Đại Ma Vương

Chương 489: Phòng đấu giá

Nghịch Thương Thiên

05/04/2013

- Hắc hắc, vì thế ta mới nói người biết phân biệt hàng tốt xấu ở những chỗ như thế này, vẫn có thể kiếm được những thứ tốt! - Hàn Thạc cười nói.

- Đi! Ngươi dẫn ta đi mua tiếp. Ta xem ngươi chính là người am hiểu đó rồi! - Tô Phỉ tỏ vẻ mừng rỡ, nắm lấy chéo áo Hàn Thạc, lôi kéo hắn đi về nơi nhiệt náo.

Hàn Thạc bất lực, thầm nghĩ Tô Phỉ vốn nói sẽ làm chủ nhân và muốn chiêu đãi hắn thật tốt, vậy mà bây giờ thì biến thành ngược lại là Hàn Thạc bồi tiếp nàng ta dạo chơi, xem ra lời phụ nữ nói ra đích xác là không thể hoàn toàn tin tưởng.

Trông thấy Tô Phỉ đang cao hứng, Hàn Thạc cũng không làm cô nàng mất hứng, cùng chen qua đám người đang vây quanh những gian hàng phía trước, lợi dụng cảm giác chuẩn xác đối với vật chất của hắn mà tìm thêm được cho Tô Phỉ mấy món đồ tốt thích hợp.

- Hàn, ngươi thật lợi hại quá! Tại sao ngươi lại biết nhiều vậy? - Tô Phỉ nắm chặt trong tay một chiếc vòng ngọc khá thô sơ, hưng phấn hỏi Hàn Thạc.

Vòng ngọc cũng là thứ Hàn Thạc giúp Tô Phỉ chọn lựa. Khi đeo nó, nàng cảm thấy rằng vòng ngọc này có tác dụng làm giảm bớt mệt nhọc. Sau khi nghe Hàn Thạc giảng giải một lượt về toàn bộ công hiệu của chiếc vòng, Tô Phỉ thật sự bội phục hắn sát đất.

- Không đến nỗi kém lắm. Buổi chiều, chúng ta đến hội đấu giá dạo chơi đi. - Hàn Thạc mỉm cười nhìn Tô Phỉ, đề nghị.

- Nơi đó chả có gì thú vị, còn không bằng rong chơi vui vẻ ở nơi đây. - Tô Phỉ hiển nhiên là không có hảo cảm đối với phòng đấu giá, bĩu môi đáp.

- Hội đấu giá của đế quốc Tạp Tây ba năm mới có một lần, bên trong nhất định phải có nhiều người và đồ vật thú vị. Ta đã đến đây, nếu không đến thưởng thức được thì không thể nói là đã từng đi qua đây. Cô là chủ nhân, cũng nên cố gắng làm hết sức của chủ nhà đi chứ? - Tuy nói là ở các cửa hàng bên ngoài thật sự cũng có một vài thứ tốt, nhưng bảo vật trân quí ở bên trong phòng đấu giá nhất định nhiều hơn nhiều, mà chắc chắn là đều đã được giám định kỹ lưỡng. Vì vậy, Hàn Thạc mới có đề nghị này.

- Thôi được, ngươi đã kiên trì như vậy, ta sẽ cùng ngươi đi vào. - Tô Phỉ đáp ứng yêu cầu của Hàn Thạc một cách bất đắc dĩ, đi theo sau hắn về phía phòng đấu giá.

Phòng đấu giá nằm trong một tòa kiến trúc cực lớn. Khi hai người Hàn Thạc và Tô Phỉ đến cửa, một đội kỵ sĩ áo giáp sáng bóng canh phòng nghiêm mật, nho nhã lễ phép chắn ở trước cửa. Mặc dù thái độ của kỵ sĩ này có thể coi là thân thiện, nhưng lại chắn đường hai người.



- Hai vị, không có giấy mời, không thể vào được. -Một kỵ sĩ trong số đó mỉm cười nhắc nhở.

Hiện tại, Hàn Thạc và Tô Phỉ có tướng mạo bình thường, y phục trên người cũng rất là bình thường. Sau khi thu hết vào không gian giới chỉ, rốt cuộc cũng không nhìn ra bất cứ chỗ nào đặc biệt ở trên thân thể hai người. Loại người mặc trang phục bình dân thế này hiển nhiên không nên xuất hiện ở nơi xa hoa tập trung nhiều nhân vật nổi tiếng.

Hàn Thạc hừ lạnh, thầm nghĩ loại người này quả nhiên ở nơi nào cũng có, tuy nhìn vẻ ngoài thì tên kỵ sĩ này nho nhã lễ độ, nhưng trong mắt hắn thì căn bản không thèm che giấu sự trào phúng và khinh bỉ. Hàn Thạc chỉ liếc mắt cũng thấy sự khinh thường trong mắt gã.

- Hả? Giấy mời đây, có thể vào được chưa? - Tô Phỉ tiện tay lấy ra hai tấm giấy mời, hừ nhẹ rồi đưa cho tên kỵ sĩ. Tên kỵ sĩ này tỏ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ rằng loại người trước mặt này mà cũng có tư cách nhận được giấy mời, ngây ngốc nhìn Tô Phỉ và Hàn Thạc, không ngờ trong lúc nhất thời quên cả trả lời.

- Vào được không? - Tô Phỉ cao giọng thêm một chút, hỏi lại lần nữa.

- Đương nhiên, đương nhiên!

Tên kỵ sĩ bừng tỉnh, vội vàng trả lời, lánh sang một bên khom người hành lễ, nho nhã lễ độ nói:

- Mời vào trong!

- Hừ! - Hàn Thạc lạnh lùng liếc xéo tên kỵ sĩ này, rồi cùng Tô Phi nhanh chân bước vào bên trong.

Vừa bước qua cửa liền thấy quang cảnh lộng lẫy huy hoàng. Đại sảnh vô cùng rộng rãi, trên cao treo một loạt đèn thủy tinh hoa mĩ sáng ngời, mặt đất trải thảm đỏ mềm mại, giống như loại thảm trải cầu thang trong đại sảnh của các rạp chiếu phim tráng lệ, trên mỗi bàn đều đầy ắp hoa quả điểm tâm bày biện tinh tế.



Ở phía chính diện, người chủ trì mặc một bộ lễ phục dạ hội đang vui vẻ giới thiệu hàng hóa. Đèn màu ngũ sắc đều tập trung chiếu vào một cây pháp trượng hình thoi bằng bảo thạch màu lam tinh xảo. Dưới ánh những cây đèn chiếu sáng, cây pháp trượng này càng thêm mĩ lệ đẹp mắt. Đối với một vài Thủy hệ ma pháp sư yêu thích cái đẹp, thì cây ma pháp trượng này dường như có sức hấp dẫn chết người.

- Các vị. Cây ma pháp trượng tinh xảo xinh đẹp này là do Tinh linh tộc Pháp Lai Nhĩ đại sư chế tạo nên. Cây pháp trượng màu lam mộng ảo này có thể đề cao ba thành uy lực cho Thủy hệ ma pháp sư, hơn nữa còn có thể khôi phục rất nhanh tinh thần lực. Ha ha, còn như tạo hình của nó, phỏng chừng chỉ có thể dùng hai từ hoàn mỹ mới có thể hình dung được. Những thứ từ tay của Pháp Lai Nhĩ đại sư mà thành, đều không ngoại lệ thứ nào cũng đẹp đẽ chấn động lòng người. - Trên đài, người chủ trì cật lực thổi phồng những ưu điểm của cây ma pháp trượng.

Hàn Thạc chú ý quan sát một hồi, phát hiện cây ma pháp trượng này mặc dù thật sự là không tồi, đáng tiếc lại hơi hoa mĩ quá mức, cái tạo hình cực kì xinh đẹp đó thật ra cũng không thích hợp lắm để cho ma pháp sư nắm giữ. Vị Pháp Lai Nhĩ đại sư kia rõ ràng vì truy cầu sự hoàn mĩ mà bỏ qua tính thực dụng.

Với tính cách của mình, Hàn Thạc chắc chắn sẽ không lựa chọn kiểu vũ khí này. Tuy nhiên, tạo hình xinh đẹp của nó lại khuấy lên sự theo đuổi điên cuồng của các nữ ma pháp sư. Ở đế quốc Tạp Tây bởi vì có sự tồn tại của Băng Tuyết thần điện, ma pháp sư chuyên tu Thủy hệ ma pháp là nhiều nhất. Chỉ thấy người chủ trì vừa dứt lời, bên dưới lập tức sôi nổi hẳn lên.

- Hai vị, mời theo ta! - Trong khi Hàn Thạc và Tô Phỉ đang chằm chằm nhìn lên trên đài, một người hầu nam tươi cười nói.

- Còn phòng riêng nào không? - Tô Phỉ nhìn tên thị vệ lãnh đạm hỏi.

Tên thị vệ này sửng sốt, đưa mắt đánh giá Tô Phỉ rồi mới cười đáp:

- Không có, đã hết lâu rồi.

Hàn Thạc hiểu rằng, ngoại trừ đài đấu giá hình bậc thang trong đại sảnh, xung quanh mấy tầng lầu đều có những gian phòng chuẩn bị riêng cho những người quyền quí. Thường thường, những nhân vật có thân phận đều đặt phòng riêng từ trước rồi.

Trước nay, khi Tô Phỉ phải đến đây cùng với Bố Lạp Khắc thì luôn ở trong phòng riêng, tuy nhiên bây giờ đi chung với Hàn Thạc thì cũng đành chấp nhận vậy.

- Thôi được rồi, dẫn đường đi. - Tô Phỉ thuận miệng nói. Dưới sự hướng dẫn của tên thị vệ, hai người Hàn Thạc và Tô Phỉ được sắp xếp ở một vị trí đằng sau. Trước mặt hai người cũng có điểm tâm bày biện tinh mĩ và cả một bàn ma pháp, phía trên có thể đưa vào số lượng kim tệ chính xác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ma Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook