Đại Ma Vương

Chương 656: Trái Ôm Phải Ấp

Nghịch Thương Thiên

05/04/2013

Bên ngoài Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận còn có ước chừng mười cái ma trận, Hàn Thạc chỉ biết hai trong số những ma trận này. Một cái là Ngũ Phương Độc Vân Chướng, một cái là Âm Phong Hắc Sát Cương. Hai ma trận này dựa vào nhau, hình thành một lối đi thông vào giữa Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận. Nơi Hàn Thạc đi vào chính là lộ khẩu do hai ma trận này tạo thành.

Hào khí của Hàn Thạc làm cho Áo Nhĩ Đức rất tán thưởng, liên tục khen được không thôi.

Đường Na vốn còn hơi do dự trong lòng, chưa chính thức quyết định muốn lập tức tiến vào hay không, nhưng khi nàng phát hiện ra Hàn Thạc đi vào trong một lộ khẩu trước họ một bước, rốt cục hạ quyết tâm, hướng về phía sau gật đầu cho đám người Ba Đốn Lệ Vi, bước nhanh theo sau.

Chính như lời Áo Nhĩ Đức, họ vượt xa xôi đến từ Chúng Thần đại lục, mục đích chủ yếu cũng chỉ là vì muốn vào địa điểm thần bí đó tìm tòi hư thật, nhìn xem bên trong có cái gì thần kỳ. Nhất thời có thể do dự, nhưng cuối cùng vẫn phải mạo hiểm thôi.

Hàn Thạc đi trước một bước tiến vào Ngũ Phương Độc Vân Chướng, nhắm mắt thật sâu hít một hơi trọc khí khác hẳn bên ngoài, cảm thụ tính chất của đám mây độc ăn mòn, lặng lẽ nghĩ ngợi.

Đường Na mang theo mấy người Ba Đốn Ba Văn đi bên cạnh Hàn Thạc, đánh giá hắn vài lần vẻ rất cổ quái, không hiểu họ Hàn đang nhắm mắt tự hỏi làm gì.

Trong lòng Đường Na đầy nghi hoặc, đưa tay ra hiệu tạm dừng xâm nhập, rồi nhẹ giọng hỏi:

- Bố Lai Ân, ngươi không sao chứ?

Hàn Thạc mở mắt, mỉm cười lắc lắc đầu, nhìn đám người Áo Nhĩ Đức, Khải Tát cách đó không xa cũng đang đứng lại, nói:

- Đi thôi!

Hắn vốn định nghĩ biện pháp chọc cho bọn người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm làm chúng cũng theo mình tiến vào Ngũ Phương Độc Vân Chướng này, nhưng vừa nghĩ lại, nếu muốn tiến vào Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, kiểu gì cũng phải trải qua một vài ma trận, cho dù họ không theo mình vào Ngũ Phương Độc Vân Chướng, cũng sẽ trải qua những ma trận khác thôi.

Uy lực của các ma trận xung quanh Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận hẳn là chênh lệch nhau không lớn. Kiểu gì cũng không thể tránh khỏi, Hàn Thạc cũng bất tất phải làm việc này. Nếu vậy chẳng phải vô tình kéo mấy tên kia đi cùng một đường với mình sao.

- Ừm. Cẩn thận một chút, nơi này rất cổ quái, ngàn vạn lần không được sơ ý ở đây! - Đường Na dặn dò.

Cho dù cẩn thận như thế nào, cũng khó có thể tránh được việc bị hãm trong trận. Trong lòng Hàn Thạc hiểu rõ điểm này, nên cũng căn bản không để ý đến những lời của Đường Na, chỉ cẩn thận đánh giá tình huống chung quanh, căn cứ vào những hiểu biết của mình tìm kiếm phương pháp ra khỏi Ngũ Phương Độc Vân Chướng.

Đi được không đến mười bước, cảnh chung quanh đột nhiên phát sinh biến hóa long trời lở đất. Những chướng khí độc hại đủ mọi màu sắc, trong nháy mắt từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn kéo tới. Chướng khí độc hẳn là được một phương pháp đặc thù luyện chế thành, mang theo tính hủ thực cực kỳ mãnh liệt. Chướng khí độc vừa xuất hiện, trong không khí truyền đến những tiếng “Chi chi” quái dị.

- Cẩn thận, đừng để da đụng vào chướng khí độc này! - Hàn Thạc vội vàng nhắc nhở.

Nếu không có đám địch nhân Áo Nhĩ Đức, Khải Tát, Hàn Thạc có lẽ căn bản không quản sinh tử của những người Ba Đốn. Song, trước mắt họ vẫn được xem như minh hữu cùng chống lại một địch nhân, bọn Ba Đốn bảo vệ được thêm một tính mạng thì trong các cuộc tranh đấu về sau, bên này có thể chiếm được chút thượng phong, cũng nhờ họ tác chiến với đám người Khải Tát bảo toàn an nguy cho mình.

Hàn Thạc thét lên như vậy, làm cho những người ở đây đều thét lên. Chướng khí đủ mọi màu sắc mang theo mùi vị của sự ăn mòn rất dữ dội. Ai nấy như lâm đại địch, đều thi triển mọi thủ đoạn hình thành chung quanh thân thể những thứ phòng ngự khác nhau. Hai nàng Lệ Vi và Đường Na cùng Ba Văn dường như có sự giúp đỡ của thần khí bao trùm toàn bộ thân thể mình, ngăn cản độc khí xâm nhập. Hai người Ba Đốn và Khảo Bá Đặc phát thần lực trong cơ thể ra ngoài, hình thành một tầng bảo vệ, để phòng hộ cho bản thân mình không bị tổn thương.

Độc chướng khí đủ mọi màu sắc ầm ầm bay tới. Thần lực bảo vệ khắp người Ba Đốn, Khảo Bá Đặc vừa tiếp xúc với độc chướng đã bốc lên làn khói nhạt.

- Độc toan thật là lợi hại! - Ba Đốn chấn động, không nhịn được phải thét lên.

(độc toan: chất độc có tính ăn mòn)

- Ủa, mấy thứ này tà môn thật, đến cả phòng hộ thần khí của ta mà cũng bị ăn mòn. Chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi nơi này! - Sau khi Ba Đốn hô lên, Lệ Vi cũng than thở.

Chướng khí này được luyện chế bằng thủ pháp đặc thù, vật gì cũng có thể ăn mòn, thân thể càng khó phòng hộ, nếu không phải họ lợi dụng đủ loại thủ đoạn để che phủ cơ thể, da dẻ xương cốt đã bị ăn mòn rồi thối rữa rồi, cuối cùng thành vũng những máu.

Hàn Thạc cũng như lâm đại địch, vội vàng xuất ra vòng tròn hộ thân. Một cái lồng mỏng như cánh ve hình thoi bao kín cả người hắn.

Dùng Ma Nguyên lực làm nguồn năng lượng cung cấp cho vòng tròn hộ thân, Hàn Thạc vững như thái sơn, không bị độc chướng khí đủ mọi màu sắc ăn mòn một chút nào.

Trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, Hàn Thạc đột nhiên cũng hơi kỳ quái. Dựa theo ký ức Sở Thương Lan miêu tả về Ngũ Phương Độc Vân Chướng, chướng khí nơi này có thể ăn mòn mọi thứ. Gần như không hề có vật gì tránh khỏi nó. Vòng tròn hộ thân cũng không thể miễn dịch khỏi sự xâm thực của chướng khí độc này.



Song, khi vòng tròn hộ thân của hắn vừa xuất ra, chướng khí độc có năng lực hủ thực kinh khủng này lại không hề tiến hành xâm thực vòng tròn hộ thân của hắn. Điều này làm cho Hàn Thạc cảm thấy rất kinh dị, không biết việc này như thế nào.

Nghĩ ngợi một chút, Hàn Thạc đột nhiên nghĩ tới một khả năng có thể: người bố trí Ngũ Phương Độc Vân Chướng này trong khi luyện chế chướng khí độc có phải đã bày ra một ngoại lệ nào đó, do đó mới cho phép vòng tròn hộ thân của mình hoàn toàn miễn dịch?

- Ủa… thân... thân thể hắn sao không bốc khói lên? - Lệ Vi một lần nữa kinh hô, chỉ vào Hàn Thạc với vẻ mặt quái dị.

Theo ánh mắt Lệ Vi, bọn người Đường Na, Ba Đốn đều có vẻ cổ quái, chung quanh thân thể họ hoặc có thần khí bảo vệ hoặc dùng thần lực mạnh mẽ chống đỡ, nhưng đều khó thoát khỏi sự xâm thực của chướng khí độc, quanh thân những làn khói nhẹ bốc lên, ai nấy đều như chìm trong một màn mờ ảo.

Ngược lại nhìn vào Hàn Thạc, thân thể bị một tầng màu đen nhàn nhạt bao quanh, không hề bị chướng khí độc xâm thực, trông khác hẳn mọi người xung quanh.

- Bố Lai Ân… ngươi… ngươi làm sao không bị độc khí xâm thực được? - Đường Na cũng rất kinh ngạc, mở miệng dò hỏi.

- Ậy, ta tu luyện một loại sức mạnh rất đặc thù, cũng không biết tại sao, không ngờ có thể tránh khỏi độc khí ăn mòn! - Hàn Thạc biết không đưa ra một lời giải thích thì những người này tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cười rất tự nhiên trả lời.

- Hà hà, thú vị thú vị!

Lệ Vi cười hì hì, rồi rất tự nhiên nói:

- Nơi ngươi còn có một chỗ trống, cho ta cũng vào đó đi, bảo bối của ta không thể bị đám chướng khí độc ghê tởm này hủy đi!

Vừa nói xong, Lệ Vi cũng mặc kệ Hàn Thạc có đồng ý hay không, nhanh nhảu đi về phía hắn, tới trước mặt Hàn Thạc, muốn chen vào trong màn bảo vệ.

- Không còn chỗ nữa đâu, xin lỗi nhé! - Hàn Thạc không thích Lệ Vi, khi nàng vừa bay tới, tâm thần vừa động, vòng tròn hộ thân vốn rộng mở bất tri bất giác lại rút nhỏ đi rất nhiều.

- Vừa mới rõ ràng còn chỗ mà! - Lệ Vi biết Hàn Thạc cố ý, trừng mắt phẫn hận nhìn hắn.

- Rõ ràng không còn mà! - Hàn Thạc nói láo không chớp mắt, còn ra vẻ nghiêm trang nữa.

- Đừng láo nháo nữa, cần phải mau chóng rời nơi này mới là việc chính. Thời gian ở đây càng lâu càng không tốt cho chúng ta. Độc khí này thật sự rất đáng sợ. - Đường Na nhíu mày quát lớn, rồi đi trước dẫn đường, tốc độ rất nhanh.

Tất cả mọi người biết Đường Na nói rất đúng, hai người Ba Đốn và Khảo Bá Đặc không có thần khí phòng hộ thân thể, mỗi một khắc đều hao phí thần lực trong cơ thể, hận không được lập tức rời khỏi nơi đáng sợ này. Hai người họ cũng là người nhanh nhất đi theo phía sau Đường Na.

Mười phút sau...

Trán Đường Na đã đẫm mồ hôi, rõ ràng nóng ruột:

- Chuyện gì thế, tại sao vẫn chưa ra khỏi địa phương quỷ quái này? Tốc độ chúng ta nhanh như vậy, cho dù lộ trình ngàn dặm cũng phải đi đến cuối rồi chứ, tại sao chúng ta vẫn còn ở nơi này?

Ngũ Phương Độc Vân Chướng bao hàm mây độc chướng khí, còn có vài bộ phận Ngũ Phương Mê Ảo trận. Mây độc chướng khí chủ công, xâm thực những sinh vật tiến vào đây, Ngũ Phương Mê Ảo trận là một ảo trận tinh diệu, làm cho người không rõ ảo trận khó có thể ly khai khỏi đây.

Lực xâm thực của mây độc chướng khí cực kỳ đáng sợ. Mỗi phút mỗi giây đều tiêu hao rất nhiều sức mạnh của những vật tiến vào đây. Người nào ở đây một thời gian quá lâu, cho dù có thần khí thần lực mạnh đến đâu, cũng sẽ có một ngày hao hết, nếu không thể ra khỏi ảo trận trước, kết quả cuối cùng sẽ là hóa thành một vũng máu!

Đường Na hiểu rất rõ điểm này, cho nên mới vội vã rời khỏi.

Song, mười phút đã qua mà không thể ra ngoài khu vực chỉ có ngàn thước, thì việc này quá không hợp lý! Điều này làm cho Đường Na biết việc này không hề đơn giản. Đáng tiếc nàng lại không biết sự ảo diệu của trận pháp nên vô cùng khẩn cấp. Loại biết rõ mình làm không đúng, nhưng lại bất lực không làm gì được, thêm nữa áp lực thời gian càng trôi qua nhanh hơn không lúc nào không tồn tại càng làm cho Đường Na không thể bình tĩnh được.

- Bố Lai Ân, cầu ngươi đó, cầu ngươi cho ta vào đó đi! Thần khí của ta không thể bị xâm thực thêm nữa, bằng không, nó sẽ bị hủy thật đó! - Lệ Vi cũng luống cuống, ngữ khí không còn nghênh ngang như ngày trước, khổ sở cầu khẩn Hàn Thạc.

Hàn Thạc không hề động dung, giống như căn bản không nghe lời cầu khẩn của nàng ta.

- Bố Lai Ân, nếu có thể, vậy cho nàng vào đi. - Đường Na mặc dù tâm phiền ý loạn, nhưng nhờ có tu dưỡng rất tốt nên nàng vẫn không mất đi lý trí, giúp Lệ Vi khẩn cầu Hàn Thạc.

Đường Na từ khi tới đại lục Kì Áo tới giờ luôn luôn đối xử với Hàn Thạc với biểu hiện tôn kính và trọng thị, còn luôn nói chuyện với hắn. Nhân tình này Hàn Thạc không thể không đáp, do đó sau khi Đường Na vừa nói như vậy, hắn rốt cục khẽ gật đầu, mở vòng tròn hộ thân rộng ra một chút, hơn nữa hai tay khoát ra một cái khe hở mỏng manh đủ để một người tiến vào.



Lệ Vi mừng rỡ vạn phần, lướt nhanh như gió qua khe hở do Hàn Thạc tạo thành, áp sát vào bên cạnh hắn mà đứng.

- Ủa, hình như còn có một chút không gian!

Đường Na bật kêu khẽ, nở nụ cười yếu ớt vẻ sung sướng, nói với Hàn Thạc:

- Bố Lai Ân, ta nghĩ có thêm một người nữa thì có vẻ cũng không thành vấn đề!

Hàn Thạc:

- …

- Không giải thích thì coi như là đồng ý! Ta cám ơn trước! - Đường Na hé miệng cười, rồi theo sau Lệ Vi trở thành người thứ hai đi vào vòng tròn hộ thân của Hàn Thạc, cũng dựa sát vào hắn.

- Không được, rốt cuộc không còn chỗ nữa đâu!

Hàn Thạc vừa thấy ba người Ba Đốn, Ba Văn, Khảo Bá Đặc đều chiếu ánh mắt như tóe lửa nhìn về phía hắn, vừa vội vàng hết sức co vòng tròn hộ thân lại, vừa lên giọng áp chế ý niệm trong đầu họ.

Hàn Thạc co vòng tròn hộ thân lại làm cho Lệ Vi rú lên, vội vàng dựa vào Hàn Thạc chặt hơn. Đường Na vì muốn tránh thân thể không bị độc khí xâm nhập, cũng không thể không áp sát vào hắn.

Như vậy, tuy Hàn Thạc không cần nhúc nhích nhưng hai nữ nhân lại chủ động đưa cả người dựa vào người hắn, làm hắn được hưởng trọn diễm phúc trong thiên hạ.

Còn bên ngoài vòng tròn hộ thân, nhóm ba người Ba Đốn, Ba Văn, Khảo Bá Đặc không lúc nào không chịu độc khí xâm nhập, nhất là Ba Đốn và Khảo Bá Đặc phải hao phí thần lực chống đỡ, mặt đỏ tới mang tai, có vẻ cực kỳ chật vật.

Hàn Thạc bên này được mỹ nữ chủ động dựa cả người vào, sợ không đủ sát vào người hắn, bên ngoài ba người Ba Đốn chật vật chống đỡ sự xâm thực của chướng khí độc, mỗi giây mỗi phút đều trải qua đau đớn.

Đãi ngộ hai bên xem ra chênh lệch quá lớn, thật là một bên thiên đường một chỗ địa ngục!

- Nơi này khá quỷ dị, tạm thời ta cũng không tìm thấy phương pháp rời đi, độc khí xâm thực ở đây thì vẫn không hề đình chỉ, Ba Đốn, Ba Văn, Khảo Bá Đặc các ngươi ở đây có thể sẽ có chút phiền toái, hay là các ngươi dựa theo đường cũ ra ngoài trước, chờ chúng ta tìm được chỗ ra, sẽ gọi các ngươi tiến vào! - Đường Na có vẻ xin lỗi, nhưng cũng là nghĩ cho ba người bọn họ, cũng không thể không nói như vậy.

Trên mặt ba người kia tràn đầy vẻ khổ sở, không cam lòng nhìn Hàn Thạc hưởng phúc thiên hạ, cắn chặt răng đang muốn quay trở lại, đột nhiên nghe Hàn Thạc hét lớn:

- Không thể!

- Ngươi… tiểu tử đừng có quá đáng, có phải là chúng ta phải lưu lại ở nơi này cho độc khí hại chết thì ngươi mới vừa lòng không! - Ba Đốn giận dữ, nếu không phải Đường Na cũng ở bên trong, hắn hận không được lao tới bắt Hàn Thạc ra ngoài cùng chịu khổ! Nhìn Hàn Thạc trái ôm phải ấp, hắn quả đã bốc lửa phừng phừng.

- Bố Lai Ân, họ ở đây chỉ có đường chết mà thôi! - Đường Na cũng kinh ngạc, cố ngoái đầu lên, đôi môi đỏ mọng gần như dán sát vào tai Hàn Thạc, hơi thở thơm tho nói.

- Nếu họ trở lại chắc chắn sẽ chết, chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra chúng ta vẫn chỉ quanh quẩn ở một khu vực thôi à! Theo ta thấy, chỉ cần chính thức tiến vào đây căn bản không còn đường lui nữa. Ta dám cam đoan, khi họ trở về cũng sẽ vĩnh viễn không tìm thấy điểm cuối! - Hàn Thạc quát lạnh.

Hắn biết những người này căn bản không rõ chỗ kỳ dị của ma trận, còn nghĩ rằng thật sự một khi tình huống không ổn còn có thể quay đầu lui lại.

- Hả, cái gì? Chúng ta vẫn chỉ đi loanh quanh đường cũ à! - Lệ Vi kêu khẽ bên tai Hàn Thạc, thanh âm nàng the thé cực cao, sợ hãi làm thân thể Hàn Thạc cũng phải rung lên theo, vòng tròn hộ thân cũng lay động. Lệ Vi và Đường Na vội vàng mỗi người nắm một cánh tay Hàn Thạc, dính sát vào hắn, sợ phải rời khỏi phạm vi phòng hộ vòng tròn hộ thân của hắn.

- Dường như… hình như… đúng là như vậy! - Nghe Hàn Thạc nói như vậy, Đường Na với thực lực cực mạnh cẩn thận hồi ức một chút, đột nhiên lẩm bẩm.

- Vừa tiến vào là căn bản không còn đường quay đầu lại! Chúng ta chỉ có thể đi ra ngoài, bằng không toàn bộ đều chết hết! - Hàn Thạc lãnh đạm nói.

Lời này vừa nói ra, đoàn người Ba Đốn vẫn còn ôm hy vọng rời đi, lúc này mặt ai nấy đều xám như tro tàn.

- Nếu các ngươi cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện những chướng khí độc đủ mọi màu sắc tràn ngập nơi này di chuyển theo quy luật kỳ lạ. Ta nghĩ chỉ cần tìm được quy luật chính xác, hẳn là có thể thoát khỏi nơi này! - Hàn Thạc thấy bọn họ ai nấy đều hiện lên vẻ tuyệt vọng, hoảng loạn dị thường, đột nhiên mỉm cười bắt đầu huênh hoang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ma Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook