Chương 862: Thanh danh vang dội
Nghịch Thương Thiên
04/04/2013
Dạng chuyện này lại xảy ra, Tát Lạp Tư cứ do dự có nên động thủ hay không, trơ mắt nhìn Hàn Thạc biến mất trong nháy mắt giống Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo lúc trước, lửa giận hắn bộc phát bùng bùng.
Để đối phó Hàn Thạc, Tát Lạp Tư đã hút lấy linh hồn lực của tín đồ ở vài vị diện, dùng phương pháp mổ gà lấy trứng tăng mạnh thực lực trong thời gian ngắn. Bây giờ trong thời khắc quan trọng nhất thì đối thủ lại tẩu thoát mất, cái chết của những tín đồ kia xem như là uổng phí rồi.
Khi Hàn Hạo chạy thoát khỏi tay hắn thì Tát Lạp Tư mặc dù cực kỳ khó chịu nhưng cũng không phẫn nộ buồn bực như lần này. Dẫu sao thực lực Hàn Hạo có hạn, mặc dù chạy thoát nhưng không có khả năng uy hiếp đến hắn. Thế nhưng Hàn Thạc thì khác hẳn, hắn chẳng những đại khai sát giới trên đỉnh Thiên Thần, giết chóc rất nhiều thủ hạ của hắn, lại còn gần như hủy hoại cả lãnh địa của hắn chỉ trong chốc lát.
Quan trọng nhất là Tát Lạp Tư cảm nhận được sự uy hiếp rất mạnh đến từ đối thủ này.
Với con mắt của hắn, chỉ cần lần này Hàn Thạc thoát chết, lần sau gặp lại có lẽ không thể bắt được gã này nữa. Một nhân vật có thể chọc trời khuấy nước cả Vùng Đất Hỗn Loạn thì tuyệt đối không thể để y sống lâu được!
Nhìn cảnh hoang tàn bừa bộn khắp nơi trên đỉnh Thiên Thần, lửa giận Tát Lạp Tư dâng lên ngút trời. Những thi thể rải rác ở dưới chân núi kia đều là đám thủ hạ tin cậy nhất của hắn, chưa từng chịu ảnh hưởng trong bất cứ cuộc công kích nào trước đó, giờ tử thương trầm trọng.
Chỉ một lần như vậy, thực lực hắn ở Vùng Đất Hỗn Loạn đã giảm mạnh, kém xa lực lượng tứ đại quân chủ kia nắm trong tay.
Đôi con ngươi hung quang bộc phát, Tát Lạp Tư âm trầm suy nghĩ cẩn thận lại, đoạn triệu tập những thủ hạ may mắn sống sót, nói:
- Không tiếc trả giá tất cả, tìm cho ra tăm hơi của người này cho ta! Làm rõ mọi thứ có liên quan đến hắn! Bất kể hắn trốn ở địa phương nào, đều phải tìm ra cho ta! Tên này không thể không chết!
Tát Lạp Tư thầm hiểu, nếu như Hàn Thạc không chết, tất sẽ trở thành thảm họa trong lòng hắn.
Dặn dò thủ hạ xong, Tát Lạp Tư do dự một hồi rồi quyết định cần phải tìm mấy đại quân chủ kia thảo luận về việc này. Theo hắn, bốn người kia chắc chắn cũng không hy vọng nơi này lại xuất hiện thêm một kẻ phá rối mới. Với điều kiện tiên quyết là Hàn Thạc không uy hiếp đến mấy quân chủ, bọn họ có thể chẳng quan tâm, nhưng khi hắn gây tổn hại đến lợi ích hiện hữu của họ, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ nhúng tay vào việc này.
Tát Lạp Tư vừa hạ quyết tâm xong, lại đảo mắt một vòng nhìn thảm cảnh trên đỉnh Thiên Thần, đoạn hóa thành một tia chớp biến mất nơi xa.
…
Trong một đầm lầy cách đỉnh Thiên Thần ngoài nghìn dặm, Hàn Thạc toàn thân vô lực, cả người rúc sâu vào trong đám cỏ dại mọc thành bụi.
Ma kiếp lần này đã làm tiêu hao sức mạnh trong cơ thể hắn đến bảy tám phần. Ma thể vốn đã thụ thương khi lớp phòng ngự bị phá. Sau đó dưới sự công kích của ma kiếp và cuối cùng thi triển Huyết Độn thuật, hắn càng bị thương nặng hơn. Chẳng những toàn thân vô lực, tinh thần mệt mỏi gần như không gượng nổi.
Dần dần chui sâu vào lớp bùn, Hàn Thạc ráng rúc xuống đáy, triệt tiêu thần thức, cả người như dung hợp cùng với bùn.
Những thể ngộ mới không ngừng hiện ra trong thần thức. Từng đạo phù văn kỳ diệu như in vào óc, khiến Hàn Thạc hiểu được tâm cảnh bản thân đích thực đã đột phá.
Bên trong Ma Thể, Ma nguyên lực mặc dù yếu ớt vô cùng, nhưng dường như đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Từng tia Ma nguyên lực yếu ớt kia cực kỳ ngoan cường, như vô số đốm lửa nhỏ trong cơ thể tụ lại, mỗi một lần Ma nguyên lực khó khăn lưu chuyển một vòng trong cơ thể, nó lại to hơn một chút, mà Ma Thể trọng thương của hắn cũng theo đó phục hồi lại một số vết thương…
Thả lỏng tâm thần, quên hết tất cả, dưới đầm lầy này Hàn Thạc không nghĩ tới bất luận một việc buồn phiền nào, thần thức trống không, tiến hành khôi phục bản thân trong loại cảnh giới kỳ diệu này.
…
- Cái, cái gì? - Trong Địa cung, Áo Tác Ai, một trong năm đại quân chủ đầy vẻ kinh ngạc thốt lên.
- Đại nhân, đỉnh Thiên Thần đang xây dựng lại, nghe nói Tát Lạp Tư tổn thất nặng nề, thủ hạ chết những năm sáu trăm tên.
- Trong đó Thượng vị thần đã có mười mấy người! - Ở trước mặt Áo Tác Ai, Lạc Lũng nghiêm nghị, kính cẩn lễ khép thưa.
Địa Cung, nơi cách Thâm Cốc - trung tâm của Vùng Đất Hỗn Loạn không xa, dưới lòng đất một dãy núi chính là cung điện tư nhân của Áo Tác Ai tu luyện Đại Địa lực lượng có ý nghĩa thâm ảo, bên trong có thủ hạ thân tín của hắn. Lạc Lũng thu được tin tức liền gấp tới gặp Áo Tác Ai, báo cáo cho thủ lĩnh đại sự kinh thiên đã xảy ra trên đỉnh Thiên Thần.
- Thật sự là Bố Lai Ân làm sao?
Áo Tác Ai có chút không dám tin:
- Lần trước khi gặp mặt, ta có dò xét tỉ mỉ nhưng cũng không phát hiện hắn có thực lực này.
Lạc Lũng cười gượng, nói:
- Không sai được, thủ hạ của Tát Lạp Tư đang truy tìm hắn khắp nơi, hơn nữa còn nghe nói chính Tát Lạp Tư cũng đi tìm hai đại quân chủ Ngõa Tây Tư, La Cách, để cho hai người kia cùng hỗ trợ tìm Bố Lai Ân, xem chừng đang chuẩn bị không cho Bố Lai Ân con đường sống ở Vùng Đất Hỗn Loạn!
Áo Tác Ai cau mày, trầm ngâm một chút rồi dặn Lạc Lũng:
- Ngươi cũng tìm tung tích của Bố Lai Ân cho ta, còn nữa, những thủ hạ của Bố Lai Ân cũng lưu ý cho ta một chút, ừm, nhưng không được giúp bất cứ một phe nào, chúng ta duy trì trung lập, chỉ cần ngoảnh mặt làm ngơ là được.
- Đại nhân yên tâm, thủ hạ biết nên làm như thế nào? - Lạc Lũng gật đầu, sau đó cung kính lui ra.
Sau khi Lạc Lũng rời đi, Áo Tác Ai lẩm bẩm:
- Bố Lai Ân à Bố Lai Ân, nếu như ngươi thực sự có bản lĩnh lớn đến vậy, ta nên làm cái gì bây giờ? Cuối cùng là giúp ngươi, hay nên giết ngươi đây?
Tin tức đỉnh Thiên Thần bị người xông thẳng lên rồi san thành bình địa đã loan truyền cực nhanh khắp Vùng Đất Hỗn Loạn. Người của Phong Linh trong Thâm Cốc trở thành bận rộn nhất, thủ lãnh các phe thế lực không tiếc chi ra số tiền lớn để thăm dò chân tướng sự việc.
Chỉ có điều không biết vì sao, những Phong Linh kia ngày thường vì tinh tệ có thể tiết lộ ngay cả lão nương của mình, lần này thái độ lại khác thường, nghe được có người muốn thăm dò phương diện chuyện này đều lập tức im lặng, không dám nói thêm cái gì về chuyện ở trên đỉnh Thiên Thần.
Càng như vậy, lòng hiếu kỳ của mọi người càng tăng. Thảm cảnh trên đỉnh Thiên Thần mặc dù từ xa cũng có thể nhìn được, nhưng có một số việc thì không cấm được. Những hung thần ở Vùng Đất Hỗn Loạn không ngừng lén trao đổi tin tức, “Bố Lai Ân” trở thành cái tên được bàn luận nhiều nhất trong thời gian gần đây ở nơi này.
Tại một chỗ đâu đâu cũng đều là nham thạch trong sơn cốc, Ba La cũng từ miệng của thủ hạ Khoa Địch Á mà biết được tin tức này. Vẻ mặt hắn phức tạp, tương tự không tin mấy, hắn thông qua đủ loại tin tức biết được ít nhiều quan hệ giữa Hàn Hạo và Hàn Thạc. Sau khi hắn biết được Hàn Thạc dám một mình xông lên đỉnh Thiên Thần tạo ra một đại sự kinh thiên động địa như vậy mà còn có thể sống sót rời đi, bắt đầu thật sự xem xét năng lực của hai người này.
- Kẻ nào? - Khoa Địch Á chợt hô lên một tiếng, đầy cảnh giác nhìn chăm chăm thông đạo tiến vào sơn cốc.
Một cái bóng mờ nhạt dần hiện ra, Hàn Hạo hai mắt đảo tứ phía, cuối cùng đặt mục quang lên người người Ba La ở xa xa, không nói một lời.
Vừa thấy người đến lại là Hàn Hạo, Khoa Địch Á đầy kinh hãi, liên tưởng đến tin tức gần đây đang sục sôi, hắn cung kính hành lễ với Hàn Hạo, khom lưng ra hiệu mời Tiểu Khô Lâu vào cốc. Một số thủ hạ của Ba La quanh đấy, ánh mắt ai nấy nhìn về phía Hàn Hạo cũng đầy vẻ tôn kính.
Thời gian hai năm này, Hàn Hạo và thủ hạ Liệp thần giả của hắn làm loạn khắp Vùng Đất Hỗn Loạn, thành một thế lực quật khởi nhanh nhất tại đây. Sau mấy tháng trước quang minh chính đại tiêu diệt một thủ hạ có thực lực Thượng vị thần hậu kỳ của Tát Lạp Tư, Hàn Hạo nhất cử trở thành nhóm thế lực Liệp thần giả cường đại nhất ở Vùng Đất Hỗn Loạn.
So sánh với Ba La hiện tại, Hàn Hạo và thủ hạ của hắn uy danh càng lớn. Cùng là Liệp thần giả nhưng đám thủ hạ của Ba La đối xử với hắn đầy sự tôn kính cũng là chuyện đương nhiên.
Khoảng thời gian sau khi Tiểu Khô Lâu chạy thoát khỏi tay Tát Lạp Tư, hắn điên cuồng săn giết các thần đơn độc ở Vùng Đất Hỗn Loạn, thông qua việc hấp thu sức mạnh trong cơ thể của bọn họ để khôi phục lực lượng đã tiêu hao do dùng Huyết Độn thuật. Hàn Hạo chẳng những khôi phục như lúc ban đầu, thực lực lại còn tăng tiến tiếp.
Thông qua đám thủ hạ phân tán ở mỗi khu vực của Vùng Đất Hỗn Loạn, Hàn Hạo cũng biết được một số tin tức về Hàn Thạc trên đỉnh Thiên Thần. Nhưng khác với Hàn Thạc lo lắng con trai mình sẽ bị Tát Lạp Tư chém giết, Hàn Hạo không hề lo lắng cha mình có chuyện, căn bản không quá để tâm chuyện này.
Theo nhận xét của Tiểu Khô Lâu, ngay cả hắn cũng có thể sử dụng Huyết Độn thuật chạy thoát khỏi Tát Lạp Tư, vậy trên phương diện tu luyện ma công Hàn Thạc còn cao thâm hơn nhiều so với hắn, tự nhiên càng dễ dàng ung dung thoát đi dưới sự truy kích của tên kia.
Thông qua hệ thống tin tức từ đám thủ hạ, Hàn Hạo cũng tu luyện ma công mơ hồ đoán được trên người cha hắn hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn xét thấy, Hàn Thạc bây giờ chắc là đang ở vào giai đoạn quan trọng nhất cần phải ổn định tâm cảnh, một khi hắn xuất hiện lại, bố cục của Vùng Đất Hỗn Loạn tất sẽ bị phá vỡ!
Trước đó, hắn đã sớm chuẩn bị giúp Hàn Thạc dọn sạch đường, mà trong Liệp thần giả thì Ba La chính là nhóm có thế lực không kém, cho nên hắn trở thành đối tượng đầu tiên được Hàn Hạo thăm hỏi.
Ba La thấy người đến chính là Hàn Hạo, cũng bị kinh hãi, cười to nói:
- Ha ha, thế nào lại rảnh rỗi tới chỗ của ta thế?
Hàn Hạo bình tĩnh nhìn Ba La, nâng nhẹ thành cốt thứ dài ba mét trong tay lên, huơ huơ rồi chỉ vào hắn, hỏi:
- Ba La, đề nghị trước kia của ta ngươi suy nghĩ thế nào?
Ba La sửng sốt, lập tức nghĩ tới lúc trước Hàn Hạo đã từng yêu cầu hắn thần phục, lúc ấy hắn tỏ vẻ cần phải suy nghĩ, mãi vẫn chưa đưa ra đáp án, không ngờ rằng lần này Hàn Hạo lại nhắc lại.
- Ta vẫn chưa suy nghĩ kỹ. - Ba La cười cười.
Tử Ma Nhãn yêu dị ngưng tụ trên người Ba La, Hàn Hạo lạnh lẽo nói:
- Ba La, từ hôm nay trở đi ta sẽ đích thân thống trị tất cả Liệp thần giả ở Vùng Đất Hỗn Loạn, mà ngươi là người đầu tiên! Nếu ngươi không thuận theo, hôm nay ta sẽ giết ngươi!
Lời vừa dứt, Hàn Hạo ngửa mặt lên trời rít to.
Từng cái bóng trong tiếng rít bay tới, đột nhiên vọt vào bên trong sơn cốc chỗ Ba La. Đám thủ hạ này của Hàn Hạo số lượng nhiều hơn Ba La, hơn nữa càng hiểu cách phối hợp, từng người nét mặt âm trầm, hai mắt hung ác, chỉ chờ Hàn Hạo ra lệnh một tiếng, sẽ toàn bộ xung phong liều chết tiến lên.
Xem ra trận chiến này Hàn Hạo không định cho Ba La thời gian và cơ hội để suy nghĩ!
- Hàn Hạo, ngươi muốn ta quy thuận ngươi, ngươi có thực lực ép được ta sao?
Ba La không giận mà còn cười lạnh:
- Bất kể ở Vùng Đất Hỗn Loạn hay là liên minh Liệp thần giả, tư chất Ba La ta đều cao hơn ngươi, ngươi dựa vào cái gì khiến cho ta phục ngươi?
- Hai năm trước ta không ép buộc được ngươi! Nhưng hôm nay, ngươi nếu không theo, thì phải chết! - Hàn Hạo rất bình tĩnh, vung cốt thứ lên, không nói nhiều lời, trực tiếp động thủ giết người!
Để đối phó Hàn Thạc, Tát Lạp Tư đã hút lấy linh hồn lực của tín đồ ở vài vị diện, dùng phương pháp mổ gà lấy trứng tăng mạnh thực lực trong thời gian ngắn. Bây giờ trong thời khắc quan trọng nhất thì đối thủ lại tẩu thoát mất, cái chết của những tín đồ kia xem như là uổng phí rồi.
Khi Hàn Hạo chạy thoát khỏi tay hắn thì Tát Lạp Tư mặc dù cực kỳ khó chịu nhưng cũng không phẫn nộ buồn bực như lần này. Dẫu sao thực lực Hàn Hạo có hạn, mặc dù chạy thoát nhưng không có khả năng uy hiếp đến hắn. Thế nhưng Hàn Thạc thì khác hẳn, hắn chẳng những đại khai sát giới trên đỉnh Thiên Thần, giết chóc rất nhiều thủ hạ của hắn, lại còn gần như hủy hoại cả lãnh địa của hắn chỉ trong chốc lát.
Quan trọng nhất là Tát Lạp Tư cảm nhận được sự uy hiếp rất mạnh đến từ đối thủ này.
Với con mắt của hắn, chỉ cần lần này Hàn Thạc thoát chết, lần sau gặp lại có lẽ không thể bắt được gã này nữa. Một nhân vật có thể chọc trời khuấy nước cả Vùng Đất Hỗn Loạn thì tuyệt đối không thể để y sống lâu được!
Nhìn cảnh hoang tàn bừa bộn khắp nơi trên đỉnh Thiên Thần, lửa giận Tát Lạp Tư dâng lên ngút trời. Những thi thể rải rác ở dưới chân núi kia đều là đám thủ hạ tin cậy nhất của hắn, chưa từng chịu ảnh hưởng trong bất cứ cuộc công kích nào trước đó, giờ tử thương trầm trọng.
Chỉ một lần như vậy, thực lực hắn ở Vùng Đất Hỗn Loạn đã giảm mạnh, kém xa lực lượng tứ đại quân chủ kia nắm trong tay.
Đôi con ngươi hung quang bộc phát, Tát Lạp Tư âm trầm suy nghĩ cẩn thận lại, đoạn triệu tập những thủ hạ may mắn sống sót, nói:
- Không tiếc trả giá tất cả, tìm cho ra tăm hơi của người này cho ta! Làm rõ mọi thứ có liên quan đến hắn! Bất kể hắn trốn ở địa phương nào, đều phải tìm ra cho ta! Tên này không thể không chết!
Tát Lạp Tư thầm hiểu, nếu như Hàn Thạc không chết, tất sẽ trở thành thảm họa trong lòng hắn.
Dặn dò thủ hạ xong, Tát Lạp Tư do dự một hồi rồi quyết định cần phải tìm mấy đại quân chủ kia thảo luận về việc này. Theo hắn, bốn người kia chắc chắn cũng không hy vọng nơi này lại xuất hiện thêm một kẻ phá rối mới. Với điều kiện tiên quyết là Hàn Thạc không uy hiếp đến mấy quân chủ, bọn họ có thể chẳng quan tâm, nhưng khi hắn gây tổn hại đến lợi ích hiện hữu của họ, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ nhúng tay vào việc này.
Tát Lạp Tư vừa hạ quyết tâm xong, lại đảo mắt một vòng nhìn thảm cảnh trên đỉnh Thiên Thần, đoạn hóa thành một tia chớp biến mất nơi xa.
…
Trong một đầm lầy cách đỉnh Thiên Thần ngoài nghìn dặm, Hàn Thạc toàn thân vô lực, cả người rúc sâu vào trong đám cỏ dại mọc thành bụi.
Ma kiếp lần này đã làm tiêu hao sức mạnh trong cơ thể hắn đến bảy tám phần. Ma thể vốn đã thụ thương khi lớp phòng ngự bị phá. Sau đó dưới sự công kích của ma kiếp và cuối cùng thi triển Huyết Độn thuật, hắn càng bị thương nặng hơn. Chẳng những toàn thân vô lực, tinh thần mệt mỏi gần như không gượng nổi.
Dần dần chui sâu vào lớp bùn, Hàn Thạc ráng rúc xuống đáy, triệt tiêu thần thức, cả người như dung hợp cùng với bùn.
Những thể ngộ mới không ngừng hiện ra trong thần thức. Từng đạo phù văn kỳ diệu như in vào óc, khiến Hàn Thạc hiểu được tâm cảnh bản thân đích thực đã đột phá.
Bên trong Ma Thể, Ma nguyên lực mặc dù yếu ớt vô cùng, nhưng dường như đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Từng tia Ma nguyên lực yếu ớt kia cực kỳ ngoan cường, như vô số đốm lửa nhỏ trong cơ thể tụ lại, mỗi một lần Ma nguyên lực khó khăn lưu chuyển một vòng trong cơ thể, nó lại to hơn một chút, mà Ma Thể trọng thương của hắn cũng theo đó phục hồi lại một số vết thương…
Thả lỏng tâm thần, quên hết tất cả, dưới đầm lầy này Hàn Thạc không nghĩ tới bất luận một việc buồn phiền nào, thần thức trống không, tiến hành khôi phục bản thân trong loại cảnh giới kỳ diệu này.
…
- Cái, cái gì? - Trong Địa cung, Áo Tác Ai, một trong năm đại quân chủ đầy vẻ kinh ngạc thốt lên.
- Đại nhân, đỉnh Thiên Thần đang xây dựng lại, nghe nói Tát Lạp Tư tổn thất nặng nề, thủ hạ chết những năm sáu trăm tên.
- Trong đó Thượng vị thần đã có mười mấy người! - Ở trước mặt Áo Tác Ai, Lạc Lũng nghiêm nghị, kính cẩn lễ khép thưa.
Địa Cung, nơi cách Thâm Cốc - trung tâm của Vùng Đất Hỗn Loạn không xa, dưới lòng đất một dãy núi chính là cung điện tư nhân của Áo Tác Ai tu luyện Đại Địa lực lượng có ý nghĩa thâm ảo, bên trong có thủ hạ thân tín của hắn. Lạc Lũng thu được tin tức liền gấp tới gặp Áo Tác Ai, báo cáo cho thủ lĩnh đại sự kinh thiên đã xảy ra trên đỉnh Thiên Thần.
- Thật sự là Bố Lai Ân làm sao?
Áo Tác Ai có chút không dám tin:
- Lần trước khi gặp mặt, ta có dò xét tỉ mỉ nhưng cũng không phát hiện hắn có thực lực này.
Lạc Lũng cười gượng, nói:
- Không sai được, thủ hạ của Tát Lạp Tư đang truy tìm hắn khắp nơi, hơn nữa còn nghe nói chính Tát Lạp Tư cũng đi tìm hai đại quân chủ Ngõa Tây Tư, La Cách, để cho hai người kia cùng hỗ trợ tìm Bố Lai Ân, xem chừng đang chuẩn bị không cho Bố Lai Ân con đường sống ở Vùng Đất Hỗn Loạn!
Áo Tác Ai cau mày, trầm ngâm một chút rồi dặn Lạc Lũng:
- Ngươi cũng tìm tung tích của Bố Lai Ân cho ta, còn nữa, những thủ hạ của Bố Lai Ân cũng lưu ý cho ta một chút, ừm, nhưng không được giúp bất cứ một phe nào, chúng ta duy trì trung lập, chỉ cần ngoảnh mặt làm ngơ là được.
- Đại nhân yên tâm, thủ hạ biết nên làm như thế nào? - Lạc Lũng gật đầu, sau đó cung kính lui ra.
Sau khi Lạc Lũng rời đi, Áo Tác Ai lẩm bẩm:
- Bố Lai Ân à Bố Lai Ân, nếu như ngươi thực sự có bản lĩnh lớn đến vậy, ta nên làm cái gì bây giờ? Cuối cùng là giúp ngươi, hay nên giết ngươi đây?
Tin tức đỉnh Thiên Thần bị người xông thẳng lên rồi san thành bình địa đã loan truyền cực nhanh khắp Vùng Đất Hỗn Loạn. Người của Phong Linh trong Thâm Cốc trở thành bận rộn nhất, thủ lãnh các phe thế lực không tiếc chi ra số tiền lớn để thăm dò chân tướng sự việc.
Chỉ có điều không biết vì sao, những Phong Linh kia ngày thường vì tinh tệ có thể tiết lộ ngay cả lão nương của mình, lần này thái độ lại khác thường, nghe được có người muốn thăm dò phương diện chuyện này đều lập tức im lặng, không dám nói thêm cái gì về chuyện ở trên đỉnh Thiên Thần.
Càng như vậy, lòng hiếu kỳ của mọi người càng tăng. Thảm cảnh trên đỉnh Thiên Thần mặc dù từ xa cũng có thể nhìn được, nhưng có một số việc thì không cấm được. Những hung thần ở Vùng Đất Hỗn Loạn không ngừng lén trao đổi tin tức, “Bố Lai Ân” trở thành cái tên được bàn luận nhiều nhất trong thời gian gần đây ở nơi này.
Tại một chỗ đâu đâu cũng đều là nham thạch trong sơn cốc, Ba La cũng từ miệng của thủ hạ Khoa Địch Á mà biết được tin tức này. Vẻ mặt hắn phức tạp, tương tự không tin mấy, hắn thông qua đủ loại tin tức biết được ít nhiều quan hệ giữa Hàn Hạo và Hàn Thạc. Sau khi hắn biết được Hàn Thạc dám một mình xông lên đỉnh Thiên Thần tạo ra một đại sự kinh thiên động địa như vậy mà còn có thể sống sót rời đi, bắt đầu thật sự xem xét năng lực của hai người này.
- Kẻ nào? - Khoa Địch Á chợt hô lên một tiếng, đầy cảnh giác nhìn chăm chăm thông đạo tiến vào sơn cốc.
Một cái bóng mờ nhạt dần hiện ra, Hàn Hạo hai mắt đảo tứ phía, cuối cùng đặt mục quang lên người người Ba La ở xa xa, không nói một lời.
Vừa thấy người đến lại là Hàn Hạo, Khoa Địch Á đầy kinh hãi, liên tưởng đến tin tức gần đây đang sục sôi, hắn cung kính hành lễ với Hàn Hạo, khom lưng ra hiệu mời Tiểu Khô Lâu vào cốc. Một số thủ hạ của Ba La quanh đấy, ánh mắt ai nấy nhìn về phía Hàn Hạo cũng đầy vẻ tôn kính.
Thời gian hai năm này, Hàn Hạo và thủ hạ Liệp thần giả của hắn làm loạn khắp Vùng Đất Hỗn Loạn, thành một thế lực quật khởi nhanh nhất tại đây. Sau mấy tháng trước quang minh chính đại tiêu diệt một thủ hạ có thực lực Thượng vị thần hậu kỳ của Tát Lạp Tư, Hàn Hạo nhất cử trở thành nhóm thế lực Liệp thần giả cường đại nhất ở Vùng Đất Hỗn Loạn.
So sánh với Ba La hiện tại, Hàn Hạo và thủ hạ của hắn uy danh càng lớn. Cùng là Liệp thần giả nhưng đám thủ hạ của Ba La đối xử với hắn đầy sự tôn kính cũng là chuyện đương nhiên.
Khoảng thời gian sau khi Tiểu Khô Lâu chạy thoát khỏi tay Tát Lạp Tư, hắn điên cuồng săn giết các thần đơn độc ở Vùng Đất Hỗn Loạn, thông qua việc hấp thu sức mạnh trong cơ thể của bọn họ để khôi phục lực lượng đã tiêu hao do dùng Huyết Độn thuật. Hàn Hạo chẳng những khôi phục như lúc ban đầu, thực lực lại còn tăng tiến tiếp.
Thông qua đám thủ hạ phân tán ở mỗi khu vực của Vùng Đất Hỗn Loạn, Hàn Hạo cũng biết được một số tin tức về Hàn Thạc trên đỉnh Thiên Thần. Nhưng khác với Hàn Thạc lo lắng con trai mình sẽ bị Tát Lạp Tư chém giết, Hàn Hạo không hề lo lắng cha mình có chuyện, căn bản không quá để tâm chuyện này.
Theo nhận xét của Tiểu Khô Lâu, ngay cả hắn cũng có thể sử dụng Huyết Độn thuật chạy thoát khỏi Tát Lạp Tư, vậy trên phương diện tu luyện ma công Hàn Thạc còn cao thâm hơn nhiều so với hắn, tự nhiên càng dễ dàng ung dung thoát đi dưới sự truy kích của tên kia.
Thông qua hệ thống tin tức từ đám thủ hạ, Hàn Hạo cũng tu luyện ma công mơ hồ đoán được trên người cha hắn hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn xét thấy, Hàn Thạc bây giờ chắc là đang ở vào giai đoạn quan trọng nhất cần phải ổn định tâm cảnh, một khi hắn xuất hiện lại, bố cục của Vùng Đất Hỗn Loạn tất sẽ bị phá vỡ!
Trước đó, hắn đã sớm chuẩn bị giúp Hàn Thạc dọn sạch đường, mà trong Liệp thần giả thì Ba La chính là nhóm có thế lực không kém, cho nên hắn trở thành đối tượng đầu tiên được Hàn Hạo thăm hỏi.
Ba La thấy người đến chính là Hàn Hạo, cũng bị kinh hãi, cười to nói:
- Ha ha, thế nào lại rảnh rỗi tới chỗ của ta thế?
Hàn Hạo bình tĩnh nhìn Ba La, nâng nhẹ thành cốt thứ dài ba mét trong tay lên, huơ huơ rồi chỉ vào hắn, hỏi:
- Ba La, đề nghị trước kia của ta ngươi suy nghĩ thế nào?
Ba La sửng sốt, lập tức nghĩ tới lúc trước Hàn Hạo đã từng yêu cầu hắn thần phục, lúc ấy hắn tỏ vẻ cần phải suy nghĩ, mãi vẫn chưa đưa ra đáp án, không ngờ rằng lần này Hàn Hạo lại nhắc lại.
- Ta vẫn chưa suy nghĩ kỹ. - Ba La cười cười.
Tử Ma Nhãn yêu dị ngưng tụ trên người Ba La, Hàn Hạo lạnh lẽo nói:
- Ba La, từ hôm nay trở đi ta sẽ đích thân thống trị tất cả Liệp thần giả ở Vùng Đất Hỗn Loạn, mà ngươi là người đầu tiên! Nếu ngươi không thuận theo, hôm nay ta sẽ giết ngươi!
Lời vừa dứt, Hàn Hạo ngửa mặt lên trời rít to.
Từng cái bóng trong tiếng rít bay tới, đột nhiên vọt vào bên trong sơn cốc chỗ Ba La. Đám thủ hạ này của Hàn Hạo số lượng nhiều hơn Ba La, hơn nữa càng hiểu cách phối hợp, từng người nét mặt âm trầm, hai mắt hung ác, chỉ chờ Hàn Hạo ra lệnh một tiếng, sẽ toàn bộ xung phong liều chết tiến lên.
Xem ra trận chiến này Hàn Hạo không định cho Ba La thời gian và cơ hội để suy nghĩ!
- Hàn Hạo, ngươi muốn ta quy thuận ngươi, ngươi có thực lực ép được ta sao?
Ba La không giận mà còn cười lạnh:
- Bất kể ở Vùng Đất Hỗn Loạn hay là liên minh Liệp thần giả, tư chất Ba La ta đều cao hơn ngươi, ngươi dựa vào cái gì khiến cho ta phục ngươi?
- Hai năm trước ta không ép buộc được ngươi! Nhưng hôm nay, ngươi nếu không theo, thì phải chết! - Hàn Hạo rất bình tĩnh, vung cốt thứ lên, không nói nhiều lời, trực tiếp động thủ giết người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.