Đại Ma Vương

Chương 391: Tình thế cưỡi trên lưng cọp

Nghịch Thương Thiên

05/04/2013

Hàn Thạc nhìn thấy ma pháp sư trước mặt này tuổi tác cũng đã không nhỏ, hắn tên là Khắc Lạp Y, là một Đại Ma Đạo Sư của Hắc Ám hệ. Các học viên bình thường của Ma võ học viện Ba Bỉ Luân có lẽ cũng không có ấn tượng nhiều lắm với y, có điều khi còn làm một tạp dịch tại Vong Linh hệ, Hàn Thạc đã từng biết đến sự tồn tại của người này.

Lúc trước hai người Hàn Thạc cùng Kiệt Khắc vào lúc sáng sớm vẫn thường phụ trách việc dọn dẹp lau chùi các pho tượng dọc hành lang. Các học viên ma pháp vĩ đại sau khi tốt nghiệp đều được tạc một pho tượng rồi dựng lên tại đó. Khắc Lạc Y này tự nhiên cũng có pho tượng được đặt trong đó số đó, Hàn Thạc cũng đã từng lau chùi qua không ít ngày.

Khắc Lạc Y khi còn ở tại Hắc Ám hệ, cũng đã từng có một thời huy hoàng. Hồi đó khi Khắc Lạc Y vẫn còn là một trung cấp ma pháp sư, trong các cuộc thi đấu giữa các hệ ma pháp học viện với nhau, đã liên tiếp bốn năm liền thống lĩnh toàn bộ đội ngũ của Hắc Ám hệ đều giành được thắng lợi. Khắc Lạc Y sau khi rời khỏi Hắc Ám hệ, cũng rất nhanh trở thành một Hắc Ám hệ Ma đạo sư, mấy năm trước khi đi du lịch khắp các quốc gia ở trên Kì Áo đại lục, y cũng quả thật đã làm được một số đại sự.

Chỉ là thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, bởi vì Khắc Lạc Y say mê tu luyện để đột phá cảnh giới nên thanh danh mới mờ nhạt dần rồi từ từ bị người của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc quên đi mất, đến ngay cả những tân sư phụ của Hắc Ám hệ cũng chưa từng nghe nói qua thông tin về y.

Hàn Thạc nhìn Khắc Lạc Y nay lại đứng ra khiêu chiến với mình, nhớ tới tình thế lúc trước, khi hắn vẫn còn mang thân phận là một tên tạp dịch đi lau chùi pho tượng của y, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác hoang đường. Thật chẵng thể ngờ nổi chỉ sau mấy năm đó, Hàn Thạc rốt cuộc lại trở thành một nhân vật đủ tư cách làm đối thủ, là đối tượng được y hướng đến khiêu chiến, trong lòng Hàn Thạc tự nhiên mọc lên một cảm giác tự hào.

Chính bởi nguyên nhân như thế, Hàn Thạc mới nở nụ cười, không những thế tiếng cười còn tỏ ra vô cùng sảng khoái. Thế nhưng nụ cười rạng rỡ đó của hắn lại khiến cho trong mắt kẻ đang khiêu chiến là Khắc Lạc Y lại coi đó hoàn toàn là sự khinh nhờn, y có cảm giác như đang bị vũ nhục, cố nén sự tức giận trong lòng nói:

- Bố Lai Ân bá tước. Ngươi thế này là có ý gì hả!! Ngươi chẳng lẽ khinh thường ta mà cự tuyệt lời khiêu chiến ư?

Lắc lắc đầu cười, Hàn Thạc không tránh khỏi tâm thần của bản thân có chút loạn tưởng mơ hồ, lúc này mới càng thêm chăm chú đánh giá lại Khắc Lạc Y. Hắn nhíu mày, do dự một chút rồi nói:

- Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là nhớ tới một số chuyện cũ. Năm đó khi ta còn là tạp dịch trong Vong Linh hệ, đã từng lau chùi pho tượng của ngươi, ai dè hôm nay ngươi lại hướng ta mà phát lời khiêu chiến. Thành thật mà nói, ta có cảm giác rất vinh hạnh!

Khắc Lạc Y vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi quay đầu lại với bằng hữu trong Hắc Ám hệ là Địch Âu, tựa hồ muốn hắn giờ đây đã là người phụ trách của Hắc Ám hệ để chứng thực lại điều này một chút.

- Đúng vậy. Mấy năm về trước khi hắn còn là một tên tạp dịch đã từng phụ trách việc lau chùi các pho tượng trong hành lang trường học đi thông tới giáo học lầu của Hắc Ám hệ. Ái chà!!! Khi ngươi trở thành Đại ma đạo sư của Hắc Ám hệ, ta đã từng đích thân xin viện trưởng đặt bức tượng của ngươi ở chỗ đó. Lời hắn nói có lẽ là đúng như thế thật. Hắn đích xác đã từng lau chùi pho tượng của ngươi. - Địch Âu nói ra những lời này mà ngay cả bản thân mình cũng cảm giác được rất khó chịu, bất quá trước sự nghi ngờ của Khắc Lạc Y cũng đành phải trả lời rõ ngọn ngành.

Khắc Lạc Y nghe Địch Âu giải thích một hồi như vậy, nghĩ tới việc Hàn Thạc đã từng lau chùi qua pho tượng của y, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút chần chừ khó xử, nhưng đã chót mở lời khiêu chiến với Hàn hắn rồi. Mặc kệ Hàn Thạc có nói là đã từng tỏ vẻ tôn kính y như thế nào đi nữa thì y cũng làm như không có chút gì đáng bận tâm.

Bên kia người phụ trách của Hắc Ám hệ Địch Âu thấy Khắc Lạc Y lộ vẻ mặt chần chừ, không khỏi vội vàng nháy mắt ra dấu với y, sau đó mỉm cười nói với Hàn Thạc:

- Bố Lai Ân bá tước, ngươi rốt cuộc có định nhận lời thách đấu của Khắc Lạc Y hay không vậy?



- Đương nhiên, ta vừa rồi không phải đã nói qua đó sao, ta rất lấy làm vinh hạnh! - Hàn Thạc vui vẻ cười nói, liếc mắt nhìn Địch Âu, hiểu được trong lòng vị sư phụ đang có cái chủ ý quỷ quái gì rồi, bất quá hắn có lòng tự tin tuyệt đối, cũng không sợ sẽ bị Khắc Lạc Y đánh bại lúc này .

- Được lắm, như vậy ta sẽ làm người chứng kiến, hai vị không có ý kiến gì chứ? - Đột nhiên, Ai Mễ Á Tư từ quang hệ bên kia đi tới, lịch sự mỉm cười rồi mở miệng nói.

Người phụ trách của Quang Hệ là Phúc Luân Đạt cũng giống như Ai Mễ Á Tư, đồng thời bước tới, vẻ mặt của Phúc Luân Đạt có chút hả hê nhìn về phía bên này, bất luận là Khắc Lạc Y của Hắc Ám hệ hay Hàn Thạc, đều bị hắn xem như là kẻ đối địch, hai phương này khai chiến với nhau bất kể là bên nào thắng bên nào thua thì hắn đều vui mừng thưởng ngoạn.

- Khắc Lạc Y, đây là Ai Mễ Á Tư đại nhân, ngươi hẳn là nghe nói qua rồi chứ. - Địch Âu vừa thấy Ai Mễ Á Tư không mời mà tới, lại còn đưa ra đề nghị thế này, vội vàng giới thiệu cho Khắc Lạc Y, kẻ đã rời khỏi Lan Tư Lạc Đặc đế quốc nhiều năm.

Lúc trước khi Khắc Lạc Y rời khỏi Lan Tư Lạc Đặc đế quốc thì Ai Mễ Á Tư mới chỉ là một Tinh sứ trong Ám Mạc, y tự nhiên không nhận ra Ai Mễ Á Tư, bất quá khi quay trở về Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, y đã hiểu ra được đây là người thuộc giới quyền quý của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, bây giờ lại nghe Địch Âu nói như vậy, bất giác hướng về Ai Mễ Á Tư thi lễ cho phải đạo, mỉm cười đồng ý:

- Đương nhiên, có vị đại nhân như ngài chứng kiến thì thật là quá tốt rồi.

- Ta cũng rất lấy làm vinh hạnh. - Hàn Thạc khom người lịch sự lễ độ nói với Ai Mễ Á Tư, làm cho Ai Mễ Á Tư lại phải đáp lễ một hồi.

Chung quanh các vị sư phụ cùng đám học viên ào ào chạy hết tới nơi này, những người này đều đã nghe nói qua về đại danh của Hàn Thạc, mắt thấy hắn mới trở thành vị Đại ma đạo sư cao quý của Vong Linh hệ này muốn cùng một Đại ma đạo sư không rõ lai lịch bên phía Hắc Ám hệ luận bàn một hồi, cả đám đều có một sự hưng phấn bất ngờ.

Tại Ma võ học viện Ba Bỉ Luân, những nhân vật cấp bậc cỡ như Đại ma đạo sư cũng không có được mấy người. Các vị sư phụ bình thường của các hệ cũng bất quá chỉ dừng lại ở loại Cao cấp ma pháp sư hoặc là Ma đạo sư mà thôi, đám học viên bình thường thì đến ngay cả việc luận bàn của các vị sư phụ cũng đã rất ít khi được nhìn thấy, còn như loại cấp bậc cỡ này mà luận bàn thì càng chưa bao giờ được trông thấy, khó mà tránh được cảm giác hưng phấn không thể nói nên lời.

- Bố Lai Ân, cố gắng lên nhé, ngươi nhất định sẽ thắng mà. - Đột nhiên, thanh âm quen thuộc vang lên ở bên tai, Hàn Thạc quay đầu nhìn lại, phát hiện đứng ở một góc bên ngoài là Lỵ Toa đang cực kỳ hưng phấn vội vàng nắm chặt nắm tay như muốn nói mình hãy cố gắng lên.

Hàn Thạc trong lòng chợt thấy ấm áp, nhớ tới từ trước tới nay Lỵ Toa sớm vẫn luôn tin tưởng mình, ủng hộ mình như thế. Trải qua một đoạn thời gian, Lỵ Toa từ một cô bé điêu ngoa bốc đồng giờ đã trưởng thành, không chỉ có vẻ càng thêm thanh xuân tràn đầy sức sống, mà còn thêm vài phần khí chất mỹ lệ và kiên cường, xem ra sau khi trải nghiệm những nỗi đau mà cuộc sống gây ra cho nàng, thì đồng thời cũng đã đem đến cho nàng không ít những điều tốt..

Ánh mắt Hàn Thạc trong khi dừng lại ở trên người Lỵ Toa thì cũng đã nhìn thấy Phạm Ny đang đứng bên cạnh, Phạm Ny không giống như sự tín nhiệm mù quáng của Lỵ Toa đối với hắn, trong ánh mắt của nàng vĩnh viễn là sự lo lắng, bất kể Hàn Thạc có cường đại đến cỡ nào, có kiên cường đến bao nhiêu, chỉ cần trên người hắn có thể phát sinh một chút nguy hiểm, thì nàng đều bất an giùm hắn.

Nhe răng nở một nụ cười xán lạn với hai người, Hàn Thạc lúc này mới quay đầu nhìn lại Khắc Lạc Y, lịch sự nho nhã hỏi:

- Như thế ngươi muốn tỷ thí kiểu nào đây? Với thói quen từ trước tới nay của ta, những kẻ quang minh chính đại quyết chiến cùng ta cho tới bây giờ không kẻ nào còn sống sót cả.



Lời vừa thốt ra, Khắc Lạc Y bộ dạng thất kinh, trên mặt rõ ràng hiện vẻ kinh ngạc, đối với lai lịch của Hàn Thạc y cũng chỉ biết từ trong miệng Địch Âu. Bản thân y cũng không biết nhiều lắm về những chiến tích trước đây của hắn, bây giờ vừa nghe Hàn Thạc nói những lời như vậy trong lòng đột nhiên có loại cảm giác không ổn .

- Điểm này ta có thể thay Bố Lai Ân nói hộ, kể cả Lợi Ách Khải Ân ở trong liên minh thương hội Ba Đặc, tổng cộng trong mười ba cuộc khiêu chiến hắn đã đánh chết đối thủ ngay tại đương trường. Ai da, cũng phải nhắc nhở Khắc Lạc Y tiên sinh một câu, trong đám người bị Bố Lai Ân giết chết này còn có Long kỵ sĩ Tái Nhĩ Đặc - đoàn trưởng Tử Kinh kỵ sĩ đoàn. Ha ha. Ta sợ ngươi không biết nên trước tiên phải báo cho ngươi một tiếng. - Ai Mễ Á Tư mắt thấy Khắc Lạc Y khá kinh ngạc, biết y có lẽ không biết rõ về Hàn Thạc lắm, bất giác nhắc nhở một chặp.

Nghe Ai Mễ Á Tư vừa nói như vậy, Khắc Lạc Y trong lòng lại run lên, nhìn về phía Địch Âu, ánh mắt kèm theo vài phần tức giận. Địch Âu thấy Khắc Lạc Y tức giận gườm mình, rõ ràng hơi xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, do dự một lúc, hắn đột nhiên lên tiếng:

- Thôi quên đi vậy. Ha ha ha, hai vị kỳ thật đều xem như là người của Hắc Ám hệ chúng ta, trong một ngày tốt lành như thế này có lẽ cũng không cần phải tỷ thí làm gì để tránh tổn thương hoà khí.

Địch Âu dưới ánh mắt tức giận của Khắc Lạc Y, hơn nữa được Ai Mễ Á Tư mở lời nhắc nhở rốt cục cũng đã phản ứng, đúng là tức giận đến ngu đần mất rồi. Khắc Lạc Y nhận lời đến Hắc Ám hệ, nếu lại bị giết trên tay Hàn Thạc, Địch Âu hắn nhất định sẽ bị mọi người chửi bới đến chết thôi, có lẽ đến ngay cả trong ban giáo sư của Hắc Ám hệ sau này nếu có chuyện xảy ra cũng sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn..

- Khắc Lạc Y tiên sinh, ta thấy hay là nên quên chuyện này đi nhé. Hề hề Địch Âu tiên sinh nói vậy cũng có lý, không nên làm tổn thương hòa khí mà, các ngươi coi như cũng là người một nhà!! - Ai Mễ Á Tư mỉm cười, nói với Khắc Lạc Y.

- Không, ta vẫn muốn cùng Bố Lai Ân bá tước luận bàn một chút. - Khắc Lạc Y bị ánh mắt chăm chú của mọi người dõi vào đã ở thế cưỡi lên lưng cọp rồi, quyết tâm kiên trì đến cùng.

Ngay lúc này, một đạo bạch quang lấp lánh phiêu động giữa trung tâm, viện trưởng Ngải Mã của Ma võ học viện Ba Bỉ Luân bỗng xuất hiện, bà lần lượt liếc mắt một chút về phía Hàn Thạc và Khắc Lạc Y rồi mỉm cười nói:

- Ma pháp luận bàn là phương thức mà các ma pháp sư có thể thông qua đó giúp đỡ nhau cùng tiến bộ, bất quá cũng không phải giống như cừu nhân bất chấp sống chết mà đối đầu nhau. Bố Lai Ân, hôm nay lại là kỳ chiêu sinh mỗi năm một lần, ngươi chẳng lẽ không muốn nể mặt trường cũ của mình đó chứ?

- Đương nhiên không dám, ta vừa rồi chỉ là nói đùa thôi mà. Ha ha ha, dù sao cũng chỉ là luận bàn mà, nếu vị Khắc Lạc Y tiên sinh đây không ngại gì thì chúng ta có lẽ cũng nên đổi một địa điểm khác? - Hàn Thạc vừa thấy Ngải Mã xuất hiện, trên mặt lập tức nở nụ cười thân thiện, đề nghị Khắc Lạc Y.

Khắc Lạc Y rõ ràng thở phào, gượng cười nói:

- Ta rời đi cũng đã rất lâu rồi, đối với nơi này đã không còn hiểu rõ lắm, ngươi nói chỗ thích hợp đó là nơi nào đây?

- Không cần phải lựa chọn nữa, hãy lấy trường thí luyện của Hắc Ám hệ đi, bên trong đó có kết giới ma pháp cực mạnh, bản thân các ngươi chỉ cần chú ý một chút sẽ tốt thôi, ngàn vạn lần không nên làm tổn thương hòa khí. - Ngải Mã nhìn Hàn Thạc có một chút thấu hiểu, vì vậy cũng đành thở dài, mỉm cười nói.

Cứ như vậy, Hàn Thạc cùng Khắc Lạc Y đều đồng ý. Vốn đang trong kỳ chiêu sinh nay tất cả đều đột nhiên ngừng lại, rồi cùng với hai người Hàn Thạc và Khắc Lạc Y tiến vào đại trường thí luyện. Các sư phụ cùng đám học viên của các hệ đều cùng ùa tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ma Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook