Đại Ma Vương

Chương 28: Trát Cơ Ách Tư thành!

Nghịch Thương Thiên

05/04/2013

Vì Tàng Thư Viện, vì Cái Bang, vì Đại Ma Vương :grin:

Và hàng lại về .......

Một đạo bạch quang lóe qua, Hàn Thạc cùng nhóm đệ tử Vong Linh hệ hiện ra từ trong một ma pháp trận hình vòng tròn phủ đầy phù hiệu ma pháp.

Đêm qua Hàn Thạc đã thử nghiệm ba lần, phát giác hắn thật sự có thể tống Tiểu Khô Lâu vào thời không khác, rồi sau đó triệu hồi trở lại, sau đó mới vui vẻ trở về lấy túi tiền giấu dưới gầm giường rồi chuẩn bị kỹ càng cho chuyến xuất ngoại rèn luyện.

Hiện giờ vẻ mặt Hàn Thạc tràn đầy nét kinh ngạc, con ngươi không ngừng chuyển động, bắt đầu đánh giá kỹ lưỡng ma pháp trận quanh người. Cả cái ma pháp trận hiển lộ hình tròn , trên tảng nham thạch, dưới chân có chứa một đồ án hình ngôi sao sáu góc, trên các ma pháp trụ ngoài dìa có điêu khắc những ma pháp đồ án tinh xảo. Sóng ma pháp dao động lờ mờ tán phát ra từ cả ma pháp trận.

Chỉ trước đó một khắc, Hàn Thạc vẫn còn ở ma võ học viện Ba Bỉ Luân, sau khi đứng vào trong một căn trạm tương tự như một truyền tống trận pháp, ma pháp trận phát động, Hàn Thạc chỉ cảm giác được dường như có một cổ ma pháp mãnh liệt dao động. Sau khi luồng bạch quang lóe lên, liền trực tiếp xuất hiện tại nơi này.

Từ miệng đám đệ tử bên cạnh, Hàn Thạc biết được đây là một ma pháp truyền tống trận. Loại ma pháp truyền tống trận này rất là trân quý, phương pháp bố trí cũng vô cùng phức tạp. Cho dù là ma pháp sư cao thâm, cũng cần rất nhiều ma pháp nguyên liệu mới có thể bố trí ra được ma pháp truyền tống trận.

- Không cần nhìn nữa, ma pháp truyền tống trận thật sự là thần kỳ. Nhưng ngươi cũng không cần phải nhăng nhít lên như vậy a! - Lỵ Toa ở bên cạnh nhìn thấy Hàn Thạc ngây người hết ngó đông rồi lại ngó tây, không khỏi phải mở miệng nói. Ma pháp này thật sự là thần kỳ, Hàn Thạc mặc dù đã từng nghe qua chuyện về ma pháp truyền tống trận, nhưng đây là lần đầu được tiếp xúc, tự nhiên là cảm giác có chút không tưởng tượng nổi, liền đánh giá ma pháp trận chung quanh kỹ càng một phen.

Đợi khi Hàn Thạc ngưng quan sát, hắn mới biết rõ trong lòng rằng, bằng vào tri thức về ma pháp nhỏ như cọng lông của hắn, đừng nói là bố trí ra truyền tống trận pháp, sợ rằng cho dù đem nguyên lý ma pháp trận cho hắn nghe, hắn cũng khẳng định là không cách nào lý giải được. Huống chi bố trí ra một truyền tống trận pháp thế này, đòi hỏi về ma pháp nguyên liệu rất lớn, cho dù là đế quốc cũng không cách nào bố trí được một cái cho mỗi thành thị.

Mỗi lần sử dụng ma pháp truyền tống trận, năng lượng đòi hỏi cũng thật là cực kỳ đáng kể, ngay cả đám quý tộc bình thường cũng gánh không nổi. Nếu không phải ma võ học viên Ba Bỉ Luân có được một cái ma pháp truyền tống trận, và Hàn Thạc ăn ké theo ơn huệ của đám đệ tử, sợ rằng cả đời cũng khó mà có thể cỡi ma pháp truyền tống trận một lần.

Nơi đây là thành trì biên giới Trát Cơ Ách Tư thành của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc. Trát Cơ Ách Tư chính là thành thị lớn nhất phía tây nam của đế quốc. Phía tây của Trát Cơ Ách Tư là sơn cốc Khoa Nhĩ Lan, qua khỏi sơn cốc Khoa Nhĩ Lan thẳng về hướng tây, chính là địa phương sinh hoạt của người thú. Phía nam của Trát Cơ Ách Tư lại là rừng rậm u ám, bên trong khu rừng bao la u ám này có đủ loại ma thú cường đại sinh hoạt, bao gồm cả đám tinh linh tin thờ tự nhiên. Vì thế mà Trát Cơ Ách Tư trước giờ vẫn không bao giờ được hưởng thái bình.

Đế quốc điều động rất nhiều binh lính tới Trát Cơ Ách Tư, chính là để phòng ngự đám người thú dã man xâm nhập. Nghe nói nơi sinh sống của người thú vô cùng cằn cỗi, nên họ vẫn luôn có ý định muốn chiếm lấy đất đai phì nhiêu của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc. Trát Cơ Ách Tư chính là điểm phòng ngự quan trọng nhất về hướng tây nam của đế quốc, tự nhiên sẽ thường phải gánh chịu sự chiếu cố của đám người thú. Khu vực rừng rậm u ám cũng chẳng phải là nơi an phận gì. Mặc dù tinh linh tin thờ hoà bình tự nhiên, quan hệ với đế quốc thì thật sự coi như là hòa hoãn, nhưng đám ma thú trong rừng sâu u ám thường hay ra khỏi khu rừng, làm các thôn làng phụ cần thường xảy ra hiện tượng người bị mất tích, khiến thôn làng quanh đó không được thái bình.

Có thể chính là vì Trát Cơ Ách Tư không được thái bình mà đế quốc mới chịu hao phí vốn liếng, kiến tạo một ma pháp truyền tống trận bên trong thành, dùng làm phương tiện liên hệ giữa đế quốc và Trát Cơ Ách Tư thành. Chỉ là vì sử dụng ma pháp truyền tống trận phải hao phí rất nhiều năng lượng vì vậy mà số người được truyền tống lại có hạn, cho nên dùng để điều khiển quân sự quy mô lớn thì căn bản không cách nào chịu nỗi.



Vị trí đặc biệt của Trát Cơ Ách Tư thành khiến thành này trở nên một thiên đường của mạo hiểm. Đủ loại thương nhân cùng những kẻ mạo hiểm, đều khát vọng có thể đến đây để đào vàng. Các tinh hạch, hài cốt, da thịt của ma thú trong rừng rậm u ám, một số đồ nghề ma pháp giá trị liên thành do đám tinh linh rèn luyện ra, một số bảo thạch trân quý do đám người thú bần cùng sản xuất ra, lại còn rất nhiều món đồ mang lại lợi nhuận cực lớn, đều là mục tiêu của đám người đào vàng này.

- Các vị ma pháp sư tôn quý, hoan nghênh chào đón các vị đến Trát Cơ Ách Tư thành. Hy vọng các người có thể vui vẻ du ngoạn tại Trát Cơ Ách Tư thành, đạt được những gì các người mong muốn. - Một gã quan viên phụ trách quản lý ma pháp trận lên tiếng, khiêm tốn khom người quay sang mấy người Hàn Thạc nói.

- Đa tạ ý tốt của ngươi. Ta cũng nghĩ bọn ta nhất định có thể đạt được thu hoạch thích đáng. - Phạm Ny quay về hướng hắn gật gật đầu, sau đó hướng về phía mấy tên đệ tử Vong Linh hệ, nhẹ nhàng nói:

- Nơi này không phải là địa phương yên ổn. Mọi người đều phải để ý một chút. Ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì lỗ mãng. Đi thôi.

Phạm Ny vừa nói xong, liền dẫn đầu mọi người đi dọc theo con lộ ra ngoài. Đám đệ tử cùng Hàn Thạc đều hiếu kỳ như nhau, hết ngó chỗ này tới ngó chỗ khác, đánh giá một số người và vật ở chung quanh. Tính luôn cả hai vị sư phụ Phạm Ny, Cát Ân cộng thêm chín tên đệ tử Vong Linh hệ và cả Hàn Thạc, tổng cộng chỉ có mười hai người. Trong đó thì hai người Phạm Ny và Cát Ân đều là ma pháp sư cao cấp của Vong Linh hệ. Lần này chịu tới đây là vì tiến hành tấn cấp của ma pháp sư cao cấp, chứ không phải là cùng nhau mà đến. Thực lực của chín tên đệ tử Vong Linh hệ cũng cao thấp khác nhau. Ngoại trừ một người có tên Đái Lý Khắc, là đệ tử thuộc hàng ma pháp sư trung cấp, còn lại đều là một số ma pháp sư sơ cấp cùng với ma pháp học đồ.

Mấy toà nhà bên đường đều dùng nham thạch rắn chắt tạo thành, thiếu đi một chút nét hoa mỹ của nghệ thuật, nhưng lại đầy vẻ trang nghiêm cùng cường tráng. Bên trong thành Trát Cơ Ách Tư, vì thường phải đối diện với công kích của người thú, chẳng những vách tường được kiến tạo vô cùng kiên cố, ngay cả các tòa nhà trong thành đều lấy vẻ cứng cáp, vững chắc làm chủ.

Trên đường đi, Hàn Thạc nhận thấy được chung quanh có rất nhiều tiệm vũ khí, tiệm thuốc, tiệm ma pháp vật phẩm, tiệm thức ăn, lương khô, lại còn có một số tửu quán giải trí nho nhỏ, trường đấu giá mua bán nô lệ, các địa điểm giao dịch tài liệu. Xem ra vì tính chất đặc thủ của địa phương này mà đám thương nhân đều hiểu được thứ gì là thứ kiếm ra tiền tốt nhất. Ra vào những trường sở này đều, có đủ chiến sĩ, kỵ sĩ không cùng hệ với ma pháp sư. Đạo tặc, cung tiễn thủ, thương nhân, thi nhân ngâm thơ, thậm chí còn có một số tinh linh thân thể thon ốm, tai nhọn hoắt, tướng mạo tuấn tú, rõ ràng là tinh linh đến từ khu rừng rậm u ám.

Tiếng chào mời mua bán, tiếng ngâm thơ trầm ấm, tiếng chiến mã, kỵ sĩ ồn ào, tiếng dùng binh khí đấu nhau vì xảy ra xung đột lúc trầm lúc bổng. Cảnh tượng này hoàn toàn vượt qua khỏi tưởng tượng của Hàn Thạc khiến nhận thức của hắn về nơi thành thị hỗn loạn này càng được thêm rõ ràng hơn một chút.

- Chẳng có gì tốt để xem đâu. Trước khi trời tối, chúng ta cần phải ra khỏi thành. Nơi này thật không phải là nơi chúng ta nên ở lại một thời gian dài. Mục đích trạm kế tới của chúng ta là Đa La trấn. Nếu không thể tới đó trước khi trời tối thì đêm nay chúng ta sẽ dừng chân nghỉ ngơi ở khu dã ngoại. - Cát Ân lớn tiếng nói, thúc giục đám đệ tử đi nhanh một chút.

- Bọn họ đều như hoa trong nhà kính thôi. Một số người có thể tới Trát Cơ Ách Tư thành này là lần đầu tiên, khó trách sẽ hiếu kỳ như vậy. Sau này quen rồi thì sẽ không lấy làm kinh ngạc như thế. - Đôi mắt sáng ngời của Phạm Ny lướt qua mọi người, nhìn lấy mấy người mới tới nơi này lần đầu, ai nấy đều lộ ra vẻ hứng trí bừng bừng, không khỏi nhẹ nhàng mở miệng cười nói.

- Bố Lai Ân, ngươi đeo sau lưng nhiều đồ như vậy, không có vấn đề gì chứ? - Lỵ Toa bên cạnh Hàn Thạc nhíu mày nhìn về phía hắn, mở miệng hỏi lớn.

- Ồ, Lỵ Toa, ngươi bắt đầu quan tâm đến Bố Lai Ân từ khi nào vậy. Đây thật không giống tác phong của ngươi đó! - Ma pháp sư sơ cấp Bối Lạp cười cười, nhìn Lỵ Toa có chút kinh ngạc liền mở miệng nói một cách quái dị.

Hàn Thạc và bọn họ cùng nhau tới đây, ngoài đủ thứ việc lặt vặt ra, lại còn phải gánh thêm trọng trách trọng đại là khiêng vác đồ nặng. Mặc dù thế giới này có thứ không gian giới chỉ thần kỳ có thể chứa đồ, nhưng không gian giới chỉ vô cùng quý báu. Đừng nói là người bình dân, ngay cả quý tộc cũng khó mà có được một cái. Mấy thầy trò Vong Linh hệ, không có ai may mắn có được một cái không gian giới chỉ. Lần này đi ra ngoài du lịch, mọi người mang theo không ít đồ. Hàn Thạc thân là một tên tạp dịch, đương nhiên theo lý là xứng chức thồ hàng, gánh lấy nhiệm vụ chuyên chở. Sau lưng, trên hai vai và hai cổ tay của Hàn Thạc, ngay cả hai chân đều buộc một đống đồ. Ngay từ ban đầu, đám người này cũng không cho rằng Hàn Thạc có thể gánh nhiều đồ vậy. Nhưng khi lấy toàn bộ đồ đạc của bọn họ buộc lên người Hàn Thạc mà hắn vẫn có thể đi lại nhẹ nhàng, lúc này mới kinh ngạc chất càng thêm nhiều đồ hơn lên người Hàn Thạc. Mặc dù Hàn Thạc có thể giả đò gánh không nổi, nhưng vì muốn rèn luyện nhục thể bản thân nên hắn không làm vậy, ngược lại còn vui vẻ đáp ứng. Hiện giờ Hàn Thạc vận chuyển đủ loại đồ đạc, ngay cả ở cổ cũng đeo vài cái túi to, lộ ra khuôn mặt đầy mồ hôi.



- Ta không có vấn đề gì. - Hàn Thạc quay về hướng Lỵ Toa mỉm cười, mở miệng nói nhẹ nhàng. Từ lần trước lọt vào hầm bẫy, Hàn Thạc đều luôn biểu lộ “tấm chân tình” với Lỵ Toa. Còn thái độ của Lỵ Toa đối với Hàn Thạc cũng đã phát sinh biến đổi cực lớn. Trong lời nói đã bắt đầu có ý bảo vệ cho Hàn Thạc.

Thấy Hàn Thạc không nhận thức được hảo ý của mình, Lỵ Toa chỉ hừ một tiếng, lẩm bẩm làu bàu nói:

- Không biết tốt xấu, thật là một tên đần độn!

- Đây ít nhiều đều là công lao của ngươi a. Nếu không phải là Linh Hồn Chi Thống của ngươi, Bố Lai Ân làm sao lại có điên khùng như vậy. Nhưng nói ra cũng kỳ quái, từ đó về sau, Bố Lai Ân hình như trở nên cao to mạnh khỏe hơn một chút. Hiện giờ không ngờ thể lực cũng khá như vậy. Lỵ Toa, ngươi thật sự là tuyệt vời a! - Bối Lạp hô khẽ một tiếng, ồm ồm mở miệng nói.

- Bối Lạp, lo chuyện của ngươi đi, người đâu mà lắm miệng quá! - Lỵ Toa liếc mắt nhìn Bối Lạp rồi lạnh lùng nói.

- Ách, ai mà lo chuyện của ngươi chứ, chỉ là hiếu kỳ mà thôi! - Bối Lạp hừ một tiếng rồi trả lời lại Lỵ Toa một câu.

- Được rồi, được rồi. Tất cả nhường nhau đi. Đi nhanh một chút để ra khỏi thành. Trước khi trời tối mà không tới được Đa La trấn, cái tấm thân được nuông chiều của các ngươi sẽ chịu khổ đó. - Phạm Ny nhíu mày khẽ quát một câu, rồi ôn nhu nói:

- Bố Lai Ân, ngươi thật sự không có vấn đề gì chứ?

Hàn Thạc gật gật đầu rồi mỉm cười khẳng định nói:

- Không có vấn đề. Ăn uống tốt, thể lực tự nhiên cũng khá hơn.

Nghe Hàn Thạc nói vậy, Phạm Ny hé răng cười yêu kiều, rồi nói:

- Xem ra ta yêu cầu quản giáo cải thiện về mặt ăn uống cho ngươi thật sự là bắt đầu có tác dụng rồi.

Sau đó mọi người không nói nhiều lời nữa. Đám đệ tử cũng ngừng ngó đông ngó tây, nhanh chóng tăng tốc chạy về hướng cổng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ma Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook