Thanh Lâm né tránh cái nhìn thâm tình của Hắc Thiên rồi thận trọng dặn dò Hàn Thạc.

Nếu như Thanh Lâm biết sự tình như Hoa Lai Sĩ rằng Hàn Thạc ngay cả thành chủ U Mạc thành Hoắc Phu Tư cũng đánh thương được thì căn bản không cần phí miệng lưỡi để khuyên bảo hắn, nói không chừng lúc đó lại còn nên lo lắng cho an nguy của chính mình.

- Yên tâm đi, sẽ để ý mà! - Hàn Thạc mỉm cười gật đầu, ý bảo mình đã rõ. Hắn rất có cảm tình với hai người Thanh Lâm và Hắc Thiên. Hai người này không phải là loại người vì thân phận địa vị của mình mà có thành kiến gì với Hàn Thạc, ngược lại còn giúp hắn trong rất nhiều chuyện. Chuyện này hắn cảm thấy rất khó có được.

Hai người Thanh Lâm cùng Hắc Thiên cũng chẳng ở lại lâu tại nơi này. Cùng Hàn Thạc nói huyên thuyên một lúc rồi cáo từ bỏ đi. Trận đấu thần vệ trưởng ba ngày sau quan hệ trọng đại, cho dù là họ cũng phải chuẩn bị cho kỹ để khỏi gặp cảnh lật thuyền trong cống.

Hai người vừa đi khỏi, thì đám thần vệ đội Năm, Cát Nhĩ Bá Đặc, Huyết Linh, Bác Lan Tư, Ba Nạp Đức lập tức ồ ạt kéo tới chào. Ba Nạp Đức phụ trách mang chiến lợi phẩm trong cuộc đấu này trao lên Hàn Thạc:

- Đại nhân, đây là thu hoạch của bọn ta!

Bởi vì đa số người tham chiến đều là những người tu luyện lực lượng của Tử vong, Hủy diệt, Hắc ám cho nên Hoa Lai Sĩ mới để ba loại Thần tinh này tại khu thi đấu. Số Thần tinh này đối với các thần vệ mà nói thì vô cùng hữu dụng. Ba Nạp Đức không tự tiện đụng tới một khối nào, toàn bộ giao lên đủ thấy kỷ luật của đội Năm nghiêm minh thế nào.

Đối với Hàn Thạc mà nói, loại Thần tinh có thể đề cao thần lực không có tác dụng gì lắm với hắn. Sau khi liên tiếp thôn phệ mấy tên có thần lực thần kỳ tại U Mạc thành, thần lực của hai phân thân của hắn đã bão hòa, trước mắt cái hắn thiếu chính là lãnh ngộ của cảnh giới trên chứ không phải là Thần tinh để tăng tiến thần lực.

- Không cần giao ra, các ngươi tự an bài phân phát cho nhau hết đi! - Hàn Thạc lắc lắc đầu, không nhận lấy Thần tinh do Ba Nạp Đức đưa lên.

Ba Nạp Đức giật mình vội vàng nói:

- Đại nhân, đây chính là Thần tinh đấy. Có thể trực tiếp hấp thụ vào trong thần lực. Đại nhân vì sao lại không cần tới chứ?

- Ta không cần đâu!

Hàn Thạc mỉm cười sảng khoái nói:

- Ta tạm thời không cần thần tinh để tăng tiến thần lực. Trận chiến này các ngươi biểu hiện ưu tú lắm, Thần tinh cũng là do các ngươi dùng bản lãnh lấy về, đúng lý thì cũng nên do các ngươi tự phân phát cho nhau!



Thấy Ba Nạp Đức cứ do dự mãi, Hàn Thạc không dằn lòng được liền nói:

- Được rồi, đừng nói nhiều lời thừa nữa, mang đi phân chia cho nhau đi. Ngươi là đại đội trưởng, làm sao phải phân phối thì ngươi tự mình xem đi!

- Bác Lan Tư tiên sinh! - Ba Nạp Đức sửng sốt, có chút khó xử nhìn Bác Lan Tư. Trong cuộc chiến này, Bác Lan Tư mang lại tác dụng quan trọng nhất. Ba Nạp Đức rất nghe lời hắn, lại thêm vào quan hệ giữa Bác Lan Tư và Hàn Thạc, Ba Nạp Đức dự tính chỉ đành hỏi ý kiến hắn.

- Sư huynh ta nói sao thì làm thế đi! - Bác Lan Tư hờ hững quét mắt nhìn Ba Nạp Đức rồi ngạo nghễ nói.

- Cái tên gia hỏa nhà ngươi nói lắm lời thừa làm gì, chủ nhân đã nói mang đi phân phát thì còn không mau mang đi phân phát cho rồi! - Cát Nhĩ Bá Đặc thấy Ba Nạp Đức cứ lo lắng trong lòng liền lên tiếng, còn vẻ mặt thì đầy vẻ sốt ruột.

- Dạ dạ...

Ba Nạp Đức cuối cùng vui mừng quá đỗi, cao hứng mang theo Thần tinh trong tay phóng thẳng về phía đám thần vệ gần đó hô lớn:

- Đại nhân cho chúng ta phân chia Thần tinh kìa, đại nhân cho chúng ta phân chia Thần tinh kìa.

Tiếng hoan hô đột nhiền từ phía đám thần vệ truyền tới. Chỉ trong chốc lát cả đám thần vệ quây quanh Ba Nạp Đức, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm lên Thần tinh trong tay hắn, tùy lúc lại liếc mắt nhìn về phía Hàn Thạc, trên mặt đầy vẻ sùng bái.

- Lúc xưa khi Ngải Phất Lý còn nắm quyền, bất kỳ món đồ tốt nào của đội Năm đều phải toàn bộ dâng lên cho hắn, chỉ có đồ hắn hoàn toàn không cần mới phân phát cho đám thủ hạ thần vệ!

Bác Lan Tư rất hiểu tâm tính của đám thần vệ trưởng liền lên tiếng giải thích với Hàn Thạc:

- Cách làm của sư huynh so với hắn mà nói thì khác không thể tưởng tượng được. Ai nấy đều biết sự trân quý của Thần tinh còn sư huynh cho dù không dùng tới cũng có thể bán đi để đổi lấy một số lượng lớn Hắc tinh tệ mà dùng. Hành vi ban phát cho thủ hạ rộng tay thế này sợ rằng chẳng có thần vệ trưởng nào ở Ám Ảnh thành có thể làm được!

Bác Lan Tư giải thích vậy khiến Hàn Thạc lập tức hiểu ra, trong lòng nghĩ thì ra mình quá hào phóng rồi! Ngày nay mua bán tại Thiên cơ dược tề một ngày thu vạn kim, hắn đối với tinh tệ căn bản không còn khái niệm gì lắm, còn thói quen tìm cường giả để thôn phệ thần lực của Hàn Thạc lại căn bản không cần tới Thần tinh, cho nên mới hào phóng như vậy.

Không ngờ hành vi hào phóng thế lại giành được sự ủng hộ và cảm kích từ đáy lòng của đám thần vệ. Chỉ quét mắt sơ qua là Hàn Thạc có thể thấy nét kính nể sùng bái của họ với hắn càng lúc càng đậm. Chiếu theo tình hình này thì không cần bao lâu sẽ biến đám thần vệ thành hộ vệ riêng của Hàn gia rồi.

Đây chính là kết quả Hàn Thạc muốn thấy nhất.

Hàn Thạc giật mình khi đột nhiên khám phá ra được khống chế đám thần vệ thật sự rất dễ dàng lắm. Chỉ cần trên mặt võ lực khiến bọn họ tâm phục khẩu phục, sau đó dùng mị lực của nhân cách để chinh phục bọn họ, ngoài ra trao ra chút điều lợi cho họ là bọn họ liền sẽ ngoan ngoãn theo về dưới trướng, một lòng một ý phục vụ vì ngươi.

- Sư huynh, bọn họ ai nấy đều không tệ, theo năm tháng đều sẽ trở thành nhân tài tự đảm đương trọng trách được! - Bác Lan Tư ở chung với Hàn Thạc đã lâu, lại thêm vào bản lãnh lịch duyệt phi thường của bản thân, cho nên vừa nhìn là đã thấu được tâm tư của sư huynh mình.

Hàn Thạc mỉm cười gật đầu rồi lập tức nhìn thật kỹ Bác Lan Tư nói:

- Ngươi phí nhiều tâm sức một chút, đám thần vệ được mài dũa từ trong Bát Hoang Ly Hợp luyện ngục trận mà ra này, sau này sẽ là nòng cốt trung kiên nhất của Hàn gia chúng ta!

- Sư huynh yên tâm, ta sẽ khiến bọn họ sau này không còn coi mình là thần vệ đội Năm nữa mà sẽ coi mình là một phần tử của Hàn gia! - Vẻ mặt Bác Lan Tư nghiêm túc lên tiếng bảo đảm.



Bác Lan Tư làm việc Hàn Thạc vô cùng yên tâm. Sau khi cùng hắn trò chuyện một hồi, Hàn Thạc liền bảo Bác Lan Tư nếu cần tinh tệ hay dược tề gì thì trực tiếp tìm Phỉ Bích hay tìm hắn. Chỉ cần có thể nắm giữ được đám nhân tài này, trước tiên phải tốn một số tinh tệ cùng dược tề thì hoàn toàn đáng giá.

Bác Lan Tư ra ý mình đã hiểu rõ. Đám thần vệ này rất tin tưởng hắn, chuyện này giao cho hắn hẳn nhiên sẽ không xảy ra rắc rối gì.

Huyết Linh không ngừng ở trước mặt Hàn Thạc miêu tả lại sự lợi hại của thanh kiếm trong tay hắn, nói rằng thanh Huyết hồng khoát kiếm do Hàn Thạc luyện chế ra tiện tay thế nào, đối với Huyết thần kinh của hắn còn tăng thêm tác dụng. Xem bộ dạng hắn rõ ràng là vô cùng vừa ý với thanh kiếm này.

Thanh kiếm do Huyết Tinh luyện chế ra căn bản chính là vì đo thân người Huyết Linh để chế ra, hắn cảm thấy không thuận tay mới là chuyện lạ!

Nghe Huyết Linh hưng phấn tả lại, Hàn Thạc liền khuyên thêm vài câu, bảo hắn phải lãnh ngộ thêm những tác dụng thần kỳ của kiếm, rồi sau đó liền bỏ đi, trực tiếp tới tìm La Ti.

Khu ôn tuyền hơi nước mù mịt đã bị đám nữ thần vệ ra sức chiếm cứ, có mấy nữ thần vệ đầu tóc ướt át thủ ở ngay cửa ôn tuyền để khỏi bị đám nam thần vệ đột nhiên tiến vào. Cái thứ người như Cát Nhĩ Bá Đặc chính là đối tượng phòng bị trọng điểm của bọn họ.

- Đại nhân! - Vừa thấy Hàn Thạc đi tới, mấy nữ thần vệ phòng thủ liền vội vàng nghiêm mặt, cung cung kính kính hành lễ với hắn.

- Ta đi tìm La Ti! - Hàn Thạc liếc mắt nhìn mấy nữ thần vệ rồi thản nhiên lên tiếng.

Tướng mạo mấy nữ thần vệ này chẳng có gì xinh đẹp đáng nói, nhưng thân thể ai nấy đều cao, da thịt chắc nịch có sức. Vì đã được huấn luyện qua thời gian dài nên không có một tí mỡ thừa nào, xem ra đều mang theo nét oai hùng hừng hực, cuồng dã động lòng người.

- La Ti đại nhân đang ở trong! - Nữ thần vệ đứng trước cười duyên dáng tựa hồ như đang nghĩ tới gì đó, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thạc đầy vẻ mơ hồ. Thân thể người nữ này cao lớn, khi đứng thẳng thì hai mắt có thể tới ngang miệng Hàn Thạc. Tướng mạo nàng ta cũng chẳng xuất chúng lắm, nhưng hai bên ngực lại to lớn cao ngất vô cùng. Sau khi cởi bỏ thần giáp thay vào bằng áo bào mềm mại, bộ ngực nặng trĩu kia như muốn toạt vải phô ra ngoài.

Dường như cảm thấy ánh mắt Hàn Thạc đang nhìn chăm chú, nữ thần vệ đột nhiên thẳng người, cặp ngực đong đưa kịch liệt, rung rẩy dao động qua lại làm người ta mê chết được. Nàng ta nhìn Hàn Thạc bằng ánh mắt nóng bỏng rồi cười quyến rũ nói:

- Đại nhân, ta tên là La Xuyến!

“Thật là to quá a!”

Hàn Thạc thầm hô nhẹ một tiếng, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nét trang nghiêm, chỉ gật đầu rồi nói:

- La Xuyến, ừ, ta nhớ tên của ngươi rồi!

Thân là thần vệ, có thể chỉ nhận một nhiệm vụ nguy hiểm là sẽ lập tức bỏ mạng, không có chút bảo đảm an toàn nào! Chính vì thế, đám nữ thần vệ này ai nấy cũng đều đanh đá, cuồng dã cả. Một khi thấy được người nào căn bản không giống nữ nhân là sẽ chủ động ra tay tập kích.

Theo cái nhìn của La Xuyến thì Hàn Thạc cao thâm mạc trắc hơn nữa thực lực lại khủng bố thì đó mới là hình tượng cường tráng như núi non hùng vĩ. Thứ nam nhân tài năng lồ lộ, nổi bật xuất chúng đối với nàng ta mà nói, có một sức hấp dẫn khó lòng kháng cự. Nàng ta không hề để tâm muốn tìm lấy Hàn Thạc để được giao hoan một phen, chỉ cầu được niềm vui nhất thời.

Cho nên khi nàng ta phát hiện ánh mắt Hàn Thạc lơ đãng nhìn lưu luyến nhìn tới bộ ngực đáng tự hào nhất của mình, không những không có chút ngượng ngùng mà ngược lại còn chủ động ưỡn bộ ngực thẳng lên để càng hấp dẫn sự chú ý của Hàn Thạc, hy vọng hắn vừa mắt với nàng ta nên mới ra sức vận động tới mức lâm li mê hồn.

Mấy nữ thần vệ bên cạnh thấy ánh mắt Hàn Thạc liếc mấy lần trên bộ ngực La Xuyến đều hận sao ngực của mình lại không được nổi bật như vậy, đành chỉ đem những bộ phận thân thể hấp dẫn nhất của mình phô bày ra cho Hàn Thạc, hy vọng có thể khiến hắn chú ý.

Đối với đám nữ thần vệ này, Hàn Thạc là thần trong tâm bọn họ. Thứ nam nhân này thuộc về loại chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Chỉ cần Hàn Thạc ngoắc ngoắc đầu ngón tay, bọn họ thậm chí sẽ nguyện ý chủ động cởi bỏ y phục, tắm rửa thay đồ lên giường nằm đó chờ ân sủng của hắn.

Đối với đám sùng bái cường giả như bọn họ thì Hàn Thạc chính là một vị độc dược.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ma Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook