Chương 183: Ngân thương sắc bén
Nghịch Thương Thiên
05/04/2013
Đối mặt với bọn họ bây giờ là mấy chục Sư thứu kỵ sĩ , trong đó có cả Sư thứu quân đoàn trưởng Bác Bỉ A Tư Cơ và kiếm sư Gia Bố Lí Nhĩ. Với thực lực hùng hậu như vậy, nếu như tiểu hắc long Cát Nhĩ Bác Đặc lựa chọn ngạnh kháng trực tiếp thì khác nào tự tìm tử lộ.
Nghe Hàn Thạc hối thúc, tiểu hắc long Cát Nhĩ Bác Đặc cũng nhận thức được tình thế hiện tại nên không chần chừ, lập tức phá vách tường lao thẳng ra. Lúc này, đám cung tiễn thủ đã ổn định được vị trí đột nhiên đồng loạt khai hỏa theo hướng chỉ của Gia Bố Lí Nhĩ, mũi tên cùng trường mâu bay vùn vụt trong không trung lao thẳng tới phía Cát Nhĩ Bác Đặc.
Phía bên này, cả nhóm người Hàn Thạc đều tung ra đòn chống trả. Ngải Mễ Lệ phóng xuất ra ma pháp Hắc Ám hệ, hình thành một ma pháp tráo (lồng ma pháp) bầu dục màu nâu xám trên không trung. Cùng lúc, Hàn Thạc ngâm xướng xuất ra ma pháp Hắc Ám Mê Vụ, đem một vùng lớn xung quanh bao trùm trong màn sương mù. Sau đó, cả Khảm Đế Ti, Phỉ Bích lẫn Khải Tư Tân đều tận lực thi triển ra các chiêu thức của mình để chặt đứt những mũi tên đang bay tới.
Lúc trước khi cùng Gia Bố Lí Nhĩ giao thủ Hàn Thạc đã bị thương, may là ngoại trừ ma công ra hắn còn có thể sử dụng được Vong Linh ma pháp. Theo sự ngâm xướng ma pháp chú ngữ của Hàn Thạc, trên mặt đất đột nhiên hiện ra vài tên cương thi chiến sĩ cùng hai tên Tăng Ác chiến sĩ, ngoài ra còn có hơn mười khô lâu chiến sĩ, tất cả đều cố sống cố chết chặn trước lỗ hổng do hắc long Cát Nhĩ Bác Đặc tạo ra.
Mục đích của Hàn Thạc khi triệu hồi ra hắc ám sinh vật là để đảm nhiệm công việc lá chắn thịt che kín lỗ hổng. Lúc này hầu như mọi công kích đều chỉ có thể đánh lên người bọn chúng.
Có ma pháp tráo của Ngải Mễ Lệ, cộng thêm dưới tác dụng của màn sương mù do Hàn Thạc phóng ra và sự hỗ trợ của Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti Khải Tư Tân, cuối cùng thì thân thể to lớn của Cát Nhĩ Bác Đặc cũng không phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Hắc ám sinh vật do Hàn Thạc triệu hồi ra giờ trên người cắm đầy tên và trường mâu, cho đến khi binh lính của Sư thứu quân đoàn tới gần, Hàn Thạc lại một lần nữa ngâm xướng ra Thi bạo thuật vừa học xong không lâu. Chú ngữ khiến cho hai tên cương thi chiến sĩ nổ tung, mười tên binh lính đang lao tới bất ngờ không kịp phòng ngự, toàn bộ trúng chiêu rồi ngã xuống rào rào.
- Bay lên trời, mau mau rời khỏi nơi này! - Lợi dụng khi hắc ám sinh vật đang lấp kín lỗ hổng trên tường, cung tiễn thủ và trường mâu thủ bên kia tạm thời không thể phát huy uy lực, Hàn Thạc liền gào lớn.
Thân hình khổng lồ của Cát Nhĩ Bác Đặc vẫy đuôi một cái, hai căn phòng kế bên liền sụp đổ tan tành, đất đá bay tán loạn, cây cối xung quanh nghiêng ngả. Sau đó tiểu hắc long ngửa mặt lên trời gầm lên vang động, rồi đang từ cách mặt đất có vài thước trong giây lát hướng lên bầu trời đêm vọt đi.
- Đứng lại cho ta!
Ngay lúc này, Bác Bỉ A Tư Cơ không ngờ đang cưỡi sư thứu lại có thể đột nhiên nhảy vọt tới một cách thần kì, ngân sắc trường thương trong tay cuồng mãnh xuất ra. Đấu khí phát ra một đạo lưu tinh màu bạc kéo theo cái đuôi giống như ráng chiều vô cùng mỹ lệ hướng phía hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc bắn tới.
Bác Bỉ A Tư Cơ quả nhiên danh bất hư truyền. Hắn thân là Thiên không kỵ sĩ, nhiều năm từng trải chinh chiến, có sóng to gió lớn nào chưa trải qua nên chỉ trong giây lát đã đưa ra biện pháp lưỡng toàn kỳ mĩ. Hắn biết nếu chỉ dựa vào tốc độ của sư thứu để đuổi theo Cát Nhĩ Bác Đặc thì có lẽ không ổn, biện pháp duy nhất chính là làm Cát Nhĩ Bác Đặc bị thương trước, nếu không cho dù phía sau có một đại đội sư thứu kỵ sĩ, thì cũng chẳng có cách nào bắt được bọn người Hàn Thạc.
Trong mảng bầu trời đen kịt, cây trường thương đã ngưng tụ rất nhiều đấu khí của Bác Bỉ A Tư Cơ hiện ra ánh sáng rực rỡ chói mắt. Bên trong nó còn ẩn chứa khí tức sắc bén, tạo thành áp lực khổng lồ lên mấy người Hàn Thạc, phát ra âm thanh bén nhọn bay vụt đến, giống như còn mượn thêm sức gió lướt đi.
Hàn Thạc ngâm xướng cấp tốc thêm một ma pháp chú ngữ cốt mâu, hai thanh cốt mâu theo tâm ý của hắn chớp mắt liền bắn tới ngân sắc trường thương. Khi mấy thanh vũ khí va chạm vào nhau, chỉ nghe vang lên “Ba ba” rồi hai thanh cốt mâu liền vỡ vụn ra, mà lúc này ngân sắc trường thương với khí thế không hề giảm sút vẫn bắn thẳng đến như trước.
Trong khi Hàn Thạc còn đang lo lắng, Ngải Mễ Lệ liền ngâm xướng ra một ma pháp Hắc Ám hệ, giữa hư không lại một lần nữa xuất hiện một thanh liêm đao tử thần. Nàng vung ma pháp trượng lên, thanh tử thần liêm đao rất nhanh chém về phía ngân sắc trường thương đang phi tới.
Lại là một loạt tiếng “Ba ba” vang lên, Ngải Mễ Lệ thân thể mềm mại đứng thẳng trên người Cát Nhĩ Bác Đặc đột nhiên loạng choạng, sau đó không tự chủ được lùi lại mấy bước. Tinh thần lực ngưng tụ hắc ám nguyên tố hoá thành liêm đao tử thần, cũng giống như hai thanh cốt mâu của Hàn Thạc vừa bắn ra, trong nháy mắt vỡ tan không thấy bóng dáng.
Bất quá cũng do có thanh liêm đao tử thần của Ngải Mễ Lệ ngăn chặn, đấu khí ngưng tụ trên thanh ngân sắc trường thương đã giảm đi rất nhiều. Vô luận là ánh sáng ngân sắc đấu khí hay tốc độ công kích đều yếu đi.
Mặc dù đau nhưng Hàn Thạc vẫn muốn khen ngợi Ngải Mễ Lệ, có điều lúc này thì không thể, hắn tập trung tất cả sự chú ý lên thanh trường thương, dự định tuỳ thời cơ triệu hồi ra Lục Ma Phong để đối địch.
Đột nhiên hai mũi tên từ trong tay Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti bắn ra, trong đó mũi tên của Khảm Đế Ti bắn vào khoảng không, nhưng của Phỉ Bích lại trực tiếp đánh trúng ngân sắc trường thương.
Bị mũi tên bắn trúng, ngân sắc trường thương tốc độ lại một lần nữa giảm xuống, mà lúc này tốc độ Cát Nhĩ Bác Đặc đã tăng lên, nháy mắt đã bay về phía chân trời, để lại Bác Bỉ A Tư Cơ cưỡi sư thứu ở phía sau, khoảng cách hai bên ngày càng lớn.
- Truyền lệnh ta! Phong tỏa toàn thành, chỉ được vào, không được ra. Truyền Tống trận pháp đi sang các thành khác, toàn bộ đóng cửa cho ta. Ta chưa ra lệnh, tuyệt đối không được mở. Trái lệnh, giết không tha!. - Ở phía sau, thanh âm la hét điên cuồng của Bác Bỉ A Tư Cơ vang vọng, ngay cả mấy người Hàn Thạc cách xa như vậy mà cũng nghe rõ.
- Nàng không sao chứ? - Mắt thấy tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, Hàn Thạc buông lỏng thân thể, nhưng sắc mặt vẫn căng thẳng vô cùng, vọt nhanh tới trước người Ngải Mễ Lệ nâng nàng lên rồi vội vàng hỏi vẻ cực kỳ quan thiết.
Ngải Mễ Lệ tháo bỏ mặt nạ, sắc mặt có vẻ có chút tai tái, nhưng thấy Hàn Thạc quan tâm chân thành như vậy trong lòng cũng thấy ngọt ngào, khẽ cười một tiếng yếu ớt nói:
- Không có việc gì, chỉ là tiêu hao ma pháp lực quá độ mới như vậy, chàng không cần lo lắng đâu, chàng thế nào rồi?.
- Ta cũng không sao, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi hẳn! - Hàn Thạc dịu dàng trấn an Ngải Mễ Lệ.
Phỉ Bích bên kia thấy Hàn Thạc cùng Ngải Mễ Lệ động tác vô cùng thân thiết, vẻ mặt có chút không tự nhiên. Nhưng bây giờ là lúc Ngải Mễ Lệ đang bị thương, vết thương này cũng là do bảo vệ mọi người mà ra, Hàn Thạc đối với nàng ấy tỏ vẻ quan tâm thì cũng đành phải im lặng chứ biết nói gì.
Ho nhẹ một tiếng, trong gió lạnh thổi vù vù Phỉ Bích đi tới bên cạnh Hàn Thạc, gò má tuyệt mỹ cũng hiển lộ sự lo lắng, cánh tay đưa lên khoé miệng Hàn Thạc lau máu đi, oán trách nói:
- Cũng thổ huyết rồi mà còn nói là mình không sao!.
Tiếng ho nhẹ cùng với sự biểu thị của Phỉ Bích ngay tức khắc khiến cho Ngải Mễ Lệ nhìn ra được điều gì đó. Nàng đang được Hàn Thạc dìu đỡ, cười khẽ dường như không có chuyện gì đẩy Hàn Thạc ra xa giữ khoảng cách khoảng hai cánh tay rồi mở miệng hỏi:
- Bây giờ chúng ta phải làm sao?
- Hiện nay Ngõa Luân thành đã phong bế hoàn toàn, dựa theo cơn điên giận của Bác Bỉ A Tư Cơ, ta bắt đầu lo cho sự an toàn của mọi người rồi. - Hàn Thạc sắc mặt âm trầm, nhìn Ngải Mễ Lệ nói.
Ngải Mễ Lệ gật đầu đồng ý:
- Không sai, vừa rồi hắn vô cùng tức giận, tuyệt đối không phải là dễ dàng có thể dừng lại được. Từ trước tới giờ, trận pháp từ Ngõa Luân thành đi tới các thành thị khác đều chưa bao giờ bị phong bế. Với tình hình hiện nay, coi như như Ngõa Luân thành bị cắt đứt liên lạc với toàn bộ bên ngoài, vô luận là mệnh lệnh hay là tin tức của đế quốc hoặc địa phương khác, Ngõa Luân thành đều không nhận được, Bác Bỉ A Tư Cơ dám làm như thế, nhất định là sẽ không từ bỏ ý định.
- Đối tượng quyết đấu với ta trong lần này là Thủy hệ Ma đạo sư Hoắc Hoa Đức người ở bên cạnh của Bác Bỉ A Tư Cơ, vốn dĩ còn có thể nắm chắc là đối phó được hắn, nhưng cuối cùng hắn vi phạm quy củ tìm người giúp đỡ để bắt sống sau đó giam giữ ta. Hắn muốn tìm một ít đồ vật của Tự Nhiên thần giáo, có điều ta thà chết chứ không đưa cho hắn, nhưng đêm nay trước khi mọi người đến, hắn nói đem tiểu An Cát Lị Tạp bắt lại uy hiếp ta, ta rất lo cho an nguy của nó. - Đại đức lỗ y Khải Tư Tân, đến lúc này thật thà nói.
- Chủ nhân tôn quý, chúng ta rốt cuộc phải bay đến địa phương nào? Người nhanh ra quyết định đi chứ không chúng ta sắp bay ra khỏi phạm vi Ngõa Luân thành rồi! - Thanh âm tiểu hắc long Cát Nhĩ Bác Đặc đột nhiên vang lên trong gió lạnh.
Bây giờ Ngõa Luân thành trở thành một mớ hỗn loạn, biện pháp tốt nhất đúng là rời khỏi đây sớm một chút, thoát ly nơi thị phi này mới là sáng suốt. Nhưng nếu sau khi rời đi, hiện tại còn mấy người trong Ngõa Luân thành, phỏng chừng sẽ gặp phiền toái rất lớn, Hàn Thạc mặt lộ vẻ chần chờ, do dự không quyết nhìn sang nét mặt của những người khác.
- Sư ca ta đối với ta rất tốt, an nguy của huynh ấy cũng không thể bỏ mặc được! - Thấy Hàn Thạc nhìn về phía mình, Phỉ Bích thái độ kiên định nói.
- Ta cũng không thể bỏ qua các chiến hữu đã từng đồng cam cộng khổ! - Khảm Đế Ti cũng cả quyết.
Hàn Thạc nhìn sang phía Ngải Mễ Lệ, nàng cười thản nhiên rồi tin cậy nói:
- Ngươi tự quyết định đi!
- Cát Nhĩ Bác Đặc, quay lại lữ quán kia! – Suy nghĩ một lát, Hàn Thạc giậm chân lên thân hắc long, trầm giọng quát.
Nghe Hàn Thạc hối thúc, tiểu hắc long Cát Nhĩ Bác Đặc cũng nhận thức được tình thế hiện tại nên không chần chừ, lập tức phá vách tường lao thẳng ra. Lúc này, đám cung tiễn thủ đã ổn định được vị trí đột nhiên đồng loạt khai hỏa theo hướng chỉ của Gia Bố Lí Nhĩ, mũi tên cùng trường mâu bay vùn vụt trong không trung lao thẳng tới phía Cát Nhĩ Bác Đặc.
Phía bên này, cả nhóm người Hàn Thạc đều tung ra đòn chống trả. Ngải Mễ Lệ phóng xuất ra ma pháp Hắc Ám hệ, hình thành một ma pháp tráo (lồng ma pháp) bầu dục màu nâu xám trên không trung. Cùng lúc, Hàn Thạc ngâm xướng xuất ra ma pháp Hắc Ám Mê Vụ, đem một vùng lớn xung quanh bao trùm trong màn sương mù. Sau đó, cả Khảm Đế Ti, Phỉ Bích lẫn Khải Tư Tân đều tận lực thi triển ra các chiêu thức của mình để chặt đứt những mũi tên đang bay tới.
Lúc trước khi cùng Gia Bố Lí Nhĩ giao thủ Hàn Thạc đã bị thương, may là ngoại trừ ma công ra hắn còn có thể sử dụng được Vong Linh ma pháp. Theo sự ngâm xướng ma pháp chú ngữ của Hàn Thạc, trên mặt đất đột nhiên hiện ra vài tên cương thi chiến sĩ cùng hai tên Tăng Ác chiến sĩ, ngoài ra còn có hơn mười khô lâu chiến sĩ, tất cả đều cố sống cố chết chặn trước lỗ hổng do hắc long Cát Nhĩ Bác Đặc tạo ra.
Mục đích của Hàn Thạc khi triệu hồi ra hắc ám sinh vật là để đảm nhiệm công việc lá chắn thịt che kín lỗ hổng. Lúc này hầu như mọi công kích đều chỉ có thể đánh lên người bọn chúng.
Có ma pháp tráo của Ngải Mễ Lệ, cộng thêm dưới tác dụng của màn sương mù do Hàn Thạc phóng ra và sự hỗ trợ của Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti Khải Tư Tân, cuối cùng thì thân thể to lớn của Cát Nhĩ Bác Đặc cũng không phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Hắc ám sinh vật do Hàn Thạc triệu hồi ra giờ trên người cắm đầy tên và trường mâu, cho đến khi binh lính của Sư thứu quân đoàn tới gần, Hàn Thạc lại một lần nữa ngâm xướng ra Thi bạo thuật vừa học xong không lâu. Chú ngữ khiến cho hai tên cương thi chiến sĩ nổ tung, mười tên binh lính đang lao tới bất ngờ không kịp phòng ngự, toàn bộ trúng chiêu rồi ngã xuống rào rào.
- Bay lên trời, mau mau rời khỏi nơi này! - Lợi dụng khi hắc ám sinh vật đang lấp kín lỗ hổng trên tường, cung tiễn thủ và trường mâu thủ bên kia tạm thời không thể phát huy uy lực, Hàn Thạc liền gào lớn.
Thân hình khổng lồ của Cát Nhĩ Bác Đặc vẫy đuôi một cái, hai căn phòng kế bên liền sụp đổ tan tành, đất đá bay tán loạn, cây cối xung quanh nghiêng ngả. Sau đó tiểu hắc long ngửa mặt lên trời gầm lên vang động, rồi đang từ cách mặt đất có vài thước trong giây lát hướng lên bầu trời đêm vọt đi.
- Đứng lại cho ta!
Ngay lúc này, Bác Bỉ A Tư Cơ không ngờ đang cưỡi sư thứu lại có thể đột nhiên nhảy vọt tới một cách thần kì, ngân sắc trường thương trong tay cuồng mãnh xuất ra. Đấu khí phát ra một đạo lưu tinh màu bạc kéo theo cái đuôi giống như ráng chiều vô cùng mỹ lệ hướng phía hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc bắn tới.
Bác Bỉ A Tư Cơ quả nhiên danh bất hư truyền. Hắn thân là Thiên không kỵ sĩ, nhiều năm từng trải chinh chiến, có sóng to gió lớn nào chưa trải qua nên chỉ trong giây lát đã đưa ra biện pháp lưỡng toàn kỳ mĩ. Hắn biết nếu chỉ dựa vào tốc độ của sư thứu để đuổi theo Cát Nhĩ Bác Đặc thì có lẽ không ổn, biện pháp duy nhất chính là làm Cát Nhĩ Bác Đặc bị thương trước, nếu không cho dù phía sau có một đại đội sư thứu kỵ sĩ, thì cũng chẳng có cách nào bắt được bọn người Hàn Thạc.
Trong mảng bầu trời đen kịt, cây trường thương đã ngưng tụ rất nhiều đấu khí của Bác Bỉ A Tư Cơ hiện ra ánh sáng rực rỡ chói mắt. Bên trong nó còn ẩn chứa khí tức sắc bén, tạo thành áp lực khổng lồ lên mấy người Hàn Thạc, phát ra âm thanh bén nhọn bay vụt đến, giống như còn mượn thêm sức gió lướt đi.
Hàn Thạc ngâm xướng cấp tốc thêm một ma pháp chú ngữ cốt mâu, hai thanh cốt mâu theo tâm ý của hắn chớp mắt liền bắn tới ngân sắc trường thương. Khi mấy thanh vũ khí va chạm vào nhau, chỉ nghe vang lên “Ba ba” rồi hai thanh cốt mâu liền vỡ vụn ra, mà lúc này ngân sắc trường thương với khí thế không hề giảm sút vẫn bắn thẳng đến như trước.
Trong khi Hàn Thạc còn đang lo lắng, Ngải Mễ Lệ liền ngâm xướng ra một ma pháp Hắc Ám hệ, giữa hư không lại một lần nữa xuất hiện một thanh liêm đao tử thần. Nàng vung ma pháp trượng lên, thanh tử thần liêm đao rất nhanh chém về phía ngân sắc trường thương đang phi tới.
Lại là một loạt tiếng “Ba ba” vang lên, Ngải Mễ Lệ thân thể mềm mại đứng thẳng trên người Cát Nhĩ Bác Đặc đột nhiên loạng choạng, sau đó không tự chủ được lùi lại mấy bước. Tinh thần lực ngưng tụ hắc ám nguyên tố hoá thành liêm đao tử thần, cũng giống như hai thanh cốt mâu của Hàn Thạc vừa bắn ra, trong nháy mắt vỡ tan không thấy bóng dáng.
Bất quá cũng do có thanh liêm đao tử thần của Ngải Mễ Lệ ngăn chặn, đấu khí ngưng tụ trên thanh ngân sắc trường thương đã giảm đi rất nhiều. Vô luận là ánh sáng ngân sắc đấu khí hay tốc độ công kích đều yếu đi.
Mặc dù đau nhưng Hàn Thạc vẫn muốn khen ngợi Ngải Mễ Lệ, có điều lúc này thì không thể, hắn tập trung tất cả sự chú ý lên thanh trường thương, dự định tuỳ thời cơ triệu hồi ra Lục Ma Phong để đối địch.
Đột nhiên hai mũi tên từ trong tay Phỉ Bích cùng Khảm Đế Ti bắn ra, trong đó mũi tên của Khảm Đế Ti bắn vào khoảng không, nhưng của Phỉ Bích lại trực tiếp đánh trúng ngân sắc trường thương.
Bị mũi tên bắn trúng, ngân sắc trường thương tốc độ lại một lần nữa giảm xuống, mà lúc này tốc độ Cát Nhĩ Bác Đặc đã tăng lên, nháy mắt đã bay về phía chân trời, để lại Bác Bỉ A Tư Cơ cưỡi sư thứu ở phía sau, khoảng cách hai bên ngày càng lớn.
- Truyền lệnh ta! Phong tỏa toàn thành, chỉ được vào, không được ra. Truyền Tống trận pháp đi sang các thành khác, toàn bộ đóng cửa cho ta. Ta chưa ra lệnh, tuyệt đối không được mở. Trái lệnh, giết không tha!. - Ở phía sau, thanh âm la hét điên cuồng của Bác Bỉ A Tư Cơ vang vọng, ngay cả mấy người Hàn Thạc cách xa như vậy mà cũng nghe rõ.
- Nàng không sao chứ? - Mắt thấy tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, Hàn Thạc buông lỏng thân thể, nhưng sắc mặt vẫn căng thẳng vô cùng, vọt nhanh tới trước người Ngải Mễ Lệ nâng nàng lên rồi vội vàng hỏi vẻ cực kỳ quan thiết.
Ngải Mễ Lệ tháo bỏ mặt nạ, sắc mặt có vẻ có chút tai tái, nhưng thấy Hàn Thạc quan tâm chân thành như vậy trong lòng cũng thấy ngọt ngào, khẽ cười một tiếng yếu ớt nói:
- Không có việc gì, chỉ là tiêu hao ma pháp lực quá độ mới như vậy, chàng không cần lo lắng đâu, chàng thế nào rồi?.
- Ta cũng không sao, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi hẳn! - Hàn Thạc dịu dàng trấn an Ngải Mễ Lệ.
Phỉ Bích bên kia thấy Hàn Thạc cùng Ngải Mễ Lệ động tác vô cùng thân thiết, vẻ mặt có chút không tự nhiên. Nhưng bây giờ là lúc Ngải Mễ Lệ đang bị thương, vết thương này cũng là do bảo vệ mọi người mà ra, Hàn Thạc đối với nàng ấy tỏ vẻ quan tâm thì cũng đành phải im lặng chứ biết nói gì.
Ho nhẹ một tiếng, trong gió lạnh thổi vù vù Phỉ Bích đi tới bên cạnh Hàn Thạc, gò má tuyệt mỹ cũng hiển lộ sự lo lắng, cánh tay đưa lên khoé miệng Hàn Thạc lau máu đi, oán trách nói:
- Cũng thổ huyết rồi mà còn nói là mình không sao!.
Tiếng ho nhẹ cùng với sự biểu thị của Phỉ Bích ngay tức khắc khiến cho Ngải Mễ Lệ nhìn ra được điều gì đó. Nàng đang được Hàn Thạc dìu đỡ, cười khẽ dường như không có chuyện gì đẩy Hàn Thạc ra xa giữ khoảng cách khoảng hai cánh tay rồi mở miệng hỏi:
- Bây giờ chúng ta phải làm sao?
- Hiện nay Ngõa Luân thành đã phong bế hoàn toàn, dựa theo cơn điên giận của Bác Bỉ A Tư Cơ, ta bắt đầu lo cho sự an toàn của mọi người rồi. - Hàn Thạc sắc mặt âm trầm, nhìn Ngải Mễ Lệ nói.
Ngải Mễ Lệ gật đầu đồng ý:
- Không sai, vừa rồi hắn vô cùng tức giận, tuyệt đối không phải là dễ dàng có thể dừng lại được. Từ trước tới giờ, trận pháp từ Ngõa Luân thành đi tới các thành thị khác đều chưa bao giờ bị phong bế. Với tình hình hiện nay, coi như như Ngõa Luân thành bị cắt đứt liên lạc với toàn bộ bên ngoài, vô luận là mệnh lệnh hay là tin tức của đế quốc hoặc địa phương khác, Ngõa Luân thành đều không nhận được, Bác Bỉ A Tư Cơ dám làm như thế, nhất định là sẽ không từ bỏ ý định.
- Đối tượng quyết đấu với ta trong lần này là Thủy hệ Ma đạo sư Hoắc Hoa Đức người ở bên cạnh của Bác Bỉ A Tư Cơ, vốn dĩ còn có thể nắm chắc là đối phó được hắn, nhưng cuối cùng hắn vi phạm quy củ tìm người giúp đỡ để bắt sống sau đó giam giữ ta. Hắn muốn tìm một ít đồ vật của Tự Nhiên thần giáo, có điều ta thà chết chứ không đưa cho hắn, nhưng đêm nay trước khi mọi người đến, hắn nói đem tiểu An Cát Lị Tạp bắt lại uy hiếp ta, ta rất lo cho an nguy của nó. - Đại đức lỗ y Khải Tư Tân, đến lúc này thật thà nói.
- Chủ nhân tôn quý, chúng ta rốt cuộc phải bay đến địa phương nào? Người nhanh ra quyết định đi chứ không chúng ta sắp bay ra khỏi phạm vi Ngõa Luân thành rồi! - Thanh âm tiểu hắc long Cát Nhĩ Bác Đặc đột nhiên vang lên trong gió lạnh.
Bây giờ Ngõa Luân thành trở thành một mớ hỗn loạn, biện pháp tốt nhất đúng là rời khỏi đây sớm một chút, thoát ly nơi thị phi này mới là sáng suốt. Nhưng nếu sau khi rời đi, hiện tại còn mấy người trong Ngõa Luân thành, phỏng chừng sẽ gặp phiền toái rất lớn, Hàn Thạc mặt lộ vẻ chần chờ, do dự không quyết nhìn sang nét mặt của những người khác.
- Sư ca ta đối với ta rất tốt, an nguy của huynh ấy cũng không thể bỏ mặc được! - Thấy Hàn Thạc nhìn về phía mình, Phỉ Bích thái độ kiên định nói.
- Ta cũng không thể bỏ qua các chiến hữu đã từng đồng cam cộng khổ! - Khảm Đế Ti cũng cả quyết.
Hàn Thạc nhìn sang phía Ngải Mễ Lệ, nàng cười thản nhiên rồi tin cậy nói:
- Ngươi tự quyết định đi!
- Cát Nhĩ Bác Đặc, quay lại lữ quán kia! – Suy nghĩ một lát, Hàn Thạc giậm chân lên thân hắc long, trầm giọng quát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.